Nghịch Lửa
Chương 51
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc thang và mùi thuốc khử trùng. Khi Bạch Thuật Bắc đi lướt qua người cô y tá, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào khoang mũi anh, sặc đến nhức đầu.
Mi tâm anh nhíu chặt, khó chịu lườm cô y tá một cái.
Cô y tá kia không nhìn anh, bỏ qua bước chào hỏi thông thường, trực tiếp đi đến cuối giường làm nhiệm vụ ghi chép. Đầu cô ta luôn cúi thấp, nên không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, cả người toát ra hơi thở lạnh nhạt.
Bạch Thuật Bắc ngủ không đủ giấc nên tâm trạng hơi gắt gỏng, cầm bao thuốc và cái bật lửa, rảo bước thẳng ra ngoài.
Lức cửa phòng khép lại, cô y tá lập tức dừng bút, nhìn lom lom cánh cửa hồi lâu, xác định bên ngoài không còn động tĩnh mới giơ tay tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nặng nề mệt mỏi.
Lâm Vãn Thu thật sự không còn cách khác. Cô luôn nhớ rõ những lời Bạch Thuật nói, anh ta sẽ không cho cô gặp mặt con gái. Cô muốn gặp Manh Manh, chỉ còn cách lựa chọn phương thức lén lén lút lút, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Đi tới cạnh giường, Lâm Vãn Thu cúi đầu ngắm nhìn đứa bé đang ngủ say, trong mắt chất chứa sự dịu dàng pha lẫn nét bi thương. Đời này, người cô có lỗi nhất chính là Manh Manh, cô vĩnh viễn không thể bù đắp những lỗi lầm đã gây ra với bé.
Giơ tay chạm vào gò má trơn mềm, xúc cảm so với trong mộng chân thật hơn nhiều. Lâm Vãn Thu ngồi bên giường, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt như thể thủy triều dâng rồi rút, từ từ nhấn chìm cô.
Manh Manh đang trong cơn mộng mị, bất chợt cảm thấy có người đụng vào mình. Bàn tay vô thức nâng lên, quơ quơ vài cái, hai mắt chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu.
Lâm Vãn Thu vui mừng mà khóc, tâm tình cực kì phức tạp, vừa muốn khóc vừa muốn cười, ngón trỏ quẹt nhẹ sống mũi bé: "Cục cưng đã tỉnh rồi à ?"
Manh Manh "Dạ" một tiếng, hai mắt trợn to, lắc đầu lia lịa, giơ tay nắm chạt ngón trỏ của Lâm Vãn Thu "Mẹ đừng đi, để Manh Manh mơ dài thêm một lúc, chứ chốc nữa trời sáng, mẹ lại biến mất, không thấy tăm hơi."
Câu nói của Manh Manh khiến tuyến lệ tan vỡ, Lâm Vãn Thu vội vàng cúi đầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống ga giường. Cô làm sao không hiểu cảm giác của bé, cô cũng giống vậy, đêm nào cũng nằm mơ thấy bé, khi tỉnh lại thì nỗi cô tịch trống vắng dào dạt trong tim.
Sau đó, cô mở to mắt đến khi trời sáng, chỉ nhớ về con gái.
Lâm Vãn Thu hít mạnh hai cánh mũi, chờ đáy mắt khô ráo mới ngẩng đầu, mỉm cười: "Manh Manh, không phải nằm mơ, mẹ thật sự. . . . . . Tới thăm con."
Đôi mắt Manh Manh bỗng chốc tròn xoe, miệng há thành hình chữ “O”, lát sau thì mừng khôn xiết, nhổm người muốn ngồi dậy: "Mẹ!"
Hai cánh tay bé siết chặt cổ Lâm Vãn Thu, sức lức lớn đến mức khiến cô kinh ngạc. Biểu hiện của bé làm cô vừa vui mừng vừa chua xót. Nỗi nhớ mong của bé, không hề kém cạnh so với cô.
Lâm Vãn Thu cũng dùng sức khóa chặt thân thể nhỏ nhắn của bé, nghẹn ngào: "Cục cưng còn đau không? Mẹ thổi chỗ đau cho con nhé."
Manh Manh tựa trên vai cô, hiểu chuyện lắc đầu: "Hết đau rồi, mẹ trở lại khiến Manh Manh vui sướng, đau đớn đã bay sạch."
