Nghĩa Nữ Của Thành Vương
Chương 50: Động tĩnh biên thành
Trong mái đình hiện tại chỉ còn hai người, Triệu Doãn mới quay qua nhìn Nhược Yên hỏi:” Nàng có muốn đi xem thử người đã giả mạo mình là ai không?”
Nhược Yên ngay lập tức lắc đầu từ chối:” Ta không đi, tò mò có thể giết chết một con mèo. Ai cũng biết trong phủ chàng trước kia chưa từng có nữ nhân, chỉ duy nhất một mình ta là nghĩa nữ của chàng. Bọn chúng hiện vẫn nghĩ ta là một tiểu oa nhi năm, sáu tuổi. Sự an toàn của ta tăng lên không ít. Nếu bây giờ chàng dắt ta theo, chẳng may để lộ sơ hở gì cho nàng ta phát hiện thì không đáng. Ta thà về phòng nghỉ ngơi để chiều luyện khinh công còn hơn.”
Nghe Nhược Yên nói xong Triệu Doãn cũng gật đầu đồng ý nói:” Cũng tốt! Nàng về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện bên ngoài không cần để ý nữa. Xong việc ta đến tìm nàng.”
Nhược Yên vừa bước ra khỏi đình, bỗng nhiên quay lại, bất an nhìn Triệu Doãn nói:” Ta nghe nói nàng ấy là một mỹ nhân tuyệt sắc, chàng nhìn một chút cũng không sao, ta sẽ không để ý, nhưng nếu chàng nhìn nàng ta quá lâu, thì đêm nay cứ về phòng mình mà ngủ, đừng đến tìm ta!”
Nói xong không đợi Triệu Doãn nói gì thêm, liền bước chân rời khỏi.
Triệu Doãn còn đang ngẩn người vì nàng chợt quăng một hủ giấm rồi chạy mất, sau đó môi hắn cong lên một nụ cười, thầm nghĩ. Chưa gì mùi giấm chua đã nồng như thế, lại còn cố tỏ ra rộng lượng, nếu hắn thật sự nhìn nàng ta lâu, biết đâu chừng Nhược Nhi của hắn sẽ cho cả vương phủ chìm trong giấm mất.
Bước vào tiền sảnh, đã thấy một giai nhân ăn mặc y phục sang trọng nhã nhặn màu thiên thanh, sau lưng mang theo hai nha hoàn cung kính đứng lên hành lễ. Khác hẳn Liễu Lan Nhiên về sự phô trương đầu tóc châu ngọc, Lục Yên Nhi trước mắt chỉ chăm chút đơn giản nhưng lại không kém phần cao quý vốn có của thiên kim nhà quan. Trong lòng Triệu Doãn nghi hoặc, vì hắn rõ hơn ai hết nàng ta không phải Lục Yên Nhi thật sự, vậy phải một tổ chức như thế nào có thể huấn luyện ra một thiên kim có tri thức, hiểu lễ nghĩa và quan trọng nhất là có võ công?
Lục Yên Nhi vẫn cúi đầu khi Triệu Doãn quan sát nàng, không bàn tới nhan sắc chỉ cần thái độ bình thản này cũng đủ khiến Triệu Doãn phải lưu tâm dè chừng. Hắn cũng bắt đầu hiểu vì sao Trần Thanh Ảnh tiếp cận nàng ta mấy tháng trời nhưng vẫn không điều tra được lai lịch thật sự của ả từ đâu đến. Tâm địa người này quả thật khó lường.
Đánh giá nàng ta một lúc, Triệu Doãn chợt nhớ đến hủ giấm nhỏ nhà mình, liền quay người bước đến ghế chủ ngồi xuống, thầm quyết định trong lòng rằng: Họa đến tìm ai thì để người đó giải quyết, hắn quan tâm quá nhiều mất công Nhược Nhi nhà hắn hiểu lầm, thì mùa đông năm nay hắn không có lò sưởi ấm áp để ngủ rồi. Trần Thanh Ảnh, bổn vương sẽ ghi nhớ cho sự khó nhọc này của ngươi.
Sau khi hắn quyết định một cách vô trách nhiệm đẩy mọi thứ cho Trần Thanh Ảnh xong, mới mở miệng nói:” Lục tiểu thư, à không đúng, nên gọi là Huệ An quận chúa mới phải! Bổn vương và Trần Thanh Ảnh cũng xem như quen biết từ nhỏ, thật không muốn nhìn thấy sức khỏe hắn không tốt như vậy, nếu quận chúa lo lắng thì cứ nói một tiếng, bổn vương sẽ cho người sắp xếp để ngươi ở lại vương phủ, tiện bề chăm sóc. Không biết ý quận chúa thế nào?”
Lục Yên Nhi nghe được Triệu Doãn dễ dàng đồng ý nàng cho nàng vào vương phủ, cũng sững sốt một chút, liền nhanh chóng lấy lại tinh thần cúi đầu hành lễ nói:” Đa tạ vương gia thông hiểu, gia môn thần nữ bất hạnh không còn ai, chỉ có mỗi Trần Thanh Ảnh là nghĩa huynh nhưng vốn thân như huynh muội ruột, nghe huynh ấy sức khỏe không tốt liền muốn vào thăm, chỉ sợ phiền toái vương gia. Nay nhận được ân tình này, thần nữ muôn vàn cảm tạ.”
Ngôn hành, cử chỉ đúng mực, hợp tình hợp lý. Nếu Triệu Doãn là người ngoài, hắn thật không thể tin đây chỉ là con cờ dùng để dẫn dụ Nhược Nhi của hắn xuất hiện. Hay là hắn đã đánh giá thấp mục đích của bọn họ?
Dù nghi hoặc trong lòng nhưng bề ngoài Triệu Doãn vẫn như thái sơn bất động, hữu lễ đáp lời:” Quận chúa quá lời, bổn vương sẽ lập tức để Niên lão dẫn ngươi qua viện gặp Trần Thanh Ảnh, mời!”
Niên lão từ bên ngoài ra dấu thỉnh, Lục Yên Nhi phúc thân hành lễ rồi đi theo Niên lão rời khỏi tiền sảnh.
Triệu Doãn còn chưa kịp đứng lên, đã nghe có tiếng người ồn ào phía ngoài. Đưa mắt nhìn một tiểu thái giám đang nửa đi nửa chạy vào, nhanh chóng quỳ xuống dâng lên cho Triệu Doãn một thư tín, phía trên có ấn ký của hoàng đế Triệu Huân.
Trong thư chỉ ngắn gọn vài chữ “ Biên cương có biến, Lưu tướng quân đưa tin mật về, chờ đệ vào cung cùng bàn bạc.” Nhận ra nét chữ khải quen thuộc của Triệu Huân, Triệu Doãn nhanh chống phân phó ám vệ và Ngân long thống lĩnh canh gác chặt chẽ Thành Vương Phủ, đừng để sự kiện mấy tháng trước diễn lại lần nữa, gây nguy hiểm cho Nhược Yên. Sau đó theo chân tiểu thái giám vào cung diện thánh.
Qua nửa canh giờ, Triệu Doãn vừa đến thư phòng của Hoàng Đế, La công công sớm chờ sẵn ngoài cửa, lập tức mời hắn vào.
Phía sau thư án chất cao như núi, Triệu Huân không rảnh đứng lên chỉ mở miệng chào đón nói:” Đệ nhanh vào đây, đọc hết các mất hàm trên bàn rồi sẽ hiểu.”
Nói xong để yên Triệu Doãn đọc hết tình hình biên cảnh báo về, Triệu Huân tranh thủ thời gian duyệt cho xong một mớ tấu chương về quân lương, bổ sung binh khí, nhân lực và ngựa tốt, xem xét lại quốc khố cùng các khoản cần chi, thậm chí các đề án dự phòng cho chiến tranh cũng chất cao như núi.
Hơn mấy trăm mật hàm từ các nơi gửi về, Triệu Huân đã đọc rồi chọn sẵn những tin liên quan chiến sự vùng biên cảnh của Định Hưng Quốc và Mộc Xa Quốc cho Triệu Doãn tham khảo.
Xâu chuỗi các mật hàm cho thấy, gần một tháng nay, Mộc Xa Quốc tăng cường hơn mười vạn quân đóng ở biên giới hai nước, trong thành cũng bắt đầu chèn ép thương nhân của Định Hưng Quốc qua biên giới thông thương, gần đây nhất là họ đã lệnh thương nhân nước họ không được buôn bán hàng hóa vào Định Hưng Quốc nữa.
Nếu so sánh về sự giàu có, thì Định Hưng Quốc dân tình quốc thổ tương đối màu mỡ, giàu có hơn, những lương thực thiết yếu như gạo, lúa, ngô, khoai, và động vật được nuôi, trồng rộng rãi. Nhưng Mộc Xa Quốc gần biển, nên những mặt hàng quý giá như Ngọc Trai, Bào Ngư, Huyết Hải Sâm, cá quý hiếm cùng hương liệu phong phú hơn Định Hưng Quốc nhiều.
Giá trị nhưng không có nghĩa là cần thiết, mấy trăm năm nay bọn họ chưa từng công khai giao chiến với Định Hưng Quốc lần nào, vì một phần ba lương thực của Mộc Xa Quốc phụ thuộc vào Định Hưng Quốc bán qua, lần này đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ liều lĩnh khơi màu chiến tranh như thế?
Nhược Yên ngay lập tức lắc đầu từ chối:” Ta không đi, tò mò có thể giết chết một con mèo. Ai cũng biết trong phủ chàng trước kia chưa từng có nữ nhân, chỉ duy nhất một mình ta là nghĩa nữ của chàng. Bọn chúng hiện vẫn nghĩ ta là một tiểu oa nhi năm, sáu tuổi. Sự an toàn của ta tăng lên không ít. Nếu bây giờ chàng dắt ta theo, chẳng may để lộ sơ hở gì cho nàng ta phát hiện thì không đáng. Ta thà về phòng nghỉ ngơi để chiều luyện khinh công còn hơn.”
Nghe Nhược Yên nói xong Triệu Doãn cũng gật đầu đồng ý nói:” Cũng tốt! Nàng về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện bên ngoài không cần để ý nữa. Xong việc ta đến tìm nàng.”
Nhược Yên vừa bước ra khỏi đình, bỗng nhiên quay lại, bất an nhìn Triệu Doãn nói:” Ta nghe nói nàng ấy là một mỹ nhân tuyệt sắc, chàng nhìn một chút cũng không sao, ta sẽ không để ý, nhưng nếu chàng nhìn nàng ta quá lâu, thì đêm nay cứ về phòng mình mà ngủ, đừng đến tìm ta!”
Nói xong không đợi Triệu Doãn nói gì thêm, liền bước chân rời khỏi.
Triệu Doãn còn đang ngẩn người vì nàng chợt quăng một hủ giấm rồi chạy mất, sau đó môi hắn cong lên một nụ cười, thầm nghĩ. Chưa gì mùi giấm chua đã nồng như thế, lại còn cố tỏ ra rộng lượng, nếu hắn thật sự nhìn nàng ta lâu, biết đâu chừng Nhược Nhi của hắn sẽ cho cả vương phủ chìm trong giấm mất.
Bước vào tiền sảnh, đã thấy một giai nhân ăn mặc y phục sang trọng nhã nhặn màu thiên thanh, sau lưng mang theo hai nha hoàn cung kính đứng lên hành lễ. Khác hẳn Liễu Lan Nhiên về sự phô trương đầu tóc châu ngọc, Lục Yên Nhi trước mắt chỉ chăm chút đơn giản nhưng lại không kém phần cao quý vốn có của thiên kim nhà quan. Trong lòng Triệu Doãn nghi hoặc, vì hắn rõ hơn ai hết nàng ta không phải Lục Yên Nhi thật sự, vậy phải một tổ chức như thế nào có thể huấn luyện ra một thiên kim có tri thức, hiểu lễ nghĩa và quan trọng nhất là có võ công?
Lục Yên Nhi vẫn cúi đầu khi Triệu Doãn quan sát nàng, không bàn tới nhan sắc chỉ cần thái độ bình thản này cũng đủ khiến Triệu Doãn phải lưu tâm dè chừng. Hắn cũng bắt đầu hiểu vì sao Trần Thanh Ảnh tiếp cận nàng ta mấy tháng trời nhưng vẫn không điều tra được lai lịch thật sự của ả từ đâu đến. Tâm địa người này quả thật khó lường.
Đánh giá nàng ta một lúc, Triệu Doãn chợt nhớ đến hủ giấm nhỏ nhà mình, liền quay người bước đến ghế chủ ngồi xuống, thầm quyết định trong lòng rằng: Họa đến tìm ai thì để người đó giải quyết, hắn quan tâm quá nhiều mất công Nhược Nhi nhà hắn hiểu lầm, thì mùa đông năm nay hắn không có lò sưởi ấm áp để ngủ rồi. Trần Thanh Ảnh, bổn vương sẽ ghi nhớ cho sự khó nhọc này của ngươi.
Sau khi hắn quyết định một cách vô trách nhiệm đẩy mọi thứ cho Trần Thanh Ảnh xong, mới mở miệng nói:” Lục tiểu thư, à không đúng, nên gọi là Huệ An quận chúa mới phải! Bổn vương và Trần Thanh Ảnh cũng xem như quen biết từ nhỏ, thật không muốn nhìn thấy sức khỏe hắn không tốt như vậy, nếu quận chúa lo lắng thì cứ nói một tiếng, bổn vương sẽ cho người sắp xếp để ngươi ở lại vương phủ, tiện bề chăm sóc. Không biết ý quận chúa thế nào?”
Lục Yên Nhi nghe được Triệu Doãn dễ dàng đồng ý nàng cho nàng vào vương phủ, cũng sững sốt một chút, liền nhanh chóng lấy lại tinh thần cúi đầu hành lễ nói:” Đa tạ vương gia thông hiểu, gia môn thần nữ bất hạnh không còn ai, chỉ có mỗi Trần Thanh Ảnh là nghĩa huynh nhưng vốn thân như huynh muội ruột, nghe huynh ấy sức khỏe không tốt liền muốn vào thăm, chỉ sợ phiền toái vương gia. Nay nhận được ân tình này, thần nữ muôn vàn cảm tạ.”
Ngôn hành, cử chỉ đúng mực, hợp tình hợp lý. Nếu Triệu Doãn là người ngoài, hắn thật không thể tin đây chỉ là con cờ dùng để dẫn dụ Nhược Nhi của hắn xuất hiện. Hay là hắn đã đánh giá thấp mục đích của bọn họ?
Dù nghi hoặc trong lòng nhưng bề ngoài Triệu Doãn vẫn như thái sơn bất động, hữu lễ đáp lời:” Quận chúa quá lời, bổn vương sẽ lập tức để Niên lão dẫn ngươi qua viện gặp Trần Thanh Ảnh, mời!”
Niên lão từ bên ngoài ra dấu thỉnh, Lục Yên Nhi phúc thân hành lễ rồi đi theo Niên lão rời khỏi tiền sảnh.
Triệu Doãn còn chưa kịp đứng lên, đã nghe có tiếng người ồn ào phía ngoài. Đưa mắt nhìn một tiểu thái giám đang nửa đi nửa chạy vào, nhanh chóng quỳ xuống dâng lên cho Triệu Doãn một thư tín, phía trên có ấn ký của hoàng đế Triệu Huân.
Trong thư chỉ ngắn gọn vài chữ “ Biên cương có biến, Lưu tướng quân đưa tin mật về, chờ đệ vào cung cùng bàn bạc.” Nhận ra nét chữ khải quen thuộc của Triệu Huân, Triệu Doãn nhanh chống phân phó ám vệ và Ngân long thống lĩnh canh gác chặt chẽ Thành Vương Phủ, đừng để sự kiện mấy tháng trước diễn lại lần nữa, gây nguy hiểm cho Nhược Yên. Sau đó theo chân tiểu thái giám vào cung diện thánh.
Qua nửa canh giờ, Triệu Doãn vừa đến thư phòng của Hoàng Đế, La công công sớm chờ sẵn ngoài cửa, lập tức mời hắn vào.
Phía sau thư án chất cao như núi, Triệu Huân không rảnh đứng lên chỉ mở miệng chào đón nói:” Đệ nhanh vào đây, đọc hết các mất hàm trên bàn rồi sẽ hiểu.”
Nói xong để yên Triệu Doãn đọc hết tình hình biên cảnh báo về, Triệu Huân tranh thủ thời gian duyệt cho xong một mớ tấu chương về quân lương, bổ sung binh khí, nhân lực và ngựa tốt, xem xét lại quốc khố cùng các khoản cần chi, thậm chí các đề án dự phòng cho chiến tranh cũng chất cao như núi.
Hơn mấy trăm mật hàm từ các nơi gửi về, Triệu Huân đã đọc rồi chọn sẵn những tin liên quan chiến sự vùng biên cảnh của Định Hưng Quốc và Mộc Xa Quốc cho Triệu Doãn tham khảo.
Xâu chuỗi các mật hàm cho thấy, gần một tháng nay, Mộc Xa Quốc tăng cường hơn mười vạn quân đóng ở biên giới hai nước, trong thành cũng bắt đầu chèn ép thương nhân của Định Hưng Quốc qua biên giới thông thương, gần đây nhất là họ đã lệnh thương nhân nước họ không được buôn bán hàng hóa vào Định Hưng Quốc nữa.
Nếu so sánh về sự giàu có, thì Định Hưng Quốc dân tình quốc thổ tương đối màu mỡ, giàu có hơn, những lương thực thiết yếu như gạo, lúa, ngô, khoai, và động vật được nuôi, trồng rộng rãi. Nhưng Mộc Xa Quốc gần biển, nên những mặt hàng quý giá như Ngọc Trai, Bào Ngư, Huyết Hải Sâm, cá quý hiếm cùng hương liệu phong phú hơn Định Hưng Quốc nhiều.
Giá trị nhưng không có nghĩa là cần thiết, mấy trăm năm nay bọn họ chưa từng công khai giao chiến với Định Hưng Quốc lần nào, vì một phần ba lương thực của Mộc Xa Quốc phụ thuộc vào Định Hưng Quốc bán qua, lần này đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ liều lĩnh khơi màu chiến tranh như thế?
Tác giả :
Mạc Hi