Nghịch Tập [Tinh Tế]
Chương 67
Sau khi ăn cơm trưa Bùi Nghiêu đề xuất muốn đến trường học, Alan bất đắc dĩ: “Thiếu tướng, lúc sáng mới cầu hôn anh, bây giờ anh không hân hoan nhảy nhót thì thôi, ít nhất cũng phải trông có vẻ hào hứng so với bình thường một chút chứ.”
Ánh mắt Bùi Nghiêu tỏa sáng, nghe vậy cúi đầu cười, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự rất kích động.”
“Vậy à?” Alan ôm eo Bùi Nghiêu tìm kiếm môi anh, nhẹ giọng nỉ non, “Sao em không cảm nhận được nhỉ.”
“Thật đấy.” Bùi Nghiêu hơi đẩy Alan ra một chút, cười nói, “Nhưng bây giờ là thời gian làm việc, ngài nghỉ ngơi thêm một lát, ngày mai vẫn phải đến ngục Bradman đúng không? Hiện giờ ngài cần dưỡng cho đủ tinh thần.”
Alan mím môi, nói: “Được, anh đi trước đi, em liên hệ với Thượng tướng Bark xác nhận thời gian lần tới, lát nữa sẽ đi tìm anh.”
Bùi Nghiêu gật đầu, lấy súng quang tử trên bàn giắt vào thắt lưng đi ra ngoài, sau khi đẩy cửa phòng ngủ ra Bùi Nghiêu nhịn không được quay đầu lại nhìn Alan một cái, nở nụ cười rời đi.
Alan mỉm cười nhìn theo Bùi Nghiêu đi ra ngoài, sau khi xác định Bùi Nghiêu đã rời khỏi khu nhà thì quay về phòng ngủ kết nối liên lạc với Bark.
Bark đang họp, một lúc sau ông mới gọi lại, trong hình ảnh 3D vẻ mặt Bark ngưng trọng, thấp giọng hỏi: “Con thế nào?”
“Con rất tốt.” Alan nhẹ nhàng chơi đùa với hộp thuốc lá của Bùi Nghiêu, thấp giọng nói, “Ông ngoại, tối qua con đã nghĩ rất nhiều, liên quan đến lời khai của Benjamin, con nghĩ…”
“Lời cậu ta nói không thể tin tất cả!” Bark lắc đầu nói, “Alan, con làm ta quá thất vọng, thế mà con lại hoàn toàn tin lời của một tên tinh đạo, ta không rõ con quá tự tin vào bản thân hay là quá ngây thơ, Alan… con thật sự làm ta thất vọng vô cùng, con…”
“Ngài đang lo lắng chuyện gì?” Alan bình tĩnh ngắt lời Bark, trầm giọng nói, “Hay là, ngài đang sợ hãi điều gì?”
Bark xoay người xoa xoa ấn đường, lại quay đầu vào màn hình, hít sâu một hơi nói: “Alan, ta biết con đang ở tuổi tin vào kỳ tích, tin vào truyền thuyết, từ khi ông cố của con còn tại vị ta đã tòng quân, chiến dịch ta từng tham gia có thể viết thành biên niên sử cận đại của Đế quốc Norman!”
“Những gì ta biết, đều là tận mắt ta nhìn thấy, ta có thể dùng kinh nghiệm gần 200 năm tòng quân của ta đảm bảo với con, loại tình huống con nghĩ căn bản không thể tồn tại.” Bark chém đinh chặt sắt nói, “Ta không biết vì mục đích gì mà Benjamin phải nói với con mấy chuyện đó, nói thật thì ta đã bắt đầu nghi ngờ đây vốn dĩ là một cái tròng, có người muốn gây chuyện bất lợi với Đế quốc, cố ý muốn lật lại những chuyện năm xưa!”
So với sự nóng nảy hiếm có của Bark, Alan lại cực kỳ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Thượng tướng, con vẫn chưa nói với ngài con đang nghi ngờ cái gì, tại sao ngài phải gấp gáp như vậy? Ngài đã nghĩ đến chuyện gì?”
