Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)
Chương 3
Tháng mười hai tới cùng khí trời lạnh lẽo, phá tan chút ấm áp cuối cùng còn sót lại, mọi người đều thay vào áo bông thật dày.
Vừa than “Lạnh quá”, vừa đem bàn tay đã cóng thành băng mau mau nhét vào bên túi áo khoác Thôi Ninh Nhạc, hành động này của Triệu Thư Ngôn đã bị Lưu Đông chê trách không biết bao nhiêu lần.
“Này, các cậu không phải mới cãi nhau xong sao?” Lưu Đông vẻ mặt khinh bỉ, nhìn hai người kia thân mật làm như bộ dạng lão phu lão thê đã chung sống nhiều năm không bằng.
Triệu Thư Ngôn tặc lưỡi không thèm đáp, Thôi Ninh Nhạc trừng mắt, đánh mắt sang cậu một cái, rồi quay qua liếc Lưu Đông: “… Lắm lời.”
Phó Hiểu Xuân trợn tròn hai mắt: “Thôi Ninh Nhạc càng ngày càng giống sư phụ nha.”. “Nói bậy”, lần này đến lượt Triệu Thư Ngôn lên tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng khác hẳn giọng điệu khó chịu của Thôi Ninh Nhạc, còn mang cảm giác như là vui đùa lại kiêu kì.
“Giống chỗ nào chứ.” Lưu Đông nhịn không được buồn nôn.
Hai tên này bản chất vốn khác nhau một trời một vực kia mà!
Triệu Thư Ngôn thoạt nhìn bình dị, gần gũi, nhưng trên thực tế rất cao ngạo khiến người khác khó có thể tiếp cận. Ngược lại, Thôi Ninh Nhạc tuy miệng lưỡi có chút ác độc, tuy vậy chỉ cần có đủ kháng thể chống lại độc tính, đứng bên cạnh hắn nhất định sẽ không cảm thấy bị cự tuyệt. Chỉ cần xem sự cố ‘Ong bướm’ kia sẽ thấy, nếu Thôi Ninh Nhạc không phải người dễ ở chung, thì sao con gái dám vây quanh hắn như vậy? Mà Triệu Thư Ngôn mới liếc sơ thì có vẻ đối xử với mọi người rất tốt, nhưng chỉ là miễn cưỡng trong lời nói mà thôi, đến cả với Lưu Đông còn hay bị lơ đẹp nữa là.
Bản chất tính cách tên này, tuyệt đối là lạnh lùng.
Triệu Thư Ngôn lại cười hì hì, dán chặt bên người Thôi Ninh Nhạc, cố tận hưởng sự ấm áp trong túi áo đối phương.
Bất quá hơn ba tháng trôi qua, tính cách hai người dần dần lộ ra, lại thêm sau đợt chiến tranh lạnh dẫn đến một màn đại chiến trong phòng ký túc xá, ngăn cách giữa bọn họ đã bị xoá bỏ.
Thôi Ninh Nhạc vốn dĩ không cố ý nói ra mấy lời lúc trước. Chỉ tại việc Triệu Thư Ngôn vô tình bị cuốn vào chuyện riêng này nằm ngoài ý muốn Thôi Ninh Nhạc, lại thêm tên kia lựa ngay thời điểm hỗn loạn mà cố tình sáp lại gần hắn, khiến bản thân không biết nên ứng phó thế nào.
Nếu không nhờ vụ hỗn loạn ấy, chọc cho tên gia hoả cao ngạo này bùng nổ, không biết để càng về sau sẽ phải giải quyết như thế nào nữa?
Hắn không biết. Bởi bản thân chưa từng ở chung với người khác quá lâu, hắn chỉ nghĩ đơn giản đừng can thiệp vào chuyện của nhau, liền có thể an ổn trải qua bốn năm này. Cái gì huynh đệ tình thâm chân thành, đối với mấy thứ tình hữu nghị linh tinh người ta hay nhắc đến trong quãng trời gian ở ký túc xá, hắn lại càng chẳng nghĩ tới. Nếu đối phương là một kẻ khéo léo, ở thời điểm thích hợp sẽ thể hiện mình là người đàng hoàng. Nếu kẻ kia là một tay bướng bỉnh, sẽ có lúc lộ ra thái độ không chịu thua kém đối phương của mình. Chỉ cần hai người có địa vị ngang hàng nhau, chẳng có phiền toái nào xảy ra. Sau đó, bọn họ sẽ hoà thuận vượt qua bốn năm này, tốt nghiệp xong thì mỗi người tự bước theo con đường riêng của mình.
Thôi Ninh Nhạc vỗn dĩ từ sớm đã lên kế hoạch hoàn hảo cho cuộc sống của mình, vậy mà sự xuất hiện của Triệu Thư Ngôn lại khiến hắn trở tay không kịp.
Lô hoa kê kia thật sự mà nói, bề ngoài còn xinh đẹp hơn con gái, nhưng nhất cử nhất động mười phần thì hết mười phần tràn đấy khí khái nam nhi. Thôi Ninh Nhạc ngay từ đầu, đối với loại gia hoả ưa giảng giải mấy chuyện tình nghĩa huynh để, sẽ tỏ ra nhẹ nhàng hoà hảo, đợi cho đối phương cứng rắn hơn, tình cảm dành cho Rắn hổ mang lạnh lùng xa cách không được đáp lại, tên kia sẽ tự hiểu ra mà giữ khoảng cách.
Mà Triệu Thư Ngôn lại không phải người như thế.
Cậu chưa yêu cầu điều gì quá đáng, mà nhiệt tình giống như không thuộc về bản tính của người này, những gì đã xong sẽ chẳng buồn nhìn lại nữa. Thôi Ninh Nhạc chỉ có thể đứng ở xa xa mà dõi theo người này, dù cho vẫn tươi cười vui vẻ với hắn, nhưng chưa từng tính toán lợi lộc gì trên người mình. Cũng vì điểm đó, hắn muốn oán giận cũng không moi được lý do.
Giống như cậu không cần bất kỳ kẻ nào giúp đỡ, cũng có thể xoay sở để đứng vững giữa thế giới hỗn loạn.
Như vậy là có ý gì? Cậu muốn cùng tôi trở thành huynh đệ tình thâm, sao vẫn chỉ lo ấm mỗi thân mình?
Sau đó, vừa đúng lúc, đối phương lại tự cuốn mình vào sự kiện ‘Ong bướm’, không chút nghĩ ngợi liền nhúng tay vào, cũng chẳng màng hậu quả thế nào, đem tình cảm hừng hực trao cho người ta, rồi tự lãnh lấy sự đối xử lạnh lùng, vậy mà vẫn như trước không có chút cảm giác mất mát hay tức giận.
Kết quả Thôi Ninh Nhạc bị kích thích, nhịn không được phun ra câu nói kia. Triệu Thư Ngôn quả nhiên nổi bão.
Thì ra đối phương cũng hoàn toàn không phải không để bụng, Triệu Thư Ngôn sau cùng vốn chẳng phải thánh nhân gì đó. Thôi Ninh Nhạc nhớ lại đợt chiến tranh lạnh lần đó, rốt cuộc rút được một bài học có phần vô bổ mà đáng cười như vậy.
Kể từ ngày hôm đó, nếu không cần thiết, Triệu Thư Ngôn sẽ chẳng mở miệng nói tiếng nào với hắn. Tựa như bản thân mình không muốn đáp lại thiện chí của người khác, cậu cũng như thể triệt để áp dụng cách đối xử đó. Thôi Ninh Nhạc lúc này mới phát giác tên kia đối với tình cảm nói đoạn liền đoạn, rõ ràng khiến người ta chẳng biết phải ứng phó ra sao.
Mà chính thái độ quật cường của hắn tính ra còn hơn cả sự cao ngạo của đối phương, nếu không phải Triệu Thư Ngôn dùng tới bạo lực để làm hoà, đợt chiến tranh lạnh này chẳng biết cuối cùng sẽ kéo đến khi nào nữa?
Có trời mới biết.
“Bây giờ mới có tháng mười một… Chẳng lẽ tuyết đã rơi rồi sao?” Thanh âm của Triệu Thư Ngôn từ phía sau vang lên, thân người càng áp sát vào bên cạnh Thôi Ninh Nhạc. Tay cậu vẫn đang đút sâu trong túi áo khoác Thôi Ninh Nhạc để tìm hơi ấm, mà hắn cũng chẳng buồn kéo ra, còn đem chính tay mình nhét vào cùng.
Cảm giác được hơi lạnh từ đầu ngón tay đối phương truyền sang lòng bàn tay của chính mình, Thôi Ninh Nhạc không quay đầu, nhưng biết rõ trong giờ phút này, tên kia cũng thản nhiên như trước, cười đến vô tâm vô phế.
Nếu không cần đáp trả, như vậy bản thân sẽ chẳng phải nguỵ trang nữa? Chính mình bất ngờ trở nên dịu dàng, đối với cậu chỉ như thu hoạch ngoài dự kiến, mà nếu hắn dù có tỏ thái độ lạnh lùng đi nữa, nói không chừng cũng chẳng quan trọng. Một khi đã thành như vậy, bản thân hắn đối xử với người này thể nào cũng được đi?
… Chết tiệt.
Sao càng lúc lại càng khó chịu thế này?
Tháng mười hai sắp đến gần, đám sinh viên khoa Kiến trúc, mắt mũi đều đầy hắc tuyến.
Tiến độ của chương trình học ngày càng nhanh, bài tập cũng mỗi lúc một khó. Mỗi bài tập phải bỏ đến hai ba tiếng đồng hồ để chiến đấu cũng là bình thường, hơn nữa còn có không biết bao nhiêu là bài tập luyện thêm. Đợt thi cuối kỳ một, đám sinh viên Kiến trúc mệt đến nỗi ngay cả sức để than vãn cũng chẳng có.
Ngày cứ như thế trôi qua, hết nhà ăn, rồi ký túc xá đến văn phòng giáo sư, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ba địa điểm đó, nhàm chán vô cùng. Mấy cậu trai mỗi ngày đều gồng lưng vác nào là mấy ống vẽ rồi sách vở, nhìn theo gái trai các khoa khác vui vẻ ôm ấp trước mặt mình, thống khổ đến nổi muốn đem mớ sách trên lưng gặm cho nát thì thôi.
Có kẻ bắt đầu lân la đến cầu cứu Thôi Ninh Nhạc vốn nổi tiếng có duyên với con gái. Mà Thôi Ninh Nhạc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Hắn còn lâu mới chịu làm cái thứ bà mối hay ho đó, nếu hai người mà cãi nhau, chẳng phải chuyện đầu tiên sẽ là tìm tới mình tố khổ sao. Bo bo giữ ấm thân chính là nguyên tắc làm người của hắn.
Kết quả cũng có kẻ dời mắt đến trên người Triệu Thư Ngôn. Cậu tính ra vẫn luôn đứng ở vị trí thứ hai trong danh sách, xung quang cũng chẳng thiếu gì nữ sinh vây lấy, đối với món tài nguyên này chỉ cần điều chỉnh một chút, liền trở thành suối nguồn hạnh phúc của đám bọn họ. Chỉ có điều cả đám không nghĩ tới, mỹ thiếu niên có khả năng lập được hậu cung ba ngàn người đẹp này, sau khi nghe bọn họ tha thiết cầu khẩn nữa ngày, chỉ lúng túng hỏi lại một câu: “Ai là XX?”
Không người nào có thể nghĩ tới, Triệu thiếu gia chẳng ngờ lại là một tên gia hoả ngốc nghếch trong chuyện yêu đương.
Thôi Ninh Nhạc sau khi nghe được, sửng sốt hồi lâu, nóng lòng đợi đến tận khi về đến ký túc xá, hắn mới khéo léo dò hỏi, rồi nhắc lại lời của tên bạn kia nói về tiếng tăm của hoa khôi nọ. Thiếu niên đang mải chơi game liền ngẩng đầu, vẻ mặt cao hứng hỏi: “Người ta chẳng phải có bạn trai rồi sao? Nếu không cậu giới thiệu cho lão Trương đi. Tên gia hoả kia coi bộ đã khát chết rồi.”
Thôi Ninh Nhạc cảm thấy có phần ê mặt, khoé miệng giật một cái: “Vậy còn cậu thì sao? Không định yêu đương gì hả?”
“Phiền chết.” Nói xong hai chữ này, cậu lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
Thôi Ninh Nhạc nhịn không được phải hỏi: “Cậu vẫn còn là xử nam sao?”
PSP truyền ra tiếng thây ma cắn người kêu thảm thiết. Triệu Thư Ngôn ấn nút tạm dừng, xấu hổ nhìn về phía đối phương: “Cậu quản được?!”
Vẻ mặt Thôi Ninh Nhạc xem chừng đã sáng tỏ.
Bình thản sống qua ngày không được bao lâu lại phát sinh bão tố. Bởi vì khinh thường, bài tập lần nào cũng có nhiều người không nộp đúng thời hạn, khiến vị giáo sư chủ nhiệm nổi trận lôi đình, trong nhất thời ra quyết định, ngoại trừ điểm bài thi cuối kỳ này, sẽ thêm một số yêu cầu khó khăn nữa.
Khoa kiến trúc lập tức kêu than vang dậy trời đất. Cả đám mặt mũi tối sầm, tiếng oán thán nổi khắp bốn phía, từng nhóm nhỏ chạy ào xuống văn phòng giáo sư, cùng ‘lão địch’ nói chuyện phải trái, lúc đi lòng đầy căm phẫn, mà khi về mặt vẫn cứ xám xịt như thế, còn không ngừng khóc thét: ‘Lão địch’ tuyên bố, nếu còn đi cầu tình, thành tích cuối kỳ của mỗi người sẽ trừ đi năm phần trăm!
Vì này liên quan đến vấn đề sống chết rất nghiêm trọng, mười giờ đêm đó, đám nam sinh Kiến trúc triệu tập đại hội ngay tại nhà ăn dưới lầu để thảo luận.
“Hôm nay chủ yếu tiếp thu ý tưởng của quần chúng, mong mọi người nghĩ ra sáng kiến nào đó.” Người chủ trì hội nghị chính là Lưu Đông đại nhân, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Trên bàn ăn, mọi người rơi vào im lặng.
“Khốn nạn, tất cả mọi người đều làm không xong, hoặc tỏ rõ ý không làm, tôi chẳng tin ông ấy có thể làm gì được chúng ta?!” Một người phẫn nộ, đập bàn nói. “Ý kiến hay, ý kiến hay!” Mọi người quanh bàn ăn cùng phụ hoạ theo.
Tuy thế, vẫn còn người nỡ lòng hắt vào gáo nước lạnh: “Đừng quên còn mấy bạn nữ nữa.”
Nhà ăn nhất thời lại rơi vào tịch mịch.
Khoa Kiến trúc không chỉ có đám nam sinh bọn họ, âm dương vốn là đồng đều, nữ sinh năm nay chiếm đến nửa khoa Kiến trúc. Mà tác phong hoàn thành bài tập của các bạn nữ so với bọn họ tương đối nhanh nhẹn, chất lượng cũng tốt hơn. Nếu ‘lão địch’ có ý định đánh rớt bọn họ, cũng sẽ tha cho đám con gái, chỉ cần bỏ qua cho vài tên nam sinh có thành tích tốt, còn lại liền dễ dàng ăn nói với tổ trưởng.
“Chẳng lẽ không thể liên kết với đám con gái à?” Có người ôm đầu kêu thảm thiết.
“Chúng ta mỗi người bỏ ra chút tiền túi, mời các cậu ấy ăn cơm đi…”. “Cơm nước xong thì dùng nam nhân kế”, “Hoặc là hạ thuốc ngủ mấy người đó”… Đối thoại bắt đầu phát triển theo xu hướng quỷ dị.
Lưu Đông đập mạnh xuống bàn, “Im lặng nào!” Sau đó cố nén giọng nói xuống thật thấp: “Kỳ thật tôi cũng đã sớm trưng cầu qua ý kiến của các bạn nữ…”
Vậy thế nào? Tất cả ánh mắt quanh bàn ăn đều loè loè phát sáng.
“Các nàng cười lớn trả lời: …Đám con trai các người đi chết đi…”
Buổi tối hôm nay, tâm linh ngây ngô non nớt của đám con trai Kiến trúc cứ thế liền bị nhóm nữ Bá vương hung hăng giày xéo.
“… Sau đó có thể…” Đang thương thảo chiến lược, Lưu Động chợt phát giác, ngồi nép trong một góc khuất là Triệu Thư Ngôn bộ dạng buồn ngủ, liều mạng gật đầu, lại thêm cái tên Thôi Ninh Nhạc bên cạnh, đang dựa vào vai đối phương, say giấc từ đời nào.
Sau khi cả hai bị ánh mắt giận dữ của mọi người dựng dậy, Lưu Đông liền nghiêm mặt hỏi: “Ngủ thì có ích lợi sao? Có thể trốn tránh sao? Không cùng mọi người cố gắng, làm thế nào thay đổi được vận mệnh đây!”
