Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 30: Biếu hiện quái lạ
Ngồi ở trong ô tô, Lý Dật có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức lạnh lẽo của họng súng đang truyền qua, thậm chí có thể cảm nhận được một tia tử vong chân khí, nhưng hắn lại không có....chút nào SỢ hãi, biểu cảm mười phần bình tĩnh để cho hai gã nam nhân bên cạnh có chút bất an. Để cho bọn họ an tâm chính là dọc theo đường đi Lý Dật cũng không có hành động thiếu Suy nghĩ, mười phần phối hợp.
Sau đó chiếc ô tô chạy vào trong bệnh viện Phúc Ái, góc bên phía Tây của bệnh viện có một căn nhà tầng tiếp khách riêng biệt. Ngoài cửa có bảy tám người lực lưỡng đứng canh gác, những người kia biểu tình rất hung hãn. bên hông hơi phồng lên chứng tỏ có giấu súng.
Quan Sát tất cả những chuyện này, Lý Dật mỉm cười nhẹ nhàng bước ra khỏi XE.
Đám nam nhân đem Lý Dật bao bọc ở giũa, hướng lên tầng bốn mà đi. Lúc chuẩn bị lên tới tầng bốn, bỗng nhiên Lý Dật trượt chân, hơi Sà vào trong lòng hai người ở bên cạnh. Do hiện tại đang ở trên cầu thang mà những nam nhân này lại bao bọc Lý Dật quá mức chặt chẽ, trong lúc nhất thời Xuất hiện vài điểm hỗn loạn. Bất quá Lý Dật cũng không có hành động thiếu Suy nghĩ, chỉ bị hai tên nam nhân kia nói kháy cái gì đó mà thôi.
Sau đó Lý Dật được dẫn tới một gian phòng.
Lúc Lý Dật tiến nhập vào cửa, ở bên trong gian phòng có hai người, trong đó một người mặc âu phục màu Xanh đậm đang dựa lưng về phía cửa phòng. Ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời phương xa không biết đang suy nghĩ cái gì. Thoạt nhìn bộ dạng của người này không gầy cũng không béo. để cho người ta thấy được một loại cảm giác phi thường rắn chắc, mà bóng lưng của hắn lại khiến cho người ta này Sinh một loại áp lực khó hiểu.
Bên cạnh người nọ có một nam nhân thân mặc âu phục màu đen, biểu tình của người này ổn trọng, bình thản. Hai con ngươi của hắn tựa hồ không có một chút Sinh cơ, thoạt nhìn tử khí âm trầm, giống như đối với vật trên thế gian đến không quan tâm.
Khi đám người mở cửa đem Lý Dật mang vào trong gian phòng, tên nam nhân mặc bộ âu phục màu đen kia...biểu tình không có một chút biến hóa.
Mà người trung niên thân mặc âu phục màu Xanh đậm kia cũng chưa thèm quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Các ngươi đi ra ngoài.”
Thanh âm giàu có từ tính đồng dạng cũng tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự. Thanh âm của người nọ vừa ra khỏi miệng, đám người kia không hẹn mà cùng nhau lui ra bên ngoài. trong phòng đã khôi phục sự tĩnh lặng.
Gã nam nhân thân mặc âu phục màu đen bình thản quan Sát Lý Dật, trong ánh mắt không có chút dao động nào, nhưng Lý Dật tin tưởng chỉ cần hắn có một hành động nào thiếu suy nghĩ, gã nam nhân trước mặt này sẽ phóng tới trước mặt hắn, đối với hắn hạ độc thủ!
Đây chính là giác quan thứ sáu mà trước đó nhiều lần Chấp hành nhiệm vụ Lý Dật đã ngộ ra. Đối với hắn mà nói, nam nhân ở trước mặt này sO với Trịnh Thiết Quân còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần! Ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, tạo ra một đạo hoa lửa vô tình. Cùng lúc đó người trung niên thân mặc âu phục màu Xanh cũng chậm rãi quay lại, đem ánh mắt ném về phía Lý Dật.
Khi chứng kiến diện mạo lạnh lùng của Lý Dật thì người trung niên kia Sắc mặt hơi đổi, trong cOn ngươi hiện lên một tia nghi hoặc. thậm chí khóe mắt không tự chủ được mà khẽ nhích động! Người trung niên híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Dật, tựa hồ như muốn từ trên diện mạo này tìm ra một điều gì đó.
