Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 267
Chương 267: Là Một Bí Ấn
“Bố, mẹ của Lê Hương rốt cuộc là ai vậy, bộ từ điền y khoa kia có phải, bà ta là tác giả không, bà ta cùng Đề Đô Thành có quan hệ gì?” Lê Nghiên Nghiên hỏi.
Nghĩ đến nữ thần ngày xưa, Lê Chấn Quốc fan cuồng lộ ra vẻ buôn bã, nhẹ nhàng hoài niệm lắc đầu: “Bố chẳng hay biết gì cả, hiểu biết của bố về bà ta rất ít, chỉ biết là Y Học Đại Thành cũng xuất phát tử Đế Đô Thành, Đề Đô Thành rồng cuốn hồ phục, nhánh hệ phái y học rất nhiều, trung tâm noi đó tuyệt đôi không phải. là người phàm chúng ta chạm vào được, bà ta… đến từ Đề Đô Thành, .còn mây thứ khác… Ông nội con hẳn biệt một ít, chỉ là ông nội con từ trước đến nay chưa từng nói với bố.”
Mẹ của Lê Hương – Lâm Thủy Dao là một bí ân, chưa ai thực sự thấy rõ bà.
Lê Nghiên Nghiên không nói nữa, cô ta khổng cách nào biết được quá khứ của Lâm Thủy Dao, từ trực giác của cô ta thì Lâm “Thị Dao dường như mang theo một thể lực thân bí mạnh mẽ nào đó, nêu cuốn kinh điền y học đó là do bà viết, thì bà thật sự… Sau”
đáng sợ.
Cô ta chỉ mới xem tập đầu tiên của cuốn từ điển y học thôi mà đã cảm – thấy kinh sợ, không biết bộ từ điển y học còn lại bao nhiêu tập nữa, và bây giờ nó thuộc vệ tay ai, những thứ kia là vật mà mây lão đầu Đề Đồ một mục tìm kiêm.
Tập đầu tiên của bộ từ điển y học này trước khi Lâm Thủy Dao qua đời đã đề lại cho con gái bà Lê Hương.
Tuy nhiên, Lê Chấn Quốc đã giao tập đầu tiên của cuốn từ điển y học này cho con gái mình là Lê Nghiên Nghiên.
ù gì đi nữa, Lâm Thủy Dao đã chết, con gái Lê Hương của bà từ nhỏ đã bí nhét vào nông thôn, chẳng qua chỉ là con phề tài y học mà thôi Nhận ra điều này này khiến Lê Nghiên. Nghiên có chút vui mừng: “Bô, mặc dù Lê Hương. bây. giò đã là Mạc phu nhân, nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng con ả đó chỉ có trình độ học vấn trung học và phế năng về y học. Mạc Tuân tạm thời bị con ả đó mê hoặc, nhưng con tin anh ấy rất nhanh sẽ chán thôi, con đã liên lạc với giáo sư Tiền Thánh Lê viện nước F, giáo sư Tiền là thầy. của con, hai ngày này giáo sư Tiền sẽ bay đến Hải Thành.”
Hai mắt Lê Chấn Quốc vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Bây giờ bên ngoài đồn đãi con không hay lắm, Thánh Lê viện coi như là cung. điện của ngành y, cũng là trường cũ của con, giáo sư Tiền rất nhanh sẽ thu hút ánh mất đại chúng đến nữ y khoa thiên tài con, mà Lê Hương cùng đặt trên bàn cân với con thì chẳng là cái định gì cả.”
Lê Nghiên Nghiên biết tình hình hiện tại của mình không tốt, cô tạ không dám lộn xộn, nhưng cô ta rất tự tin, tài năng luôn là cách tây trăng tốt nhật.
Mà Lê Hương chỉ là một phế tài!
“Bó, giờ con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi trước đi, còn nữa con mong hai người đừng đánh nhau nữa, nêu bị đám phóng viên truyền thông đó bắt được, sẽ lên báo ngay đó.”
Nói xong, Lê Nghiên Nghiên quay người lên lầu.
“Nghiên Nghiên…” Lý Ngọc Lan nắm lây tay Lê Nghiên Nghiên.
Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Lý Ngọc Lan, cô ta thật sự rất oán hận, nêu như Lý Ngọc Lan không bày ra kế gả thay Kia thì bây giò Mạc phu nhân – chính là cô tal Lê Nghiên Nghiên lạnh lùng rút tay đi lên lâu.
Mặt Lý Ngọc Lan đầy ủy khuất ảm đạm, Lê Nghiên Nghiên là chỗ dựa cuôi cùng của bà ta. Giờ đây, môi – quan hệ giữa hai mẹ con chỉ cân mây lời nói đâm chọt của Lê Hương đã có xuất hiện vết rạn trí mạng. Lê Chấn Quốc lại bắt đầu chán ghét bà ta, cuộc sông của bà ta lại liên tiễp gặp xui.
Lý Ngọc Lan cảm thấy mình lại quay về thât bại, thậm chí lân này còn thảm hại hơn.