Nghịch Phong Nhi Hành
Chương 10
Âu Dương sau giờ dạy ở lại văn phòng sắp xếp danh sách nguyện vọng, anh nằm trong ban hướng dẫn, phụ trách cố vấn học sinh trong việc lựa chọn nguyện vọng tốt nghiệp, hầu hết học sinh đã có kết quả, vậy mà Tiếu Huyền vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Anh cũng không tiếp tục thúc giục, tránh bị Tiếu Huyền cho là kẻ nhiều chuyện
Nhỏ hơn anh mười hai tuổi, tâm tư đứa nhỏ này anh gần như không thể đoán được nữa, không biết thế này có tính là khoảng cách thế hệ không. Tiếu Huyền bọn họ rất mốt, mà anh thì theo không kịp thời đại, bọn họ chạy theo xu hướng thịnh hành gì đó, anh cũng không hiểu được, chỉ có thể hảo hảo đi theo.
“Thầy Âu Dương”, người đi vào là Thượng Bân. Từ khi biết Âu Dương và Tiếu Huyền có quan hệ thân thiết, hắn thường cùng anh lui tới nói chuyện phiếm, tươi cười như hoa, cũng rất dễ làm thân, “Tư liệu lần trước tôi nhờ anh phiên dịch giúp, anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Trong này”. Âu Dương đem một xấp giấy được đóng lại cẩn thận đưa qua. Thượng Bân muốn cho nữ nhi đi du học nước ngoài, rất nhiều tài liệu đều nhờ Âu Dương mới có được.
“Con gái anh vừa nhỏ vừa đáng yêu, anh có thể nỡ để nó đi đến một nơi xa như vậy sao?”
“Ai, còn không phải vì tôi lo cho tương lai của nó sao. Thành tích kém như vậy, trong nước chắc chắn không thi đậu được trường nào, còn không bằng cho nó đi nước ngoài lấy chút danh tiếng”
Âu Dương cười, “Chút danh tiếng này chính là mấy chục vạn đó”
Thượng Bân vẫn meo meo cười, “Có thể đứng cao một chút là đáng giá rồi. Người ta đều nói nền giáo dục của nước ngoài tốt, mặc kệ có học được gì không, chỉ đi xem xem thôi cũng được, nếu thật sự không không học nổi, coi như đi du lịch cũng không tồi. Bất quá con gái tôi không chịu thua kém, tốn nhiều tiền như vậy là không muốn kẻ khác nghĩ nó không vô nổi đại học, không giống như Tiếu Huyền, có trường danh giá mà không đi …”
Âu Dương nghe được cái tên kia liền chú ý, “Tiếu Huyền? Chẳng lẽ em ấy cũng muốn xuất ngoại sao?”
“Anh không biết?” Thượng Bân được một phen cảm giác ta đây là kẻ biết hết, cười đến giống như phật Di Lặc*, “Tiếu Huyền đã sớm xin vào trường Harvard, ngay cả giấy báo trúng tuyển cũng đã nhận được rồi.”
*Phật Di Lặc: ông phật mập có cái bụng tròn, mặt mũi vui vẻ, thường có trẻ con vây quanh cười nói.
Âu Dương kinh ngạc nhìn hắn
“Rất lợi hại phải không? Nghe nói người ta còn khen nó có nhiều tố chất cao, việc gì cũng có bản lĩnh làm tốt, golf mới học không bao lâu, à mà lại nói, chậc, nếu con gái tôi thông minh được bằng một phần mười nó, tôi cũng không quan tâm …”
Âu Dương có điểm run rẩy, “Đó là chuyện khi nào?”
“Cuối năm ngoái a. Hình như truyền thông còn muốn phỏng vấn nữa, nhưng Tiếu gia không thích làm lớn, liền ém nhẹm hết. Kỳ thật chuyện này không phải rất nở mày nở mặt sao, trước tiên là trúng tuyển, sau này sẽ bắt đầu nhiều thứ nữa a.”
Âu Dương sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời. Thượng Bân vẫn còn không ngừng cảm khái: “Anh nói có đứa con thông minh lanh lợi như vậy ai lại không thương a. Tôi nếu là ba ba của nó, nhất định đem nó phủng trong lòng bàn tay, chỉ sợ nó bị ngã …”
“Thầy”
Nghe thấy giọng nói Tiếu Huyền có chút biến đổi, tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, Thượng Bân vội ngậm miệng lại, không dám nói dài nói ngắn gì, chỉ ngượng ngùng cười mà đem tài liệu chạy ra ngoài. Âu Dương vẫn ngồi đó, máu như trước cứ dồn xuống dạ dày, sắc mặt cũng không khôi phục lại.
“Thầy”, Tiếu Huyền đi đến đứng bên cạnh anh, anh mới ý thức được hắn nguyên lai cao lớn như thế, “Thầy tức giận sao?”
Âu Dương trong lòng đau xót, “Chúc mừng em”
“Thầy, em chỉ là muốn chờ thời điểm thích hợp mới nói cho thầy, không phải cố ý giấu thầy…”
Âu Dương cũng biết đây là nói dối cho có lệ, mờ mịt không nói tiếng nào
“Em ra nước ngoài học, cũng không phải chúng ta không thể gặp nhau. Khi nào thầy muốn thăm em, em đều có thể thay thầy lo liệu thủ tục, chi phí em cũng sẽ …”
Âu Dương giống như đau đầu mà đè đè hai bên huyệt Thái Dương, lắc đầu
“Hoặc ngày nghỉ em sẽ trở về thăm thầy, đều như nhau.” Khẩu khí Tiếu Huyền nghe thật nhẹ nhàng, “Em cũng không đi lâu lắm, học xong bốn năm, có lẽ không cần tới bốn năm, em sẽ trở lại…”
“Chỉ có bốn năm” Âu Dương tuy rằng hỗn loạn nhưng vẫn ý thức được không thể tùy tiện tin hắn, “Chính là học viện Harvard?”
Tiếu Huyền do dự một chút, “Có thể học thêm hai năm ở học viện thương nghiệp”
“Học vị tiến sỹ thì sao?”
“… Cái kia, vẫn còn đang suy nghĩ …”
Hỏi thêm một câu, lại càng thấy hiếm mà có câu trả lời chân thật. Càng ngày càng nhận thức rõ sự thật, Âu Dương trong thoáng chốc muốn rơi nước mắt.
“Thầy, em không phải cố ý gạt thầy”
Âu Dương không nói nữa, chỉ tiếp tục lắc đầu
Tiếu Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó dùng hai tay nắm chặt vai anh, “Thầy, nếu thầy thật sự muốn, có thể theo em đi nước ngoài, ở lại đó giúp em, chuyện này cũng không thành vấn đề”
Âu Dương miễn cưỡng thanh giọng, dụi dụi đôi mắt đã ngập nước, tuy trong lòng khó chịu nhưng anh cũng không thể giận dỗi. Hai người đã tới tình trạng này rồi, không thể tiếp tục làm ra vẻ tự nhiên được nữa, do đó cái gì cũng sẽ không được.
“Thầy, thầy cùng thân phận gì để đi cùng em chứ? Muốn an bài thủ tục và vân vân, dù sao cũng phải có một cái cớ, người nhà em liệu có đồng ý hay không?”
Tiếu Huyền lại im lặng, một lát sau mới khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Có thể nói thầy là gia sư riêng”
“A?”
“Quan hệ của chúng ta chắc chắn không giấu được anh hai và cha em. Bất quá em theo bọn họ nói chúng ta chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi, hẳn bọn họ sẽ không để ý”
Âu Dương quay đầu nhìn hắn, đột nhiên có điểm mơ hồ
“Ngoạn ngoạn?”