Gã nam nhận mặc âu phục màu đen ở bên cạnh quan Sát được biểu hiện của hắn, trong con ngươi nguyên bản hờ hững thoáng nhảy lên vài cái. theo sau đó lại khôi phục bình thường.
Cho dù người trung niên kia phải tận lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng Lý Dật vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng biểu tình biến hóa của đối phương. Cái loại khiếp Sợ phát ra từ nội tâm thì không thể nào che giấu, nhất là ở trước mặt Lý Dật.
Không biết qua bao lâu, người trung niên chậm rãi thu hồi ánh mắt, điều chỉnh cảm Xúc một chút nói: “Cậu cứu Dũng Cương và con gái của ta. nguyên bản ta phải cảm tạ cậu mới đúng, nhưng ta lại không thể làm như vậy được. Cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần không phải quá phận, ta đều sẽ đáp ứng. Giả dụ như ta có thể chiếu cố thân nhân của cậu. để cho bọn họ cả đời cơm no áo ấm không phải lo nghĩ."
“Ông là Tiêu Thanh Sơn." Lý Dật không trả lời mà hỏi ngược lại, thanh âm không phải nghi vấn, mà dùng một loại giọng điệu khẳng định.
"Phải." Tiêu Thanh Sơn gật đầu nói tiếp: “Tin tưởng ta, ta hoàn toàn có khả năng chiếu cố thật tốt cho người nhà của cậu.”
Khi nói chUYỆn, Tiêu Thanh Sơn một mực nhìn chằm chằm vào trong mắt Lý Dật, chờ mong hắn trả lời.
“Tôi không có thân nhân, hơn nữa cho dù có, cũng không cần nhờ tới ông chiếu cố!" Khóe miệng Lý Dật lộ ra một nụ cười chế nhạo:" lời hứa hẹn của kẻ lấy oán trả ơn sO với tiểu thư gội đầu còn rẻ mạt hơn nhiều"
Lời nói của Lý Dật làm cho sắc mặt Tiêu Thanh Sơn biến đổi. cho dù hắn đã thật cố gắng che giấu nhưng ở trong mắt Lý Dật lại mười phần rõ ràng.
Mà gã nam nhân mặc âu phục màu đen đứng bên cạnh Tiêu Thanh Sơn hơi nheo mắt lại, bước qua phía Tiêu Thanh Sơn một chút, dường như hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người Lý Dật. Trong vòng mười năm qua, tại lúc Tiêu Thanh Sơn nói chuyện một mình cùng người khác, người có thể khiến cho hắn phải bước ra một bước này. còn chưa từng xuất hiện!
“Cậu không có thân nhân?" Tiêu Thanh Sơn hỏi lại.
Mặc dù không hiểu tại Sao Tiêu Thanh Sơn phải hỏi nhiều lần như vậy, nhưng Lý Dật vẫn gật đầu nói: “Phải, một thân một mình.”
“Cậu trở về đi Ị mặc khác không cần phải lo lắng bên phía Ngô gia trả thù.” Trầm mặc Sau một lúc, khóe miệng Tiêu Thanh Sơn lộ ra một nụ cuời phức tạp: “Thiết Quân đã nói với ta, cậu là một nhân tài trăm năm hiếm có. mới đầu ta không tin nhưng hiện tại đã tin."
Ngạc nhiên nghe lời nói của Tiêu Thanh Sơn, nhưng ngay lập tức Lý Dật nhíu mày, hơi có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Sơn. Tuy rằng chỉ tiếp Xúc cùng Tiêu Thanh Sơn ngắn ngủi trong vài phút. Thế nhưng Lý Dật có thể nhìn ra được, Tiêu Thanh Sơn và cái bộ dáng gian hùng kiếp trước của mình giống nhau. Kẻ như vậy tuyệt đối sẽ không vì huynh đệ dưới trướng tác động. Mà gặp phải một cái địch nhân cường đại!
“Lựa chọn của ông rất sáng suốt. nếu không hôm nay ông sẽ cũng tôi đi gặp Diêm Vương!" Mặc dÙ có chút kỳ quái đối với biểu hiện của Tiêu Thanh Sơn, nhưng Lý Dật vẫn tin tưởng lời nói của Tiêu Thanh Sơn, bởi vì trong con mắt của Tiêu Thanh Sơn, hắn nhìn ra một tia cảm Xúc chân thành. Thậm chí Lý Dật phát hiện tâm tình lúc này của Tiêu Thanh Sơn phi thường phức tạp. cử chỉ không ổn định.
Mà trong lúc Lý Dật mở miệng nói chuyện, đồng thời trên tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã Xuất hiện thêm một khẩu súng, hình thức cùng với loại của đám cận vệ lúc trước hoàn toàn giống nhau!
Ngay tại lúc Lý Dật giơ súng ra, thì gã nam nhân bên cạnh Tiêu Thanh Sơn cũng nhanh như chớp bạt súng, họng nhắm thẳng vào Lý Dật, lạnh lùng nói: “Buông súng hoặc là chết."
“ Nếu tôi muốn nổ súng thì ông ta đã chết.” Lý Dật cười lạnh một tiếng, thu hồi khẩu súng lục. Quay người mở cửa phòng cũng chẳng thèm hỏi han liền bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Lý Dật rời đi, Tiêu Thanh Sơn cũng vô pháp khống chế tâm tình của mình, thân hình hơi run nhẹ. Gã nam nhân bên cạnh tựa hồ như đoán được cái gì. thu hồi Súng. theo bản năng chống đỡ thân hình của Tiêu Thanh Sơn, nhẹ nhàng vuốt lưng cho hắn.
“Lão Miêu. ngươi ra ngoài truớc đi, ta muốn an tĩnh một chút." Tiêu Thanh Sơn nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài một hơi. sau đó lại Xoay người nhìn ra cửa sổ.
Nghe được Tiêu Thanh Sơn phân phó, lão Miêu im lặng không nói trực tiếp rời khỏi gian phòng, thuận tay đóng cửa lại. Toàn bộ quá trình không phát ra một chút thanh âm, bình thường giống như đã tiêu thất vào trong hư không.
Qua thêm vài phút thời gian, Trịnh Thiết Quân hùng hổ bước vào trong gian phòng. vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi: “Ðại ca, ngươi muốn thả tiểu tử đó Sao?"
“Thiết Quân, ta đem hắn giao cho ngươi, muốn ngươi dùng thời gian ngắn nhất làm cho hắn quen thuộc mọi thứ. Sau đó đưa hắn tới bên cạnh ta!" Tiêu Thanh Sơn Xoay người. thanh âm khàn khàn nói.
Nghe công đạo cùng biểu cảm trên gương mặt của Tiêu Thanh Sơn, Trịnh Thiết Quân” cả người giống như bị điện giật, nhất thời sững Sờ ngay tại chổ.......
Sau đó chiếc ô tô chạy vào trong bệnh viện Phúc Ái, góc bên phía Tây của bệnh viện có một căn nhà tầng tiếp khách riêng biệt. Ngoài cửa có bảy tám người lực lưỡng đứng canh gác, những người kia biểu tình rất hung hãn. bên hông hơi phồng lên chứng tỏ có giấu súng.
Quan Sát tất cả những chuyện này, Lý Dật mỉm cười nhẹ nhàng bước ra khỏi XE.
Đám nam nhân đem Lý Dật bao bọc ở giũa, hướng lên tầng bốn mà đi. Lúc chuẩn bị lên tới tầng bốn, bỗng nhiên Lý Dật trượt chân, hơi Sà vào trong lòng hai người ở bên cạnh. Do hiện tại đang ở trên cầu thang mà những nam nhân này lại bao bọc Lý Dật quá mức chặt chẽ, trong lúc nhất thời Xuất hiện vài điểm hỗn loạn. Bất quá Lý Dật cũng không có hành động thiếu Suy nghĩ, chỉ bị hai tên nam nhân kia nói kháy cái gì đó mà thôi.
Sau đó Lý Dật được dẫn tới một gian phòng.
Lúc Lý Dật tiến nhập vào cửa, ở bên trong gian phòng có hai người, trong đó một người mặc âu phục màu Xanh đậm đang dựa lưng về phía cửa phòng. Ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời phương xa không biết đang suy nghĩ cái gì. Thoạt nhìn bộ dạng của người này không gầy cũng không béo. để cho người ta thấy được một loại cảm giác phi thường rắn chắc, mà bóng lưng của hắn lại khiến cho người ta này Sinh một loại áp lực khó hiểu.
Bên cạnh người nọ có một nam nhân thân mặc âu phục màu đen, biểu tình của người này ổn trọng, bình thản. Hai con ngươi của hắn tựa hồ không có một chút Sinh cơ, thoạt nhìn tử khí âm trầm, giống như đối với vật trên thế gian đến không quan tâm.
Khi đám người mở cửa đem Lý Dật mang vào trong gian phòng, tên nam nhân mặc bộ âu phục màu đen kia...biểu tình không có một chút biến hóa.
Mà người trung niên thân mặc âu phục màu Xanh đậm kia cũng chưa thèm quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Các ngươi đi ra ngoài.”
Thanh âm giàu có từ tính đồng dạng cũng tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự. Thanh âm của người nọ vừa ra khỏi miệng, đám người kia không hẹn mà cùng nhau lui ra bên ngoài. trong phòng đã khôi phục sự tĩnh lặng.
Gã nam nhân thân mặc âu phục màu đen bình thản quan Sát Lý Dật, trong ánh mắt không có chút dao động nào, nhưng Lý Dật tin tưởng chỉ cần hắn có một hành động nào thiếu suy nghĩ, gã nam nhân trước mặt này sẽ phóng tới trước mặt hắn, đối với hắn hạ độc thủ!
Đây chính là giác quan thứ sáu mà trước đó nhiều lần Chấp hành nhiệm vụ Lý Dật đã ngộ ra. Đối với hắn mà nói, nam nhân ở trước mặt này sO với Trịnh Thiết Quân còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần! Ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, tạo ra một đạo hoa lửa vô tình. Cùng lúc đó người trung niên thân mặc âu phục màu Xanh cũng chậm rãi quay lại, đem ánh mắt ném về phía Lý Dật.
Khi chứng kiến diện mạo lạnh lùng của Lý Dật thì người trung niên kia Sắc mặt hơi đổi, trong cOn ngươi hiện lên một tia nghi hoặc. thậm chí khóe mắt không tự chủ được mà khẽ nhích động! Người trung niên híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Dật, tựa hồ như muốn từ trên diện mạo này tìm ra một điều gì đó.
Gã nam nhận mặc âu phục màu đen ở bên cạnh quan Sát được biểu hiện của hắn, trong con ngươi nguyên bản hờ hững thoáng nhảy lên vài cái. theo sau đó lại khôi phục bình thường.
Cho dù người trung niên kia phải tận lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng Lý Dật vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng biểu tình biến hóa của đối phương. Cái loại khiếp Sợ phát ra từ nội tâm thì không thể nào che giấu, nhất là ở trước mặt Lý Dật.
Không biết qua bao lâu, người trung niên chậm rãi thu hồi ánh mắt, điều chỉnh cảm Xúc một chút nói: “Cậu cứu Dũng Cương và con gái của ta. nguyên bản ta phải cảm tạ cậu mới đúng, nhưng ta lại không thể làm như vậy được. Cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần không phải quá phận, ta đều sẽ đáp ứng. Giả dụ như ta có thể chiếu cố thân nhân của cậu. để cho bọn họ cả đời cơm no áo ấm không phải lo nghĩ."
“Ông là Tiêu Thanh Sơn." Lý Dật không trả lời mà hỏi ngược lại, thanh âm không phải nghi vấn, mà dùng một loại giọng điệu khẳng định.
"Phải." Tiêu Thanh Sơn gật đầu nói tiếp: “Tin tưởng ta, ta hoàn toàn có khả năng chiếu cố thật tốt cho người nhà của cậu.”
Khi nói chUYỆn, Tiêu Thanh Sơn một mực nhìn chằm chằm vào trong mắt Lý Dật, chờ mong hắn trả lời.
“Tôi không có thân nhân, hơn nữa cho dù có, cũng không cần nhờ tới ông chiếu cố!" Khóe miệng Lý Dật lộ ra một nụ cười chế nhạo:" lời hứa hẹn của kẻ lấy oán trả ơn sO với tiểu thư gội đầu còn rẻ mạt hơn nhiều"
Lời nói của Lý Dật làm cho sắc mặt Tiêu Thanh Sơn biến đổi. cho dù hắn đã thật cố gắng che giấu nhưng ở trong mắt Lý Dật lại mười phần rõ ràng.
Mà gã nam nhân mặc âu phục màu đen đứng bên cạnh Tiêu Thanh Sơn hơi nheo mắt lại, bước qua phía Tiêu Thanh Sơn một chút, dường như hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người Lý Dật. Trong vòng mười năm qua, tại lúc Tiêu Thanh Sơn nói chuyện một mình cùng người khác, người có thể khiến cho hắn phải bước ra một bước này. còn chưa từng xuất hiện!
“Cậu không có thân nhân?" Tiêu Thanh Sơn hỏi lại.
Mặc dù không hiểu tại Sao Tiêu Thanh Sơn phải hỏi nhiều lần như vậy, nhưng Lý Dật vẫn gật đầu nói: “Phải, một thân một mình.”
“Cậu trở về đi Ị mặc khác không cần phải lo lắng bên phía Ngô gia trả thù.” Trầm mặc Sau một lúc, khóe miệng Tiêu Thanh Sơn lộ ra một nụ cuời phức tạp: “Thiết Quân đã nói với ta, cậu là một nhân tài trăm năm hiếm có. mới đầu ta không tin nhưng hiện tại đã tin."
Ngạc nhiên nghe lời nói của Tiêu Thanh Sơn, nhưng ngay lập tức Lý Dật nhíu mày, hơi có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Sơn. Tuy rằng chỉ tiếp Xúc cùng Tiêu Thanh Sơn ngắn ngủi trong vài phút. Thế nhưng Lý Dật có thể nhìn ra được, Tiêu Thanh Sơn và cái bộ dáng gian hùng kiếp trước của mình giống nhau. Kẻ như vậy tuyệt đối sẽ không vì huynh đệ dưới trướng tác động. Mà gặp phải một cái địch nhân cường đại!
“Lựa chọn của ông rất sáng suốt. nếu không hôm nay ông sẽ cũng tôi đi gặp Diêm Vương!" Mặc dÙ có chút kỳ quái đối với biểu hiện của Tiêu Thanh Sơn, nhưng Lý Dật vẫn tin tưởng lời nói của Tiêu Thanh Sơn, bởi vì trong con mắt của Tiêu Thanh Sơn, hắn nhìn ra một tia cảm Xúc chân thành. Thậm chí Lý Dật phát hiện tâm tình lúc này của Tiêu Thanh Sơn phi thường phức tạp. cử chỉ không ổn định.
Mà trong lúc Lý Dật mở miệng nói chuyện, đồng thời trên tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã Xuất hiện thêm một khẩu súng, hình thức cùng với loại của đám cận vệ lúc trước hoàn toàn giống nhau!
Ngay tại lúc Lý Dật giơ súng ra, thì gã nam nhân bên cạnh Tiêu Thanh Sơn cũng nhanh như chớp bạt súng, họng nhắm thẳng vào Lý Dật, lạnh lùng nói: “Buông súng hoặc là chết."
“ Nếu tôi muốn nổ súng thì ông ta đã chết.” Lý Dật cười lạnh một tiếng, thu hồi khẩu súng lục. Quay người mở cửa phòng cũng chẳng thèm hỏi han liền bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Lý Dật rời đi, Tiêu Thanh Sơn cũng vô pháp khống chế tâm tình của mình, thân hình hơi run nhẹ. Gã nam nhân bên cạnh tựa hồ như đoán được cái gì. thu hồi Súng. theo bản năng chống đỡ thân hình của Tiêu Thanh Sơn, nhẹ nhàng vuốt lưng cho hắn.
“Lão Miêu. ngươi ra ngoài truớc đi, ta muốn an tĩnh một chút." Tiêu Thanh Sơn nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài một hơi. sau đó lại Xoay người nhìn ra cửa sổ.
Nghe được Tiêu Thanh Sơn phân phó, lão Miêu im lặng không nói trực tiếp rời khỏi gian phòng, thuận tay đóng cửa lại. Toàn bộ quá trình không phát ra một chút thanh âm, bình thường giống như đã tiêu thất vào trong hư không.
Qua thêm vài phút thời gian, Trịnh Thiết Quân hùng hổ bước vào trong gian phòng. vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi: “Ðại ca, ngươi muốn thả tiểu tử đó Sao?"
“Thiết Quân, ta đem hắn giao cho ngươi, muốn ngươi dùng thời gian ngắn nhất làm cho hắn quen thuộc mọi thứ. Sau đó đưa hắn tới bên cạnh ta!" Tiêu Thanh Sơn Xoay người. thanh âm khàn khàn nói.
Nghe công đạo cùng biểu cảm trên gương mặt của Tiêu Thanh Sơn, Trịnh Thiết Quân” cả người giống như bị điện giật, nhất thời sững Sờ ngay tại chổ.......
Tác giả :
Điên Phong