Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)
Chương 15
Cách ngày nhập học mười hôm, Thôi Ninh Nhạc đã trở lại trong thành phố, chuyện đầu tiên chính là hướng Nữ vương điện hạ bẩm báo.Thế nhưng, đối phương không nóng không lạnh ừ một cái, rồi chẳng thèm nói tiếp nữa.
Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, nhìn chằm chằm di động, thầm nghĩ mới nghỉ đông có một tháng ngắn thôi, chẳng lẽ thật sự có thể xảy ra chuyện gì đó thay đổi mọi thứ được sao? …Nhưng cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, bản thân hắn cũng vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc là điều thần kỳ nào nha.
Trạm đón xecủa sân bay chỉ cách trường học một đoạn ngắn. Thôi Ninh Nhạc đang định vươn tay bắt taxi, chưa kịp nói tên trường học, đã bị ai đó từ phía sau túm lấy, chỉ có thể mở to mắt nhìn đối phương phun ra tên của một khách sạn thương vụ.
Thiếu niên xinh đẹp nửa gương mặt bị chôn trong khăn quàng cổ không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm khung cảnh phố xá cứ thế lướt đi thông qua cửa kính xe. Tay phải cậu nắm chặt Thôi Ninh Nhạc. May mắn tài xế cách bọn họ một tấm chắn, bằng không…
Bằng không Thôi Ninh Nhạc nhất định kinh ngạc đến cằm rớt xuống sàn xe taxi nha.
Sau Tết âm lịch, cảnh sắc lúc chạng vạng càng thêm rực rỡ. Ánh trời chiều xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây che, mặc kệ lớp kính xe ngăn cách, đọng lại trên mái tóc Triệu Thư Ngôn, hắt ra ánh sáng màu nâu dễ chịu.
Kích động suýt chút nữa không để ý xung quanh mà kéo mái đầu kia qua, hung hăng hôn một cái.
Thôi Ninh Nhạc chợt phát hiện, vốn chỉ qua một mùa đông, nhưng thiếu niên xinh đẹp trước mắt hắn bất ngờ trở nên thành thục mà xa lạ, chẳng lẽ cách mấy ngày nghỉ ngắn ngủi không gặp lại, đã xảy ra chuyện gì đó chấn động trời đất sao? Hoặc chăng vì bọn họ bình thường luôn ở cạnh nhau, cho nên mới xem nhẹ những vết tích càng lúc càng thành thục của đối phương?
Ông trời a, ông rốt cuộc phái loại quái vật kiểu gì đến câu dẫn kẻ phàm nhân không có định lực tôi nha?
Thời điểm đặt chân xuống trước cổng khách sạn, Triệu Thư Ngôn không buồn đợi Thôi Ninh Nhạc, sau khi lấy hết hành lý của mình ra khỏi cốp xe, lập tức bỏ vào trong.
Bất đắc dĩ phải thanh toán tiền taxi, Kỵ sĩ đại nhân vội vàng đuổi theo sau. Rất nhanh tiếp đó, Nữ vương điện hạ đã cầm thẻ phòng, hướng hắn lắc lắc, sau đó kéo xuống khăn quàng cổ, lộ ra nụ cười kiêu hãnh.
Thôi Ninh Nhạc trong lòng âm thầm dự cảm chuyện chẳng lành. Tuy rằng rất nhỏ thôi, thậm chí chỉ bằng chút sắc đẹp của người đối diện đủ để hắn ném sau đầu, nhưng bản thân vẫn ẩn ẩn cảm giác, trên đời vốn không có bữa ăn nào miễn phí. Càng đừng nói là do Lô hoa kê kia đưa lên.
Cho nên, Thôi Ninh Nhạc không hề hé miệng đi theo sau Nữ vương điện hạ đến nhận phòng. Sau khi vào được bên trong, Nữ vương điện hạ lập tức khóa trái của, ném hết hành lý qua một bên, móc ra ví tiền và mấy thứ linh tinh để qua một bên.Thời điểm đã hiểu ra mọi chuyện, Thôi Ninh Nhạc biết bản thân đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng.
Hắn vậy mà quên béng Lô hoa kê cùng Rắn hổ mang trời sinh là thiên địch, chẳng thể ngừng tranh đấu.
Thôi Ninh Nhạc hít sâu một hơi, hỏi lại: “Cậu thật sự biết hết những thứ phải làm rồi sao?”
“Chuyện này a, chỉ cần bị cắn một cái, sẽ nhớ suốt đời nhớ rõ cần cắn như thế nào đi? Đúng hay không, Kỵ sĩ Rắn hổ mang xinh đẹp, khả ái của ta?” Triệu Thư Ngôn hơi hất cằm, ngạo mạn cười.
“Từ xinh đẹp xin ngài cứ tạm giữ lại đi, miễn cho người đời dùng nước bọt dìm chết tôi.”Thôi Ninh Nhạc kéo ra chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, ngồi xuống.Đùa a, hiện tại không thể đến quá gần giường.
“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ta yêu người, người sao còn chưa chịu lao vào trong vòng tay của ta?” Mặt không chút đỏ phun ra những lời buồn nôn dạo trước tuyệt đối không nghĩ đến bản thân sẽ đủ can đảm nói ra khỏi miệng, Triệu Thư Ngôn cởi xuống áo khoác dày cộm, đá văng giầy khỏi chân, ngồi xếp bằng trên giường, cười tủm tỉm với người đối diện, “Ngoan nào, chủ động một chút, như vậy tôi sẽ càng cao hứng.”
“Tôi lại cứ tưởng cậu thích thể loại kháng cự, vùng vẫy chứ.”Thôi Ninh Nhạc khẽ cười.Mông lại không hề nhúc nhích.
“Nè, tôi cũng đâu phải Rắn hổ mang nhà cậu, còn phải dùng ánh mắt đem con mồi dọa đến sợ thừa sống thiếu chết, sau đó mới cắn một phát chí mạng. Tôi ấy à, lười lắm nha, còn thích ăn ngon, chính là loại thích đồ ăn tự dâng tận miệng.” Hai mắt Triệu Thư Ngôn vì cười mà híp lại thành hai mảnh trăng lưỡi liềm xinh đẹp.
“…Cậu lúc nào còn đi nghiên cứu mấy thứ này?” Trời, tên này sẽ không thừa dịp nghỉ đông mà nghiên cứu mấy thứ này làm thú vui đi?!Cái cậu ta gọi là hiểu biết, chẳng lẽ là mấy kiến thức người lớn đi?
“Từ lúc nhớ cậu cho nên mới tìm hiểu đấy.”Vì muốn đối phương tự mình dâng tới cửa, bản thân cậu đương nhiên không ngại nói thêm mấy lời buồn nôn này.
Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm người đối diện, mà nụ cười của tên kia cũng không hề tắt.
Tiếp tục dùng dằng thêm một hồi lâu, đối phương vẫn không có dấu hiệu chủ động tấn công.
“…Tôi đi tắm cái đã, cái này được chứ?” Nghiến răng nghiến lợi, Kỵ sĩ đại nhân đành lấy lùi làm tiến. Triệu Thư Ngôn thoải mái gật đầu, còn hỏi thêm: “Có muốn tắm uyên ương dục hay không?”
Thôi Ninh Nhạc quay đầu trừng cậu: “Rốt cuộc là tên nào dạy hư tên xử nam cậu vậy hả?!”
Triệu Thư Ngôn chỉ cười không đáp. Nhưng Thôi Ninh Nhạc biết chắc, sau lưng tên này nhất định có một bàn tay mờ ám, bằng không với tính tình trạch nam của người yêu, sau kỳ nghỉ đông tự nhiên quay ra chơi trò thăm dò các kiểu, thật sự là trái ngược với tác phong của cậu.
“Hứa Tiêu phải không?”
Độ cong khóe miệng lập tức thay đổi cho Thôi Ninh Nhạc biết hắn đã đoán chính xác rồi. Bản thân đang muốn hỏi tiếp hai người rốt cuộc như thế nào hợp tác với nhau, tên kia lại mở miệng phun ra một câu: “Ninh Nhạc à, tôi thật sự muốn cậu a.”
Một chân đã chạm đến sàn phòng tắm, toàn thân liền sững sờ đến ngây người. Mãi hồi nữa, chân còn lại mới bước theo vào, đứng trước cửa phòng tắm, hắn cuối cùng ném trả một câu: “Tôi đương nhiên biết.”
Tên này nhất định cố ý chờ hắn rơi vào thế thất thủ, liền nói thêm một câu như vậy như giáng cú chót đánh cho hắn không còn gượng dậy nổi đi? Triệu Thư Ngôn kia, cậu giảo hoạt lắm…
Ở trong phòng tắm làm qua vô số công tác chuẩn bị tâm lý, Thôi Ninh Nhạc cuối cùng chỉ mặc độc một cái quần lót, cầm theo những quần áo khác bước ra ngoài.
Triệu Thư Ngôn đang nằm trên giường chơi PSP, mắt nhìn chằm chằm màn hình lại không ngừng cười. Sau khi quay nhìn người mới rời khỏi buồng tắm, cậu không khỏi sửng sốt: “Coi chừng cảm lạnh đó.”
“Tôi mới không thèm giả vờ quân tử, sớm hay muộn đều phải cởi, không phải sao?”Thôi Ninh Nhạc đem áo khoác to đùng ném trên giường bỏ ra chỗ khác, sau đó ngồi xuống bên cạnh người nào đó.Nhiệt độ trong phòng khách sạn này khá chuẩn, tắm xong cởi trần ra ngoài này hẳn cũng không sao.
“Tôi cũng đâu phải quỷ đòi nợ.Cậu cứ nằm nghỉ một lát đã.”Triệu Thư Ngôn rút dưới chân mình ra một tấm chăn dầy, ném cho Thôi Ninh Nhạc.
Trong khoảnh khắc đó, Thôi Ninh Nhạc chợt cảm giác mị lực bản thân hóa ra còn không bằng game.
“Dạo này tôi hay nghe bài này, cho cậu nghe thử nè.” Triệu Thư Ngôn đương nhiên không nhìn ra tâm tư của người bên cạnh, đem tai nghe nhét vào lỗ tai hắn. Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu một cái, sau đó bên tai vang lên một giọng hát trong trẻo:
Well you done done me anh you bet I felt it
Này thì, em nhớ anh và em chắc chắn anh cũng cảm nhận được đi.
I tried to be chill but you’re so hot that I melted
Anh muốn bình tĩnh nhưng em quá nhiệt tình khiến anh tan chảy
I fell right through the cracks
Anh đã ngã xuống vực rồi
And now I’m trying to get back
Và bây giờ anh đang cố trở về với thực tại đây này
Before the cool done run out
Trước khi xúc động này tan tành
I’m be giving it my bestest
Anh sẽ dùng hết sức để giành lấy trái time m
Nothing’s going to stop me but divine intervention
Anh thề trừ khi xảy ra chuyện bất trắc, bản thân sẽ không dừng bước
I reckon it’again my turn to win some or learn some
Coi như đây là anh tự cho mình cơ hội đi
I won’t hesitate no more no more
Anh nhất định không chút do dự thêm nữa
It cannot wait, I’m yours.
Một khắc cũng không thể đợi nữa, anh là của em mà.
(I’m yours – Jason Mraz)
Tiếng Anh của Thôi Ninh Nhạc khá tốt, cho nên chỉ cần nghe qua một lần liền có thể hiểu được dụng ý của đối phương.
Cho nên, thời điểm Triệu Thư Ngôn vừa nhếch môi cười, Thôi Ninh Nhạc liền chủ động kéo đầu đối phương sang, hung hăng hôn xuống. Nếu người kia đã là của hắn, vậy bản thân cũng là của cậu đi, vậy cần gì phải phân chia trên dưới, bị động hay chủ động?
Mặc kệ ai ăn ai, kết quả cuối cùng vẫn làn, cảm giác hạnh phúc khi yêu nhau đều không phải thuộc về chính mình sao?
“Tên hồ ly tinh nhà cậu…” Thôi Ninh Nhạc vừa hôn môi lại không quên mắng một câu.
“Gọi tôi Điện hạ.” Mỹ vị đã đưa đến tận cửa, khiến thiếu niên xinh đẹp cười vô cùng sáng lạn.
“Tôi còn không biết thì ra cậu thích ở trên giường chơi trò Quốc vương kiểu này đấy…” Chưa kịp nói xong, thân thể trần trụi đã bị tên nào đó kéo cả chăn lần người đặt xuống dưới thân.
Áp đầu mình vào trán người yêu, Triệu Thư Ngôn thấp giọng ra lện: “Mau gọi đi.”
Thôi Ninh Nhạc trơ mắt, nhìn thẳng đôi mắt với hàng mi cong dài trước mặt, ngoại trừ đôi đồng tử màu đen, hắn không nhìn thấu được bất cứ thứ gì khác.Đôi mắt của mỗi người chính là cửa sổ tâm hồn họ, nhưng Thôi Ninh Nhạc chỉ thấy được sắc nâu đen thuần túy của đôi con ngươi ấy.Mảnh linh hồn ngạo nghễ mà cô độc tìm thế nào cũng chẳng thấy.
Bất quá, hắn thích người kia như bây giờ, thích cái tên luôn khiến người ta e ngại phải né tránh, trong khi con tim lại nhịn không được mà gia tốc. “Điện hạ của tôi, mời dùng cơm.”Hắn cười nói.
Triệu Thư Ngôn kiêu ngạo bắt Kỵ sĩ phải giúp mình cởi quần áo trên người.Thôi Ninh Nhạc tiếp tục cam tâm tình nguyện giúp cậu lột sạch tầng tầng lớp lớp vải áo vướng víu. Vì Lô hoa kê muốn ăn thịt Rắn hổ mang mà làm toàn bộ màn chuẩn bị.
Nếu tôi đã là của cậu, cậu cũng là của tôi, vì sao còn phải dục cự còn nghênh?
Đợi đến khi lần đầu tiên tiến được vào bên trong Thôi Ninh Nhạc, vầng trán Triệu Thư Ngôn đã vã đầy mồ hôi. Cậu thở phì phò, cố gắng làm cho đối phương dễ chịu hơn chút nào hay chút đấy, mà người kia tuy mặt trắng bệch vẫn không quên cười nhạo: “Cái này cũng cần ưu thế về thể lực đàn ông con trai đấy.”
Triệu Thư Ngôn không hề khách khí, kéo tay hắn, để đối phường sờ lên vị trí trái tim mình: “Cậu xem xem, thích cậu đến tim đau nhói cả, còn dư đâu nhiều sức mà đi tra tấn cậu hử?”
Nữ vương trước nay vẫn luôn bị cho là trì độn, mà nay mỗi câu mỗi từ đều có thể xứng danh xếp vào bảng vàng thế giới về những lời tâm tình hay nhất thế kỷ. Thôi Ninh Nhạc trong nháy mắt giống như bị những lời thỏ thẻ này đánh bại hoàn toàn, choáng váng, mơ mơ màng màng mở rộng thân thể mình, mặc kệ đau đớn hay khoái hoạt, tất cả đều giao hết trong tay đối phương.
Triệu Thư Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng dưới thân, hốc mắt vì *** mà ửng hồng. Mà Thôi Ninh Nhạc cũng phát hiện thú tính chưa từng gặp qua ánh lên trong đôi mắt đối diện.Đó là dục vọng độc chiếm của dã thú, mạnh mẽ, không thể không khuất phục.
