Nghi Ngờ
Chương 13
Cái gọi là bệnh tới thì như núi đổ, sau khi Tạ Phi thức dậy cảm thấy gân cốt như bị kéo ra tàn bạo mà cọ rửa một trận, cả người đều không còn sức lực, vén chăn lên bước chân xuống đất, đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, không có cảm giác mồ hôi ẩm ướt, vỏ chăn giường cũng đều được đổi toàn bộ, thậm chí quần áo trên giường bị cậu vứt lung ta lung tung cũng đều được giặt sạch sẽ treo ở trên ban công dưới ánh nắng chiều.
Cậu không phải bị sốt đến choáng váng chỉ cần nhắm là thấy Cố Khải ở bên cạnh chăm sóc mình.
An ủi sợ mình uống thuốc đắng, chạy vào chạy ra lấy khăn lạnh đắp lên trán của mình, thậm chí là lúc mình ngủ đem mình chuyển lên ghế salông, thay drag giường chăn gối cho mình rồi cẩn thận ôm mình để lên giường, muốn hôn môi mình rồi lại chỉ để sát vào sau đó lẳng lặng mà nhìn mình mấy giây mới rời đi.
Cậu có thể cảm giác được nhiệt độ và hơi thở của Cố Khải bên cạnh mình mang theo một luồng ấm áp.
Lại như giống như là nằm mơ.
Coi như giống như bây giờ Cố Khải chỉ ở bên cạnh mình khi mình sinh bệnh thậm chí nguyện ý tới chăm sóc mình, cậu cũng đã rất thoả mãn, mặc dù trong lòng muốn nhiều hơn nữa.
Anna nói với mình, lúc Cố Khải tới nhà cô lấy chìa khóa vẻ mặt vô cùng lo lắng và sốt sắng, thậm chí không dễ phát hiện đối với việc Anna giữ chìa khóa nhà Tạ Phi tỏ ra vô cùng đố kị. Mặc dù được giới truyền thông đánh giá là có kỹ năng diễn xuất ưu dị, hi vọng trở thành người nối nghiệp của các thiên vương nhưng Cố Khải cũng không có cách nào che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng.
“Những thứ này không thể nào lừa người, Tạ Phi, tại sao cậu không tin Cố Khải nguyện ý cùng cậu nói chuyện quá khứ, hoặc tương lai của hai người?”
Cậu đứng ở cửa sổ nhìn dương quang ở phía xa xa, ánh nắng chiều cuối cùng mang theo nhiệt độ ấm áp sắp chìm vào trong đêm tối.
Bên cạnh là quần áo của cậu được Cố Khải giặt sạch sành sanh chỉnh tề phơi lên móc áo, phơi dưới ánh mặt trời một ngày đã khô tản ra mùi bột giặt cùng hương vị của ánh nắng mặt trời.
Đúng nha, tại sao không thử một lần? E rằng, e rằng Cố Khải cũng đã yêu mình.
Nhưng mãi đến khi tia nắng cuối cùng biến mất vào tầng mây, Tạ Phi cũng không có dũng khí gọi một cú điện thoại.
Đem quần áo đã phơi khô lấy xuống, rồi chỉnh tề gấp kỹ, được nuông chiều từ bé lúc này Tạ thiếu gia mới kinh ngạc phát hiện ồ Cố Khải giúp mình giặt nhiều quần áo đến như vậy nha…
Sau đó đem đầu vùi vào đống quần áo kia ngoại trừ mùi vị ấm áp của ánh nắng mặt trời cậu còn nghe mùi nước hoa quen thuộc trên người Cố Khải.
Thực sự là yêu Cố Khải quá đi.
Thế nhưng càng thích người thì càng không dám đi tìm chứng cứ xem đối phương có thích mình cũng như mình thích anh hay không. Rõ ràng khi mới bắt đầu có thể nói yêu đương bình thường, thế nhưng tại sao cuối cùng lại lựa chọn cách để Anna đem thẻ mở phòng cùng hợp đồng giao cho Cố Khải, sau đó nói cho anh biết có thể nâng đỡ anh nhưng anh phải ngủ với mình chứ?
Khi đó chính mình trốn ở sau cây cột nghe Anna từng chữ từng chữ nói ra những lời mình giao phó, cậu lo lắng đến nỗi xuýt đem đầu lưỡi cắn đứt, vẻ mặt Cố Khải khi mới nghe cũng kinh ngạc sau đó mới từ từ nói: “Được rồi, để tôi suy nghĩ một lúc đã.” Lúc đó cậu mới bình phục lại tâm tình, xoay người uống nước mà tim đập mạnh như đánh trống.
Lại như đối với Cố Khải động lòng như phút ban đầu vậy.
Trên kệ bếp để một nồi đất, bên trong là cháo đã nấu rất nhừ, cho dù đã để rất lâu vẫn giữ được độ ấm, mở nắp xoong là có thể dùng cái muôi múc từng muỗng từng muỗng mà ăn.
Cậu ăn cháo được nấu rất nhừ, phối hợp dưa muối ướp xì dầu và tương rất thơm ngon, cho dù sau khi bệnh vẫn còn suy yếu không có khẩu vị, cho dù không thích ăn cháo nhưng Tạ Phi nhìn cũng thèm nhỏ dãi.
Thật ra vì nồi cháo này là do Cố Khải nấu nên có ý nghĩa phi phàm!
Nhưng hôm nay Cố Khải không để lại cho mình tờ giấy nhỏ, Tạ Phi rất thất vọng.
Dù rất thất vọng nhưng Tạ Phi vẫn mong đợi điện thoại của Cố Khải đợi đến hừng đông, tuy rằng bình thường cũng không có điện thoại.
Thế nhưng người đang bệnh tương đối yếu đuối nên Tạ Phi rất muốn bộc bạch với Cố Khải tâm ý của mình, muốn kể cho Cố Khải nghe mình đang ăn cháo anh nấu, lúc ăn dưa muối và tương Cố Khải mua về lại vô cùng nhớ Cố Khải.
Hơn nữa, cậu lại rất muốn ăn món nướng nha! Bị bệnh nên miệng lưỡi cậu giống như bị mất hết cảm giác, cho dù là dưa muối ướp xì dầu hoặc là tương cũng thấy rất nhạt nhẽo, nhất định phải ăn thịt nướng, muốn thịt nướng trên than hồng chảy mỡ phát ra tiếng “Xì xì”, mỡ bóng loáng lấp lánh trên những xiên thịt mới có thể cứu vớt động viên tâm thần của cậu.
Thế nhưng Cố Khải không có gọi điện thoại đến, cũng không xuất hiện trước cửa nhà cậu.
Tạ Phi ngồi ở trong phòng khách một bên chơi điện thoại di động, một bên lắng tai nghe tiếng thang máy bên ngoài, hy vọng có thể nghe thấy tiếng thang máy dừng ở tầng lầu này “Keng” một tiếng, sau đó Cố Khải đến gõ cửa nhà của mình, vậy thì quá tuyệt vời rồi!
Cậu nhất định sẽ mời Cố Khải đi ăn đồ nướng! Sau đó nói cho Cố Khải biết mình rất yêu anh, hi vọng anh có thể cùng mình nói chuyện yêu đương.
Mặc dù ở bên cạnh lò nướng nói với người khác chuyện này rất là kỳ quái, thế nhưng xét thấy quan hệ giữa cậu và Cố Khải vốn cũng rất kỳ quái, như vậy phương thức thổ lộ có kỳ quái một chút cũng có thể lý giải.
Thế nhưng mãi đến khi cậu ngủ quên trên ghế sa lon Cố Khải cũng không có đến.
Cũng không có gọi điện thoại, cũng không có gửi tin nhắn.
Cố Khải đang làm gì đấy? Anh đang bận làm việc?
Vì chăm sóc một kim chủ luôn khó chịu hay tức giận lại kiêu ngạo, khi sinh bệnh mặc dù không có khóc khóc chít chít thế nhưng lại trưng ra một bộ mặt oan ức như ngay lập tức liền có thể bấm ra nước Cố Khải phải bỏ qua một số công việc, cho nên anh phải nhanh bù đắp lại.
Như vậy anh mới có thể tiếp tục đến nhà Tạ Phi chăm sóc cậu!
Lần này lấy lý do là cậu mới vừa hết bệnh người tương đối suy yếu, cho nên cần mình chăm sóc thật tốt.
Đương nhiên, chìa khóa liền ở trong tay của anh, anh nói lý do gì thì là lý do đó, không có lý do gì cũng được nữa.
Trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, không có cảm giác mồ hôi ẩm ướt, vỏ chăn giường cũng đều được đổi toàn bộ, thậm chí quần áo trên giường bị cậu vứt lung ta lung tung cũng đều được giặt sạch sẽ treo ở trên ban công dưới ánh nắng chiều.
Cậu không phải bị sốt đến choáng váng chỉ cần nhắm là thấy Cố Khải ở bên cạnh chăm sóc mình.
An ủi sợ mình uống thuốc đắng, chạy vào chạy ra lấy khăn lạnh đắp lên trán của mình, thậm chí là lúc mình ngủ đem mình chuyển lên ghế salông, thay drag giường chăn gối cho mình rồi cẩn thận ôm mình để lên giường, muốn hôn môi mình rồi lại chỉ để sát vào sau đó lẳng lặng mà nhìn mình mấy giây mới rời đi.
Cậu có thể cảm giác được nhiệt độ và hơi thở của Cố Khải bên cạnh mình mang theo một luồng ấm áp.
Lại như giống như là nằm mơ.
Coi như giống như bây giờ Cố Khải chỉ ở bên cạnh mình khi mình sinh bệnh thậm chí nguyện ý tới chăm sóc mình, cậu cũng đã rất thoả mãn, mặc dù trong lòng muốn nhiều hơn nữa.
Anna nói với mình, lúc Cố Khải tới nhà cô lấy chìa khóa vẻ mặt vô cùng lo lắng và sốt sắng, thậm chí không dễ phát hiện đối với việc Anna giữ chìa khóa nhà Tạ Phi tỏ ra vô cùng đố kị. Mặc dù được giới truyền thông đánh giá là có kỹ năng diễn xuất ưu dị, hi vọng trở thành người nối nghiệp của các thiên vương nhưng Cố Khải cũng không có cách nào che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng.
“Những thứ này không thể nào lừa người, Tạ Phi, tại sao cậu không tin Cố Khải nguyện ý cùng cậu nói chuyện quá khứ, hoặc tương lai của hai người?”
Cậu đứng ở cửa sổ nhìn dương quang ở phía xa xa, ánh nắng chiều cuối cùng mang theo nhiệt độ ấm áp sắp chìm vào trong đêm tối.
Bên cạnh là quần áo của cậu được Cố Khải giặt sạch sành sanh chỉnh tề phơi lên móc áo, phơi dưới ánh mặt trời một ngày đã khô tản ra mùi bột giặt cùng hương vị của ánh nắng mặt trời.
Đúng nha, tại sao không thử một lần? E rằng, e rằng Cố Khải cũng đã yêu mình.
Nhưng mãi đến khi tia nắng cuối cùng biến mất vào tầng mây, Tạ Phi cũng không có dũng khí gọi một cú điện thoại.
Đem quần áo đã phơi khô lấy xuống, rồi chỉnh tề gấp kỹ, được nuông chiều từ bé lúc này Tạ thiếu gia mới kinh ngạc phát hiện ồ Cố Khải giúp mình giặt nhiều quần áo đến như vậy nha…
Sau đó đem đầu vùi vào đống quần áo kia ngoại trừ mùi vị ấm áp của ánh nắng mặt trời cậu còn nghe mùi nước hoa quen thuộc trên người Cố Khải.
Thực sự là yêu Cố Khải quá đi.
Thế nhưng càng thích người thì càng không dám đi tìm chứng cứ xem đối phương có thích mình cũng như mình thích anh hay không. Rõ ràng khi mới bắt đầu có thể nói yêu đương bình thường, thế nhưng tại sao cuối cùng lại lựa chọn cách để Anna đem thẻ mở phòng cùng hợp đồng giao cho Cố Khải, sau đó nói cho anh biết có thể nâng đỡ anh nhưng anh phải ngủ với mình chứ?
Khi đó chính mình trốn ở sau cây cột nghe Anna từng chữ từng chữ nói ra những lời mình giao phó, cậu lo lắng đến nỗi xuýt đem đầu lưỡi cắn đứt, vẻ mặt Cố Khải khi mới nghe cũng kinh ngạc sau đó mới từ từ nói: “Được rồi, để tôi suy nghĩ một lúc đã.” Lúc đó cậu mới bình phục lại tâm tình, xoay người uống nước mà tim đập mạnh như đánh trống.
Lại như đối với Cố Khải động lòng như phút ban đầu vậy.
Trên kệ bếp để một nồi đất, bên trong là cháo đã nấu rất nhừ, cho dù đã để rất lâu vẫn giữ được độ ấm, mở nắp xoong là có thể dùng cái muôi múc từng muỗng từng muỗng mà ăn.
Cậu ăn cháo được nấu rất nhừ, phối hợp dưa muối ướp xì dầu và tương rất thơm ngon, cho dù sau khi bệnh vẫn còn suy yếu không có khẩu vị, cho dù không thích ăn cháo nhưng Tạ Phi nhìn cũng thèm nhỏ dãi.
Thật ra vì nồi cháo này là do Cố Khải nấu nên có ý nghĩa phi phàm!
Nhưng hôm nay Cố Khải không để lại cho mình tờ giấy nhỏ, Tạ Phi rất thất vọng.
Dù rất thất vọng nhưng Tạ Phi vẫn mong đợi điện thoại của Cố Khải đợi đến hừng đông, tuy rằng bình thường cũng không có điện thoại.
Thế nhưng người đang bệnh tương đối yếu đuối nên Tạ Phi rất muốn bộc bạch với Cố Khải tâm ý của mình, muốn kể cho Cố Khải nghe mình đang ăn cháo anh nấu, lúc ăn dưa muối và tương Cố Khải mua về lại vô cùng nhớ Cố Khải.
Hơn nữa, cậu lại rất muốn ăn món nướng nha! Bị bệnh nên miệng lưỡi cậu giống như bị mất hết cảm giác, cho dù là dưa muối ướp xì dầu hoặc là tương cũng thấy rất nhạt nhẽo, nhất định phải ăn thịt nướng, muốn thịt nướng trên than hồng chảy mỡ phát ra tiếng “Xì xì”, mỡ bóng loáng lấp lánh trên những xiên thịt mới có thể cứu vớt động viên tâm thần của cậu.
Thế nhưng Cố Khải không có gọi điện thoại đến, cũng không xuất hiện trước cửa nhà cậu.
Tạ Phi ngồi ở trong phòng khách một bên chơi điện thoại di động, một bên lắng tai nghe tiếng thang máy bên ngoài, hy vọng có thể nghe thấy tiếng thang máy dừng ở tầng lầu này “Keng” một tiếng, sau đó Cố Khải đến gõ cửa nhà của mình, vậy thì quá tuyệt vời rồi!
Cậu nhất định sẽ mời Cố Khải đi ăn đồ nướng! Sau đó nói cho Cố Khải biết mình rất yêu anh, hi vọng anh có thể cùng mình nói chuyện yêu đương.
Mặc dù ở bên cạnh lò nướng nói với người khác chuyện này rất là kỳ quái, thế nhưng xét thấy quan hệ giữa cậu và Cố Khải vốn cũng rất kỳ quái, như vậy phương thức thổ lộ có kỳ quái một chút cũng có thể lý giải.
Thế nhưng mãi đến khi cậu ngủ quên trên ghế sa lon Cố Khải cũng không có đến.
Cũng không có gọi điện thoại, cũng không có gửi tin nhắn.
Cố Khải đang làm gì đấy? Anh đang bận làm việc?
Vì chăm sóc một kim chủ luôn khó chịu hay tức giận lại kiêu ngạo, khi sinh bệnh mặc dù không có khóc khóc chít chít thế nhưng lại trưng ra một bộ mặt oan ức như ngay lập tức liền có thể bấm ra nước Cố Khải phải bỏ qua một số công việc, cho nên anh phải nhanh bù đắp lại.
Như vậy anh mới có thể tiếp tục đến nhà Tạ Phi chăm sóc cậu!
Lần này lấy lý do là cậu mới vừa hết bệnh người tương đối suy yếu, cho nên cần mình chăm sóc thật tốt.
Đương nhiên, chìa khóa liền ở trong tay của anh, anh nói lý do gì thì là lý do đó, không có lý do gì cũng được nữa.
Tác giả :
Lương Nhị