Lâm Vãn Thu càng ôm bé chặt hơn, không thốt nổi một câu. Trước kia, cô đồng ý kết hôn với Bạch Thuật Bắc, chỉ nghĩ đơn giản, về sau sẽ được sống cùng người mình yêu, và có thể ngày ngày ở bên cạnh con gái. Cô chịu cô đơn bao năm, cuối cùng cũng tìm được cho mình một “ngôi nhà”.
Không ngờ kết cục lại nực cười như vậy, còn làm liên lụy đến con gái cô, bắt nó phải chịu đựng buồn tủi. Ngẫm lại, Lâm Vãn Thu làm người thật quá thất bại, khó trách Bạch Thuật Bắc không thích.
"Mẹ, mẹ xem nè." Manh Manh từ trong cổ áo, móc ra một sợi dây chuyền bạc, từ từ đem chiếc khóa Cát tường lắc lắc trước mặt cô, "Ngày nào Manh Manh cũng mang theo đồ mẹ tặng. Mẹ thấy con có ngoan không?”.
Lâm Vãn Thu cắn mạnh môi dưới, cổ họng khô rát, căng đau, chỉ có thể dùng giọng mũi nghèn nghẹt “ừm” một tiếng.
Manh Manh cẩn thận quan sát phản ứng của cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ quay về nhà được không? Mẹ đừng giận ba nữa, ba đã biết lỗi rồi. Hay con bắt ba viết giấy cam kết ——"
Lâm Vãn Thu nhìn bộ dáng nóng lòng muốn giải thích của bé, tế bào toàn thân như thể co ro một chỗ. Cô không có cách giải thích cho bé hiểu, cũng không thể nhẫn tâm chọc thủng sự kì vọng của bé.
Lâm Vãn Thu trầm trầm thở ra, nói lãng sang chuyện khác. Cô giống như làm ảo thuật, co bàn tay thành quả đấm, lắc lắc trước mặt Manh Manh, ngay sau đó xòe ra: "Manh Manh xem mẹ mang cho con cái gì nè?"
Manh Manh chớp chớp hai hàng mi, thấy mấy viên kẹo Đại Bạch THỏ nằm trong tay Lâm Vãn Thu, mắt sáng rực: "Wow, mẹ biết không, ngày nào mấy cô y tá cũng bắt Manh Manh uống thuốc, đắng quá trời."
Lâm Vãn Thu bóc vỏ một viên kẹo, cẩn thận nhét vỏ kẹo vào túi, cô không được bất cẩn lưu lại dấu vết để người đàn ông kia phát giác. Đem kẹo đưa tới trước mặt bé, cô dịu dàng nói: "Manh Manh ngoan,sau này nhớ phải nghe lời cô ý tá, uống thuốc đều đặn, sau đó mỗi ngày mẹ sẽ tới, cho con kẹo Đại Bạch Thỏ, chịu không?"
Manh Manh nghiêng đầu, cười híp mắt: "Mỗi ngày mẹ đều đến?"
Lâm Vãn Thu không dám bảo đảm, bởi vì nếu Bạch Thuật Bắc ở đây, cô không thể xuất hiện, chỉ nhếch môi, đem kẹo nhét vào miệng bé: "Ăn ngon không?"
Manh Manh thỏa mãn nheo nheo hai mắt, nhoài người chui vào ngực Lâm Vãn Thu: "Ba không có năng khiếu dỗ dành phụ nữ, hèn gì mẹ muốn bỏ nhà trốn đi."
Lâm Vãn Thu thở dài, lặng thinh không nói.
-
Lúc Bạch Thuật Bắc trở về, nhìn thấy Manh Manh nằm trên giường, hai tay chơi đùa chiếc khóa Cát tường. Anh có chút bất ngờ, tới gần thì phát hiện tâm tình của bé tốt hơn nhiều, khuôn mặt không giấu nổi nét cười thỏa nguyện.
"Lên tinh thần rồi à?" Bạch Thuật Bắc không tò mò nguyên do, chỉ cho rằng thân thể bé đã khỏe hơn.
Anh ngồi phịch xống ghế, kéo kéo cà vạt: "Con đã lên tinh thần, còn ba bị con giày vò cho đừ người."