Đây mới là Triệu Thư Ngôn chân chính, là bản thể hoàn chỉnh của người này.Thôi Ninh Nhạc cười nhẹ, vì chính mình vừa khống chế được một con bạo long mà kiêu ngạo không thôi.
Chẳng rõ lúc nào bữa tiệc vui vẻ mới đến hồi kết thúc, để lại dư hương ái muội không thôi.
“Tôi là đệ tử giỏi nhất, có một không hai trên đời của cậu, đúng không?”Sau khi phản kích thành công, Triệu Thư Ngôn mặt mày thỏa mãn.
“Cậu còn hy vọng tôi tìm thêm một đệ tử nữa để so sánh sao?”Thôi Ninh Nhạc đến khí lực trừng lại đối phương cũng chẳng đủ.
“Cho nên tôi mới bảo mình là có một không hai trên đời, Thôi Ninh Nhạc đáng yêu của tôi à.” Triệu Thư Ngôn đem đầu dụi vào hõm vai người kia, cười đến cả người run bần bật.
“…Tôi mà không dậy nổi, cậu phải chịu trách nhiệm khiêng tôi về đó.” Thôi Ninh Nhạc nói xong câu này, lại đem chăn mở bung ra, phủ lên hai người, cuối cùng mí mắt cũng không chống đỡ thêm được nữa, qua một hồi sau liền ngủ sau như chết.
Triệu Thư Ngôn cũng không tiếp tục nhúc nhích, nằm thẳng người ra, ôm đối phương cùng ngủ.
PSP bên cạnh vẫn không ngừng phát đi phát lại bài hát kia, mãi đến khi pin cạn tới đáy.
It cannot wait I’m sure
Một khắc cũng không thể đợi nữa, anh đã hoàn toàn xác định rồi
Well no no, well open up your mind anh see like me
Này, hãy mở rộng cửa lòng giống anh, rồi nhìn thật chăm chú.
Nhập học không được bao lâu, mùa xuân liền ngập tràn khắp chốn.
Mùa xuân năm nay bắt đầu từ khoảng tháng ba, mới sáng sớm đầu tuần, trời lại hạ xuống một đợt sương tuyết lớn, ập xuống đầu những người đi đường còn đang há hốc miệng. Mọi người lập tức dừng bước, chạy trở về mặc thêm áo khoác.Sương tuyết rơi xuống, đọng thành từng bãi nước nhỏ, rồi nhanh chóng bốc hơi bay mất.
Lưu Đông đẩy mở cửa sổ, hướng bên ngoài rống to: “Tháng sáu sương tuyết a sương tuyết s sương a… Oan uổng quá… Đại nhân!!”
Đậu Nga oan uổng tru tréo lập tức bị mọi người trấn áp.“Lưu Đông chết tiệt, không để người ta ngủ à!”, “Heo!Chưa thấy sương tuyết bao giờ à?”, “Còn ồn nữa liền vác cậu đi chôn sống!”
Hiện tại mới bảy rưỡi sáng. Vừa mới nhập học, đương nhiên có được mấy người thức dậy đúng giờ?
Ít nhất trong đó sẽ có tên Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn.
Cho nên, thời điểm Lưu Đông báo danh tại nhà ăn, lập tức bị Kỵ sĩ đại nhân huyết áp thấp khó rời giường hành hạ, may mắn còn có Nữ vương điện hạ coi như nhân đạo, kịp thời ngăn cản tình nhân của mìn ra tay ác độc, lên tiếng khuyên can: “Là do mối tình đầu gặp trắc trở, đau khổ nhịn không nổi mới bất ngờ bùng nổ, tha cho cậu ta đi.”
Lời này âm lượng vừa đủ nghe, đương nhiên là cố tình nói cho Lưu Đông biết.
Hiệu quả đương nhiên là đâm đúng chỗ ngứa.Lưu Đông mặt đỏ bừng bừng, đang muốn giải thích, lại sợ bị người khác nghe được, sợ rằng khiến mình càng thêm giống giấu đầu lòi đuôi. Kết quả, anh chàng cứ khoa tay múa chân thêm hồi nữa, một chữ cũng nói không ra được.
Ai bảo lúc mình đưa Hứa Tiêu về lại ký túc xá nữ, bị hai tên này bắt gặp?Tuy không phải loại người thích bát quái, nhưng ngược lại càng khiến người ta thêm lo.
Kỵ sĩ đại nhân còn trong giai đoạn giảm xóc tình trạng huyết áp thấp, hung tợn trừng mắt, liếc anh chàng nào đó một cái, sau đó nhận lấy khay cơm Triệu Thư Ngôn vừa lấy, xoay người đi tìm chỗ ngồi.
Truyền hình không ngừng đưa tin về trận sương tuyết lớn sớm hôm nay, một đám các chuyên gia trong ngành thay phiên nhau giải thích hiện tượng vì sao có sương tuyết vào tháng ba.Thôi Ninh Nhạc ngáp dài một cái, hữu khí vô lực gắp dưa muối trên bàn, mí mắt vẫn còn trong tình trạng nửa nhắm nửa mở.
“Hôm nay nước ngọt còn chưa tới, tôi mua cho cậu nước dừa, được không?”Một lon nước dừa được đặt xuống trước mặt hắn, sau đó Triệu Thư Ngôn cũng ngồi xuống phía đối diện. Mái đầu tên kia còn ướt sung, rõ ràng mới vừa chạy ngoài sương tuyết về.
Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái, bất ngờ đứng lên, một tay kéo người, một tay cầm lấy lon nước trên bàn, hướng ký túc xá mà đi. Triệu Thư Ngôn có chút sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ý đồ của người kia, không khỏi bật cười: “Chút nước thôi mà, làm gì phải quýnh lên thế…”
“Lần trước là tên nào vì mắc mưa mà cảm lạnh?”Tinh thần không tốt sau khi rời giường vẫn chưa được thổi hết, thanh âm còn có chút khàn khàn.
“…Tôi không ngại được cậu gội đầu, tắm rửa đâu.” Triệu Thư Ngôn đùa đùa.
Mà hành động đáp trả duy nhất của Kỵ sĩ đại nhân chính là ném người vào trong phòng tắm, dùng chân đóng cửa lại, sau đó đổ người xuống giường ngủ tiếp.Muốn tắm thì tự tắm đi, ai thèm quản nhà cậu.
Triệu Thư Ngôn đứng trong phòng tắm than thở: “Ai dà, ghét ghê hông… Tình cảm nắm được trong tay rồi liền không thèm quý trọng nữa…”
Đương nhiên, cậu hẳn quên mất Thôi Ninh Nhạc là một tên gia hỏa hay mang thù. Tắm rửa xong xuôi, tóc sấy khô ráo, Rắn hổ mang đã bổ sung đầy đủ giấc ngủ lập tức đem một miệng đầy răng, từng ngụm từng ngùm gặm sạch Lô hoa kê không chừa một miếng.
Cho cậu thử một lần, để biết cảm giác tốt xấu thế nào.Thanh âm Thôi Ninh Nhạc vẫn cứ như thế khàn khàn, không rõ vì nguyên nhân gì.Triệu Thư Ngôn bị đè trên giường, ngoại trừ rên rỉ thì không biết phải viện cớ thế nào.
Một buổi sáng hoang *** vô độ cứ như vậy trôi qua, đợi đến khi cả hai nghỉ ngơi hồi sức đầy đủ, thời điểm vào tiết buổi chiều, mới biết ra sáng nay vừa bỏ lỡ một thông báo vô cùng quan trọng.
Cuộc thi thiết kế bằng khen cấp quốc tế dành cho sinh viên hệ kiến trúc chuẩn bị diễn ra. Tất cả sinh viên theo học các khối ngành Kiến trúc đều có thể đăng ký tham gia, nhưng một đội phải có một sinh viên năm hai hoặc năm ba hợp tác với một đàn anh năm tư, mới đủ tư cách dự thi.
Giải thưởng này không phải chỉ có duy nhất một giải thưởng hạng nhất, hơn nữa theo như thành tích hằng năm, sinh viên trong trường bọn họ luôn giành được phần thưởng, cho nên luôn được hệ kiến trúc coi trọng.
Thôi Ninh Nhạc cũng không phải ngoại lệ, hắn vốn đợi cơ hội này từ rất lâu rồi. Thời điểm Hứa Tiêu lên tiếng hỏi ai muốn đăng ký, Thôi Ninh Nhạc lập tức đem tên mình viết xuống đầu tiên, thậm chí không cần nghe tới thuyết minh về thể lệ dự thi.
Triệu Thư Ngôn nghĩ nghĩ một chút, sau đó cũng điền tên mình.
Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái, “Cạnh tranh công bằng hử?”Mỗi trường có nhiều nhất là một nhóm giành được giải thưởng, hai người bọn họ tất nhiên là phải cạnh tranh với nhau rồi.
“Cẩn thận tối đến bị tôi chuốc say rồi ăn cắp ý tưởng đấy.” Triệu Thư Ngôn mỉm cười đáp trả.
“Hừ, coi chừng buổi tối bị tôi làm đến mức chủ động khai ra kế hoạch nha.”Thôi Ninh Nhạc hừ lạnh, một mũi tên trúng đích.
Mà bên cạnh, Thỏ con lúc này mới phát hiện, trong danh sách đăng ký đã có tên của Lưu Đông, Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn, không khỏi lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Các cậu sao đều tham gia vậy? Cũng đâu có miễn thi cuối kỳ gì đấy…”
“Đàn ông mà,vào thời điểm mấu chốt phải biết xông pha!” Lưu Đông cười hắc hắc, lúc nói ra câu này còn không quên liếc trộm sang Hứa Tiêu một cái, xem thử cô bạn có phản ứng gì với những lời này.
Nhưng cô bạn kia lại mon men chạy đến trước mặt Triệu Thư Ngôn, ngượng ngùng, ảo não không thôi: “Tên này, cậu lấy tiểu thuyết của tôi!”
“Ai bảo cậu để quên trên bàn học của tôi. Ông đây còn đang đi tìm chủ nhân quyển sách để trả lại, kết quả cậu lại nhảy ra trước,” Triệu Thư Ngôn le lưỡi, “Gã tình nhân của vua phong lưu, nè, cậu giải thích cái tên này cho tôi nghe thử xe, được chứ?”
Hứa Tiêu nuốt xuống một ngụm nước miếng, quyết liệt trả lời: “Vua ở đây là con gái.”
“Vậy bìa sách sao lại là hình của hai thằng con trai?” Tưởng ông đây là thằng ngốc sao?
“Là anh em của vị tình nhân kia.” Tiếp tục mạnh miệng.
“…Cậu cho tôi là thằng ngốc chắc?”
“Cậu không phải cũng phải như vậy!”Đúng lúc đại mỹ nữ tức đến mức suýt nữa thì co chân đá ra, ánh mắt ai oán của Lưu Đông dịu dàng phóng tới. Sau khi phát hiện được, Triệu Thư Ngôn chớp chớp mắt mấy cái, đang định nói gì đó, lại nghe thấy tên kia bắt đầu kéo dài giọng, rống lên khúc oan Đậu Nga. Kết quả, chính mình chỉ có thể ngậm miệng.
Mối tình đầu của người ta a…
Sáng hôm sau, Thôi Ninh Nhạc đã tìm được một đàn anh năm tư có tiếng trong khối. Người kia vừa nhìn qua tác phẩm của hắn một cái, không chút do dự đã gật đầu, bắt tay hợp tác với vị đàn em xuất sắc này.
Tiếp theo là giai đoạn hoàn thiện tác phẩm, rồi cả một quá trình sửa chữa không ngừng nghỉ. Cho nên, bắt đầu từ đêm hôm đó, Thôi Ninh Nhạc bắt đầu thời kỳ quay về phòng ký túc xá rất trễ.Triệu Thư Ngôn cũng không nói gì, trong một buổi tối dùng máy tính mô phỏng lại bài dự thi.Đến ngày thứ ba, cậu cũng chọn được mục tiêu đàn anh năm tư cho mình.
Chẳng qua, vị đàn anh này, so với bên nhà Thôi Ninh Nhạc, càng khó chơi hơn.
Hàn Tín Lăng, cái tên này đã sớm vang danh khắp vườn trường nơi này. Chẳng qua, so với thành phân ưu tú như Triệu Thư Ngôn, vị thần này càng thêm lạnh lùng xa cách.Ngoài thành tích học tập xuất sắc nổi bật, nhan sắc lại không tầm thường, còn có cả gia thế chói lòa. Nhưng lại không mấy người dám tiếp cận vị băng sơn mỹ nhân này.
Nhưng với bản tính của Triệu Thư Ngôn, cậu đương nhiên thích khiêu chiến với băng sơn kia. Cầm trên taytác phẩm đắc ý của mình sau bốn ngày đã lên được bản vẽ thiết kế, cậu tự mình đi vị đàn anh băng sơn kia.
Mà vị đàn anh băng sơn kia chỉ dùng nửa khóe mắt liếc qua tác phẩm của Triệu Thư Ngôn một cái, không nóng không lạnh nói một câu, “Không có hứng thú”, đem toàn bộ nhiệt huyết của cậu đập nát.
Lần đầu tiênbị người khác đả kích, Triệu Thư Ngôn vô cùng sửng sốt, gấp lại tác phẩm, xoay người bỏ đi.
Đừng tưởng chỉ có như vậy sẽ đánh lui được Lô hoa kê.
Ba lần cầu hiền, mọi người hẳn từng nghe qua đi?Muốn làm đại sự, phải chấp nhận mặt dày. Triệu Thư Ngôn lần thứ hai gặp mặt thì đem theo hai đĩa game hiện tại không xuất bản nữa, lần thứ ba lại là một đĩa game mới cóng còn chưa đưa ra thị trường.
Cuối cùng cũng đổi được một cái gật đầu của vị đàn anh băng sơn kia.
Triệu Thư Ngôn không truy hỏi ban đầu vì sao đối phương không chịu hợp tác. Cậu không tin năng lực thiết kế của mình chưa đủ thuyết phục vị đàn anh này hợp tác.Bản thân tin chắc, nguyên nhân bị từ chối, nhất định la liên quan đến tính cách thích đánh solo của vị đàn anh này.
Dù phòng thủ có chặt chẽ cỡ nào cũng có lỗ hổng. Thông qua một số bạn bè trong trường tương đối thân thiết với Hàn Tín Lăng, cậu biết được người này gần đây rất thích chơi game đánh thành.
Có thể trở thành bạn với con người lạnh lùng này, nhất cử nhất động của Hàn Tín Lăng, cậu hẳn phải lưu tâm một chút đi?
Triệu Thư Ngôn hạ một nước cờ này, quả nhiên chính xác.
Trùng hợp thay, hai vị đàn anh mà Hàn Tín Lăng và Thôi Ninh Nhạc hợp tác, lại đi theo hai vị giáo sư khác nhau. Hơn nữa, hai ông giáo này lại là đối thủ một mất một còn. Thời điểm biết được điều này, Hàn Tín Lăng chỉ thản nhiên nhắc một câu: “Đề tài phải giữ bí mật, cẩn thận mỹ nhân kế.”
Triệu Thư Ngôn dở khóc dở cười. Chẳng lẽ tên gia hỏa Thôi Ninh Nhạc kia sẽ dùng đến mỹ nhân kế sao? …Hự, tên kia chỉ cần chủ động mở miệng nói vài câu, đã đủ khiến cho người ta kích động đến phun ra toàn bộ bí mật rồi.