Triệu Thư Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, Thôi Ninh Nhạc cũng bị đánh thức, tâm tình có phần không tốt, nhíu mày nhìn đối phương: “Trước mắt kết quả thế nào? Đám con gái hẳn không đồng ý đi? ‘Lão địch’ cũng chẳng dám cầu xin? Tìm được cách giải quyết nào khác sao?”
Lưu Đông nhất thời bị ê mặt, dáng vẻ càng thêm khó coi: “Cho nên mới phải tiếp thu ý kiến quần chúng!”
“Cái này cũng chẳng cần tiếp thu ý kiến quần chúng làm gì,” Thôi Ninh Nhạc dừng lại một chút, “Trước mắt vẫn còn một phương án giải quyết: Bài tập của Triệu Thư Ngôn làm rất tốt lại vừa nộp sớm, chẳng qua bởi vì không chú ý nên mới bị lão địch lên án chung, bởi vậy mấy người cũng không phát hiện được giá trị của cậu ta.”
Cậu trai bị điểm danh sững sờ quay nhìn hắn, giống như căn bản không biết bản thân trở thành nhân vật trung tâm từ lúc nào.
“Nhưng cậu ta nộp bài là chuyện của cậu ta…”. “Cậu ta cũng chỉ có nộp mấy bài thôi,” Thôi Ninh Nhạc lập tức cắt ngang, “Kế hoạch tác chiến để cho tôi, mấy bài dịch môn tiếng Anh ba ngày sau cứ để tôi mượn của mấy người bạn bên khoa tiếng Anh. Nhất định bên bọn họ đã làm xong bài tập rồi.”
“Còn có môn Kiến trúc cơ học!” Có người kêu lên, tựa hồ kích động đến sắp rơi nước mắt.
“Phó Hiểu Xuân.” Thôi Ninh Nhạc bình tĩnh xướng tên nhân tài.
“Tớ không…” Không cách nào phun ra chữ ‘làm’ cuối cùng, Phó Hiểu Xuân bị đám người hùng hổ doạ sợ phải rút người trở về.
“Những người còn lại, trước mắt cứ ngoan ngoãn bắt tay hoàn thành hết mớ bài phác hoạ đi, ráng giúp đỡ lẫn nhau làm cho tốt.” Thôi Ninh Nhạc khoanh tay, thản nhiên ngồi ra lệnh.
Cả đám ngây người mất bốn năm giây.
“Được rồi, tan họp.” Thôi Ninh Nhạc ngáp một cái, tự mình đứng lên, tiêu sái để lại một đám đồng bào ôm đầu rống khóc.
Lúc Triệu Thư Ngôn bị đám người kia đuổi về ký túc xá, mới phản ứng lại, trợn tròn mắt chất vấn Thôi Ninh Nhạc: “Tôi như thế nào lại bị đẩy lên làm quân tiên phong vậy?!”
“Bởi vì cậu có tiềm năng.” Thôi Ninh Nhạc nhìn nhìn cậu, “Bỏ ra một ít thời gian cùng sức lực của cậu dùng chơi game, tôi tin chỉ cần trong một ngày cậu có thể hoàn thành hết bài tập.”
“Tôi không thèm! Cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi…”, “Tôi định lên mạng giúp cậu.”, “Tôi…” Triệu Thư Ngôn bực bội không tìm được cái cớ nào, bỗng chốc hoá thành tức giận: “Tự cậu muốn làm anh hùng, mắc gì tha theo tôi xuống nước?”
“Bởi vì cậu thích hợp làm anh hùng.” Thôi Ninh Nhạc cười ác độc, “Bởi tôi buồn ngủ.”
“Tôi chưa bao giờ làm anh hùng.” Triệu Thư Ngôn nhất quyết không thoả hiệp.
Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu cười, ngồi bên cửa sổ thưởng thức thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo, nhưng tính cách lại có phần ngang ngược. Muốn đem cái phần lạnh lùng xa cách trên người tên này bỏ xuống, hắn nhất định phải bỏ thiệt nhiều tâm tư. “Trở thành anh hùng trong mắt người khác không nhất định phải chủ động, thường thường vẫn là bị động thôi. Xét theo tính cách của cậu, sớm hay muộn cũng có thể trở thành anh hùng trong mắt mọi người.”
Triệu Thư Ngôn thực sự bị doạ. “Thôi thiếu gia, hôm nay ngài đã đánh răng chưa? Như thế nào nói chuyện lại ngọt như đường vậy?”
… Điều kiện tiên quyết là, trước khi tên hỗn đản này trở thành anh hùng phải chưa tự mình tức chết.
Kế hoạch của Thôi Ninh Nhạc bắt đầu tiến hành, Triệu Thư Ngôn bị ánh mắt tha thiết của mọi người ép uổng, đành ngoan ngoãn dùng tốc độ bất khả tư nghị hoàn thành mấy bài tập vẽ, đồng thời còn có mớ bài tập của Thôi Ninh Nhạc. Ngày hôm sau, Phó Hiểu Xuân mặt mũi xám xịt cũng giao ra bài tập cơ học đã làm xong.
Một đám con trai trông thấy mớ bài tập tựa như được cứu vớt, đứng đầy trước cửa phòng Thôi Ninh Nhạc, thiếu điều quỳ xuống mà lạy Thôi thiếu gia.
“Thư Ngôn, cậu xem chúng tôi cảm ơn hai người thế nào cho tốt đây…” Lưu Đông hai mắt đã đẫm lệ.
“Mấy người mau cút cho tôi, Ninh Nhạc đang ngủ.” Triệu Thư Ngôn dụi mắt, đuổi người.
Lưu Đổng chỉ có thể từ cửa nhìn vào, trông thấy một bóng dáng đang cuộn tròn trong chăn.
“Chúng ta nhất định sẽ thắp nhang thờ cậu ấy!” Một đám người hiểu chuyện nhanh chóng rút đi, trong phòng im ắng trở lại.
Triệu Thư Ngôn ngáp một cái, lau đi nước bên khoé mắt, lắc qua lắc lại nhắm hướng giường thả người xuống. Kết quả chân vấp phải một đống sách, người nghiêng về hướng khác, đè mạnh lên kẻ đang nằm trên giường.
“…” Nạn nhân bị đánh thức không kêu lên thảm thiết, chỉ mở to hai mắt, toả ra sát khi.
Ánh mắt nhìn đến thiếu niên xinh đẹp, không cẩn thận đè lên thắt lưng mình, mắt còn đọng nước nhìn về phía hắn, tỏ ra vô tội.
“Khỉ.” Triệu Thư Ngôn bị ép làm bài tập suốt đêm, ngay cả sức lực cãi vã cũng không có.
“Ngủ đi.” Giọng Thôi thiếu gia trầm thấp mà lạnh lùng ra lệnh.
“Cậu nhích qua coi.” Triệu Thư Ngôn lại lười đổi chỗ, đẩy người bên cạnh qua một bên, tự động chui vào trong chăn nóng hừng hừng hực, thoải mái nhắm mắt lại.
Thôi Ninh Nhạc thật muốn đem người trên giường đá xuống.
Nhưng tên này chắc mệt muốn chết rồi.
Hơn nữa, trên người đối phương toả ra một mùi thơm thoang thoảng, tuy không ngọt lịm như mùi kem dương da.
Thôi Ninh Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại, không cam tâm đành nằm xuống, gượng gạo nhìn đến người trên giường. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ cùng với một cậu trai khác.
Cả khoa an toàn thoát qua đợt thi cuối kỳ. Lưu Đông chủ động bỏ tiền, tổ chức một buổi tiệc trong khu nhà ăn dưới lầu. Mọi người thay phiên kính rượu ba vị công thần. Tuy chỉ là bia, nhưng đều là đồ tốt, cho nên dạ dày có làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi. Phó Hiểu Xuân đến lượt thứ ba đã nằm quay đơ ra bàn, Thôi Ninh Nhạc cũng liên tiếp chạy vào WC, sắc mặt xanh xám. Mà Triệu Thư Ngôn thoạt nhìn không đủ sức chống đỡ lại một mình ngang nhiên chấp hết cả đám, làm cho mớ người xung quanh lần lượt ngả rạp.
Thôi Ninh Nhạc che miệng, cố gắng chống đỡ, lại cảm thấy buồn nôn, dựa vào Triệu thiếu gia tinh thần minh mẫn bên cạnh, vô lực hỏi: “Cậu rốt cuộc uống được bao nhiêu vậy?”
“Dốt chưa, cậu xem tôi từ đầu đến cuối chỉ chạm tới hai chai kia, ai dám đến kính rượu, tự giác uống gấp ba trước đi.” Triệu Thư Ngôn dương dương tự đắc cười gian, sau đó uống sạch phần còn lại trong ly, đồng thời ép mấy tên xung quanh nốc thêm hai lượt nữa. Mấy lý do đưa ra nào là “Tôi cũng từng được cậu giúp mà”, “Cậu thiếu nợ tôi đó”, “Tôi để Thôi Ninh Nhạc nhận món nợ này nhé”. Đủ mọi loại lý do, nhưng cũng bởi khí thế quá lớn của cậu, hầu như mọi người đều không bỏ xuống được chén rượu trên tay. Vì vậy, Thôi Ninh Nhạc cứ thế trơ mắt nhìn từng người một ngã xuống, xác chết la liệt đầy khắp chiến trường.
Lúc này, Triệu Thư Ngôn mới im lặng ngồi xuống, chậm rì rì cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
“Lại đây, ăn miếng vịt nướng này đi.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì, gắp đồ ăn đưa đến trước mặt Thôi Ninh Nhạc. Hắn ngẩn người, chẳng biết làm thế nào há mồm.
“Mau lên, tôi đặc biệt dặn chủ quán, mới giữ được đĩa đồ ăn này đó.” Triệu Thư Ngôn khó hiểu chớp mắt mấy cái, sắc mặt không có ý đồ mờ ám nào, ánh mắt cũng thơ ngây như đứa nhỏ.
Thôi Ninh Nhạc do dự cắn xuống.
Cậu rốt cuộc có hiểu hay không…
“Cầm đũa tự gắp đi.” Đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn, Triệu Thư Ngôn lại quay sang tự gắp vào chén mình mấy miếng thịt nữa.
Đáy lòng vừa lăn tăn nổi sóng lại bị dập tắt đi. Thôi Ninh Nhạc cũng chẳng biết nên thấy buồn cười hay sầu não đây, sáp lại gần đối phương thêm chút nữa, lúc mở mắt ra, môi nhếch thành nụ cười rồi ra lệnh “Tôi muốn cái kia, giúp tôi gắp đi.”
Triệu Thư Ngôn gắp tới gắp lui một hồi, phát hiện cứ đổi đi đổi lại đầu đũa thật sự phiền. Rõ ràng cái đũa đút đồ ăn cho tên kia, bản thân cậu cũng từng dùng qua.
Mà Thôi Ninh Nhạc trông thấy, vẫn không nói gì hết.
Cậu chợt phát hiện ra điều này, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác sung sướng. Tuyệt ghê nha.
Ông trời tựa chừng chúc mình bọn họ được giải phóng, ngày hôm sau trút xuống một trận tuyết lớn.
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đại học. Không ít những người từ phía nam đến đây, chưa từng thấy qua tuyết, hứng khởi bừng bừng đến nỗi quăng bút chạy xuống dưới sân đắp người tuyết, hoàn toàn mặc kệ dù ngày mai còn bài tập phải nộp, giáo sư có hay không sẽ chôn sống mình thành người tuyết.
Triệu Thư Ngôn cũng là người ở phía nam, vừa trông thấy bên ngoài tuyết bay tá lả cũng ngay tắp lự nhảy dựng khỏi giường. Đang định bụng kéo Thôi Ninh Nhạc dậy cùng chơi tuyết, nhưng nhớ ra, tên kia vì thiếu ngủ mà tính tình khó chịu y như mấy ông lão về già, đành phải chạy sang phòng kế bên bắt người. Bởi vì bài tập cũng vừa làm xong, Thỏ con liền tự giác vui vẻ theo đuôi. Về phần tráng sĩ, anh chàng này hết đối diện với ánh mắt cầu xin của Thỏ con lại đụng phải tia nhìn khiêu khích của Triệu Thư Ngôn, cuối cùng tru một tiếng sói, rồi đành buông xuôi, giã từ mớ bài tập, chụp lấy áo lông dẫn đầu cả đám kéo xuống dưới lầu.
Bồn bề phủ lên tấm thảm tuyết trắng xoá. Ngày thường khu nhà thoạt nhìn có phần u ám, nay lại trở nên đáng yêu biết chừng nào. Đám con trai giống như trở lại thời điểm còn là lũ nhóc bé tí teo, hứng khởi tựa đang tham gia hội xuân, không cần hai lời, lập tức đắp xong một người tuyết nhỏ.
Một anh chàng không sợ lạnh cởi ra chiếc áo khoác nỉ trên người, mặc vào cho người tuyết. Tên khác lại nổi hứng vẽ cho người tuyết một khuôn mặt cười, sau đó nhường luôn chiếc khăn quàng cổ caro của mình cho nó. Lại có người nhiều chuyện, mang thêm cho người tuyết một cái kính đen.
Đột nhiên, đám con trai khoa Kiến trúc im lặng mất một hồi. Lúc này, Triệu Thư Ngôn còn đang mãi mê thu nhặt mấy cành cây ở xung quanh.
“Các cậu cảm thấy nó giống ai không?” Có người đột nhiên thốt lên.
Mọi người quay nhìn nhau, sau đó cố nén cười, vây lại thành một vòng tròn quanh người tuyết rồi bất ngờ quỳ xuống mà vái chào: “Triệu Thư Ngôn nữ vương điện hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Mà cậu chàng kia vừa tìm được một nhánh cây, cả người liền chết đứng.
“Nữ vương điện hạ quyền lực vô biên, uy phong trải khắp bốn phương, tương lai sẽ là rường cột của khoa Kiến trúc chúng ta! Chúng tiểu nhân, từ nay xin theo ôm chân người!” Có kẻ lớn tiếng cảm thán, mấy tên còn lại tiếp tục vái lấy vái để: “Điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người trong sân chơi đều dừng lại, nhìn về phía bọn họ. Triệu Thư Ngôn thẹn quá hoá giận, quyết tâm phải san bằng người tuyết kia, lại bị đám kia đứng lên ngăn lại, rốt cuộc cũng không thể tới gần.
“Nữ vương điện hạ bớt giận a, ha ha…” Mọi người cười cười, cản không cho cậu đi phá người tuyết.
“Nữ vương cái đầu!” Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà hồng lên.
“Không phải rất hay sao? Nữ vương điện hạ luôn?” Một giọng nói truyền đến. Triệu Thư Ngôn trừng mắt quay lại phía người vừa tới: “Thôi Ninh Nhạc, cậu còn dám cười?! Biến về phòng mà ngủ đi, cái đồ phá rối thấy ghét!”
“Thiện tai, thiện tai, thí chủ chớ phạm phải căn niệm oán ghét ” Thôi Ninh Nhạc giơ chân đá một nhúm tuyết, tiện tay che miệng ngáp một cái.
Đám người bên cạnh lại bắt đầu huyên náo: “Này này, kỵ sĩ đại nhân đã tới!”
Cả hai nhất thời cùng cứng người.
Khoé miệng Thôi Ninh Nhạc giật giật, ánh mắt hung tợn quét qua: “Ai là kỵ sĩ?”
Đáy mắt cả đám có chút run rẩy. Có thể đi theo bên cạnh nữ vương như hình với bóng, chẳng phải chỉ có tên kia sao, còn bày đặt phủ nhận?
“Vương bát đản, để tên gia hoả kia tự mình làm nữ vương điện hạ mạc danh kỳ diệu gì đó được rồi, ai thèm làm kỵ sĩ cứt chó của cậu ta chứ!” Hắn còn lâu mới bị dụ dỗ nha.
“Chính cậu mới là kỵ sĩ cứt chó, miệng toàn mấy lời thô tục á!” Nữ vương đã bị chọc giận mất rồi.
“Cứt chó mới thèm làm kỵ sĩ của cậu!” Vốc lên một mớ tuyết, nắn thành một khối rồi ném tới trước.
Đám tiểu quỷ quỳ lạy nữ vương vội vàng co cẳng tránh đi quả cầu tuyết của Thôi Ninh Nhạc, tay chân luống cuống, nhưng nhất quyết không chịu buông Triệu Thư Ngôn ra.
“Cho nên cậu mới chính là cứt chó!… Mẹ nó, buông tôi xuống coi, lão tử quyết liều mạng với nhà ngươi!”
Bên kia, kỵ sĩ đại nhân cũng bị một đám người níu lại, đang giãy dụa mặc sức khiêu khích: “Đến đây, đến đây nào, cái đồ Lô hoa kê nữ vương!”
Cả hai đều bị vây chặt, cứ thế không làm được gì khác, chỉ biết như vậy mắng chửi qua lại, mãi đến khi trở về phòng cũng không chịu hoà nhau. Nhưng từ đó về sau, danh hiệu nữ vương cùng kỵ sĩ cứ vậy mà chết luôn, không cách nào bỏ được nữa.
