Nghĩa Nữ Của Thành Vương
Chương 73: Gặp lại
Gần trưa, Nhược Yên và Dương Hữu Ninh cũng vào được thành, đang nóng lòng muốn nhanh chân về Thành Vương Phủ thì thấy quan binh phong tỏa nhiều ngã đường, không cho qua lại. Nhược Yên nhìn thấy bá tánh trong thành đang bàn tán sôi nổi, liền đến gần hai đại thúc đang say mê bàn luận hỏi:” Xin hỏi đại thúc, bên kia có việc gì sao cấm người qua lại thế?”
Người bên nhìn cũng không nhìn liền hào hứng nói:” Là hoàng thượng hạ lệnh bắt Liễu thừa tướng, nói là cấu kết phản tặc gì đó, nhưng Liễu thừa tướng cũng không vừa, cố chấp vùng vẫy chống trả.”
Người còn lại cũng bổ xung thêm:” Ta còn nghe nói Thành Vương cũng tham gia trận trấn áp này, cùng với người của Liễu thừa tướng đang đánh nhau rất khí thế...!”
Chợt cả hai nhìn thấy dung mạo người vừa hỏi chuyện mình, liền ngây ra như phỏng, nhìn không chớp mắt.
Nhược Yên cũng không để ý hành động của hai đại thúc đó nữa, trong lòng nàng chỉ còn biết duy nhất một đều là, Triệu Doãn đang đánh nhau bên trong phủ Liễu thừa tướng. Ngay lập tức lướt qua hai người, cũng quên mất Dương Hữu Ninh còn đi theo bên cạnh, lách người vào hẻm nhỏ, dùng khinh công phóng nhẹ một cái, nhảy vào bên trong khu vực phong tỏa của quan binh.
Dương Hữu Ninh thấy Nhược Yên vừa nghe xong, lập tức chạy về hướng phủ thừa tướng, cũng nhanh chóng đi theo, đến khi thấy nàng bay qua tường thành cao, mới kinh ngạc không thôi, thì ra nàng biết võ công! Hắn thật không hiểu được, rõ ràng từng bắt mạch cho nàng, chưa từng dò được chút công lực nào, đúng là nàng làm cho hắn không cách nào giải thích được.
Quanh các đường dẫn đến thừa tướng phủ tràn ngập vệ binh canh gác, vừa cản người bên ngoài cũng canh chừng những kẻ bên trong thoát ra.
Nhược Yên nhìn thấy cổng lớn Thừ Tướng Phủ được bao vây kín người, nàng nhẹ nàng phóng lên tường cao có cây cối che khuất, nhảy vào bên trong.
Chưa vào được tiền sảnh, đã nghe tiếng đánh nhau vang vội, hoàng kim giáp lẫn long ngân giáp cùng giao thủ với hắc y nhân, Nhược Yên thật thắc mắc, dù Liễu thừa tướng có binh lực lớn thế nào, cũng không nên ngu ngốc mà cứng đối cứng với hoàng đế chứ?
Vì nàng đến trễ nên không biết, Liễu thừa tướng quyết tâm liều chết, đã sắp xếp tử sĩ ám sát hoàng đế, nếu thành thì tốt, đại nghiệp của hắn sẽ thành công dễ dàng hơn, còn bại cũng không làm liên lụy những người sau lưng hắn.
Chỉ là hắn không ngờ có Thành Vương cùng đến, nên lượng nhân thủ không đủ để gây nguy hiểm cho hoàng đế, lại còn hy sinh hơn phân nửa tử sĩ còn chủ thượng an bài ở kinh thành.
Nhược Yên đưa mắt tìm khắp nới, mới nhìn thấy bóng dáng người mà nàng muốn gặp. Triệu Doãn đang ở phía bên cạnh hoa viên, dường như tức giận ghê gớm nên ra tay sát phạt Thụy Ưng một cách mạnh bạo, không chút nương tay, trên người Thụy Ưng đã chật vật không chịu nỗi, khóe môi nhiễm máu tươi, nàng ta dùng hết sức bình sinh để né tránh từng đợt tấn công của Triệu Doãn, chứ không dám tiếp chiêu.
Triệu Huân đứng một bên trong vòng hộ giá của hoàng kim giáp, lẳng lặng quan sát tính huống hai bên, trong lòng cũng rất ngạc nghiên vì hành động này của Liễu thừa tướng, hắn không nghĩ Liễu Phàm là tên ngu ngốc, nếu không đã không bò lên đến vị trí thừa tướng trong vòng mười mấy năm, khi không có gia thế sau lưng hậu thuẫn. Xét theo thực lực của hắn bây giờ, nếu muốn bỏ trốn trước khi vệ binh đến vô cùng dễ dàng, vì sao lại bất chấp nguy hiểm mà ở lại ám sát hắn? Nếu hắn ám sát thành công thì vẫn còn Triệu Minh An hoặc Triệu Doãn kế vị, không ảnh hưởng lớn lắm đến Hoàng Triều Định Hưng Quốc, vì sao lại muốn đi nước cờ này? Còn âm mưu gì che giấu phía sau chăng?
Hắc Ưng cố gắng thoát khỏi vòng vây của hoàng kim giáp bên này, để nhảy qua trợ lực với Thụy Ưng, vì dưới thế công điên cuồng của Triệu Doãn, Thụy Ưng đã sớm chống đỡ không nỗi nữa. Nhưng Triệu Doãn đâu dễ dàng để cho nàng ta thoát, nhanh gọn tung một chưởng vào ngực Thụy Ưng, làm nàng ta không né được mà lãnh trọn, cả người lăn xuống đất hộc máu.
Giọng nói lạnh lùng không độ ấm của Triệu Doãn vang lên:” Ta lặp lại lần nữa, Nhược Nhi của ta ở đâu?”
-“ Ta nói rồi, ta không biết! Không phải chính mắt người thấy nha đầu đó té xuống khe núi ư, sao còn hỏi ta?” Thụy Ưng vất vả đáp, trên gương mặt vốn là tuyệt sắc giai nhân, nay mắt đầy tơ máu, mặt mũi bầm dập khắp nơi, cả người bị nội thương không nhẹ.
Nghe nàng ta trả lời, sắc mặt Triệu Doãn càng âm u thêm, giọng nói trầm thấp mang theo vô vàn áp lực:” Tốt! Cứ cho là người không biết! Vậy ta đoán người cũng không trả lời nếu ta hỏi tên đeo mặt nạ là ai nhỉ?”
Quả nhiên Thụy Ưng im bặt, không nói gì nữa.
Hắc Ưng nhận ra được sát khí trong mắt Triệu Doãn, liền lao qua, sử dụng mũi kiếm ngắm ngay bên hong của Triệu Doãn mà đâm tới. Nhược Yên ngay lập tức tung người chắn ngang phía sau Triệu Doãn, đưa tay bức một nắm lá cây, vận công phóng về phía Hắc Ưng, làm hắn hết hồn thu kiếm để đỡ.
Tiếng “leng keng” vang lên, thanh kiếm trong tay Hắc Ưng bị mẻ đi mấy đường, nơi mà bị những “chiếc lá” của Nhược Yên va chạm phải.
Không cho đối phương có cơ hội phản đòn, Nhược Yên chuyển mục tiêu, dùng hai chiếc lá còn lại phóng trúng đại huyệt tên hắc y nhân đứng bên cạnh Hắc Ưng, làm hắn không kịp đề phòng mà ngã lăn xuống đất, nàng dùng mũi chân búng thanh kiếm rơi dưới đất bật cao lên, đưa tay đón lấy rồi lao lên tấn công Hắc Ưng, khiến hắn không cách nào chạy qua hỗ trợ Thụy Ưng được.
Triệu Huân nhìn thấy tình huống bên này, liền hỏi Đô Úy bên cạnh:” Cô nương đó là ai? Các người có biết không?”
-“Bẩm hoàng thượng, thần chưa từng thấy qua, nhưng nhìn cách nàng ấy bảo vệ vương gia, chắc là bằng hữu giang hồ nào đó mà Thành Vương quen biết.” Đô Uy đứng một bên đáp.
Triệu Huân hừ một tiếng nói:” Vậy mà trẫm còn nghĩ hắn thanh tâm hỏa dục, ngoài trừ sở thích luyến đồng với Nhược Yên ra, thì ra hắn còn đi quyến rũ mỹ nhân giang hồ nữa. Thật uổng công trẫm lo lắng.”
Lạc Phong và A Nhất cũng đang đánh nhau gần đó, nhìn thấy có thêm người đến liền lập tức đề phòng, nhưng khi thấy mỹ nhân này võ công cao cường, lại ra tay bảo vệ vương gia của mình, thì cũng không lo lắng nữa, chỉ là vẫn thắc mắc không biết vương gia quen nàng ta lúc nào, trong khi hắn và Lạc Phong hầu như luôn theo sát bên cạnh lại chưa từng gặp nàng.
Trong lúc mọi người tò mò không biết mỹ nhân võ công cao cường này từ đâu xuất hiện, quan hệ thế nào với Thành Vương, thì thấy Thành Vương đã phóng một luồng chân khí điểm huyệt Thụy Ưng ngất đi, giao lại cho thuộc hạ, còn bản thân không màng đến mọi thứ xung quanh, phi thân đến bên cạnh mỹ nhân mặc áo xanh kia, cùng nàng giải quyết hết đám hắc y nhân xung quanh, rồi ôm chặt lấy nàng.
Hành động đó không chỉ làm mọi người há hốc mồm, mà ngay cả Triệu Huân và thân tính bên cạnh cũng không tin được!
Người bên nhìn cũng không nhìn liền hào hứng nói:” Là hoàng thượng hạ lệnh bắt Liễu thừa tướng, nói là cấu kết phản tặc gì đó, nhưng Liễu thừa tướng cũng không vừa, cố chấp vùng vẫy chống trả.”
Người còn lại cũng bổ xung thêm:” Ta còn nghe nói Thành Vương cũng tham gia trận trấn áp này, cùng với người của Liễu thừa tướng đang đánh nhau rất khí thế...!”
Chợt cả hai nhìn thấy dung mạo người vừa hỏi chuyện mình, liền ngây ra như phỏng, nhìn không chớp mắt.
Nhược Yên cũng không để ý hành động của hai đại thúc đó nữa, trong lòng nàng chỉ còn biết duy nhất một đều là, Triệu Doãn đang đánh nhau bên trong phủ Liễu thừa tướng. Ngay lập tức lướt qua hai người, cũng quên mất Dương Hữu Ninh còn đi theo bên cạnh, lách người vào hẻm nhỏ, dùng khinh công phóng nhẹ một cái, nhảy vào bên trong khu vực phong tỏa của quan binh.
Dương Hữu Ninh thấy Nhược Yên vừa nghe xong, lập tức chạy về hướng phủ thừa tướng, cũng nhanh chóng đi theo, đến khi thấy nàng bay qua tường thành cao, mới kinh ngạc không thôi, thì ra nàng biết võ công! Hắn thật không hiểu được, rõ ràng từng bắt mạch cho nàng, chưa từng dò được chút công lực nào, đúng là nàng làm cho hắn không cách nào giải thích được.
Quanh các đường dẫn đến thừa tướng phủ tràn ngập vệ binh canh gác, vừa cản người bên ngoài cũng canh chừng những kẻ bên trong thoát ra.
Nhược Yên nhìn thấy cổng lớn Thừ Tướng Phủ được bao vây kín người, nàng nhẹ nàng phóng lên tường cao có cây cối che khuất, nhảy vào bên trong.
Chưa vào được tiền sảnh, đã nghe tiếng đánh nhau vang vội, hoàng kim giáp lẫn long ngân giáp cùng giao thủ với hắc y nhân, Nhược Yên thật thắc mắc, dù Liễu thừa tướng có binh lực lớn thế nào, cũng không nên ngu ngốc mà cứng đối cứng với hoàng đế chứ?
Vì nàng đến trễ nên không biết, Liễu thừa tướng quyết tâm liều chết, đã sắp xếp tử sĩ ám sát hoàng đế, nếu thành thì tốt, đại nghiệp của hắn sẽ thành công dễ dàng hơn, còn bại cũng không làm liên lụy những người sau lưng hắn.
Chỉ là hắn không ngờ có Thành Vương cùng đến, nên lượng nhân thủ không đủ để gây nguy hiểm cho hoàng đế, lại còn hy sinh hơn phân nửa tử sĩ còn chủ thượng an bài ở kinh thành.
Nhược Yên đưa mắt tìm khắp nới, mới nhìn thấy bóng dáng người mà nàng muốn gặp. Triệu Doãn đang ở phía bên cạnh hoa viên, dường như tức giận ghê gớm nên ra tay sát phạt Thụy Ưng một cách mạnh bạo, không chút nương tay, trên người Thụy Ưng đã chật vật không chịu nỗi, khóe môi nhiễm máu tươi, nàng ta dùng hết sức bình sinh để né tránh từng đợt tấn công của Triệu Doãn, chứ không dám tiếp chiêu.
Triệu Huân đứng một bên trong vòng hộ giá của hoàng kim giáp, lẳng lặng quan sát tính huống hai bên, trong lòng cũng rất ngạc nghiên vì hành động này của Liễu thừa tướng, hắn không nghĩ Liễu Phàm là tên ngu ngốc, nếu không đã không bò lên đến vị trí thừa tướng trong vòng mười mấy năm, khi không có gia thế sau lưng hậu thuẫn. Xét theo thực lực của hắn bây giờ, nếu muốn bỏ trốn trước khi vệ binh đến vô cùng dễ dàng, vì sao lại bất chấp nguy hiểm mà ở lại ám sát hắn? Nếu hắn ám sát thành công thì vẫn còn Triệu Minh An hoặc Triệu Doãn kế vị, không ảnh hưởng lớn lắm đến Hoàng Triều Định Hưng Quốc, vì sao lại muốn đi nước cờ này? Còn âm mưu gì che giấu phía sau chăng?
Hắc Ưng cố gắng thoát khỏi vòng vây của hoàng kim giáp bên này, để nhảy qua trợ lực với Thụy Ưng, vì dưới thế công điên cuồng của Triệu Doãn, Thụy Ưng đã sớm chống đỡ không nỗi nữa. Nhưng Triệu Doãn đâu dễ dàng để cho nàng ta thoát, nhanh gọn tung một chưởng vào ngực Thụy Ưng, làm nàng ta không né được mà lãnh trọn, cả người lăn xuống đất hộc máu.
Giọng nói lạnh lùng không độ ấm của Triệu Doãn vang lên:” Ta lặp lại lần nữa, Nhược Nhi của ta ở đâu?”
-“ Ta nói rồi, ta không biết! Không phải chính mắt người thấy nha đầu đó té xuống khe núi ư, sao còn hỏi ta?” Thụy Ưng vất vả đáp, trên gương mặt vốn là tuyệt sắc giai nhân, nay mắt đầy tơ máu, mặt mũi bầm dập khắp nơi, cả người bị nội thương không nhẹ.
Nghe nàng ta trả lời, sắc mặt Triệu Doãn càng âm u thêm, giọng nói trầm thấp mang theo vô vàn áp lực:” Tốt! Cứ cho là người không biết! Vậy ta đoán người cũng không trả lời nếu ta hỏi tên đeo mặt nạ là ai nhỉ?”
Quả nhiên Thụy Ưng im bặt, không nói gì nữa.
Hắc Ưng nhận ra được sát khí trong mắt Triệu Doãn, liền lao qua, sử dụng mũi kiếm ngắm ngay bên hong của Triệu Doãn mà đâm tới. Nhược Yên ngay lập tức tung người chắn ngang phía sau Triệu Doãn, đưa tay bức một nắm lá cây, vận công phóng về phía Hắc Ưng, làm hắn hết hồn thu kiếm để đỡ.
Tiếng “leng keng” vang lên, thanh kiếm trong tay Hắc Ưng bị mẻ đi mấy đường, nơi mà bị những “chiếc lá” của Nhược Yên va chạm phải.
Không cho đối phương có cơ hội phản đòn, Nhược Yên chuyển mục tiêu, dùng hai chiếc lá còn lại phóng trúng đại huyệt tên hắc y nhân đứng bên cạnh Hắc Ưng, làm hắn không kịp đề phòng mà ngã lăn xuống đất, nàng dùng mũi chân búng thanh kiếm rơi dưới đất bật cao lên, đưa tay đón lấy rồi lao lên tấn công Hắc Ưng, khiến hắn không cách nào chạy qua hỗ trợ Thụy Ưng được.
Triệu Huân nhìn thấy tình huống bên này, liền hỏi Đô Úy bên cạnh:” Cô nương đó là ai? Các người có biết không?”
-“Bẩm hoàng thượng, thần chưa từng thấy qua, nhưng nhìn cách nàng ấy bảo vệ vương gia, chắc là bằng hữu giang hồ nào đó mà Thành Vương quen biết.” Đô Uy đứng một bên đáp.
Triệu Huân hừ một tiếng nói:” Vậy mà trẫm còn nghĩ hắn thanh tâm hỏa dục, ngoài trừ sở thích luyến đồng với Nhược Yên ra, thì ra hắn còn đi quyến rũ mỹ nhân giang hồ nữa. Thật uổng công trẫm lo lắng.”
Lạc Phong và A Nhất cũng đang đánh nhau gần đó, nhìn thấy có thêm người đến liền lập tức đề phòng, nhưng khi thấy mỹ nhân này võ công cao cường, lại ra tay bảo vệ vương gia của mình, thì cũng không lo lắng nữa, chỉ là vẫn thắc mắc không biết vương gia quen nàng ta lúc nào, trong khi hắn và Lạc Phong hầu như luôn theo sát bên cạnh lại chưa từng gặp nàng.
Trong lúc mọi người tò mò không biết mỹ nhân võ công cao cường này từ đâu xuất hiện, quan hệ thế nào với Thành Vương, thì thấy Thành Vương đã phóng một luồng chân khí điểm huyệt Thụy Ưng ngất đi, giao lại cho thuộc hạ, còn bản thân không màng đến mọi thứ xung quanh, phi thân đến bên cạnh mỹ nhân mặc áo xanh kia, cùng nàng giải quyết hết đám hắc y nhân xung quanh, rồi ôm chặt lấy nàng.
Hành động đó không chỉ làm mọi người há hốc mồm, mà ngay cả Triệu Huân và thân tính bên cạnh cũng không tin được!
Tác giả :
Mạc Hi