Tiếu Huyền khụ một tiếng, “Đương nhiên không phải a thầy. Chẳng qua đối với bọn họ nói như vậy thì sự việc mới có thể trở nên đơn giản đi một chút …”
Âu Dương tựa hồ tỉnh táo lại, vui mừng hỏi, “Em nói là, chỉ làm bộ như ngoạn?”
“Vâng”
“Vậy, chúng ta phải giả bộ đến khi nào?” Âu Dương có chút khẩn trương mà thật sự tính toán, “Một năm, hai năm? Năm năm? Đến khi em học xong tất cả các học vị? Hay là … “
Tiếu Huyền nhìn anh, “Thầy, đó là chuyện sau này, hiện tại không cần nghĩ xa như vậy đâu. Cứ thuận theo tự nhiên không phải rất tốt sao?”
“Không cần nghĩ xa như vậy?” Âu Dương sửng sốt nửa ngày, mới như sáng tỏ ý tứ của hắn: “Ý em là, có lẽ bốn, năm năm sau, chúng ta đã sớm chia tay?”
“Thầy …”
Âu Dương cứng người mà nhìn hắn, cũng không nhìn ra trên mặt Tiếu Huyền nửa điểm dao động hay là bối rối, thậm chí là áy náy gì đó. Hắn thoạt nhìn vẫn là vừa lạnh lùng vừa trầm ổn.
Âu Dương suy đi nghĩ lại, nghĩ xem có thể có gì đó cãi lại hắn, cố gắng lựa lời nói nửa ngày, vậy mà chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Em thực là thành thật”
Mọi thứ Tiếu Huyền nói đều hoàn toàn không sai. Hắn mới chỉ mười sáu tuổi, cái tuổi hay thay đổi, chuyện gì cũng không xác định, chuyện gì cũng là tùy thời mà biến hóa, hai người có thể đến hai, ba năm cũng không duy trì được.
Chính là, trong tình ái ai mà không mê muội, đều giống anh thôi, biết rõ sự thật là không dễ dàng, có thể chỉ như mộng tưởng hão huyền, vậy mà luôn ôm ấp giấc mơ về tương lai “vĩnh viễn bên nhau”
Mà Tiếu Huyền thì ngay cả một chút lãng mạn ngốc nghếch đó cũng không có, hoàn toàn là kẻ thanh tỉnh ngoài cuộc
Hắn sao có thể thanh tỉnh như thế? Từ đầu đến cuối đều như vậy
Tiếu Huyền rõ ràng trở nên lãnh đạm hẳn, không hề đến Âu Dương gia, thậm chí cuồi tuần cũng không xuất hiện.
Âu Dương gọi điện đến, thường hoặc là máy trả lời tự động, hoặc là không ai nhấc máy. Ngẫu nhiên có trả lời, Tiếu Huyền cũng không nói mấy câu, qua loa như có lệ xong liền treo máy.
“Tiếu Huyền” mà mỗi ngày không thấy anh liền làm nũng đòi anh nhớ hắn, mỗi ngày phải nói chuyện điện thoại chúc ngủ ngon thật lâu mới chịu chiu vào chăn, đã muốn không còn nữa
Âu Dương mơ hồ nhận ra, anh biết Tiếu Huyền đang lo sợ anh sẽ tham lam
“Tương lai”, “vĩnh viễn” mấy thứ này, đối với Tiếu Huyền mà nói không khác gì mấy lời rao hàng ở đâu cũng thấy. Hắn hẳn là thấy áp lực, muốn buông tay trước.
Tiếu Huyền ngay cả trường học cũng không đi. Hắn dù sao chắc chắn cũng có thể thuận lợi tốt nghiệp, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ thì có thể yên tâm mà tiếp tục. Âu Dương hiểu, hắn chỉ là không muốn thấy anh mà thôi.
Tình cảm chính là thứ trắng mềm mơ hồ như vậy đấy, càng cố sức nắm lấy, chỉ càng nắm không được.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Âu Dương rốt cuộc hiểu không cần chờ đợi nữa, anh không tiếp tục cùng Chung Lý nói chuyện về Tiếu Huyền, cũng không tiếp tục bất chấp mà gọi điện đến nhà hắn.
Buổi tối sau khi vùi đầu làm xong công việc, anh liền xốc dậy tinh thần mà nấu bữa khuya, một chút mì cùng rau xanh, ở trong nồi kêu ùng ục nổi bong bóng, anh cũng chỉ đờ đẫn mà đứng đó chờ.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, anh theo bản năng đóng bếp ga, đi ra mở cửa.
Giống như đang nằm mơ. Bên trong cánh cửa là một khung cảnh bình yên với nồi mì rau xanh, mà ngoài cửa là người anh hi vọng nhìn thấy nhất, cũng là người anh không dám tin có thể nhìn thấy nhất
Đại não của Âu Dương đột nhiên đình chỉ, không biết làm sao, chưa nghĩ ra phải phản ứng như thế nào thì trên mặt bất tri bất giác đã nở một nụ cười.
Tuy rằng nghĩ ra rất nhiều thứ để hung hăng chất vấn hắn, nhưng sau đó lại không biết bắt đầu làm sao, há miệng một lúc, rốt cuộc cũng chỉ nói: “Sao lại đến đây? Thầy có nấu bữa ăn khuya, để thầy làm cho em một phần”
Tiếu Huyền không nói gì, chỉ “Ân” một tiếng, tiến vào tiện tay đóng cửa lại, theo Âu Dương vào nhà bếp
“Thầy, em đến để nói với thầy một chuyện”
“Uhm?” Âu Dương mở tủ lạnh tìm một ít thịt cùng rau dưa, trước tiên đem mớ hổ lốn đã muốn khét trong nồi lấy ra
“Em thấy tốt hơn hết là trực tiếp đến nói cho thầy”
“Chuyện gì?” Âu Dương cố sức mà cắt miếng thịt, thịt đông lạnh để lâu trở nên thực cứng, cảm giác giống như đang gọt một tảng đá.
“Thầy, thầy vẫn là không nên đi”
Âu Dương bỗng nhiên ngừng tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Tiếu Huyền cũng không tránh né ánh mắt anh, trấn định mà nói, “Chuyện theo em đi Mỹ, thầy cứ xem như em chưa từng đề cập. Nếu thầy đi, thực sự không tiện”
Âu Dương hé miệng thở dốc, sau đó khép miệng lại, im lặng không nói gì
Một lát sau, anh ngẩng đầu, con mắt ửng đỏ nhìn trừng trừng hắn, “Em nói thẳng là chia tay đi, không phải rõ ràng hơn sao?”
Chữ cuối anh nói ra như muốn nghẹn lại, chịu đựng không rơi nước mắt mà tiếp tục: “Cần gì phải quanh co lòng vòng”
“Không phải đâu thầy”
Âu Dương qua làn nước mắt nhìn hắn
“Người nhà em cảm thấy như vậy không thích hợp, nên …”
Âu Dương giống như sắp nhịn không nổi, nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc, là người nhà em cảm thấy không thích hợp, hay chính em cảm thấy không thích hợp?”
Tiếu Huyền nhìn thẳng anh, “Thầy, thầy không tin em sao?”
Âu Dương nghẹn ngào một chút, thanh âm run rẩy: “Tôi vẫn luôn tin tưởng em”. Cho nên em mới đối tôi nói dối nhiều như vậy.”
“Thầy, thầy đừng như vậy”, Tiếu Huyền từng bước tiến tới, làm như sắp hôn hai má ướt sũng của anh, anh vội quay đầu né tránh nụ hôn rẻ mạt tầm thường này.