Thời điểm mới vừa công bố chủ đề, ai nấy đều điên khùng vò đầu bứt tai tự hỏi. Phàm là những ai đã đăng ký dự thi, mọi người đều có thể thấy bọn họ đứng khắp các hành lang, cầu thang, đi tới đi lui trầm tư suy nghĩ. Đối với dân thiết kế, bất cứ yếu tố xung quanh nào như không khí, mưa, tuyết rơi, cành khô đều có thể trở thành đề tài sáng tạo. Nhưng nếu đem gộp chung một chỗ, lại là một loại thử thách mới.
Mà phương thức tìm ý tưởng của Triệu Thư Ngôn lại là ngồi trước máy tính. Mỹ thiếu niên đeo mắt kính ngồi trước màn hình, giương mắt nhìn đồng hồ trền nền destop, không nhúc nhích đã vài tiếng đồng hồ.
Ngay cả Thôi Ninh Nhạc từ bên ngoài đã trở lại cũng không buồn quan tâm.
“Cậu quả nhiên chưa ăn tối.” Thôi Ninh Nhạc bất đắc dĩ thở dài, đem túi plastic trong tay bỏ xuống trước mặt đối phương.
“Cậu đi mua thật luôn.”Triệu Thư Ngôn cười vô cùng rạng rỡ, mở túi ra, từ trong hộp giấy lấy ra một lát pizza còn nóng hôi hổi.
“Cậu nếu cứ tiếp tục trạch như vậy, phỏng chừng nấm trên người cũng tự sản tự tiêu luôn.” Thôi Ninh Nhạc đi qua, đem kính cận trên mặt người nào đó lấy xuống, không cho cậu vừa ăn vừa nhìn màn hình.
“Ừm…” Không đeo kính cho nên tầm nhìn có chút mờ ảo. Thôi Ninh Nhạc phát hiện khóe môi người nào đấy còn dính vụn bánh, nhịn không được, cúi đầu trực tiếp hôn xuống.
Thiếu niên xinh đẹp bất ngờ bị cướp mất hô hấp, đợi đến sau khi đôi môi của đối phương đã rời đi, mới phun ra một câu vô cùng sát phong cảnh: “Cậu có hôn cũng vô dụng, tôi sẽ không nói cho cậu biết ý tượng thiết kế của tụi này.”
Thôi Ninh Nhạc buồn cười, búng một cái lên trán đối phương: “Tôi là người của cậu rồi mà, còn phòng bị như vậy hử?”
“Thời điểm mấu chốt không thể khinh thường.”Ăn đến đầy một miệng, mỹ thiếu niên ú ớ cười nói.
Thôi Ninh Nhạc cũng không buồn tức giận, mỉm cười đi vào phòng tắm.
Chờ đến lúc trở lại, người nào đó đã giải quyết xong nguyên cái pizza, nhìn chằm chằm hắn: “…Ninh Nhạc này, cậu là vì muốn đi du học nên mới tham gia cuộc thi lần này đi?”
Đang muốn thả người xuống giường, động tác lại khựng giữa chừng. Một lát sau, hắn mới hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
“Đàn anh bảo, nếu giành được giải thưởng này, có thể được miễn thi cuộc kiểm tra đầu vào của đại học X ở Mỹ.”Triệu Thư Ngôn dừng lại một lúc, sau đó tựa tiếu phi tiếu tiếp tục, “Cậu đã sớm biết rồi nhỉ?”
Tầm mắt sụp xuống, Thôi Ninh Nhạc gật đầu: “…Ừm.”
Hắn luôn cẩn thận tránh đi đề tài này.Còn tận hai năm nữa, hắn muốn dùng khoản thời gian này khuyên nhủ đối phương. Bản thân lại không muốn buông tha cho giấc mộng nhiều năm kia, càng bỏ nhiều tình cảm yêu thương, ván bài này đánh càng khó.
Rõ ràng chính mình kéo người kia đi lên con đường tà đạo, mà buộc cậu phải buông tha, cũng lại là hắn.
Thôi Ninh Nhạc vẫn luôn cảm giác bản thân quá ác độc, nhưng có chết cũng không nghĩ buông tay.
Triệu Thư Ngôn bất ngờ nở nụ cười, nói: “Người thắng nhất định là tôi.”
Nếu tương lai đã không thể đoán trước được, như vậy người có thể bắt lấy hạnh phúc trong tay, chính là kẻ chiến thắng.
Mùa xuân năm nay đặc biệt tươi đẹp.
Khoa thiết kế sân vườn đặc biệt mua về một mớ cây giống anh đào Nhật Bản, vì thí nghiệm mà đem trồng chúng khắp các hang cùng ngõ hẻm trong sân trường, khiến cho cảnh sắc mùa xuân năm nay càng thêm tươi vui.
Một đám dân kiến trúc bị cảnh sắc rực rỡ xung quanh hớp hồn, thi nhau ùa ra sân trường vẽ cây vẽ cối.
Thôi Ninh Nhạc quay đầu nhìn quay đầu nhìn lại giá vẽ đã dựng tốt, ngồi xuống bờ ao bên cạnh, bắt đầu vẽ Triệu Thư Ngôn.
Tên nhóc kia gần đây bắt đầu thích mang kính cận, tuy rằng khiến đôi mắt xinh đẹp bị che lấp, nhưng lại giúp tăng thêm hương vị đoan chính, kiều diễm. Theo mớ tin tức hành langcho biết, nhóm fan hâm mộ của Triệu Thư Ngôn đang tăng khá mạnh.
Chỉ riêng Thôi Ninh Nhạc biết, tên kia đeo kính cận là để che đi vành mắt gấu trúc đen thùi của mình.
Chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn nộp bài thi vòng sơ thẩm, tuy rằng mọi người đều đang gấp rút hoàn thành bài nộp, nhưng giống như Triệu Thư Ngôn cả ngày chôn mình trong phòng vẽ tranh cũng không tính là nhiều.
Thời gian cho chủ đề vòng sơ thẩm vô cùng ngắn, không biết đến cùng cậu đã làm được đến đâu rồi? Thôi Ninh Nhạc thật sự muốn nhéo tên kia một phát, khuyên cậu đừng liều mạng như vậy. Năm nay nếu không được, vẫn còn sang năm mà, bọn họ có đến hai cơ hội.
Nhưng hắn nói không nên lời. Chính mình cũng đâu có thả lỏng, sao đủ tư cách đi khuyên tên cuồng công tác kia?
Vì giấc mộng của mình, bọn họ không thể buông tha kiên trì.
Phiền não chính là, một thân ảnh có chút quen mắt đang từ bên kia đường đi đến đây. Thôi Ninh Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Triệu Thư Ngôn đã quăng đi cọ vẽ, vọt tới trước.
“Nè nè, đúng thật là Hàn Tín Lăng đó.”Hứa Tiêu bên cạnh lập tức hứng phấn, thấp giọng reo lên.
Hàn Tín Lăng thì sao chứ? Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm bóng dáng hai con người đang thân mật dựa vào nhau.
“Nữ vương điện hạ quả nhiên lợi hại, đến cả băng sơn mỹ nhân cũng tới gần được.”Hứa Tiêu che miệng cười trộm, “Cái này phải gọi là vạn nhân mê thụ đi?”
“Thụ cái gì á?” Lưu Đông nói chen vào.
“…Thú mỏ vịt ấy.” Khóe miệng cô bạn nhỏ lập tức hạ xuống, vội vàng đem cái đuôi vừa lộ ra giấu trở lại.
Triệu Thư Ngôn bên kia cười vô cùng sáng lạn, giống như nhớ ra chuyện cần phải khoe khoang, lập tức ở trước mặt anh trai khoa chân múa tay giới thiệu đồ đệ nhà mình.
Hàn Tín Lăng thờ ơ gật đầu, nhàn nhạt cười một cái, câu có câu không đáp lại, thái độ với những người khác không quá thân thiện.
Hứa Tiêu chớp chớp mắt, có chút ghen tỵ: “Hai người bọn họ hợp tác tốt như vậy, mấy người chúng ta tham gia cuộc thi này xem ra không còn cơ hội thắng đi?”
“Đừng đánh gia cao bọn họ đến vậy.”Nói xong câu này, Thôi Ninh Nhạc quay đầu lại, tiếp tục vẽ cây cối của mình.
Nhưng một lát sau, bản thân lại nhìn không được liếc trộm một cái. Cho dù giả vờ thành thục thế nào đi nữa, hắn chung quy vẫn chỉ là một tên con trai vừa tròn hai mười.
Triệu Thư Ngôn hàn huyên hồi lâu nữa mới quay về chỗ ngồi, thời điểm đi ngang qua Thôi Ninh Nhạc cũng chẳng buồn ừ hử chào hỏi, cứ như vậy lướt qua như một trận gió lạnh, sát rạt bên người.
Tranh đang để trên giá bị đẩy lệch ra khỏi vị trí, suýt chút nữa thì bay lên trời.
Chết tiệt.
Hàn Tín Lăng thối tha kia, mắc gì nói ra chuyện hắn muốn đi du học a!
Ba ngày sau bắt đầu vòng sơ thẩm, đánh gục không biết bao nhiêu gia hỏa trên dưới. Tuy rằng mới chỉ là vòng sơ thẩm, bài thi chủ yếu do các giáo sư trong trường chấm điểm, nhưng các vị này không hề có ý nhẹ tay đối với sinh viên của mình, tất cả ý kiến đánh giá đều vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào khuyết điểm, đả kích một đám trẻ vốn tràn đầy tự tin, biến thành ủ rũ khóc không ra nước mắt.
Lưu Đông chụp lấy Thỏ con bên cạnh. Tuy rằng đề tài của anh chàng vẫn còn thô ráp nhiều chỗ, nhưng cũng có sáng ý, cho nên có thể miễn cưỡng thông qua vòng sơ thẩm. So với tên này, bên Phó Hiểu Xuân lại không tốt số như vậy.Bởi vì sơ sót của đàn anh cùng nhóm, khiến cho phần triển khai đề tài gặp một sai lầm trí mạng không thể cứu chữa. Cuối cùng, vị đàn anh kia chỉ có thể cười gường, vỗ vỗ vai cậu chàng, hứa hẹn mời cơm bồi tội.
Các đề tài của Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn là hai nhóm được đánh giá cao nhất. Về phần ai tốt hơn ai, bởi vì kết quả này có khả năng dẫn đến tranh chấp giữa vai vị giáo sư là đối thủ một mất một còn kia, cho nên hiệu trưởng đại nhân án binh bất động, sống chết cũng không công bố ra.
Kết thúc vòng sơ thẩm xong, Triệu Thư Ngôn vừa về đến phòng, ngả đầu xuống liền ngủ, mãi đến khi tỉnh lại mới bắt gặp ánh mắt bất mãn của Thôi Ninh Nhạc.
“Nghẹn nhiều ngày như vậy rồi, còn định tìm bất mãn nữa hả?”Thanh âm vừa tỉnh giấc còn hơi khàn khàn.
“Xem bộ mông cậu bắt đầu ngứa ngáy rồi ha.”Thôi Ninh Nhạc một khi đã mất hứng, nói chuyện đều không chút khách khí.
“…Có văn hóa một chút, Kỵ sĩ đại nhân đáng kính của tôi à.” Cậu cười rộ lên, câu lấy cổ đối phương hôn môi.Thật sự thích chết cái bộ dạng không tình nguyện bị mình câu dẫn mà.
Thôi Ninh Nhạc hung tợn cắn môi tên kia một cái, mà vị điện hạ nào kia đau đến mức phải ‘ai da’ một tiếng, định một cước đạp văng kẻ gây sự, nhưng trước khi kịp phản kháng đã bị hắn nhanh tay ngăn lại.
“Nè, hôm nay đến lượt tôi ở trên chứ?”Phát giác tình huống không được đúng lắm, Nữ vương điện hạ vội vàng tạm định chiến.
“Ít dông dài coi.”Bộ dáng hờ hững ngày đó của đối phương hoàn toàn khiến Thôi Ninh Nhạc bị chọc điên.
“Không được… Nè… Buông…” Triệu Thư Ngôn trăm ngàn lần không tình nguyện. Đùa chắc, phải thay phiên nhau mới công bằng nha!
“Không cho!” Nghiến răng nghiến lợi từ chối, động tác càng thêm dùng lực.
“Cậu điên rồi à!” Cảm giác đau đớn nơi cánh tay truyền tới não bộ khiến Triệu Thư Ngôn có chút tức giận, muốn đánh nhau hử?
Bụng bị ăn nguyên một cái khuỷu tay, Thôi Ninh Nhạc sửng sốt, lập tức đứng bật dậy, nhìn Triệu Thư Ngôn còn đang thở hồng hộc.
“…Mẹ nó. Tôi thật sự điên rồi.”Hắn bất ngờ rống lên như vậy, ánh mắt có chút ảm đảm.
Ý thức được có chuyện không đúng, Triệu Thư Ngôn di chuyển nửa thân trên, quan sát người đối diện, lại không hề lên tiếng.Nếu Thôi Ninh Nhạc muốn nói với cậu, hắn sẽ mở miệng, ngược lại nếu không chịu nói, có ép buộc cỡ nào, đối phương cũng sẽ không hé ra nửa chữ.
Chờ một hồi lâu, Thôi Ninh Nhạc mới đem đầu dụi vào bên hõm vai người đối diện, cúi thấp đầu nói một câu: “Cậu bảo muốn thắng, vậy phải thắng cho vang dội một chút. Trăm ngàn lần đừng có để thua đó.”
Người bên dưới chờ thêm lúc nữa mới trả lời: “Tôi sẽ không để cho cậu dễ dàng ra nước ngoài như vậy. Tuyệt đối không.”
Thôi Ninh Nhạc cười, nhưng cái cười này so với khóc còn khó coi hơn.“Nhưng nếu tôi không đi, tương lai sao có thể ở bên cạnh cậu đây?Đằng sau tôi còn cả một cái nhà giam to lớn, không thể không chạy trốn.Tôi sao có thể đối mặt với bọn họ mà nói, ông đây thích một thằng con trai, từ đầu đến chân giống hệt mình đây?Tôi dám sao?Tôi ngay cả ở trước mặt mọi người nắm tay cậu cũng không dám!”
Cái gọi là kiên cường gì đấy, căn bản chỉ mà mây bay, mà bản thân ngay cả thẳng mặt đối diện với người đời còn không dám, đâu ra tư cách nhận hai chữ kiên cường?
“Nhưng nếu tôi đi nước ngoài rồi, cậu sẽ làm sao bây giờ?Tôi không nghĩ để cậu một mình ở lại đây.Tôi hẳn phải đi vài năm, mà trong mấy năm này, ai có thể cam đoan cậu có còn tiếp tục thích tôi, cái tên hãm hại biến cậu thành đồng tính luyến ái nữa hay không? Mà cho dù có chỉ tay lên trời thế hứa đi nữa, vạn nhất nếu cậu lỡ thay lòng đổi dạ, bị thiên lôi đánh chết thì tôi tính sao đây? Triệu Thư Ngôn, cậu quá coi thường nỗi khổ tâm của tôi rồi.”