Về phần Lưu Đông, kẻ chủ mưu khởi xướng cho hai cái danh hiệu kia, bị đập đến khóc ra nước mắt, lại là chuyện của rất lâu sau này.
Náo loạn một hồi, lễ Giáng Sinh đã gần ngay trước mắt.
Trong thời kỳ đại học, rất nhiều người thích nhất là lễ Giáng Sinh. Nào là chuông trang trí kiểu phương Tây, người tuyết, còn có mấy bộ trang phục trắng đỏ nhìn thật bắt mắt, thật thích hợp để trở thành ngày hội của những đôi tình nhân. Nếu ai còn chưa kiếm được bạn trong ngày này, đều nóng lòng đến chết, gấp gáp tìm một đối tượng để cùng hẹn hò.
Đối với đám sinh viên vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học đã thèm khát nhiều năm ròng, Giáng Sinh quả thật là một cơ hội tuyệt với. Mà ông trời coi như cũng nể tình bọn họ, cho tuyết rơi liên tục vài ngày, Giáng Sinh một mày trắng xoá càng khiến toàn bộ đám con trai trong ký túc xá thêm thành khẩn chờ mong.
Hôm nay, Triệu Thư Ngôn vừa tan lớp trở về ký túc xá thì được bác gái trong phòng trực dưới lầu trao cho một gói đồ: “Triệu Thư Ngôn, người nhà gửi đến này.” Bọc đồ thoạt nhìn không nhỏ, vì thế đám bạn học đi chung ai nấy mắt mũi đều đỏ lên: “Trong nhà nữ vương điện hạ gửi đồ ăn ngon đến sao? Đừng quên chia sẻ cho các anh em một chút nhá.” Hiện tại đã vào những ngày cuối cùng của năm, đám sinh viên đều đang trong tình trạng thiếu thốn vô vàn.
Dù cho gia cảnh của đám sinh viên hệ Kiến trúc vốn không tồi, nhưng hiện tại, phần lớn các gia đình đều mang tư tưởng “Nuôi con gái thì giàu, nuôi con trai thì nghèo”, cho nên tiền tiêu vặt mỗi tháng của đám con trai này so với những sinh viên khác cũng chẳng hơn kém bao nhiêu. Có đôi khi, bọn họ muốn mua chút đồ điện tử ngon lành đều phải chạy đông chạy tây làm thêm, tự dành dụm tiền.
Triệu Thư Ngôn lật qua lật lại gói đồ, rồi mới quay đầu, cười xấu xa: “Được thôi, bất quá mấy người phải mời cơm tôi trước nha.”
Xung quanh rộ lên một tràng than vãn ồn ào “Không nghĩa khí gì cả!”. Gói đồ rốt cuộc cũng được mở ra, thế nhưng bên trong chẳng qua chỉ có hai lọ đậu ướp tỏi. Còn lại là một bọc quần áo được gói gém cẩn thận.
Triệu Thư Ngôn đem bọc quần áo mở ra, bốn phía nhất thời ngậm miệng: Là một chiếc T-shirt mày đỏ, trước ngực là biểu tượng Superman, kích cỡ có chút nhỏ, nếu để Triệu Thư Ngôn mặc vào chắc có thể xem như áo nịt được đây.
Một tên trong đám phá lên cười mở màn, sau hai giây, cả đám cùng cười lăn bò càng.
Triệu Thư Ngôn liếc mắt, quét qua một lượt, rút từ trong gói đồ ra một tờ giấy, bên trên có mấy chữ viết tay cẩn thận nắn nót: Bà sợ thằng nhóc nhà mày ăn không quen đồ trong trường. Còn nữa, bà đi siêu thị nhớ đến lúc trước mày bảo thích Siêu nhân, nên mua cho mày một cái.
“Nhớ giữ gìn cẩn thận đồ người lớn gửi cho đấy.” Thôi Ninh Nhạc đứng bên cạnh cười cười.
“Tôi sẽ tìm cơ hội mặc cho cậu xem.” Triệu Thư Ngôn quay đầu trừng hắn.
“Tôi đề nghị cậu mặc quần lót ở dưới nha, như vậy sẽ càng giống hơn.” Thôi Ninh Nhạc nói xong, di động trên người bất ngờ đổ chuông, móc ra nhìn thì phát hiện, là tin nhắn của nhóm trưởng bên khu nữ sinh.
Hắn quay nhìn đám người đang chằm chằm dõi theo, miệng còn chảy dãi lòng thòng như sói đói, khoé môi hơi nhếch lên hỏi: “Gần đây mấy cậu rất túng thiếu sao?”
Mọi người căm tức rụt cổ lại, day day góc tay áo, làm biểu tình, “Cậu còn phải nói!”.
“Vậy thiệt là tiếc,” hắn làm ra bộ dạng tiếc nuối, nhún nhún vai, “Xem ra party Giáng Sinh, các cậu sẽ không đi được rồi.”
Lời kia vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức khiến nhiều kẻ phẫn nộ: “Thôi Ninh Nhạc, cậu không được làm gì xằng bậy nha!”, “Ai nói tụi này không đi chứ!”
Đối với đám nam sinh khoa Kiến trúc mà nói, party Giáng Sinh mỗi năm một lần, chính là thời điểm hoàn hảo nhất để tìm bạn gái. Đây là bữa tiệc đặc biệt do sinh viên các trường đại học danh tiếng liên kết lại để tổ chức. Cho nên, nếu bọn họ có thể tham dự, như vậy không chỉ mở rộng được quan hệ, còn có thể danh chính ngôn thuận xin xỏ số điện thoại người ta, quả thực là cơ may hiếm có cho đám trai gái còn cô độc lẻ loi.
“Bọn họ chỉ cần mỗi ngày ăn một gói mì tôm, liền có thể tiết kiệm đủ tiền để tham gia thôi mà.” Triệu Thư Ngôn ở bên cạnh, vừa thu gom đồ đạc vừa cười nhạo mà nói chen vào.
Đám nam sinh còn độc thân đều bày ra thái độ bất mãn: “Điện hạ hoàn toàn không biết nhân gian chúng ta có bao nhiêu khó khăn a!”
Triệu Thư Ngôn hắc hắc cười: “Ta sao? Ta đây còn chưa cầm tay con gái nha, mấy câu này các người nên đem than vãn với vị bên cạnh ta ấy.”
Mọi người trước nhất đều kinh ngạc, sau đó thành ra phẫn nộ. Thôi Ninh Nhạc vô cớ bị liên luỵ, trừng trắng mắt liếc tên bạn cùng phòng một cái, rồi lạnh lùng nói: “Bên nam sinh tôi phụ trách, có ý kiến gì không?”
Mọi người lập tức quỳ xuống: “Kỵ sĩ đại nhân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”Gió mới vừa chuyển hướng, cỏ đầu tường lập tức đổ theo.
Triệu Thư Ngôn le lưỡi, thật sự không thể đồng tình với đám gia hoả chỉ vì ái tình mà chấp nhận vứt bỏ tự tôn.
Chẳng thứ gì có thể khiến đám con trai hung phấn hơn bằng việc có bạn gái. Khát khô cả mười mấy năm trời, vất vả mới vào được đại học để tháo bỏ lệnh cấm, mắt láo liên đã nửa năm trời, nhưng thường ngày bận rộn đến nỗi chân còn không bước được ký túc xá, bọn họ sao có thể không nóng ruột nóng gan đến chết đi được đây? Cũng không ít kẻ lên mò lên mạng, trừng mắt ngó xem mấy cảnh nam nữ thiếu trong sáng, kết quả phải khóc thét chạy đi tự an ủi.
Thôi thì tìm không được mỹ nữ, ít nhất có thể liều mạng thể nghiệm cuộc sống, trước tiên cứ thử xem yêu đương là cái chi chi đi vậy?
Ôm ấp loại kỳ vọng gần như tuyệt vọng này, đám nam sinh khoa Kiến trúc mới sáng sớm hai mươi tư, liền lục tung đồ đạc, tìm nào là quần áo, nước hoa, rồi chải tóc, thậm chí còn chuẩn bị cả lót giầy để trông cao hơn.
Khó có dịp không cần đuổi bài tập, hai người phòng 506 ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao còn chưa xuống khỏi giường. Tiếc thay, lúc này, phòng ký túc xá cách vách không ngừng truyền tới tiếng khua khua, gõ gõ, khiến cả hai chẳng tình nguyện mà mở mắt.
Thôi Ninh Nhạc vốn có chứng huyết áp thấp, mặt mày hằm hằm ngồi dậy, bộ dạng như sắp sửa bùng nổ bất cứ lúc nào. Triệu Thư Ngôn gãi gãi đầu, vì tránh cho tên bạn cùng phòng đem lửa giận trút hết lên đầu mình, đành trèo khỏi giường, sau đó đá văng cửa căn phòng bên cạnh, phì phò rống giận: “Mấy người làm cái quỷ gì vậy? Ồn muốn chết luôn hà?”
Bộ dạng tức giận của nữ vương quả có sức uy hiếp, cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Lúc này hai con mắt còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng một hồi mới trông rõ chuyện gì đang diễn ra: Mười tám tên con trai chui rúc trong xó xỉnh chật hẹp, đẩy tới đẩy lui, chỉ vì giành lấy một chỗ rộng hơn trước cái gương lớn.
“…Mấy người đang làm trò gì vậy?” Triệu Thư Ngôn đầu tổ quạ so với đám con trai quần là áo lượt, quả thật một trời một vực.
Lưu Đông quay đầu sang, vừa trông thấy cậu, lập tức cười rộ lên lấy lòng, vội vàng cầm đủ thứ đồ linh tinh, mặt mũi hơn hở chạy lại: “Điện hạ, ngài cuối cùng đã dậy rồi! Tiểu dân có việc muốn cậy nhờ đây!”
Phó Hiểu Xuân tung cước, đá Lưu Đông văng ra, gào cả vào mặt Triệu Thư Ngôn: “Cậu ấy sẽ không thèm đếm xỉa đến cậu đâu!” Nói đùa cái gì chứ, tay nghề của sư phụ chỉ có thể để giành cho cậu ta mà thôi!
“Điện hạ là của mọi người nha! Cậu không thể độc chiếm được!” Lưu Đông nghiêm mặt nói.
“Mấy người rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy?” Triệu Thư Ngôn quét mắt nhìn qua cả đám, lại bắt gặp mấy dải băng đỏ, rồi thì quần áo giành cho Giáng Sinh. Khóe miệng hơi cong cong, hình như vừa nghĩ ra điều gì đó, sau đó chẳng thèm nói thêm tiếng nào, lập tức xoay người bỏ về phòng.
“Điện hạ a a…” Cả đám con trai giống như dàn hợp xướng, đồng loạt gào thét cầu xin, trong khi bọn họ cũng bám chặt lấy chân tay đối phương không buông, làm cho cậu khinh bỉ, từ chối thẳng thừng: “Buông! Tôi tuyệt đối không cho mấy người mượn quần áo này nọ, nhất định không!”
Một số ít quả nhiên đơ mặt một hồi, nhưng vẫn có kẻ không sờn lòng, hơn nữa ỷ có Lưu Đông cầm đầu: “Chúng thần chỉ cần ngài xuất thủ tung ra tuyệt kỹ tạo kiểu tóc cao siêu của mình mà thôi! Bởi vì chúng thần không rành về đầu tóc nên chỉ có thể nhờ đến ngài mà thôi a!”
Cả đám con trai mặt đầy lệ hẹn nhau cùng gật đầu. Bởi mới vừa trải qua một học kỳ, lại thêm sức ép của kỳ thi vừa rồi, cho nên gần đây, ai nấy đều đạt đến cảnh giới tàn tạ, mốc meo thấy thương luôn. Hơn nữa, tóc tai tụi con trai bọn họ, bởi vì mùa đông quá lạnh lại càng giống cánh đồng hoang vừa bị thiêu rụi, cứ thế mọc lung tung, nhìn thê thảm vô cùng. Bình thường chỉ di chuyển qua lại từ ký túc xá đến lớp học còn chưa tính, nhưng lần này là đi mở rộng quan hệ hữu nghị đó, bọn họ làm thể nào có thể qua quýt mang nguyên cái đầu này ra ngoài chứ?
Đôi mắt to tròn ngập nước, đến cả nữ sinh chắc cũng không đành lòng cự tuyệt lời cầu xin kiểu này.
Nhưng là, màn này chỉ có hiệu quả với đám con gái mà thôi. “Ghê chết được! Lăn mau!” Nữ vương đại nhân vốn vẫn ngủ chưa đủ giấc, liền bỏ rơi lại bọn họ, xoay lưng bỏ về phòng mình.
“Đừng mà a a…” Mười tám tên con trai, từng lớp từng lớp tre già măng mọc, ôm chặt lấy eo nữ vương điện hạ, khiến Triệu Thư Ngôn không cách nào đứng vững, hét thảm một tiếng, giống như núi băng ngã rầm xuống ngay trước cửa phòng ký túc xá của mình.
Trong động có hổ. Chỉ là hổ còn ngủ say.
Nhưng một tiếng địa chấn kia đã đánh thức hổ dậy, hổ dĩ nhiên nổi trận lôi đình, lập tức biến thành Ma vương hổ. Mọi người đều sợ hãi, không dám nhúc nhích.
“Mấy người ồn cái gì đó?” Bởi vì bị chứng huyết áp thấp nên giọng nói có chút khàn khàn, cũng bởi thế khiến âm khí tỏa ra xung quanh Thôi Ninh Nhạc càng thêm dọa người.
Giống như ném bỏ rác rưởi, Triệu Thư Ngôn thản nhiên giũ đám người đeo bám khỏi mình, xẹt một cái, trèo thẳng lên giường Thôi Ninh Nhạc, rúc ngay sau lưng hắn, chỉ tay về phía mấy tên kia: “Ninh Nhạc, bọn họ khi dễ tôi kìa.”
Đây đích thị là mượn dao giết người nha! Đám người còn nằm trên mặt đất, há hốc miệng, trừng lớn mắt nhìn cái tên đang cười rất ư đắc ý trên giường.
Phó Hiểu Xuân ban đầu sửng sốt, sau đó lại có chút hâm mộ. Nhìn theo Triệu Thư Ngôn đang trốn phía sau Thôi Ninh Nhạc, không có chút giống con gái, ngược lại mang đầy đủ cảm giác của một nam tử hán, chỉ huy cấp dưới bảo hộ cho mình.
Khuôn mặt so với con gái có cảm giác còn dễ nhìn hơn, nhưng đường nét đều đầy đủ khí chất nam nhi. Là vẻ đẹp nam tính hoàn hảo, đến chói lóa.
Thôi Ninh Nhạc cười nhạt, so với tảng băng còn phát ra khí lạnh dữ dội hơn: “Khi dễ người khác còn chưa tính, còn dám vào địa bàn của tụi này giương oai sao?”
Răng nanh cả đám con trai đánh vào nhau lập cập. Bọn họ tuy rằng chưa từng thưởng thức qua thân thủ Thôi Ninh Nhạc – chỉ cần nữ vương điện hạ ra tay thôi, còn cần gì đến lượt của tên kia. Nhưng mà, dù gì cả đám cũng chẳng phải không biết tốt xấu. Còn có, nhiều kẻ đã vì ghen tỵ mà đánh lén người này không ít, vậy mà kỵ sĩ đại nhân vẫn bình an vô sự đến bây giờ, còn chẳng đoán được thế nào sao?
“Kỵ sĩ đại nhân… Xin ngài khai ân…” Lưu Đông cười nịnh nói. “Nếu là kỵ sĩ, bảo hộ nữ vương không phải việc thiên kinh địa nghĩa sao?” Thôi Ninh Nhạc tàn nhẫn cắt ngang lời nói của anh chàng kia.
Hy vọng bị dập tắt. Có kẻ không nhịn được phải mở miệng: “Thôi Ninh Nhạc, chẳng phải bình thường ngươi cũng không ngại chống đối nữ vương sao?”
Bầu không khí trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Lưu Đông “ai da” một tiếng, hận không thể bóp nát tiếng tên gia hỏa kia.
Thôi Ninh Nhạc liếc kẻ vừa đặt câu hỏi một cái, khinh thường cười: “Cậu ta là bạn chung phòng với tôi, sao để mấy người đạp chết được đây?”
Những tên còn lại cũng đồng loạt chết đứng.
“Cậu thật đáng ghét nha, sao lại nói mấy câu mắc cỡ chết người này chứ?” Triệu Thư Ngôn xấu hổ, dùng ngón trỏ chọt chọt lưng đối phương, sau đó vùi mình vào trong ổ chăn của người kia. Ai dà, ấm thật nha, vừa rồi chạy ra ngoài còn chưa kịp khoác áo vào, lạnh chết luôn.
Có người vẫn đờ ra chưa kịp hoàn hồn.
Thôi Ninh Nhạc nhăn mày một cái, nhưng vẫn không tỏ ý muốn đuổi cậu khỏi giường mình, mà còn để cho đối phương rúc sâu vào trong chăn hơn: “Tôi sao để cậu lại chịu tội được chứ?”