Nói đọan, Bạch Thuật Bắc nghiêng đầu nhìn bé, thấy bé không thèm để tâm đến lời than vãn của anh, vẫn mải mê cười híp mắt ngắm nghía chiếc khóa, dáng vẻ thật sự có chút quái dị.
Bạch Thuật Bắc đứng dậy nhìn bé hồi lâu, giơ tay sờ trán bé, hẳn không phải sốt cao dẫn đến lơ ngơ đấy chứ?
Manh Manh bực bội hất tay Bạch Thuật Bắc, ánh mắt nhìn anh có chút. . . . . .
"Con đang nằm nhớ đến mẹ, ba đừng quấy rầy con."
Bạch Thuật Bắc bị bộ dáng nghiêm túc cùng giọng nói nghiêm nghị của con gái làm cho cho dở khóc dở cười, quay lại nằm trên sô pha: "Được được, con cứ tiếp tục nhớ đi."
Manh Manh liếc nhìn ba mình, hai con ngươi đen đảo lòng vòng, cuối cùng nói: "Ba, ba nói xem, nếu mẹ là y tá, có phải tốt lắm không ?."
Bạch Thuật Bắc nhắm hai mắt, chẳng biết đã ngủ hay chưa. Manh Manh thất vọng, hai cánh mũi tràn ra tiếng “hừ” nhẹ. Bé đã cố tình ám chỉ như vậy mà ba cũng không hiểu, chắc có ngày bé bị ba ngốc làm cho tức chết mất!
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Vãn Thu ghé thăm Manh Manh vài lần, vẫn đóng giả thành cô y tá, dĩ nhiên cô luôn chọn thời điểm Bạch Thuật Bắc vắng mặt mà đến.
Có lúc Bạch Thuật Bắc ngồi lì không chịu đi, cô chỉ có thể lặng lẽ vào xem một lát, sau đó thừa dịp Bạch Thuật Bắc lơ đễnh không chú ý, vội vã nhét kẹo cho bé.
Manh Manh hi vọng mẹ về nhà, nhưng cũng cảm thấy phương thức « gặp mặt trong bóng tối » cực kì mới lạ thú vị.
Hai mẹ con cứ lén lút gặp mặt ngay dưới mí mắt của Bạch Thuật Bắc .
Manh Manh nằm viện đến ngày thứ tư, bác sĩ thông báo có thể xuất viện. Cô nhóc tự nhiên dở chứng, sống chết không chịu đi, khóc hu hu, ghì chặt đầu giường: "Con còn muốn ở vài ngày, bụng bụng còn đau lắm."
Bác sĩ là một ông bác ôn hòa dễ gần, thấy bộ điệu của bé, không nhịn được bật cười: "Trước giờ, bác chỉ gặp trẻ con sợ bệnh viện, chưa gặp qua đứa bé nào một mực đòi ở lại bệnh viện, Manh Manh dũng cảm nhỉ."
Bạch Thuật Bắc nghi ngờ quan sát bé, quả thật, hành động của Manh Manh hơi quái lạ.
Sự kháng nghị của bé dĩ nhiên không có tác dụng, Bạch Thuật Bắc không có thời gian đôi co với con gái, trực tiếp đi làm thủ tục xuất viện, lúc trở lại thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Manh manh bĩu môi: "Ba, con ghét ba nhất."
Bạch Thuật Bắc tự dưng bị liên lụy, ngạc nhiên bật cười: "Bé cưng thối, là bác sĩ không cho con ở đây, liên quan gì đến ba."
Manh Manh nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng. Bạch Thuật Bắc cảm thấy hứng thú, tạm đặt đồ đạc qua một bên giường, buồn cười bóp chóp mũi bé: "Ngày trước con rất ghét bệnh viện, sao giờ lại đột nhiên thay đổi?"
Manh Manh mím mạnh môi, lo sợ sẽ bất cẩn nói ra.
Bạch Thuật Bắc thấy bé như vậy, càng lúc càng cảm thấy kì quái, giơ tay muốn cởi quần áo bệnh nhân trên người bé: "Đi thôi, công việc còn đang chờ ba đấy."
Manh Manh uốn éo người không muốn cởi quần áo, Bạch Thuật Bắc dùng lực lớn, lôi kéo chiếc áo của Manh Manh lên. Manh Manh vội vàng cúi đầu xem túi áo, ngay sau đó tức giận, la to: "Kẹo rớt hết rồi!"