Bark nghẹn họng, cáu kỉnh phất tay nói: “Ta chẳng nghĩ đến gì cả!”
“Ngài không dám nói, không sao, để con nói.”
Alan để hộp thuốc lá bằng bạc của Bùi Nghiêu lên trên bàn, bức tranh sơn dầu của Alan trên hộp thuốc lá đón lấy ánh mặt trời ban trưa, trông vô cùng tinh xảo.
Hai tay của Alan chồng lên đầu gối, nhìn Bark chậm rãi nói: “Ông và con đều đang nghi ngờ, “ông chủ” mà Benjamin nói thật ra là Bùi Toàn.”
Chẳng biết vì sao, sau khi Alan nói ra cái tên ấy, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người đột nhiên biến mất, Bark trong hình ảnh 3D chán nản ngồi lên sofa, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Nếu ngài cũng nghĩ đến ông ta, đã nói rõ phán đoán của con không phải không có căn cứ, giấu bệnh sợ thuốc không phải là thói quen gì tốt, chúng ta cũng không cần cãi nhau vì chuyện không đáng, thản nhiên đối mặt, tích cực ứng đối mới là lý trí, những điều này ngài rõ hơn con, con không vòng vo nữa.” Alan suy nghĩ một lát, thấp giọng nói, “Bây giờ con cần hỏi ngài mấy câu, hy vọng ngài nói thật với con.”
Bark trông có vẻ mệt mỏi, gật đầu.
Alan nói: “Thi thể của tất cả người thuộc Quân Viễn chinh, lúc trước tìm được chưa?”
Bark lắc đầu.
Alan “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Lúc đó tại sao ngài lại phán đoán bọn họ nhất định đã chết trận toàn bộ?”
“Cuộc bao vây tiêu diệt kéo dài mấy tháng, lúc đầu Bùi Toàn còn phát tín hiệu cầu cứu đến Tổng bộ, nhưng sau đó thì không còn nữa… Lúc ấy chúng ta cho rằng hệ thống liên lạc của bọn họ đã bị tấn công.” Thượng tướng Bark rõ ràng không muốn nhớ đến khoảng thời gian đó, nói ngắn gọn, “Sau đó Restine rút đi từng tốp quân đội ở đấy, chúng ta đợi rất lâu, lúc sau còn phái người đi điều tra, nhưng… không phát hiện được gì cả.”
Alan gật đầu: “Tức là nói, không thể xác định Bùi Toàn thật sự đã chết.”
“Alan, vào thời đó, trong tình huống này trên căn bản đã có thể phán định bọn họ đã hy sinh vì Tổ quốc.” Bark thở dài, “Hơn nữa con cũng biết tình hình lúc ấy, trong lòng Alston có thẹn, căn bản không dựa theo quy trình tiêu chuẩn để viện trợ và tìm kiếm cứu viện Quân Viễn chinh, loại tình huống đó… sẽ không có ai nghi ngờ cái gì.”
Alan im lặng một lúc lâu, trầm giọng nói: “Nếu thật sự là ông ta, vậy rất nhiều chuyện có thể thông suốt… Đúng rồi, quên nói với ngài, tối qua con phái người điều tra, trong 10 năm Bùi Nghiêu phục vụ Anthony, Anthony cũng từng gặp phải loại chuyện này, chẳng qua tàu hộ vệ của Anthony nhiều, người của bọn họ chưa kịp tới gần đã bị phát hiện, người của Anthony chỉ chặn được một tinh hạm nhỏ gần bọn họ nhất, trong tinh hạm nhỏ đã xảy ra vụ nổ mang tính tự sát, toàn bộ người đều chết, trên báo cáo thi thể lúc đó có ghi… bọn họ là tinh đạo.”
“Cùng cách thức gây án, bố cục vô cùng chặt chẽ.” Alan phân tích, “Mỗi lần đều là tinh đạo chết, mọi người rất dễ nghĩ sự cố thành bắt cóc cướp của, nếu không nữa thì cũng chỉ nghĩ đến có phải là thủ đoạn bỉ ổi đối địch chính trị hay không, hơn nữa những tinh đạo này không có chỗ ở cố định, không nhà không nghề nghiệp, cho dù có xác định được thân phận của bọn họ cũng không thể nào tra ra bọn họ được người nào thuê.”
Alan nhìn Bark: “Còn một điểm, những tinh đạo này đều được thuê trước khi hành động, các tinh đạo chưa từng thấy ông chủ, không hề biết rõ thông tin của ông ta, Benjamin chính là một ví dụ rất tốt… “Tư binh” của ông chủ mà anh ta nói, rất có thể là người của Quân Viễn chinh năm đó và hậu duệ của bọn họ, điều này cũng có thể giải thích rõ tại sao ông chủ lại quan tâm đến tư binh của ông ta đến vậy, không nói đến nguyên nhân cảm tình, những người đó đều là, đều từng là quan quân của Đế quốc, vân tay, tròng đen… của bọn họ, tất cả của bọn họ đều là chứng cứ, chứng cứ có thể nói rõ năm đó Bùi Toàn chưa chết.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng, có người tấn công con trên tàu Ngọc Trai, sau đó lại có người mưu đồ tấn công Hoàng Thái tử Điện hạ… Bùi Toàn thả cho con trai ông ta một quả đạn khói rất ổn, sẽ không ai nghĩ rằng mục đích cuối cùng của bọn họ trong mấy sự cố ấy thật ra là Bùi Nghiêu.” Alan nhẹ giọng nói, “Con có nên cảm thấy may mắn không, ông ta không hề thành công.”
Bark do dự nói: “Con… sẽ nói với Bùi Nghiêu à?”
Alan lắc đầu: “Không đâu, tạm thời thì không.”
“Ít nhất trước khi chúng con kết hôn con không định nói với anh ấy.” Alan đột nhiên cười, “Quên nói với ngài, hôm qua con đã cầu hôn Bùi Nghiêu, thật may mắn, anh ấy đồng ý với con.”
Bark sửng sốt thất thanh nói: “Con! Con muốn thành lập dấu hiệu cuối cùng trước khi Bùi Nghiêu biết nội tình! Lúc trước con trả lời ta thế nào? Con nói phải đợi…”
“Con đã nói vậy, nhưng tình hình hiện tại làm con không thể chờ đợi được nữa.” Alan thản nhiên nói, “Tình hình đã khác, lúc trước con chỉ muốn giấu giếm Bùi Nghiêu là được, cho dù có một ngày bí mật bại lộ, con vẫn có thể giả vờ như không biết sự tình, ra vẻ đau khổ trước, cho Bùi Nghiêu cái ảo tưởng con cũng là người bị hại, nhưng bây giờ đã khác, con không biết ngày nào trong tương lai Bùi Toàn sẽ xuất hiện trước mặt Bùi Nghiêu, hơn nữa con cũng không hoàn toàn nắm chắc mình có thể địch lại tình cảm sâu đậm do xa cách lâu ngày của Bùi Nghiêu dành cho ba mẹ anh ấy… Ngài biết rất rõ, Bùi Toàn không giống trước kia, ông ta đã sớm nổi sát tâm với con, sự công khai quan hệ của con và Bùi Nghiêu gần đây sợ là càng kích thích ông ta.”
Alan cúi đầu cười: “Một khi ông ta có cơ hội liên lạc với Bùi Nghiêu, ông ta nhất định sẽ khuyên Bùi Nghiêu chia tay với con… Nhưng sau khi thành lập quan hệ kết hợp sẽ không vậy nữa, cho dù ông ta không đồng ý cũng chỉ có thể tiếp nhận, không có người bằng lòng để con trai mình trải qua nỗi đau khổ mất đi dẫn đường.”
Bark rũ mắt, một lát sau nói: “Thật ra vẫn còn một cách nhất lao vĩnh dật…”
“Thượng tướng.” Trong mắt Alan lóe lên nét lạnh lùng, “Xin đừng phụ sự tin tưởng và tôn trọng con dành cho ngài trước nay, ngài là người thân của con, Bùi Toàn cũng vậy, xin đừng làm ra chuyện khiến con phải khó xử.”
Bark nâng mắt: “Điện hạ, thật ra trong lòng ta hiểu rõ, thật ra ngài đang âm thầm mong đợi Bùi Toàn sẽ làm ra chuyện gì đó, cho dù mang đến đả kích cực lớn đối với Đế quốc ngài cũng không quan tâm, đúng không?”
Alan từ chối cho ý kiến: “Con không thể nào kiểm soát cách nghĩ của ngài, nhưng lập trường của con rất rõ ràng, liên quan chuyện của Bùi Toàn, con sẽ ở trong trạng thái bị động tiếp nhận, chỉ cần không xúc phạm đến giới hạn của con, ví dụ như ông ta muốn con và Bùi Nghiêu chia tay, ông ta muốn con giết ngài… Chỉ cần không xảy ra những tình huống này, con sẽ không nhúng tay quá nhiều vào chuyện của ông ta, về điều này con hy vọng, cũng cần ngài thống nhất lập trường với con.”
Lúc này Bark đã xác định được, Alan muốn mượn đao giết người.
Bark cúi đầu, bất đắc dĩ lắc đầu, dịu dàng lương thiện như Marian, thế mà lại sinh ra đứa con trai như vậy… Dẫu là tình huống gì xảy ra, cho dù là có hại với nó, Alan cũng có thể thừa cơ kiếm lời đạt được lợi ích từ bên trong, Bark im lặng một lúc lâu, lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta không thể đồng ý với ngài, trong lòng ta thứ xếp đầu tiên vĩnh viễn là lợi ích của Đế quốc, tiếp đó mới là ngài.”
“Vậy ít nhất đừng cản đường.” Alan thoáng cười dịu dàng, “Ông ngoại, trước nay con chưa từng muốn thương tổn ngài, đừng làm con khó xử, được không?”
Alan nhẹ giọng thở dài: “Tội nghiệt này là do Alston phạm phải, ông ta vốn nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chẳng phải sao? Khi ngài biết Quân Viễn chinh đều hy sinh vì nước, ngài cũng từng tức giận không thôi, ngài còn nhớ không?”
Bark đấu tranh một lúc lâu, đột nhiên gằn giọng nói: “Từ hôm qua đến giờ, ta không hề biết những chuyện đã xảy ra!” Bark ngắt thông tin cái rụp, Alan cúi đầu cười.
Ánh mắt Bùi Nghiêu tỏa sáng, nghe vậy cúi đầu cười, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự rất kích động.”
“Vậy à?” Alan ôm eo Bùi Nghiêu tìm kiếm môi anh, nhẹ giọng nỉ non, “Sao em không cảm nhận được nhỉ.”
“Thật đấy.” Bùi Nghiêu hơi đẩy Alan ra một chút, cười nói, “Nhưng bây giờ là thời gian làm việc, ngài nghỉ ngơi thêm một lát, ngày mai vẫn phải đến ngục Bradman đúng không? Hiện giờ ngài cần dưỡng cho đủ tinh thần.”
Alan mím môi, nói: “Được, anh đi trước đi, em liên hệ với Thượng tướng Bark xác nhận thời gian lần tới, lát nữa sẽ đi tìm anh.”
Bùi Nghiêu gật đầu, lấy súng quang tử trên bàn giắt vào thắt lưng đi ra ngoài, sau khi đẩy cửa phòng ngủ ra Bùi Nghiêu nhịn không được quay đầu lại nhìn Alan một cái, nở nụ cười rời đi.
Alan mỉm cười nhìn theo Bùi Nghiêu đi ra ngoài, sau khi xác định Bùi Nghiêu đã rời khỏi khu nhà thì quay về phòng ngủ kết nối liên lạc với Bark.
Bark đang họp, một lúc sau ông mới gọi lại, trong hình ảnh 3D vẻ mặt Bark ngưng trọng, thấp giọng hỏi: “Con thế nào?”
“Con rất tốt.” Alan nhẹ nhàng chơi đùa với hộp thuốc lá của Bùi Nghiêu, thấp giọng nói, “Ông ngoại, tối qua con đã nghĩ rất nhiều, liên quan đến lời khai của Benjamin, con nghĩ…”
“Lời cậu ta nói không thể tin tất cả!” Bark lắc đầu nói, “Alan, con làm ta quá thất vọng, thế mà con lại hoàn toàn tin lời của một tên tinh đạo, ta không rõ con quá tự tin vào bản thân hay là quá ngây thơ, Alan… con thật sự làm ta thất vọng vô cùng, con…”
“Ngài đang lo lắng chuyện gì?” Alan bình tĩnh ngắt lời Bark, trầm giọng nói, “Hay là, ngài đang sợ hãi điều gì?”
Bark xoay người xoa xoa ấn đường, lại quay đầu vào màn hình, hít sâu một hơi nói: “Alan, ta biết con đang ở tuổi tin vào kỳ tích, tin vào truyền thuyết, từ khi ông cố của con còn tại vị ta đã tòng quân, chiến dịch ta từng tham gia có thể viết thành biên niên sử cận đại của Đế quốc Norman!”
“Những gì ta biết, đều là tận mắt ta nhìn thấy, ta có thể dùng kinh nghiệm gần 200 năm tòng quân của ta đảm bảo với con, loại tình huống con nghĩ căn bản không thể tồn tại.” Bark chém đinh chặt sắt nói, “Ta không biết vì mục đích gì mà Benjamin phải nói với con mấy chuyện đó, nói thật thì ta đã bắt đầu nghi ngờ đây vốn dĩ là một cái tròng, có người muốn gây chuyện bất lợi với Đế quốc, cố ý muốn lật lại những chuyện năm xưa!”
So với sự nóng nảy hiếm có của Bark, Alan lại cực kỳ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Thượng tướng, con vẫn chưa nói với ngài con đang nghi ngờ cái gì, tại sao ngài phải gấp gáp như vậy? Ngài đã nghĩ đến chuyện gì?”
Bark nghẹn họng, cáu kỉnh phất tay nói: “Ta chẳng nghĩ đến gì cả!”
“Ngài không dám nói, không sao, để con nói.”
Alan để hộp thuốc lá bằng bạc của Bùi Nghiêu lên trên bàn, bức tranh sơn dầu của Alan trên hộp thuốc lá đón lấy ánh mặt trời ban trưa, trông vô cùng tinh xảo.
Hai tay của Alan chồng lên đầu gối, nhìn Bark chậm rãi nói: “Ông và con đều đang nghi ngờ, “ông chủ” mà Benjamin nói thật ra là Bùi Toàn.”
Chẳng biết vì sao, sau khi Alan nói ra cái tên ấy, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người đột nhiên biến mất, Bark trong hình ảnh 3D chán nản ngồi lên sofa, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Nếu ngài cũng nghĩ đến ông ta, đã nói rõ phán đoán của con không phải không có căn cứ, giấu bệnh sợ thuốc không phải là thói quen gì tốt, chúng ta cũng không cần cãi nhau vì chuyện không đáng, thản nhiên đối mặt, tích cực ứng đối mới là lý trí, những điều này ngài rõ hơn con, con không vòng vo nữa.” Alan suy nghĩ một lát, thấp giọng nói, “Bây giờ con cần hỏi ngài mấy câu, hy vọng ngài nói thật với con.”
Bark trông có vẻ mệt mỏi, gật đầu.
Alan nói: “Thi thể của tất cả người thuộc Quân Viễn chinh, lúc trước tìm được chưa?”
Bark lắc đầu.
Alan “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Lúc đó tại sao ngài lại phán đoán bọn họ nhất định đã chết trận toàn bộ?”
“Cuộc bao vây tiêu diệt kéo dài mấy tháng, lúc đầu Bùi Toàn còn phát tín hiệu cầu cứu đến Tổng bộ, nhưng sau đó thì không còn nữa… Lúc ấy chúng ta cho rằng hệ thống liên lạc của bọn họ đã bị tấn công.” Thượng tướng Bark rõ ràng không muốn nhớ đến khoảng thời gian đó, nói ngắn gọn, “Sau đó Restine rút đi từng tốp quân đội ở đấy, chúng ta đợi rất lâu, lúc sau còn phái người đi điều tra, nhưng… không phát hiện được gì cả.”
Alan gật đầu: “Tức là nói, không thể xác định Bùi Toàn thật sự đã chết.”
“Alan, vào thời đó, trong tình huống này trên căn bản đã có thể phán định bọn họ đã hy sinh vì Tổ quốc.” Bark thở dài, “Hơn nữa con cũng biết tình hình lúc ấy, trong lòng Alston có thẹn, căn bản không dựa theo quy trình tiêu chuẩn để viện trợ và tìm kiếm cứu viện Quân Viễn chinh, loại tình huống đó… sẽ không có ai nghi ngờ cái gì.”
Alan im lặng một lúc lâu, trầm giọng nói: “Nếu thật sự là ông ta, vậy rất nhiều chuyện có thể thông suốt… Đúng rồi, quên nói với ngài, tối qua con phái người điều tra, trong 10 năm Bùi Nghiêu phục vụ Anthony, Anthony cũng từng gặp phải loại chuyện này, chẳng qua tàu hộ vệ của Anthony nhiều, người của bọn họ chưa kịp tới gần đã bị phát hiện, người của Anthony chỉ chặn được một tinh hạm nhỏ gần bọn họ nhất, trong tinh hạm nhỏ đã xảy ra vụ nổ mang tính tự sát, toàn bộ người đều chết, trên báo cáo thi thể lúc đó có ghi… bọn họ là tinh đạo.”
“Cùng cách thức gây án, bố cục vô cùng chặt chẽ.” Alan phân tích, “Mỗi lần đều là tinh đạo chết, mọi người rất dễ nghĩ sự cố thành bắt cóc cướp của, nếu không nữa thì cũng chỉ nghĩ đến có phải là thủ đoạn bỉ ổi đối địch chính trị hay không, hơn nữa những tinh đạo này không có chỗ ở cố định, không nhà không nghề nghiệp, cho dù có xác định được thân phận của bọn họ cũng không thể nào tra ra bọn họ được người nào thuê.”
Alan nhìn Bark: “Còn một điểm, những tinh đạo này đều được thuê trước khi hành động, các tinh đạo chưa từng thấy ông chủ, không hề biết rõ thông tin của ông ta, Benjamin chính là một ví dụ rất tốt… “Tư binh” của ông chủ mà anh ta nói, rất có thể là người của Quân Viễn chinh năm đó và hậu duệ của bọn họ, điều này cũng có thể giải thích rõ tại sao ông chủ lại quan tâm đến tư binh của ông ta đến vậy, không nói đến nguyên nhân cảm tình, những người đó đều là, đều từng là quan quân của Đế quốc, vân tay, tròng đen… của bọn họ, tất cả của bọn họ đều là chứng cứ, chứng cứ có thể nói rõ năm đó Bùi Toàn chưa chết.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng, có người tấn công con trên tàu Ngọc Trai, sau đó lại có người mưu đồ tấn công Hoàng Thái tử Điện hạ… Bùi Toàn thả cho con trai ông ta một quả đạn khói rất ổn, sẽ không ai nghĩ rằng mục đích cuối cùng của bọn họ trong mấy sự cố ấy thật ra là Bùi Nghiêu.” Alan nhẹ giọng nói, “Con có nên cảm thấy may mắn không, ông ta không hề thành công.”
Bark do dự nói: “Con… sẽ nói với Bùi Nghiêu à?”
Alan lắc đầu: “Không đâu, tạm thời thì không.”
“Ít nhất trước khi chúng con kết hôn con không định nói với anh ấy.” Alan đột nhiên cười, “Quên nói với ngài, hôm qua con đã cầu hôn Bùi Nghiêu, thật may mắn, anh ấy đồng ý với con.”
Bark sửng sốt thất thanh nói: “Con! Con muốn thành lập dấu hiệu cuối cùng trước khi Bùi Nghiêu biết nội tình! Lúc trước con trả lời ta thế nào? Con nói phải đợi…”
“Con đã nói vậy, nhưng tình hình hiện tại làm con không thể chờ đợi được nữa.” Alan thản nhiên nói, “Tình hình đã khác, lúc trước con chỉ muốn giấu giếm Bùi Nghiêu là được, cho dù có một ngày bí mật bại lộ, con vẫn có thể giả vờ như không biết sự tình, ra vẻ đau khổ trước, cho Bùi Nghiêu cái ảo tưởng con cũng là người bị hại, nhưng bây giờ đã khác, con không biết ngày nào trong tương lai Bùi Toàn sẽ xuất hiện trước mặt Bùi Nghiêu, hơn nữa con cũng không hoàn toàn nắm chắc mình có thể địch lại tình cảm sâu đậm do xa cách lâu ngày của Bùi Nghiêu dành cho ba mẹ anh ấy… Ngài biết rất rõ, Bùi Toàn không giống trước kia, ông ta đã sớm nổi sát tâm với con, sự công khai quan hệ của con và Bùi Nghiêu gần đây sợ là càng kích thích ông ta.”
Alan cúi đầu cười: “Một khi ông ta có cơ hội liên lạc với Bùi Nghiêu, ông ta nhất định sẽ khuyên Bùi Nghiêu chia tay với con… Nhưng sau khi thành lập quan hệ kết hợp sẽ không vậy nữa, cho dù ông ta không đồng ý cũng chỉ có thể tiếp nhận, không có người bằng lòng để con trai mình trải qua nỗi đau khổ mất đi dẫn đường.”
Bark rũ mắt, một lát sau nói: “Thật ra vẫn còn một cách nhất lao vĩnh dật…”
“Thượng tướng.” Trong mắt Alan lóe lên nét lạnh lùng, “Xin đừng phụ sự tin tưởng và tôn trọng con dành cho ngài trước nay, ngài là người thân của con, Bùi Toàn cũng vậy, xin đừng làm ra chuyện khiến con phải khó xử.”
Bark nâng mắt: “Điện hạ, thật ra trong lòng ta hiểu rõ, thật ra ngài đang âm thầm mong đợi Bùi Toàn sẽ làm ra chuyện gì đó, cho dù mang đến đả kích cực lớn đối với Đế quốc ngài cũng không quan tâm, đúng không?”
Alan từ chối cho ý kiến: “Con không thể nào kiểm soát cách nghĩ của ngài, nhưng lập trường của con rất rõ ràng, liên quan chuyện của Bùi Toàn, con sẽ ở trong trạng thái bị động tiếp nhận, chỉ cần không xúc phạm đến giới hạn của con, ví dụ như ông ta muốn con và Bùi Nghiêu chia tay, ông ta muốn con giết ngài… Chỉ cần không xảy ra những tình huống này, con sẽ không nhúng tay quá nhiều vào chuyện của ông ta, về điều này con hy vọng, cũng cần ngài thống nhất lập trường với con.”
Lúc này Bark đã xác định được, Alan muốn mượn đao giết người.
Bark cúi đầu, bất đắc dĩ lắc đầu, dịu dàng lương thiện như Marian, thế mà lại sinh ra đứa con trai như vậy… Dẫu là tình huống gì xảy ra, cho dù là có hại với nó, Alan cũng có thể thừa cơ kiếm lời đạt được lợi ích từ bên trong, Bark im lặng một lúc lâu, lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta không thể đồng ý với ngài, trong lòng ta thứ xếp đầu tiên vĩnh viễn là lợi ích của Đế quốc, tiếp đó mới là ngài.”
“Vậy ít nhất đừng cản đường.” Alan thoáng cười dịu dàng, “Ông ngoại, trước nay con chưa từng muốn thương tổn ngài, đừng làm con khó xử, được không?”
Alan nhẹ giọng thở dài: “Tội nghiệt này là do Alston phạm phải, ông ta vốn nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chẳng phải sao? Khi ngài biết Quân Viễn chinh đều hy sinh vì nước, ngài cũng từng tức giận không thôi, ngài còn nhớ không?”
Bark đấu tranh một lúc lâu, đột nhiên gằn giọng nói: “Từ hôm qua đến giờ, ta không hề biết những chuyện đã xảy ra!” Bark ngắt thông tin cái rụp, Alan cúi đầu cười.
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa