Nghề Vương Phi
Chương 193: Lén lén lút lút
Vũ Lâu vẫn cho rằng lén lút đến Nạp Trữ các để xem trộm Khởi cư trú của hoàng thượng là một việc vừa nguy hiểm lại vừa nhàm chán. Cái gọi là khởi cư trú đó là tài liệu ghi chép lại những lời nói và việc làm thường ngày của hoàng thượng, sau khi hoàng thượng băng hà, sẽ được sửa sang lại cẩn thận để lưu lại. Ngay cả hoàng thượng lúc còn sống cũng không có quyền mở ra xem. Thế mà Lam Tranh lại rủ nàng đi xem trộm, đúng là muốn chết mà. Nếu để bị phát hiện, thì hắn gặp họa lớn rồi.
Cho nên, tuy hôm qua nàng đã đồng ý với hắn, nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống, Vũ Lâu bắt đầu muốn rút lui, cũng khuyên Lam Tranh bỏ kế hoạch này đi: “Nguy hiểm lắm, chúng ta đừng đi thì hơn, nếu để bị phát hiện thì không chạy thoát được đâu.”
Nhưng Lam Tranh có vẻ đã chuẩn bị kỹ càng, ngay cả y phục dạ hành hắn cũng lôi ra rồi: “Vậy nàng đừng đi, để ta đi một mình cũng được.”
“Ngươi xem trộm khởi cư trú làm gì?”
“Tò mò.”
“……” Không biết nói gì.
“Đi nào, đi nào……” Lam Tranh ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, vuốt ve chân nàng nói: “Lòng hiếu kỳ của ta đã nổi dậy, nếu không đạt được mục đích thì ta cũng không thể thoải mái mà sống hết năm nay được.”
“Từ giờ đến tết còn xa lắm.” Vũ Lâu hừ giọng: “Thật không có cách nào với ngươi nữa, có khác gì đứa trẻ con không hả, muốn cái gì là phải đòi bằng được mới thôi.”
Lam Tranh nghe nàng nói vậy, thuận thế đè luôn lên người nàng, cười nói: “Ta muốn nàng, nhưng có chiếm được đâu.”
Vũ Lâu thấy bệnh dính người của hắn lại trỗi dậy, vội đẩy hắn ra, kêu lên: “Muốn đi thì đi đi, đừng quậy nữa.”
Hai người thay y phục dạ hành, chờ khi mắt đã hoàn toàn thích ứng với bóng đêm, Vũ Lâu quay sang nhìn Lam Tranh, thầm thở dài, nếu lúc nào hắn cũng giữ được tính tình tốt thế này có phải tốt không.
“Nàng nhìn gì đấy?” Lam Tranh phát hiện ra Vũ Lâu đang nhìn mình, liền ghé sát lại, thổi hơi nóng vào tai nàng. Vũ Lâu vội tránh ra, đưa tay ôm tai, đỏ bừng mặt: “Ngươi không hồi hộp chút nào sao? Còn có tâm tư mà đùa giỡn nữa.”
Đương nhiên là Lam Tranh rất hồi hộp, dù sao, lát nữa cũng sẽ đối mặt với chân tướng mà hắn mong chờ đã lâu. Hắn lập tức thu lại vẻ mặt đùa giỡn, ngoan ngoãn ngồi chờ một lúc, thấy đã đến thời điểm, liền ra dấu ‘đi’ với Vũ Lâu. Hai người rón rén đi ra khỏi Chiêu Đức cung, dưới sự che giấu của bóng đêm, lặng lẽ đi về phía Nạp Trữ các.
Từ sau khi vào thu, thời tiết bắt đầu lạnh dần lên, hơn nữa, lại đang hồi hộp, nên từng cơn gió lạnh thổi qua khiến Vũ Lâu bất giác rùng mình một cái.
Vũ Lâu không quen đường đi trong cung, chỉ bám theo sát phía sau Lam Tranh. Mặc dù nàng biết võ công, tính cách cũng mạnh mẽ, nhưng chưa từng làm chuyện nguy hiểm thế này. Cũng may Lam Tranh quen đường, lại hiểu rõ hướng tuần tra của Ngự Lâm quân như lòng bàn tay, nên họ dễ dàng tránh được các trở ngại, bình an đến Nạp Trữ Các.
Lam Tranh đẩy cửa.
“Không xong……” Lam Tranh nói: “Bị khóa rồi.”