Nói xong, khóe mắt hắn lại đảo sang mấy tên có liên quan còn lăn bò càng trên mặt đất. Lưu Đông vội vội vàng vàng kéo tên gia hỏa không hiểu chuyện đi gấp, dẫn nguyên đội quân đã sợ đến tè ra quần lủi mất. Trước khi đi, Phó Hiểu Xuân còn tốt bụng thay hai người đóng cửa cẩn thận.
Trong nháy mắt, cửa vừa khép lại, tên gia hỏa ban nãy vẫn nhịn không thấu, hỏi tiếp câu nữa: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Mấy tên liên can đều đứng lặng một hồi, sau đó quyết định dán tai lên vách cửa mà nghe lén.
Bên trong vừa lúc truyền ra tiếng Triệu Thư Ngôn kêu thảm thiệt. “Cậu định âm mưu soán vị a!” Kèm theo là tiếng khóc thét nức nở.
“Mau cút xuống khỏi giường tôi, còn nữa, đem đống quần áo kia đi giặt mau! Tiện thể dọn nhà vệ sinh luôn.” Thanh âm đến là lạnh lùng.
“Nhờ cậu làm được mỗi một lần đầu thôi sao? Vì sao sau này đều quẳng hết cho tôi thế này?!”
“Hừ,” Đối phương cao ngạo cười hừ một tiếng, “Phí động tay của tôi rất là quý.”
“Ai thèm cậu đối xử dịu dàng chứ!” Ủy khuất quá đi!
“Tại trong mắt cậu viết hai chữ đó.”
“Nói láo! Lão tử nào có bị viêm giác mạc, trên mắt viết được chữ không hóa ra mù sao!” Triệu Thư Ngôn bắt đầu lý sự.
“Ít nói nhảm đi! Cậu dọn hay không dọn đây?” Giọng điệu có chút nhẹ lại.
“…Dọn.” Sau đó, bốn bề lại chìm vào lặng yên.
…Đám người ngoài cửa cũng trầm mặc không nói.
Chỉ có Lưu Đông gục gặc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Ninh Nhạc tình nguyện đối tốt với điện hạ, đó là chuyện tốt, nhưng cái tên ngu ngốc nhà ngươi, có cần phải nhắc nhở Ninh Nhạc không vậy. Điện hạ bị bắt nạt, chúng ta cũng liên lụy luôn nè… Ai dà… Bây giờ tóc tai tính làm sao đây a…”
Tuy là nói thế, nhưng tiềm lực của đám con trai bọn họ vẫn vô hạn đấy thôi.
Đêm đó, một đám nam sinh khoa Kiến trúc quần áo, tóc tai gọn gàng từ đầu đến chân, xuất hiện hoành tráng tại KTV, khiến đại sảnh nổi lên một trận ồn ào.
Ra là đám người từ các trường khác cũng rất ngóng chờ ‘hàng ngoại nhập’ bọn họ đó thôi.
Tiệc quan hệ hữu nghị của năm ngôi trường Kiến trúc, trừ bỏ đám người tổ chức chương trình, hoặc chỉ là người quen bên ngoài của học sinh các trường, tính ra số ngườitham dự cũng không tệ lắm.
Vốn có thể lẩn đi nơi khác hẹn hò với các bạn gái, Thôi Ninh Nhạc lúc này đành phải ở lại dự tiệc. Không có cách nào khác, ai bảo hắn là người phụ trách chương trình chứ? Bất quá hoạn nạn đương nhiên phải có người chịu chung, tay bạn cùng phòng thức cả đêm chơi game nay cũng bị thô bạo kéo xuống nước chung.
Dùng lông mũi thôi cũng có thể đánh hơi được, ngay khi hai vầng hào quang kia xuất hiện, xung quanh liền trở nên náo động.
Lưu Đông tới tận bây giờ vẫn hối hận muốn chết, nếu sáng sớm nay không chọc giận Thôi Ninh Nhạc, bằng không tên kia cố tình kéo theo Triệu Thư Ngôn làm gì, hủy hoại công sức chuẩn bị để trở nên nổi bật của các anh em chứ. Mọi người xem kìa, chẳng phải ánh mắt tụi con gái đều nhằm về hướng hai người bọn họ sao? Mấy anh chàng cao ráo dễ nhìn đã không nhiều, nói gì đến mỹ [nam] nhân có chất lượng lại càng hiếm thấy.
Thế này tiêu tùng chắc rồi, chỉ cần nơi nào có Triệu Thư Ngôn, nhân khẩu chỗ đó liền đông đúc trước này chưa từng thấy qua. Vốn là không khí đã chẳng thể lưu thông, giờ lại càng thêm thiếu trong sạch đến mức phải nhịn cả thở luôn.
Triệu Thư Ngôn vốn có chút mẫn cảm với nước hoa, cho nên nụ cười cự tuyệt càng thêm cứng ngắc, vất vã lắm mới chớp được cơ hội, lủi vào một góc hẻo lánh trốn đi, chính là nấp sau lưng Thôi Ninh Nhạc.
Đối phương đang chuẩn bị cắt bánh kem chia cho mọi người, đành quay đầu nhìn tên gia hỏa mặt mày nhăn nhó, khẽ cười hỏi: “Gặp mấy cơ hội kiểu này mà không mau bắt lấy, cậu còn đợi đến lúc nào mới chịu tìm bạn gái đây?”
“Ái nhân của ông đây là máy tính đó.” Triệu Thư Ngôn dựa cả người vào trên lưng Thôi Ninh Nhạc, dùng vóc dáng cao lớn của đối phương để che giấu mình, sau đó lôi ra di động tiếp tục chơi game.
“Máy tính có thể giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý sao?” Thôi Ninh Nhạc chỉ cần một câu chọc đúng ngay chỗ nhạy cảm.
Tên xử nam ngây thơ kia lập tức đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn: “Đi chết đi! Ai thèm giống cậu, nửa thân dưới là cầm thú.”
“Cẩn thận coi chừng nghẹn luôn thành lãnh đạm đó nha.” Thôi Ninh Nhạc chẳng buồn phản bác danh hiệu kia.
“…Lăn!”
“Tôi là vì chuyện tốt của ngài, điện hạ à.” Thôi Ninh Nhạc lắc đầu, rót rượu vào trong mấy chiếc ly đặt trên khay.
“Mắc gì phải đói khát đến vậy cứ, ông đây đối với mấy loại quan hệ hữu nghị này không có hứng thú. Dựa vào việc chỉ liếc qua khuôn mặt thì làm thế nào biết đối phương tốt cỡ nào chứ?” Trông thấy Thôi Ninh Nhạc bắt đầu cắt bánh ngọt, cậu cũng dừng trò chơi lại, xoay sang giúp đối phương.
“Eo, điện hạ cũng tâm linh tương thông với tôi sao?” Thôi Ninh Nhạc cười cười chế giễu.
“Biết làm sao được, này là tố chất của bổn tọa rồi, chọn lựa đối tượng không hà khắc chút không xong được.” Cậu đây vốn có biết ngượng ngùng là gì đâu.
“Không muốn bị quấy rầy thì theo tôi làm waiter đi!” Thôi Ninh Nhạc theo thói quen vẫn luôn tỏ ra tự tin trước mặt đối phương, cầm khay đồ đặt lên tay người kia, lại chợt nghĩ ra cái gì đó, níu lại cái tên đang chuẩn bị mang rượu đi, rồi rút từ trong túi quần ra một cái nơ con bướm, sau đó đeo cho Triệu Thư Ngôn: “Ai chà, cậu không làm ngưu lang thiệt là uổng phí quá đi.”
“Tôi đây để cho cậu bao dưỡng là được rồi, tính giá quen, ba ngàn đồng một tháng.” Triệu Thư Ngôn lén cầm lên một mẩu bánh ngọt nhỏ, ném vào trong miệng, vành môi còn dây đầy bơ nhếch lên vẽ thành nụ cười tươi rói: “Tôi cũng chỉ để mình cậu bao dưỡng thôi đó nha!”
“Tôi không có hứng thú với con trai.” Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, cự tuyệt không chút do dự.
“Có khi, ở chung lâu ngày sẽ sinh tình chăng?” Đối phương ngây thơ, chớp mắt mấy cái.
“…Đồ bụng dạ xấu xa! Đừng có nói mấy lời này nữa, hai ta còn phải ở chung ba năm rưỡi nữa đó!” Người kia bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét.
“Ta đa! Tôi thắng!” Triệu Thư Ngôn cười tươi rói, hệt đứa con nít vừa chiếm được tiện nghi.
Thôi Ninh Nhạc chẳng biết nói gì hơn. Thượng Đế trên trời cao kia, nhìn xuống tên thiếu niên cười đến đắc ý, chậc, nếu cái này mà ứng nghiệm thì tính sao đây?
Nam phục vụ sinh xinh đẹp, quả thật là đối tượng hoàn hảo cho nhưng màn quan hệ hữu nghị thế này, tâm thiếu nữ hoa si cũng vì thế mà tăng tiến theo cấp lũy thừa. Vậy mà, Triệu Thư Ngôn lại chẳng cảm giác được tí vui vẻ nào, mặt mày cứ cau có mãi, hễ chốc lại ngóng đầu nhìn về phía đám người đang vây quanh Thôi Ninh Nhạc.
Tôi muốn rời khỏi đây. Cậu mấp máy môi.
Không ngờ, đối phương lại hướng phía cậu đi tới, còn bị kéo vào một góc khuất. “Phiền chết được, lão tử tuy muốn quen bạn gái, nhưng cũng không đói khát đến mức đụng đâu vớ đó chứ?” Thôi Ninh Nhạc hết kiên nhẫn, giựt phăng chiếc nơ con bướm đeo trên cổ.
Triệu Thư Ngôn ở bên cạnh, bị hắn kéo tay lôi đi, chỉ cười nói: “Ai bảo thường ngày cậu quen bạn gái bừa bãi làm chi.”
“Không phải quen bừa bãi, chỉ là dành cho mấy cậu ấy một cơ hội, sau đó từ từ phát hiện ra hai chúng ta không hợp nhau.”
“Xem ra đám con gái đó thực đáng thương ha?” Triệu Thư Ngôn líu lưỡi.
“Sao lại đáng thương? Kỳ thực lúc quen nhau, bọn họ đã thực tâm thích tôi được bao nhiêu đâu? Mà dù cho có thật lòng đi nữa, bọn họ sẽ hiểu tôi được đến đâu? Bản thân tôi cũng muốn duy trì lâu dài, nhưng cả hai không có điểm chung nào, với loại quan hệ khô khan này thì lấy lí do gì tiếp tục chứ?” Vừa quay đầu sang, Thôi Ninh Nhạc bắt gặp Triệu Thư Ngôn cũng giống như mình đang chật vật với chiếc nơ cổ, bèn đưa tay qua tháo ra giúp.
“Vậy không quen bạn gái chẳng phải tốt chán ha?” Lần đầu tiên nghe được loại tâm sự thầm kín này, Triệu Thư Ngôn cảm thấy khá hứng thú, lúc đặt câu hỏi cũng chú ý cẩn thận trước sau.
Thôi Ninh Nhạc giương mắt liếc người đối diện một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Tôi thích cảm giác khi ôm con gái.”
“…Cậu đi chết đi.”
“Cậu cả ngày ôm máy tính đương nhiên không thể hiểu.”
“Cậu vừa nhắc, ông đây liền muốn về ôm máy tiếp.”
“Không đi chỗ khác chơi sao?”
Triệu Thư Ngôn nhìn nhìn đối phương, suy nghĩ gì đó, sau lại nghiêm trang nói: “Ông đây là con ngoan, Thôi đồng học không nên bắt cóc lung tung. Nếu tính đem tôi đi bán cũng phải nói trước rõ ràng đó, phải biết rõ ông đây rất tin tưởng cậu… Lúc nhận tiền nhất định phải chia tôi năm phần nha.”
Cái tên này! Thôi Ninh Nhạc cười rộ lên, bá cổ đối phương, kéo cậu về phía cửa. “Tiểu tử nhà ngươi hẳn chưa từng vào quán bar ha? Mặt mũi lớn lên trông có giá vậy, cũng chẳng biết tận dụng nữa.”
“Như tôi vào đó làm chi, không phải đi bar đều là tìm bạn tán gẫu hoặc nhảy nhót sao? Nhảy nhót gì đó thì xin miễn, còn nói chuyện phiếm với ông đây cũng thật sự không có khả năng đâu.”
Thôi Ninh Nhạc bất ngờ dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái săm soi cậu, lại bắt gặp đối phương giương ra vẻ mặt mờ mịt, liền không ngăn được nụ cười: “Vậy đi thôi.” Tên này, một chút cũng không biết lời nói của bản thân ngạo mạn đến cỡ nào.
Cùng hắn một chỗ sẽ không thấy chán sao? Lời này tương đối lọt tai hắn nha.
Đứng trước quán bar bên đường, Triệu Thư Ngôn thỉnh thoảng quay đầu nhìn người bên cạnh. Xem chừng tâm tình hôm nay của đối phương có vẻ khá lắm, mặc kệ cậu nói chuyện kiểu gì hắn cũng đều đáp lại rành mạch, ngay cả mấy màn đấu võ mồm như cơm bữa cũng không xảy ra. Này là sao đây? Cậu thật nghĩ không ra. Nhưng trong tâm lại cảm giác, Thôi Ninh Nhạc của hiện tại, cười sáng lạn không chút tâm cơ, mới thực sự là Thôi Ninh Nhạc.
Ngứa miệng quá đi, cậu thật muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp nét cười trên gương mặt Thôi Ninh Nhạc, đành phải nuốt lại.
Tạm thời không cần quan tâm bọn họ sẽ làm gì tiếp theo. Tên kia rồi cũng sẽ nói cho mình biết thôi.
Quán bar Thôi Ninh Nhạc giới thiệu cách KTV không xa, vô luận là trong hay ngoài quán đều được trang hoàng khá thời thượng.Tường ốp đá, nền nhà lát gạch đen, hơn nữa mấy đồ vật trang trí đều hết sức đơn giản, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự sang trọng của quán. Đương nhiên, vé qua cửa cũng không phải ít.
“Cậu thường tới mấy chỗ này sao?” Triệu Thư Ngôn quét mắt đánh giá bốn phía, nhưng trong mắt cũng không có lấy một tia kinh ngạc.
“Không phải, trước đây từng được một người bạn dẫn vào một lần, sau này thì chẳng tìm được ai thích hợp để đi chung nữa.” Thôi Ninh Nhạc kéo người kia đến ngồi bên quầy bar, chọn lấy vị trí thật thu hút.
“Tôi thì thích hợp sao?” Triệu Thư Ngôn chỉnh trang lại quần áo rồi pose một dáng thật đáng yêu.
“Đương nhiên thích hợp rồi, có tiền là được.” Thôi Ninh Nhạc cười, gọi hai ly Snowball.
“…Tôi không mang theo tiền.” Thanh âm lập tức uể oải đi.
Thôi Ninh Nhạc lại cười: “Không việc gì, trở về trả tôi sau cũng được. Nếu hết tiền rồi, cũng có thể lao động khổ sai một tuần để hoàn lại.”
Nghe qua thì thấy thật tốt lành, nhưng ngẫm kỹ mới thấy vô nhân đạo.
Hai ly Snowball, tốn hết một trăm tệ, đối với đám học trò bọn họ vốn không thể thường xuyên phung phí như vậy. Triệu Thư Ngôn chợt tò mò muốn biết, rốt cuộc là ai đã từng mang Hoa hoa công tử Thôi Ninh Nhạc kia tới đây.
Thôi Ninh Nhạc đang định trả tiền, bên cạnh bỗng xuất hiện một người thanh niên nhẹ nhàng ngăn tay hắn lại, buông xuống tờ một trăm trước mặt bartender: “Tôi mời.”
Hai người sửng sốt, đồng thời cùng giương mặt nhìn đối phương. Đó là một gã đàn ông khá nam tính, thuần thục, quần áo thoải mái, nhưng vốn không thể giấu đi khí chất tinh anh của đối phương.
Triệu Thư Ngôn bất ngờ nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt kín đáo quét qua một lượt toàn bộ đại sảnh, liền hiểu được phần nào.
Thôi Ninh Nhạc không nhanh không chậm mỉm cười, đẩy trả lại tờ tiền cho người kia, rồi đặt tiền của mình xuống: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi vẫn ưa tay làm hàm nhai hơn.” Thái độ này, không chút thua kém vì chênh lệch tuổi tác.
Đối phương cũng không giận, cười cười nhận lại tiền của mình: “Các cậu mới tới?”
“Đúng, bất quá đã có bạn.” Thôi Ninh Nhạc không nhìn người kia, chỉ đem Snowball đẩy đến trước mặt Triệu Thư Ngôn.