“Cho dù sau này không ở cùng nhau, chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà. Người nhà em nếu không đồng ý, em cũng sẽ có biện pháp, loại chuyện này không thể miễn cưỡng …”
“Tôi biết, tôi sẽ không đi, tôi sẽ tiếp tục ở lại đây dạy học”, Âu Dương khịt khịt mũi, thu dọn đống hỗn độn thịt và đồ ăn mà anh biết sẽ chẳng có người dùng, “Em về đi”
Tiếu Huyền dừng lại trong chốc lát, qua vài giây mới mở miệng: “Thầy, thầy nên từ chức ở trường đi”
Âu Dương giật mình quay đầu nhìn hắn
“Kì thật thầy không còn thích hợp tiếp tục dạy học, chuyện của chúng ta, hiện tại bọn họ đều biết. Thân là giáo viên lại cùng học trò có loại quan hệ này, là không đúng quy tắc, nếu bọn họ muốn sa thải thầy, dựa vào việc này là đủ rồi, hơn nữa thanh danh giáo viên sẽ bị tổn hại, việc dụ dỗ học trò mà nói … “
Âu Dương chỉ cảm thấy đầu óc từng đợt kêu ong ong, lúc nói chuyện môi không kìm được run rẩy: “Em thực biết quan tâm a …”
“Thầy …”
“Là tôi dụ dỗ em sao? Em đúng là … “, ‘qua sông đoạn cầu’ bốn chữ này nghẹn ở trong cổ họng nói không nên lời, ánh mắt đã muốn mờ mịt.
Hai người bây giờ lại làm cái việc cãi cọ né tránh trách nhiệm, thật sự là đáng cười, chuyện này còn quan trọng sao.
“Quên đi”, Âu Dương miễn cưỡng khụ một tiếng, “Tôi sẽ chờ đến lúc trường sa thải tôi”
“Thầy, em chỉ muốn tốt cho thầy. So với việc chờ bọn họ mở miệng, không bằng chính mình rút lui trước …”
Âu Dương trừng đôi con ngươi đã sưng lên, tức giận đến phát run, “Quan hệ của chúng là là do em ban cho, nhưng công việc của tôi không phải là nhờ em mà có! Em không có quyền khiến tôi từ bỏ!”
Lúc sau Tiếu Huyền bị đuổi về, chẳng biết lúc nào mới rời đi, dù sao cũng không còn gặp lại, dù Tiếu Huyền có mấy lần gọi điện thoại đến, Âu Dương cũng không chịu nghe máy.
Vô luận Âu Dương luyến tiếc hắn bao nhiêu, về sau hai người vẫn tựa như xa lạ, không còn qua lại. Chính là hắn vẫn làm như không có việc gì cứ gọi điện đến, có lẽ trong lòng hắn, những thương tổn này căn bản chẳng là gì cả.
Một hài tử được nuông chiều như vậy sẽ không biết người khác trong lòng đang bị tổn thương, thực là vô tâm đến tàn nhẫn.
Bất ngờ vào ngày cuối cùng để nộp nguyện vọng, Tiếu Huyền một lần nữa đến trường, mặt không biến sắc mà ngồi trong phòng học, có vẻ mệt mỏi, thậm chí chẳng buồn khoác lên dáng vẻ tươi cười thường ngày.
Âu Dương nhẫn nại không nhìn tới hắn, dù con mắt vẫn còn sưng đến khó chịu cũng cố chỉ nhìn xung quanh. May đây là khóa cuối cùng của buổi chiều, vừa hoàn thành xong anh liền quay về văn phòng của mình.
Vốn nên thu dọn đồ đạc về nhà, nhưng bảng nguyện vọng mà lớp trưởng Trác Văn Dương phụ trách vẫn chưa giao, nói là còn thiếu một phần. Trác Văn Dương là một học trò ngoan, đối với anh luôn lễ phép lại quan tâm, thực làm anh yên tâm. Hiện giờ không có công việc gì cần hoàn thành gấp, tiếp tục chờ một chút cũng không sao.
Chờ được một lát, anh lấy tay xoa xoa mắt, uống một ngụm nước dỗ yên cái bụng đói. Lúc muốn xem giờ, mới nhớ đồng hồ Tiếu Huyền tặng anh đã tháo xuống, vậy mà bản thân còn chưa bỏ được thói quen đó.
Yên lặng ngồi chờ, cố gắng không nghĩ đến Tiếu Huyền, nhưng trong đầu lại toàn là bóng dáng người kia. Bộ dáng hắn lúc làm nũng, lúc nhu thuận, lúc bướng bỉnh …
Nghĩ đến sau này không còn gặp được hắn, không còn nghe được hắn dùng giọng nói đáng yêu kêu “thầy”, nói “thích thầy”, trong ngực liền tê liệt, co rút mang theo từng trận đau đớn.
Nghe được tiếng gõ cửa, anh vội tùy tiện lau lau mặt, nói: “Mời vào”
Người đẩy cửa vào không phải Trác Văn Dương, Âu Dương kinh ngạc nhìn kẻ mới đến, miễn cưỡng hỏi: “Sao lại là em?”
“Vậy chứ thầy đang đợi ai?”
Khẩu khí Tiếu Huyền so với trước kia có gì đó không giống, tựa như châm chọc lại mang theo điểm hung ác, Âu Dương chưa từng thấy qua hắn như vậy, nhất thời có chút kích động.
“Thầy vì sao phải trốn tránh em?”
Kiểu nói chuyện trắng đen lẫn lộn này làm người ta cảm thấy nực cười, chính là Âu Dương lại cười không nổi, trừng con ngươi đỏ ngầu lên nhìn hắn.
“Lão sư, thầy không thích em sao?”
Lại hỏi vấn đề quen thuộc này, trước kia lúc làm nũng cũng lặp đi lặp lại cả ngàn lần rồi.
Mắt Âu Dương dần nóng lên, nghĩ đến những chuyện trước kia khi hai người vẫn còn ở chung một chỗ, rồi nghĩ sau này không thể gặp lại, thứ cảm giác căm hận vì bị đùa bỡn bỗng trở nên mờ nhạt, chính là trong tâm bỗng trở nên mềm yếu.
Khụ một tiếng, đem yết hầu đang nghẹn lại thanh thanh, “Bây giờ còn nói cái gì … thích”, anh không nhìn Tiếu Huyền, “Chúng ta hiện giờ chẳng còn quan hệ gì. Kì thật cũng tốt, chuyện ban đầu vốn … không đúng”
Anh dừng lại một chút, “Em ra nước ngoài học, nên hảo hảo chiếu cố bản thân … cái gì nên làm thì làm. Chờ em mười năm sau trở về, hẳn đã là một đại nam nhân bản lĩnh … Thầy, tôi, có lẽ già rồi, nếu vận khí tốt, có thể kết hôn hảo hảo cùng người đó sống một chỗ … lúc đó …”
“Sẽ không như vậy”
Âu Dương đột nhiên bị ngắt lời, giật mình nhìn hắn
“Thầy, không phải thầy sẽ vĩnh viễn vẫn thích tôi sao? Chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi sao? Mặc kệ thế nào, thầy cũng sẽ không quên tôi, bỏ theo người khác, đúng không?”
Nhân lúc Âu Dương vẫn còn giật mình, Tiếu Huyền đã nhanh đi qua, một tay đem anh từ sau bàn giãy giụa ra, ôm đến đặt trên bàn.
“Thân thể thầy cũng chỉ một mình tôi có thể ôm, thầy đối với tôi vẫn còn cảm giác, đúng không? Người khác ôm thầy, thầy sẽ không cảm thấy gì, có phải hay không?”
“Tiếu, Tiếu Huyền …”
Vài thứ gì đó trên bàn bị gạt xuống đất, cái ly cái chén và vân vân đều bể nát, thanh âm loảng xoảng vang vọng làm người ta kinh hãi.
Âu Dương không thể tin được, anh không nghĩ Tiếu Huyền cũng có lúc sẽ sử dụng bạo lực, trong mắt tràn đầy tơ máu, hoàn toàn không phải là đứa trẻ nhu thuận dịu ngoan luôn hướng anh meo meo cười trước kia.
“Tiếu, Tiếu Huyền, không cần giỡn, em đừng náo loạn!”