Kẹo?
Tay Bạch Thuật Bắc dò xét túi áo bé, bên trong đầy ắp những viên kẹo Đại Bạch THỏ. Không biết vì sao, trong khoảnh khắc, trái tim anh đập dồn dập như trống.
Thật ra cũng có thể mấy cô y tá cho bé kẹo, nhưng trong lòng anh. . . . . . mơ hồ cảm thấy khả năng ấy không thể xảy ra.
Mấy ngày trước, bé nói Lâm Vãn Thu hay mua kẹo Đại Bạch Thỏ cho bé, thêm sự việc hôm nay...thật quá trùng hợp rồi.
"Ở đâu ra?" Bạch Thuật Bắc nghiêm túc nhìn bé, tay nắm quả đấm siết căng.
Manh Manh cúi đầu, tay đè chặt miệng túi, giống như bên trong không phải là những viên kẹo bình thường, mà là báu vật trân quý của bé.
Bạch Thuật Bắc thấy bé không nói lời nào, tâm tư càng chìm nghỉm. Nếu là y tá hoặc người nào cho, bé khẳng định sẽ trả lời ngay lập tức. Anh từ từ khom người, đứng đối diện khuôn mặt bé, giọng nói khàn đục khác thường: "Có phải hay không, mẹ đã tới?"
Chung quy từ miệng bé không thể phát ra lời nói láo, Manh Manh từ từ ngẩng đầu, lí nhí nói: "Là ba tự đoán được, Manh Manh không thất hứa với mẹ, lỗ mũi sẽ không dài ngoằn, đúng không ba?"
Bạch Thuật Bắc trầm mặc, như có cái búa gõ mạnh vào đầu, cả người choáng váng, thêm tâm trạng rầu rỉ, khổ sở.
Lâm Vãn Thu đã tới, chọn những thời điểm anh vắng mặt. Cô chỉ quan tâm Manh Manh, chẳng buồn để ý đến anh. Trong đầu từ lâu đã có nhận thức này, nhưng khi hành động của cô diễn ra trong thực tế, trái tim vẫn không tránh khỏi đau đớn.
Cảm giác nhức nhối lan khắp toàn thân, tựa như thất vọng, tựa như thống khổ.
Những cảm xúc tiêu cực này, tuyệt đối không phải là do áy náy mà xuất hiện.
Manh Manh nhìn bộ dáng thất thần của Bạch Thuật Bắc, thấy tội tội, bèn đem một viên kẹo nhét vào miệng anh: "Ba đừng nóng giận, Manh Manh sẽ nhịn ăn kẹo, nhường cho ba một viên. Vì mẹ không cho con nói . . . . . ."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc phức tạp liếc nhìn con gái đang ra sức nịnh nọt, lấy lòng, trong miệng anh tỏa ra mùi hương sữa nhàn nhạt, lại giống như mùi vị của sự đau khổ.
Manh Manh kể đứt quãng chuyện của bé và Lâm Vãn Thu cho Bạch Thuật Bắc nghe. Bạch Thuật Bắc an tĩnh lắng nghe, anh ngồi bất động trên giường, như thể một bức tượng điêu khắc.
Trong lòng như có vật quan trọng bị hút mất, thân thể rã rời, não bộ mất kiểm soát, suy nghĩ hỗn loạn, chẳng đâu vào đâu.
Anh những tưởng Lâm Vãn Thu không bao giờ rời xa anh. Khi trái tim cô hóa thành sắt đóa, giữ vững quyết định, hướng anh tuyên bố cô thật sự đã buông bỏ, anh chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau.
Chờ anh dần dần lấy lại tinh thần, chợt phát hiện lòng bàn tay vô cùng đau đớn, giống như bị vật cứng đâm vào, các ngón tay chậm rãi mở ra, hóa ra là chiếc nhẫn bạc.
Chiếc nhẫn này không đáng bao nhêu tiền, nhưng mỗi ngày anh đều mang theo bên mình, cho dù có lúc không thể đeo vào tay, tuy nhiên nó vẫn theo sát anh như hình với bóng.
Anh chưa từng ý thức được tầm quan trọng của nó.