Triệu Thư Ngôn muốn che miệng người kia không cho hắn tiếp tục nói nữa. Thanh âm đối phương mang theo tiếng nức nở, khiến bản thân cậu cũng không cách nào thoải mái được.
Tương lai sao?
Hiện tại bọn họ đều là hai bàn tay trắng, dựa vào đâu để nói chuyện tương lai bây giờ?
Đến cả năng lực còn chưa đủ, dựa vào cái gì để cò kè mặc cả, bắt đối phương phải theo mình cả đời đây?
“Cậu nhất định phải thắng.Cậu nếu không thắng tôi, để tôi dễ dàng đi du học, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu.” Thôi Ninh Nhạc ôm lấy người trong lòng, rầu rĩ ra lệnh.
Triệu Thư Ngôn chưa từng để tâm chuyện gì đó quá mức giống như hiện tại.Cho dù năm đó có vì bà mà phấn đấu đậu vào trường cấp ba, bản thân cũng không giống như bây giờ, đứng một chỗ lại ngẩn ngơ, mà nằm kiểu gì cũng có thể ngủ quên.
Thôi Ninh Nhạc nhìn người bên cạnh, có chút hối hận vì nói ra những lời khó chịu kia, nhưng cuối cùng lại đành buông xuôi, miệng ngậm chặt, đầu quay đi, coi như cái gì cũng không quan tâm.
Có một số thứ, một khi đã mở lòng bàn tay ra, toàn bộ sẽ rơi xuống.
Ngày hôm đó, Triệu Thư Ngôn đang ngồi làm mô hình thì ngáp dài một cái, Hàn Tín Lăng liếc một cái, lấy lại bản vẽ trước mặt cậu, xoay người bỏ đi, trước đó còn ném lại một câu: “Tôi không muốn cùng một tên thần chí không rõ ràng làm việc, mau trở về ngủ trước đi.”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng vị đàn anh siêu ngầu dần đi xa.
Trong phòng vẽ chỉ còn lại một mình cậu, không còn bản vẽ đương nhiên cũng chẳng cách nào tiếp tục làm mô hình. Triệu Thư Ngôn thu dọn vài thứ, đang chuẩn bị rời đi thì cửa phòng lại bị một người đẩy ra.
Đối phương đi vào, nhìn cậu, hất cằm hỏi: “Đi được chưa?”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt: “Cậu sao tới đúng lúc vậy?”
“Ít dông dài, cậu có đi hay không hả?”Thôi Ninh Nhạc nhíu mày. Hắn sao có thể nói cho tên kia biết chính mình đã nhận được tình báo của Hàn Tín Lăng?
Bị hỏi ngược lại, cậu chỉ có thể gật đầu, vui vẻ đi theo.
Ánh trời chiều vô cùng dịu nhẹ, cũng nhờ buổi trưa vừa trút xuống một trận mưa. Ánh nắng mang theo hơi nước rọi lại, mang theo khí xuân, ấm áp và dịu dàng.
Thôi Ninh Nhạc đưa cho Triệu Thư Ngôn một ly trà sữa, bởi vì cố tình nhờ người bán đun nó thật nóng, cho nên thời điểm đến được tay tên kia thì còn khá ấm, rất thích hợp thưởng thức trong loại thời tiết này.
Triệu Thư Ngôn cười đến hai mắt cong cong, nhìn rất đẹp.Biểu tình này thật khiến người ta muốn cả đời mua trà sữa cho cậu mà thôi.Thôi Ninh Nhạc cũng không phải thánh nhân, đã sớm hãm mình thật sâu, không cách nào thoát ra.
Nếu không phải vành mắt tên kia rõ ràng đã đen thùi, hắn thật sự muốn cứ như vậy quăng người lên giường, hung hăng phát tiết toàn bộ tơ vò đã đóng kén trong lòng. Đối phương vẫn luôn trước sau một bộ dạng ngạo mạn không chịu thua, nhưng thời điểm rúc vào lòng hắn ngủ say, lại biến thành đứa nhỏ tướng nằm xấu xí, lại không hề phòng bị để người ta chơi xấu.
Trên đường trở lại ký túc xá, hai người vẫn không nói một cậu.Xung quanh khá ít người, xem chừng vì chưa đến giờ tan học. Lá vàng bị cơn mưa giữa trưa tước khỏi cành cây rải đầy khắp mặt đường, tựa như những vì sao trên trời rơi xuống nhân gian.
Tâm hồn lãng mạn trước nay chưa từng có, đúng lúc này lại chậm rãi tràn ngập cõi lòng.
Thôi Ninh Nhạc len lén vươn tay trái của mình, chạm nhẹ vào tay phải đối phương, nhưng chỉ dám huých nhẹ một cái rồi lại rút trở về.
Thời tiết, không khí như vậy, khiến con tim bất giác gia tốc. Giống như tranh đấu thật lâu, Thôi Ninh Nhạc lại duỗi tay ra, nhưng còn chưa kịp do dự tiếp, đã bị tay phải đối phương cầm lấy, giữ thật chặt, không cho hắn bỏ ra nữa.
Thôi Ninh Nhạc kinh ngạc nhìn người bên cạnh, nhưng tầm mắt Triệu Thư Ngôn lại đang tránh đi nơi khác.
Lối đi ít người, nhưng không có nghĩa là không có ai.
Con tim điên cuồng đập loạn, cho nên hô hấp như có chút khó khăn.
Thôi Ninh Nhạc một lần nữa cảm giác, yêu phải tên này, quả thật là chuyện hỏng nhất trong cuộc đời của hắn, cũng là… Chuyện hạnh phúc nhất đời này.
Chiều ngày hôm đó, Triệu Thư Ngôn vừa trở lại phòng liền ôm cái đầu nhức của mình ngủ thẳng đến hôm sau, kết quả sáng ấy tỉnh lại liền đói đến có thể nuốt luôn cánh cửa phòng. Mà Thôi Ninh Nhạc đúng lúc bị giáo sư gọi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bữa sáng hắn đã mua, đề ở một góc bàn, còn tỏa khói nóng mờ mờ.
Không có người bầu bạn, một mình ở trong phòng ăn sáng sao thấy vui vẻ gì? Triệu Thư Ngôn cầm bánh bao đậu đỏ cùng tài liệu trên bàn, lại chạy đến phòng vẽ.
Cũng ngày hôm nay, cậu cuối cùng mới hiểu được vì sao Hàn Tín Lăng bắt mình luôn đến phòng vẽ trễ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Bởi vì sợ vụn bánh báo rơi xuống làm dơ dụng cụ trong phòng vẽ, Triệu Thư Ngôn định đứng bên ngoài ăn cho xong bánh rồi mới đi vào trong. Mà đúng lúc này, cậu nghe được bên trong mơ hồ truyền ra thanh âm có chút lạ, cho nên bất giác thả chậm tốc độ. Gióng nói này tựa hồ cậu đã nghe ở đâu đó, chỉ là, ngữ khí của Hàn Tín Lăng đáp lại đối phương, đến Triệu Thư Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng được nghe qua.
Chỉ có người yêu mới thân mật đến như vậy.
Da gà trên người dựng thẳng lên, trong nháy mắt, Triệu Thư Ngôn nghĩ đến việc bỏ chạy.
Nhưng thanh âm có chút quen quen kia khiến cậu nhịn không được nổi lên hiếu kỳ, kết quả hai chân so với lý trí vẫn kiên quyết hơn, liền lựa chọn đứng nguyên tại chỗ.
Mà người trong phòng đương nhiên không hiểu được nỗi lòng giãy dụa của kẻ bên ngoài, tiếp tục tra hỏi người nào đó: “Tối qua hình như cậu đã lấy nhầm phần mềm tiết kiệm năng lượng của tôi, cậu xem lại có không? Cửa sổ này cản nắng rất tốt… A! Nè! Đừng có ăn hết bánh ngọt của tôi chứ!”
“Cũng đâu phải cậu làm, mua lại cái khác là được rồi đi?”Hàn Tín Lăng hừ lạnh một tiếng, “Tôi nói rồi, tôi làm gì cũng không cần xen vào.Ngày hôm qua, không phải cậu bảo luận văn làm thế nào cũng không xong được sao?Còn dư thời gian lo chuyện của tôi?”
“Hừ, lão tử thích quản đấy, thế nào hả?” Người kia cao giọng.
“Mau về ngủ đi, để bánh ngọt lại là được.”Hàn Tín Lăng rất không cảm kích.
“Người ở lại, bánh ngọt đi.Cậu chỉ có duy nhất lựa chọn này thôi.”
“…Đỗ Tiểu Viễn, tôi không thích cùng gấu trúc làm tình. Cậu mau cút về cho tôi, dưỡng cho trắng rồi hãy nằm lên giường tôi.”
Thời điểm bánh bao trên tay Triệu Thư Ngôn rơi xuống đất, Đỗ Tiểu Viễn đồng thời bùng nổ mà rống lên: “Cái tên này!”
Không xong rồi, không xong rồi, này… Cậu không phải nên chạy sao?Biểu tình Triệu Thư Ngôn cứng ngắc, chính là hai chân sao cũng cứng luôn rồi.
“Tôi nhiều năm vẫn luôn như vậy, cậu không phải đã sớm quen rồi sao?” Trong thanh âm Hàn Tín Lăng mang theo ý tứ đùa giỡn hiếm thấy, nhưng ngoại trừ Đỗ Tiểu Viễn, có mấy ai từng được nghe qua ngữ khí này?
“Lão tử thật sự bị heo húc mới đi quan tâm cậu…” Thanh niên kia hiển nhiên bắt đầu thẹn quá hóa giận, “Lão tử không thèm ở với cậu nữa, hiện tại lập tức đi hẹn hò với gái đẹp, tự một mình cậu cố gắng đi… Này! Hức…”
Sau tiếng kêu thảm thiết, là từng đợt rên rỉ đứt quãng.
Triệu Thư Ngôn mặt đỏ tai hồng. Loại chuyện này, nửa năm nay cậu cùng Thôi Ninh Nhạc cũng làm không ít a. Nhưng lỗ tai đi nghe lỏm chuyện của người khác, vẫn không nhịn được mà ngại ngùng.
Hàn Tín Lăng hóa ra cũng là đồng tính luyến ái.
Cư nhiên còn đi thích anh chàng Đỗ Tiểu Viễn bên khoa Công trình tin tức nhìn qua thực đơn thuần.
Che miệng lại, thật vất cả để tiêu hóa sự kiện này, Triệu Thư Ngôn xoay người định rời đi, nhưng cánh cửa đằng sau lưng đã giành trước một bước mở ra, cho nên bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau.
Đỗ Tiểu Viễn há hốc miệng.Triệu Thư Ngôn cắn cắn môi dưới.Hàn Tín Lăng cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, đi ra cửa, mới nhận định được tình hình.
“Ngốc cái gì mà ngốc, mau đi về ngủ.”Hàn Tín Lăng đẩy nhẹ người bên cạnh.
Triệu Thư Ngôn cũng sửng sốt, gật đầu.“Đúng đó, nhanh đi ngủ a, đàn anh.”
Khóe miệng Đỗ Tiểu Viễn giật giật, cứng ngắc hỏi người đối diện: “Ban nãy cậu nhìn thấy cái gì?”
“Cái gì cũng chưa kịp thấy.”Triệu Thư Ngôn không dám nói dối, lại có chút cứng ngắc, “Nhưng tất cả đều nghe được hết.”
Mãi một lúc lâu sau, Đỗ Tiểu Viễn mới túm lấy áo Hàn Tín Lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu, cậu…”
“Cậu sẽ nói cho người ngoài biết sao?”Hàn Tín Lăng bình tĩnh nhìn sườn mặt Triệu Thư Ngôn.
“Không.Tuyệt đối không.” Cậu trả lời máy móc kèm theo một cái lắc đầu cứng ngắc.
“Vậy là được.Loại chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn?Nếu cậu nguyện ý, tôi lập tức lên radio, nói một trăm lần ‘anh yêu em’ cũng chẳng sao.”Hàn Tín Lăng thản nhiên nhìn về phía Đỗ Tiểu Viễn.
“Không cho nói! Đã nói trước khi tốt nghiệp cậu an phận một chút cho tôi!” Đỗ Tiểu Viễn không kìm được kích động, “Lão tử không muốn khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời sinh viên bị hủy trong tay đám khốn nạn nhàm chán ngoài kia!”
Triệu Thư Ngôn bị kẹp giữa hai người, sửng sốt hồi lâu. “Các anh ở chung với nhau được mấy năm rồi?” Cậu đột nhiên xen mồm hỏi một câu.
Hàn Tín Lăng liếc cậu một cái, Đỗ Tiểu Viễn lại có chút khẩn trương, hết nhìn Hàn Tín Lăng lại quay sang Triệu Thư NGôn, cuối cùng vẫn không ngăn đối phương trả lời. “Khoảng chừng năm năm, hay là sáu năm ha?” Người kia giống như đang hỏi ý kiến Đỗ Tiểu Viễn.
“Chuyện này sao tôi nhớ rõ được chứ?!”
Hàn Tín Lăng mỉm cười: “Loại chuyện này nếu cậu còn nhớ kỹ thì cậu sẽ không còn là Đỗ Tiểu Viễn nữa.” Trong thanh âm là tràn đầy yêu thương, tin cậy còn có cả sự kiên định.
“…Những người khác có biết không?” Thời điểm hỏi câu này Triệu Thư Ngôn vô cùng khẩn trương.Cậu muốn biết đàn anh của mình từ đâu có được sự tự tin này.Loại người như bọn họ, đi ngược lại toàn bộ xã hội đó.
Hàn Tín Lăng lại chẳng chút bận tâm: “Cậu muốn biết cái gì hả?”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt.
“Cậu muốn biết tôi vì sao có thể ở trước mặt cậu thẳng thắn thừa nhận hử?Cậu muốn biết tôi vì cái gì lại tự tin được như thế?”Hàn Tín Lăng nở nụ cười, “Bởi vì tôi biết chính mình có thể đảm đương, mặc kệ chuyện gì có xảy ra, tôi đủ lòng tin để vượt qua nó.Bởi vì tôi cũng đã đủ năng lực rồi.Mà Tiểu Viễn cũng vậy.Cùng nhau nhiều năm như vậy, hai chúng tôi đã thành một thể thống nhất.Mà cậu, đồng chí Triệu Thư Ngôn này, cậu đang sợ điều gì hả?”
Đối phương dừng lại một chút, sau đó thẳng thắn nói tiếp: “Đợi đến lúc cậu đi đếncái mốc sáu năm kia, những thứ linh tinh bây giờ, chẳng qua chỉ là tự mình dọa mình thôi. Thôi Ninh Nhạc so với Đỗ Tiểu Viễn còn thông minh hơn, cho dù có phải ăn nhiều đau khổ đi nữa, cậu ít nhất cũng sẽ không vất vẻ như tôi. Cho nên, trước đừng nóng vội mà hâm mộ.”
“Hả?!”Đỗ Tiểu Viễn trợn trừng mắt, quên sạch chuyện phải mắng người nào đó vừa hạ thấp mình.
Triệu Thư Ngôn cũng trợn mắt.Đàn anh làm sao biết a?
“Mới đó đã dám nắm tay tình tứ trước mắt mọi người, con nít thời nay càng lúc càng lớn gan.” Hàn Tín Lăng chụp lấy Đỗ Tiểu Viễn, kéo về phòng, để lại một mình Triệu Thư Ngôn chết đứng ngoài cửa, lại bị sự việc ngày hôm nay dọa đến run rẩy không thôi.
Thôi Ninh Nhạc nhíu mày, nhìn chằm chằm di động, thầm nghĩ mới nghỉ đông có một tháng ngắn thôi, chẳng lẽ thật sự có thể xảy ra chuyện gì đó thay đổi mọi thứ được sao? …Nhưng cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, bản thân hắn cũng vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc là điều thần kỳ nào nha.
Trạm đón xecủa sân bay chỉ cách trường học một đoạn ngắn. Thôi Ninh Nhạc đang định vươn tay bắt taxi, chưa kịp nói tên trường học, đã bị ai đó từ phía sau túm lấy, chỉ có thể mở to mắt nhìn đối phương phun ra tên của một khách sạn thương vụ.
Thiếu niên xinh đẹp nửa gương mặt bị chôn trong khăn quàng cổ không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm khung cảnh phố xá cứ thế lướt đi thông qua cửa kính xe. Tay phải cậu nắm chặt Thôi Ninh Nhạc. May mắn tài xế cách bọn họ một tấm chắn, bằng không…
Bằng không Thôi Ninh Nhạc nhất định kinh ngạc đến cằm rớt xuống sàn xe taxi nha.
Sau Tết âm lịch, cảnh sắc lúc chạng vạng càng thêm rực rỡ. Ánh trời chiều xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây che, mặc kệ lớp kính xe ngăn cách, đọng lại trên mái tóc Triệu Thư Ngôn, hắt ra ánh sáng màu nâu dễ chịu.
Kích động suýt chút nữa không để ý xung quanh mà kéo mái đầu kia qua, hung hăng hôn một cái.
Thôi Ninh Nhạc chợt phát hiện, vốn chỉ qua một mùa đông, nhưng thiếu niên xinh đẹp trước mắt hắn bất ngờ trở nên thành thục mà xa lạ, chẳng lẽ cách mấy ngày nghỉ ngắn ngủi không gặp lại, đã xảy ra chuyện gì đó chấn động trời đất sao? Hoặc chăng vì bọn họ bình thường luôn ở cạnh nhau, cho nên mới xem nhẹ những vết tích càng lúc càng thành thục của đối phương?
Ông trời a, ông rốt cuộc phái loại quái vật kiểu gì đến câu dẫn kẻ phàm nhân không có định lực tôi nha?
Thời điểm đặt chân xuống trước cổng khách sạn, Triệu Thư Ngôn không buồn đợi Thôi Ninh Nhạc, sau khi lấy hết hành lý của mình ra khỏi cốp xe, lập tức bỏ vào trong.
Bất đắc dĩ phải thanh toán tiền taxi, Kỵ sĩ đại nhân vội vàng đuổi theo sau. Rất nhanh tiếp đó, Nữ vương điện hạ đã cầm thẻ phòng, hướng hắn lắc lắc, sau đó kéo xuống khăn quàng cổ, lộ ra nụ cười kiêu hãnh.
Thôi Ninh Nhạc trong lòng âm thầm dự cảm chuyện chẳng lành. Tuy rằng rất nhỏ thôi, thậm chí chỉ bằng chút sắc đẹp của người đối diện đủ để hắn ném sau đầu, nhưng bản thân vẫn ẩn ẩn cảm giác, trên đời vốn không có bữa ăn nào miễn phí. Càng đừng nói là do Lô hoa kê kia đưa lên.
Cho nên, Thôi Ninh Nhạc không hề hé miệng đi theo sau Nữ vương điện hạ đến nhận phòng. Sau khi vào được bên trong, Nữ vương điện hạ lập tức khóa trái của, ném hết hành lý qua một bên, móc ra ví tiền và mấy thứ linh tinh để qua một bên.Thời điểm đã hiểu ra mọi chuyện, Thôi Ninh Nhạc biết bản thân đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng.
Hắn vậy mà quên béng Lô hoa kê cùng Rắn hổ mang trời sinh là thiên địch, chẳng thể ngừng tranh đấu.
Thôi Ninh Nhạc hít sâu một hơi, hỏi lại: “Cậu thật sự biết hết những thứ phải làm rồi sao?”
“Chuyện này a, chỉ cần bị cắn một cái, sẽ nhớ suốt đời nhớ rõ cần cắn như thế nào đi? Đúng hay không, Kỵ sĩ Rắn hổ mang xinh đẹp, khả ái của ta?” Triệu Thư Ngôn hơi hất cằm, ngạo mạn cười.
“Từ xinh đẹp xin ngài cứ tạm giữ lại đi, miễn cho người đời dùng nước bọt dìm chết tôi.”Thôi Ninh Nhạc kéo ra chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, ngồi xuống.Đùa a, hiện tại không thể đến quá gần giường.
“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ta yêu người, người sao còn chưa chịu lao vào trong vòng tay của ta?” Mặt không chút đỏ phun ra những lời buồn nôn dạo trước tuyệt đối không nghĩ đến bản thân sẽ đủ can đảm nói ra khỏi miệng, Triệu Thư Ngôn cởi xuống áo khoác dày cộm, đá văng giầy khỏi chân, ngồi xếp bằng trên giường, cười tủm tỉm với người đối diện, “Ngoan nào, chủ động một chút, như vậy tôi sẽ càng cao hứng.”
“Tôi lại cứ tưởng cậu thích thể loại kháng cự, vùng vẫy chứ.”Thôi Ninh Nhạc khẽ cười.Mông lại không hề nhúc nhích.
“Nè, tôi cũng đâu phải Rắn hổ mang nhà cậu, còn phải dùng ánh mắt đem con mồi dọa đến sợ thừa sống thiếu chết, sau đó mới cắn một phát chí mạng. Tôi ấy à, lười lắm nha, còn thích ăn ngon, chính là loại thích đồ ăn tự dâng tận miệng.” Hai mắt Triệu Thư Ngôn vì cười mà híp lại thành hai mảnh trăng lưỡi liềm xinh đẹp.
“…Cậu lúc nào còn đi nghiên cứu mấy thứ này?” Trời, tên này sẽ không thừa dịp nghỉ đông mà nghiên cứu mấy thứ này làm thú vui đi?!Cái cậu ta gọi là hiểu biết, chẳng lẽ là mấy kiến thức người lớn đi?
“Từ lúc nhớ cậu cho nên mới tìm hiểu đấy.”Vì muốn đối phương tự mình dâng tới cửa, bản thân cậu đương nhiên không ngại nói thêm mấy lời buồn nôn này.
Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm người đối diện, mà nụ cười của tên kia cũng không hề tắt.
Tiếp tục dùng dằng thêm một hồi lâu, đối phương vẫn không có dấu hiệu chủ động tấn công.
“…Tôi đi tắm cái đã, cái này được chứ?” Nghiến răng nghiến lợi, Kỵ sĩ đại nhân đành lấy lùi làm tiến. Triệu Thư Ngôn thoải mái gật đầu, còn hỏi thêm: “Có muốn tắm uyên ương dục hay không?”
Thôi Ninh Nhạc quay đầu trừng cậu: “Rốt cuộc là tên nào dạy hư tên xử nam cậu vậy hả?!”
Triệu Thư Ngôn chỉ cười không đáp. Nhưng Thôi Ninh Nhạc biết chắc, sau lưng tên này nhất định có một bàn tay mờ ám, bằng không với tính tình trạch nam của người yêu, sau kỳ nghỉ đông tự nhiên quay ra chơi trò thăm dò các kiểu, thật sự là trái ngược với tác phong của cậu.
“Hứa Tiêu phải không?”
Độ cong khóe miệng lập tức thay đổi cho Thôi Ninh Nhạc biết hắn đã đoán chính xác rồi. Bản thân đang muốn hỏi tiếp hai người rốt cuộc như thế nào hợp tác với nhau, tên kia lại mở miệng phun ra một câu: “Ninh Nhạc à, tôi thật sự muốn cậu a.”
Một chân đã chạm đến sàn phòng tắm, toàn thân liền sững sờ đến ngây người. Mãi hồi nữa, chân còn lại mới bước theo vào, đứng trước cửa phòng tắm, hắn cuối cùng ném trả một câu: “Tôi đương nhiên biết.”
Tên này nhất định cố ý chờ hắn rơi vào thế thất thủ, liền nói thêm một câu như vậy như giáng cú chót đánh cho hắn không còn gượng dậy nổi đi? Triệu Thư Ngôn kia, cậu giảo hoạt lắm…
Ở trong phòng tắm làm qua vô số công tác chuẩn bị tâm lý, Thôi Ninh Nhạc cuối cùng chỉ mặc độc một cái quần lót, cầm theo những quần áo khác bước ra ngoài.
Triệu Thư Ngôn đang nằm trên giường chơi PSP, mắt nhìn chằm chằm màn hình lại không ngừng cười. Sau khi quay nhìn người mới rời khỏi buồng tắm, cậu không khỏi sửng sốt: “Coi chừng cảm lạnh đó.”
“Tôi mới không thèm giả vờ quân tử, sớm hay muộn đều phải cởi, không phải sao?”Thôi Ninh Nhạc đem áo khoác to đùng ném trên giường bỏ ra chỗ khác, sau đó ngồi xuống bên cạnh người nào đó.Nhiệt độ trong phòng khách sạn này khá chuẩn, tắm xong cởi trần ra ngoài này hẳn cũng không sao.
“Tôi cũng đâu phải quỷ đòi nợ.Cậu cứ nằm nghỉ một lát đã.”Triệu Thư Ngôn rút dưới chân mình ra một tấm chăn dầy, ném cho Thôi Ninh Nhạc.
Trong khoảnh khắc đó, Thôi Ninh Nhạc chợt cảm giác mị lực bản thân hóa ra còn không bằng game.
“Dạo này tôi hay nghe bài này, cho cậu nghe thử nè.” Triệu Thư Ngôn đương nhiên không nhìn ra tâm tư của người bên cạnh, đem tai nghe nhét vào lỗ tai hắn. Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu một cái, sau đó bên tai vang lên một giọng hát trong trẻo:
Well you done done me anh you bet I felt it
Này thì, em nhớ anh và em chắc chắn anh cũng cảm nhận được đi.
I tried to be chill but you’re so hot that I melted
Anh muốn bình tĩnh nhưng em quá nhiệt tình khiến anh tan chảy
I fell right through the cracks
Anh đã ngã xuống vực rồi
And now I’m trying to get back
Và bây giờ anh đang cố trở về với thực tại đây này
Before the cool done run out
Trước khi xúc động này tan tành
I’m be giving it my bestest
Anh sẽ dùng hết sức để giành lấy trái time m
Nothing’s going to stop me but divine intervention
Anh thề trừ khi xảy ra chuyện bất trắc, bản thân sẽ không dừng bước
I reckon it’again my turn to win some or learn some
Coi như đây là anh tự cho mình cơ hội đi
I won’t hesitate no more no more
Anh nhất định không chút do dự thêm nữa
It cannot wait, I’m yours.
Một khắc cũng không thể đợi nữa, anh là của em mà.
(I’m yours – Jason Mraz)
Tiếng Anh của Thôi Ninh Nhạc khá tốt, cho nên chỉ cần nghe qua một lần liền có thể hiểu được dụng ý của đối phương.
Cho nên, thời điểm Triệu Thư Ngôn vừa nhếch môi cười, Thôi Ninh Nhạc liền chủ động kéo đầu đối phương sang, hung hăng hôn xuống. Nếu người kia đã là của hắn, vậy bản thân cũng là của cậu đi, vậy cần gì phải phân chia trên dưới, bị động hay chủ động?
Mặc kệ ai ăn ai, kết quả cuối cùng vẫn làn, cảm giác hạnh phúc khi yêu nhau đều không phải thuộc về chính mình sao?
“Tên hồ ly tinh nhà cậu…” Thôi Ninh Nhạc vừa hôn môi lại không quên mắng một câu.
“Gọi tôi Điện hạ.” Mỹ vị đã đưa đến tận cửa, khiến thiếu niên xinh đẹp cười vô cùng sáng lạn.
“Tôi còn không biết thì ra cậu thích ở trên giường chơi trò Quốc vương kiểu này đấy…” Chưa kịp nói xong, thân thể trần trụi đã bị tên nào đó kéo cả chăn lần người đặt xuống dưới thân.
Áp đầu mình vào trán người yêu, Triệu Thư Ngôn thấp giọng ra lện: “Mau gọi đi.”
Thôi Ninh Nhạc trơ mắt, nhìn thẳng đôi mắt với hàng mi cong dài trước mặt, ngoại trừ đôi đồng tử màu đen, hắn không nhìn thấu được bất cứ thứ gì khác.Đôi mắt của mỗi người chính là cửa sổ tâm hồn họ, nhưng Thôi Ninh Nhạc chỉ thấy được sắc nâu đen thuần túy của đôi con ngươi ấy.Mảnh linh hồn ngạo nghễ mà cô độc tìm thế nào cũng chẳng thấy.
Bất quá, hắn thích người kia như bây giờ, thích cái tên luôn khiến người ta e ngại phải né tránh, trong khi con tim lại nhịn không được mà gia tốc. “Điện hạ của tôi, mời dùng cơm.”Hắn cười nói.
Triệu Thư Ngôn kiêu ngạo bắt Kỵ sĩ phải giúp mình cởi quần áo trên người.Thôi Ninh Nhạc tiếp tục cam tâm tình nguyện giúp cậu lột sạch tầng tầng lớp lớp vải áo vướng víu. Vì Lô hoa kê muốn ăn thịt Rắn hổ mang mà làm toàn bộ màn chuẩn bị.
Nếu tôi đã là của cậu, cậu cũng là của tôi, vì sao còn phải dục cự còn nghênh?
Đợi đến khi lần đầu tiên tiến được vào bên trong Thôi Ninh Nhạc, vầng trán Triệu Thư Ngôn đã vã đầy mồ hôi. Cậu thở phì phò, cố gắng làm cho đối phương dễ chịu hơn chút nào hay chút đấy, mà người kia tuy mặt trắng bệch vẫn không quên cười nhạo: “Cái này cũng cần ưu thế về thể lực đàn ông con trai đấy.”
Triệu Thư Ngôn không hề khách khí, kéo tay hắn, để đối phường sờ lên vị trí trái tim mình: “Cậu xem xem, thích cậu đến tim đau nhói cả, còn dư đâu nhiều sức mà đi tra tấn cậu hử?”
Nữ vương trước nay vẫn luôn bị cho là trì độn, mà nay mỗi câu mỗi từ đều có thể xứng danh xếp vào bảng vàng thế giới về những lời tâm tình hay nhất thế kỷ. Thôi Ninh Nhạc trong nháy mắt giống như bị những lời thỏ thẻ này đánh bại hoàn toàn, choáng váng, mơ mơ màng màng mở rộng thân thể mình, mặc kệ đau đớn hay khoái hoạt, tất cả đều giao hết trong tay đối phương.
Triệu Thư Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng dưới thân, hốc mắt vì *** mà ửng hồng. Mà Thôi Ninh Nhạc cũng phát hiện thú tính chưa từng gặp qua ánh lên trong đôi mắt đối diện.Đó là dục vọng độc chiếm của dã thú, mạnh mẽ, không thể không khuất phục.
Đây mới là Triệu Thư Ngôn chân chính, là bản thể hoàn chỉnh của người này.Thôi Ninh Nhạc cười nhẹ, vì chính mình vừa khống chế được một con bạo long mà kiêu ngạo không thôi.
Chẳng rõ lúc nào bữa tiệc vui vẻ mới đến hồi kết thúc, để lại dư hương ái muội không thôi.
“Tôi là đệ tử giỏi nhất, có một không hai trên đời của cậu, đúng không?”Sau khi phản kích thành công, Triệu Thư Ngôn mặt mày thỏa mãn.
“Cậu còn hy vọng tôi tìm thêm một đệ tử nữa để so sánh sao?”Thôi Ninh Nhạc đến khí lực trừng lại đối phương cũng chẳng đủ.
“Cho nên tôi mới bảo mình là có một không hai trên đời, Thôi Ninh Nhạc đáng yêu của tôi à.” Triệu Thư Ngôn đem đầu dụi vào hõm vai người kia, cười đến cả người run bần bật.
“…Tôi mà không dậy nổi, cậu phải chịu trách nhiệm khiêng tôi về đó.” Thôi Ninh Nhạc nói xong câu này, lại đem chăn mở bung ra, phủ lên hai người, cuối cùng mí mắt cũng không chống đỡ thêm được nữa, qua một hồi sau liền ngủ sau như chết.
Triệu Thư Ngôn cũng không tiếp tục nhúc nhích, nằm thẳng người ra, ôm đối phương cùng ngủ.
PSP bên cạnh vẫn không ngừng phát đi phát lại bài hát kia, mãi đến khi pin cạn tới đáy.
It cannot wait I’m sure
Một khắc cũng không thể đợi nữa, anh đã hoàn toàn xác định rồi
Well no no, well open up your mind anh see like me
Này, hãy mở rộng cửa lòng giống anh, rồi nhìn thật chăm chú.
Nhập học không được bao lâu, mùa xuân liền ngập tràn khắp chốn.
Mùa xuân năm nay bắt đầu từ khoảng tháng ba, mới sáng sớm đầu tuần, trời lại hạ xuống một đợt sương tuyết lớn, ập xuống đầu những người đi đường còn đang há hốc miệng. Mọi người lập tức dừng bước, chạy trở về mặc thêm áo khoác.Sương tuyết rơi xuống, đọng thành từng bãi nước nhỏ, rồi nhanh chóng bốc hơi bay mất.
Lưu Đông đẩy mở cửa sổ, hướng bên ngoài rống to: “Tháng sáu sương tuyết a sương tuyết s sương a… Oan uổng quá… Đại nhân!!”
Đậu Nga oan uổng tru tréo lập tức bị mọi người trấn áp.“Lưu Đông chết tiệt, không để người ta ngủ à!”, “Heo!Chưa thấy sương tuyết bao giờ à?”, “Còn ồn nữa liền vác cậu đi chôn sống!”
Hiện tại mới bảy rưỡi sáng. Vừa mới nhập học, đương nhiên có được mấy người thức dậy đúng giờ?
Ít nhất trong đó sẽ có tên Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn.
Cho nên, thời điểm Lưu Đông báo danh tại nhà ăn, lập tức bị Kỵ sĩ đại nhân huyết áp thấp khó rời giường hành hạ, may mắn còn có Nữ vương điện hạ coi như nhân đạo, kịp thời ngăn cản tình nhân của mìn ra tay ác độc, lên tiếng khuyên can: “Là do mối tình đầu gặp trắc trở, đau khổ nhịn không nổi mới bất ngờ bùng nổ, tha cho cậu ta đi.”
Lời này âm lượng vừa đủ nghe, đương nhiên là cố tình nói cho Lưu Đông biết.
Hiệu quả đương nhiên là đâm đúng chỗ ngứa.Lưu Đông mặt đỏ bừng bừng, đang muốn giải thích, lại sợ bị người khác nghe được, sợ rằng khiến mình càng thêm giống giấu đầu lòi đuôi. Kết quả, anh chàng cứ khoa tay múa chân thêm hồi nữa, một chữ cũng nói không ra được.
Ai bảo lúc mình đưa Hứa Tiêu về lại ký túc xá nữ, bị hai tên này bắt gặp?Tuy không phải loại người thích bát quái, nhưng ngược lại càng khiến người ta thêm lo.
Kỵ sĩ đại nhân còn trong giai đoạn giảm xóc tình trạng huyết áp thấp, hung tợn trừng mắt, liếc anh chàng nào đó một cái, sau đó nhận lấy khay cơm Triệu Thư Ngôn vừa lấy, xoay người đi tìm chỗ ngồi.
Truyền hình không ngừng đưa tin về trận sương tuyết lớn sớm hôm nay, một đám các chuyên gia trong ngành thay phiên nhau giải thích hiện tượng vì sao có sương tuyết vào tháng ba.Thôi Ninh Nhạc ngáp dài một cái, hữu khí vô lực gắp dưa muối trên bàn, mí mắt vẫn còn trong tình trạng nửa nhắm nửa mở.
“Hôm nay nước ngọt còn chưa tới, tôi mua cho cậu nước dừa, được không?”Một lon nước dừa được đặt xuống trước mặt hắn, sau đó Triệu Thư Ngôn cũng ngồi xuống phía đối diện. Mái đầu tên kia còn ướt sung, rõ ràng mới vừa chạy ngoài sương tuyết về.
Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái, bất ngờ đứng lên, một tay kéo người, một tay cầm lấy lon nước trên bàn, hướng ký túc xá mà đi. Triệu Thư Ngôn có chút sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ý đồ của người kia, không khỏi bật cười: “Chút nước thôi mà, làm gì phải quýnh lên thế…”
“Lần trước là tên nào vì mắc mưa mà cảm lạnh?”Tinh thần không tốt sau khi rời giường vẫn chưa được thổi hết, thanh âm còn có chút khàn khàn.
“…Tôi không ngại được cậu gội đầu, tắm rửa đâu.” Triệu Thư Ngôn đùa đùa.
Mà hành động đáp trả duy nhất của Kỵ sĩ đại nhân chính là ném người vào trong phòng tắm, dùng chân đóng cửa lại, sau đó đổ người xuống giường ngủ tiếp.Muốn tắm thì tự tắm đi, ai thèm quản nhà cậu.
Triệu Thư Ngôn đứng trong phòng tắm than thở: “Ai dà, ghét ghê hông… Tình cảm nắm được trong tay rồi liền không thèm quý trọng nữa…”
Đương nhiên, cậu hẳn quên mất Thôi Ninh Nhạc là một tên gia hỏa hay mang thù. Tắm rửa xong xuôi, tóc sấy khô ráo, Rắn hổ mang đã bổ sung đầy đủ giấc ngủ lập tức đem một miệng đầy răng, từng ngụm từng ngùm gặm sạch Lô hoa kê không chừa một miếng.
Cho cậu thử một lần, để biết cảm giác tốt xấu thế nào.Thanh âm Thôi Ninh Nhạc vẫn cứ như thế khàn khàn, không rõ vì nguyên nhân gì.Triệu Thư Ngôn bị đè trên giường, ngoại trừ rên rỉ thì không biết phải viện cớ thế nào.
Một buổi sáng hoang *** vô độ cứ như vậy trôi qua, đợi đến khi cả hai nghỉ ngơi hồi sức đầy đủ, thời điểm vào tiết buổi chiều, mới biết ra sáng nay vừa bỏ lỡ một thông báo vô cùng quan trọng.
Cuộc thi thiết kế bằng khen cấp quốc tế dành cho sinh viên hệ kiến trúc chuẩn bị diễn ra. Tất cả sinh viên theo học các khối ngành Kiến trúc đều có thể đăng ký tham gia, nhưng một đội phải có một sinh viên năm hai hoặc năm ba hợp tác với một đàn anh năm tư, mới đủ tư cách dự thi.
Giải thưởng này không phải chỉ có duy nhất một giải thưởng hạng nhất, hơn nữa theo như thành tích hằng năm, sinh viên trong trường bọn họ luôn giành được phần thưởng, cho nên luôn được hệ kiến trúc coi trọng.
Thôi Ninh Nhạc cũng không phải ngoại lệ, hắn vốn đợi cơ hội này từ rất lâu rồi. Thời điểm Hứa Tiêu lên tiếng hỏi ai muốn đăng ký, Thôi Ninh Nhạc lập tức đem tên mình viết xuống đầu tiên, thậm chí không cần nghe tới thuyết minh về thể lệ dự thi.
Triệu Thư Ngôn nghĩ nghĩ một chút, sau đó cũng điền tên mình.
Thôi Ninh Nhạc liếc đối phương một cái, “Cạnh tranh công bằng hử?”Mỗi trường có nhiều nhất là một nhóm giành được giải thưởng, hai người bọn họ tất nhiên là phải cạnh tranh với nhau rồi.
“Cẩn thận tối đến bị tôi chuốc say rồi ăn cắp ý tưởng đấy.” Triệu Thư Ngôn mỉm cười đáp trả.
“Hừ, coi chừng buổi tối bị tôi làm đến mức chủ động khai ra kế hoạch nha.”Thôi Ninh Nhạc hừ lạnh, một mũi tên trúng đích.
Mà bên cạnh, Thỏ con lúc này mới phát hiện, trong danh sách đăng ký đã có tên của Lưu Đông, Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn, không khỏi lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Các cậu sao đều tham gia vậy? Cũng đâu có miễn thi cuối kỳ gì đấy…”
“Đàn ông mà,vào thời điểm mấu chốt phải biết xông pha!” Lưu Đông cười hắc hắc, lúc nói ra câu này còn không quên liếc trộm sang Hứa Tiêu một cái, xem thử cô bạn có phản ứng gì với những lời này.
Nhưng cô bạn kia lại mon men chạy đến trước mặt Triệu Thư Ngôn, ngượng ngùng, ảo não không thôi: “Tên này, cậu lấy tiểu thuyết của tôi!”
“Ai bảo cậu để quên trên bàn học của tôi. Ông đây còn đang đi tìm chủ nhân quyển sách để trả lại, kết quả cậu lại nhảy ra trước,” Triệu Thư Ngôn le lưỡi, “Gã tình nhân của vua phong lưu, nè, cậu giải thích cái tên này cho tôi nghe thử xe, được chứ?”
Hứa Tiêu nuốt xuống một ngụm nước miếng, quyết liệt trả lời: “Vua ở đây là con gái.”
“Vậy bìa sách sao lại là hình của hai thằng con trai?” Tưởng ông đây là thằng ngốc sao?
“Là anh em của vị tình nhân kia.” Tiếp tục mạnh miệng.
“…Cậu cho tôi là thằng ngốc chắc?”
“Cậu không phải cũng phải như vậy!”Đúng lúc đại mỹ nữ tức đến mức suýt nữa thì co chân đá ra, ánh mắt ai oán của Lưu Đông dịu dàng phóng tới. Sau khi phát hiện được, Triệu Thư Ngôn chớp chớp mắt mấy cái, đang định nói gì đó, lại nghe thấy tên kia bắt đầu kéo dài giọng, rống lên khúc oan Đậu Nga. Kết quả, chính mình chỉ có thể ngậm miệng.
Mối tình đầu của người ta a…
Sáng hôm sau, Thôi Ninh Nhạc đã tìm được một đàn anh năm tư có tiếng trong khối. Người kia vừa nhìn qua tác phẩm của hắn một cái, không chút do dự đã gật đầu, bắt tay hợp tác với vị đàn em xuất sắc này.
Tiếp theo là giai đoạn hoàn thiện tác phẩm, rồi cả một quá trình sửa chữa không ngừng nghỉ. Cho nên, bắt đầu từ đêm hôm đó, Thôi Ninh Nhạc bắt đầu thời kỳ quay về phòng ký túc xá rất trễ.Triệu Thư Ngôn cũng không nói gì, trong một buổi tối dùng máy tính mô phỏng lại bài dự thi.Đến ngày thứ ba, cậu cũng chọn được mục tiêu đàn anh năm tư cho mình.
Chẳng qua, vị đàn anh này, so với bên nhà Thôi Ninh Nhạc, càng khó chơi hơn.
Hàn Tín Lăng, cái tên này đã sớm vang danh khắp vườn trường nơi này. Chẳng qua, so với thành phân ưu tú như Triệu Thư Ngôn, vị thần này càng thêm lạnh lùng xa cách.Ngoài thành tích học tập xuất sắc nổi bật, nhan sắc lại không tầm thường, còn có cả gia thế chói lòa. Nhưng lại không mấy người dám tiếp cận vị băng sơn mỹ nhân này.
Nhưng với bản tính của Triệu Thư Ngôn, cậu đương nhiên thích khiêu chiến với băng sơn kia. Cầm trên taytác phẩm đắc ý của mình sau bốn ngày đã lên được bản vẽ thiết kế, cậu tự mình đi vị đàn anh băng sơn kia.
Mà vị đàn anh băng sơn kia chỉ dùng nửa khóe mắt liếc qua tác phẩm của Triệu Thư Ngôn một cái, không nóng không lạnh nói một câu, “Không có hứng thú”, đem toàn bộ nhiệt huyết của cậu đập nát.
Lần đầu tiênbị người khác đả kích, Triệu Thư Ngôn vô cùng sửng sốt, gấp lại tác phẩm, xoay người bỏ đi.
Đừng tưởng chỉ có như vậy sẽ đánh lui được Lô hoa kê.
Ba lần cầu hiền, mọi người hẳn từng nghe qua đi?Muốn làm đại sự, phải chấp nhận mặt dày. Triệu Thư Ngôn lần thứ hai gặp mặt thì đem theo hai đĩa game hiện tại không xuất bản nữa, lần thứ ba lại là một đĩa game mới cóng còn chưa đưa ra thị trường.
Cuối cùng cũng đổi được một cái gật đầu của vị đàn anh băng sơn kia.
Triệu Thư Ngôn không truy hỏi ban đầu vì sao đối phương không chịu hợp tác. Cậu không tin năng lực thiết kế của mình chưa đủ thuyết phục vị đàn anh này hợp tác.Bản thân tin chắc, nguyên nhân bị từ chối, nhất định la liên quan đến tính cách thích đánh solo của vị đàn anh này.
Dù phòng thủ có chặt chẽ cỡ nào cũng có lỗ hổng. Thông qua một số bạn bè trong trường tương đối thân thiết với Hàn Tín Lăng, cậu biết được người này gần đây rất thích chơi game đánh thành.
Có thể trở thành bạn với con người lạnh lùng này, nhất cử nhất động của Hàn Tín Lăng, cậu hẳn phải lưu tâm một chút đi?
Triệu Thư Ngôn hạ một nước cờ này, quả nhiên chính xác.
Trùng hợp thay, hai vị đàn anh mà Hàn Tín Lăng và Thôi Ninh Nhạc hợp tác, lại đi theo hai vị giáo sư khác nhau. Hơn nữa, hai ông giáo này lại là đối thủ một mất một còn. Thời điểm biết được điều này, Hàn Tín Lăng chỉ thản nhiên nhắc một câu: “Đề tài phải giữ bí mật, cẩn thận mỹ nhân kế.”
Triệu Thư Ngôn dở khóc dở cười. Chẳng lẽ tên gia hỏa Thôi Ninh Nhạc kia sẽ dùng đến mỹ nhân kế sao? …Hự, tên kia chỉ cần chủ động mở miệng nói vài câu, đã đủ khiến cho người ta kích động đến phun ra toàn bộ bí mật rồi.
Thời điểm mới vừa công bố chủ đề, ai nấy đều điên khùng vò đầu bứt tai tự hỏi. Phàm là những ai đã đăng ký dự thi, mọi người đều có thể thấy bọn họ đứng khắp các hành lang, cầu thang, đi tới đi lui trầm tư suy nghĩ. Đối với dân thiết kế, bất cứ yếu tố xung quanh nào như không khí, mưa, tuyết rơi, cành khô đều có thể trở thành đề tài sáng tạo. Nhưng nếu đem gộp chung một chỗ, lại là một loại thử thách mới.
Mà phương thức tìm ý tưởng của Triệu Thư Ngôn lại là ngồi trước máy tính. Mỹ thiếu niên đeo mắt kính ngồi trước màn hình, giương mắt nhìn đồng hồ trền nền destop, không nhúc nhích đã vài tiếng đồng hồ.
Ngay cả Thôi Ninh Nhạc từ bên ngoài đã trở lại cũng không buồn quan tâm.
“Cậu quả nhiên chưa ăn tối.” Thôi Ninh Nhạc bất đắc dĩ thở dài, đem túi plastic trong tay bỏ xuống trước mặt đối phương.
“Cậu đi mua thật luôn.”Triệu Thư Ngôn cười vô cùng rạng rỡ, mở túi ra, từ trong hộp giấy lấy ra một lát pizza còn nóng hôi hổi.
“Cậu nếu cứ tiếp tục trạch như vậy, phỏng chừng nấm trên người cũng tự sản tự tiêu luôn.” Thôi Ninh Nhạc đi qua, đem kính cận trên mặt người nào đó lấy xuống, không cho cậu vừa ăn vừa nhìn màn hình.
“Ừm…” Không đeo kính cho nên tầm nhìn có chút mờ ảo. Thôi Ninh Nhạc phát hiện khóe môi người nào đấy còn dính vụn bánh, nhịn không được, cúi đầu trực tiếp hôn xuống.
Thiếu niên xinh đẹp bất ngờ bị cướp mất hô hấp, đợi đến sau khi đôi môi của đối phương đã rời đi, mới phun ra một câu vô cùng sát phong cảnh: “Cậu có hôn cũng vô dụng, tôi sẽ không nói cho cậu biết ý tượng thiết kế của tụi này.”
Thôi Ninh Nhạc buồn cười, búng một cái lên trán đối phương: “Tôi là người của cậu rồi mà, còn phòng bị như vậy hử?”
“Thời điểm mấu chốt không thể khinh thường.”Ăn đến đầy một miệng, mỹ thiếu niên ú ớ cười nói.
Thôi Ninh Nhạc cũng không buồn tức giận, mỉm cười đi vào phòng tắm.
Chờ đến lúc trở lại, người nào đó đã giải quyết xong nguyên cái pizza, nhìn chằm chằm hắn: “…Ninh Nhạc này, cậu là vì muốn đi du học nên mới tham gia cuộc thi lần này đi?”
Đang muốn thả người xuống giường, động tác lại khựng giữa chừng. Một lát sau, hắn mới hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
“Đàn anh bảo, nếu giành được giải thưởng này, có thể được miễn thi cuộc kiểm tra đầu vào của đại học X ở Mỹ.”Triệu Thư Ngôn dừng lại một lúc, sau đó tựa tiếu phi tiếu tiếp tục, “Cậu đã sớm biết rồi nhỉ?”
Tầm mắt sụp xuống, Thôi Ninh Nhạc gật đầu: “…Ừm.”
Hắn luôn cẩn thận tránh đi đề tài này.Còn tận hai năm nữa, hắn muốn dùng khoản thời gian này khuyên nhủ đối phương. Bản thân lại không muốn buông tha cho giấc mộng nhiều năm kia, càng bỏ nhiều tình cảm yêu thương, ván bài này đánh càng khó.
Rõ ràng chính mình kéo người kia đi lên con đường tà đạo, mà buộc cậu phải buông tha, cũng lại là hắn.
Thôi Ninh Nhạc vẫn luôn cảm giác bản thân quá ác độc, nhưng có chết cũng không nghĩ buông tay.
Triệu Thư Ngôn bất ngờ nở nụ cười, nói: “Người thắng nhất định là tôi.”
Nếu tương lai đã không thể đoán trước được, như vậy người có thể bắt lấy hạnh phúc trong tay, chính là kẻ chiến thắng.
Mùa xuân năm nay đặc biệt tươi đẹp.
Khoa thiết kế sân vườn đặc biệt mua về một mớ cây giống anh đào Nhật Bản, vì thí nghiệm mà đem trồng chúng khắp các hang cùng ngõ hẻm trong sân trường, khiến cho cảnh sắc mùa xuân năm nay càng thêm tươi vui.
Một đám dân kiến trúc bị cảnh sắc rực rỡ xung quanh hớp hồn, thi nhau ùa ra sân trường vẽ cây vẽ cối.
Thôi Ninh Nhạc quay đầu nhìn quay đầu nhìn lại giá vẽ đã dựng tốt, ngồi xuống bờ ao bên cạnh, bắt đầu vẽ Triệu Thư Ngôn.
Tên nhóc kia gần đây bắt đầu thích mang kính cận, tuy rằng khiến đôi mắt xinh đẹp bị che lấp, nhưng lại giúp tăng thêm hương vị đoan chính, kiều diễm. Theo mớ tin tức hành langcho biết, nhóm fan hâm mộ của Triệu Thư Ngôn đang tăng khá mạnh.
Chỉ riêng Thôi Ninh Nhạc biết, tên kia đeo kính cận là để che đi vành mắt gấu trúc đen thùi của mình.
Chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn nộp bài thi vòng sơ thẩm, tuy rằng mọi người đều đang gấp rút hoàn thành bài nộp, nhưng giống như Triệu Thư Ngôn cả ngày chôn mình trong phòng vẽ tranh cũng không tính là nhiều.
Thời gian cho chủ đề vòng sơ thẩm vô cùng ngắn, không biết đến cùng cậu đã làm được đến đâu rồi? Thôi Ninh Nhạc thật sự muốn nhéo tên kia một phát, khuyên cậu đừng liều mạng như vậy. Năm nay nếu không được, vẫn còn sang năm mà, bọn họ có đến hai cơ hội.
Nhưng hắn nói không nên lời. Chính mình cũng đâu có thả lỏng, sao đủ tư cách đi khuyên tên cuồng công tác kia?
Vì giấc mộng của mình, bọn họ không thể buông tha kiên trì.
Phiền não chính là, một thân ảnh có chút quen mắt đang từ bên kia đường đi đến đây. Thôi Ninh Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Triệu Thư Ngôn đã quăng đi cọ vẽ, vọt tới trước.
“Nè nè, đúng thật là Hàn Tín Lăng đó.”Hứa Tiêu bên cạnh lập tức hứng phấn, thấp giọng reo lên.
Hàn Tín Lăng thì sao chứ? Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm bóng dáng hai con người đang thân mật dựa vào nhau.
“Nữ vương điện hạ quả nhiên lợi hại, đến cả băng sơn mỹ nhân cũng tới gần được.”Hứa Tiêu che miệng cười trộm, “Cái này phải gọi là vạn nhân mê thụ đi?”
“Thụ cái gì á?” Lưu Đông nói chen vào.
“…Thú mỏ vịt ấy.” Khóe miệng cô bạn nhỏ lập tức hạ xuống, vội vàng đem cái đuôi vừa lộ ra giấu trở lại.
Triệu Thư Ngôn bên kia cười vô cùng sáng lạn, giống như nhớ ra chuyện cần phải khoe khoang, lập tức ở trước mặt anh trai khoa chân múa tay giới thiệu đồ đệ nhà mình.
Hàn Tín Lăng thờ ơ gật đầu, nhàn nhạt cười một cái, câu có câu không đáp lại, thái độ với những người khác không quá thân thiện.
Hứa Tiêu chớp chớp mắt, có chút ghen tỵ: “Hai người bọn họ hợp tác tốt như vậy, mấy người chúng ta tham gia cuộc thi này xem ra không còn cơ hội thắng đi?”
“Đừng đánh gia cao bọn họ đến vậy.”Nói xong câu này, Thôi Ninh Nhạc quay đầu lại, tiếp tục vẽ cây cối của mình.
Nhưng một lát sau, bản thân lại nhìn không được liếc trộm một cái. Cho dù giả vờ thành thục thế nào đi nữa, hắn chung quy vẫn chỉ là một tên con trai vừa tròn hai mười.
Triệu Thư Ngôn hàn huyên hồi lâu nữa mới quay về chỗ ngồi, thời điểm đi ngang qua Thôi Ninh Nhạc cũng chẳng buồn ừ hử chào hỏi, cứ như vậy lướt qua như một trận gió lạnh, sát rạt bên người.
Tranh đang để trên giá bị đẩy lệch ra khỏi vị trí, suýt chút nữa thì bay lên trời.
Chết tiệt.
Hàn Tín Lăng thối tha kia, mắc gì nói ra chuyện hắn muốn đi du học a!
Ba ngày sau bắt đầu vòng sơ thẩm, đánh gục không biết bao nhiêu gia hỏa trên dưới. Tuy rằng mới chỉ là vòng sơ thẩm, bài thi chủ yếu do các giáo sư trong trường chấm điểm, nhưng các vị này không hề có ý nhẹ tay đối với sinh viên của mình, tất cả ý kiến đánh giá đều vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào khuyết điểm, đả kích một đám trẻ vốn tràn đầy tự tin, biến thành ủ rũ khóc không ra nước mắt.
Lưu Đông chụp lấy Thỏ con bên cạnh. Tuy rằng đề tài của anh chàng vẫn còn thô ráp nhiều chỗ, nhưng cũng có sáng ý, cho nên có thể miễn cưỡng thông qua vòng sơ thẩm. So với tên này, bên Phó Hiểu Xuân lại không tốt số như vậy.Bởi vì sơ sót của đàn anh cùng nhóm, khiến cho phần triển khai đề tài gặp một sai lầm trí mạng không thể cứu chữa. Cuối cùng, vị đàn anh kia chỉ có thể cười gường, vỗ vỗ vai cậu chàng, hứa hẹn mời cơm bồi tội.
Các đề tài của Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn là hai nhóm được đánh giá cao nhất. Về phần ai tốt hơn ai, bởi vì kết quả này có khả năng dẫn đến tranh chấp giữa vai vị giáo sư là đối thủ một mất một còn kia, cho nên hiệu trưởng đại nhân án binh bất động, sống chết cũng không công bố ra.
Kết thúc vòng sơ thẩm xong, Triệu Thư Ngôn vừa về đến phòng, ngả đầu xuống liền ngủ, mãi đến khi tỉnh lại mới bắt gặp ánh mắt bất mãn của Thôi Ninh Nhạc.
“Nghẹn nhiều ngày như vậy rồi, còn định tìm bất mãn nữa hả?”Thanh âm vừa tỉnh giấc còn hơi khàn khàn.
“Xem bộ mông cậu bắt đầu ngứa ngáy rồi ha.”Thôi Ninh Nhạc một khi đã mất hứng, nói chuyện đều không chút khách khí.
“…Có văn hóa một chút, Kỵ sĩ đại nhân đáng kính của tôi à.” Cậu cười rộ lên, câu lấy cổ đối phương hôn môi.Thật sự thích chết cái bộ dạng không tình nguyện bị mình câu dẫn mà.
Thôi Ninh Nhạc hung tợn cắn môi tên kia một cái, mà vị điện hạ nào kia đau đến mức phải ‘ai da’ một tiếng, định một cước đạp văng kẻ gây sự, nhưng trước khi kịp phản kháng đã bị hắn nhanh tay ngăn lại.
“Nè, hôm nay đến lượt tôi ở trên chứ?”Phát giác tình huống không được đúng lắm, Nữ vương điện hạ vội vàng tạm định chiến.
“Ít dông dài coi.”Bộ dáng hờ hững ngày đó của đối phương hoàn toàn khiến Thôi Ninh Nhạc bị chọc điên.
“Không được… Nè… Buông…” Triệu Thư Ngôn trăm ngàn lần không tình nguyện. Đùa chắc, phải thay phiên nhau mới công bằng nha!
“Không cho!” Nghiến răng nghiến lợi từ chối, động tác càng thêm dùng lực.
“Cậu điên rồi à!” Cảm giác đau đớn nơi cánh tay truyền tới não bộ khiến Triệu Thư Ngôn có chút tức giận, muốn đánh nhau hử?
Bụng bị ăn nguyên một cái khuỷu tay, Thôi Ninh Nhạc sửng sốt, lập tức đứng bật dậy, nhìn Triệu Thư Ngôn còn đang thở hồng hộc.
“…Mẹ nó. Tôi thật sự điên rồi.”Hắn bất ngờ rống lên như vậy, ánh mắt có chút ảm đảm.
Ý thức được có chuyện không đúng, Triệu Thư Ngôn di chuyển nửa thân trên, quan sát người đối diện, lại không hề lên tiếng.Nếu Thôi Ninh Nhạc muốn nói với cậu, hắn sẽ mở miệng, ngược lại nếu không chịu nói, có ép buộc cỡ nào, đối phương cũng sẽ không hé ra nửa chữ.
Chờ một hồi lâu, Thôi Ninh Nhạc mới đem đầu dụi vào bên hõm vai người đối diện, cúi thấp đầu nói một câu: “Cậu bảo muốn thắng, vậy phải thắng cho vang dội một chút. Trăm ngàn lần đừng có để thua đó.”
Người bên dưới chờ thêm lúc nữa mới trả lời: “Tôi sẽ không để cho cậu dễ dàng ra nước ngoài như vậy. Tuyệt đối không.”
Thôi Ninh Nhạc cười, nhưng cái cười này so với khóc còn khó coi hơn.“Nhưng nếu tôi không đi, tương lai sao có thể ở bên cạnh cậu đây?Đằng sau tôi còn cả một cái nhà giam to lớn, không thể không chạy trốn.Tôi sao có thể đối mặt với bọn họ mà nói, ông đây thích một thằng con trai, từ đầu đến chân giống hệt mình đây?Tôi dám sao?Tôi ngay cả ở trước mặt mọi người nắm tay cậu cũng không dám!”
Cái gọi là kiên cường gì đấy, căn bản chỉ mà mây bay, mà bản thân ngay cả thẳng mặt đối diện với người đời còn không dám, đâu ra tư cách nhận hai chữ kiên cường?
“Nhưng nếu tôi đi nước ngoài rồi, cậu sẽ làm sao bây giờ?Tôi không nghĩ để cậu một mình ở lại đây.Tôi hẳn phải đi vài năm, mà trong mấy năm này, ai có thể cam đoan cậu có còn tiếp tục thích tôi, cái tên hãm hại biến cậu thành đồng tính luyến ái nữa hay không? Mà cho dù có chỉ tay lên trời thế hứa đi nữa, vạn nhất nếu cậu lỡ thay lòng đổi dạ, bị thiên lôi đánh chết thì tôi tính sao đây? Triệu Thư Ngôn, cậu quá coi thường nỗi khổ tâm của tôi rồi.”
Triệu Thư Ngôn muốn che miệng người kia không cho hắn tiếp tục nói nữa. Thanh âm đối phương mang theo tiếng nức nở, khiến bản thân cậu cũng không cách nào thoải mái được.
Tương lai sao?
Hiện tại bọn họ đều là hai bàn tay trắng, dựa vào đâu để nói chuyện tương lai bây giờ?
Đến cả năng lực còn chưa đủ, dựa vào cái gì để cò kè mặc cả, bắt đối phương phải theo mình cả đời đây?
“Cậu nhất định phải thắng.Cậu nếu không thắng tôi, để tôi dễ dàng đi du học, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu.” Thôi Ninh Nhạc ôm lấy người trong lòng, rầu rĩ ra lệnh.
Triệu Thư Ngôn chưa từng để tâm chuyện gì đó quá mức giống như hiện tại.Cho dù năm đó có vì bà mà phấn đấu đậu vào trường cấp ba, bản thân cũng không giống như bây giờ, đứng một chỗ lại ngẩn ngơ, mà nằm kiểu gì cũng có thể ngủ quên.
Thôi Ninh Nhạc nhìn người bên cạnh, có chút hối hận vì nói ra những lời khó chịu kia, nhưng cuối cùng lại đành buông xuôi, miệng ngậm chặt, đầu quay đi, coi như cái gì cũng không quan tâm.
Có một số thứ, một khi đã mở lòng bàn tay ra, toàn bộ sẽ rơi xuống.
Ngày hôm đó, Triệu Thư Ngôn đang ngồi làm mô hình thì ngáp dài một cái, Hàn Tín Lăng liếc một cái, lấy lại bản vẽ trước mặt cậu, xoay người bỏ đi, trước đó còn ném lại một câu: “Tôi không muốn cùng một tên thần chí không rõ ràng làm việc, mau trở về ngủ trước đi.”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng vị đàn anh siêu ngầu dần đi xa.
Trong phòng vẽ chỉ còn lại một mình cậu, không còn bản vẽ đương nhiên cũng chẳng cách nào tiếp tục làm mô hình. Triệu Thư Ngôn thu dọn vài thứ, đang chuẩn bị rời đi thì cửa phòng lại bị một người đẩy ra.
Đối phương đi vào, nhìn cậu, hất cằm hỏi: “Đi được chưa?”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt: “Cậu sao tới đúng lúc vậy?”
“Ít dông dài, cậu có đi hay không hả?”Thôi Ninh Nhạc nhíu mày. Hắn sao có thể nói cho tên kia biết chính mình đã nhận được tình báo của Hàn Tín Lăng?
Bị hỏi ngược lại, cậu chỉ có thể gật đầu, vui vẻ đi theo.
Ánh trời chiều vô cùng dịu nhẹ, cũng nhờ buổi trưa vừa trút xuống một trận mưa. Ánh nắng mang theo hơi nước rọi lại, mang theo khí xuân, ấm áp và dịu dàng.
Thôi Ninh Nhạc đưa cho Triệu Thư Ngôn một ly trà sữa, bởi vì cố tình nhờ người bán đun nó thật nóng, cho nên thời điểm đến được tay tên kia thì còn khá ấm, rất thích hợp thưởng thức trong loại thời tiết này.
Triệu Thư Ngôn cười đến hai mắt cong cong, nhìn rất đẹp.Biểu tình này thật khiến người ta muốn cả đời mua trà sữa cho cậu mà thôi.Thôi Ninh Nhạc cũng không phải thánh nhân, đã sớm hãm mình thật sâu, không cách nào thoát ra.
Nếu không phải vành mắt tên kia rõ ràng đã đen thùi, hắn thật sự muốn cứ như vậy quăng người lên giường, hung hăng phát tiết toàn bộ tơ vò đã đóng kén trong lòng. Đối phương vẫn luôn trước sau một bộ dạng ngạo mạn không chịu thua, nhưng thời điểm rúc vào lòng hắn ngủ say, lại biến thành đứa nhỏ tướng nằm xấu xí, lại không hề phòng bị để người ta chơi xấu.
Trên đường trở lại ký túc xá, hai người vẫn không nói một cậu.Xung quanh khá ít người, xem chừng vì chưa đến giờ tan học. Lá vàng bị cơn mưa giữa trưa tước khỏi cành cây rải đầy khắp mặt đường, tựa như những vì sao trên trời rơi xuống nhân gian.
Tâm hồn lãng mạn trước nay chưa từng có, đúng lúc này lại chậm rãi tràn ngập cõi lòng.
Thôi Ninh Nhạc len lén vươn tay trái của mình, chạm nhẹ vào tay phải đối phương, nhưng chỉ dám huých nhẹ một cái rồi lại rút trở về.
Thời tiết, không khí như vậy, khiến con tim bất giác gia tốc. Giống như tranh đấu thật lâu, Thôi Ninh Nhạc lại duỗi tay ra, nhưng còn chưa kịp do dự tiếp, đã bị tay phải đối phương cầm lấy, giữ thật chặt, không cho hắn bỏ ra nữa.
Thôi Ninh Nhạc kinh ngạc nhìn người bên cạnh, nhưng tầm mắt Triệu Thư Ngôn lại đang tránh đi nơi khác.
Lối đi ít người, nhưng không có nghĩa là không có ai.
Con tim điên cuồng đập loạn, cho nên hô hấp như có chút khó khăn.
Thôi Ninh Nhạc một lần nữa cảm giác, yêu phải tên này, quả thật là chuyện hỏng nhất trong cuộc đời của hắn, cũng là… Chuyện hạnh phúc nhất đời này.
Chiều ngày hôm đó, Triệu Thư Ngôn vừa trở lại phòng liền ôm cái đầu nhức của mình ngủ thẳng đến hôm sau, kết quả sáng ấy tỉnh lại liền đói đến có thể nuốt luôn cánh cửa phòng. Mà Thôi Ninh Nhạc đúng lúc bị giáo sư gọi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bữa sáng hắn đã mua, đề ở một góc bàn, còn tỏa khói nóng mờ mờ.
Không có người bầu bạn, một mình ở trong phòng ăn sáng sao thấy vui vẻ gì? Triệu Thư Ngôn cầm bánh bao đậu đỏ cùng tài liệu trên bàn, lại chạy đến phòng vẽ.
Cũng ngày hôm nay, cậu cuối cùng mới hiểu được vì sao Hàn Tín Lăng bắt mình luôn đến phòng vẽ trễ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Bởi vì sợ vụn bánh báo rơi xuống làm dơ dụng cụ trong phòng vẽ, Triệu Thư Ngôn định đứng bên ngoài ăn cho xong bánh rồi mới đi vào trong. Mà đúng lúc này, cậu nghe được bên trong mơ hồ truyền ra thanh âm có chút lạ, cho nên bất giác thả chậm tốc độ. Gióng nói này tựa hồ cậu đã nghe ở đâu đó, chỉ là, ngữ khí của Hàn Tín Lăng đáp lại đối phương, đến Triệu Thư Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng được nghe qua.
Chỉ có người yêu mới thân mật đến như vậy.
Da gà trên người dựng thẳng lên, trong nháy mắt, Triệu Thư Ngôn nghĩ đến việc bỏ chạy.
Nhưng thanh âm có chút quen quen kia khiến cậu nhịn không được nổi lên hiếu kỳ, kết quả hai chân so với lý trí vẫn kiên quyết hơn, liền lựa chọn đứng nguyên tại chỗ.
Mà người trong phòng đương nhiên không hiểu được nỗi lòng giãy dụa của kẻ bên ngoài, tiếp tục tra hỏi người nào đó: “Tối qua hình như cậu đã lấy nhầm phần mềm tiết kiệm năng lượng của tôi, cậu xem lại có không? Cửa sổ này cản nắng rất tốt… A! Nè! Đừng có ăn hết bánh ngọt của tôi chứ!”
“Cũng đâu phải cậu làm, mua lại cái khác là được rồi đi?”Hàn Tín Lăng hừ lạnh một tiếng, “Tôi nói rồi, tôi làm gì cũng không cần xen vào.Ngày hôm qua, không phải cậu bảo luận văn làm thế nào cũng không xong được sao?Còn dư thời gian lo chuyện của tôi?”
“Hừ, lão tử thích quản đấy, thế nào hả?” Người kia cao giọng.
“Mau về ngủ đi, để bánh ngọt lại là được.”Hàn Tín Lăng rất không cảm kích.
“Người ở lại, bánh ngọt đi.Cậu chỉ có duy nhất lựa chọn này thôi.”
“…Đỗ Tiểu Viễn, tôi không thích cùng gấu trúc làm tình. Cậu mau cút về cho tôi, dưỡng cho trắng rồi hãy nằm lên giường tôi.”
Thời điểm bánh bao trên tay Triệu Thư Ngôn rơi xuống đất, Đỗ Tiểu Viễn đồng thời bùng nổ mà rống lên: “Cái tên này!”
Không xong rồi, không xong rồi, này… Cậu không phải nên chạy sao?Biểu tình Triệu Thư Ngôn cứng ngắc, chính là hai chân sao cũng cứng luôn rồi.
“Tôi nhiều năm vẫn luôn như vậy, cậu không phải đã sớm quen rồi sao?” Trong thanh âm Hàn Tín Lăng mang theo ý tứ đùa giỡn hiếm thấy, nhưng ngoại trừ Đỗ Tiểu Viễn, có mấy ai từng được nghe qua ngữ khí này?
“Lão tử thật sự bị heo húc mới đi quan tâm cậu…” Thanh niên kia hiển nhiên bắt đầu thẹn quá hóa giận, “Lão tử không thèm ở với cậu nữa, hiện tại lập tức đi hẹn hò với gái đẹp, tự một mình cậu cố gắng đi… Này! Hức…”
Sau tiếng kêu thảm thiết, là từng đợt rên rỉ đứt quãng.
Triệu Thư Ngôn mặt đỏ tai hồng. Loại chuyện này, nửa năm nay cậu cùng Thôi Ninh Nhạc cũng làm không ít a. Nhưng lỗ tai đi nghe lỏm chuyện của người khác, vẫn không nhịn được mà ngại ngùng.
Hàn Tín Lăng hóa ra cũng là đồng tính luyến ái.
Cư nhiên còn đi thích anh chàng Đỗ Tiểu Viễn bên khoa Công trình tin tức nhìn qua thực đơn thuần.
Che miệng lại, thật vất cả để tiêu hóa sự kiện này, Triệu Thư Ngôn xoay người định rời đi, nhưng cánh cửa đằng sau lưng đã giành trước một bước mở ra, cho nên bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau.
Đỗ Tiểu Viễn há hốc miệng.Triệu Thư Ngôn cắn cắn môi dưới.Hàn Tín Lăng cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, đi ra cửa, mới nhận định được tình hình.
“Ngốc cái gì mà ngốc, mau đi về ngủ.”Hàn Tín Lăng đẩy nhẹ người bên cạnh.
Triệu Thư Ngôn cũng sửng sốt, gật đầu.“Đúng đó, nhanh đi ngủ a, đàn anh.”
Khóe miệng Đỗ Tiểu Viễn giật giật, cứng ngắc hỏi người đối diện: “Ban nãy cậu nhìn thấy cái gì?”
“Cái gì cũng chưa kịp thấy.”Triệu Thư Ngôn không dám nói dối, lại có chút cứng ngắc, “Nhưng tất cả đều nghe được hết.”
Mãi một lúc lâu sau, Đỗ Tiểu Viễn mới túm lấy áo Hàn Tín Lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu, cậu…”
“Cậu sẽ nói cho người ngoài biết sao?”Hàn Tín Lăng bình tĩnh nhìn sườn mặt Triệu Thư Ngôn.
“Không.Tuyệt đối không.” Cậu trả lời máy móc kèm theo một cái lắc đầu cứng ngắc.
“Vậy là được.Loại chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn?Nếu cậu nguyện ý, tôi lập tức lên radio, nói một trăm lần ‘anh yêu em’ cũng chẳng sao.”Hàn Tín Lăng thản nhiên nhìn về phía Đỗ Tiểu Viễn.
“Không cho nói! Đã nói trước khi tốt nghiệp cậu an phận một chút cho tôi!” Đỗ Tiểu Viễn không kìm được kích động, “Lão tử không muốn khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời sinh viên bị hủy trong tay đám khốn nạn nhàm chán ngoài kia!”
Triệu Thư Ngôn bị kẹp giữa hai người, sửng sốt hồi lâu. “Các anh ở chung với nhau được mấy năm rồi?” Cậu đột nhiên xen mồm hỏi một câu.
Hàn Tín Lăng liếc cậu một cái, Đỗ Tiểu Viễn lại có chút khẩn trương, hết nhìn Hàn Tín Lăng lại quay sang Triệu Thư NGôn, cuối cùng vẫn không ngăn đối phương trả lời. “Khoảng chừng năm năm, hay là sáu năm ha?” Người kia giống như đang hỏi ý kiến Đỗ Tiểu Viễn.
“Chuyện này sao tôi nhớ rõ được chứ?!”
Hàn Tín Lăng mỉm cười: “Loại chuyện này nếu cậu còn nhớ kỹ thì cậu sẽ không còn là Đỗ Tiểu Viễn nữa.” Trong thanh âm là tràn đầy yêu thương, tin cậy còn có cả sự kiên định.
“…Những người khác có biết không?” Thời điểm hỏi câu này Triệu Thư Ngôn vô cùng khẩn trương.Cậu muốn biết đàn anh của mình từ đâu có được sự tự tin này.Loại người như bọn họ, đi ngược lại toàn bộ xã hội đó.
Hàn Tín Lăng lại chẳng chút bận tâm: “Cậu muốn biết cái gì hả?”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt.
“Cậu muốn biết tôi vì sao có thể ở trước mặt cậu thẳng thắn thừa nhận hử?Cậu muốn biết tôi vì cái gì lại tự tin được như thế?”Hàn Tín Lăng nở nụ cười, “Bởi vì tôi biết chính mình có thể đảm đương, mặc kệ chuyện gì có xảy ra, tôi đủ lòng tin để vượt qua nó.Bởi vì tôi cũng đã đủ năng lực rồi.Mà Tiểu Viễn cũng vậy.Cùng nhau nhiều năm như vậy, hai chúng tôi đã thành một thể thống nhất.Mà cậu, đồng chí Triệu Thư Ngôn này, cậu đang sợ điều gì hả?”
Đối phương dừng lại một chút, sau đó thẳng thắn nói tiếp: “Đợi đến lúc cậu đi đếncái mốc sáu năm kia, những thứ linh tinh bây giờ, chẳng qua chỉ là tự mình dọa mình thôi. Thôi Ninh Nhạc so với Đỗ Tiểu Viễn còn thông minh hơn, cho dù có phải ăn nhiều đau khổ đi nữa, cậu ít nhất cũng sẽ không vất vẻ như tôi. Cho nên, trước đừng nóng vội mà hâm mộ.”
“Hả?!”Đỗ Tiểu Viễn trợn trừng mắt, quên sạch chuyện phải mắng người nào đó vừa hạ thấp mình.
Triệu Thư Ngôn cũng trợn mắt.Đàn anh làm sao biết a?
“Mới đó đã dám nắm tay tình tứ trước mắt mọi người, con nít thời nay càng lúc càng lớn gan.” Hàn Tín Lăng chụp lấy Đỗ Tiểu Viễn, kéo về phòng, để lại một mình Triệu Thư Ngôn chết đứng ngoài cửa, lại bị sự việc ngày hôm nay dọa đến run rẩy không thôi.
Tác giả :
Minh Tử