Dù liều mạng phản kháng, quần áo vẫn bị lột xuống, Tiếu Huyền căn bản cũng chẳng ôn nhu gì, chỉ vội vàng mà lung tung kéo quần anh, thoáng vài cái Âu Dương đã bị lột sạch, gắt gao đặt trên bàn.
Âu Dương đầu đầy mồ hôi, trán nổi gân xanh nhưng vẫn không giãy giụa được, từ đầu là vừa tức vừa không dám tin, nghẹn giọng mắng vài câu, dần dần càng ngày càng vô lực, liền trở nên hoảng hốt.
“Đừng như vậy, Tiếu Huyền, sẽ có người tới …”
Không biết có phải anh tưởng tượng hay không, tựa hồ nghe được trên hành lang loáng thoáng có tiếng bước chân, nghĩ ngay cả cửa cũng chưa đóng, Âu Dương cả người lạnh toát, bất chấp tất cả mà khép nép nói: “Cầu, cầu em, sẽ có người vào …”
Tiếu Huyền nhếch nhếch môi, giống như hơi nở nụ cười, “Hiện tại là lúc nào, trừ học trò ngoan như tôi, làm gì còn ai đến tìm thầy”
Âu Dương sợ bị người khác nhìn thấy, lắp bắp nói: “Thật đó, là Văn Dương …”
“Văn Dương?” Tiếu Huyền lặp lại một chút, thì thào, “Xưng hô thật là thân thiết … Thầy chừng nào thì sẽ cùng cậu ta? Sau khi chia tay tôi thì nam nhân mới của thầy chính là cậu ta sao?”
“Không, không phải, trò ấy chính là đến đưa ta bảng nguyện vọng …”
Âu Dương bị hắn dùng ngón tay thô bạo đảo lộng, đau đến nghĩ phải lùi về sau, đầu như nổ tung, thấy hắn cởi bỏ quần muốn áp lại đây, liều mạng dùng sức muốn đẩy hai chân hắn ra, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bản thân cả người xích lõa, hắn lại chỉ cởi quần ra để tiến vào, cái cảm giác bất lực chịu bị vũ nhục này khiến anh nghẹn ngào, lại bị xâm phạm một cách thô lỗ mang theo đau đớn làm cho gân trên đầu anh đều phình lên thình thịch đập mạnh.
“Thầy, thầy …” Tiếu Huyền ôm chặt anh, động tác chẳng hề ôn nhu, nhưng giọng nói lại mang theo một điểm yếu đuối, “Thầy sẽ không quên em phải không …”
Âu Dương đau đến run rẩy, lại vì bị hắn ôm mà chẳng thể động đậy.
“Nói chỉ thích một mình em …” Tiếu Huyền cúi đầu vùi trong cổ anh, lặp đi lặp lại hôn nó.
“Không phải thầy đã nói sẽ không thay đổi sao? Qua bao lâu cũng vẫn luôn như vậy, có phải không?”
“Thầy … thầy …”
Kịch liệt mà giao hoan, cuồng dã mà va chạm, khiến cho cái bàn kẽo kẹt rung động, nhưng lại không mang đến một tia khoái cảm, Âu Dương chỉ cảm thấy đau, hai mắt đều đã ngập nước đến mơ hồ, không nói ra lời.
Dù đau như vậy, nhưng lại không cảm thấy căm hận, đôi mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng, thế mà cuối cùng anh vẫn toàn tâm toàn ý yêu kẻ không ngừng tra tấn anh.
Thậm chí còn muốn ôm chặt hắn, tự tôn và những thứ khác đều không còn quan trọng, dù bị mắng là ngu ngốc cũng được, là tử triền lạn đả* cũng tốt, toàn bộ đều không quan hệ, anh chỉ mong mãi mãi được ở bên Tiếu Huyền.
*tử triện lạn đả: bị đánh đến chết cũng không buông tay
“Tiếu Huyền, Tiếu Huyền …” Lúc dừng lại thì giọng hai người đã khản đặc đến không nghe được gì, Âu Dương rúc vào lòng hắn nghe tiếng thở dốc ồ ồ, run rẩy nói, “Nếu em không muốn cùng thầy nữa, hãy buông tay đi.”
Tiếu Huyền chỉ ôm anh, không nói lời nào.
“Không cần tiếp tục lừa thầy”, Âu Dương bấu vào lưng hắn mà khóc, “Nếu không thể cùng với thầy, liền chia tay đi …”
Tiếu Huyền hơi hơi nới lỏng vòng tay, rồi lại ôm chặt anh.
Tuy rằng ôm nhau cùng một chỗ, nhưng không biết vì sao trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh hư không, dù không nói gì, anh cũng hiểu chẳng còn hi vọng nào nữa.
Đây không phải là một bước ngoặt, mà là một dấu chấm hết.
Tim đau đến khó chịu, cả tiếng tiếp theo anh chỉ không ngừng khóc, khóc đến mức dạ dày cũng quặn đau. Tiếu Huyền chỉ ở bên cạnh ôm anh, giống dỗ một tiểu hài tử mà xoa xoa lưng anh, đầu anh, nhưng không nói lời nào.
Bầu trời tối sầm, trong trường gần như không còn ai, Tiếu Huyền giúp anh mặc quần áo, đem quần áo bị vò thành nhăn nhúm chỉnh trang lại, sau đó ôm anh ra ngoài.
Anh trước kia cũng không biết Tiếu Huyền lại khỏe như vậy. Người này, có rất nhiều thứ mà anh chưa từng biết.
Rốt cuộc anh lần đầu nhìn thấy chiếc xe của Tiếu Huyền, không gian phía trong thực rộng, Tiếu Huyền ôm anh ngồi ở đằng sau, giống như ôm một bệnh nhân ốm yếu, đem đầu anh tự vào lồng ngực hắn.
Ngồi trong xe ăn một ít đồ linh tinh xem như cơm chiều, đôi mắt cùng yết hầu của anh đều sưng lên, không nuốt nổi, Tiếu Huyền cũng không miễn cưỡng anh, cho anh uống một chút nước, rồi mới dặn dò tài xế hai câu.
Lúc sau Tiếu Huyền thực giống một đại nam nhân, tựa như muốn đem tất cả ôn nhu mà trước đây hắn thiếu anh một lần bù đắp hết.
Hai người cứ như vậy giữ nguyên tư thế ôm nhau, vô thanh vô tức, chậm rãi trở về.
Đưa anh về nhà, đi vào trong phòng, Tiếu Huyền lại ôm anh lên giường, không để tâm anh đang giãy giụa kịch liệt mà kiên quyết đặt anh dưới thân.
Cả một buồi tối, Tiếu Huyền cứ thường xuyên bám lấy anh mà thô bạo cưỡng bức, mặc kệ anh có nguyện ý hay không.
Âu Dương cảm giác bản thân giống như bị đào một cái lỗ lớn, tất cả những gì hữu dụng cuối cùng đều bị cướp đi sạch sẽ. Sau khi bị lấy hết tất cả, ngay cả một cái liếc mắt cũng sẽ không đáng được nhận.
Hết buổi tối này, hai người sẽ không còn bên nhau nữa. Anh mơ mơ màng màng nghĩ như vậy mà sợ hãi, rất sợ trời sẽ sáng, sợ đến mức ngủ không được, dù nằm trong lòng Tiếu Huyền cũng không ngừng thấy ác mộng.
Đến nửa đêm thì Âu Dương phát sốt, bừng tỉnh dậy, dùng âm thanh khàn khản hỏi thiếu niên nằm bên cạnh: “Hiện tại, có phải muốn chia tay rồi không?”
Mỗi lần như vậy Tiếu Huyền đều nói “Không phải”, xoa xoa mặt anh, tóc anh, đem anh ôm vào lồng ngực.
Lúc trời gần sáng, Tiếu Huyền lặng lẽ đứng dậy, rời đi.