Giây phút này, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu nó không phải là vật quan trọng, thì sao anh lại quý trọng đến vậy…………..
Mi tâm anh nhíu chặt, khó chịu lườm cô y tá một cái.
Cô y tá kia không nhìn anh, bỏ qua bước chào hỏi thông thường, trực tiếp đi đến cuối giường làm nhiệm vụ ghi chép. Đầu cô ta luôn cúi thấp, nên không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, cả người toát ra hơi thở lạnh nhạt.
Bạch Thuật Bắc ngủ không đủ giấc nên tâm trạng hơi gắt gỏng, cầm bao thuốc và cái bật lửa, rảo bước thẳng ra ngoài.
Lức cửa phòng khép lại, cô y tá lập tức dừng bút, nhìn lom lom cánh cửa hồi lâu, xác định bên ngoài không còn động tĩnh mới giơ tay tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nặng nề mệt mỏi.
Lâm Vãn Thu thật sự không còn cách khác. Cô luôn nhớ rõ những lời Bạch Thuật nói, anh ta sẽ không cho cô gặp mặt con gái. Cô muốn gặp Manh Manh, chỉ còn cách lựa chọn phương thức lén lén lút lút, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Đi tới cạnh giường, Lâm Vãn Thu cúi đầu ngắm nhìn đứa bé đang ngủ say, trong mắt chất chứa sự dịu dàng pha lẫn nét bi thương. Đời này, người cô có lỗi nhất chính là Manh Manh, cô vĩnh viễn không thể bù đắp những lỗi lầm đã gây ra với bé.
Giơ tay chạm vào gò má trơn mềm, xúc cảm so với trong mộng chân thật hơn nhiều. Lâm Vãn Thu ngồi bên giường, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt như thể thủy triều dâng rồi rút, từ từ nhấn chìm cô.
Manh Manh đang trong cơn mộng mị, bất chợt cảm thấy có người đụng vào mình. Bàn tay vô thức nâng lên, quơ quơ vài cái, hai mắt chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu.
Lâm Vãn Thu vui mừng mà khóc, tâm tình cực kì phức tạp, vừa muốn khóc vừa muốn cười, ngón trỏ quẹt nhẹ sống mũi bé: "Cục cưng đã tỉnh rồi à ?"
Manh Manh "Dạ" một tiếng, hai mắt trợn to, lắc đầu lia lịa, giơ tay nắm chạt ngón trỏ của Lâm Vãn Thu "Mẹ đừng đi, để Manh Manh mơ dài thêm một lúc, chứ chốc nữa trời sáng, mẹ lại biến mất, không thấy tăm hơi."
Câu nói của Manh Manh khiến tuyến lệ tan vỡ, Lâm Vãn Thu vội vàng cúi đầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống ga giường. Cô làm sao không hiểu cảm giác của bé, cô cũng giống vậy, đêm nào cũng nằm mơ thấy bé, khi tỉnh lại thì nỗi cô tịch trống vắng dào dạt trong tim.
Sau đó, cô mở to mắt đến khi trời sáng, chỉ nhớ về con gái.
Lâm Vãn Thu hít mạnh hai cánh mũi, chờ đáy mắt khô ráo mới ngẩng đầu, mỉm cười: "Manh Manh, không phải nằm mơ, mẹ thật sự. . . . . . Tới thăm con."
Đôi mắt Manh Manh bỗng chốc tròn xoe, miệng há thành hình chữ “O”, lát sau thì mừng khôn xiết, nhổm người muốn ngồi dậy: "Mẹ!"
Hai cánh tay bé siết chặt cổ Lâm Vãn Thu, sức lức lớn đến mức khiến cô kinh ngạc. Biểu hiện của bé làm cô vừa vui mừng vừa chua xót. Nỗi nhớ mong của bé, không hề kém cạnh so với cô.
Lâm Vãn Thu cũng dùng sức khóa chặt thân thể nhỏ nhắn của bé, nghẹn ngào: "Cục cưng còn đau không? Mẹ thổi chỗ đau cho con nhé."
Manh Manh tựa trên vai cô, hiểu chuyện lắc đầu: "Hết đau rồi, mẹ trở lại khiến Manh Manh vui sướng, đau đớn đã bay sạch."
