Nghĩa Nữ Của Thành Vương
Chương 74: Hồi phủ
Nhược Yên đang đánh nhau khí thế hừng hực, giữa thanh thiên bạch nhật trước mắt bao nhiêu người, bỗng nhiên bị Triệu Doãn ôm chặt vào lòng. Sau một lúc bất ngờ liền lúng túng đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn khóa chặt nàng không cách nào nhúc nhích được, khẽ đẩy nhẹ lòng ngực hắn một cái nói:” Chàng mau buông ta ra, mọi người nhìn kìa!”
Triệu Doãn mặc kệ, vẫn siết lấy vòng eo mảnh khảnh, như sợ nới lỏng thì nàng sẽ bay đi, vùi mặt vào tóc nàng thì thầm nói:” Nàng không sao! Thật sự không sao rồi! Nhược Nhi của ta!”
Nghe được lời nói đầy quan tâm xen lẫn tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắn, lòng Nhược Yên như mềm ra, cũng thôi không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn đứng yên cho hắn ôm, áp mặt sát vào lồng ngực đang phập phồng mạnh mẽ của hắn, nàng biết đã làm hắn hoảng sợ khi rơi xuống núi rồi. Vòng tay ôm lấy eo hắn khẽ an ủi, cảm giác trải qua bao nguy hiểm giờ được trùng phùng, Nhược Yên cảm thấy không còn nơi nào trên đời này yên bình hơn trong vòng tay hắn.
Hai người đang dính chặt lấy nhau còn chưa thả ra, đã nghe tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh:” Khụ! Ta nói này đệ này, có gì thì về phủ tính, nơi đây ta còn phải làm chính sự! Chính sự đó!”
Lúc này Triệu Doãn mới nới lỏng tay buông nàng ra, nàng nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của Triệu Huân, mặt Nhược Yên liền đỏ lên, tránh né ánh mắt mọi người, ngượng ngùng cúi đầu xuống đất.
Triệu Huân thấy nàng thẹn thùng, lúc này mới mở miệng hỏi:” Không biết quý danh cô nương là gì? Quen biết thế nào với đệ đệ ta?”
Nhược Yên nghe vậy liền ngạc nghiên ngẩn đầu lên nhìn hắn, hoang mang nghĩ, không lẽ hắn không nhìn ra nàng là ai? Nhưng Triệu Doãn...
Khi Nhược Yên ngẩn đầu lên, Triệu Huân cảm thấy có nét quen quen, nghi ngờ nhìn kỹ một lúc mới nói:” Nàng là Nhược Yên?”
Triệu Doãn khinh bỉ liếc một cái, ôm lấy Nhược Yên đi thẳng ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu:” Mục đích ta là đến tìm Nhược Nhi, ta tìm được rồi nên về phủ đây, chút việc còn lại tự huynh giải quyết đi, ta mệt!”
Triệu Huân cắn răng nhìn đệ đệ thấy sắc quên đi tình huynh đệ nhà mình dắt theo Nhược Yên đi mất, bực bội nói lớn:” Sớm biết đệ qua cầu rút ván, trẫm đã không kêu đệ cùng đi rồi, bây giờ tìm được người lập tức lười biến bỏ trốn, hừ!”
Nói thì nói vậy, chứ thế trận đã sớm ngã ngũ, giờ chỉ còn giải bọn người Liễu thừa tướng về đại lao tra khảo tin tức nữa thôi, còn tội trạng sớm đã công bố rồi. Vì binh lực trên lệch quá lớn, hắc y nhân có đông cũng chỉ tạo bất ngờ trong thời gian ngắn, vượt qua rối loạn ban đầu thì xem như bọn họ đã là cá đã nằm trên thớt.
Triệu Doãn ôm lấy Nhược Yên lên xe ngựa vừa cho người chuẩn bị, nhanh chóng trở về Thành Vương Phủ.
Bên trong xe, Triệu Doãn ôm nàng vào lòng, cẩn thận quan sát cả người nàng, rồi mới hỏi nàng đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hắn rời đi.
Nhược Yên dựa vào lòng hắn, chậm rãi kể lại tình huống nàng bị hạ dược bắt đi cho đến khi được Dương Hữu Ninh cứu được đưa về thành như thế nào, đều kể kỹ càng không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Triệu Doãn nghe mà đau lòng không thôi, hắn thật hối hận khi không luôn ở bên cạnh nàng, hai lần hắn rời khỏi nàng là ngay lập tức nàng xảy ra chuyện, mà chuyện sau còn làm hắn đau lòng hơn chuyện trước.