Gã đàn ông kia lộ ra biểu tình thất vọng, nhìn sang Triệu Thư Ngôn, lại không ngờ được bị cậu tặng lại một nụ cười đắc ý, tựa như có ý á
Vừa than “Lạnh quá”, vừa đem bàn tay đã cóng thành băng mau mau nhét vào bên túi áo khoác Thôi Ninh Nhạc, hành động này của Triệu Thư Ngôn đã bị Lưu Đông chê trách không biết bao nhiêu lần.
“Này, các cậu không phải mới cãi nhau xong sao?” Lưu Đông vẻ mặt khinh bỉ, nhìn hai người kia thân mật làm như bộ dạng lão phu lão thê đã chung sống nhiều năm không bằng.
Triệu Thư Ngôn tặc lưỡi không thèm đáp, Thôi Ninh Nhạc trừng mắt, đánh mắt sang cậu một cái, rồi quay qua liếc Lưu Đông: “… Lắm lời.”
Phó Hiểu Xuân trợn tròn hai mắt: “Thôi Ninh Nhạc càng ngày càng giống sư phụ nha.”. “Nói bậy”, lần này đến lượt Triệu Thư Ngôn lên tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng khác hẳn giọng điệu khó chịu của Thôi Ninh Nhạc, còn mang cảm giác như là vui đùa lại kiêu kì.
“Giống chỗ nào chứ.” Lưu Đông nhịn không được buồn nôn.
Hai tên này bản chất vốn khác nhau một trời một vực kia mà!
Triệu Thư Ngôn thoạt nhìn bình dị, gần gũi, nhưng trên thực tế rất cao ngạo khiến người khác khó có thể tiếp cận. Ngược lại, Thôi Ninh Nhạc tuy miệng lưỡi có chút ác độc, tuy vậy chỉ cần có đủ kháng thể chống lại độc tính, đứng bên cạnh hắn nhất định sẽ không cảm thấy bị cự tuyệt. Chỉ cần xem sự cố ‘Ong bướm’ kia sẽ thấy, nếu Thôi Ninh Nhạc không phải người dễ ở chung, thì sao con gái dám vây quanh hắn như vậy? Mà Triệu Thư Ngôn mới liếc sơ thì có vẻ đối xử với mọi người rất tốt, nhưng chỉ là miễn cưỡng trong lời nói mà thôi, đến cả với Lưu Đông còn hay bị lơ đẹp nữa là.
Bản chất tính cách tên này, tuyệt đối là lạnh lùng.
Triệu Thư Ngôn lại cười hì hì, dán chặt bên người Thôi Ninh Nhạc, cố tận hưởng sự ấm áp trong túi áo đối phương.
Bất quá hơn ba tháng trôi qua, tính cách hai người dần dần lộ ra, lại thêm sau đợt chiến tranh lạnh dẫn đến một màn đại chiến trong phòng ký túc xá, ngăn cách giữa bọn họ đã bị xoá bỏ.
Thôi Ninh Nhạc vốn dĩ không cố ý nói ra mấy lời lúc trước. Chỉ tại việc Triệu Thư Ngôn vô tình bị cuốn vào chuyện riêng này nằm ngoài ý muốn Thôi Ninh Nhạc, lại thêm tên kia lựa ngay thời điểm hỗn loạn mà cố tình sáp lại gần hắn, khiến bản thân không biết nên ứng phó thế nào.
Nếu không nhờ vụ hỗn loạn ấy, chọc cho tên gia hoả cao ngạo này bùng nổ, không biết để càng về sau sẽ phải giải quyết như thế nào nữa?
Hắn không biết. Bởi bản thân chưa từng ở chung với người khác quá lâu, hắn chỉ nghĩ đơn giản đừng can thiệp vào chuyện của nhau, liền có thể an ổn trải qua bốn năm này. Cái gì huynh đệ tình thâm chân thành, đối với mấy thứ tình hữu nghị linh tinh người ta hay nhắc đến trong quãng trời gian ở ký túc xá, hắn lại càng chẳng nghĩ tới. Nếu đối phương là một kẻ khéo léo, ở thời điểm thích hợp sẽ thể hiện mình là người đàng hoàng. Nếu kẻ kia là một tay bướng bỉnh, sẽ có lúc lộ ra thái độ không chịu thua kém đối phương của mình. Chỉ cần hai người có địa vị ngang hàng nhau, chẳng có phiền toái nào xảy ra. Sau đó, bọn họ sẽ hoà thuận vượt qua bốn năm này, tốt nghiệp xong thì mỗi người tự bước theo con đường riêng của mình.
Thôi Ninh Nhạc vỗn dĩ từ sớm đã lên kế hoạch hoàn hảo cho cuộc sống của mình, vậy mà sự xuất hiện của Triệu Thư Ngôn lại khiến hắn trở tay không kịp.
Lô hoa kê kia thật sự mà nói, bề ngoài còn xinh đẹp hơn con gái, nhưng nhất cử nhất động mười phần thì hết mười phần tràn đấy khí khái nam nhi. Thôi Ninh Nhạc ngay từ đầu, đối với loại gia hoả ưa giảng giải mấy chuyện tình nghĩa huynh để, sẽ tỏ ra nhẹ nhàng hoà hảo, đợi cho đối phương cứng rắn hơn, tình cảm dành cho Rắn hổ mang lạnh lùng xa cách không được đáp lại, tên kia sẽ tự hiểu ra mà giữ khoảng cách.
Mà Triệu Thư Ngôn lại không phải người như thế.
Cậu chưa yêu cầu điều gì quá đáng, mà nhiệt tình giống như không thuộc về bản tính của người này, những gì đã xong sẽ chẳng buồn nhìn lại nữa. Thôi Ninh Nhạc chỉ có thể đứng ở xa xa mà dõi theo người này, dù cho vẫn tươi cười vui vẻ với hắn, nhưng chưa từng tính toán lợi lộc gì trên người mình. Cũng vì điểm đó, hắn muốn oán giận cũng không moi được lý do.
Giống như cậu không cần bất kỳ kẻ nào giúp đỡ, cũng có thể xoay sở để đứng vững giữa thế giới hỗn loạn.
Như vậy là có ý gì? Cậu muốn cùng tôi trở thành huynh đệ tình thâm, sao vẫn chỉ lo ấm mỗi thân mình?
Sau đó, vừa đúng lúc, đối phương lại tự cuốn mình vào sự kiện ‘Ong bướm’, không chút nghĩ ngợi liền nhúng tay vào, cũng chẳng màng hậu quả thế nào, đem tình cảm hừng hực trao cho người ta, rồi tự lãnh lấy sự đối xử lạnh lùng, vậy mà vẫn như trước không có chút cảm giác mất mát hay tức giận.
Kết quả Thôi Ninh Nhạc bị kích thích, nhịn không được phun ra câu nói kia. Triệu Thư Ngôn quả nhiên nổi bão.
Thì ra đối phương cũng hoàn toàn không phải không để bụng, Triệu Thư Ngôn sau cùng vốn chẳng phải thánh nhân gì đó. Thôi Ninh Nhạc nhớ lại đợt chiến tranh lạnh lần đó, rốt cuộc rút được một bài học có phần vô bổ mà đáng cười như vậy.
Kể từ ngày hôm đó, nếu không cần thiết, Triệu Thư Ngôn sẽ chẳng mở miệng nói tiếng nào với hắn. Tựa như bản thân mình không muốn đáp lại thiện chí của người khác, cậu cũng như thể triệt để áp dụng cách đối xử đó. Thôi Ninh Nhạc lúc này mới phát giác tên kia đối với tình cảm nói đoạn liền đoạn, rõ ràng khiến người ta chẳng biết phải ứng phó ra sao.
Mà chính thái độ quật cường của hắn tính ra còn hơn cả sự cao ngạo của đối phương, nếu không phải Triệu Thư Ngôn dùng tới bạo lực để làm hoà, đợt chiến tranh lạnh này chẳng biết cuối cùng sẽ kéo đến khi nào nữa?
Có trời mới biết.
“Bây giờ mới có tháng mười một… Chẳng lẽ tuyết đã rơi rồi sao?” Thanh âm của Triệu Thư Ngôn từ phía sau vang lên, thân người càng áp sát vào bên cạnh Thôi Ninh Nhạc. Tay cậu vẫn đang đút sâu trong túi áo khoác Thôi Ninh Nhạc để tìm hơi ấm, mà hắn cũng chẳng buồn kéo ra, còn đem chính tay mình nhét vào cùng.
Cảm giác được hơi lạnh từ đầu ngón tay đối phương truyền sang lòng bàn tay của chính mình, Thôi Ninh Nhạc không quay đầu, nhưng biết rõ trong giờ phút này, tên kia cũng thản nhiên như trước, cười đến vô tâm vô phế.
Nếu không cần đáp trả, như vậy bản thân sẽ chẳng phải nguỵ trang nữa? Chính mình bất ngờ trở nên dịu dàng, đối với cậu chỉ như thu hoạch ngoài dự kiến, mà nếu hắn dù có tỏ thái độ lạnh lùng đi nữa, nói không chừng cũng chẳng quan trọng. Một khi đã thành như vậy, bản thân hắn đối xử với người này thể nào cũng được đi?
… Chết tiệt.
Sao càng lúc lại càng khó chịu thế này?
Tháng mười hai sắp đến gần, đám sinh viên khoa Kiến trúc, mắt mũi đều đầy hắc tuyến.
Tiến độ của chương trình học ngày càng nhanh, bài tập cũng mỗi lúc một khó. Mỗi bài tập phải bỏ đến hai ba tiếng đồng hồ để chiến đấu cũng là bình thường, hơn nữa còn có không biết bao nhiêu là bài tập luyện thêm. Đợt thi cuối kỳ một, đám sinh viên Kiến trúc mệt đến nỗi ngay cả sức để than vãn cũng chẳng có.
Ngày cứ như thế trôi qua, hết nhà ăn, rồi ký túc xá đến văn phòng giáo sư, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ba địa điểm đó, nhàm chán vô cùng. Mấy cậu trai mỗi ngày đều gồng lưng vác nào là mấy ống vẽ rồi sách vở, nhìn theo gái trai các khoa khác vui vẻ ôm ấp trước mặt mình, thống khổ đến nổi muốn đem mớ sách trên lưng gặm cho nát thì thôi.
Có kẻ bắt đầu lân la đến cầu cứu Thôi Ninh Nhạc vốn nổi tiếng có duyên với con gái. Mà Thôi Ninh Nhạc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Hắn còn lâu mới chịu làm cái thứ bà mối hay ho đó, nếu hai người mà cãi nhau, chẳng phải chuyện đầu tiên sẽ là tìm tới mình tố khổ sao. Bo bo giữ ấm thân chính là nguyên tắc làm người của hắn.
Kết quả cũng có kẻ dời mắt đến trên người Triệu Thư Ngôn. Cậu tính ra vẫn luôn đứng ở vị trí thứ hai trong danh sách, xung quang cũng chẳng thiếu gì nữ sinh vây lấy, đối với món tài nguyên này chỉ cần điều chỉnh một chút, liền trở thành suối nguồn hạnh phúc của đám bọn họ. Chỉ có điều cả đám không nghĩ tới, mỹ thiếu niên có khả năng lập được hậu cung ba ngàn người đẹp này, sau khi nghe bọn họ tha thiết cầu khẩn nữa ngày, chỉ lúng túng hỏi lại một câu: “Ai là XX?”
Không người nào có thể nghĩ tới, Triệu thiếu gia chẳng ngờ lại là một tên gia hoả ngốc nghếch trong chuyện yêu đương.
Thôi Ninh Nhạc sau khi nghe được, sửng sốt hồi lâu, nóng lòng đợi đến tận khi về đến ký túc xá, hắn mới khéo léo dò hỏi, rồi nhắc lại lời của tên bạn kia nói về tiếng tăm của hoa khôi nọ. Thiếu niên đang mải chơi game liền ngẩng đầu, vẻ mặt cao hứng hỏi: “Người ta chẳng phải có bạn trai rồi sao? Nếu không cậu giới thiệu cho lão Trương đi. Tên gia hoả kia coi bộ đã khát chết rồi.”
Thôi Ninh Nhạc cảm thấy có phần ê mặt, khoé miệng giật một cái: “Vậy còn cậu thì sao? Không định yêu đương gì hả?”
“Phiền chết.” Nói xong hai chữ này, cậu lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
Thôi Ninh Nhạc nhịn không được phải hỏi: “Cậu vẫn còn là xử nam sao?”
PSP truyền ra tiếng thây ma cắn người kêu thảm thiết. Triệu Thư Ngôn ấn nút tạm dừng, xấu hổ nhìn về phía đối phương: “Cậu quản được?!”
Vẻ mặt Thôi Ninh Nhạc xem chừng đã sáng tỏ.
Bình thản sống qua ngày không được bao lâu lại phát sinh bão tố. Bởi vì khinh thường, bài tập lần nào cũng có nhiều người không nộp đúng thời hạn, khiến vị giáo sư chủ nhiệm nổi trận lôi đình, trong nhất thời ra quyết định, ngoại trừ điểm bài thi cuối kỳ này, sẽ thêm một số yêu cầu khó khăn nữa.
Khoa kiến trúc lập tức kêu than vang dậy trời đất. Cả đám mặt mũi tối sầm, tiếng oán thán nổi khắp bốn phía, từng nhóm nhỏ chạy ào xuống văn phòng giáo sư, cùng ‘lão địch’ nói chuyện phải trái, lúc đi lòng đầy căm phẫn, mà khi về mặt vẫn cứ xám xịt như thế, còn không ngừng khóc thét: ‘Lão địch’ tuyên bố, nếu còn đi cầu tình, thành tích cuối kỳ của mỗi người sẽ trừ đi năm phần trăm!
Vì này liên quan đến vấn đề sống chết rất nghiêm trọng, mười giờ đêm đó, đám nam sinh Kiến trúc triệu tập đại hội ngay tại nhà ăn dưới lầu để thảo luận.
“Hôm nay chủ yếu tiếp thu ý tưởng của quần chúng, mong mọi người nghĩ ra sáng kiến nào đó.” Người chủ trì hội nghị chính là Lưu Đông đại nhân, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Trên bàn ăn, mọi người rơi vào im lặng.
“Khốn nạn, tất cả mọi người đều làm không xong, hoặc tỏ rõ ý không làm, tôi chẳng tin ông ấy có thể làm gì được chúng ta?!” Một người phẫn nộ, đập bàn nói. “Ý kiến hay, ý kiến hay!” Mọi người quanh bàn ăn cùng phụ hoạ theo.
Tuy thế, vẫn còn người nỡ lòng hắt vào gáo nước lạnh: “Đừng quên còn mấy bạn nữ nữa.”
Nhà ăn nhất thời lại rơi vào tịch mịch.
Khoa Kiến trúc không chỉ có đám nam sinh bọn họ, âm dương vốn là đồng đều, nữ sinh năm nay chiếm đến nửa khoa Kiến trúc. Mà tác phong hoàn thành bài tập của các bạn nữ so với bọn họ tương đối nhanh nhẹn, chất lượng cũng tốt hơn. Nếu ‘lão địch’ có ý định đánh rớt bọn họ, cũng sẽ tha cho đám con gái, chỉ cần bỏ qua cho vài tên nam sinh có thành tích tốt, còn lại liền dễ dàng ăn nói với tổ trưởng.
“Chẳng lẽ không thể liên kết với đám con gái à?” Có người ôm đầu kêu thảm thiết.
“Chúng ta mỗi người bỏ ra chút tiền túi, mời các cậu ấy ăn cơm đi…”. “Cơm nước xong thì dùng nam nhân kế”, “Hoặc là hạ thuốc ngủ mấy người đó”… Đối thoại bắt đầu phát triển theo xu hướng quỷ dị.
Lưu Đông đập mạnh xuống bàn, “Im lặng nào!” Sau đó cố nén giọng nói xuống thật thấp: “Kỳ thật tôi cũng đã sớm trưng cầu qua ý kiến của các bạn nữ…”
Vậy thế nào? Tất cả ánh mắt quanh bàn ăn đều loè loè phát sáng.
“Các nàng cười lớn trả lời: …Đám con trai các người đi chết đi…”
Buổi tối hôm nay, tâm linh ngây ngô non nớt của đám con trai Kiến trúc cứ thế liền bị nhóm nữ Bá vương hung hăng giày xéo.
“… Sau đó có thể…” Đang thương thảo chiến lược, Lưu Động chợt phát giác, ngồi nép trong một góc khuất là Triệu Thư Ngôn bộ dạng buồn ngủ, liều mạng gật đầu, lại thêm cái tên Thôi Ninh Nhạc bên cạnh, đang dựa vào vai đối phương, say giấc từ đời nào.
Sau khi cả hai bị ánh mắt giận dữ của mọi người dựng dậy, Lưu Đông liền nghiêm mặt hỏi: “Ngủ thì có ích lợi sao? Có thể trốn tránh sao? Không cùng mọi người cố gắng, làm thế nào thay đổi được vận mệnh đây!”
Triệu Thư Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, Thôi Ninh Nhạc cũng bị đánh thức, tâm tình có phần không tốt, nhíu mày nhìn đối phương: “Trước mắt kết quả thế nào? Đám con gái hẳn không đồng ý đi? ‘Lão địch’ cũng chẳng dám cầu xin? Tìm được cách giải quyết nào khác sao?”
Lưu Đông nhất thời bị ê mặt, dáng vẻ càng thêm khó coi: “Cho nên mới phải tiếp thu ý kiến quần chúng!”
“Cái này cũng chẳng cần tiếp thu ý kiến quần chúng làm gì,” Thôi Ninh Nhạc dừng lại một chút, “Trước mắt vẫn còn một phương án giải quyết: Bài tập của Triệu Thư Ngôn làm rất tốt lại vừa nộp sớm, chẳng qua bởi vì không chú ý nên mới bị lão địch lên án chung, bởi vậy mấy người cũng không phát hiện được giá trị của cậu ta.”
Cậu trai bị điểm danh sững sờ quay nhìn hắn, giống như căn bản không biết bản thân trở thành nhân vật trung tâm từ lúc nào.
“Nhưng cậu ta nộp bài là chuyện của cậu ta…”. “Cậu ta cũng chỉ có nộp mấy bài thôi,” Thôi Ninh Nhạc lập tức cắt ngang, “Kế hoạch tác chiến để cho tôi, mấy bài dịch môn tiếng Anh ba ngày sau cứ để tôi mượn của mấy người bạn bên khoa tiếng Anh. Nhất định bên bọn họ đã làm xong bài tập rồi.”
“Còn có môn Kiến trúc cơ học!” Có người kêu lên, tựa hồ kích động đến sắp rơi nước mắt.
“Phó Hiểu Xuân.” Thôi Ninh Nhạc bình tĩnh xướng tên nhân tài.
“Tớ không…” Không cách nào phun ra chữ ‘làm’ cuối cùng, Phó Hiểu Xuân bị đám người hùng hổ doạ sợ phải rút người trở về.
“Những người còn lại, trước mắt cứ ngoan ngoãn bắt tay hoàn thành hết mớ bài phác hoạ đi, ráng giúp đỡ lẫn nhau làm cho tốt.” Thôi Ninh Nhạc khoanh tay, thản nhiên ngồi ra lệnh.
Cả đám ngây người mất bốn năm giây.
“Được rồi, tan họp.” Thôi Ninh Nhạc ngáp một cái, tự mình đứng lên, tiêu sái để lại một đám đồng bào ôm đầu rống khóc.
Lúc Triệu Thư Ngôn bị đám người kia đuổi về ký túc xá, mới phản ứng lại, trợn tròn mắt chất vấn Thôi Ninh Nhạc: “Tôi như thế nào lại bị đẩy lên làm quân tiên phong vậy?!”
“Bởi vì cậu có tiềm năng.” Thôi Ninh Nhạc nhìn nhìn cậu, “Bỏ ra một ít thời gian cùng sức lực của cậu dùng chơi game, tôi tin chỉ cần trong một ngày cậu có thể hoàn thành hết bài tập.”
“Tôi không thèm! Cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi…”, “Tôi định lên mạng giúp cậu.”, “Tôi…” Triệu Thư Ngôn bực bội không tìm được cái cớ nào, bỗng chốc hoá thành tức giận: “Tự cậu muốn làm anh hùng, mắc gì tha theo tôi xuống nước?”
“Bởi vì cậu thích hợp làm anh hùng.” Thôi Ninh Nhạc cười ác độc, “Bởi tôi buồn ngủ.”
“Tôi chưa bao giờ làm anh hùng.” Triệu Thư Ngôn nhất quyết không thoả hiệp.
Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu cười, ngồi bên cửa sổ thưởng thức thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo, nhưng tính cách lại có phần ngang ngược. Muốn đem cái phần lạnh lùng xa cách trên người tên này bỏ xuống, hắn nhất định phải bỏ thiệt nhiều tâm tư. “Trở thành anh hùng trong mắt người khác không nhất định phải chủ động, thường thường vẫn là bị động thôi. Xét theo tính cách của cậu, sớm hay muộn cũng có thể trở thành anh hùng trong mắt mọi người.”
Triệu Thư Ngôn thực sự bị doạ. “Thôi thiếu gia, hôm nay ngài đã đánh răng chưa? Như thế nào nói chuyện lại ngọt như đường vậy?”
… Điều kiện tiên quyết là, trước khi tên hỗn đản này trở thành anh hùng phải chưa tự mình tức chết.
Kế hoạch của Thôi Ninh Nhạc bắt đầu tiến hành, Triệu Thư Ngôn bị ánh mắt tha thiết của mọi người ép uổng, đành ngoan ngoãn dùng tốc độ bất khả tư nghị hoàn thành mấy bài tập vẽ, đồng thời còn có mớ bài tập của Thôi Ninh Nhạc. Ngày hôm sau, Phó Hiểu Xuân mặt mũi xám xịt cũng giao ra bài tập cơ học đã làm xong.
Một đám con trai trông thấy mớ bài tập tựa như được cứu vớt, đứng đầy trước cửa phòng Thôi Ninh Nhạc, thiếu điều quỳ xuống mà lạy Thôi thiếu gia.
“Thư Ngôn, cậu xem chúng tôi cảm ơn hai người thế nào cho tốt đây…” Lưu Đông hai mắt đã đẫm lệ.
“Mấy người mau cút cho tôi, Ninh Nhạc đang ngủ.” Triệu Thư Ngôn dụi mắt, đuổi người.
Lưu Đổng chỉ có thể từ cửa nhìn vào, trông thấy một bóng dáng đang cuộn tròn trong chăn.
“Chúng ta nhất định sẽ thắp nhang thờ cậu ấy!” Một đám người hiểu chuyện nhanh chóng rút đi, trong phòng im ắng trở lại.
Triệu Thư Ngôn ngáp một cái, lau đi nước bên khoé mắt, lắc qua lắc lại nhắm hướng giường thả người xuống. Kết quả chân vấp phải một đống sách, người nghiêng về hướng khác, đè mạnh lên kẻ đang nằm trên giường.
“…” Nạn nhân bị đánh thức không kêu lên thảm thiết, chỉ mở to hai mắt, toả ra sát khi.
Ánh mắt nhìn đến thiếu niên xinh đẹp, không cẩn thận đè lên thắt lưng mình, mắt còn đọng nước nhìn về phía hắn, tỏ ra vô tội.
“Khỉ.” Triệu Thư Ngôn bị ép làm bài tập suốt đêm, ngay cả sức lực cãi vã cũng không có.
“Ngủ đi.” Giọng Thôi thiếu gia trầm thấp mà lạnh lùng ra lệnh.
“Cậu nhích qua coi.” Triệu Thư Ngôn lại lười đổi chỗ, đẩy người bên cạnh qua một bên, tự động chui vào trong chăn nóng hừng hừng hực, thoải mái nhắm mắt lại.
Thôi Ninh Nhạc thật muốn đem người trên giường đá xuống.
Nhưng tên này chắc mệt muốn chết rồi.
Hơn nữa, trên người đối phương toả ra một mùi thơm thoang thoảng, tuy không ngọt lịm như mùi kem dương da.
Thôi Ninh Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại, không cam tâm đành nằm xuống, gượng gạo nhìn đến người trên giường. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ cùng với một cậu trai khác.
Cả khoa an toàn thoát qua đợt thi cuối kỳ. Lưu Đông chủ động bỏ tiền, tổ chức một buổi tiệc trong khu nhà ăn dưới lầu. Mọi người thay phiên kính rượu ba vị công thần. Tuy chỉ là bia, nhưng đều là đồ tốt, cho nên dạ dày có làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi. Phó Hiểu Xuân đến lượt thứ ba đã nằm quay đơ ra bàn, Thôi Ninh Nhạc cũng liên tiếp chạy vào WC, sắc mặt xanh xám. Mà Triệu Thư Ngôn thoạt nhìn không đủ sức chống đỡ lại một mình ngang nhiên chấp hết cả đám, làm cho mớ người xung quanh lần lượt ngả rạp.
Thôi Ninh Nhạc che miệng, cố gắng chống đỡ, lại cảm thấy buồn nôn, dựa vào Triệu thiếu gia tinh thần minh mẫn bên cạnh, vô lực hỏi: “Cậu rốt cuộc uống được bao nhiêu vậy?”
“Dốt chưa, cậu xem tôi từ đầu đến cuối chỉ chạm tới hai chai kia, ai dám đến kính rượu, tự giác uống gấp ba trước đi.” Triệu Thư Ngôn dương dương tự đắc cười gian, sau đó uống sạch phần còn lại trong ly, đồng thời ép mấy tên xung quanh nốc thêm hai lượt nữa. Mấy lý do đưa ra nào là “Tôi cũng từng được cậu giúp mà”, “Cậu thiếu nợ tôi đó”, “Tôi để Thôi Ninh Nhạc nhận món nợ này nhé”. Đủ mọi loại lý do, nhưng cũng bởi khí thế quá lớn của cậu, hầu như mọi người đều không bỏ xuống được chén rượu trên tay. Vì vậy, Thôi Ninh Nhạc cứ thế trơ mắt nhìn từng người một ngã xuống, xác chết la liệt đầy khắp chiến trường.
Lúc này, Triệu Thư Ngôn mới im lặng ngồi xuống, chậm rì rì cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
“Lại đây, ăn miếng vịt nướng này đi.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì, gắp đồ ăn đưa đến trước mặt Thôi Ninh Nhạc. Hắn ngẩn người, chẳng biết làm thế nào há mồm.
“Mau lên, tôi đặc biệt dặn chủ quán, mới giữ được đĩa đồ ăn này đó.” Triệu Thư Ngôn khó hiểu chớp mắt mấy cái, sắc mặt không có ý đồ mờ ám nào, ánh mắt cũng thơ ngây như đứa nhỏ.
Thôi Ninh Nhạc do dự cắn xuống.
Cậu rốt cuộc có hiểu hay không…
“Cầm đũa tự gắp đi.” Đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn, Triệu Thư Ngôn lại quay sang tự gắp vào chén mình mấy miếng thịt nữa.
Đáy lòng vừa lăn tăn nổi sóng lại bị dập tắt đi. Thôi Ninh Nhạc cũng chẳng biết nên thấy buồn cười hay sầu não đây, sáp lại gần đối phương thêm chút nữa, lúc mở mắt ra, môi nhếch thành nụ cười rồi ra lệnh “Tôi muốn cái kia, giúp tôi gắp đi.”
Triệu Thư Ngôn gắp tới gắp lui một hồi, phát hiện cứ đổi đi đổi lại đầu đũa thật sự phiền. Rõ ràng cái đũa đút đồ ăn cho tên kia, bản thân cậu cũng từng dùng qua.
Mà Thôi Ninh Nhạc trông thấy, vẫn không nói gì hết.
Cậu chợt phát hiện ra điều này, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác sung sướng. Tuyệt ghê nha.
Ông trời tựa chừng chúc mình bọn họ được giải phóng, ngày hôm sau trút xuống một trận tuyết lớn.
Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đại học. Không ít những người từ phía nam đến đây, chưa từng thấy qua tuyết, hứng khởi bừng bừng đến nỗi quăng bút chạy xuống dưới sân đắp người tuyết, hoàn toàn mặc kệ dù ngày mai còn bài tập phải nộp, giáo sư có hay không sẽ chôn sống mình thành người tuyết.
Triệu Thư Ngôn cũng là người ở phía nam, vừa trông thấy bên ngoài tuyết bay tá lả cũng ngay tắp lự nhảy dựng khỏi giường. Đang định bụng kéo Thôi Ninh Nhạc dậy cùng chơi tuyết, nhưng nhớ ra, tên kia vì thiếu ngủ mà tính tình khó chịu y như mấy ông lão về già, đành phải chạy sang phòng kế bên bắt người. Bởi vì bài tập cũng vừa làm xong, Thỏ con liền tự giác vui vẻ theo đuôi. Về phần tráng sĩ, anh chàng này hết đối diện với ánh mắt cầu xin của Thỏ con lại đụng phải tia nhìn khiêu khích của Triệu Thư Ngôn, cuối cùng tru một tiếng sói, rồi đành buông xuôi, giã từ mớ bài tập, chụp lấy áo lông dẫn đầu cả đám kéo xuống dưới lầu.
Bồn bề phủ lên tấm thảm tuyết trắng xoá. Ngày thường khu nhà thoạt nhìn có phần u ám, nay lại trở nên đáng yêu biết chừng nào. Đám con trai giống như trở lại thời điểm còn là lũ nhóc bé tí teo, hứng khởi tựa đang tham gia hội xuân, không cần hai lời, lập tức đắp xong một người tuyết nhỏ.
Một anh chàng không sợ lạnh cởi ra chiếc áo khoác nỉ trên người, mặc vào cho người tuyết. Tên khác lại nổi hứng vẽ cho người tuyết một khuôn mặt cười, sau đó nhường luôn chiếc khăn quàng cổ caro của mình cho nó. Lại có người nhiều chuyện, mang thêm cho người tuyết một cái kính đen.
Đột nhiên, đám con trai khoa Kiến trúc im lặng mất một hồi. Lúc này, Triệu Thư Ngôn còn đang mãi mê thu nhặt mấy cành cây ở xung quanh.
“Các cậu cảm thấy nó giống ai không?” Có người đột nhiên thốt lên.
Mọi người quay nhìn nhau, sau đó cố nén cười, vây lại thành một vòng tròn quanh người tuyết rồi bất ngờ quỳ xuống mà vái chào: “Triệu Thư Ngôn nữ vương điện hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Mà cậu chàng kia vừa tìm được một nhánh cây, cả người liền chết đứng.
“Nữ vương điện hạ quyền lực vô biên, uy phong trải khắp bốn phương, tương lai sẽ là rường cột của khoa Kiến trúc chúng ta! Chúng tiểu nhân, từ nay xin theo ôm chân người!” Có kẻ lớn tiếng cảm thán, mấy tên còn lại tiếp tục vái lấy vái để: “Điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người trong sân chơi đều dừng lại, nhìn về phía bọn họ. Triệu Thư Ngôn thẹn quá hoá giận, quyết tâm phải san bằng người tuyết kia, lại bị đám kia đứng lên ngăn lại, rốt cuộc cũng không thể tới gần.
“Nữ vương điện hạ bớt giận a, ha ha…” Mọi người cười cười, cản không cho cậu đi phá người tuyết.
“Nữ vương cái đầu!” Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà hồng lên.
“Không phải rất hay sao? Nữ vương điện hạ luôn?” Một giọng nói truyền đến. Triệu Thư Ngôn trừng mắt quay lại phía người vừa tới: “Thôi Ninh Nhạc, cậu còn dám cười?! Biến về phòng mà ngủ đi, cái đồ phá rối thấy ghét!”
“Thiện tai, thiện tai, thí chủ chớ phạm phải căn niệm oán ghét ” Thôi Ninh Nhạc giơ chân đá một nhúm tuyết, tiện tay che miệng ngáp một cái.
Đám người bên cạnh lại bắt đầu huyên náo: “Này này, kỵ sĩ đại nhân đã tới!”
Cả hai nhất thời cùng cứng người.
Khoé miệng Thôi Ninh Nhạc giật giật, ánh mắt hung tợn quét qua: “Ai là kỵ sĩ?”
Đáy mắt cả đám có chút run rẩy. Có thể đi theo bên cạnh nữ vương như hình với bóng, chẳng phải chỉ có tên kia sao, còn bày đặt phủ nhận?
“Vương bát đản, để tên gia hoả kia tự mình làm nữ vương điện hạ mạc danh kỳ diệu gì đó được rồi, ai thèm làm kỵ sĩ cứt chó của cậu ta chứ!” Hắn còn lâu mới bị dụ dỗ nha.
“Chính cậu mới là kỵ sĩ cứt chó, miệng toàn mấy lời thô tục á!” Nữ vương đã bị chọc giận mất rồi.
“Cứt chó mới thèm làm kỵ sĩ của cậu!” Vốc lên một mớ tuyết, nắn thành một khối rồi ném tới trước.
Đám tiểu quỷ quỳ lạy nữ vương vội vàng co cẳng tránh đi quả cầu tuyết của Thôi Ninh Nhạc, tay chân luống cuống, nhưng nhất quyết không chịu buông Triệu Thư Ngôn ra.
“Cho nên cậu mới chính là cứt chó!… Mẹ nó, buông tôi xuống coi, lão tử quyết liều mạng với nhà ngươi!”
Bên kia, kỵ sĩ đại nhân cũng bị một đám người níu lại, đang giãy dụa mặc sức khiêu khích: “Đến đây, đến đây nào, cái đồ Lô hoa kê nữ vương!”
Cả hai đều bị vây chặt, cứ thế không làm được gì khác, chỉ biết như vậy mắng chửi qua lại, mãi đến khi trở về phòng cũng không chịu hoà nhau. Nhưng từ đó về sau, danh hiệu nữ vương cùng kỵ sĩ cứ vậy mà chết luôn, không cách nào bỏ được nữa.
Về phần Lưu Đông, kẻ chủ mưu khởi xướng cho hai cái danh hiệu kia, bị đập đến khóc ra nước mắt, lại là chuyện của rất lâu sau này.
Náo loạn một hồi, lễ Giáng Sinh đã gần ngay trước mắt.
Trong thời kỳ đại học, rất nhiều người thích nhất là lễ Giáng Sinh. Nào là chuông trang trí kiểu phương Tây, người tuyết, còn có mấy bộ trang phục trắng đỏ nhìn thật bắt mắt, thật thích hợp để trở thành ngày hội của những đôi tình nhân. Nếu ai còn chưa kiếm được bạn trong ngày này, đều nóng lòng đến chết, gấp gáp tìm một đối tượng để cùng hẹn hò.
Đối với đám sinh viên vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học đã thèm khát nhiều năm ròng, Giáng Sinh quả thật là một cơ hội tuyệt với. Mà ông trời coi như cũng nể tình bọn họ, cho tuyết rơi liên tục vài ngày, Giáng Sinh một mày trắng xoá càng khiến toàn bộ đám con trai trong ký túc xá thêm thành khẩn chờ mong.
Hôm nay, Triệu Thư Ngôn vừa tan lớp trở về ký túc xá thì được bác gái trong phòng trực dưới lầu trao cho một gói đồ: “Triệu Thư Ngôn, người nhà gửi đến này.” Bọc đồ thoạt nhìn không nhỏ, vì thế đám bạn học đi chung ai nấy mắt mũi đều đỏ lên: “Trong nhà nữ vương điện hạ gửi đồ ăn ngon đến sao? Đừng quên chia sẻ cho các anh em một chút nhá.” Hiện tại đã vào những ngày cuối cùng của năm, đám sinh viên đều đang trong tình trạng thiếu thốn vô vàn.
Dù cho gia cảnh của đám sinh viên hệ Kiến trúc vốn không tồi, nhưng hiện tại, phần lớn các gia đình đều mang tư tưởng “Nuôi con gái thì giàu, nuôi con trai thì nghèo”, cho nên tiền tiêu vặt mỗi tháng của đám con trai này so với những sinh viên khác cũng chẳng hơn kém bao nhiêu. Có đôi khi, bọn họ muốn mua chút đồ điện tử ngon lành đều phải chạy đông chạy tây làm thêm, tự dành dụm tiền.
Triệu Thư Ngôn lật qua lật lại gói đồ, rồi mới quay đầu, cười xấu xa: “Được thôi, bất quá mấy người phải mời cơm tôi trước nha.”
Xung quanh rộ lên một tràng than vãn ồn ào “Không nghĩa khí gì cả!”. Gói đồ rốt cuộc cũng được mở ra, thế nhưng bên trong chẳng qua chỉ có hai lọ đậu ướp tỏi. Còn lại là một bọc quần áo được gói gém cẩn thận.
Triệu Thư Ngôn đem bọc quần áo mở ra, bốn phía nhất thời ngậm miệng: Là một chiếc T-shirt mày đỏ, trước ngực là biểu tượng Superman, kích cỡ có chút nhỏ, nếu để Triệu Thư Ngôn mặc vào chắc có thể xem như áo nịt được đây.
Một tên trong đám phá lên cười mở màn, sau hai giây, cả đám cùng cười lăn bò càng.
Triệu Thư Ngôn liếc mắt, quét qua một lượt, rút từ trong gói đồ ra một tờ giấy, bên trên có mấy chữ viết tay cẩn thận nắn nót: Bà sợ thằng nhóc nhà mày ăn không quen đồ trong trường. Còn nữa, bà đi siêu thị nhớ đến lúc trước mày bảo thích Siêu nhân, nên mua cho mày một cái.
“Nhớ giữ gìn cẩn thận đồ người lớn gửi cho đấy.” Thôi Ninh Nhạc đứng bên cạnh cười cười.
“Tôi sẽ tìm cơ hội mặc cho cậu xem.” Triệu Thư Ngôn quay đầu trừng hắn.
“Tôi đề nghị cậu mặc quần lót ở dưới nha, như vậy sẽ càng giống hơn.” Thôi Ninh Nhạc nói xong, di động trên người bất ngờ đổ chuông, móc ra nhìn thì phát hiện, là tin nhắn của nhóm trưởng bên khu nữ sinh.
Hắn quay nhìn đám người đang chằm chằm dõi theo, miệng còn chảy dãi lòng thòng như sói đói, khoé môi hơi nhếch lên hỏi: “Gần đây mấy cậu rất túng thiếu sao?”
Mọi người căm tức rụt cổ lại, day day góc tay áo, làm biểu tình, “Cậu còn phải nói!”.
“Vậy thiệt là tiếc,” hắn làm ra bộ dạng tiếc nuối, nhún nhún vai, “Xem ra party Giáng Sinh, các cậu sẽ không đi được rồi.”
Lời kia vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức khiến nhiều kẻ phẫn nộ: “Thôi Ninh Nhạc, cậu không được làm gì xằng bậy nha!”, “Ai nói tụi này không đi chứ!”
Đối với đám nam sinh khoa Kiến trúc mà nói, party Giáng Sinh mỗi năm một lần, chính là thời điểm hoàn hảo nhất để tìm bạn gái. Đây là bữa tiệc đặc biệt do sinh viên các trường đại học danh tiếng liên kết lại để tổ chức. Cho nên, nếu bọn họ có thể tham dự, như vậy không chỉ mở rộng được quan hệ, còn có thể danh chính ngôn thuận xin xỏ số điện thoại người ta, quả thực là cơ may hiếm có cho đám trai gái còn cô độc lẻ loi.
“Bọn họ chỉ cần mỗi ngày ăn một gói mì tôm, liền có thể tiết kiệm đủ tiền để tham gia thôi mà.” Triệu Thư Ngôn ở bên cạnh, vừa thu gom đồ đạc vừa cười nhạo mà nói chen vào.
Đám nam sinh còn độc thân đều bày ra thái độ bất mãn: “Điện hạ hoàn toàn không biết nhân gian chúng ta có bao nhiêu khó khăn a!”
Triệu Thư Ngôn hắc hắc cười: “Ta sao? Ta đây còn chưa cầm tay con gái nha, mấy câu này các người nên đem than vãn với vị bên cạnh ta ấy.”
Mọi người trước nhất đều kinh ngạc, sau đó thành ra phẫn nộ. Thôi Ninh Nhạc vô cớ bị liên luỵ, trừng trắng mắt liếc tên bạn cùng phòng một cái, rồi lạnh lùng nói: “Bên nam sinh tôi phụ trách, có ý kiến gì không?”
Mọi người lập tức quỳ xuống: “Kỵ sĩ đại nhân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”Gió mới vừa chuyển hướng, cỏ đầu tường lập tức đổ theo.
Triệu Thư Ngôn le lưỡi, thật sự không thể đồng tình với đám gia hoả chỉ vì ái tình mà chấp nhận vứt bỏ tự tôn.
Chẳng thứ gì có thể khiến đám con trai hung phấn hơn bằng việc có bạn gái. Khát khô cả mười mấy năm trời, vất vả mới vào được đại học để tháo bỏ lệnh cấm, mắt láo liên đã nửa năm trời, nhưng thường ngày bận rộn đến nỗi chân còn không bước được ký túc xá, bọn họ sao có thể không nóng ruột nóng gan đến chết đi được đây? Cũng không ít kẻ lên mò lên mạng, trừng mắt ngó xem mấy cảnh nam nữ thiếu trong sáng, kết quả phải khóc thét chạy đi tự an ủi.
Thôi thì tìm không được mỹ nữ, ít nhất có thể liều mạng thể nghiệm cuộc sống, trước tiên cứ thử xem yêu đương là cái chi chi đi vậy?
Ôm ấp loại kỳ vọng gần như tuyệt vọng này, đám nam sinh khoa Kiến trúc mới sáng sớm hai mươi tư, liền lục tung đồ đạc, tìm nào là quần áo, nước hoa, rồi chải tóc, thậm chí còn chuẩn bị cả lót giầy để trông cao hơn.
Khó có dịp không cần đuổi bài tập, hai người phòng 506 ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao còn chưa xuống khỏi giường. Tiếc thay, lúc này, phòng ký túc xá cách vách không ngừng truyền tới tiếng khua khua, gõ gõ, khiến cả hai chẳng tình nguyện mà mở mắt.
Thôi Ninh Nhạc vốn có chứng huyết áp thấp, mặt mày hằm hằm ngồi dậy, bộ dạng như sắp sửa bùng nổ bất cứ lúc nào. Triệu Thư Ngôn gãi gãi đầu, vì tránh cho tên bạn cùng phòng đem lửa giận trút hết lên đầu mình, đành trèo khỏi giường, sau đó đá văng cửa căn phòng bên cạnh, phì phò rống giận: “Mấy người làm cái quỷ gì vậy? Ồn muốn chết luôn hà?”
Bộ dạng tức giận của nữ vương quả có sức uy hiếp, cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Lúc này hai con mắt còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng một hồi mới trông rõ chuyện gì đang diễn ra: Mười tám tên con trai chui rúc trong xó xỉnh chật hẹp, đẩy tới đẩy lui, chỉ vì giành lấy một chỗ rộng hơn trước cái gương lớn.
“…Mấy người đang làm trò gì vậy?” Triệu Thư Ngôn đầu tổ quạ so với đám con trai quần là áo lượt, quả thật một trời một vực.
Lưu Đông quay đầu sang, vừa trông thấy cậu, lập tức cười rộ lên lấy lòng, vội vàng cầm đủ thứ đồ linh tinh, mặt mũi hơn hở chạy lại: “Điện hạ, ngài cuối cùng đã dậy rồi! Tiểu dân có việc muốn cậy nhờ đây!”
Phó Hiểu Xuân tung cước, đá Lưu Đông văng ra, gào cả vào mặt Triệu Thư Ngôn: “Cậu ấy sẽ không thèm đếm xỉa đến cậu đâu!” Nói đùa cái gì chứ, tay nghề của sư phụ chỉ có thể để giành cho cậu ta mà thôi!
“Điện hạ là của mọi người nha! Cậu không thể độc chiếm được!” Lưu Đông nghiêm mặt nói.
“Mấy người rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy?” Triệu Thư Ngôn quét mắt nhìn qua cả đám, lại bắt gặp mấy dải băng đỏ, rồi thì quần áo giành cho Giáng Sinh. Khóe miệng hơi cong cong, hình như vừa nghĩ ra điều gì đó, sau đó chẳng thèm nói thêm tiếng nào, lập tức xoay người bỏ về phòng.
“Điện hạ a a…” Cả đám con trai giống như dàn hợp xướng, đồng loạt gào thét cầu xin, trong khi bọn họ cũng bám chặt lấy chân tay đối phương không buông, làm cho cậu khinh bỉ, từ chối thẳng thừng: “Buông! Tôi tuyệt đối không cho mấy người mượn quần áo này nọ, nhất định không!”
Một số ít quả nhiên đơ mặt một hồi, nhưng vẫn có kẻ không sờn lòng, hơn nữa ỷ có Lưu Đông cầm đầu: “Chúng thần chỉ cần ngài xuất thủ tung ra tuyệt kỹ tạo kiểu tóc cao siêu của mình mà thôi! Bởi vì chúng thần không rành về đầu tóc nên chỉ có thể nhờ đến ngài mà thôi a!”
Cả đám con trai mặt đầy lệ hẹn nhau cùng gật đầu. Bởi mới vừa trải qua một học kỳ, lại thêm sức ép của kỳ thi vừa rồi, cho nên gần đây, ai nấy đều đạt đến cảnh giới tàn tạ, mốc meo thấy thương luôn. Hơn nữa, tóc tai tụi con trai bọn họ, bởi vì mùa đông quá lạnh lại càng giống cánh đồng hoang vừa bị thiêu rụi, cứ thế mọc lung tung, nhìn thê thảm vô cùng. Bình thường chỉ di chuyển qua lại từ ký túc xá đến lớp học còn chưa tính, nhưng lần này là đi mở rộng quan hệ hữu nghị đó, bọn họ làm thể nào có thể qua quýt mang nguyên cái đầu này ra ngoài chứ?
Đôi mắt to tròn ngập nước, đến cả nữ sinh chắc cũng không đành lòng cự tuyệt lời cầu xin kiểu này.
Nhưng là, màn này chỉ có hiệu quả với đám con gái mà thôi. “Ghê chết được! Lăn mau!” Nữ vương đại nhân vốn vẫn ngủ chưa đủ giấc, liền bỏ rơi lại bọn họ, xoay lưng bỏ về phòng mình.
“Đừng mà a a…” Mười tám tên con trai, từng lớp từng lớp tre già măng mọc, ôm chặt lấy eo nữ vương điện hạ, khiến Triệu Thư Ngôn không cách nào đứng vững, hét thảm một tiếng, giống như núi băng ngã rầm xuống ngay trước cửa phòng ký túc xá của mình.
Trong động có hổ. Chỉ là hổ còn ngủ say.
Nhưng một tiếng địa chấn kia đã đánh thức hổ dậy, hổ dĩ nhiên nổi trận lôi đình, lập tức biến thành Ma vương hổ. Mọi người đều sợ hãi, không dám nhúc nhích.
“Mấy người ồn cái gì đó?” Bởi vì bị chứng huyết áp thấp nên giọng nói có chút khàn khàn, cũng bởi thế khiến âm khí tỏa ra xung quanh Thôi Ninh Nhạc càng thêm dọa người.
Giống như ném bỏ rác rưởi, Triệu Thư Ngôn thản nhiên giũ đám người đeo bám khỏi mình, xẹt một cái, trèo thẳng lên giường Thôi Ninh Nhạc, rúc ngay sau lưng hắn, chỉ tay về phía mấy tên kia: “Ninh Nhạc, bọn họ khi dễ tôi kìa.”
Đây đích thị là mượn dao giết người nha! Đám người còn nằm trên mặt đất, há hốc miệng, trừng lớn mắt nhìn cái tên đang cười rất ư đắc ý trên giường.
Phó Hiểu Xuân ban đầu sửng sốt, sau đó lại có chút hâm mộ. Nhìn theo Triệu Thư Ngôn đang trốn phía sau Thôi Ninh Nhạc, không có chút giống con gái, ngược lại mang đầy đủ cảm giác của một nam tử hán, chỉ huy cấp dưới bảo hộ cho mình.
Khuôn mặt so với con gái có cảm giác còn dễ nhìn hơn, nhưng đường nét đều đầy đủ khí chất nam nhi. Là vẻ đẹp nam tính hoàn hảo, đến chói lóa.
Thôi Ninh Nhạc cười nhạt, so với tảng băng còn phát ra khí lạnh dữ dội hơn: “Khi dễ người khác còn chưa tính, còn dám vào địa bàn của tụi này giương oai sao?”
Răng nanh cả đám con trai đánh vào nhau lập cập. Bọn họ tuy rằng chưa từng thưởng thức qua thân thủ Thôi Ninh Nhạc – chỉ cần nữ vương điện hạ ra tay thôi, còn cần gì đến lượt của tên kia. Nhưng mà, dù gì cả đám cũng chẳng phải không biết tốt xấu. Còn có, nhiều kẻ đã vì ghen tỵ mà đánh lén người này không ít, vậy mà kỵ sĩ đại nhân vẫn bình an vô sự đến bây giờ, còn chẳng đoán được thế nào sao?
“Kỵ sĩ đại nhân… Xin ngài khai ân…” Lưu Đông cười nịnh nói. “Nếu là kỵ sĩ, bảo hộ nữ vương không phải việc thiên kinh địa nghĩa sao?” Thôi Ninh Nhạc tàn nhẫn cắt ngang lời nói của anh chàng kia.
Hy vọng bị dập tắt. Có kẻ không nhịn được phải mở miệng: “Thôi Ninh Nhạc, chẳng phải bình thường ngươi cũng không ngại chống đối nữ vương sao?”
Bầu không khí trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Lưu Đông “ai da” một tiếng, hận không thể bóp nát tiếng tên gia hỏa kia.
Thôi Ninh Nhạc liếc kẻ vừa đặt câu hỏi một cái, khinh thường cười: “Cậu ta là bạn chung phòng với tôi, sao để mấy người đạp chết được đây?”
Những tên còn lại cũng đồng loạt chết đứng.
“Cậu thật đáng ghét nha, sao lại nói mấy câu mắc cỡ chết người này chứ?” Triệu Thư Ngôn xấu hổ, dùng ngón trỏ chọt chọt lưng đối phương, sau đó vùi mình vào trong ổ chăn của người kia. Ai dà, ấm thật nha, vừa rồi chạy ra ngoài còn chưa kịp khoác áo vào, lạnh chết luôn.
Có người vẫn đờ ra chưa kịp hoàn hồn.
Thôi Ninh Nhạc nhăn mày một cái, nhưng vẫn không tỏ ý muốn đuổi cậu khỏi giường mình, mà còn để cho đối phương rúc sâu vào trong chăn hơn: “Tôi sao để cậu lại chịu tội được chứ?”
Nói xong, khóe mắt hắn lại đảo sang mấy tên có liên quan còn lăn bò càng trên mặt đất. Lưu Đông vội vội vàng vàng kéo tên gia hỏa không hiểu chuyện đi gấp, dẫn nguyên đội quân đã sợ đến tè ra quần lủi mất. Trước khi đi, Phó Hiểu Xuân còn tốt bụng thay hai người đóng cửa cẩn thận.
Trong nháy mắt, cửa vừa khép lại, tên gia hỏa ban nãy vẫn nhịn không thấu, hỏi tiếp câu nữa: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Mấy tên liên can đều đứng lặng một hồi, sau đó quyết định dán tai lên vách cửa mà nghe lén.
Bên trong vừa lúc truyền ra tiếng Triệu Thư Ngôn kêu thảm thiệt. “Cậu định âm mưu soán vị a!” Kèm theo là tiếng khóc thét nức nở.
“Mau cút xuống khỏi giường tôi, còn nữa, đem đống quần áo kia đi giặt mau! Tiện thể dọn nhà vệ sinh luôn.” Thanh âm đến là lạnh lùng.
“Nhờ cậu làm được mỗi một lần đầu thôi sao? Vì sao sau này đều quẳng hết cho tôi thế này?!”
“Hừ,” Đối phương cao ngạo cười hừ một tiếng, “Phí động tay của tôi rất là quý.”
“Ai thèm cậu đối xử dịu dàng chứ!” Ủy khuất quá đi!
“Tại trong mắt cậu viết hai chữ đó.”
“Nói láo! Lão tử nào có bị viêm giác mạc, trên mắt viết được chữ không hóa ra mù sao!” Triệu Thư Ngôn bắt đầu lý sự.
“Ít nói nhảm đi! Cậu dọn hay không dọn đây?” Giọng điệu có chút nhẹ lại.
“…Dọn.” Sau đó, bốn bề lại chìm vào lặng yên.
…Đám người ngoài cửa cũng trầm mặc không nói.
Chỉ có Lưu Đông gục gặc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Ninh Nhạc tình nguyện đối tốt với điện hạ, đó là chuyện tốt, nhưng cái tên ngu ngốc nhà ngươi, có cần phải nhắc nhở Ninh Nhạc không vậy. Điện hạ bị bắt nạt, chúng ta cũng liên lụy luôn nè… Ai dà… Bây giờ tóc tai tính làm sao đây a…”
Tuy là nói thế, nhưng tiềm lực của đám con trai bọn họ vẫn vô hạn đấy thôi.
Đêm đó, một đám nam sinh khoa Kiến trúc quần áo, tóc tai gọn gàng từ đầu đến chân, xuất hiện hoành tráng tại KTV, khiến đại sảnh nổi lên một trận ồn ào.
Ra là đám người từ các trường khác cũng rất ngóng chờ ‘hàng ngoại nhập’ bọn họ đó thôi.
Tiệc quan hệ hữu nghị của năm ngôi trường Kiến trúc, trừ bỏ đám người tổ chức chương trình, hoặc chỉ là người quen bên ngoài của học sinh các trường, tính ra số ngườitham dự cũng không tệ lắm.
Vốn có thể lẩn đi nơi khác hẹn hò với các bạn gái, Thôi Ninh Nhạc lúc này đành phải ở lại dự tiệc. Không có cách nào khác, ai bảo hắn là người phụ trách chương trình chứ? Bất quá hoạn nạn đương nhiên phải có người chịu chung, tay bạn cùng phòng thức cả đêm chơi game nay cũng bị thô bạo kéo xuống nước chung.
Dùng lông mũi thôi cũng có thể đánh hơi được, ngay khi hai vầng hào quang kia xuất hiện, xung quanh liền trở nên náo động.
Lưu Đông tới tận bây giờ vẫn hối hận muốn chết, nếu sáng sớm nay không chọc giận Thôi Ninh Nhạc, bằng không tên kia cố tình kéo theo Triệu Thư Ngôn làm gì, hủy hoại công sức chuẩn bị để trở nên nổi bật của các anh em chứ. Mọi người xem kìa, chẳng phải ánh mắt tụi con gái đều nhằm về hướng hai người bọn họ sao? Mấy anh chàng cao ráo dễ nhìn đã không nhiều, nói gì đến mỹ [nam] nhân có chất lượng lại càng hiếm thấy.
Thế này tiêu tùng chắc rồi, chỉ cần nơi nào có Triệu Thư Ngôn, nhân khẩu chỗ đó liền đông đúc trước này chưa từng thấy qua. Vốn là không khí đã chẳng thể lưu thông, giờ lại càng thêm thiếu trong sạch đến mức phải nhịn cả thở luôn.
Triệu Thư Ngôn vốn có chút mẫn cảm với nước hoa, cho nên nụ cười cự tuyệt càng thêm cứng ngắc, vất vã lắm mới chớp được cơ hội, lủi vào một góc hẻo lánh trốn đi, chính là nấp sau lưng Thôi Ninh Nhạc.
Đối phương đang chuẩn bị cắt bánh kem chia cho mọi người, đành quay đầu nhìn tên gia hỏa mặt mày nhăn nhó, khẽ cười hỏi: “Gặp mấy cơ hội kiểu này mà không mau bắt lấy, cậu còn đợi đến lúc nào mới chịu tìm bạn gái đây?”
“Ái nhân của ông đây là máy tính đó.” Triệu Thư Ngôn dựa cả người vào trên lưng Thôi Ninh Nhạc, dùng vóc dáng cao lớn của đối phương để che giấu mình, sau đó lôi ra di động tiếp tục chơi game.
“Máy tính có thể giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý sao?” Thôi Ninh Nhạc chỉ cần một câu chọc đúng ngay chỗ nhạy cảm.
Tên xử nam ngây thơ kia lập tức đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn: “Đi chết đi! Ai thèm giống cậu, nửa thân dưới là cầm thú.”
“Cẩn thận coi chừng nghẹn luôn thành lãnh đạm đó nha.” Thôi Ninh Nhạc chẳng buồn phản bác danh hiệu kia.
“…Lăn!”
“Tôi là vì chuyện tốt của ngài, điện hạ à.” Thôi Ninh Nhạc lắc đầu, rót rượu vào trong mấy chiếc ly đặt trên khay.
“Mắc gì phải đói khát đến vậy cứ, ông đây đối với mấy loại quan hệ hữu nghị này không có hứng thú. Dựa vào việc chỉ liếc qua khuôn mặt thì làm thế nào biết đối phương tốt cỡ nào chứ?” Trông thấy Thôi Ninh Nhạc bắt đầu cắt bánh ngọt, cậu cũng dừng trò chơi lại, xoay sang giúp đối phương.
“Eo, điện hạ cũng tâm linh tương thông với tôi sao?” Thôi Ninh Nhạc cười cười chế giễu.
“Biết làm sao được, này là tố chất của bổn tọa rồi, chọn lựa đối tượng không hà khắc chút không xong được.” Cậu đây vốn có biết ngượng ngùng là gì đâu.
“Không muốn bị quấy rầy thì theo tôi làm waiter đi!” Thôi Ninh Nhạc theo thói quen vẫn luôn tỏ ra tự tin trước mặt đối phương, cầm khay đồ đặt lên tay người kia, lại chợt nghĩ ra cái gì đó, níu lại cái tên đang chuẩn bị mang rượu đi, rồi rút từ trong túi quần ra một cái nơ con bướm, sau đó đeo cho Triệu Thư Ngôn: “Ai chà, cậu không làm ngưu lang thiệt là uổng phí quá đi.”
“Tôi đây để cho cậu bao dưỡng là được rồi, tính giá quen, ba ngàn đồng một tháng.” Triệu Thư Ngôn lén cầm lên một mẩu bánh ngọt nhỏ, ném vào trong miệng, vành môi còn dây đầy bơ nhếch lên vẽ thành nụ cười tươi rói: “Tôi cũng chỉ để mình cậu bao dưỡng thôi đó nha!”
“Tôi không có hứng thú với con trai.” Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, cự tuyệt không chút do dự.
“Có khi, ở chung lâu ngày sẽ sinh tình chăng?” Đối phương ngây thơ, chớp mắt mấy cái.
“…Đồ bụng dạ xấu xa! Đừng có nói mấy lời này nữa, hai ta còn phải ở chung ba năm rưỡi nữa đó!” Người kia bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét.
“Ta đa! Tôi thắng!” Triệu Thư Ngôn cười tươi rói, hệt đứa con nít vừa chiếm được tiện nghi.
Thôi Ninh Nhạc chẳng biết nói gì hơn. Thượng Đế trên trời cao kia, nhìn xuống tên thiếu niên cười đến đắc ý, chậc, nếu cái này mà ứng nghiệm thì tính sao đây?
Nam phục vụ sinh xinh đẹp, quả thật là đối tượng hoàn hảo cho nhưng màn quan hệ hữu nghị thế này, tâm thiếu nữ hoa si cũng vì thế mà tăng tiến theo cấp lũy thừa. Vậy mà, Triệu Thư Ngôn lại chẳng cảm giác được tí vui vẻ nào, mặt mày cứ cau có mãi, hễ chốc lại ngóng đầu nhìn về phía đám người đang vây quanh Thôi Ninh Nhạc.
Tôi muốn rời khỏi đây. Cậu mấp máy môi.
Không ngờ, đối phương lại hướng phía cậu đi tới, còn bị kéo vào một góc khuất. “Phiền chết được, lão tử tuy muốn quen bạn gái, nhưng cũng không đói khát đến mức đụng đâu vớ đó chứ?” Thôi Ninh Nhạc hết kiên nhẫn, giựt phăng chiếc nơ con bướm đeo trên cổ.
Triệu Thư Ngôn ở bên cạnh, bị hắn kéo tay lôi đi, chỉ cười nói: “Ai bảo thường ngày cậu quen bạn gái bừa bãi làm chi.”
“Không phải quen bừa bãi, chỉ là dành cho mấy cậu ấy một cơ hội, sau đó từ từ phát hiện ra hai chúng ta không hợp nhau.”
“Xem ra đám con gái đó thực đáng thương ha?” Triệu Thư Ngôn líu lưỡi.
“Sao lại đáng thương? Kỳ thực lúc quen nhau, bọn họ đã thực tâm thích tôi được bao nhiêu đâu? Mà dù cho có thật lòng đi nữa, bọn họ sẽ hiểu tôi được đến đâu? Bản thân tôi cũng muốn duy trì lâu dài, nhưng cả hai không có điểm chung nào, với loại quan hệ khô khan này thì lấy lí do gì tiếp tục chứ?” Vừa quay đầu sang, Thôi Ninh Nhạc bắt gặp Triệu Thư Ngôn cũng giống như mình đang chật vật với chiếc nơ cổ, bèn đưa tay qua tháo ra giúp.
“Vậy không quen bạn gái chẳng phải tốt chán ha?” Lần đầu tiên nghe được loại tâm sự thầm kín này, Triệu Thư Ngôn cảm thấy khá hứng thú, lúc đặt câu hỏi cũng chú ý cẩn thận trước sau.
Thôi Ninh Nhạc giương mắt liếc người đối diện một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Tôi thích cảm giác khi ôm con gái.”
“…Cậu đi chết đi.”
“Cậu cả ngày ôm máy tính đương nhiên không thể hiểu.”
“Cậu vừa nhắc, ông đây liền muốn về ôm máy tiếp.”
“Không đi chỗ khác chơi sao?”
Triệu Thư Ngôn nhìn nhìn đối phương, suy nghĩ gì đó, sau lại nghiêm trang nói: “Ông đây là con ngoan, Thôi đồng học không nên bắt cóc lung tung. Nếu tính đem tôi đi bán cũng phải nói trước rõ ràng đó, phải biết rõ ông đây rất tin tưởng cậu… Lúc nhận tiền nhất định phải chia tôi năm phần nha.”
Cái tên này! Thôi Ninh Nhạc cười rộ lên, bá cổ đối phương, kéo cậu về phía cửa. “Tiểu tử nhà ngươi hẳn chưa từng vào quán bar ha? Mặt mũi lớn lên trông có giá vậy, cũng chẳng biết tận dụng nữa.”
“Như tôi vào đó làm chi, không phải đi bar đều là tìm bạn tán gẫu hoặc nhảy nhót sao? Nhảy nhót gì đó thì xin miễn, còn nói chuyện phiếm với ông đây cũng thật sự không có khả năng đâu.”
Thôi Ninh Nhạc bất ngờ dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái săm soi cậu, lại bắt gặp đối phương giương ra vẻ mặt mờ mịt, liền không ngăn được nụ cười: “Vậy đi thôi.” Tên này, một chút cũng không biết lời nói của bản thân ngạo mạn đến cỡ nào.
Cùng hắn một chỗ sẽ không thấy chán sao? Lời này tương đối lọt tai hắn nha.
Đứng trước quán bar bên đường, Triệu Thư Ngôn thỉnh thoảng quay đầu nhìn người bên cạnh. Xem chừng tâm tình hôm nay của đối phương có vẻ khá lắm, mặc kệ cậu nói chuyện kiểu gì hắn cũng đều đáp lại rành mạch, ngay cả mấy màn đấu võ mồm như cơm bữa cũng không xảy ra. Này là sao đây? Cậu thật nghĩ không ra. Nhưng trong tâm lại cảm giác, Thôi Ninh Nhạc của hiện tại, cười sáng lạn không chút tâm cơ, mới thực sự là Thôi Ninh Nhạc.
Ngứa miệng quá đi, cậu thật muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp nét cười trên gương mặt Thôi Ninh Nhạc, đành phải nuốt lại.
Tạm thời không cần quan tâm bọn họ sẽ làm gì tiếp theo. Tên kia rồi cũng sẽ nói cho mình biết thôi.
Quán bar Thôi Ninh Nhạc giới thiệu cách KTV không xa, vô luận là trong hay ngoài quán đều được trang hoàng khá thời thượng.Tường ốp đá, nền nhà lát gạch đen, hơn nữa mấy đồ vật trang trí đều hết sức đơn giản, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự sang trọng của quán. Đương nhiên, vé qua cửa cũng không phải ít.
“Cậu thường tới mấy chỗ này sao?” Triệu Thư Ngôn quét mắt đánh giá bốn phía, nhưng trong mắt cũng không có lấy một tia kinh ngạc.
“Không phải, trước đây từng được một người bạn dẫn vào một lần, sau này thì chẳng tìm được ai thích hợp để đi chung nữa.” Thôi Ninh Nhạc kéo người kia đến ngồi bên quầy bar, chọn lấy vị trí thật thu hút.
“Tôi thì thích hợp sao?” Triệu Thư Ngôn chỉnh trang lại quần áo rồi pose một dáng thật đáng yêu.
“Đương nhiên thích hợp rồi, có tiền là được.” Thôi Ninh Nhạc cười, gọi hai ly Snowball.
“…Tôi không mang theo tiền.” Thanh âm lập tức uể oải đi.
Thôi Ninh Nhạc lại cười: “Không việc gì, trở về trả tôi sau cũng được. Nếu hết tiền rồi, cũng có thể lao động khổ sai một tuần để hoàn lại.”
Nghe qua thì thấy thật tốt lành, nhưng ngẫm kỹ mới thấy vô nhân đạo.
Hai ly Snowball, tốn hết một trăm tệ, đối với đám học trò bọn họ vốn không thể thường xuyên phung phí như vậy. Triệu Thư Ngôn chợt tò mò muốn biết, rốt cuộc là ai đã từng mang Hoa hoa công tử Thôi Ninh Nhạc kia tới đây.
Thôi Ninh Nhạc đang định trả tiền, bên cạnh bỗng xuất hiện một người thanh niên nhẹ nhàng ngăn tay hắn lại, buông xuống tờ một trăm trước mặt bartender: “Tôi mời.”
Hai người sửng sốt, đồng thời cùng giương mặt nhìn đối phương. Đó là một gã đàn ông khá nam tính, thuần thục, quần áo thoải mái, nhưng vốn không thể giấu đi khí chất tinh anh của đối phương.
Triệu Thư Ngôn bất ngờ nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt kín đáo quét qua một lượt toàn bộ đại sảnh, liền hiểu được phần nào.
Thôi Ninh Nhạc không nhanh không chậm mỉm cười, đẩy trả lại tờ tiền cho người kia, rồi đặt tiền của mình xuống: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi vẫn ưa tay làm hàm nhai hơn.” Thái độ này, không chút thua kém vì chênh lệch tuổi tác.
Đối phương cũng không giận, cười cười nhận lại tiền của mình: “Các cậu mới tới?”
“Đúng, bất quá đã có bạn.” Thôi Ninh Nhạc không nhìn người kia, chỉ đem Snowball đẩy đến trước mặt Triệu Thư Ngôn.
Gã đàn ông kia lộ ra biểu tình thất vọng, nhìn sang Triệu Thư Ngôn, lại không ngờ được bị cậu tặng lại một nụ cười đắc ý, tựa như có ý á
Tác giả :
Minh Tử