Lâm Vãn Thu càng ôm bé chặt hơn, không thốt nổi một câu. Trước kia, cô đồng ý kết hôn với Bạch Thuật Bắc, chỉ nghĩ đơn giản, về sau sẽ được sống cùng người mình yêu, và có thể ngày ngày ở bên cạnh con gái. Cô chịu cô đơn bao năm, cuối cùng cũng tìm được cho mình một “ngôi nhà”.
Không ngờ kết cục lại nực cười như vậy, còn làm liên lụy đến con gái cô, bắt nó phải chịu đựng buồn tủi. Ngẫm lại, Lâm Vãn Thu làm người thật quá thất bại, khó trách Bạch Thuật Bắc không thích.
"Mẹ, mẹ xem nè." Manh Manh từ trong cổ áo, móc ra một sợi dây chuyền bạc, từ từ đem chiếc khóa Cát tường lắc lắc trước mặt cô, "Ngày nào Manh Manh cũng mang theo đồ mẹ tặng. Mẹ thấy con có ngoan không?”.
Lâm Vãn Thu cắn mạnh môi dưới, cổ họng khô rát, căng đau, chỉ có thể dùng giọng mũi nghèn nghẹt “ừm” một tiếng.
Manh Manh cẩn thận quan sát phản ứng của cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ quay về nhà được không? Mẹ đừng giận ba nữa, ba đã biết lỗi rồi. Hay con bắt ba viết giấy cam kết ——"
Lâm Vãn Thu nhìn bộ dáng nóng lòng muốn giải thích của bé, tế bào toàn thân như thể co ro một chỗ. Cô không có cách giải thích cho bé hiểu, cũng không thể nhẫn tâm chọc thủng sự kì vọng của bé.
Lâm Vãn Thu trầm trầm thở ra, nói lãng sang chuyện khác. Cô giống như làm ảo thuật, co bàn tay thành quả đấm, lắc lắc trước mặt Manh Manh, ngay sau đó xòe ra: "Manh Manh xem mẹ mang cho con cái gì nè?"
Manh Manh chớp chớp hai hàng mi, thấy mấy viên kẹo Đại Bạch THỏ nằm trong tay Lâm Vãn Thu, mắt sáng rực: "Wow, mẹ biết không, ngày nào mấy cô y tá cũng bắt Manh Manh uống thuốc, đắng quá trời."
Lâm Vãn Thu bóc vỏ một viên kẹo, cẩn thận nhét vỏ kẹo vào túi, cô không được bất cẩn lưu lại dấu vết để người đàn ông kia phát giác. Đem kẹo đưa tới trước mặt bé, cô dịu dàng nói: "Manh Manh ngoan,sau này nhớ phải nghe lời cô ý tá, uống thuốc đều đặn, sau đó mỗi ngày mẹ sẽ tới, cho con kẹo Đại Bạch Thỏ, chịu không?"
Manh Manh nghiêng đầu, cười híp mắt: "Mỗi ngày mẹ đều đến?"
Lâm Vãn Thu không dám bảo đảm, bởi vì nếu Bạch Thuật Bắc ở đây, cô không thể xuất hiện, chỉ nhếch môi, đem kẹo nhét vào miệng bé: "Ăn ngon không?"
Manh Manh thỏa mãn nheo nheo hai mắt, nhoài người chui vào ngực Lâm Vãn Thu: "Ba không có năng khiếu dỗ dành phụ nữ, hèn gì mẹ muốn bỏ nhà trốn đi."
Lâm Vãn Thu thở dài, lặng thinh không nói.
-
Lúc Bạch Thuật Bắc trở về, nhìn thấy Manh Manh nằm trên giường, hai tay chơi đùa chiếc khóa Cát tường. Anh có chút bất ngờ, tới gần thì phát hiện tâm tình của bé tốt hơn nhiều, khuôn mặt không giấu nổi nét cười thỏa nguyện.
"Lên tinh thần rồi à?" Bạch Thuật Bắc không tò mò nguyên do, chỉ cho rằng thân thể bé đã khỏe hơn.
Anh ngồi phịch xống ghế, kéo kéo cà vạt: "Con đã lên tinh thần, còn ba bị con giày vò cho đừ người."