Âu Dương biết, nhưng không kêu hắn lại, cũng không lên tiếng, anh cảm thấy không cần làm thế, cố gắng giữ lấy làm gì, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Anh cũng không tiếp tục thúc giục, tránh bị Tiếu Huyền cho là kẻ nhiều chuyện
Nhỏ hơn anh mười hai tuổi, tâm tư đứa nhỏ này anh gần như không thể đoán được nữa, không biết thế này có tính là khoảng cách thế hệ không. Tiếu Huyền bọn họ rất mốt, mà anh thì theo không kịp thời đại, bọn họ chạy theo xu hướng thịnh hành gì đó, anh cũng không hiểu được, chỉ có thể hảo hảo đi theo.
“Thầy Âu Dương”, người đi vào là Thượng Bân. Từ khi biết Âu Dương và Tiếu Huyền có quan hệ thân thiết, hắn thường cùng anh lui tới nói chuyện phiếm, tươi cười như hoa, cũng rất dễ làm thân, “Tư liệu lần trước tôi nhờ anh phiên dịch giúp, anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Trong này”. Âu Dương đem một xấp giấy được đóng lại cẩn thận đưa qua. Thượng Bân muốn cho nữ nhi đi du học nước ngoài, rất nhiều tài liệu đều nhờ Âu Dương mới có được.
“Con gái anh vừa nhỏ vừa đáng yêu, anh có thể nỡ để nó đi đến một nơi xa như vậy sao?”
“Ai, còn không phải vì tôi lo cho tương lai của nó sao. Thành tích kém như vậy, trong nước chắc chắn không thi đậu được trường nào, còn không bằng cho nó đi nước ngoài lấy chút danh tiếng”
Âu Dương cười, “Chút danh tiếng này chính là mấy chục vạn đó”
Thượng Bân vẫn meo meo cười, “Có thể đứng cao một chút là đáng giá rồi. Người ta đều nói nền giáo dục của nước ngoài tốt, mặc kệ có học được gì không, chỉ đi xem xem thôi cũng được, nếu thật sự không không học nổi, coi như đi du lịch cũng không tồi. Bất quá con gái tôi không chịu thua kém, tốn nhiều tiền như vậy là không muốn kẻ khác nghĩ nó không vô nổi đại học, không giống như Tiếu Huyền, có trường danh giá mà không đi …”
Âu Dương nghe được cái tên kia liền chú ý, “Tiếu Huyền? Chẳng lẽ em ấy cũng muốn xuất ngoại sao?”
“Anh không biết?” Thượng Bân được một phen cảm giác ta đây là kẻ biết hết, cười đến giống như phật Di Lặc*, “Tiếu Huyền đã sớm xin vào trường Harvard, ngay cả giấy báo trúng tuyển cũng đã nhận được rồi.”
*Phật Di Lặc: ông phật mập có cái bụng tròn, mặt mũi vui vẻ, thường có trẻ con vây quanh cười nói.
Âu Dương kinh ngạc nhìn hắn
“Rất lợi hại phải không? Nghe nói người ta còn khen nó có nhiều tố chất cao, việc gì cũng có bản lĩnh làm tốt, golf mới học không bao lâu, à mà lại nói, chậc, nếu con gái tôi thông minh được bằng một phần mười nó, tôi cũng không quan tâm …”
Âu Dương có điểm run rẩy, “Đó là chuyện khi nào?”
“Cuối năm ngoái a. Hình như truyền thông còn muốn phỏng vấn nữa, nhưng Tiếu gia không thích làm lớn, liền ém nhẹm hết. Kỳ thật chuyện này không phải rất nở mày nở mặt sao, trước tiên là trúng tuyển, sau này sẽ bắt đầu nhiều thứ nữa a.”
Âu Dương sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời. Thượng Bân vẫn còn không ngừng cảm khái: “Anh nói có đứa con thông minh lanh lợi như vậy ai lại không thương a. Tôi nếu là ba ba của nó, nhất định đem nó phủng trong lòng bàn tay, chỉ sợ nó bị ngã …”
“Thầy”
Nghe thấy giọng nói Tiếu Huyền có chút biến đổi, tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, Thượng Bân vội ngậm miệng lại, không dám nói dài nói ngắn gì, chỉ ngượng ngùng cười mà đem tài liệu chạy ra ngoài. Âu Dương vẫn ngồi đó, máu như trước cứ dồn xuống dạ dày, sắc mặt cũng không khôi phục lại.
“Thầy”, Tiếu Huyền đi đến đứng bên cạnh anh, anh mới ý thức được hắn nguyên lai cao lớn như thế, “Thầy tức giận sao?”
Âu Dương trong lòng đau xót, “Chúc mừng em”
“Thầy, em chỉ là muốn chờ thời điểm thích hợp mới nói cho thầy, không phải cố ý giấu thầy…”
Âu Dương cũng biết đây là nói dối cho có lệ, mờ mịt không nói tiếng nào
“Em ra nước ngoài học, cũng không phải chúng ta không thể gặp nhau. Khi nào thầy muốn thăm em, em đều có thể thay thầy lo liệu thủ tục, chi phí em cũng sẽ …”
Âu Dương giống như đau đầu mà đè đè hai bên huyệt Thái Dương, lắc đầu
“Hoặc ngày nghỉ em sẽ trở về thăm thầy, đều như nhau.” Khẩu khí Tiếu Huyền nghe thật nhẹ nhàng, “Em cũng không đi lâu lắm, học xong bốn năm, có lẽ không cần tới bốn năm, em sẽ trở lại…”
“Chỉ có bốn năm” Âu Dương tuy rằng hỗn loạn nhưng vẫn ý thức được không thể tùy tiện tin hắn, “Chính là học viện Harvard?”
Tiếu Huyền do dự một chút, “Có thể học thêm hai năm ở học viện thương nghiệp”
“Học vị tiến sỹ thì sao?”
“… Cái kia, vẫn còn đang suy nghĩ …”
Hỏi thêm một câu, lại càng thấy hiếm mà có câu trả lời chân thật. Càng ngày càng nhận thức rõ sự thật, Âu Dương trong thoáng chốc muốn rơi nước mắt.
“Thầy, em không phải cố ý gạt thầy”
Âu Dương không nói nữa, chỉ tiếp tục lắc đầu
Tiếu Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó dùng hai tay nắm chặt vai anh, “Thầy, nếu thầy thật sự muốn, có thể theo em đi nước ngoài, ở lại đó giúp em, chuyện này cũng không thành vấn đề”
Âu Dương miễn cưỡng thanh giọng, dụi dụi đôi mắt đã ngập nước, tuy trong lòng khó chịu nhưng anh cũng không thể giận dỗi. Hai người đã tới tình trạng này rồi, không thể tiếp tục làm ra vẻ tự nhiên được nữa, do đó cái gì cũng sẽ không được.
“Thầy, thầy cùng thân phận gì để đi cùng em chứ? Muốn an bài thủ tục và vân vân, dù sao cũng phải có một cái cớ, người nhà em liệu có đồng ý hay không?”
Tiếu Huyền lại im lặng, một lát sau mới khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Có thể nói thầy là gia sư riêng”
“A?”
“Quan hệ của chúng ta chắc chắn không giấu được anh hai và cha em. Bất quá em theo bọn họ nói chúng ta chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi, hẳn bọn họ sẽ không để ý”
Âu Dương quay đầu nhìn hắn, đột nhiên có điểm mơ hồ
“Ngoạn ngoạn?”
Tiếu Huyền khụ một tiếng, “Đương nhiên không phải a thầy. Chẳng qua đối với bọn họ nói như vậy thì sự việc mới có thể trở nên đơn giản đi một chút …”
Âu Dương tựa hồ tỉnh táo lại, vui mừng hỏi, “Em nói là, chỉ làm bộ như ngoạn?”