Vũ Lâu choáng, nhưng vẫn hạ giọng nói: “Đương nhiên là phải khóa rồi, ngươi đừng nói với ta, rằng ngươi nghĩ là nó sẽ mở rộng cửa để đón ngươi nhé.”
Lam Tranh lườm Vũ Lâu nói: “Ta không mang đồ mở khóa, chúng ta về thôi.”
“Đến thì đã đến rồi.” Vũ Lâu nhìn Lam Tranh với vẻ khinh thường: “May mà ta có chuẩn bị trước.” Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra một thanh kim loại nhỏ, mảnh như tơ, ngồi xổm xuống gảy lỗ khóa.
Lam Tranh thấy kỳ lạ: “Nàng còn biết phá khóa cơ à?”
“Nếu ta không phá khóa, chẳng lẽ ngày mai ngươi định đem thợ khóa tới đây cùng chúng ta à?”
Lam Tranh nghẹn lời, nhưng vẫn không giảm được sự quan tâm với Vũ Lâu, lại tiếp tục hỏi: “Sao nàng biết phá khóa? Nói ta nghe xem nào.”
“Trước đây ta có một cái cửu liên hoàn,(*) nhưng mẹ ta lại không cho ta chơi, suốt ngày khóa lại, nên là, chờ bà đi chỗ khác, ta liền phá trộm khóa ra để chơi, rồi lại thần không biết quỷ không hay trả lại chỗ cũ.”
(*) Cửu Liên Hoàn: là một món đồ chơi dân gian Trung Quốc, dùng sợi kim loại mảnh chế tạo thành 9 vòng tròn, rồi treo bộ vòng tròn vào một thanh thép khác, đầu kia dùng các viên tròn giữ lại. Khi chơi, thì phải dựa theo một trình tự thao tác lặp đi lặp lại theo nguyên tắc nhất định, để có thể tháo hoàn toàn 9 vòng tròn đó ra, hoặc hợp lại làm một. Hình ảnh đây ạ. (baidu.com)
“Vũ Lâu……” Lam Tranh ôm lấy nàng, cọ cọ vào mặt: “Nàng thật đáng thương, muốn chơi Cửu Liên hoàn mà cũng không được.”
“Này, đừng có quấy nhiễu ta!” Vũ Lâu giãy dụa: “Không biết khóa của Hoàng thất thế nào, có mở được hay không đây.”
Lam Tranh hôn nàng một cái: “Nàng tập trung phá khóa đi, để vi phu canh gác cho nàng!”
“……”
Cách!
Khóa bật mở, vấn đề đã được giải quyết dễ dàng, Vũ Lâu quay ra vẫy tay với Lam Tranh. Vừa đẩy cửa bước vào, cả hai người đã ho sặc sụa phải lùi lại vài bước, ôm miệng kêu: “Nhiều bụi quá!”
Có bụi cũng phải vào, cả hai dùng tay áo che lên miệng, bước vào Nạp Trữ các. Ở đây chỉ dùng để lưu trữ khởi cư trú và các công văn khác, một năm mới mở ra một lần, còn ngày thường không có ai tới gần, nên đương nhiên sẽ rất bụi bặm.
Lam Tranh rút từ trong tay áo ra một cây nến, châm lên rồi dọc theo giá sách, bắt đầu tìm kiếm quyển khởi cư trú mà mình cần.
“Vũ Lâu, nàng tìm giúp ta khởi cư trú từ năm Thịnh Tuyên thứ mười bốn, đến năm Thịnh Tuyên thứ mười sáu đi.”
“Hai mươi năm trước à?” Vũ Lâu than thở, nhưng thấy vẻ mặt Lam Tranh rất nghiêm túc, đoán là có nguyên nhân nên nàng cũng không nói gì nữa, chỉ đảo mắt qua đống công văn, tìm cuốn mà Lam Tranh cần.
“Nhiều thật……” Vũ Lâu nói: “Chỉ ba năm thôi mà cũng phải tăng lên đến mười quyển. Ngươi cần quyển nào?”
Lam Tranh nói: “Chúng ta phải xem từng quyển một, xem kỹ xem Hoàng thượng đã từng ban thưởng trang sức cho phi tần nào.”
Vũ Lâu vừa nghe đã hiểu ngay hàm ý trong lời nói của Lam Tranh: “Ngươi cho rằng chiếc nhẫn kia là của Hoàng thượng ban thưởng cho phi tần, rồi sau đó phi tần lại cho cha ta? Cha ta đã là tử tội rồi, ngươi còn muốn hắt nước bẩn lên người ông nữa à?”
“…… Nếu cha nàng cấu kết với phi tần, thì nàng nói xem, là Hoàng thượng mất thể diện, hay là cha nàng mất thể diện?” Lam Tranh hừ giọng: “Mau tìm đi, hôm nay mà không tìm thấy thì mai lại phải đi nữa đấy.”
Vũ Lâu ôm một chồng công văn, đặt vào giữa hai người: “Đây là từ tháng một đến tháng sáu năm thứ mười lăm.”
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều được ghi lại trong khởi cư trú, nội dung cực kỳ buồn tẻ, nhàm chán, chỉ đơn giản là hôm nay Hoàng thượng đi đến chỗ của phi tử nào, ăn uống, ngủ nghỉ ở đâu.
“Lam Tranh, sau này ngươi làm hoàng đế, cũng sẽ có nội thị thời thời khắc khắc đi theo ngươi sao?”
“Ừ.” Lam Tranh đưa tay lau vết bụi trên mặt Vũ Lâu, cười nói: “Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ rất nhàn hạ, vì ta chỉ có mỗi mình nàng thôi.”
Vũ Lâu không nói gì, tiếp tục lật sách xem.
Lam Tranh buồn bực: “Ôi!”
“A!” Vũ Lâu chỉ vào một tờ nói: “Trong cung đã từng bị hỏa hoạn này, ngươi xem, tháng ba năm Thịnh Tuyên thứ mười lăm, Cảnh Hoa cung gặp hỏa hoạn, suốt đêm hôm đó Hoàng thượng đến thăm hỏi Hoàng hậu nương nương.”
“Hỏa hoạn?” Lam Tranh nói: “Sao giờ ta mới nghe thấy nhỉ.”
Giữa hai người chỉ vang lên những tiếng loạt soạt lật sách.
Lam Tranh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nói điều hắn băn khoăn muốn tìm hiểu đêm nay cho nàng nghe: “Vũ Lâu……” Giọng hắn rất bình tĩnh, cúi đầu nói: “Nếu ta và nàng là huynh muội, thì nàng sẽ làm gì?”
Vũ Lâu kinh hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh: “Sao lại nói vậy?” Nàng lập tức hiểu ra: “Ý ngươi nói là…… hoàng hậu và cha ta?”
Không, tin tức này quá kinh khủng, nhất thời nàng không thể tiếp nhận được.
“Ta……!” Nàng còn chưa nói được gì, môi đã bị Lam Tranh bịt kín.
Cho nên, tuy hôm qua nàng đã đồng ý với hắn, nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống, Vũ Lâu bắt đầu muốn rút lui, cũng khuyên Lam Tranh bỏ kế hoạch này đi: “Nguy hiểm lắm, chúng ta đừng đi thì hơn, nếu để bị phát hiện thì không chạy thoát được đâu.”
Nhưng Lam Tranh có vẻ đã chuẩn bị kỹ càng, ngay cả y phục dạ hành hắn cũng lôi ra rồi: “Vậy nàng đừng đi, để ta đi một mình cũng được.”
“Ngươi xem trộm khởi cư trú làm gì?”
“Tò mò.”
“……” Không biết nói gì.
“Đi nào, đi nào……” Lam Tranh ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, vuốt ve chân nàng nói: “Lòng hiếu kỳ của ta đã nổi dậy, nếu không đạt được mục đích thì ta cũng không thể thoải mái mà sống hết năm nay được.”
“Từ giờ đến tết còn xa lắm.” Vũ Lâu hừ giọng: “Thật không có cách nào với ngươi nữa, có khác gì đứa trẻ con không hả, muốn cái gì là phải đòi bằng được mới thôi.”
Lam Tranh nghe nàng nói vậy, thuận thế đè luôn lên người nàng, cười nói: “Ta muốn nàng, nhưng có chiếm được đâu.”
Vũ Lâu thấy bệnh dính người của hắn lại trỗi dậy, vội đẩy hắn ra, kêu lên: “Muốn đi thì đi đi, đừng quậy nữa.”
Hai người thay y phục dạ hành, chờ khi mắt đã hoàn toàn thích ứng với bóng đêm, Vũ Lâu quay sang nhìn Lam Tranh, thầm thở dài, nếu lúc nào hắn cũng giữ được tính tình tốt thế này có phải tốt không.
“Nàng nhìn gì đấy?” Lam Tranh phát hiện ra Vũ Lâu đang nhìn mình, liền ghé sát lại, thổi hơi nóng vào tai nàng. Vũ Lâu vội tránh ra, đưa tay ôm tai, đỏ bừng mặt: “Ngươi không hồi hộp chút nào sao? Còn có tâm tư mà đùa giỡn nữa.”
Đương nhiên là Lam Tranh rất hồi hộp, dù sao, lát nữa cũng sẽ đối mặt với chân tướng mà hắn mong chờ đã lâu. Hắn lập tức thu lại vẻ mặt đùa giỡn, ngoan ngoãn ngồi chờ một lúc, thấy đã đến thời điểm, liền ra dấu ‘đi’ với Vũ Lâu. Hai người rón rén đi ra khỏi Chiêu Đức cung, dưới sự che giấu của bóng đêm, lặng lẽ đi về phía Nạp Trữ các.
Từ sau khi vào thu, thời tiết bắt đầu lạnh dần lên, hơn nữa, lại đang hồi hộp, nên từng cơn gió lạnh thổi qua khiến Vũ Lâu bất giác rùng mình một cái.
Vũ Lâu không quen đường đi trong cung, chỉ bám theo sát phía sau Lam Tranh. Mặc dù nàng biết võ công, tính cách cũng mạnh mẽ, nhưng chưa từng làm chuyện nguy hiểm thế này. Cũng may Lam Tranh quen đường, lại hiểu rõ hướng tuần tra của Ngự Lâm quân như lòng bàn tay, nên họ dễ dàng tránh được các trở ngại, bình an đến Nạp Trữ Các.
Lam Tranh đẩy cửa.
“Không xong……” Lam Tranh nói: “Bị khóa rồi.”
Vũ Lâu choáng, nhưng vẫn hạ giọng nói: “Đương nhiên là phải khóa rồi, ngươi đừng nói với ta, rằng ngươi nghĩ là nó sẽ mở rộng cửa để đón ngươi nhé.”
Lam Tranh lườm Vũ Lâu nói: “Ta không mang đồ mở khóa, chúng ta về thôi.”
“Đến thì đã đến rồi.” Vũ Lâu nhìn Lam Tranh với vẻ khinh thường: “May mà ta có chuẩn bị trước.” Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra một thanh kim loại nhỏ, mảnh như tơ, ngồi xổm xuống gảy lỗ khóa.
Lam Tranh thấy kỳ lạ: “Nàng còn biết phá khóa cơ à?”
“Nếu ta không phá khóa, chẳng lẽ ngày mai ngươi định đem thợ khóa tới đây cùng chúng ta à?”
Lam Tranh nghẹn lời, nhưng vẫn không giảm được sự quan tâm với Vũ Lâu, lại tiếp tục hỏi: “Sao nàng biết phá khóa? Nói ta nghe xem nào.”
“Trước đây ta có một cái cửu liên hoàn,(*) nhưng mẹ ta lại không cho ta chơi, suốt ngày khóa lại, nên là, chờ bà đi chỗ khác, ta liền phá trộm khóa ra để chơi, rồi lại thần không biết quỷ không hay trả lại chỗ cũ.”
(*) Cửu Liên Hoàn: là một món đồ chơi dân gian Trung Quốc, dùng sợi kim loại mảnh chế tạo thành 9 vòng tròn, rồi treo bộ vòng tròn vào một thanh thép khác, đầu kia dùng các viên tròn giữ lại. Khi chơi, thì phải dựa theo một trình tự thao tác lặp đi lặp lại theo nguyên tắc nhất định, để có thể tháo hoàn toàn 9 vòng tròn đó ra, hoặc hợp lại làm một. Hình ảnh đây ạ. (baidu.com)
“Vũ Lâu……” Lam Tranh ôm lấy nàng, cọ cọ vào mặt: “Nàng thật đáng thương, muốn chơi Cửu Liên hoàn mà cũng không được.”
“Này, đừng có quấy nhiễu ta!” Vũ Lâu giãy dụa: “Không biết khóa của Hoàng thất thế nào, có mở được hay không đây.”
Lam Tranh hôn nàng một cái: “Nàng tập trung phá khóa đi, để vi phu canh gác cho nàng!”
“……”
Cách!
Khóa bật mở, vấn đề đã được giải quyết dễ dàng, Vũ Lâu quay ra vẫy tay với Lam Tranh. Vừa đẩy cửa bước vào, cả hai người đã ho sặc sụa phải lùi lại vài bước, ôm miệng kêu: “Nhiều bụi quá!”
Có bụi cũng phải vào, cả hai dùng tay áo che lên miệng, bước vào Nạp Trữ các. Ở đây chỉ dùng để lưu trữ khởi cư trú và các công văn khác, một năm mới mở ra một lần, còn ngày thường không có ai tới gần, nên đương nhiên sẽ rất bụi bặm.
Lam Tranh rút từ trong tay áo ra một cây nến, châm lên rồi dọc theo giá sách, bắt đầu tìm kiếm quyển khởi cư trú mà mình cần.
“Vũ Lâu, nàng tìm giúp ta khởi cư trú từ năm Thịnh Tuyên thứ mười bốn, đến năm Thịnh Tuyên thứ mười sáu đi.”
“Hai mươi năm trước à?” Vũ Lâu than thở, nhưng thấy vẻ mặt Lam Tranh rất nghiêm túc, đoán là có nguyên nhân nên nàng cũng không nói gì nữa, chỉ đảo mắt qua đống công văn, tìm cuốn mà Lam Tranh cần.
“Nhiều thật……” Vũ Lâu nói: “Chỉ ba năm thôi mà cũng phải tăng lên đến mười quyển. Ngươi cần quyển nào?”
Lam Tranh nói: “Chúng ta phải xem từng quyển một, xem kỹ xem Hoàng thượng đã từng ban thưởng trang sức cho phi tần nào.”
Vũ Lâu vừa nghe đã hiểu ngay hàm ý trong lời nói của Lam Tranh: “Ngươi cho rằng chiếc nhẫn kia là của Hoàng thượng ban thưởng cho phi tần, rồi sau đó phi tần lại cho cha ta? Cha ta đã là tử tội rồi, ngươi còn muốn hắt nước bẩn lên người ông nữa à?”
“…… Nếu cha nàng cấu kết với phi tần, thì nàng nói xem, là Hoàng thượng mất thể diện, hay là cha nàng mất thể diện?” Lam Tranh hừ giọng: “Mau tìm đi, hôm nay mà không tìm thấy thì mai lại phải đi nữa đấy.”
Vũ Lâu ôm một chồng công văn, đặt vào giữa hai người: “Đây là từ tháng một đến tháng sáu năm thứ mười lăm.”
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều được ghi lại trong khởi cư trú, nội dung cực kỳ buồn tẻ, nhàm chán, chỉ đơn giản là hôm nay Hoàng thượng đi đến chỗ của phi tử nào, ăn uống, ngủ nghỉ ở đâu.
“Lam Tranh, sau này ngươi làm hoàng đế, cũng sẽ có nội thị thời thời khắc khắc đi theo ngươi sao?”
“Ừ.” Lam Tranh đưa tay lau vết bụi trên mặt Vũ Lâu, cười nói: “Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ rất nhàn hạ, vì ta chỉ có mỗi mình nàng thôi.”
Vũ Lâu không nói gì, tiếp tục lật sách xem.
Lam Tranh buồn bực: “Ôi!”
“A!” Vũ Lâu chỉ vào một tờ nói: “Trong cung đã từng bị hỏa hoạn này, ngươi xem, tháng ba năm Thịnh Tuyên thứ mười lăm, Cảnh Hoa cung gặp hỏa hoạn, suốt đêm hôm đó Hoàng thượng đến thăm hỏi Hoàng hậu nương nương.”
“Hỏa hoạn?” Lam Tranh nói: “Sao giờ ta mới nghe thấy nhỉ.”
Giữa hai người chỉ vang lên những tiếng loạt soạt lật sách.
Lam Tranh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nói điều hắn băn khoăn muốn tìm hiểu đêm nay cho nàng nghe: “Vũ Lâu……” Giọng hắn rất bình tĩnh, cúi đầu nói: “Nếu ta và nàng là huynh muội, thì nàng sẽ làm gì?”
Vũ Lâu kinh hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh: “Sao lại nói vậy?” Nàng lập tức hiểu ra: “Ý ngươi nói là…… hoàng hậu và cha ta?”
Không, tin tức này quá kinh khủng, nhất thời nàng không thể tiếp nhận được.
“Ta……!” Nàng còn chưa nói được gì, môi đã bị Lam Tranh bịt kín.
Tác giả :
Hoa Dương Hoa Ảnh