Nói đọan, Bạch Thuật Bắc nghiêng đầu nhìn bé, thấy bé không thèm để tâm đến lời than vãn của anh, vẫn mải mê cười híp mắt ngắm nghía chiếc khóa, dáng vẻ thật sự có chút quái dị.
Bạch Thuật Bắc đứng dậy nhìn bé hồi lâu, giơ tay sờ trán bé, hẳn không phải sốt cao dẫn đến lơ ngơ đấy chứ?
Manh Manh bực bội hất tay Bạch Thuật Bắc, ánh mắt nhìn anh có chút. . . . . .
"Con đang nằm nhớ đến mẹ, ba đừng quấy rầy con."
Bạch Thuật Bắc bị bộ dáng nghiêm túc cùng giọng nói nghiêm nghị của con gái làm cho cho dở khóc dở cười, quay lại nằm trên sô pha: "Được được, con cứ tiếp tục nhớ đi."
Manh Manh liếc nhìn ba mình, hai con ngươi đen đảo lòng vòng, cuối cùng nói: "Ba, ba nói xem, nếu mẹ là y tá, có phải tốt lắm không ?."
Bạch Thuật Bắc nhắm hai mắt, chẳng biết đã ngủ hay chưa. Manh Manh thất vọng, hai cánh mũi tràn ra tiếng “hừ” nhẹ. Bé đã cố tình ám chỉ như vậy mà ba cũng không hiểu, chắc có ngày bé bị ba ngốc làm cho tức chết mất!
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Vãn Thu ghé thăm Manh Manh vài lần, vẫn đóng giả thành cô y tá, dĩ nhiên cô luôn chọn thời điểm Bạch Thuật Bắc vắng mặt mà đến.
Có lúc Bạch Thuật Bắc ngồi lì không chịu đi, cô chỉ có thể lặng lẽ vào xem một lát, sau đó thừa dịp Bạch Thuật Bắc lơ đễnh không chú ý, vội vã nhét kẹo cho bé.
Manh Manh hi vọng mẹ về nhà, nhưng cũng cảm thấy phương thức « gặp mặt trong bóng tối » cực kì mới lạ thú vị.
Hai mẹ con cứ lén lút gặp mặt ngay dưới mí mắt của Bạch Thuật Bắc .
Manh Manh nằm viện đến ngày thứ tư, bác sĩ thông báo có thể xuất viện. Cô nhóc tự nhiên dở chứng, sống chết không chịu đi, khóc hu hu, ghì chặt đầu giường: "Con còn muốn ở vài ngày, bụng bụng còn đau lắm."
Bác sĩ là một ông bác ôn hòa dễ gần, thấy bộ điệu của bé, không nhịn được bật cười: "Trước giờ, bác chỉ gặp trẻ con sợ bệnh viện, chưa gặp qua đứa bé nào một mực đòi ở lại bệnh viện, Manh Manh dũng cảm nhỉ."
Bạch Thuật Bắc nghi ngờ quan sát bé, quả thật, hành động của Manh Manh hơi quái lạ.
Sự kháng nghị của bé dĩ nhiên không có tác dụng, Bạch Thuật Bắc không có thời gian đôi co với con gái, trực tiếp đi làm thủ tục xuất viện, lúc trở lại thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Manh manh bĩu môi: "Ba, con ghét ba nhất."
Bạch Thuật Bắc tự dưng bị liên lụy, ngạc nhiên bật cười: "Bé cưng thối, là bác sĩ không cho con ở đây, liên quan gì đến ba."
Manh Manh nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng. Bạch Thuật Bắc cảm thấy hứng thú, tạm đặt đồ đạc qua một bên giường, buồn cười bóp chóp mũi bé: "Ngày trước con rất ghét bệnh viện, sao giờ lại đột nhiên thay đổi?"
Manh Manh mím mạnh môi, lo sợ sẽ bất cẩn nói ra.
Bạch Thuật Bắc thấy bé như vậy, càng lúc càng cảm thấy kì quái, giơ tay muốn cởi quần áo bệnh nhân trên người bé: "Đi thôi, công việc còn đang chờ ba đấy."
Manh Manh uốn éo người không muốn cởi quần áo, Bạch Thuật Bắc dùng lực lớn, lôi kéo chiếc áo của Manh Manh lên. Manh Manh vội vàng cúi đầu xem túi áo, ngay sau đó tức giận, la to: "Kẹo rớt hết rồi!"
