Nghịch Tập [Tinh Tế]
Chương 65
Khi Alan về đến Alice đã là nửa đêm.
Alan đưa áo khoác cho bảo mẫu khu nhà ở, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu tướng đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Bảo mẫu cũng bất giác hạ tiếng xuống, nhỏ giọng trả lời, “Thiếu tướng nói muốn đọc sách một lát, ở mãi trong thư phòng, Thiếu tướng còn dặn tôi chuẩn bị bữa khuya cho ngài, bây giờ ngài có cần không?”
Alan lắc đầu, hắn để bảo mẫu đi nghỉ ngơi, bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu.
Ánh đèn trong thư phòng xuyên qua kẽ hở của cửa phòng, chiếu lên thảm một đường sáng, quả nhiên, Bùi Nghiêu đã tựa lên ghế ngủ. Lò sưởi âm tường trong thư phòng đang cháy hừng hực, không cần lo lắng Bùi Nghiêu sẽ nhiễm lạnh, Alan tựa vào giá sách, nhìn gương mặt say ngủ của Bùi Nghiêu mà nghĩ ngợi xuất thần.
Không biết qua bao lâu, Bùi Nghiêu nhíu mày tỉnh lại, anh nhìn về phía Alan, mơ màng mấy giây rồi tỉnh táo lại, vội đứng dậy nói: “Điện hạ.”
“Chẳng phải bảo anh đừng đợi em à?” Alan đẩy Bùi Nghiêu ngồi lại trên ghế, thấp giọng la rầy, “Thế mà ngủ ở đây.”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Đúng lúc muốn đọc sách một lát… Ngài thế nào? Mệt lắm không?”
“Không.” Alan lắc đầu cười, “Lúc mới đầu thậm chí có chút hưng phấn, sau đó vẫn ổn, tiến hành rất tốt.”
Bùi Nghiêu háo hức hỏi: “Vậy có giúp được gì cho ngài không? Cảm thấy thế nào?”
“Loại cảm giác này… giống như anh có một khẩu súng, nhưng anh vẫn luôn cho rằng nó chỉ là một khối sắt, lúc tác chiến anh lấy nó đập kẻ địch, có một ngày anh đột nhiên phát hiện thì ra nó có thể bắn được, có thể giúp anh giết người thuận tiện hơn.” Alan cười khẽ, “Hiểu được cảm giác này không?”
Bùi Nghiêu cười, lại hỏi: “Vậy khi vận dụng… chính là lúc làm tê liệt thú lượng tử của đối phương, có thuần thục hơn không?”
Alan nháy mắt mấy cái: “Thuần thục à… nói thế nào nhỉ, bây giờ em đã có thể dùng cục sắt này để giết người, nhưng khi nổ súng vẫn có lúc không kiểm soát được mà bắn trượt bia, hình dung vậy anh có hiểu được không?”
Bùi Nghiêu bị ví dụ của Alan chọc cười, nói: “Hiểu được, ví dụ của ngài rất sinh động.”
“Em đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, anh có thể đi ngủ chưa?” Alan nhìn đồng hồ kiểu cũ trên tường, cảnh cáo Bùi Nghiêu, “Đây là lần cuối cùng, lần sau còn để em phát hiện anh thức đêm đợi em, em sẽ hủy bỏ hết công việc ngày hôm sau của anh, bắt buộc anh ở trong nhà nghỉ ngơi.”
Khóe miệng của Bùi Nghiêu bất giác nhoẻn lên, rũ mắt nói: “Vâng, Điện hạ.”
“Đúng rồi.” Sau khi về phòng ngủ của hai người Bùi Nghiêu lại không yên tâm nói: “Những tội phạm đó… có Thượng tướng Bark xử lý giúp, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
Alan ngẩn ra, ngưng một lát rồi gật đầu nói: “Yên tâm, bọn chúng không hề sinh nghi.”
Bùi Nghiêu hoàn toàn yên lòng, vừa lên giường vừa nói: “Còn nữa… buổi phỏng vấn chúng ta cần nhận ngài nói với tôi lúc trước, là vào khi nào? Gần đây ở trường học bận quá, tôi cần gom góp chút thời gian.”
“Phỏng vấn…” Trong mắt Alan lóe lên chút u ám, lắc đầu nói, “Hủy đi, vốn dĩ anh cũng không giỏi ứng đối với phóng viên, gần đây công việc lại nhiều, không cần dằn vặt nữa.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Không tốt lắm đâu, ngài đã đồng ý rồi, hơn nữa đây chẳng phải là ý của Bệ hạ sao? Nếu như là vì tôi thì xin ngài đừng lo lắng, tôi đã quen được kha khá rồi.”
Alan hít sâu một hơi, do dự một lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai em sẽ liên hệ với bọn họ, định ra thời gian.”
“Hôm nay ngài sao vậy?” Bùi Nghiêu lo lắng nhìn Alan, “Mệt mỏi quá sao? Hôm nay ngài thẩm vấn mấy phạm nhân?”
“Chỉ có hai người.” Alan điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười nói, “Được rồi em thừa nhận, có chút mệt mỏi, điều khiển rắn Taipan tấn công thú lượng tử của đối phương cũng không đơn giản như em tưởng tượng, đặc biệt là khi tiêm nọc độc, yêu cầu đối với sức mạnh tinh thần rất cao, em cần phải tập trung tinh thần, trong thời gian này em còn phải chú ý đến động tác của tội phạm, cảm xúc thay đổi, sẽ có chút khó khăn.”
Bùi Nghiêu đau lòng vô cùng, anh rất muốn khuyên Alan từ bỏ đi, nhưng là người dị năng anh biết như vậy rất không lý trí, Bùi Nghiêu chỉ đành nói: “Lần sau xin thẩm vấn một người thôi, ngài vẫn còn quá trẻ, không chịu được huấn luyện cường độ cao như vậy.”
“Em quá trẻ?” Alan mỉm cười, “Được rồi, chẳng qua em chỉ vận dụng sức mạnh tinh thần quá độ nên đầu hơi loạn, ngày mai sẽ ổn thôi, ngủ đi.” Alan nói xong thì tắt đèn trong phòng ngủ, phòng ngủ to như vậy lập tức bị ánh lửa của lò sưởi âm tường chiếu đỏ rực.
Trong bóng tối Bùi Nghiêu bỗng nhớ đến đêm hai người ở sân diễn tập cũ, lần đó Alan cũng dùng sức quá độ, sức mạnh tinh thần không ổn định, lúc ấy… anh đã hôn Alan, an ủi sự đau khổ của Alan rất hiệu quả.
Lỗ tai của Bùi Nghiêu bất giác đỏ lên, trong lòng anh đấu tranh một hồi, sau đó nghiêng người qua hôn lên mặt Alan.
“Thiếu tướng, anh đang cầu hoan với em à?” Khóe miệng của Alan nhoẻn lên, nhẹ giọng nói, “Đêm nay thật sự không muốn ngủ?”
Bóng đêm che giấu đi hai má phiếm hồng của Bùi Nghiêu, anh mím môi, kiềm nén xấu hổ nhỏ giọng nói: “Tôi muốn làm ngài thoải mái một chút.”
Alan cắn răng, bỗng trở mình qua đè lên người Bùi Nghiêu, thấp giọng nói: “Lát nữa đừng khóc…”
Sự ẩn nhẫn và dáng vẻ để hắn muốn gì làm nấy của Bùi Nghiêu lấy lòng Alan, hai người lăn qua lăn lại suốt gần một tiếng đồng hồ, cuối cũng Bùi Nghiêu đã không còn sức lực gì nữa, sau khi lau sơ cho hai người Alan tắt đồng hồ báo thức, ôm Bùi Nghiêu đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi nắng lên cao Bùi Nghiêu mới tỉnh dậy, lần này Alan lại không dậy trước anh, Bùi Nghiêu nghi hoặc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, lại nhìn ngoài cửa sổ, anh còn muốn nhìn thiết bị truyền tin của mình, nhưng cánh tay của Alan gác lên người anh, Bùi Nghiêu sợ đánh thức Alan nên không dám động đậy, qua một lúc lâu Alan mới tỉnh dậy, cười nói: “Tỉnh rồi?”
“Đồng hồ báo thức không có kêu.” Bùi Nghiêu phát rầu nói, “Bây giờ các học sinh đã học xong một tiết.”
“Không kêu à? Chắc hư rồi…” Alan trở người ôm Bùi Nghiêu, nhắm mắt nói, “Đói chưa? Không đói thì ngủ tiếp.”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Ngài nghỉ thêm một lát đi, tôi đến trường.”
“Không đi, em đã xin nghỉ phép cho anh.” Alan ngẩng đầu hôn lên trán Bùi Nghiêu, “Hôm nay nghỉ.”
Bùi Nghiêu trợn mắt: “Xin khi nào? Xin… ai?”
“Xin em nè.” Alan nhắm mắt cười, “Hai ta tự xin lẫn nhau.”
Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, muốn ngồi dậy đi xử lý công việc, lại không muốn quấy nhiễu hứng thú bất chợt của Alan, một lúc sau thỏa hiệp nói: “Được… nghỉ ngơi đến trưa.”
“Chậc… thật nghiêm khắc.” Alan ngồi dậy, bảo lầu dưới chuẩn bị bữa sáng, “Ăn cơm trước, ăn xong có chuyện muốn trao đổi với anh.”
Bùi Nghiêu hoang mang, ậm ừ nói: “Được.”
Dùng bữa sáng xong Alan định dẫn Bùi Nghiêu đi tản bộ, nhưng thời tiết ở Alice càng lúc càng lạnh, sau bữa sáng trời còn chuyển mây âm u, Alan dứt khoát kéo Bùi Nghiêu về phòng ngủ, hai người quấn chăn ngồi trên ghế sofa.
“Bùi Nghiêu.” Alan nói rành mạch, “Sau khi mùa xem mắt kết thúc… chúng ta kết hôn đi.”
Alan nhìn thẳng vào mắt Bùi Nghiêu, lại bổ sung: “Anh hẳn là hiểu ý của em nhỉ, kết hôn mà em nói không chỉ có ý nghĩa về mặt luật pháp, quan trọng nhất là chúng ta sẽ thành lập dấu hiệu cuối cùng.”
Bùi Nghiêu dần dần mở to hai mắt, qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, anh nói lắp bắp: “Chẳng phải nói, nói… chỉ đi tuần trăng mật sao? Lần trước Bệ hạ đã nói, ngài sẽ không thành hôn sớm như vậy…”
“Đừng để ý đến ông ta.” Alan cúi đầu nhìn tay mình, chậm rãi nói, “Quả thật, em cũng mới quyết định tối qua, Bùi Nghiêu, lúc trước em kiêng kị quá nhiều, em lo bí bật của mình đột nhiên bại lộ, em lo sẽ có người quấy rầy chúng ta, em lo nếu có chuyện khẩn cấp cần chúng ta tách ra anh sẽ chịu không nổi, nhưng nghĩ ở một góc độ khác… cho dù chúng ta không thành lập dấu hiệu cuối cùng, khi có tình huống đột ngột phát sinh, chúng ta cũng sẽ không vì thế mà tách ra.”
Alan ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười: “Trừ khi em chết, nếu không em vĩnh viễn sẽ không buông anh ra.”
“Cho nên những suy xét lúc trước thật ra là do em tự tìm phiền não.” Alan nhìn trái nhìn phải, xấu hổ nói, “Có chút vội vàng, em chưa chuẩn bị nhẫn hay là quà gì coi được chút, anh…”
“Tôi đồng ý.” Bùi Nghiêu ngắt lời Alan, anh không dám nhìn Alan lắm, nghiêng đầu đi nhỏ giọng kiên định lặp lại, “Tôi đồng ý…”
Yết hầu của Alan nghẹn lại, hắn hít sâu một hơi, ôm Bùi Nghiêu vào lòng.
Tảng đá lớn trong lòng Alan rốt cuộc cũng rơi xuống, không ai biết được, tối qua hắn sợ hãi thế nào khi nghe tên tinh đạo thứ hai nói ra bí mật trên tàu Ngọc Trai năm đó.
Tên tinh đạo kia nói, mục tiêu của bọn họ trước nay không phải là Alan, mà là Bùi Nghiêu.
—
Drama bắt đầu rồi…
Alan đưa áo khoác cho bảo mẫu khu nhà ở, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu tướng đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Bảo mẫu cũng bất giác hạ tiếng xuống, nhỏ giọng trả lời, “Thiếu tướng nói muốn đọc sách một lát, ở mãi trong thư phòng, Thiếu tướng còn dặn tôi chuẩn bị bữa khuya cho ngài, bây giờ ngài có cần không?”
Alan lắc đầu, hắn để bảo mẫu đi nghỉ ngơi, bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu.
Ánh đèn trong thư phòng xuyên qua kẽ hở của cửa phòng, chiếu lên thảm một đường sáng, quả nhiên, Bùi Nghiêu đã tựa lên ghế ngủ. Lò sưởi âm tường trong thư phòng đang cháy hừng hực, không cần lo lắng Bùi Nghiêu sẽ nhiễm lạnh, Alan tựa vào giá sách, nhìn gương mặt say ngủ của Bùi Nghiêu mà nghĩ ngợi xuất thần.
Không biết qua bao lâu, Bùi Nghiêu nhíu mày tỉnh lại, anh nhìn về phía Alan, mơ màng mấy giây rồi tỉnh táo lại, vội đứng dậy nói: “Điện hạ.”
“Chẳng phải bảo anh đừng đợi em à?” Alan đẩy Bùi Nghiêu ngồi lại trên ghế, thấp giọng la rầy, “Thế mà ngủ ở đây.”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Đúng lúc muốn đọc sách một lát… Ngài thế nào? Mệt lắm không?”
“Không.” Alan lắc đầu cười, “Lúc mới đầu thậm chí có chút hưng phấn, sau đó vẫn ổn, tiến hành rất tốt.”
Bùi Nghiêu háo hức hỏi: “Vậy có giúp được gì cho ngài không? Cảm thấy thế nào?”
“Loại cảm giác này… giống như anh có một khẩu súng, nhưng anh vẫn luôn cho rằng nó chỉ là một khối sắt, lúc tác chiến anh lấy nó đập kẻ địch, có một ngày anh đột nhiên phát hiện thì ra nó có thể bắn được, có thể giúp anh giết người thuận tiện hơn.” Alan cười khẽ, “Hiểu được cảm giác này không?”
Bùi Nghiêu cười, lại hỏi: “Vậy khi vận dụng… chính là lúc làm tê liệt thú lượng tử của đối phương, có thuần thục hơn không?”
Alan nháy mắt mấy cái: “Thuần thục à… nói thế nào nhỉ, bây giờ em đã có thể dùng cục sắt này để giết người, nhưng khi nổ súng vẫn có lúc không kiểm soát được mà bắn trượt bia, hình dung vậy anh có hiểu được không?”
Bùi Nghiêu bị ví dụ của Alan chọc cười, nói: “Hiểu được, ví dụ của ngài rất sinh động.”
“Em đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, anh có thể đi ngủ chưa?” Alan nhìn đồng hồ kiểu cũ trên tường, cảnh cáo Bùi Nghiêu, “Đây là lần cuối cùng, lần sau còn để em phát hiện anh thức đêm đợi em, em sẽ hủy bỏ hết công việc ngày hôm sau của anh, bắt buộc anh ở trong nhà nghỉ ngơi.”
Khóe miệng của Bùi Nghiêu bất giác nhoẻn lên, rũ mắt nói: “Vâng, Điện hạ.”
“Đúng rồi.” Sau khi về phòng ngủ của hai người Bùi Nghiêu lại không yên tâm nói: “Những tội phạm đó… có Thượng tướng Bark xử lý giúp, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
Alan ngẩn ra, ngưng một lát rồi gật đầu nói: “Yên tâm, bọn chúng không hề sinh nghi.”
Bùi Nghiêu hoàn toàn yên lòng, vừa lên giường vừa nói: “Còn nữa… buổi phỏng vấn chúng ta cần nhận ngài nói với tôi lúc trước, là vào khi nào? Gần đây ở trường học bận quá, tôi cần gom góp chút thời gian.”
“Phỏng vấn…” Trong mắt Alan lóe lên chút u ám, lắc đầu nói, “Hủy đi, vốn dĩ anh cũng không giỏi ứng đối với phóng viên, gần đây công việc lại nhiều, không cần dằn vặt nữa.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Không tốt lắm đâu, ngài đã đồng ý rồi, hơn nữa đây chẳng phải là ý của Bệ hạ sao? Nếu như là vì tôi thì xin ngài đừng lo lắng, tôi đã quen được kha khá rồi.”
Alan hít sâu một hơi, do dự một lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai em sẽ liên hệ với bọn họ, định ra thời gian.”
“Hôm nay ngài sao vậy?” Bùi Nghiêu lo lắng nhìn Alan, “Mệt mỏi quá sao? Hôm nay ngài thẩm vấn mấy phạm nhân?”
“Chỉ có hai người.” Alan điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười nói, “Được rồi em thừa nhận, có chút mệt mỏi, điều khiển rắn Taipan tấn công thú lượng tử của đối phương cũng không đơn giản như em tưởng tượng, đặc biệt là khi tiêm nọc độc, yêu cầu đối với sức mạnh tinh thần rất cao, em cần phải tập trung tinh thần, trong thời gian này em còn phải chú ý đến động tác của tội phạm, cảm xúc thay đổi, sẽ có chút khó khăn.”
Bùi Nghiêu đau lòng vô cùng, anh rất muốn khuyên Alan từ bỏ đi, nhưng là người dị năng anh biết như vậy rất không lý trí, Bùi Nghiêu chỉ đành nói: “Lần sau xin thẩm vấn một người thôi, ngài vẫn còn quá trẻ, không chịu được huấn luyện cường độ cao như vậy.”
“Em quá trẻ?” Alan mỉm cười, “Được rồi, chẳng qua em chỉ vận dụng sức mạnh tinh thần quá độ nên đầu hơi loạn, ngày mai sẽ ổn thôi, ngủ đi.” Alan nói xong thì tắt đèn trong phòng ngủ, phòng ngủ to như vậy lập tức bị ánh lửa của lò sưởi âm tường chiếu đỏ rực.
Trong bóng tối Bùi Nghiêu bỗng nhớ đến đêm hai người ở sân diễn tập cũ, lần đó Alan cũng dùng sức quá độ, sức mạnh tinh thần không ổn định, lúc ấy… anh đã hôn Alan, an ủi sự đau khổ của Alan rất hiệu quả.
Lỗ tai của Bùi Nghiêu bất giác đỏ lên, trong lòng anh đấu tranh một hồi, sau đó nghiêng người qua hôn lên mặt Alan.
“Thiếu tướng, anh đang cầu hoan với em à?” Khóe miệng của Alan nhoẻn lên, nhẹ giọng nói, “Đêm nay thật sự không muốn ngủ?”
Bóng đêm che giấu đi hai má phiếm hồng của Bùi Nghiêu, anh mím môi, kiềm nén xấu hổ nhỏ giọng nói: “Tôi muốn làm ngài thoải mái một chút.”
Alan cắn răng, bỗng trở mình qua đè lên người Bùi Nghiêu, thấp giọng nói: “Lát nữa đừng khóc…”
Sự ẩn nhẫn và dáng vẻ để hắn muốn gì làm nấy của Bùi Nghiêu lấy lòng Alan, hai người lăn qua lăn lại suốt gần một tiếng đồng hồ, cuối cũng Bùi Nghiêu đã không còn sức lực gì nữa, sau khi lau sơ cho hai người Alan tắt đồng hồ báo thức, ôm Bùi Nghiêu đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi nắng lên cao Bùi Nghiêu mới tỉnh dậy, lần này Alan lại không dậy trước anh, Bùi Nghiêu nghi hoặc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, lại nhìn ngoài cửa sổ, anh còn muốn nhìn thiết bị truyền tin của mình, nhưng cánh tay của Alan gác lên người anh, Bùi Nghiêu sợ đánh thức Alan nên không dám động đậy, qua một lúc lâu Alan mới tỉnh dậy, cười nói: “Tỉnh rồi?”
“Đồng hồ báo thức không có kêu.” Bùi Nghiêu phát rầu nói, “Bây giờ các học sinh đã học xong một tiết.”
