Nghê Thường Thiết Y
Chương 29
Nói cho anh ta biết là rất nhanh tôi sẽ trở thành nửa người nửa quỷ sống không bằng chết, để van cầu sự thương tiếc cùng cảm thông của anh ta sao?
Nếu như đêm qua Thông Thất mang về tin tức tốt, tôi sẽ xem xét lại. Nhưng mà hiện tại, tôi thà rằng chết đi cũng không muốn hèn mọn mà ở trước mặt anh ta cầu xin sự thương tiếc. Huống chi cho dù anh ta có biết, chỉ sợ cũng sẽ không tin, ngược lại còn dùng những từ ngữ rất vô tình để chà đạp lên chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi.
Sự im lặng của tôi dường như đã chọc giận anh ta, lực đạo trên tay anh ta một lần nữa lại tăng lên, tôi thống khổ gục trên mặt đất, cắn răng nói: “Lâu Thiếu Bạch, anh giết tôi đi.”
Sau lưng trầm mặc một lát, đột nhiên, sức nặng sau lưng biến mất. Anh ta buông bỏng sự kiềm chế với tôi ra, tay của tôi được tự do, nhưng lại không thể nhúc nhích. Tôi hoài nghi tay mình đã bị anh ta vặn đến trật gân rồi, bởi vì chỉ vừa cử động thoáng qua đã đau đớn khó nhịn.
“Giết em thì tôi không nỡ. Chờ đến khi cửa địa cung mở ra, tôi sẽ giết Thông Thất, đem thi thể của hắn chôn trước cửa sổ phòng ngủ của chúng ta. Từ nay về sau từng ngày một, tôi sẽ ở trước mặt hắn mà làm chuyện ân ái vợ chồng với em. Hắn ở bên cạnh em, gần trong gang tấc, nhưng em thì cả đời chỉ có thể là người phụ nữ của tôi. Một màn kịch như vậy, em có thấy thú vị không a?”
Tôi nhìn chằm chằm vào người đã chuyển đến ngồi xổm trước mặt tôi – người tên Lâu Thiếu Bạch đang nói, rùng mình một cái.
Anh ta vốn vẫn là một người lạnh lùng tàn bạo, tôi đã sớm biết. Chỉ là thẳng đến lúc này, tôi mới hoàn toàn biết người này có thể tàn bạo đến mức nào.
“Trước kia tôi đã nói với anh, người đàn ông kia, cả đời này anh sẽ không gặp được. Thông Thất không phải người đàn ông của tôi, anh ta và Trì tiểu thư mới là một đôi tâm đầu ý hợp.”
Anh ta phán đoán quan hệ của tôi cùng Thông Thất như vậy làm cho tôi cực kì khó chịu, tôi lập tức phủ nhận.
Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên, không chớp mắt nhìn tôi, đột nhiên vươn tay vén lọn tóc dính bết mồ hôi lạnh trên trán của tôi, cực kì dịu dàng, lắc đầu nói: “Vậy thì chính là em cấu kết với Thông Thất, muốn độc chiếm địa cung? Tiêu Dao, tham lam vốn vô tội, có tham vọng thì con người mới đi tranh đấu. Nhưng em là một người phụ nữ, có lòng tham như vậy làm cái gì? Em cũng biết, ngoại trừ tôi, còn có vô số con mắt khác đang dòm ngó bảo tàng địa cung này. Cho dù em có chiếm được, không có sự bảo vệ của tôi, em có thể nuốt nổi sao? Tôi nghĩ em cũng là người thông minh, vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Trán của tôi bị đầu ngón tay của anh ta lướt qua, giống như một con sâu róm đang uốn éo, giọng nói cực kì dịu dàng của anh ta làm cho tôi sởn tóc gáy, vô thức mà duỗi bàn tay có thể nhúc nhích kia ra ngăn chặn sự đụng chạm của anh ta. Ống tay áo rũ xuống dưới, những đốm đỏ dày đặc trên cổ tay thoáng cái bị lộ ra.
Tôi vội vàng rút tay về nhưng lại không tránh được ánh mắt của anh ta. Anh ta dường như có chút kinh ngạc, lập tức kéo tay tôi ra, nhìn thoáng qua, lại vén tay áo tôi lên, trên cánh tay cũng vậy, những đốm đỏ lan rộng, ngay cả chính mình cũng không muốn liếc mắt nhìn thêm nữa.
“Chuyện gì đã xảy ra? Biến thành như vậy cũng không đi khám bệnh sao?”
Anh ta nâng cánh tay kia của tôi lên, cũng kiểm tra qua một lần, mày nhăn lại, giọng điệu có chút nghiêm khắc.
“Đã bôi thuốc rồi.”
Tôi muốn rút tay mình về, nhưng lại bị anh ta giữ chặt lấy không tha.
“Đi theo tôi.”
Anh ta đứng lên, thuận thế kéo theo tôi.
“Lâu Thiếu Bạch, tôi không đi, tôi không phải là người của anh. Rốt cuộc anh ta vừa ý tôi ở điểm nào, vì sao lại không buông tha cho tôi!”
Tôi chống trả không chịu đi.
Anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn ôm lấy tôi bước ra khỏi cửa: “Tại sao phải bỏ qua cho em? Muốn thế nào là do tôi quyết!”
Tôi dùng sức ôm lấy cánh cửa, gắt gao không chịu buông tay, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận, cạch một tiếng, đã rút khẩu súng ngắn bên hông ra, nhắm ngay vào đầu gối của tôi.
“Tiêu Dao, sự kiên nhẫn của tôi với em đã dùng hết. Em nói thêm một chữ không nữa, tôi lập tức bắn nát hai đầu gối của em, để xem tứ nay về sau em chạy thế nào nữa. Tôi không ngại người phụ nữ của tôi cả đời phải ngồi xe lăn.”
Tôi kinh hãi.
Lúc này đây, tôi biết rõ không phải anh ta đang hù dọa tôi. Sự kiên nhẫn của anh ta có lẽ đã thực sự tiêu hao hết, ánh mắt lộ ra một loại dã thú khát mát tàn nhẫn cùng lạnh lùng.
“Dừng tay! Lâu Thiếu Bạch!”
Trong sân vườn đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của Thông Thất. Tôi giương mắt lên nhìn, trông thấy ông ấy như một cơn gió xoáy, thoáng cái đã lách qua đi tới dám binh sĩ, cướp lấy một khẩu súng trường, đảo mắt đã vọt đến trước mặt Lâu Thiếu Bạch, giơ súng nhắm ngay đầu anh ta.
“Lâu Thiếu Bạch, tao biết rõ mày vẫn muốn bắt tao, thời gian trước những kẻ theo dõi tao trong núi cũng là người của mày phải không? Hiện tại tao đã đến, đây là việc giữa đàn ông với nhau, mày việc gì phải làm khó bọn họ?”
Thông Thất trầm giọng nói.
Lâu Thiếu Bạch chậm rãi quay đầu lại, căng mắt nhìn ông ấy: “Mày cũng có chút can đảm, cũng xem như là một nam tử hán. Tiểu thư nhà họ Trì kia, trên danh nghĩa tuy là người của tao, nhưng tao đối với cô ta không có nửa điểm hứng thú, tất nhiên sẽ không làm khó, mày muốn thì cứ tặng cho mày. Nhưng mà chuyện của tao cùng người phụ nữ này không đến phiên mày quan tâm. Tao cứ muốn dẫn cô ấy đi, mày lại gì được nào.”
Trong lúc anh ta nói chuyện, phó tướng của Lâu Thiếu Bạch đã mang binh sĩ dưới quyền bao vây của sân vườn, vài chục khẩu súng đang đồng loạt chỉa vào Thông Thất.
“Mày không thể mang cô ấy đi! Mày sẽ hại chết cô ấy.”
Thông Thất tiện tay ném khẩu súng xuống đất, tiến lên một bước, đứng cản trước mặt Lâu Thiếu Bạch.
“Nếu cô ấy chết, tao tất nhiên sẽ mai táng thật chu đáo, không nhọc công mày hao tâm tổn trí.”
Lâu Thiếu Bạch chẳng thèm để ý mà nói.
“Mày…tên khốn này!”
Thông Thất tức giận mắng một tiếng, tôi còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì ông ấy đã như một con báo đi săn xông tới, nặng nề giáng một quyền lên mặt Lâu Thiếu Bạch, khóe miệng anh ta lập tức rỉ máu.
Lâu Thiếu Bạch lập tức đánh trả một quyền, hai người đàn ông cứ như vậy mà đánh nhau. Bọn lính sợ vô ý làm bị thương Lâu Thiếu Bạch nên cũng không dám nổ súng. Phó tướng nháy mắt một cái, mười mấy người ùa lên, thoáng cái Thông Thất bị kìm trên mặt đất.
Lâu Thiếu Bạch chùi đi máu trên miệng mình, mặt âm trầm đi về phía tôi, thô bạo lôi tôi ra khỏi sân vườn.
Một cảm giác bi thương bỗng nhiên dâng lên trong lòng tôi. Tôi phát hiện ra từ khi mình phát bệnh cho tới nay, tôi cũng không có chảy một giọt nước mắt nào, nhưng mà lúc này, không biết vì cái gì, đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Cho anh ta biết thì thế nào? Đợi cho không lâu sau, chờ đến khi tôi biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ, nhìn thấy anh ta ở trước mặt tôi mà chạy trối chết, khi đó tôi lại có thể giễu cợt anh ta vì cái loại bệnh cố chấp tự cuồng như hiện tại a.
Tôi bị anh ta nhét vào trong xe hơi, mang về biệt thự nhà họ Lâu, trong ánh mắt hoảng sợ của người hầu, anh ta vác tôi vào trong phòng. Lúc định khóa cửa rời đi thì tôi gọi anh ta lại.
“Lâu Thiếu Bạch, anh muốn biết tại sao tôi lại phải làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy, vì sao lại không muốn trở về. Được, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tôi nắm chặt lấy cánh cửa đang muốn đóng kín, đứng ở trước mặt anh ta. Trong khi ánh mắt anh ta có chút kinh ngạc, giống như lần trước tôi đến gặp Thông Thất, tôi kéo áo giơ cánh tay lên trước mặt anh ta.
“Những đốm đỏ này, anh thấy rất buồn nôn, phải không? Nhưng mà tôi cho anh biết, cái này kì thật cũng chưa là gì đâu. Qua ít ngày nữa, những đốm đỏ này sẽ lan ra, trải rộng ra toàn thân cùng trên mặt tôi, sau đó chúng sẽ biến thành màu đen, đến cuối cùng, cả người tôi sẽ giống như bị một tầng mạng nhện bao phủ, mà ngay cả quỷ dưới địa ngục cũng sẽ không làm cho anh cảm thấy chán ghét như vậy…”
“Em nói hưu nói vượn cái gì vậy!”
Trong ánh mắt của anh ta hiện lên một tia hoang mang cùng chán ghét, cắt đứt lời của tôi.
“Tôi không có nói bậy.” Tôi giương mắt lên nhìn anh ta: “Tôi rất yêu quý dung nhan của mình, cho nên tuyệt đối sẽ không vì để cho anh một lí do mà vô duyên vô cớ nguyền rủa chính mình như vậy. Vừa rồi tôi thấy được trong mắt anh hiện lên một vẻ chán ghét, thế nào, mới có như vậy thôi mà anh đã không chịu được rồi sao?”
Anh ta dùng ánh mắt hoài nghi quan sát toàn thân tôi, rốt cuộc một cước đạp cửa vào, hai tay khoanh trước ngực tựa người vào cửa, cười lạnh nói: “Vậy em nói cho tôi nghe xem, tôi muốn biết em có thể bịa ra thêm những lời dối trá gì nữa.”
Tôi hít một hơi thật sâu, kể lại chuyện mẹ tôi phát bệnh thế nào, rồi Trương Tam xuất hiện, tất cả quá trình từ đầu cho đến nay.
“Tôi trở thành Trì tiểu thư, gả cho anh. Sự tình từ đó về sau, chính anh cũng biết rồi. Hiện tai anh đã rõ chưa? Tôi chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, mang trả lại khối phỉ thúy. Nhưng mà hiện tại, kết quả là Thông Thất nói cho tôi biết khối ngọc kia vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, anh ta không biết phải làm sao bây giờ, tôi lại càng không biết, Lâu Thiếu Bạch, anh đã muốn làm chủ vận mệnh của tôi, vậy anh có thể cho tôi biết tôi nên làm cái gì bây giờ không?”
Anh ta yên lặng nhìn tôi, khiếp sợ, nghi hoặc,…Các loại biểu lộ thay nhau hiện lên trên mặt anh ta, nhưng mà đến cuối cùng, mặt của anh ta lại phảng phất như đang khoác lên một tầng sương mỏng, chậm rãi nhìn tôi nói: “Tiêu Dao, tôi thừa nhận câu chuyện của em rất đặc sắc, phải nói là đặc sắc đến độ tôi không thể tưởng tượng được. Nhưng mà em nói em là người của một trăm năm sau, bị khối phỉ thúy đưa đến nơi này sao? Cái này không khỏi có chút hoang đường. Muốn tôi tin tưởng câu chuyện này, cùng với việc bảo tôi tin tưởng trên đời này có chuyện nhân quả luân hồi là không có khả năng.Tôi hoài nghi em đã rơi vào một giấc mộng, rồi lại đem giấc mộng tưởng là thật a? Phụ nữ các em đụng phải chuyện gì không thể giải quyết được lại rất dễ dàng phạm phải tật xấu này. Bệnh của em, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa cho em, em cứ ở đây an tâm mà đợi tôi.”
Một giấc mộng.
Tôi lại thật sự hy vọng hết thảy đều thật sự như lời anh ta nói, chỉ đơn giản như vậy.
“Lâu Thiếu Bạch, anh không thể nhốt tôi ở trong này như vậy. Tôi muốn cùng Thông Thất đi đến địa cung.”
Mắt thấy anh ta vừa đóng cửa lại, tôi lập tức vươn tay túm lấy ống tay áo của anh ta.
“Tiêu Dao, em là phụ nữ, địa cung không phải là chuyện em cần phải quan tâm.”
Anh ta vẫn không thay đổi.
Tôi liều chết giữ lấy ống tay áo của anh ta.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên khóe miệng nhếch lên: “Em nói em là người đến từ một trăm năm sau, vậy thì em dù sao cũng phải để cho tơi tin tưởng chứ.”
“Cô ấy giống như một con mèo hoang, không biết khi nào sẽ giương móng vuốt ra mà cào rách mặt em, cho nên từ nay về sau tốt nhất em chớ nên chọc vào cô ấy.”
Tôi nghĩ một lúc, dùng tiếng Anh lúc trước anh ta đã nói với Chung tiểu thư trên xe nói lại.
Anh ta dường như bị dường như bị lửa đốt, ánh mắt hiện lên một vẻ chật vật, nhướng hàng mi lên hung hăng nhìn tôi chằm chằm, sau nửa ngày, mới rít ra vài chữ từ hàm răng: “Thì ra chuyện này em cũng luôn gạt tôi…”
“Thực xin lỗi Lâu Thiếu Bạch, tôi không cố ý. Trước kia thật sự là không cần phải để cho anh biết những việc này. Anh xem, tôi nói được tiếng Anh, biết lái xe, lại là bác sĩ. Biểu muội Chung tiểu thư của anh, cô ấy hẳn là người phụ nữ hiện đại nhất niên đại này a? Những gì cô ấy biết, tôi đều biết. Nhưng thứ tôi biết, cô ấy không nhất định sẽ biết.”
Anh ta hơi nheo mắt lại, rồi lại như chẳng thèm ngó ngàng đến: “Cái này thì thế nào? Cái này chỉ nói lên em so với đa số những người phụ nữ hiện tại thông minh hơn chút ít mà thôi.”
“Được rồi, Lâu Thiếu Bạch. Anh hẳn là không sợ quỷ thần, tất nhiên cũng sẽ không để ý đến việc người khác nói về chuyện sinh tử của mình.” Tôi quyết định bằng bất cứ giá nào đều phải cho anh ta một liều thuốc thật mạnh, “Anh hẳn là nhớ rõ trước kia chúng ta đã từng một lần nói về chuyện nếu như anh đi vào địa cung thì chính là đi vào con đường chết, thì anh có vào đó nữa không, tất cả đều là thật. Bởi vì tôi đến từ một trăm năm sau, Trương Tam đã nói cho tôi biết về số mệnh của anh. Nếu như chuyện này còn chưa đủ để loại bỏ nghi kị của anh, tôi sẽ nói cho anh biết, bất kể là anh hay còn cò người khác giống như anh tự mình cầm binh, lấy việc thống nhất Trung Quốc làm giấc mơ thì không ai có thể thành công. Tất cả khát vọng cùng dã tâm mà anh muốn chứng minh lúc này cùng lắm cũng chỉ là ảo vọng. Cho nên Lâu Thiếu Bạch, xin anh nhất định phải tin lời của tôi, tôi thật sự không phải người của thời đại này, xin anh buông tha cho tôi, tôi chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, sau đó trở về thời đại thuộc về tôi…”
“Câm mồm! Em nhất định là điên rồi!”
Anh ta bỗng nhiên vươn tay, thật mạnh bóp lấy cổ họng tôi, tôi thoáng cái không có cách nào mở miệng.
Tôi biết rõ lời của tôi nhất định làm cho anh ta chấn động không nhỏ, bởi vì ánh mắt anh ta đột nhiên hiện lên một tia giận dữ, mí mắt dường như đều nhảy lên.
“Tiêu Dao, bệnh của em quả thực không chữa được nữa! Mặc kệ em nói gì, tôi vẫn nói cho em câu kia. Có chết, tôi cũng sẽ xông vào địa cung Ngô Lan. Về phần em, cho dù em có là thần tiên đến từ một ngàn năm sau, tôi cũng sẽ không thả em trở về! Nếu lời em nói đều là thật, tôi sẽ ôm em cùng nhau xuống địa ngục!”
Anh ta vươn tay, mạnh mẽ kéo đứt sợi dây đỏ trên cổ tôi, nắm khối phỉ thúy trong lòng bàn tay, thoáng cái đóng sầm cửa lại, khóa trái cửa, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng bước chân của anh ta nhanh chóng rời đi.
Sợi dây đỏ tinh tế bị anh ta thô bạo giật xuống, ở trên cổ tôi tạo ra một vết máu đỏ, nóng rát đau đớn. Nhưng lòng của tôi vẫn cứ như vậy mà chìm xuống không nhìn thấy đáy. Tôi dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi bệt xuống mặt đất, chui đầu vào trong đầu gối của mình, cảm giác được trên mặt có thứ gì nong nóng, đưa tay lên sờ mới phát hiện mình thật sự đang khóc.
Nếu như đêm qua Thông Thất mang về tin tức tốt, tôi sẽ xem xét lại. Nhưng mà hiện tại, tôi thà rằng chết đi cũng không muốn hèn mọn mà ở trước mặt anh ta cầu xin sự thương tiếc. Huống chi cho dù anh ta có biết, chỉ sợ cũng sẽ không tin, ngược lại còn dùng những từ ngữ rất vô tình để chà đạp lên chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi.
Sự im lặng của tôi dường như đã chọc giận anh ta, lực đạo trên tay anh ta một lần nữa lại tăng lên, tôi thống khổ gục trên mặt đất, cắn răng nói: “Lâu Thiếu Bạch, anh giết tôi đi.”
Sau lưng trầm mặc một lát, đột nhiên, sức nặng sau lưng biến mất. Anh ta buông bỏng sự kiềm chế với tôi ra, tay của tôi được tự do, nhưng lại không thể nhúc nhích. Tôi hoài nghi tay mình đã bị anh ta vặn đến trật gân rồi, bởi vì chỉ vừa cử động thoáng qua đã đau đớn khó nhịn.
“Giết em thì tôi không nỡ. Chờ đến khi cửa địa cung mở ra, tôi sẽ giết Thông Thất, đem thi thể của hắn chôn trước cửa sổ phòng ngủ của chúng ta. Từ nay về sau từng ngày một, tôi sẽ ở trước mặt hắn mà làm chuyện ân ái vợ chồng với em. Hắn ở bên cạnh em, gần trong gang tấc, nhưng em thì cả đời chỉ có thể là người phụ nữ của tôi. Một màn kịch như vậy, em có thấy thú vị không a?”
Tôi nhìn chằm chằm vào người đã chuyển đến ngồi xổm trước mặt tôi – người tên Lâu Thiếu Bạch đang nói, rùng mình một cái.
Anh ta vốn vẫn là một người lạnh lùng tàn bạo, tôi đã sớm biết. Chỉ là thẳng đến lúc này, tôi mới hoàn toàn biết người này có thể tàn bạo đến mức nào.
“Trước kia tôi đã nói với anh, người đàn ông kia, cả đời này anh sẽ không gặp được. Thông Thất không phải người đàn ông của tôi, anh ta và Trì tiểu thư mới là một đôi tâm đầu ý hợp.”
Anh ta phán đoán quan hệ của tôi cùng Thông Thất như vậy làm cho tôi cực kì khó chịu, tôi lập tức phủ nhận.
Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên, không chớp mắt nhìn tôi, đột nhiên vươn tay vén lọn tóc dính bết mồ hôi lạnh trên trán của tôi, cực kì dịu dàng, lắc đầu nói: “Vậy thì chính là em cấu kết với Thông Thất, muốn độc chiếm địa cung? Tiêu Dao, tham lam vốn vô tội, có tham vọng thì con người mới đi tranh đấu. Nhưng em là một người phụ nữ, có lòng tham như vậy làm cái gì? Em cũng biết, ngoại trừ tôi, còn có vô số con mắt khác đang dòm ngó bảo tàng địa cung này. Cho dù em có chiếm được, không có sự bảo vệ của tôi, em có thể nuốt nổi sao? Tôi nghĩ em cũng là người thông minh, vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Trán của tôi bị đầu ngón tay của anh ta lướt qua, giống như một con sâu róm đang uốn éo, giọng nói cực kì dịu dàng của anh ta làm cho tôi sởn tóc gáy, vô thức mà duỗi bàn tay có thể nhúc nhích kia ra ngăn chặn sự đụng chạm của anh ta. Ống tay áo rũ xuống dưới, những đốm đỏ dày đặc trên cổ tay thoáng cái bị lộ ra.
Tôi vội vàng rút tay về nhưng lại không tránh được ánh mắt của anh ta. Anh ta dường như có chút kinh ngạc, lập tức kéo tay tôi ra, nhìn thoáng qua, lại vén tay áo tôi lên, trên cánh tay cũng vậy, những đốm đỏ lan rộng, ngay cả chính mình cũng không muốn liếc mắt nhìn thêm nữa.
“Chuyện gì đã xảy ra? Biến thành như vậy cũng không đi khám bệnh sao?”
Anh ta nâng cánh tay kia của tôi lên, cũng kiểm tra qua một lần, mày nhăn lại, giọng điệu có chút nghiêm khắc.
“Đã bôi thuốc rồi.”
Tôi muốn rút tay mình về, nhưng lại bị anh ta giữ chặt lấy không tha.
“Đi theo tôi.”
Anh ta đứng lên, thuận thế kéo theo tôi.
“Lâu Thiếu Bạch, tôi không đi, tôi không phải là người của anh. Rốt cuộc anh ta vừa ý tôi ở điểm nào, vì sao lại không buông tha cho tôi!”
Tôi chống trả không chịu đi.
Anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn ôm lấy tôi bước ra khỏi cửa: “Tại sao phải bỏ qua cho em? Muốn thế nào là do tôi quyết!”
Tôi dùng sức ôm lấy cánh cửa, gắt gao không chịu buông tay, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận, cạch một tiếng, đã rút khẩu súng ngắn bên hông ra, nhắm ngay vào đầu gối của tôi.
“Tiêu Dao, sự kiên nhẫn của tôi với em đã dùng hết. Em nói thêm một chữ không nữa, tôi lập tức bắn nát hai đầu gối của em, để xem tứ nay về sau em chạy thế nào nữa. Tôi không ngại người phụ nữ của tôi cả đời phải ngồi xe lăn.”
Tôi kinh hãi.
Lúc này đây, tôi biết rõ không phải anh ta đang hù dọa tôi. Sự kiên nhẫn của anh ta có lẽ đã thực sự tiêu hao hết, ánh mắt lộ ra một loại dã thú khát mát tàn nhẫn cùng lạnh lùng.
“Dừng tay! Lâu Thiếu Bạch!”
Trong sân vườn đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của Thông Thất. Tôi giương mắt lên nhìn, trông thấy ông ấy như một cơn gió xoáy, thoáng cái đã lách qua đi tới dám binh sĩ, cướp lấy một khẩu súng trường, đảo mắt đã vọt đến trước mặt Lâu Thiếu Bạch, giơ súng nhắm ngay đầu anh ta.
“Lâu Thiếu Bạch, tao biết rõ mày vẫn muốn bắt tao, thời gian trước những kẻ theo dõi tao trong núi cũng là người của mày phải không? Hiện tại tao đã đến, đây là việc giữa đàn ông với nhau, mày việc gì phải làm khó bọn họ?”
Thông Thất trầm giọng nói.
Lâu Thiếu Bạch chậm rãi quay đầu lại, căng mắt nhìn ông ấy: “Mày cũng có chút can đảm, cũng xem như là một nam tử hán. Tiểu thư nhà họ Trì kia, trên danh nghĩa tuy là người của tao, nhưng tao đối với cô ta không có nửa điểm hứng thú, tất nhiên sẽ không làm khó, mày muốn thì cứ tặng cho mày. Nhưng mà chuyện của tao cùng người phụ nữ này không đến phiên mày quan tâm. Tao cứ muốn dẫn cô ấy đi, mày lại gì được nào.”
Trong lúc anh ta nói chuyện, phó tướng của Lâu Thiếu Bạch đã mang binh sĩ dưới quyền bao vây của sân vườn, vài chục khẩu súng đang đồng loạt chỉa vào Thông Thất.
“Mày không thể mang cô ấy đi! Mày sẽ hại chết cô ấy.”
Thông Thất tiện tay ném khẩu súng xuống đất, tiến lên một bước, đứng cản trước mặt Lâu Thiếu Bạch.
“Nếu cô ấy chết, tao tất nhiên sẽ mai táng thật chu đáo, không nhọc công mày hao tâm tổn trí.”
Lâu Thiếu Bạch chẳng thèm để ý mà nói.
“Mày…tên khốn này!”
Thông Thất tức giận mắng một tiếng, tôi còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì ông ấy đã như một con báo đi săn xông tới, nặng nề giáng một quyền lên mặt Lâu Thiếu Bạch, khóe miệng anh ta lập tức rỉ máu.
Lâu Thiếu Bạch lập tức đánh trả một quyền, hai người đàn ông cứ như vậy mà đánh nhau. Bọn lính sợ vô ý làm bị thương Lâu Thiếu Bạch nên cũng không dám nổ súng. Phó tướng nháy mắt một cái, mười mấy người ùa lên, thoáng cái Thông Thất bị kìm trên mặt đất.
Lâu Thiếu Bạch chùi đi máu trên miệng mình, mặt âm trầm đi về phía tôi, thô bạo lôi tôi ra khỏi sân vườn.
Một cảm giác bi thương bỗng nhiên dâng lên trong lòng tôi. Tôi phát hiện ra từ khi mình phát bệnh cho tới nay, tôi cũng không có chảy một giọt nước mắt nào, nhưng mà lúc này, không biết vì cái gì, đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Cho anh ta biết thì thế nào? Đợi cho không lâu sau, chờ đến khi tôi biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ, nhìn thấy anh ta ở trước mặt tôi mà chạy trối chết, khi đó tôi lại có thể giễu cợt anh ta vì cái loại bệnh cố chấp tự cuồng như hiện tại a.
Tôi bị anh ta nhét vào trong xe hơi, mang về biệt thự nhà họ Lâu, trong ánh mắt hoảng sợ của người hầu, anh ta vác tôi vào trong phòng. Lúc định khóa cửa rời đi thì tôi gọi anh ta lại.
“Lâu Thiếu Bạch, anh muốn biết tại sao tôi lại phải làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy, vì sao lại không muốn trở về. Được, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tôi nắm chặt lấy cánh cửa đang muốn đóng kín, đứng ở trước mặt anh ta. Trong khi ánh mắt anh ta có chút kinh ngạc, giống như lần trước tôi đến gặp Thông Thất, tôi kéo áo giơ cánh tay lên trước mặt anh ta.
“Những đốm đỏ này, anh thấy rất buồn nôn, phải không? Nhưng mà tôi cho anh biết, cái này kì thật cũng chưa là gì đâu. Qua ít ngày nữa, những đốm đỏ này sẽ lan ra, trải rộng ra toàn thân cùng trên mặt tôi, sau đó chúng sẽ biến thành màu đen, đến cuối cùng, cả người tôi sẽ giống như bị một tầng mạng nhện bao phủ, mà ngay cả quỷ dưới địa ngục cũng sẽ không làm cho anh cảm thấy chán ghét như vậy…”
“Em nói hưu nói vượn cái gì vậy!”
Trong ánh mắt của anh ta hiện lên một tia hoang mang cùng chán ghét, cắt đứt lời của tôi.
“Tôi không có nói bậy.” Tôi giương mắt lên nhìn anh ta: “Tôi rất yêu quý dung nhan của mình, cho nên tuyệt đối sẽ không vì để cho anh một lí do mà vô duyên vô cớ nguyền rủa chính mình như vậy. Vừa rồi tôi thấy được trong mắt anh hiện lên một vẻ chán ghét, thế nào, mới có như vậy thôi mà anh đã không chịu được rồi sao?”
Anh ta dùng ánh mắt hoài nghi quan sát toàn thân tôi, rốt cuộc một cước đạp cửa vào, hai tay khoanh trước ngực tựa người vào cửa, cười lạnh nói: “Vậy em nói cho tôi nghe xem, tôi muốn biết em có thể bịa ra thêm những lời dối trá gì nữa.”
Tôi hít một hơi thật sâu, kể lại chuyện mẹ tôi phát bệnh thế nào, rồi Trương Tam xuất hiện, tất cả quá trình từ đầu cho đến nay.
“Tôi trở thành Trì tiểu thư, gả cho anh. Sự tình từ đó về sau, chính anh cũng biết rồi. Hiện tai anh đã rõ chưa? Tôi chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, mang trả lại khối phỉ thúy. Nhưng mà hiện tại, kết quả là Thông Thất nói cho tôi biết khối ngọc kia vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, anh ta không biết phải làm sao bây giờ, tôi lại càng không biết, Lâu Thiếu Bạch, anh đã muốn làm chủ vận mệnh của tôi, vậy anh có thể cho tôi biết tôi nên làm cái gì bây giờ không?”
Anh ta yên lặng nhìn tôi, khiếp sợ, nghi hoặc,…Các loại biểu lộ thay nhau hiện lên trên mặt anh ta, nhưng mà đến cuối cùng, mặt của anh ta lại phảng phất như đang khoác lên một tầng sương mỏng, chậm rãi nhìn tôi nói: “Tiêu Dao, tôi thừa nhận câu chuyện của em rất đặc sắc, phải nói là đặc sắc đến độ tôi không thể tưởng tượng được. Nhưng mà em nói em là người của một trăm năm sau, bị khối phỉ thúy đưa đến nơi này sao? Cái này không khỏi có chút hoang đường. Muốn tôi tin tưởng câu chuyện này, cùng với việc bảo tôi tin tưởng trên đời này có chuyện nhân quả luân hồi là không có khả năng.Tôi hoài nghi em đã rơi vào một giấc mộng, rồi lại đem giấc mộng tưởng là thật a? Phụ nữ các em đụng phải chuyện gì không thể giải quyết được lại rất dễ dàng phạm phải tật xấu này. Bệnh của em, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa cho em, em cứ ở đây an tâm mà đợi tôi.”
Một giấc mộng.
Tôi lại thật sự hy vọng hết thảy đều thật sự như lời anh ta nói, chỉ đơn giản như vậy.
“Lâu Thiếu Bạch, anh không thể nhốt tôi ở trong này như vậy. Tôi muốn cùng Thông Thất đi đến địa cung.”
Mắt thấy anh ta vừa đóng cửa lại, tôi lập tức vươn tay túm lấy ống tay áo của anh ta.
“Tiêu Dao, em là phụ nữ, địa cung không phải là chuyện em cần phải quan tâm.”
Anh ta vẫn không thay đổi.
Tôi liều chết giữ lấy ống tay áo của anh ta.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên khóe miệng nhếch lên: “Em nói em là người đến từ một trăm năm sau, vậy thì em dù sao cũng phải để cho tơi tin tưởng chứ.”
“Cô ấy giống như một con mèo hoang, không biết khi nào sẽ giương móng vuốt ra mà cào rách mặt em, cho nên từ nay về sau tốt nhất em chớ nên chọc vào cô ấy.”
Tôi nghĩ một lúc, dùng tiếng Anh lúc trước anh ta đã nói với Chung tiểu thư trên xe nói lại.
Anh ta dường như bị dường như bị lửa đốt, ánh mắt hiện lên một vẻ chật vật, nhướng hàng mi lên hung hăng nhìn tôi chằm chằm, sau nửa ngày, mới rít ra vài chữ từ hàm răng: “Thì ra chuyện này em cũng luôn gạt tôi…”
“Thực xin lỗi Lâu Thiếu Bạch, tôi không cố ý. Trước kia thật sự là không cần phải để cho anh biết những việc này. Anh xem, tôi nói được tiếng Anh, biết lái xe, lại là bác sĩ. Biểu muội Chung tiểu thư của anh, cô ấy hẳn là người phụ nữ hiện đại nhất niên đại này a? Những gì cô ấy biết, tôi đều biết. Nhưng thứ tôi biết, cô ấy không nhất định sẽ biết.”
Anh ta hơi nheo mắt lại, rồi lại như chẳng thèm ngó ngàng đến: “Cái này thì thế nào? Cái này chỉ nói lên em so với đa số những người phụ nữ hiện tại thông minh hơn chút ít mà thôi.”
“Được rồi, Lâu Thiếu Bạch. Anh hẳn là không sợ quỷ thần, tất nhiên cũng sẽ không để ý đến việc người khác nói về chuyện sinh tử của mình.” Tôi quyết định bằng bất cứ giá nào đều phải cho anh ta một liều thuốc thật mạnh, “Anh hẳn là nhớ rõ trước kia chúng ta đã từng một lần nói về chuyện nếu như anh đi vào địa cung thì chính là đi vào con đường chết, thì anh có vào đó nữa không, tất cả đều là thật. Bởi vì tôi đến từ một trăm năm sau, Trương Tam đã nói cho tôi biết về số mệnh của anh. Nếu như chuyện này còn chưa đủ để loại bỏ nghi kị của anh, tôi sẽ nói cho anh biết, bất kể là anh hay còn cò người khác giống như anh tự mình cầm binh, lấy việc thống nhất Trung Quốc làm giấc mơ thì không ai có thể thành công. Tất cả khát vọng cùng dã tâm mà anh muốn chứng minh lúc này cùng lắm cũng chỉ là ảo vọng. Cho nên Lâu Thiếu Bạch, xin anh nhất định phải tin lời của tôi, tôi thật sự không phải người của thời đại này, xin anh buông tha cho tôi, tôi chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, sau đó trở về thời đại thuộc về tôi…”
“Câm mồm! Em nhất định là điên rồi!”
Anh ta bỗng nhiên vươn tay, thật mạnh bóp lấy cổ họng tôi, tôi thoáng cái không có cách nào mở miệng.
Tôi biết rõ lời của tôi nhất định làm cho anh ta chấn động không nhỏ, bởi vì ánh mắt anh ta đột nhiên hiện lên một tia giận dữ, mí mắt dường như đều nhảy lên.
“Tiêu Dao, bệnh của em quả thực không chữa được nữa! Mặc kệ em nói gì, tôi vẫn nói cho em câu kia. Có chết, tôi cũng sẽ xông vào địa cung Ngô Lan. Về phần em, cho dù em có là thần tiên đến từ một ngàn năm sau, tôi cũng sẽ không thả em trở về! Nếu lời em nói đều là thật, tôi sẽ ôm em cùng nhau xuống địa ngục!”
Anh ta vươn tay, mạnh mẽ kéo đứt sợi dây đỏ trên cổ tôi, nắm khối phỉ thúy trong lòng bàn tay, thoáng cái đóng sầm cửa lại, khóa trái cửa, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng bước chân của anh ta nhanh chóng rời đi.
Sợi dây đỏ tinh tế bị anh ta thô bạo giật xuống, ở trên cổ tôi tạo ra một vết máu đỏ, nóng rát đau đớn. Nhưng lòng của tôi vẫn cứ như vậy mà chìm xuống không nhìn thấy đáy. Tôi dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi bệt xuống mặt đất, chui đầu vào trong đầu gối của mình, cảm giác được trên mặt có thứ gì nong nóng, đưa tay lên sờ mới phát hiện mình thật sự đang khóc.
Tác giả :
Thanh Ca Nhất Mảnh