Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 296
Chương 296:
“Cô nói mà, sao có thể có khoảng cách lớn như vậy giữa hai chị em được chứ.”
Mạc Nhân Nhân đưa Lê Hương – vào.
Lê Nghiên Nghiên chết sững tại chỗ, cô ta Khi có thẻ nhìn Mạc Nhân Nhân đưa Lê Hương dưới ánh đèn sáng rực rỡ, rất nhiều giáo sư có tiêng tăm tụ tập đến, Mạc Nhân Nhân nhiệt tình giới thiệu Lê Hương với mọi người, Lê Hương cười đúng mực, ung dung ưu nhã, nhận được vô số lời tán dương, khen ngợi.
Đột nhiên, Lê Hương dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc.
Lê Nghiên Nghiên thực sự có thể cảm nề được Mạc Nhân Nhân thích Lê Hương như thế nào, nhưng tại sao, cô ta thực sự không hiểu tại sao, làm thế nào Lê Hương quen được hiệu trưởng?
Hlôm nay cô ta dày công ăn diện, đắc ý vui sướng đến đây, nào ngờ lại rơi vào kêt cục ảo não như vậy, tro: mắt nhìn Lê Hương là trung tâm của mọi ánh đèn.
“Cô ơi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy ạ, hiệu trưởng và Lê Hương sao lại quen biết nhau?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên ‹ đỏ trắng đan xen, cô ta chỉ có thê câu – cứu giáo sư Tiền.
Bản thân giáo sư Tiên cũng bị sôc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiệu trưởng từng nói lần này bà ấy ‹( đến Hải Thành Ìà vì một cô gái, chẳng lẽ…
cô gái này là Lê Hương?”
Lê Nghiên Nghiên hít một hơi lạnh, hiệu trưởng đên vì Lê Hương?
Lê Nghiên Nghiên có một linh cảm rất xâu, cô ta cảm thây Lê Hương dường như ấn giấu một bí mật nào đó I Trong sảnh tiệc, Mạc Nhân Nhân đưa Lê Hương đi gặp một nhóm người, sau đó mỉm cười: “Lê Hương, thật ra rối nay cô còn có một người rất quan trọng muốn để con gặp một lần.”
“Hiệu trưởng, ai vậy ạ?” Lê Hương hỏi.
Mạc Cần Niên thần bí nói: “Tạm . thời giữ bí mật trước, ơ, người đó vẫn chưa đến, Lê Hương, con đợi lát nhé, cô đi gọi điện thoại thúc một chút.”
Mạc Nhân Nhân nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Mạc Tử Tiễn đâu, Mạc Tử Tiên rât không hứng thú đến buổi xem mắt với cô gái thiên tài nên tối nay anh không xuất hiện.
Mạc Nhân Nhân đi đến bên cạnh, nhanh chóng. lấy điện thoại di động ra, bắm số của Mạc Tử Tiễn.
Di động du dương vang lên một lân rồi được nhắc máy, giọng nói trong .
trẻo lạnh lùng, của Mạc Tử Tiễn truyền đến: “Bác à, tối nay cháu không đi đâu.”
Mạc Nhân Nhân hừ một tiếng: “Cháu cũng thẳng thắn đấy, nói không đến là không đến luôn nhỉ, Mạc Tử Tiên, cô gái thiên tài đó đã đến rồi. Mau tới đây ngay!”
“Bác à, cháu không muốn đi.”
“Mạc Tử Tiễn, bác biết ánh mắt cháu rất cao, không liếc mắt đến mây cô gái bình thường, nhưng cô gái này thật sự khác biệt, cháu đến xem sẽ biết, Lê Hương rất xuất sắc, cô dám cá đây là loại cô gái gu cháu đấy.”
Mạc Nhân Nhân còn chưa nói xong, đã bị Mạc Tử Tiễn cắt ngang: “Bác, bác nói ai vậy, Lê Hương?”
Nghe thấy Mạc Tử Tiễn nói ra tên “Lê Hương”, Mạc Nhân Nhận sững sờ một lúc: “Tử Tiễn, cháu biết Lê Hương à? Đúng vậy, cô gái thiên tài y khoa này là Lê Hương., bác chính là muôn giới thiệu các cháu làm quen…
“Bác à, cháu sẽ tới ngay!” Mạc Tử Tiễn trực tiếp cúp điện thoại.
Thằng nhỏ này!
Mạc Nhân Nhân cắt điện thoại, bà cảm thầy hơi nghỉ ngờ, Tử Tiên và Lê Hương chẳng lẽ là người quen cũ à?
Tử Tiễn vừa rồi còn nói không tói, nhưng khi nghe thấy tên của Lê Hương, thằng bé lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới đây, dường như việc này đã nói rõ cái gì.