Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 153
Chương 153:
“Tôi càng tò mò ba ngày nữa cô ta ứng phó với khảo thí của chủ nhiệm Chu kiểu gì.”
“Tôi cược cô ta thua.”
“Chuyện này còn cần cược à?”
Song Song tìm một chỗ ngồi xuống, đưa đũa cho Lê Hương, cười nói phóng khoáng: “Lê Hương, đừng để bọn họ ảnh hưởng, kỳ tích sinh ra từ tranh luận, chờ ba ngày nữa, chúng ta chói mù mắt chó của bọn họt”
Lúc này, một loạt tiếng xôn xao vang lên, có người hô lên: “Mọi người mau nhìn, Lê Nghiên Nghiên tới kia!”
Lê Nghiên Nghiên tới thật, hôm nay, cô ta mặc váy liền áo hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ điềm đạm, yêu kiều mỉm cười, nhìn thấy người quen còn giọng oanh nhỏ nhẹ: “Đàn anhl”
Lê Hương nghe mà nổi da gà, nhưng mấy người đàn ông đó lại rất hưởng thụ, khen ngợi ríu rít.
“Lê Nghiên Nghiên không hỗ là đệ nhát tiểu thư, thiếu nữ thiên tài của Hải Thành, khiến người ta vừa gặp đã thương.”
“Anh nhìn Lê Hương kia xem, đồ nhà quê từ nông thôn ra, quả nhiên là không thể so với Lê Nghiên Nghiên.”
“Lê Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, đúng là hoa khôi viện Xu Mật chúng ta.”
Lê Nghiên Nghiên lấy cơm ngồi xuống, giả bộ không nghe thấy máy lời này, ăn cơm ưu nhã, nhưng khóe môi đã sớm mỉm cười.
Lúc này, Triệu Lập Anh cũng đi tới, Song Song lập tức lộ vẻ thẹn thùng mà hưng phấn: “Tổ trưởng Triệu, anh ngồi đây ăn cơm đi.”
Lê Hương liếc Song Song một cái, Song Song thích Triệu Lập Anh à?
Lúc này, có người ồn ào nói: “Tổ trưởng Triệu, vị hôn thê của anh đang gọi kìa, thật ra Song Song không tệ lắm, chỉ hơi béo thôi ha ha.”
Song Song là vị hôn thê của Triệu Lập Anh?
Vì béo nên Song Song rất tự ti, cô cũng không có bạn bè gì ở Xu Mật, chỉ thích chơi đùa mấy cây hoa cỏ của mình.
Lê Hương mỉm cười: “Ai bảo thế, tôi thấy người mập rất đáng yêu, tôi cũng quý Song Song.”
Hai mắt Song Song sáng ngời: “Tôi cũng thích Lê Hương, từ nay chúng ta chính là bạn tốt!”
Lê Hương dẫn Song Song đi, Lê Nghiên Nghiên uống một ngụm sửa dâu, dịu dàng nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy Lê Hương rất chịu khó, nhất định là cô ấy đến phòng thuốc để nhớ thuốc, không chừng… ba ngày nữa, cô ấy có thể thành công đấy.”
Triệu Lập Anh sững lại: “Sao có thể?”
Lê Nghiên Nghiên nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi thấy vệ sinh của viện nghiên cứu chúng ta chưa tốt lắm, nếu có người lau nhà lau cửa sổ thì tốt rồi.”