Nghĩa Nữ Của Thành Vương
Chương 69: Tìm kiếm tung tích
Hai ngày sau, Triệu Huân đang ở thư phòng xử lý việc trấn áp binh lực của Liễu thừa tướng. Vốn theo kế hoạch ban đầu, Triệu Doãn sẽ đích thân đi, nhưng trên đường đi y cảm thấy bất an, liền truyền tin cho hắn điều động người khác thay thế, chỉ để cho Hứa Mạt cầm lệnh bài và dẫn theo binh lực đi trước. Bản thân y lập tức trở về Thành Vương Phủ.
Khi Triệu Huân nhận được tin, suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy có thể bọn họ sẽ ra tay vào thời điểm này, nên đã phân phó Định Nguyên Vân tướng quân thay Triệu Doãn rời đi, còn bản thân nhanh chóng dẫn quân xuất cung đến Thành Vương Phủ. Vừa đến nơi, nghe hạ nhân báo là vương gia dẫn binh truy lùng tặc nhân hướng núi Vân Đình, liền cho người đóng chặt cửa thành, phong tỏa khắp nơi, không cho bất cứ ai ra vào khu vực này rồi đuổi tới.
Nhưng vẫn chậm một bước, lúc hắn đến nơi, đã thấy Triệu Doãn cùng Trần Thanh Ảnh ra tay đã thương nhau, còn Nhược Yên thì bị một hắc y nhân đeo mặt nạ đã thương rơi xuống núi. Nhận ra ý định nhảy theo của Triệu Doãn, hắn liền phi thân đến bên cảnh đánh y ngất đi.
Đang bận bịu phê duyệt tấu chương, chợt nghe có La công công thông báo có Niên lão cầu kiến,
Triệu Huân cau mày nghĩ, lẽ nào Triệu Doãn có chuyện gì? Liền hạ lệnh cho vào.
Cửa vừa mở, Niên lão lật đật chạy vào quỳ xuống báo:” Bẩm Hoàng thượng! Vương gia đi mất rồi ạ, ngự y và hai hộ vệ đứng canh đã bị điểm huyệt, lúc lão vào đánh thức đã không thấy người, xin hoàng thượng cho người đi tìm, chắc vương gia chưa đi xa đâu.”
Nghĩ một lúc, Triệu Huân cho Niên lão đứng lên rồi nói:” Không cần, đệ ấy nhẫn nại hai ngày, có thể không còn nhẫn nại được nữa, mặc kệ y đi. Trẫm sẽ cho người đi theo sau bảo vệ là được.”
-“Nhưng... vết thương của người...” Niên Lão ngập ngừng nói.
Triệu Huân đưa tay cắt ngang lời của Niên lão, chậm rãi nói:” Không sao đâu, đã điều trị hai ngày, vết thương cũng lành miệng, chỉ cần y không đánh nhau với ai, thì không có việc gì. Ta biết lão lo cho y, nhưng lão cũng biết tính tình y cố chấp thế nào, chúng ta không cản được đâu. Lui về nghỉ ngơi đi, lão cũng vất vả mấy ngày nay rồi.”
Dù lo lắng, nhưng Niên lão cũng biết hoàng thượng nói không sai, đành cúi người hành lễ rồi lui ra.
Niên lão đi rồi, Triệu Huân liền gọi La công công truyền Lâm ngự y vào, Lâm ngự y là người điều trị cho Trần Thanh Ảnh ở đại lao, vì Triệu Huân nhìn thấy biểu hiện bất thường của Trần Thanh Ảnh, liền đưa vào đại lao riêng biệt giam giữ, sao đó cử ngự y đến khám thương thế cho hắn, vì bản thân y cũng không tin Trần Thanh Ảnh có thể phản bội Triệu Doãn, nên việc này phải tra hỏi kỹ càng trước đã.
Một lúc sau, Lâm ngự y bước vào, chưa kịp hành lễ đã bị Triệu Huân phất tay đứng dậy, trực tiếp hỏi thăm tình trạng Trần Thanh Ảnh.
-“ Bẩm hoàng thượng, nội thương của hắn rất nặng, may mắn Thành Vương còn nương tay, nên kinh mạch chưa đến nỗi đứt đoạn, cần dưỡng tầm một, hai tháng là có thể hồi phục, chỉ là... bây giờ trong máu hắn còn một thứ khác, thần chưa dám kê thuốc để điều trị, vì sợ gây nguy hiểm. Nên đến đây ngờ hoàng thượng thỉnh cao nhân khác tốt hơn.” Lâm ngư y xấu hổ nói.
-“ Là thứ gì?” Triệu Huân liền thắc mắc hỏi.
-“ Dạ, lão thần đoán là dẫn tâm cổ!” Lâm ngự y cung kính đáp.
Khẽ cau mày, Triệu Huân nghe tên loại cổ này cảm giác đã đọc ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ được. Đành hỏi:” Vậy người có biết loại cổ này tác dụng thế nào không? Hoặc từ đâu đến?”
Lâm ngự y thật thà đáp:” Thần chưa từng gặp lần nào, chỉ là có đọc qua một quyển sách có nhắc đến loại cổ này, thật ra muốn hạ loại cổ này vốn không khó, chỉ cần lấy máu người mà hắn thương yêu nhất đem nuôi cổ, đủ ngày tháng đem cho hắn ngửi, là lập tức cấy được cổ con ở trong người. Người bị trúng cổ sẽ rơi vào trạng thái rối gỗ, chỉ nghe lệnh từ người thệ huyết với cổ mẹ, ngoài ra, hắn không khác gì khúc gỗ cả, không cảm xúc, không đau đớn, thậm chí ăn uống cũng không cần. Nhưng thần chỉ biết tác dụng, lại hoàn toàn không biết cách giải loại cổ này, nên kính xin hoàng thượng thỉnh cao nhân khác.”
Triệu Huân nghe xong gật gật đầu nói:” Làm khó Lâm ngự y rồi, bây giờ người tạm thời tìm cách bảo vệ tính mạnh của hắn trước đã, chuyện còn lại tự trẫm giải quyết.”
-“Tạ hoàng thượng, thần xin phép cáo lui.”
***********
Ngoại ô, dưới chân núi Vân Đình. Triệu Doãn dẫn theo mấy thuộc hạ thân tính lùng sụt khắp các khe đá vào men theo dòng chảy mà tìm kiếm tung tích Nhược Yên. Hôm nay đã là ngày thứ tư, nhưng vẫn chưa tìm được chút tin tức nào. Theo như lời hoàng huynh nói, không có tin tức, tức là tin tức tốt. Bây giờ ngoại trừ tin như thế, để giữ tinh thần mình đừng sụp đỗ, thì hắn chẳng dám nghĩ đến trường hợp nào khác. Leo qua không biết bao nhiêu đồi dốc, không bỏ sót nơi nào có thể ẩn thân, gần nữa ngày trời, sức khỏe chưa hồi phục bao nhiêu đã bắt đầu cạn kiệt.
Lạc Phong và A Nhất đi theo nhìn cũng không nhìn nổi nữa, tình trạng vương gia nguy kịch dần nhưng cứ cố gắng đi tìm thế này, sợ chưa tìm được tiểu thư thì vương gia cũng đã tắt thở rồi. Liền cứng gắng, ép buộc lẫn dụ dỗ xin vương gia hãy nghỉ ngơi một chút. Lập tức dựng trại đốt lửa sắc thuốc ngay tại ngoài trời.
Phía bắc, hạ lưu dòng chảy dưới núi Vân Đình.
Một thanh niên tuấn tú nho nhã, dù mặc trên người bạch bào vải thô, vẫn không làm mất vẻ thanh lịch của mình. Đang cùng tiểu dược đồng bên cạnh rửa tâm liên thảo.
Tiểu đồng chừng mười hai tuổi, mặt mũi sáng lạng, nhưng đang cau có lầm bầm là:” Công tử của ta ơi, chẳng có ai như người mua đông giá ghét đi hái dược cả, người nghĩ mình mà đại phu thì mình đồng da sắt sao? Đại phu thì không sợ bị bệnh à?”
Người được gọi là công tử cũng không có tức giận, chỉ mỉm cười đáp:” A Tường, ta đã từng dạy người tâm liên thảo nếu hái vào mùa đông, rửa sạch bằng nước lạnh, đem hong khô tác dụng sẽ tốt hơn bình thường mấy lần, trước khi đi chúng ta đều uống dược chống hàn rồi, ngươi còn ở đó lo cái gì? Tranh thủ rửa sạch bùn đi còn về đấy!”
Tiểu đồng A Tường nghe thế, cũng thôi không lầm bầm nữa, chăm chú rửa, đang phác nước cho trôi bớt bùn trên thảo dược chợt thét lên:” Aaaaaa! Công tử chạy thôi, về báo quan đi, có người chết! Có người chết trôi kìa!”
Công tử mặc áo trắng nhìn theo phía A Tường chỉ, thì thấy một cô nương đang ôm lấy khúc cây, trôi theo dòng nước. Liền vứt đống thảo dược một bên, nhanh chóng lấy cây dài kéo người đang trôi vào bờ, đưa tay sờ lên mũi, thở phào khi biết người còn sống, nhìn lại thấy đang mùa đông lạnh lẽo, mà cô nương này chỉ mặc mỗi trung y như đang ngủ trong nhà. Liền biết người ta gặp nạn bất ngờ, nên cởi áo khoát choàng cho nàng rồi đem về nhà chữa trị.
Khi Triệu Huân nhận được tin, suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy có thể bọn họ sẽ ra tay vào thời điểm này, nên đã phân phó Định Nguyên Vân tướng quân thay Triệu Doãn rời đi, còn bản thân nhanh chóng dẫn quân xuất cung đến Thành Vương Phủ. Vừa đến nơi, nghe hạ nhân báo là vương gia dẫn binh truy lùng tặc nhân hướng núi Vân Đình, liền cho người đóng chặt cửa thành, phong tỏa khắp nơi, không cho bất cứ ai ra vào khu vực này rồi đuổi tới.
Nhưng vẫn chậm một bước, lúc hắn đến nơi, đã thấy Triệu Doãn cùng Trần Thanh Ảnh ra tay đã thương nhau, còn Nhược Yên thì bị một hắc y nhân đeo mặt nạ đã thương rơi xuống núi. Nhận ra ý định nhảy theo của Triệu Doãn, hắn liền phi thân đến bên cảnh đánh y ngất đi.
Đang bận bịu phê duyệt tấu chương, chợt nghe có La công công thông báo có Niên lão cầu kiến,
Triệu Huân cau mày nghĩ, lẽ nào Triệu Doãn có chuyện gì? Liền hạ lệnh cho vào.
Cửa vừa mở, Niên lão lật đật chạy vào quỳ xuống báo:” Bẩm Hoàng thượng! Vương gia đi mất rồi ạ, ngự y và hai hộ vệ đứng canh đã bị điểm huyệt, lúc lão vào đánh thức đã không thấy người, xin hoàng thượng cho người đi tìm, chắc vương gia chưa đi xa đâu.”
Nghĩ một lúc, Triệu Huân cho Niên lão đứng lên rồi nói:” Không cần, đệ ấy nhẫn nại hai ngày, có thể không còn nhẫn nại được nữa, mặc kệ y đi. Trẫm sẽ cho người đi theo sau bảo vệ là được.”
-“Nhưng... vết thương của người...” Niên Lão ngập ngừng nói.
Triệu Huân đưa tay cắt ngang lời của Niên lão, chậm rãi nói:” Không sao đâu, đã điều trị hai ngày, vết thương cũng lành miệng, chỉ cần y không đánh nhau với ai, thì không có việc gì. Ta biết lão lo cho y, nhưng lão cũng biết tính tình y cố chấp thế nào, chúng ta không cản được đâu. Lui về nghỉ ngơi đi, lão cũng vất vả mấy ngày nay rồi.”
Dù lo lắng, nhưng Niên lão cũng biết hoàng thượng nói không sai, đành cúi người hành lễ rồi lui ra.
Niên lão đi rồi, Triệu Huân liền gọi La công công truyền Lâm ngự y vào, Lâm ngự y là người điều trị cho Trần Thanh Ảnh ở đại lao, vì Triệu Huân nhìn thấy biểu hiện bất thường của Trần Thanh Ảnh, liền đưa vào đại lao riêng biệt giam giữ, sao đó cử ngự y đến khám thương thế cho hắn, vì bản thân y cũng không tin Trần Thanh Ảnh có thể phản bội Triệu Doãn, nên việc này phải tra hỏi kỹ càng trước đã.
Một lúc sau, Lâm ngự y bước vào, chưa kịp hành lễ đã bị Triệu Huân phất tay đứng dậy, trực tiếp hỏi thăm tình trạng Trần Thanh Ảnh.
-“ Bẩm hoàng thượng, nội thương của hắn rất nặng, may mắn Thành Vương còn nương tay, nên kinh mạch chưa đến nỗi đứt đoạn, cần dưỡng tầm một, hai tháng là có thể hồi phục, chỉ là... bây giờ trong máu hắn còn một thứ khác, thần chưa dám kê thuốc để điều trị, vì sợ gây nguy hiểm. Nên đến đây ngờ hoàng thượng thỉnh cao nhân khác tốt hơn.” Lâm ngư y xấu hổ nói.
-“ Là thứ gì?” Triệu Huân liền thắc mắc hỏi.
-“ Dạ, lão thần đoán là dẫn tâm cổ!” Lâm ngự y cung kính đáp.
Khẽ cau mày, Triệu Huân nghe tên loại cổ này cảm giác đã đọc ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ được. Đành hỏi:” Vậy người có biết loại cổ này tác dụng thế nào không? Hoặc từ đâu đến?”
Lâm ngự y thật thà đáp:” Thần chưa từng gặp lần nào, chỉ là có đọc qua một quyển sách có nhắc đến loại cổ này, thật ra muốn hạ loại cổ này vốn không khó, chỉ cần lấy máu người mà hắn thương yêu nhất đem nuôi cổ, đủ ngày tháng đem cho hắn ngửi, là lập tức cấy được cổ con ở trong người. Người bị trúng cổ sẽ rơi vào trạng thái rối gỗ, chỉ nghe lệnh từ người thệ huyết với cổ mẹ, ngoài ra, hắn không khác gì khúc gỗ cả, không cảm xúc, không đau đớn, thậm chí ăn uống cũng không cần. Nhưng thần chỉ biết tác dụng, lại hoàn toàn không biết cách giải loại cổ này, nên kính xin hoàng thượng thỉnh cao nhân khác.”
Triệu Huân nghe xong gật gật đầu nói:” Làm khó Lâm ngự y rồi, bây giờ người tạm thời tìm cách bảo vệ tính mạnh của hắn trước đã, chuyện còn lại tự trẫm giải quyết.”
-“Tạ hoàng thượng, thần xin phép cáo lui.”
***********
Ngoại ô, dưới chân núi Vân Đình. Triệu Doãn dẫn theo mấy thuộc hạ thân tính lùng sụt khắp các khe đá vào men theo dòng chảy mà tìm kiếm tung tích Nhược Yên. Hôm nay đã là ngày thứ tư, nhưng vẫn chưa tìm được chút tin tức nào. Theo như lời hoàng huynh nói, không có tin tức, tức là tin tức tốt. Bây giờ ngoại trừ tin như thế, để giữ tinh thần mình đừng sụp đỗ, thì hắn chẳng dám nghĩ đến trường hợp nào khác. Leo qua không biết bao nhiêu đồi dốc, không bỏ sót nơi nào có thể ẩn thân, gần nữa ngày trời, sức khỏe chưa hồi phục bao nhiêu đã bắt đầu cạn kiệt.
Lạc Phong và A Nhất đi theo nhìn cũng không nhìn nổi nữa, tình trạng vương gia nguy kịch dần nhưng cứ cố gắng đi tìm thế này, sợ chưa tìm được tiểu thư thì vương gia cũng đã tắt thở rồi. Liền cứng gắng, ép buộc lẫn dụ dỗ xin vương gia hãy nghỉ ngơi một chút. Lập tức dựng trại đốt lửa sắc thuốc ngay tại ngoài trời.
Phía bắc, hạ lưu dòng chảy dưới núi Vân Đình.
Một thanh niên tuấn tú nho nhã, dù mặc trên người bạch bào vải thô, vẫn không làm mất vẻ thanh lịch của mình. Đang cùng tiểu dược đồng bên cạnh rửa tâm liên thảo.
Tiểu đồng chừng mười hai tuổi, mặt mũi sáng lạng, nhưng đang cau có lầm bầm là:” Công tử của ta ơi, chẳng có ai như người mua đông giá ghét đi hái dược cả, người nghĩ mình mà đại phu thì mình đồng da sắt sao? Đại phu thì không sợ bị bệnh à?”
Người được gọi là công tử cũng không có tức giận, chỉ mỉm cười đáp:” A Tường, ta đã từng dạy người tâm liên thảo nếu hái vào mùa đông, rửa sạch bằng nước lạnh, đem hong khô tác dụng sẽ tốt hơn bình thường mấy lần, trước khi đi chúng ta đều uống dược chống hàn rồi, ngươi còn ở đó lo cái gì? Tranh thủ rửa sạch bùn đi còn về đấy!”
Tiểu đồng A Tường nghe thế, cũng thôi không lầm bầm nữa, chăm chú rửa, đang phác nước cho trôi bớt bùn trên thảo dược chợt thét lên:” Aaaaaa! Công tử chạy thôi, về báo quan đi, có người chết! Có người chết trôi kìa!”
Công tử mặc áo trắng nhìn theo phía A Tường chỉ, thì thấy một cô nương đang ôm lấy khúc cây, trôi theo dòng nước. Liền vứt đống thảo dược một bên, nhanh chóng lấy cây dài kéo người đang trôi vào bờ, đưa tay sờ lên mũi, thở phào khi biết người còn sống, nhìn lại thấy đang mùa đông lạnh lẽo, mà cô nương này chỉ mặc mỗi trung y như đang ngủ trong nhà. Liền biết người ta gặp nạn bất ngờ, nên cởi áo khoát choàng cho nàng rồi đem về nhà chữa trị.
Tác giả :
Mạc Hi