“Vâng”
“Vậy, chúng ta phải giả bộ đến khi nào?” Âu Dương có chút khẩn trương mà thật sự tính toán, “Một năm, hai năm? Năm năm? Đến khi em học xong tất cả các học vị? Hay là … “
Tiếu Huyền nhìn anh, “Thầy, đó là chuyện sau này, hiện tại không cần nghĩ xa như vậy đâu. Cứ thuận theo tự nhiên không phải rất tốt sao?”
“Không cần nghĩ xa như vậy?” Âu Dương sửng sốt nửa ngày, mới như sáng tỏ ý tứ của hắn: “Ý em là, có lẽ bốn, năm năm sau, chúng ta đã sớm chia tay?”
“Thầy …”
Âu Dương cứng người mà nhìn hắn, cũng không nhìn ra trên mặt Tiếu Huyền nửa điểm dao động hay là bối rối, thậm chí là áy náy gì đó. Hắn thoạt nhìn vẫn là vừa lạnh lùng vừa trầm ổn.
Âu Dương suy đi nghĩ lại, nghĩ xem có thể có gì đó cãi lại hắn, cố gắng lựa lời nói nửa ngày, vậy mà chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Em thực là thành thật”
Mọi thứ Tiếu Huyền nói đều hoàn toàn không sai. Hắn mới chỉ mười sáu tuổi, cái tuổi hay thay đổi, chuyện gì cũng không xác định, chuyện gì cũng là tùy thời mà biến hóa, hai người có thể đến hai, ba năm cũng không duy trì được.
Chính là, trong tình ái ai mà không mê muội, đều giống anh thôi, biết rõ sự thật là không dễ dàng, có thể chỉ như mộng tưởng hão huyền, vậy mà luôn ôm ấp giấc mơ về tương lai “vĩnh viễn bên nhau”
Mà Tiếu Huyền thì ngay cả một chút lãng mạn ngốc nghếch đó cũng không có, hoàn toàn là kẻ thanh tỉnh ngoài cuộc
Hắn sao có thể thanh tỉnh như thế? Từ đầu đến cuối đều như vậy
Tiếu Huyền rõ ràng trở nên lãnh đạm hẳn, không hề đến Âu Dương gia, thậm chí cuồi tuần cũng không xuất hiện.
Âu Dương gọi điện đến, thường hoặc là máy trả lời tự động, hoặc là không ai nhấc máy. Ngẫu nhiên có trả lời, Tiếu Huyền cũng không nói mấy câu, qua loa như có lệ xong liền treo máy.
“Tiếu Huyền” mà mỗi ngày không thấy anh liền làm nũng đòi anh nhớ hắn, mỗi ngày phải nói chuyện điện thoại chúc ngủ ngon thật lâu mới chịu chiu vào chăn, đã muốn không còn nữa
Âu Dương mơ hồ nhận ra, anh biết Tiếu Huyền đang lo sợ anh sẽ tham lam
“Tương lai”, “vĩnh viễn” mấy thứ này, đối với Tiếu Huyền mà nói không khác gì mấy lời rao hàng ở đâu cũng thấy. Hắn hẳn là thấy áp lực, muốn buông tay trước.
Tiếu Huyền ngay cả trường học cũng không đi. Hắn dù sao chắc chắn cũng có thể thuận lợi tốt nghiệp, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ thì có thể yên tâm mà tiếp tục. Âu Dương hiểu, hắn chỉ là không muốn thấy anh mà thôi.
Tình cảm chính là thứ trắng mềm mơ hồ như vậy đấy, càng cố sức nắm lấy, chỉ càng nắm không được.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Âu Dương rốt cuộc hiểu không cần chờ đợi nữa, anh không tiếp tục cùng Chung Lý nói chuyện về Tiếu Huyền, cũng không tiếp tục bất chấp mà gọi điện đến nhà hắn.
Buổi tối sau khi vùi đầu làm xong công việc, anh liền xốc dậy tinh thần mà nấu bữa khuya, một chút mì cùng rau xanh, ở trong nồi kêu ùng ục nổi bong bóng, anh cũng chỉ đờ đẫn mà đứng đó chờ.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, anh theo bản năng đóng bếp ga, đi ra mở cửa.
Giống như đang nằm mơ. Bên trong cánh cửa là một khung cảnh bình yên với nồi mì rau xanh, mà ngoài cửa là người anh hi vọng nhìn thấy nhất, cũng là người anh không dám tin có thể nhìn thấy nhất
Đại não của Âu Dương đột nhiên đình chỉ, không biết làm sao, chưa nghĩ ra phải phản ứng như thế nào thì trên mặt bất tri bất giác đã nở một nụ cười.
Tuy rằng nghĩ ra rất nhiều thứ để hung hăng chất vấn hắn, nhưng sau đó lại không biết bắt đầu làm sao, há miệng một lúc, rốt cuộc cũng chỉ nói: “Sao lại đến đây? Thầy có nấu bữa ăn khuya, để thầy làm cho em một phần”
Tiếu Huyền không nói gì, chỉ “Ân” một tiếng, tiến vào tiện tay đóng cửa lại, theo Âu Dương vào nhà bếp
“Thầy, em đến để nói với thầy một chuyện”
“Uhm?” Âu Dương mở tủ lạnh tìm một ít thịt cùng rau dưa, trước tiên đem mớ hổ lốn đã muốn khét trong nồi lấy ra
“Em thấy tốt hơn hết là trực tiếp đến nói cho thầy”
“Chuyện gì?” Âu Dương cố sức mà cắt miếng thịt, thịt đông lạnh để lâu trở nên thực cứng, cảm giác giống như đang gọt một tảng đá.
“Thầy, thầy vẫn là không nên đi”
Âu Dương bỗng nhiên ngừng tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Tiếu Huyền cũng không tránh né ánh mắt anh, trấn định mà nói, “Chuyện theo em đi Mỹ, thầy cứ xem như em chưa từng đề cập. Nếu thầy đi, thực sự không tiện”
Âu Dương hé miệng thở dốc, sau đó khép miệng lại, im lặng không nói gì
Một lát sau, anh ngẩng đầu, con mắt ửng đỏ nhìn trừng trừng hắn, “Em nói thẳng là chia tay đi, không phải rõ ràng hơn sao?”
Chữ cuối anh nói ra như muốn nghẹn lại, chịu đựng không rơi nước mắt mà tiếp tục: “Cần gì phải quanh co lòng vòng”
“Không phải đâu thầy”
Âu Dương qua làn nước mắt nhìn hắn
“Người nhà em cảm thấy như vậy không thích hợp, nên …”
Âu Dương giống như sắp nhịn không nổi, nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc, là người nhà em cảm thấy không thích hợp, hay chính em cảm thấy không thích hợp?”
Tiếu Huyền nhìn thẳng anh, “Thầy, thầy không tin em sao?”
Âu Dương nghẹn ngào một chút, thanh âm run rẩy: “Tôi vẫn luôn tin tưởng em”. Cho nên em mới đối tôi nói dối nhiều như vậy.”
“Thầy, thầy đừng như vậy”, Tiếu Huyền từng bước tiến tới, làm như sắp hôn hai má ướt sũng của anh, anh vội quay đầu né tránh nụ hôn rẻ mạt tầm thường này.
