Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 446
Chương 446:
*Ý chỉ những người bị che mắt, không phát giác đâu đúng đâu sai, cố chấp tin vào một điều gì đó.
“Tôi không tin vào những chuyện này, trừ phi có chứng cứ, bây giờ đừng tranh cãi mấy thứ này nữa, ông cụ mát rồi, chúng ta làm lễ tang trước đã.” Nói xong Lê Chấn Quốc xoay người làm tang sự.
Lúc này, giọng nói trong trẻo của Lê Hương từ phía sau truyền đến: “Đứng lại!”
Lê Chấn Quốc quay lại: “Sao vậy?”
Lê Hương đứng dậy, đôi mắt bị khóc sưng đỏ tràn ra ánh sáng lạnh thấu xương: “Tin ông nội mất tạm thời giữ bí mật, giữ kín không loan tin.”
“Cái gì?” Lê Chấn Quốc sững sờ: “Ông ấy chết rồi, cô còn không muốn an táng ông ấy là muốn làm gì?”
Lê Hương nhìn Lê Chấn Quốc: “Mẹ con Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên cho rằng hại chết ông nội là có thể ngồi rung đùi không lo gì nữa à, vĩnh viễn chôn vùi được bí mật này? Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, tôi phải bắt bọn họ lại, để cho ông tận mắt nhìn tháy, máy năm này bên cạnh mình rốt cuộc là đám rắn hung độc thế nào!”
“Cô… cô muốn lam gì, ông ấy đã chết rồi.”
“Ngày mai là sinh nhật của ông đúng không? Tôi sẽ qua tổ chức sinh nhật cho ông, ông chỉ cần đón sinh nhật, sau đó qua bữa tiệc ẩn ý báo cho bọn họ ông nỗi đã tỉnh!”
Lê Chấn Quốc kinh ngạc nhìn Lê Hương: “Cô đây là quá hoang đường, cô muốn tôi cùng cô diễn sao, tôi không làm…”
Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt Lê Hương đã lạnh lẽo, cô nghiêm nghị quát ông ta: “Lê Chấn Quóc!”
Lê Chấn Quốc trước đây chưa bao giờ thấy một Lê Hương hung dữ như vậy, khí thế của cô gái hệt như một nữ vương nắm trong tay toàn quyền, chân ông ta run run, suýt nữa là quỳ xuống.
“Lê Chấn Quốc, ông đã quên lời trăn trối của ông nội rồi sao, ông phải nghe lệnh của tôi, bây giờ tôi không thương lượng với ông, mà là báo cho ông, màn kịch này ông phải bùng nỗ khả năng diễn xuất của mình ra diễn cho tôi!”
Lê Chấn Quốc trán đầy mồ hôi lạnh: “Biết… biết rồi, cô đừng hung dữ như vậy, tôi vốn diễn giỏi mà, bảo đảm sẽ diễn tốt cho cô.”
“Trở về đi, đừng để bọn họ nhìn ra sơ hở, tôi sẽ ở đây trông nom cho ông!” Lê Hương xua tay, cũng lười nói nhảm với anh.
Lê Chấn Quốc ảo não bỏ chạy.
Diệp Linh nhìn theo bóng dáng của Lê Chấn Quốc đã chạy mắt dạng: “Lê Hương, không ngờ Lê Chấn Quốc không phải là bố cậu, bây giờ cậu có tính toán gì không?”
“Linh Linh, xử lý xong mẹ con Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên, tớ phải đến Đế Đô, tớ cứ cảm thấy Đề Đô như có thứ gì đang kêu gọi tớ.”
“Lê Hương, cậu đến Đế Đô, vậy Mạc tiên sinh thì sao, đi cùng cậu không? Các cậu mới kết hôn không bao lâu, chắc không phải tách ra ở riêng chứ?”
Nhắc đến Mạc Tuân, đôi mắt của Lê Hương nhanh chóng phủ một tầng hơi nước trong suốt, anh đã không cần cô nữa rồi.
Lê Hương tạm thời không muốn nói cho Diệp Linh biết chuyện mình ly hôn với Mạc tiên sinh, có lẽ cô vẫn chưa từ bỏ ý định với cuộc hôn nhân này, cô vẫn chưa muốn ly hôn.
“Linh Linh, chuyện đến Đề Đô để hai ngày sau rồi bàn tiếp đi, trước tiên phải giải quyết Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên đã, hôm nay cậu ở cùng tớ một ngày rồi, buổi tối tớ phải canh đêm cho ông nội, cậu mau trở về đi.”
Diệp Linh nắm cánh tay mảnh khảnh của Lê Hương, đau lòng nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của cô: “Tớ không mệt, tớ ở lại với cậu.”