Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 187
Chương 187:
Dáng người của anh không phải kiểu tám khối khoa trương, mà là thân thể sáu khối khỏe mạnh tự hào của người đàn ông thành thục, đẹp vừa vặn, cô thích.
“Dáng người cũng rất tốt, sát khối cơ bụng, còn khỏe như vậy, nhất định trên giường rất dũng mãnh nhỉ…”
Hầu kết của Mạc Tuân nhúc nhích, anh kéo mạng che mặt của cô ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ửng hồng ướt át, ánh mắt mơ màng mang theo nét ngây ngô quyền rũ: “Em muốn đùa thành thật sao?”
Lê Hương ngước mắt nai đen nhánh nhìn anh, giọng nói nhỏ nũng nịu hơi lắp bắp: “Mạc tiên sinh háo sắc, nhất định bây giờ anh đang mừng thầm trong bụng, vì tối nay… em sẽ sủng hạnh anh nha…”
Lê Hương lấy ra một đồng tiền xu rồi hếch cằm, vừa giàu có vừa kiêu căng đưa tiền xu cho Mạc Tuân: “Nè, Mạc tiên sinh, đây là tiền boa cho anh đêm nay… Lấy một xu làm tiền boa?
Mạc Tuân nhướn mày kiếm: “Đi tắm đi.”
Đi tắm… Lê Hương say rượu cắn môi đỏ, nhìn anh, mị nhãn như tơ: “Lúc nãy miệng không trung thực, bây giờ thân thể lại thành thật, muốn tắm uyên ương với em à?”
Mạc Tuân nhìn cô: “Tự tắm.”
Thì ra không phải là anh muốn tắm uyên ương mà bảo cô tự đi tắm.
Lê Hương không vui, cô tức giận dậm chân: “Vì sao lại bắt em tự tắm, em muốn tắm với anh!”
Mạc Tuân thấy mình sắp không đỡ nỗi rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy cô uống say, thì ra Lê Hương uống say vừa nhiệt tình vừa cọ người như vậy, giống tiểu yêu tinh.
Anh đưa tay xuống đánh nhẹ lên mông cô, khàn giọng nói, không cho phép cãi: “Nghe lời, hửm?”
Lê Hương giật mình, gần như mê đắm trong khí thế đàn ông thành thục của anh, kiễng chân hôn anh: “Em muốn hôn…”
Mạc Tuân nghiêng đầu né tránh, không để đôi môi đỏ của cô chạm vào khuôn mặt tuần tú của mình.
Anh thả cô ra, chân dài đi tới cửa sổ sát đất, một tay bấm điện thoại áp lên tai, một tay cởi mấy cúc áo sơ mi.
Lúc này đã đêm khuya, đứng ở bên cửa số sát đát ở U Lan Uyễn có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm vàng son của thành phố, ánh đèn vạn gia xuyên qua cửa kính thành nền cho người đàn ông, bộ dạng tuấn tú tự phụ, lại vô cùng thành thục của anh như thỏi nam châm hút chặt lấy ánh mắt người nhìn.
Lê Hương đứng tại chỗ, rất tức giận.
Lúc này, Mạc Tuân liếc nhìn, mắt ưng thâm thúy liếc cô một cái, sau đó dùng ánh mắt chỉ phòng tắm, ý bảo cô mau đi tắm đi.
Không giận mà uy.
Cho dù Lê Hương có tức nữa cũng không dám chống đối anh, chỉ có thể lầu bầu, cực kỳ không tình nguyện vào phòng tắm.
Cuộc gọi của Mạc Tuân được nhận, giọng Hoắc Tây Trạch vang lên: “Alo, Nhị ca, một khắc đêm xuân, anh nghĩ gì mà gọi cho em thế?”
Mạc Tuân cau mày: “Anh hỏi cậu, có thuốc gì giải one-night-stand không?”
“Mẹ nó chứ Nhị ca à, anh dùng dằng cái gì, cần gì thuốc giải chứ, anh chính là thuốc giải đó, vừa miệng luôn!”
“Lảm nhảm nữa, có tin anh đá cậu không?”
“Rồi rồi, Nhị ca, có phải Lê Hương bỏ khăn ra xấu quá, anh không ra tay được, thế thì dí cô ấy vào nước lạnh ngâm một lúc là được…”
Hoắc Tây Trạch còn chưa nói xong thì trong phòng tắm vang lên tiếng cô gái hét chói tai.
Mạc Tuân xoa eo, trong lòng thầm rủa, cô đúng là biết hành người mài Mạc Tuân cúp máy, nhanh chóng vào nhà tắm.