“Cho dù sau này không ở cùng nhau, chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà. Người nhà em nếu không đồng ý, em cũng sẽ có biện pháp, loại chuyện này không thể miễn cưỡng …”
“Tôi biết, tôi sẽ không đi, tôi sẽ tiếp tục ở lại đây dạy học”, Âu Dương khịt khịt mũi, thu dọn đống hỗn độn thịt và đồ ăn mà anh biết sẽ chẳng có người dùng, “Em về đi”
Tiếu Huyền dừng lại trong chốc lát, qua vài giây mới mở miệng: “Thầy, thầy nên từ chức ở trường đi”
Âu Dương giật mình quay đầu nhìn hắn
“Kì thật thầy không còn thích hợp tiếp tục dạy học, chuyện của chúng ta, hiện tại bọn họ đều biết. Thân là giáo viên lại cùng học trò có loại quan hệ này, là không đúng quy tắc, nếu bọn họ muốn sa thải thầy, dựa vào việc này là đủ rồi, hơn nữa thanh danh giáo viên sẽ bị tổn hại, việc dụ dỗ học trò mà nói … “
Âu Dương chỉ cảm thấy đầu óc từng đợt kêu ong ong, lúc nói chuyện môi không kìm được run rẩy: “Em thực biết quan tâm a …”
“Thầy …”
“Là tôi dụ dỗ em sao? Em đúng là … “, ‘qua sông đoạn cầu’ bốn chữ này nghẹn ở trong cổ họng nói không nên lời, ánh mắt đã muốn mờ mịt.
Hai người bây giờ lại làm cái việc cãi cọ né tránh trách nhiệm, thật sự là đáng cười, chuyện này còn quan trọng sao.
“Quên đi”, Âu Dương miễn cưỡng khụ một tiếng, “Tôi sẽ chờ đến lúc trường sa thải tôi”
“Thầy, em chỉ muốn tốt cho thầy. So với việc chờ bọn họ mở miệng, không bằng chính mình rút lui trước …”
Âu Dương trừng đôi con ngươi đã sưng lên, tức giận đến phát run, “Quan hệ của chúng là là do em ban cho, nhưng công việc của tôi không phải là nhờ em mà có! Em không có quyền khiến tôi từ bỏ!”
Lúc sau Tiếu Huyền bị đuổi về, chẳng biết lúc nào mới rời đi, dù sao cũng không còn gặp lại, dù Tiếu Huyền có mấy lần gọi điện thoại đến, Âu Dương cũng không chịu nghe máy.
Vô luận Âu Dương luyến tiếc hắn bao nhiêu, về sau hai người vẫn tựa như xa lạ, không còn qua lại. Chính là hắn vẫn làm như không có việc gì cứ gọi điện đến, có lẽ trong lòng hắn, những thương tổn này căn bản chẳng là gì cả.
Một hài tử được nuông chiều như vậy sẽ không biết người khác trong lòng đang bị tổn thương, thực là vô tâm đến tàn nhẫn.
Bất ngờ vào ngày cuối cùng để nộp nguyện vọng, Tiếu Huyền một lần nữa đến trường, mặt không biến sắc mà ngồi trong phòng học, có vẻ mệt mỏi, thậm chí chẳng buồn khoác lên dáng vẻ tươi cười thường ngày.
Âu Dương nhẫn nại không nhìn tới hắn, dù con mắt vẫn còn sưng đến khó chịu cũng cố chỉ nhìn xung quanh. May đây là khóa cuối cùng của buổi chiều, vừa hoàn thành xong anh liền quay về văn phòng của mình.
Vốn nên thu dọn đồ đạc về nhà, nhưng bảng nguyện vọng mà lớp trưởng Trác Văn Dương phụ trách vẫn chưa giao, nói là còn thiếu một phần. Trác Văn Dương là một học trò ngoan, đối với anh luôn lễ phép lại quan tâm, thực làm anh yên tâm. Hiện giờ không có công việc gì cần hoàn thành gấp, tiếp tục chờ một chút cũng không sao.
Chờ được một lát, anh lấy tay xoa xoa mắt, uống một ngụm nước dỗ yên cái bụng đói. Lúc muốn xem giờ, mới nhớ đồng hồ Tiếu Huyền tặng anh đã tháo xuống, vậy mà bản thân còn chưa bỏ được thói quen đó.
Yên lặng ngồi chờ, cố gắng không nghĩ đến Tiếu Huyền, nhưng trong đầu lại toàn là bóng dáng người kia. Bộ dáng hắn lúc làm nũng, lúc nhu thuận, lúc bướng bỉnh …
Nghĩ đến sau này không còn gặp được hắn, không còn nghe được hắn dùng giọng nói đáng yêu kêu “thầy”, nói “thích thầy”, trong ngực liền tê liệt, co rút mang theo từng trận đau đớn.
Nghe được tiếng gõ cửa, anh vội tùy tiện lau lau mặt, nói: “Mời vào”
Người đẩy cửa vào không phải Trác Văn Dương, Âu Dương kinh ngạc nhìn kẻ mới đến, miễn cưỡng hỏi: “Sao lại là em?”
“Vậy chứ thầy đang đợi ai?”
Khẩu khí Tiếu Huyền so với trước kia có gì đó không giống, tựa như châm chọc lại mang theo điểm hung ác, Âu Dương chưa từng thấy qua hắn như vậy, nhất thời có chút kích động.
“Thầy vì sao phải trốn tránh em?”
Kiểu nói chuyện trắng đen lẫn lộn này làm người ta cảm thấy nực cười, chính là Âu Dương lại cười không nổi, trừng con ngươi đỏ ngầu lên nhìn hắn.
“Lão sư, thầy không thích em sao?”
Lại hỏi vấn đề quen thuộc này, trước kia lúc làm nũng cũng lặp đi lặp lại cả ngàn lần rồi.
Mắt Âu Dương dần nóng lên, nghĩ đến những chuyện trước kia khi hai người vẫn còn ở chung một chỗ, rồi nghĩ sau này không thể gặp lại, thứ cảm giác căm hận vì bị đùa bỡn bỗng trở nên mờ nhạt, chính là trong tâm bỗng trở nên mềm yếu.
Khụ một tiếng, đem yết hầu đang nghẹn lại thanh thanh, “Bây giờ còn nói cái gì … thích”, anh không nhìn Tiếu Huyền, “Chúng ta hiện giờ chẳng còn quan hệ gì. Kì thật cũng tốt, chuyện ban đầu vốn … không đúng”
Anh dừng lại một chút, “Em ra nước ngoài học, nên hảo hảo chiếu cố bản thân … cái gì nên làm thì làm. Chờ em mười năm sau trở về, hẳn đã là một đại nam nhân bản lĩnh … Thầy, tôi, có lẽ già rồi, nếu vận khí tốt, có thể kết hôn hảo hảo cùng người đó sống một chỗ … lúc đó …”
“Sẽ không như vậy”
Âu Dương đột nhiên bị ngắt lời, giật mình nhìn hắn
“Thầy, không phải thầy sẽ vĩnh viễn vẫn thích tôi sao? Chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi sao? Mặc kệ thế nào, thầy cũng sẽ không quên tôi, bỏ theo người khác, đúng không?”
Nhân lúc Âu Dương vẫn còn giật mình, Tiếu Huyền đã nhanh đi qua, một tay đem anh từ sau bàn giãy giụa ra, ôm đến đặt trên bàn.
“Thân thể thầy cũng chỉ một mình tôi có thể ôm, thầy đối với tôi vẫn còn cảm giác, đúng không? Người khác ôm thầy, thầy sẽ không cảm thấy gì, có phải hay không?”
“Tiếu, Tiếu Huyền …”
Vài thứ gì đó trên bàn bị gạt xuống đất, cái ly cái chén và vân vân đều bể nát, thanh âm loảng xoảng vang vọng làm người ta kinh hãi.
Âu Dương không thể tin được, anh không nghĩ Tiếu Huyền cũng có lúc sẽ sử dụng bạo lực, trong mắt tràn đầy tơ máu, hoàn toàn không phải là đứa trẻ nhu thuận dịu ngoan luôn hướng anh meo meo cười trước kia.
“Tiếu, Tiếu Huyền, không cần giỡn, em đừng náo loạn!”
Dù liều mạng phản kháng, quần áo vẫn bị lột xuống, Tiếu Huyền căn bản cũng chẳng ôn nhu gì, chỉ vội vàng mà lung tung kéo quần anh, thoáng vài cái Âu Dương đã bị lột sạch, gắt gao đặt trên bàn.
Âu Dương đầu đầy mồ hôi, trán nổi gân xanh nhưng vẫn không giãy giụa được, từ đầu là vừa tức vừa không dám tin, nghẹn giọng mắng vài câu, dần dần càng ngày càng vô lực, liền trở nên hoảng hốt.
“Đừng như vậy, Tiếu Huyền, sẽ có người tới …”
Không biết có phải anh tưởng tượng hay không, tựa hồ nghe được trên hành lang loáng thoáng có tiếng bước chân, nghĩ ngay cả cửa cũng chưa đóng, Âu Dương cả người lạnh toát, bất chấp tất cả mà khép nép nói: “Cầu, cầu em, sẽ có người vào …”
Tiếu Huyền nhếch nhếch môi, giống như hơi nở nụ cười, “Hiện tại là lúc nào, trừ học trò ngoan như tôi, làm gì còn ai đến tìm thầy”
Âu Dương sợ bị người khác nhìn thấy, lắp bắp nói: “Thật đó, là Văn Dương …”
“Văn Dương?” Tiếu Huyền lặp lại một chút, thì thào, “Xưng hô thật là thân thiết … Thầy chừng nào thì sẽ cùng cậu ta? Sau khi chia tay tôi thì nam nhân mới của thầy chính là cậu ta sao?”
“Không, không phải, trò ấy chính là đến đưa ta bảng nguyện vọng …”
Âu Dương bị hắn dùng ngón tay thô bạo đảo lộng, đau đến nghĩ phải lùi về sau, đầu như nổ tung, thấy hắn cởi bỏ quần muốn áp lại đây, liều mạng dùng sức muốn đẩy hai chân hắn ra, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bản thân cả người xích lõa, hắn lại chỉ cởi quần ra để tiến vào, cái cảm giác bất lực chịu bị vũ nhục này khiến anh nghẹn ngào, lại bị xâm phạm một cách thô lỗ mang theo đau đớn làm cho gân trên đầu anh đều phình lên thình thịch đập mạnh.
“Thầy, thầy …” Tiếu Huyền ôm chặt anh, động tác chẳng hề ôn nhu, nhưng giọng nói lại mang theo một điểm yếu đuối, “Thầy sẽ không quên em phải không …”
Âu Dương đau đến run rẩy, lại vì bị hắn ôm mà chẳng thể động đậy.
“Nói chỉ thích một mình em …” Tiếu Huyền cúi đầu vùi trong cổ anh, lặp đi lặp lại hôn nó.
“Không phải thầy đã nói sẽ không thay đổi sao? Qua bao lâu cũng vẫn luôn như vậy, có phải không?”
“Thầy … thầy …”
Kịch liệt mà giao hoan, cuồng dã mà va chạm, khiến cho cái bàn kẽo kẹt rung động, nhưng lại không mang đến một tia khoái cảm, Âu Dương chỉ cảm thấy đau, hai mắt đều đã ngập nước đến mơ hồ, không nói ra lời.
Dù đau như vậy, nhưng lại không cảm thấy căm hận, đôi mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng, thế mà cuối cùng anh vẫn toàn tâm toàn ý yêu kẻ không ngừng tra tấn anh.
Thậm chí còn muốn ôm chặt hắn, tự tôn và những thứ khác đều không còn quan trọng, dù bị mắng là ngu ngốc cũng được, là tử triền lạn đả* cũng tốt, toàn bộ đều không quan hệ, anh chỉ mong mãi mãi được ở bên Tiếu Huyền.
*tử triện lạn đả: bị đánh đến chết cũng không buông tay
“Tiếu Huyền, Tiếu Huyền …” Lúc dừng lại thì giọng hai người đã khản đặc đến không nghe được gì, Âu Dương rúc vào lòng hắn nghe tiếng thở dốc ồ ồ, run rẩy nói, “Nếu em không muốn cùng thầy nữa, hãy buông tay đi.”
Tiếu Huyền chỉ ôm anh, không nói lời nào.
“Không cần tiếp tục lừa thầy”, Âu Dương bấu vào lưng hắn mà khóc, “Nếu không thể cùng với thầy, liền chia tay đi …”
Tiếu Huyền hơi hơi nới lỏng vòng tay, rồi lại ôm chặt anh.
Tuy rằng ôm nhau cùng một chỗ, nhưng không biết vì sao trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh hư không, dù không nói gì, anh cũng hiểu chẳng còn hi vọng nào nữa.
Đây không phải là một bước ngoặt, mà là một dấu chấm hết.
Tim đau đến khó chịu, cả tiếng tiếp theo anh chỉ không ngừng khóc, khóc đến mức dạ dày cũng quặn đau. Tiếu Huyền chỉ ở bên cạnh ôm anh, giống dỗ một tiểu hài tử mà xoa xoa lưng anh, đầu anh, nhưng không nói lời nào.
Bầu trời tối sầm, trong trường gần như không còn ai, Tiếu Huyền giúp anh mặc quần áo, đem quần áo bị vò thành nhăn nhúm chỉnh trang lại, sau đó ôm anh ra ngoài.
Anh trước kia cũng không biết Tiếu Huyền lại khỏe như vậy. Người này, có rất nhiều thứ mà anh chưa từng biết.
Rốt cuộc anh lần đầu nhìn thấy chiếc xe của Tiếu Huyền, không gian phía trong thực rộng, Tiếu Huyền ôm anh ngồi ở đằng sau, giống như ôm một bệnh nhân ốm yếu, đem đầu anh tự vào lồng ngực hắn.
Ngồi trong xe ăn một ít đồ linh tinh xem như cơm chiều, đôi mắt cùng yết hầu của anh đều sưng lên, không nuốt nổi, Tiếu Huyền cũng không miễn cưỡng anh, cho anh uống một chút nước, rồi mới dặn dò tài xế hai câu.
Lúc sau Tiếu Huyền thực giống một đại nam nhân, tựa như muốn đem tất cả ôn nhu mà trước đây hắn thiếu anh một lần bù đắp hết.
Hai người cứ như vậy giữ nguyên tư thế ôm nhau, vô thanh vô tức, chậm rãi trở về.
Đưa anh về nhà, đi vào trong phòng, Tiếu Huyền lại ôm anh lên giường, không để tâm anh đang giãy giụa kịch liệt mà kiên quyết đặt anh dưới thân.
Cả một buồi tối, Tiếu Huyền cứ thường xuyên bám lấy anh mà thô bạo cưỡng bức, mặc kệ anh có nguyện ý hay không.
Âu Dương cảm giác bản thân giống như bị đào một cái lỗ lớn, tất cả những gì hữu dụng cuối cùng đều bị cướp đi sạch sẽ. Sau khi bị lấy hết tất cả, ngay cả một cái liếc mắt cũng sẽ không đáng được nhận.
Hết buổi tối này, hai người sẽ không còn bên nhau nữa. Anh mơ mơ màng màng nghĩ như vậy mà sợ hãi, rất sợ trời sẽ sáng, sợ đến mức ngủ không được, dù nằm trong lòng Tiếu Huyền cũng không ngừng thấy ác mộng.
Đến nửa đêm thì Âu Dương phát sốt, bừng tỉnh dậy, dùng âm thanh khàn khản hỏi thiếu niên nằm bên cạnh: “Hiện tại, có phải muốn chia tay rồi không?”
Mỗi lần như vậy Tiếu Huyền đều nói “Không phải”, xoa xoa mặt anh, tóc anh, đem anh ôm vào lồng ngực.
Lúc trời gần sáng, Tiếu Huyền lặng lẽ đứng dậy, rời đi.
Âu Dương biết, nhưng không kêu hắn lại, cũng không lên tiếng, anh cảm thấy không cần làm thế, cố gắng giữ lấy làm gì, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Tác giả :
Lâm Lâm