Kẹo?
Tay Bạch Thuật Bắc dò xét túi áo bé, bên trong đầy ắp những viên kẹo Đại Bạch THỏ. Không biết vì sao, trong khoảnh khắc, trái tim anh đập dồn dập như trống.
Thật ra cũng có thể mấy cô y tá cho bé kẹo, nhưng trong lòng anh. . . . . . mơ hồ cảm thấy khả năng ấy không thể xảy ra.
Mấy ngày trước, bé nói Lâm Vãn Thu hay mua kẹo Đại Bạch Thỏ cho bé, thêm sự việc hôm nay...thật quá trùng hợp rồi.
"Ở đâu ra?" Bạch Thuật Bắc nghiêm túc nhìn bé, tay nắm quả đấm siết căng.
Manh Manh cúi đầu, tay đè chặt miệng túi, giống như bên trong không phải là những viên kẹo bình thường, mà là báu vật trân quý của bé.
Bạch Thuật Bắc thấy bé không nói lời nào, tâm tư càng chìm nghỉm. Nếu là y tá hoặc người nào cho, bé khẳng định sẽ trả lời ngay lập tức. Anh từ từ khom người, đứng đối diện khuôn mặt bé, giọng nói khàn đục khác thường: "Có phải hay không, mẹ đã tới?"
Chung quy từ miệng bé không thể phát ra lời nói láo, Manh Manh từ từ ngẩng đầu, lí nhí nói: "Là ba tự đoán được, Manh Manh không thất hứa với mẹ, lỗ mũi sẽ không dài ngoằn, đúng không ba?"
Bạch Thuật Bắc trầm mặc, như có cái búa gõ mạnh vào đầu, cả người choáng váng, thêm tâm trạng rầu rỉ, khổ sở.
Lâm Vãn Thu đã tới, chọn những thời điểm anh vắng mặt. Cô chỉ quan tâm Manh Manh, chẳng buồn để ý đến anh. Trong đầu từ lâu đã có nhận thức này, nhưng khi hành động của cô diễn ra trong thực tế, trái tim vẫn không tránh khỏi đau đớn.
Cảm giác nhức nhối lan khắp toàn thân, tựa như thất vọng, tựa như thống khổ.
Những cảm xúc tiêu cực này, tuyệt đối không phải là do áy náy mà xuất hiện.
Manh Manh nhìn bộ dáng thất thần của Bạch Thuật Bắc, thấy tội tội, bèn đem một viên kẹo nhét vào miệng anh: "Ba đừng nóng giận, Manh Manh sẽ nhịn ăn kẹo, nhường cho ba một viên. Vì mẹ không cho con nói . . . . . ."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc phức tạp liếc nhìn con gái đang ra sức nịnh nọt, lấy lòng, trong miệng anh tỏa ra mùi hương sữa nhàn nhạt, lại giống như mùi vị của sự đau khổ.
Manh Manh kể đứt quãng chuyện của bé và Lâm Vãn Thu cho Bạch Thuật Bắc nghe. Bạch Thuật Bắc an tĩnh lắng nghe, anh ngồi bất động trên giường, như thể một bức tượng điêu khắc.
Trong lòng như có vật quan trọng bị hút mất, thân thể rã rời, não bộ mất kiểm soát, suy nghĩ hỗn loạn, chẳng đâu vào đâu.
Anh những tưởng Lâm Vãn Thu không bao giờ rời xa anh. Khi trái tim cô hóa thành sắt đóa, giữ vững quyết định, hướng anh tuyên bố cô thật sự đã buông bỏ, anh chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau.
Chờ anh dần dần lấy lại tinh thần, chợt phát hiện lòng bàn tay vô cùng đau đớn, giống như bị vật cứng đâm vào, các ngón tay chậm rãi mở ra, hóa ra là chiếc nhẫn bạc.
Chiếc nhẫn này không đáng bao nhêu tiền, nhưng mỗi ngày anh đều mang theo bên mình, cho dù có lúc không thể đeo vào tay, tuy nhiên nó vẫn theo sát anh như hình với bóng.
Anh chưa từng ý thức được tầm quan trọng của nó.
Giây phút này, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu nó không phải là vật quan trọng, thì sao anh lại quý trọng đến vậy…………..
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam