Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 578
Chương 578:
Mạc Tuân giơ tay lên cởi bỏ áo đen khoác phía ngoài đưa cho mẹ Ngô, thấp giọng hỏi: “Bà nội đâu ạ?”
“Lão phu nhân đã ngủ rồi.”
Mạc Tuân lên lầu, đẩy cửa phòng ra, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, lão phu nhân đã say giấc rồi, bên giường còn có thân ảnh mềm mại nằm cạnh, là Lê Hương.
Mạc Tuân không ngờ cô cũng ở đây, cô gái đang nằm ngủ, gần đây luyện múa quá mệt mỏi, cô ngủ rất ngon lành, hai cánh tay giao nhau, cái đầu nhỏ gối lên trên, tư thế ngủ vừa ngoan vừa mềm, khuôn mặt nhỏ trắng noãn, vài lọn tóc xõa lên mặt và cổ cô, khiến người ta nhìn mà lòng mềm nhữn.
“Thiếu gia, buồi tối Lê Hương đã châm cho lão phu nhân hai lần, bởi vì lo lắng, nên con bé ở đây trông chừng, chắc là đang coi thì ngủ mắt rồi, cậu đừng gọi Lê Hương dậy, tôi thấy Lê Hương gần đây rất mệt mỏi. Thiếu gia cậu giúp tôi một chuyện nhé, cậu ôm Lê Hương vào phòng nha!” Mẹ Ngô nhỏ giọng nói.
Mạc Tuân nhìn vẻ ngọt ngào của cô bé khi say giấc, sau đó cong lưng, vươn hai cánh tay tráng kiện ôm ngang cô lên.
Cô rất nhẹ, ở trong khuỷu tay anh không hề có chút sức nặng nào.
Trên người mềm nhữn, không cảm giác xương cốt tồn tại, Mạc Tuân nhớ đến câu chữ “mềm mại không xương”.
Đẩy ra cửa phòng phòng dành cho khách, Mạc Tuân nhẹ nhàng đặt cô gái trong trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô gái chạm đến giường, nhanh chóng chôn mặt nhỏ vào gồi, giống như một chú mèo con tìm được tư thế ngủ dễ chịu liền ngủ tiếp.
Mạc Tuân cảm thấy cô thực sự rất giống chú mèo nhỏ Tiểu Viên Viên nhà mình.
Cũng không biết lúc đó vì sao anh lại mua Tiểu Viên Viên?
Chọt, bên tay vang lên chất giọng mềm mại nhỏ nhẹ của cô gái: “Mạc tiên sinh…”
Cô ở trong mơ gọi anh.
Gọi anh là Mạc tiên sinh.
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân cứng đò, không biết tại sao tiếng “Mạc tiên sinh” này làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến làm lòng anh kinh sợ, tim cũng nhảy vọt ra.
Mạc Tuân đưa tay, lòng bàn tay rơi trên vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, môi mỏng nhếch lên đường cung nhàn nhạt, mang theo vài phần sung sướng: “Gọi tôi làm gì, nằm mơ thấy tôi, không phải nói… không muốn câu dẫn tôi sao?”
Ánh mắt anh dán vào đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô, lòng bàn tay lắn đến trên môi cô…
Trận Đấu Lòng bàn tay anh nhích từng li đến gần môi cô, chớp mắt sẽ chạm đến, bỗng mẹ Ngô thình lình đi đến: “Thiếu gia, cậu ăn cơm tối chưa?”
Ngón tay Mạc Tuân cứng đờ, nhanh chóng thu về, anh đưa tay đút vào trong túi quần, sắc mặt như thường nói: “Ăn ở công ty rồi.”
“Hôm nay Lê Hương và lão phu nhân bọc chút bánh sủi cảo, thiếu gia, tôi luộc chút bánh sủi cảo cho cậu nếm thử nhé, ăn thử có ngon hay không.”
Mạc Tuân quay đầu nhìn về phía mẹ Ngô: “Bọn họ bọc bánh sủi cảo?”
“Đúng vậy thiếu gia, tôi sẽ luộc nóng cho cậu ngay đây.” Mẹ Ngô thấy Mạc Tuân hứng thú, nhanh chóng lanh lẹ đi xuống lầu luộc bánh.
Trong phòng ăn, mẹ Ngô bưng bánh sủi cảo đã luộc xong đến trước mặt Mạc Tuân: “Thiếu gia, bánh sủi cảo luộc xong rồi này.”
Mạc Tuân nhìn một chút, mày kiếm anh khí nhanh chóng nhíu lại, thím Ngô luộc sáu cái bánh, ba cái oai oai xiên xẹo, xấu như sâu lông, còn ba lại được gói rất đẹp, nhưng lại gói thành… hình con heo nhỏ, còn dán trên bánh hai vành tai to và mũi heo trông rất sống động, tay nghề khéo léo đến mức cứ như cái bánh đang mắng anh là con heo nhỏ.