Nhìn gương mặt tự trách của Triệu Doãn, Nhược Yên đưa tay lên xoa nhẹ giữa mi tâm hắn, cho hắn đừng cau mày nữa, rồi mới quay sang hỏi Triệu Doãn về chuyện Trần Thanh Ảnh giờ thế nào. Vì trước lúc nàng rơi xuống thì thấy hắn liều thân đả thương Triệu Doãn, cả hai cùng bị thương, không biết bây giờ ra sao.
Triệu Doãn kể lại tình trạng hiện giờ của Trần Thanh Ảnh cho nàng biết, sau đó như nhớ ra chuyện gì, liền xụ mặt nói:” Từ khi nàng gặp ta đến giờ, chưa thử hỏi tình trạng thương thế ta ra sao, mà toàn quan tâm người khác vậy?”
Thấy Triệu Doãn làm mặt giận phân bì, Nhược Yên cảm thấy hắn vừa đáng yêu vừa buồn cười, dùng tay huýt nhẹ vào ngực hắn nói:” Không phải người ta thấy chàng đánh nhau uy dũng lắm hay sao, nên nghĩ thương thế chàng đã khỏi chứ bộ.”
Nàng nói xong nhưng hắn chẳng thèm đá động, cũng không trả lời trả vốn gì hết, gương mặt vẫn đen thui không nhìn nàng.
Nhược Yên thở dài một cái nghĩ thầm trong bụng rằng hắn thật trẻ con, nhưng cũng không dám nói ra ngoài, người ta giận nàng không quan tâm người ta, giờ mà nàng nói thế dám chừng hắn giận luôn đến mai đấy!
Đành xuống nước nhẹ dựa vào lòng hắn, dỗ giành nói:” Được rồi, được rồi, là ta thiếu sót, đâu để ta xem xem vết thương chàng giờ thế nào.” Miệng vừa nói tay vừa đưa lên nắm vạt áo hắn, muốn vạch ra xem.
Triệu Doãn chỉ muốn nàng quan tâm hắn một chút, nên giận dỗi, lại cảm giác được tay nàng cọ cọ lồng ngực mình, thấy nàng thật muốn cỡi áo hắn kiểm tra vết thương, liền bắt lấy tay nàng, kéo cả người nàng ôm sát vào lòng hắn, một tay cố định gáy nàng, lập tức hôn xuống.
Giờ khắc này Nhược Yên cảm giác như mình đưa mồi vào miệng sói rồi, lại còn là một con sói cực đói đấy! Môi lưỡi hắn nhanh chóng xông vào miệng nàng, mạnh mẽ hút lấy, như muốn hút sạch dưỡng khí trong người nàng vậy, khi nàng cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi, hắn mới buông nàng ra, khẽ cắn lên mũi nàng tà tứ nói:” Nha đầu ngốc, mũi là dùng để thở đấy!”
Biết hắn trêu chọc mình, Nhược Yên khẽ đánh vào ngực hắn một cái lên án nói:” Chàng bắt nạt ta!”
Ai ngờ tay vừa chạm vào ngực hắn, Triệu Doãn khẽ kêu đau một tiếng la lên:” Aaa! Nàng muốn ám sát phu quân sao?”
Nhược Yên hết hồn, tưởng mình đánh trúng vết thương của hắn, liền kéo áo hắn mở ra xem, không thấy máu rỉa ra mới thở phào một tiếng, sau đó cầm lấy tay hắn mà cắn xuống, in lại mấy dấu răng mới buông ra nói:” Cho chừa tội chàng thích trêu đùa ta! Vả lại người ta còn chưa có gả cho chàng đâu, ở đâu mà phu quân chứ!”
Triệu Doãn nghe vậy liền mặt dày sấn tới, kề mặt sát vào nàng ám muội nói:” Cả người ta trên dưới chỗ nào nàng cũng chạm qua rồi, bây giờ lại không chịu phụ trách sao?”
-“ Chàng... chàng thật vô sỉ! Rõ ràng là chàng ép buộc ta mà!” Nhược Yên tức giận la lên.
Triệu Doãn nhìn gương mặt nàng vì nửa tức nửa ngượng mà đỏ bừng kiều diễm, hắn hận không thể cắn một miếng, môi hắn cong lên một nụ cười vô cùng quyến rũ nói:” Nhưng theo ta nhớ, là do tiểu sắc nữ nào đó không chống cự được vẻ đẹp của ta, còn ôm chặt lấy cổ ta nữa đấy.”
-“Chàng câm miệng cho ta!” Nhược Yên tức giận gào lên.
Triệu Doãn mặc kệ, vẫn siết lấy vòng eo mảnh khảnh, như sợ nới lỏng thì nàng sẽ bay đi, vùi mặt vào tóc nàng thì thầm nói:” Nàng không sao! Thật sự không sao rồi! Nhược Nhi của ta!”
Nghe được lời nói đầy quan tâm xen lẫn tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắn, lòng Nhược Yên như mềm ra, cũng thôi không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn đứng yên cho hắn ôm, áp mặt sát vào lồng ngực đang phập phồng mạnh mẽ của hắn, nàng biết đã làm hắn hoảng sợ khi rơi xuống núi rồi. Vòng tay ôm lấy eo hắn khẽ an ủi, cảm giác trải qua bao nguy hiểm giờ được trùng phùng, Nhược Yên cảm thấy không còn nơi nào trên đời này yên bình hơn trong vòng tay hắn.
Hai người đang dính chặt lấy nhau còn chưa thả ra, đã nghe tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh:” Khụ! Ta nói này đệ này, có gì thì về phủ tính, nơi đây ta còn phải làm chính sự! Chính sự đó!”
Lúc này Triệu Doãn mới nới lỏng tay buông nàng ra, nàng nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của Triệu Huân, mặt Nhược Yên liền đỏ lên, tránh né ánh mắt mọi người, ngượng ngùng cúi đầu xuống đất.
Triệu Huân thấy nàng thẹn thùng, lúc này mới mở miệng hỏi:” Không biết quý danh cô nương là gì? Quen biết thế nào với đệ đệ ta?”
Nhược Yên nghe vậy liền ngạc nghiên ngẩn đầu lên nhìn hắn, hoang mang nghĩ, không lẽ hắn không nhìn ra nàng là ai? Nhưng Triệu Doãn...
Khi Nhược Yên ngẩn đầu lên, Triệu Huân cảm thấy có nét quen quen, nghi ngờ nhìn kỹ một lúc mới nói:” Nàng là Nhược Yên?”
Triệu Doãn khinh bỉ liếc một cái, ôm lấy Nhược Yên đi thẳng ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu:” Mục đích ta là đến tìm Nhược Nhi, ta tìm được rồi nên về phủ đây, chút việc còn lại tự huynh giải quyết đi, ta mệt!”
Triệu Huân cắn răng nhìn đệ đệ thấy sắc quên đi tình huynh đệ nhà mình dắt theo Nhược Yên đi mất, bực bội nói lớn:” Sớm biết đệ qua cầu rút ván, trẫm đã không kêu đệ cùng đi rồi, bây giờ tìm được người lập tức lười biến bỏ trốn, hừ!”
Nói thì nói vậy, chứ thế trận đã sớm ngã ngũ, giờ chỉ còn giải bọn người Liễu thừa tướng về đại lao tra khảo tin tức nữa thôi, còn tội trạng sớm đã công bố rồi. Vì binh lực trên lệch quá lớn, hắc y nhân có đông cũng chỉ tạo bất ngờ trong thời gian ngắn, vượt qua rối loạn ban đầu thì xem như bọn họ đã là cá đã nằm trên thớt.
Triệu Doãn ôm lấy Nhược Yên lên xe ngựa vừa cho người chuẩn bị, nhanh chóng trở về Thành Vương Phủ.
Bên trong xe, Triệu Doãn ôm nàng vào lòng, cẩn thận quan sát cả người nàng, rồi mới hỏi nàng đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hắn rời đi.
Nhược Yên dựa vào lòng hắn, chậm rãi kể lại tình huống nàng bị hạ dược bắt đi cho đến khi được Dương Hữu Ninh cứu được đưa về thành như thế nào, đều kể kỹ càng không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Triệu Doãn nghe mà đau lòng không thôi, hắn thật hối hận khi không luôn ở bên cạnh nàng, hai lần hắn rời khỏi nàng là ngay lập tức nàng xảy ra chuyện, mà chuyện sau còn làm hắn đau lòng hơn chuyện trước.
Nhìn gương mặt tự trách của Triệu Doãn, Nhược Yên đưa tay lên xoa nhẹ giữa mi tâm hắn, cho hắn đừng cau mày nữa, rồi mới quay sang hỏi Triệu Doãn về chuyện Trần Thanh Ảnh giờ thế nào. Vì trước lúc nàng rơi xuống thì thấy hắn liều thân đả thương Triệu Doãn, cả hai cùng bị thương, không biết bây giờ ra sao.
Triệu Doãn kể lại tình trạng hiện giờ của Trần Thanh Ảnh cho nàng biết, sau đó như nhớ ra chuyện gì, liền xụ mặt nói:” Từ khi nàng gặp ta đến giờ, chưa thử hỏi tình trạng thương thế ta ra sao, mà toàn quan tâm người khác vậy?”
Thấy Triệu Doãn làm mặt giận phân bì, Nhược Yên cảm thấy hắn vừa đáng yêu vừa buồn cười, dùng tay huýt nhẹ vào ngực hắn nói:” Không phải người ta thấy chàng đánh nhau uy dũng lắm hay sao, nên nghĩ thương thế chàng đã khỏi chứ bộ.”
Nàng nói xong nhưng hắn chẳng thèm đá động, cũng không trả lời trả vốn gì hết, gương mặt vẫn đen thui không nhìn nàng.
Nhược Yên thở dài một cái nghĩ thầm trong bụng rằng hắn thật trẻ con, nhưng cũng không dám nói ra ngoài, người ta giận nàng không quan tâm người ta, giờ mà nàng nói thế dám chừng hắn giận luôn đến mai đấy!
Đành xuống nước nhẹ dựa vào lòng hắn, dỗ giành nói:” Được rồi, được rồi, là ta thiếu sót, đâu để ta xem xem vết thương chàng giờ thế nào.” Miệng vừa nói tay vừa đưa lên nắm vạt áo hắn, muốn vạch ra xem.
Triệu Doãn chỉ muốn nàng quan tâm hắn một chút, nên giận dỗi, lại cảm giác được tay nàng cọ cọ lồng ngực mình, thấy nàng thật muốn cỡi áo hắn kiểm tra vết thương, liền bắt lấy tay nàng, kéo cả người nàng ôm sát vào lòng hắn, một tay cố định gáy nàng, lập tức hôn xuống.
Giờ khắc này Nhược Yên cảm giác như mình đưa mồi vào miệng sói rồi, lại còn là một con sói cực đói đấy! Môi lưỡi hắn nhanh chóng xông vào miệng nàng, mạnh mẽ hút lấy, như muốn hút sạch dưỡng khí trong người nàng vậy, khi nàng cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi, hắn mới buông nàng ra, khẽ cắn lên mũi nàng tà tứ nói:” Nha đầu ngốc, mũi là dùng để thở đấy!”
Biết hắn trêu chọc mình, Nhược Yên khẽ đánh vào ngực hắn một cái lên án nói:” Chàng bắt nạt ta!”
Ai ngờ tay vừa chạm vào ngực hắn, Triệu Doãn khẽ kêu đau một tiếng la lên:” Aaa! Nàng muốn ám sát phu quân sao?”
Nhược Yên hết hồn, tưởng mình đánh trúng vết thương của hắn, liền kéo áo hắn mở ra xem, không thấy máu rỉa ra mới thở phào một tiếng, sau đó cầm lấy tay hắn mà cắn xuống, in lại mấy dấu răng mới buông ra nói:” Cho chừa tội chàng thích trêu đùa ta! Vả lại người ta còn chưa có gả cho chàng đâu, ở đâu mà phu quân chứ!”
Triệu Doãn nghe vậy liền mặt dày sấn tới, kề mặt sát vào nàng ám muội nói:” Cả người ta trên dưới chỗ nào nàng cũng chạm qua rồi, bây giờ lại không chịu phụ trách sao?”
-“ Chàng... chàng thật vô sỉ! Rõ ràng là chàng ép buộc ta mà!” Nhược Yên tức giận la lên.
Triệu Doãn nhìn gương mặt nàng vì nửa tức nửa ngượng mà đỏ bừng kiều diễm, hắn hận không thể cắn một miếng, môi hắn cong lên một nụ cười vô cùng quyến rũ nói:” Nhưng theo ta nhớ, là do tiểu sắc nữ nào đó không chống cự được vẻ đẹp của ta, còn ôm chặt lấy cổ ta nữa đấy.”
-“Chàng câm miệng cho ta!” Nhược Yên tức giận gào lên.
Tác giả :
Mạc Hi