“Không kêu à? Chắc hư rồi…” Alan trở người ôm Bùi Nghiêu, nhắm mắt nói, “Đói chưa? Không đói thì ngủ tiếp.”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Ngài nghỉ thêm một lát đi, tôi đến trường.”
“Không đi, em đã xin nghỉ phép cho anh.” Alan ngẩng đầu hôn lên trán Bùi Nghiêu, “Hôm nay nghỉ.”
Bùi Nghiêu trợn mắt: “Xin khi nào? Xin… ai?”
“Xin em nè.” Alan nhắm mắt cười, “Hai ta tự xin lẫn nhau.”
Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, muốn ngồi dậy đi xử lý công việc, lại không muốn quấy nhiễu hứng thú bất chợt của Alan, một lúc sau thỏa hiệp nói: “Được… nghỉ ngơi đến trưa.”
“Chậc… thật nghiêm khắc.” Alan ngồi dậy, bảo lầu dưới chuẩn bị bữa sáng, “Ăn cơm trước, ăn xong có chuyện muốn trao đổi với anh.”
Bùi Nghiêu hoang mang, ậm ừ nói: “Được.”
Dùng bữa sáng xong Alan định dẫn Bùi Nghiêu đi tản bộ, nhưng thời tiết ở Alice càng lúc càng lạnh, sau bữa sáng trời còn chuyển mây âm u, Alan dứt khoát kéo Bùi Nghiêu về phòng ngủ, hai người quấn chăn ngồi trên ghế sofa.
“Bùi Nghiêu.” Alan nói rành mạch, “Sau khi mùa xem mắt kết thúc… chúng ta kết hôn đi.”
Alan nhìn thẳng vào mắt Bùi Nghiêu, lại bổ sung: “Anh hẳn là hiểu ý của em nhỉ, kết hôn mà em nói không chỉ có ý nghĩa về mặt luật pháp, quan trọng nhất là chúng ta sẽ thành lập dấu hiệu cuối cùng.”
Bùi Nghiêu dần dần mở to hai mắt, qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, anh nói lắp bắp: “Chẳng phải nói, nói… chỉ đi tuần trăng mật sao? Lần trước Bệ hạ đã nói, ngài sẽ không thành hôn sớm như vậy…”
“Đừng để ý đến ông ta.” Alan cúi đầu nhìn tay mình, chậm rãi nói, “Quả thật, em cũng mới quyết định tối qua, Bùi Nghiêu, lúc trước em kiêng kị quá nhiều, em lo bí bật của mình đột nhiên bại lộ, em lo sẽ có người quấy rầy chúng ta, em lo nếu có chuyện khẩn cấp cần chúng ta tách ra anh sẽ chịu không nổi, nhưng nghĩ ở một góc độ khác… cho dù chúng ta không thành lập dấu hiệu cuối cùng, khi có tình huống đột ngột phát sinh, chúng ta cũng sẽ không vì thế mà tách ra.”
Alan ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười: “Trừ khi em chết, nếu không em vĩnh viễn sẽ không buông anh ra.”
“Cho nên những suy xét lúc trước thật ra là do em tự tìm phiền não.” Alan nhìn trái nhìn phải, xấu hổ nói, “Có chút vội vàng, em chưa chuẩn bị nhẫn hay là quà gì coi được chút, anh…”
“Tôi đồng ý.” Bùi Nghiêu ngắt lời Alan, anh không dám nhìn Alan lắm, nghiêng đầu đi nhỏ giọng kiên định lặp lại, “Tôi đồng ý…”
Yết hầu của Alan nghẹn lại, hắn hít sâu một hơi, ôm Bùi Nghiêu vào lòng.
Tảng đá lớn trong lòng Alan rốt cuộc cũng rơi xuống, không ai biết được, tối qua hắn sợ hãi thế nào khi nghe tên tinh đạo thứ hai nói ra bí mật trên tàu Ngọc Trai năm đó.
Tên tinh đạo kia nói, mục tiêu của bọn họ trước nay không phải là Alan, mà là Bùi Nghiêu.
—
Drama bắt đầu rồi…
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa