Nghi Ngờ
Chương 8
Ngày hôm qua không dễ dàng tóm được cậu làm một cái, chỉ tiếc buổi sáng bị người nhà gọi điện thoại kêu trở về nhà, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp Tạ Phi còn phần phật phần phật ngủ hôn một cái vào mặt của cậu, làm cậu đang trong giấc mộng đẹp bị làm phiền thiếu chút nữa tát anh một cái tát lúc này anh mới hài lòng mà đi về.
Bên này anh mới vừa đùa Tạ Phi xong, mẹ anh cầm ly nước quả đi tới, vô cùng ghét bỏ hỏi một câu: “Gọi điện thoại cho ai đó? Chán ngán như vậy?”
Anh đàng hoàng đáp là Tạ Phi, dừng một chút liền bỏ thêm câu “Tạ Long Long.”
Mẹ anh vừa nghe xong lập tức cầm ly nước để xuống bàn trà trước mặt, dáng dấp mười phần mười bát quái nhào tới hỏi anh chuẩn bị lúc nào đem người mang về cho mình nhìn một cái.
Cố Khải “…”
Lúc học cấp hai Tạ Phi còn là một cậu bé mập mạp nhưng cũng là một cậu bé mập có thành tích vô cùng giỏi. Mỗi khi họp phụ huynh sau kỳ thi nhất định là đối tượng được các giáo viên nêu tên biểu dương.
Cố Khải thì không được như vậy mặc dù ở trong trường học cũng là một nhân vật lừng lẫy có tiếng nhưng thành tích của anh rất kém. Người trong nhà đối với việc học của anh cũng không yêu cầu gì, chỉ cần anh làm hết sức là được, chỉ muốn anh cùng các bạn có thể sinh hoạt với nhau vui vẻ là được.
Từ lần ở tiết thể dục giúp đỡ Tạ Long Long lại bị đối phương phủi tay bỏ chạy trong lòng Cố Khải rất nóng giận, tâm tính thiếu niên không chịu được liền hoài nghi đối phương có phải xem thường mình là loại thành tích không tốt cho nên không chơi với mình.
Rất là tức giận.
Vì vậy lần sau trong tiết thể dục, thời gian tự do hoạt động thầy giáo cho các bạn học sinh chơi bóng rổ anh không thích chơi với cậu bạn mập này.
Bạn học Tạ Long Long chạy bộ chơi bóng mọi thứ không tốt, nhưng giáo viên thể dục lại buộc cậu vào sân chơi bóng, không cho cậu cơ hội ngồi ở ngoài thở dốc, kỳ thực cậu chỉ muốn ngồi ở ngoài xem Cố Khải chơi bóng.
Anh chàng đẹp trai chơi bóng tư thế rất soái nha, ai không thích xem? Đáng tiếc thầy giáo lại không cho, không trâu bắt chó đi cày đem cậu đuổi ra sân bóng, còn cười hì hì nói với cậu: “Em phải nên vận động nhiều hơn!”
Cậu cũng muốn vận động nha! Nhưng một thân thịt mỡ ra sân có chạy cũng không theo kịp mọi người!
Cố Khải cũng nhìn ra cậu không tình nguyện, thừa dịp giáo viên đi ra ngoài thì tỏ ra không cao hứng nói với cậu: “Cậu không muốn đánh cũng đừng đánh, thật vướng tay vướng chân.”
Chỉ câu nói đầu tiên làm Tạ Phi sửng sốt, Cố Khải cứ như vậy ghét bỏ cậu…
Cố Khải cũng không nghĩ tới câu nói đầu tiên của mình làm cho đối phương thương tâm như vậy, mấy giây mắt đối phương đã ngập một tầng hơi nước, đáng thương như con chó con nhìn mình, cắn răng chậm rì rì quay đầu đi, bỏ anh ôm quả bóng rổ đứng ở trên sân đi cũng không được, ở cũng không xong.
Lại còn bị đồng đội tức giận rống lên: “Cố Khải cậu phát ngốc cái gì vậy!”
Anh quay đầu lại muốn tìm Tạ Long Long nói lời xin lỗi mình không phải cố ý, thì đã hết giờ học, các bạn dọn dẹp chuẩn bị tan học về nhà.
Người nhà Cố Khải đối với anh có thói quen nuôi thả, xưa nay đi học tan học đều tự mình đi về, nhưng bên kia Tạ Long Long lại được mẹ ngày ngày đưa đón.
Anh vô cùng lo lắng thu dọn cặp sách, nhìn thấy Tạ Long Long lắc lư lắc lư mang ba lô chuẩn bị xuống lầu, lập tức tức đem ba lô đeo trên vai từ cửa sổ rống lên một tiếng nói: “Tạ Long Long chờ tôi với!”
Câu hét này làm cậu nhóc mập sợ đến run lên, còn tưởng rằng sảy ra chuyện gì chỉ thấy Cố Khải thân thể to lớn kéo lưng mình lại, cặp sách vốn đã nặng, hơn nữa một người to lớn như vậy đè lên cậu cảm thấy trên lưng mình chịu sức nặng ngàn cân, thiếu chút nữa đã đặt mông xuống đất.
Cố Khải ngược lại vô cùng thoải mái, cười hì hì ôm cổ hỏi cậu: “Ai.. nha…bạn về nhà hả ~ “
Cậu suy nghĩ hồi lâu cảm thấy người hỏi câu này chắc có bệnh, tan học không trở về nhà thì làm gì??? Huống chi cậu còn giận Cố Khải, với lại thêm chuyện lần trước trên đường chạy cậu cho rằng rời xa người này vô cùng tất yếu, vì vậy sống dở chết dở ở trong cổ họng hừ ra một tiếng “Ừ”, coi như đã trả lời anh.
Cố Khải nhìn thấy cậu rõ ràng không vui, cũng cảm thấy mình đã chạm vào người khó chịu, theo lí anh ở trong trường học nhân duyên không thật tốt nhưng ít nhất mọi người đều hết sức vui vẻ nói chuyện với mình, nhưng sao bây giờ không thể thực hiện được đây.
Chỉ là còn không chờ anh suy nghĩ làm sao tiếp tục câu chuyện hai người đã đi xuống lầu, anh đang chuẩn bị nghiêm túc nói xin lỗi thì liền nghe một tiếng gọi “Long Long!” Âm thanh nhẹ nhàng từ xa vọng đến là mẹ của Tạ Long Long tới đón cậu.
Cậu nhóc mập mạp nghe tiếng gọi này, sợ đến run lên một cái.
Ngày hôm nay kinh hãi thật sự là nhiều lắm, cậu không nhịn được nghĩ, thì mẹ của cậu cũng đã đi đến đón.
Nhìn thấy đứng bên cạnh đứa con nhà mình là một anh chàng quá đẹp trai đang cười, mẹ Tạ cũng nở nụ cười híp mắt.
Một anh chàng đẹp trai ôm con trai của mình còn cười đến thật đáng yêu! Ai nha ai nha..con trai ở trường học rốt cục cũng đã quen một người bạn tốt phải nhanh chóng mời con người ta đi đến nhà mình chơi một chút!
Ý niệm này một bốc lên, mẹ Tạ lập tức hỏi, cũng không để ý tới vẻ mặt bất đắc dĩ của con mình.
Bà nghiêm túc phê bình con trai: “Con thẹn thùng cái gì nha?” Vừa nói vừa hỏi Cố Khải: “Con là bạn của Long Long sao? Bài tập các con có nhiều không? Không nhiều vậy thì đến nhà của dì chơi được không?” Bà rất nhiệt tình, hoàn toàn không có cách nào từ chối mà Cố Khải cũng không muốn cự tuyệt.
Đi đến nhà Tạ Long Long, nói không chừng còn có thể coppy bài tập của thủ khoa trong lớp nha, bài tập toán ngày mai phải nộp thật là nhiều…
Vì vậy anh không chút do dự nói một câu: “Dạ được, vậy thì xin làm phiền dì ạ.”
Mẹ Tạ liên tiếp nói không phiền phức không phiền phức, còn cậu con thì buồn bực không lên tiếng. Thế là Cố Khải thuận lợi tới nhà Tạ Long Long làm khách.
Bên này anh mới vừa đùa Tạ Phi xong, mẹ anh cầm ly nước quả đi tới, vô cùng ghét bỏ hỏi một câu: “Gọi điện thoại cho ai đó? Chán ngán như vậy?”
Anh đàng hoàng đáp là Tạ Phi, dừng một chút liền bỏ thêm câu “Tạ Long Long.”
Mẹ anh vừa nghe xong lập tức cầm ly nước để xuống bàn trà trước mặt, dáng dấp mười phần mười bát quái nhào tới hỏi anh chuẩn bị lúc nào đem người mang về cho mình nhìn một cái.
Cố Khải “…”
Lúc học cấp hai Tạ Phi còn là một cậu bé mập mạp nhưng cũng là một cậu bé mập có thành tích vô cùng giỏi. Mỗi khi họp phụ huynh sau kỳ thi nhất định là đối tượng được các giáo viên nêu tên biểu dương.
Cố Khải thì không được như vậy mặc dù ở trong trường học cũng là một nhân vật lừng lẫy có tiếng nhưng thành tích của anh rất kém. Người trong nhà đối với việc học của anh cũng không yêu cầu gì, chỉ cần anh làm hết sức là được, chỉ muốn anh cùng các bạn có thể sinh hoạt với nhau vui vẻ là được.
Từ lần ở tiết thể dục giúp đỡ Tạ Long Long lại bị đối phương phủi tay bỏ chạy trong lòng Cố Khải rất nóng giận, tâm tính thiếu niên không chịu được liền hoài nghi đối phương có phải xem thường mình là loại thành tích không tốt cho nên không chơi với mình.
Rất là tức giận.
Vì vậy lần sau trong tiết thể dục, thời gian tự do hoạt động thầy giáo cho các bạn học sinh chơi bóng rổ anh không thích chơi với cậu bạn mập này.
Bạn học Tạ Long Long chạy bộ chơi bóng mọi thứ không tốt, nhưng giáo viên thể dục lại buộc cậu vào sân chơi bóng, không cho cậu cơ hội ngồi ở ngoài thở dốc, kỳ thực cậu chỉ muốn ngồi ở ngoài xem Cố Khải chơi bóng.
Anh chàng đẹp trai chơi bóng tư thế rất soái nha, ai không thích xem? Đáng tiếc thầy giáo lại không cho, không trâu bắt chó đi cày đem cậu đuổi ra sân bóng, còn cười hì hì nói với cậu: “Em phải nên vận động nhiều hơn!”
Cậu cũng muốn vận động nha! Nhưng một thân thịt mỡ ra sân có chạy cũng không theo kịp mọi người!
Cố Khải cũng nhìn ra cậu không tình nguyện, thừa dịp giáo viên đi ra ngoài thì tỏ ra không cao hứng nói với cậu: “Cậu không muốn đánh cũng đừng đánh, thật vướng tay vướng chân.”
Chỉ câu nói đầu tiên làm Tạ Phi sửng sốt, Cố Khải cứ như vậy ghét bỏ cậu…
Cố Khải cũng không nghĩ tới câu nói đầu tiên của mình làm cho đối phương thương tâm như vậy, mấy giây mắt đối phương đã ngập một tầng hơi nước, đáng thương như con chó con nhìn mình, cắn răng chậm rì rì quay đầu đi, bỏ anh ôm quả bóng rổ đứng ở trên sân đi cũng không được, ở cũng không xong.
Lại còn bị đồng đội tức giận rống lên: “Cố Khải cậu phát ngốc cái gì vậy!”
Anh quay đầu lại muốn tìm Tạ Long Long nói lời xin lỗi mình không phải cố ý, thì đã hết giờ học, các bạn dọn dẹp chuẩn bị tan học về nhà.
Người nhà Cố Khải đối với anh có thói quen nuôi thả, xưa nay đi học tan học đều tự mình đi về, nhưng bên kia Tạ Long Long lại được mẹ ngày ngày đưa đón.
Anh vô cùng lo lắng thu dọn cặp sách, nhìn thấy Tạ Long Long lắc lư lắc lư mang ba lô chuẩn bị xuống lầu, lập tức tức đem ba lô đeo trên vai từ cửa sổ rống lên một tiếng nói: “Tạ Long Long chờ tôi với!”
Câu hét này làm cậu nhóc mập sợ đến run lên, còn tưởng rằng sảy ra chuyện gì chỉ thấy Cố Khải thân thể to lớn kéo lưng mình lại, cặp sách vốn đã nặng, hơn nữa một người to lớn như vậy đè lên cậu cảm thấy trên lưng mình chịu sức nặng ngàn cân, thiếu chút nữa đã đặt mông xuống đất.
Cố Khải ngược lại vô cùng thoải mái, cười hì hì ôm cổ hỏi cậu: “Ai.. nha…bạn về nhà hả ~ “
Cậu suy nghĩ hồi lâu cảm thấy người hỏi câu này chắc có bệnh, tan học không trở về nhà thì làm gì??? Huống chi cậu còn giận Cố Khải, với lại thêm chuyện lần trước trên đường chạy cậu cho rằng rời xa người này vô cùng tất yếu, vì vậy sống dở chết dở ở trong cổ họng hừ ra một tiếng “Ừ”, coi như đã trả lời anh.
Cố Khải nhìn thấy cậu rõ ràng không vui, cũng cảm thấy mình đã chạm vào người khó chịu, theo lí anh ở trong trường học nhân duyên không thật tốt nhưng ít nhất mọi người đều hết sức vui vẻ nói chuyện với mình, nhưng sao bây giờ không thể thực hiện được đây.
Chỉ là còn không chờ anh suy nghĩ làm sao tiếp tục câu chuyện hai người đã đi xuống lầu, anh đang chuẩn bị nghiêm túc nói xin lỗi thì liền nghe một tiếng gọi “Long Long!” Âm thanh nhẹ nhàng từ xa vọng đến là mẹ của Tạ Long Long tới đón cậu.
Cậu nhóc mập mạp nghe tiếng gọi này, sợ đến run lên một cái.
Ngày hôm nay kinh hãi thật sự là nhiều lắm, cậu không nhịn được nghĩ, thì mẹ của cậu cũng đã đi đến đón.
Nhìn thấy đứng bên cạnh đứa con nhà mình là một anh chàng quá đẹp trai đang cười, mẹ Tạ cũng nở nụ cười híp mắt.
Một anh chàng đẹp trai ôm con trai của mình còn cười đến thật đáng yêu! Ai nha ai nha..con trai ở trường học rốt cục cũng đã quen một người bạn tốt phải nhanh chóng mời con người ta đi đến nhà mình chơi một chút!
Ý niệm này một bốc lên, mẹ Tạ lập tức hỏi, cũng không để ý tới vẻ mặt bất đắc dĩ của con mình.
Bà nghiêm túc phê bình con trai: “Con thẹn thùng cái gì nha?” Vừa nói vừa hỏi Cố Khải: “Con là bạn của Long Long sao? Bài tập các con có nhiều không? Không nhiều vậy thì đến nhà của dì chơi được không?” Bà rất nhiệt tình, hoàn toàn không có cách nào từ chối mà Cố Khải cũng không muốn cự tuyệt.
Đi đến nhà Tạ Long Long, nói không chừng còn có thể coppy bài tập của thủ khoa trong lớp nha, bài tập toán ngày mai phải nộp thật là nhiều…
Vì vậy anh không chút do dự nói một câu: “Dạ được, vậy thì xin làm phiền dì ạ.”
Mẹ Tạ liên tiếp nói không phiền phức không phiền phức, còn cậu con thì buồn bực không lên tiếng. Thế là Cố Khải thuận lợi tới nhà Tạ Long Long làm khách.
Tác giả :
Lương Nhị