Nghệ thuật của Don Juan
Chương 7
Dựng, ánh sáng, bao gồm cả quần áo, thẻ đeo của nhân viên cho đến poster, bảng quảng cáo trong các khung tủ kính trên đường, từng khâu nhỏ trong triển lãm tranh đều phải đạt tới mức hoàn hảo. Thị Giác không hổ là cái tên xuất chúng trong ngành thiết kế, Thẩm Thố đích thân tham gia khiến triển lãm tranh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ khi chưa bắt đầu, nửa tháng trước đó đã bắt đầu tổ chức tiệc rượu mời hết đám ủy ban hiệp thương chính trị và lãnh đạo khu vực tới, người tới từ khắp nơi, ùn tắc không thông được.
Lâm Bắc Thanh cũng tới, tới để hỗ trợ Khâu Sầm Ca.Ôm lòng mong chờ rồi lại thất vọng tràn trề, cuối cùng Hoàng Nhạc cũng nhận ra mình bị chơi xỏ.“Tiểu Tần…” Chữ “Tần” còn chưa phát âm tròn trịa thì cánh cửa đã mở toang, không hề phòng bị, Hoàng Nhạc nhìn thấy còn một người khác nữa đang đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kia, bỗng chốc như bị nện một gậy cho tỉnh.
Tuy năm đó Lâm Bắc Thanh căm ghét Đàm Soái, oán hận Thẩm Thố, nhưng lại vẫn khá thân thiết với hai người bạn học còn lại của chị gái mình là Khâu Sầm Ca và Bạch Vĩ.Hoàng Nhạc nheo mắt lại bắt đầu hát to một trích đoạn trong vở hí kịch “Mộc Quế Anh thống soái”: “Nghe thấy tin báo từ biên cương, người một nhà hùng tâm phấn chấn; Mộc Quế Anh lần hai ra trận, một lòng vì bảo vệ non sông…” Âm thanh đục khàn lại giả vờ lảnh lót nghe vào tai quái dị vô cùng, một đám người ngồi xung quanh lại vỗ tay liên tục như sấm, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Hát được vài câu, Hoàng Nhạc ho khan mấy tiếng rồi cười cười: “Già rồi già rồi, không hát nổi nữa. Đừng tưởng người con gái này yếu đuối yểu điệu, đôi khi năng lực bản thân còn giỏi hơn đàn ông nhiều…” Uống thêm mấy ly nữa, áng chừng cũng đã tới lúc. “Lão già tôi uống nhiều quá nên sắp gục rồi, giờ phải đi nghỉ thôi… Mấy người chơi tận hứng rồi về.”Trong lúc lái xe, ngoài nghe điện thoại công việc thì Thẩm Thố không hề nói chuyện.
Vài tuần trước.Nhìn người vợ như đóa hoa đào từ trên xuống dưới, Thẩm Thố nhả chân phanh khi đèn chuyển xanh rồi quay đầu về: “Váy dài quá.”
“Lão Hoàng, bạn tôi muốn mượn một địa điểm để làm triển lãm tranh.”Người đàn ông kia chính là Thẩm Thố.
“Được. Cậu cứ tự lo đi.”Hoàng Nhạc an dưỡng ở bệnh viện hơn một tháng, sau khi trở về thì dứt khoát trả căn phòng kia.Hết chương 7.
Thực ra việc mượn địa điểm này để mở triển lãm tranh cho Khâu Sầm Ca không thể do Thẩm Thố nói được là được. Quyền sở hữu tài sản khu công viên nghệ thuật thuộc về một họa sĩ tên Hoàng Nhạc.Mãi lâu sau mới có người tới mở cửa rồi khép lại, chỉ để chừa ra một khe hở hẹp, Tần Tảo ngó nửa đầu ra, dè dặt hỏi: “Ai đó?”
Hoàng Nhạc này giống với ông bố vợ Lâm Chấn của Thẩm Thố, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn hóa quốc nội, giữ chức vụ viện trưởng danh dự của rất nhiều viện nghệ thuật, phải nói là học trò ở khắp mọi nơi. Thân già chẳng thiếu cái gì từ bạch biến*, huyết áp cao lẫn bệnh tim mạch, đừng nhìn ngày thường đạo mạo là thế, lúc chơi đàn bà thì giở đủ chiêu trò, cũng chẳng biết vì vậy mà phải vào bệnh viện bao nhiêu lần rồi. Nghe đồn lão rất thích vợ nhà người ta, trong đám cấp dưới ai có vợ đẹp một chút là đều bị lão chơi đùa. Lão già này rất giỏi khoản hưởng thụ cuộc đời, lúc nào cũng bao nguyên một phòng phòng trong khách sạn năm sao thuộc khu nghệ thuật, spa hai người, hầm rượu riêng, bể bơi riêng, thậm chí đồ chơi tình thú không mua được trong nước cũng có đủ không thiếu cái gì.“Chúng tôi còn đang bận nên không mời lão Hoàng vào ngồi được.” Thẩm Thố hai tay bế người dùng gót chân đóng sầm cửa lại. Tiếng nam nữ cười đùa truyền tới từ phía sau cánh cửa, khúc kha khúc khích, lúc thì the thé lúc lại trầm đục.
“Mẹ trông.”*Bệnh bạch biến là tình trạng biến mất sắc tố Melanin ở da, biểu hiện là một hoặc vài vùng trên da bị trắng, giống như màu trắng giấy tập học sinh, một số ít có màu hơi hồng do sung huyết của mạch máu dưới da, thường có viền tăng sắc tố nơi tiếp giáp với màu da bình thường.Trên sang thương vùng da bạch biến da trơn láng, không có vảy, không mất cảm giác, khi bị ở da đầu thì tóc cũng bạc trắng với vùng tương ứng. Số lượng có thể có một hoặc nhiều mảng, có thể liên kết nhau thành mảng lớn, có thể ra khắp toàn thân.Bữa cơm ăn được hòm hòm, Thẩm Thố đi tới bên cạnh Tần Tảo, ghé lại bên tai cô ta nói mấy câu rồi kéo người ra ngoài. Dường như người phụ nữ có hơi cự nự, nhưng vẻ mặt người đàn ông thì hờ hững cương quyết lại còn chân thật đáng tin. Hoàng Nhạc thấy cảnh này thì thầm khen hắn một câu: Thằng nhãi này thông minh thật, làm người ta ưng cái bụng.
Hồi công ty trong giai đoạn mới thành lập ban đầu, Thẩm Thố đã ký với lão một bản hợp đồng với rất nhiều khuôn sáo hạn chế về quyền sử dụng. Lâm Chấn, cha của Lâm Nam Âm là phó giám đốc đài CCTV, vợ ông ta là Diêu Hải Nhược, giảng viên học viện âm nhạc trung ương. Nhà họ Lâm có truyền thống nghệ thuật, hoàn cảnh gia đình sung túc sâu rễ tốt cây, từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm tới loại dân đen tầm thường như Thẩm Thố. Cưới Lâm Nam Âm, vì nhà họ Lâm cương quyết cản trở cũng như cố ý can dự để hắn không chiếm được bất cứ lợi ích nào, Thị Giác có được ngày hôm nay hoàn toàn là do một tay trắng hắn gây dựng. Sau khi công ty bước vào con đường phát triển ổn định, Thẩm Thố đã từng muốn mua lại cả khu nghệ thuật này, nhưng Hoàng Nhạc giữ một bản hợp đồng, sống chết không bán. Không những vậy, Thị Giác muốn làm những hoạt động kinh doanh bình thường như tổ chức sự kiện hay triển lãm cá nhân gì đó thì đều bị nói quá lên thành lợi dụng bòn tiền đục tường bóc ngói, nói một thì lão khăng khăng là hai, cứ liên tục chủ trương ngược lại.Tuy năm đó Lâm Bắc Thanh căm ghét Đàm Soái, oán hận Thẩm Thố, nhưng lại vẫn khá thân thiết với hai người bạn học còn lại của chị gái mình là Khâu Sầm Ca và Bạch Vĩ.Thẩm Thố nhận lấy thẻ phòng, gật đầu cực kỳ nghiêm túc, cung kính lễ phép như học sinh với thầy chủ nhiệm: “Tôi hiểu rồi.”
Ngay đến dạng gái xinh thông minh khôn khéo hạng nhất nhì như Vanessa mà còn bị lão già dẫn dắt câu từ đi xa tít tắp, dốc hết khả năng vì hợp đồng để rồi lại thất bại ê chề trở lại, cuối cùng kiểu gì cũng phải để Thẩm Thố đích thân ra trận.Dựng, ánh sáng, bao gồm cả quần áo, thẻ đeo của nhân viên cho đến poster, bảng quảng cáo trong các khung tủ kính trên đường, từng khâu nhỏ trong triển lãm tranh đều phải đạt tới mức hoàn hảo. Thị Giác không hổ là cái tên xuất chúng trong ngành thiết kế, Thẩm Thố đích thân tham gia khiến triển lãm tranh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ khi chưa bắt đầu, nửa tháng trước đó đã bắt đầu tổ chức tiệc rượu mời hết đám ủy ban hiệp thương chính trị và lãnh đạo khu vực tới, người tới từ khắp nơi, ùn tắc không thông được.Khi đó Thẩm Thố mới kết hôn chưa đầy hai năm. Ai cũng biết cả.
“Tiểu Thẩm này,” Hoàng Nhạc vỗ vai hắn bằng bàn tay khô quắt với những nếp nhăn rúm ró trên da, lão cười đầy mờ ám, nói một cách rất thản nhiên, “Tiểu Tần đẹp quá đi chứ, thằng nhãi cậu tinh mắt ghê đấy.”Vẫn như hồi trước. Thẩm Thố khẽ nhếch môi rồi đi tới.“Được. Cậu cứ tự lo đi.”
Khi đó Thẩm Thố mới kết hôn chưa đầy hai năm. Ai cũng biết cả.
Hắn hơi cúi đầu, khẽ “Vâng” một tiếng.“Em uống mấy ly với lão Hoàng đi.” Thẩm Thố sắp xếp cho Tần Tảo ngồi bên cạnh Hoàng Nhạc, bản thân lại ngồi ở bàn khác.Sự anh tuấn của người đàn ông và nét xinh đẹp của người đàn bà kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, xứng đôi vừa lứa như trời đất tạc thành.
“Tiểu Thẩm này, tối nay có mấy người bạn cũ trong giới nghệ thuật tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi ở khách sạn mà tôi thường ở, hay là cậu và Tiểu Tần cùng đi đi.” Lão khép hờ con mắt sưng phù, ngâm một đoạn hát hí không rõ ràng từ trong mũi. Một lát sau lão lấy một tấm thẻ phòng ra đưa cho Thẩm Thố rồi nói, “Tôi có đặt một phòng trên tầng. Sau khi tiệc tàn, cậu bảo Tiểu Tần lên ngồi một chút nhé, cậu hiểu ý tôi chứ hả?”
Thẩm Thố nhận lấy thẻ phòng, gật đầu cực kỳ nghiêm túc, cung kính lễ phép như học sinh với thầy chủ nhiệm: “Tôi hiểu rồi.”Tần Tảo cười đầy ngượng ngùng, ngại mặt mũi nên không thể tát cho lão súc vật một phát, chỉ có thể ngoái đầu lại cầu cứu Thẩm Thố bằng ánh mắt.
Hoàng Nhạc ngửa người ra sô-pha, thỏa mãn khép mắt lại hoàn toàn, khuôn mặt đầy dấu bạch biến dưới bóng đèn dây tóc lộ ra vẻ già nua đến đáng sợ: “Thực ra chuyện hợp đồng kia… cũng dễ ấy mà.”Hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch, suối tóc thả dài một bên như tảo biển, xinh đẹp lả lơi tựa yêu tinh. Hoàng Nhạc già nhưng vẫn dẻo dai, thêm hơi men làm nhiệt huyết sục sôi, vật dưới háng cũng “cứng” lên rất nhanh.“Lão Hoàng, bạn tôi muốn mượn một địa điểm để làm triển lãm tranh.”
Hắn gọi điện thoại giục Tần Tảo trang điểm sửa soạn rồi lái xe về nhà đón cô ta đi dự tiệc.Vài tuần trước.Tuy rằng gương mặt đã được điểm trang kỹ lưỡng, nhưng giữa một đám gái trẻ toàn mười tám mười chín, một người phụ nữ gần ba mươi vẫn rất dễ nhận ra. Thẩm Thố hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Tảo giữa đám người mẫu trang điểm xinh đẹp – hơn nữa dường như đối phương không thấy hắn. Dạo này cô ta mập lên, gương mặt trái xoan giờ cũng lộ vẻ đẫy đà, bộ lễ phục đám người mẫu mặc lúc này trở nên chật hơn nhiều trên người cô ta, hít vào nín thở mấy lần cũng không thể kéo hết khóa sau lưng. Cả đám con gái xinh đẹp khoanh tay đứng nhìn ríu rít cười đùa châm chọc đằng sau, đàn bà đẹp đều là động vật ăn thịt, và bản năng chọn lọc tự nhiên khiến các cô phấn khích tưng bừng với việc đả kích và phá hủy một người phụ nữ xinh đẹp tương tự, hoàn toàn không thèm nể nang.
“Nhĩ Phi thì sao?”
“Mẹ trông.”Hồi công ty trong giai đoạn mới thành lập ban đầu, Thẩm Thố đã ký với lão một bản hợp đồng với rất nhiều khuôn sáo hạn chế về quyền sử dụng. Lâm Chấn, cha của Lâm Nam Âm là phó giám đốc đài CCTV, vợ ông ta là Diêu Hải Nhược, giảng viên học viện âm nhạc trung ương. Nhà họ Lâm có truyền thống nghệ thuật, hoàn cảnh gia đình sung túc sâu rễ tốt cây, từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm tới loại dân đen tầm thường như Thẩm Thố. Cưới Lâm Nam Âm, vì nhà họ Lâm cương quyết cản trở cũng như cố ý can dự để hắn không chiếm được bất cứ lợi ích nào, Thị Giác có được ngày hôm nay hoàn toàn là do một tay trắng hắn gây dựng. Sau khi công ty bước vào con đường phát triển ổn định, Thẩm Thố đã từng muốn mua lại cả khu nghệ thuật này, nhưng Hoàng Nhạc giữ một bản hợp đồng, sống chết không bán. Không những vậy, Thị Giác muốn làm những hoạt động kinh doanh bình thường như tổ chức sự kiện hay triển lãm cá nhân gì đó thì đều bị nói quá lên thành lợi dụng bòn tiền đục tường bóc ngói, nói một thì lão khăng khăng là hai, cứ liên tục chủ trương ngược lại.
Thấy Tần Tảo vấn kiểu tóc cổ điển không sợi dư thừa, mặc váy dài lộ lưng chữ V màu vàng, đoan trang thanh lịch như một nữ thần Hy Lạp, Thẩm Thố hơi nhíu mày nhưng không nói câu nào.Hắn gọi điện thoại giục Tần Tảo trang điểm sửa soạn rồi lái xe về nhà đón cô ta đi dự tiệc.
“Không đẹp gì cả, em đi đổi cái khác.” Vừa định quay lên tầng, Thẩm Thố đã giữ cô ta lại.
“Bỏ đi, không có thời gian đâu. Lên xe rồi thay.”Thấy Tần Tảo vấn kiểu tóc cổ điển không sợi dư thừa, mặc váy dài lộ lưng chữ V màu vàng, đoan trang thanh lịch như một nữ thần Hy Lạp, Thẩm Thố hơi nhíu mày nhưng không nói câu nào.
Trong lúc lái xe, ngoài nghe điện thoại công việc thì Thẩm Thố không hề nói chuyện.
Bóng đêm chầm chậm nhuộm kín thành phố Bắc Kinh cổ kính, đèn đuốc muôn màu tựa như từng cơn sóng triều rực rỡ xô vào bờ. Nghe ý của chồng, váy lộ lưng giờ biến thành váy lộ ngực, đệm ngực cũng không cần, trực tiếp thả rông ra trận. Tần Tảo buông suối tóc dài sang một bên, vẫn nhìn Thẩm Thố đang cực kỳ tập trung mắt không thèm liếc cô một cách chứa chan tình cảm, đôi mắt vừa đẹp đẽ vừa buồn thương của hắn chìm trong bóng đêm, gương mặt anh tuấn chẳng chút biểu cảm chập chờn lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn neon lập lòe của từng nhà từng hộ, toát lên vẻ bí ẩn khó dò. Đến tận khi xe dừng đèn đỏ, cô ta mới dám mở miệng hỏi hắn: “Có đẹp không anh?”“Còn không cảm ơn lão Hoàng.” Ôm vợ bằng một tay, ánh mắt nhìn xuống, nở một nụ cười đẹp vô cùng với Hoàng Nhạc thấp bé đang khom người, “Hai vợ chồng chúng tôi chơi rất vui.” Hai chữ “vợ chồng” còn nhấn giọng như thể hiện rõ quyền sở hữu.
Nhìn người vợ như đóa hoa đào từ trên xuống dưới, Thẩm Thố nhả chân phanh khi đèn chuyển xanh rồi quay đầu về: “Váy dài quá.”Tuy rằng cuối cùng hợp đồng mua bán bất động sản không ký kết thành công, nhưng từ đó về sau Hoàng Nhạc diệt trừ được luôn căn nguyên bệnh tật – cứ thấy Thẩm Thố là sợ hãi, thành ra cũng bớt gây khó dễ hơn.
“Em uống mấy ly với lão Hoàng đi.” Thẩm Thố sắp xếp cho Tần Tảo ngồi bên cạnh Hoàng Nhạc, bản thân lại ngồi ở bàn khác.Một người quay đầu lại, một người cụp mắt xuống. Trai xinh gái đẹp nhìn nhau mỉm cười, hai người kề mặt nói chuyện vài câu, không giống người yêu mà lại thân mật hơn cả vợ chồng.Thư ký của thị trưởng trẻ tuổi anh tuấn như vậy, lọt được vào mắt xanh của y chẳng khác nào lời ca ngợi tuyệt vời đối với dung nhan một người phụ nữ. Tựa như một bông hồng tàn phai được mưa sương tưới bón, chưa chờ Lâm Bắc Thanh tránh ra mấy bước, vẻ kiêu căng của Tần Tảo lập tức biến thành phô trương thanh thế, nguýt một cái đầy xem thường với đám con gái còn đang kinh ngạc phía sau.
Tần Tảo cao gầy cúi xuống rót rượu cho Hoàng Nhạc, cổ tay mảnh khẳng trắng nõn nà như đồ sứ, trước ngực kiều diễm vô hạn phong quang, quả nhiên là rượu không chuốc người người tự say.
Hoàng Nhạc nắm gọn bàn tay mềm yếu của người phụ nữ trong lòng bàn tay mình, hết nhéo lại sờ, ánh mắt cồn cào khao khát khóa chặt trên gương mặt cô ta.Quản lý khu nghệ thuật đùn đẩy Lâm Bắc Thanh hết lần này tới lần khác, cuối cùng thư ký của thị trưởng vẫn phải lên bục nói mấy lời. Lâm Bắc Thanh vừa đứng lên đài, cao ráo đẹp trai tỏa sáng dưới ánh đèn, làm toàn bộ đám người mẫu tiếp đón bên ngoài bị lu mờ hết.
Tần Tảo cười đầy ngượng ngùng, ngại mặt mũi nên không thể tát cho lão súc vật một phát, chỉ có thể ngoái đầu lại cầu cứu Thẩm Thố bằng ánh mắt.Hoàng Nhạc nắm gọn bàn tay mềm yếu của người phụ nữ trong lòng bàn tay mình, hết nhéo lại sờ, ánh mắt cồn cào khao khát khóa chặt trên gương mặt cô ta.
Nhưng Thẩm Thố ở gần ngay đó dường như lại hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn cứ chuyện trò vui vẻ với những người bên cạnh, thậm chí đôi khi còn cười sang sảng thành tiếng. Người ngoài tỉnh táo không thể không thầm bội phục: Bảo sao nói họ Thẩm này khôn khéo linh hoạt trong chuyện kinh doanh, thật sự đúng là lòng dạ độc ác chuyện gì cũng làm được, vậy mà có thể cam tâm dâng vợ vào miệng hổ!Hoàng Nhạc này giống với ông bố vợ Lâm Chấn của Thẩm Thố, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn hóa quốc nội. Giữ chức vụ viện trưởng danh dự của rất nhiều viện nghệ thuật, phải nói là học trò ở khắp mọi nơi. Thân già chẳng thiếu cái gì từ bạch biến*, huyết áp cao lẫn bệnh tim mạch, đừng nhìn ngày thường đạo mạo là thế, lúc chơi đàn bà thì giở đủ chiêu trò, cũng chẳng biết vì vậy mà phải vào bệnh viện bao nhiêu lần rồi. Nghe đồn lão rất thích vợ nhà người ta, trong đám cấp dưới ai có vợ đẹp một chút là đều bị lão chơi đùa. Lão già này rất giỏi khoản hưởng thụ cuộc đời, lúc nào cũng bao nguyên một phòng phòng trong khách sạn năm sao thuộc khu nghệ thuật. Spa hai người, hầm rượu riêng, bể bơi riêng, thậm chí đồ chơi tình thú không mua được trong nước cũng có đủ không thiếu cái gì.
Bữa cơm ăn được hòm hòm, Thẩm Thố đi tới bên cạnh Tần Tảo, ghé lại bên tai cô ta nói mấy câu rồi kéo người ra ngoài. Dường như người phụ nữ có hơi cự nự, nhưng vẻ mặt người đàn ông thì hờ hững cương quyết lại còn chân thật đáng tin. Hoàng Nhạc thấy cảnh này thì thầm khen hắn một câu: Thằng nhãi này thông minh thật, làm người ta ưng cái bụng.
Một gã đàn ông chừng bốn mươi năm mươi tuổi đứng dậy mời rượu lão: “Lão Hoàng, hôm nay hào hứng vui vẻ thế này, hát một bài cho mọi người chứ nhỉ.”Lâm Bắc Thanh cũng tới, tới để hỗ trợ Khâu Sầm Ca.Gương mặt kín vết bạch biến co giật như ốc sên gặp muối, cả người run rẩy lại không toát ra vẻ giận dữ cho nổi. Lúc rời đi ông ta còn bị ngã, lúc khuỵu xuống đất thì tái phát bệnh tim. Nếu không phải được nhà thiết kế người nước ngoài ở chung khách sạn nhìn thấy thì hôm đó chắc chắn lão già này đã lên nóc tủ rồi.
Hoàng Nhạc nheo mắt lại bắt đầu hát to một trích đoạn trong vở hí kịch “Mộc Quế Anh thống soái”: “Nghe thấy tin báo từ biên cương, người một nhà hùng tâm phấn chấn; Mộc Quế Anh lần hai ra trận, một lòng vì bảo vệ non sông…” Âm thanh đục khàn lại giả vờ lảnh lót nghe vào tai quái dị vô cùng, một đám người ngồi xung quanh lại vỗ tay liên tục như sấm, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Hát được vài câu, Hoàng Nhạc ho khan mấy tiếng rồi cười cười: “Già rồi già rồi, không hát nổi nữa. Đừng tưởng người con gái này yếu đuối yểu điệu, đôi khi năng lực bản thân còn giỏi hơn đàn ông nhiều…” Uống thêm mấy ly nữa, áng chừng cũng đã tới lúc. “Lão già tôi uống nhiều quá nên sắp gục rồi, giờ phải đi nghỉ thôi… Mấy người chơi tận hứng rồi về.”Hắn hơi cúi đầu, khẽ “Vâng” một tiếng.
Mãi lâu sau mới có người tới mở cửa rồi khép lại, chỉ để chừa ra một khe hở hẹp, Tần Tảo ngó nửa đầu ra, dè dặt hỏi: “Ai đó?”
Hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch, suối tóc thả dài một bên như tảo biển, xinh đẹp lả lơi tựa yêu tinh. Hoàng Nhạc già nhưng vẫn dẻo dai, thêm hơi men làm nhiệt huyết sục sôi, vật dưới háng cũng “cứng” lên rất nhanh.Một gã đàn ông chừng bốn mươi năm mươi tuổi đứng dậy mời rượu lão: “Lão Hoàng, hôm nay hào hứng vui vẻ thế này, hát một bài cho mọi người chứ nhỉ.”
“Tiểu Tần…” Chữ “Tần” còn chưa phát âm tròn trịa thì cánh cửa đã mở toang, không hề phòng bị, Hoàng Nhạc nhìn thấy còn một người khác nữa đang đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kia, bỗng chốc như bị nện một gậy cho tỉnh.“Tiểu Thẩm này, tối nay có mấy người bạn cũ trong giới nghệ thuật tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi ở khách sạn mà tôi thường ở, hay là cậu và Tiểu Tần cùng đi đi.” Lão khép hờ con mắt sưng phù, ngâm một đoạn hát hí không rõ ràng từ trong mũi. Một lát sau lão lấy một tấm thẻ phòng ra đưa cho Thẩm Thố rồi nói, “Tôi có đặt một phòng trên tầng. Sau khi tiệc tàn, cậu bảo Tiểu Tần lên ngồi một chút đi – cậu hiểu ý tôi chứ hả?”
Trên người không một mảnh vải, chỉ dùng một cái khăn tắm quấn quanh thân dưới. Vai rộng eo thon như người Tây, cơ thể cân đối trắng trẻo, đường nén gọn gàng cực độ.
Sự anh tuấn của người đàn ông và nét xinh đẹp của người đàn bà kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, xứng đôi vừa lứa như trời đất tạc thành.“Nhĩ Phi thì sao?”
Người đàn ông kia chính là Thẩm Thố.“Hoàng… Á!” Tần Tảo còn định lên tiếng thì đã bị Thẩm Thố đứng cạnh xoay người bế lên bất thình lình, tiếng hét ngập tràn hương vị tình dục vang lên.Sau đó Thẩm Thố thấy Lâm Bắc Thanh bước xuống khỏi sân khấu, y đi tới đằng sau cô ta, dịu dàng vươn tay kéo khóa váy giúp đối phương – cùng lúc đó, đôi mắt tối đen ấy dường như cũng liếc qua nhìn hắn một cái như có như không.
“Còn không cảm ơn lão Hoàng.” Ôm vợ bằng một tay, ánh mắt nhìn xuống, nở một nụ cười đẹp vô cùng với Hoàng Nhạc thấp bé đang khom người, “Hai vợ chồng chúng tôi chơi rất vui.” Hai chữ “vợ chồng” còn nhấn giọng như thể hiện rõ quyền sở hữu.Bóng đêm chầm chậm nhuộm kín thành phố Bắc Kinh cổ kính, đèn đuốc muôn màu tựa như từng cơn sóng triều rực rỡ xô vào. Nghe ý của chồng, váy lộ lưng giờ biến thành váy lộ ngực, đệm ngực cũng không cần, trực tiếp chân không ra trận. Tần Tảo thả suối tóc dài sang một bên, vẫn nhìn Thẩm Thố đang cực kỳ tập trung mắt không thèm liếc cô một cách chứa chan tình cảm – đôi mắt vừa đẹp đẽ vừa buồn thương của hắn chìm trong bóng tối, gương mặt anh tuấn chẳng chút biểu cảm chập chờn lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn neon lập lòe của từng nhà từng hộ, toát lên vẻ bí ẩn khó dò. Cho tới khi xe dừng đèn đỏ, cô ta mới dám mở miệng hỏi hắn: “Có đẹp không anh?”
Tần Tảo cười rất đẹp, cũng rất dịu ngoan: “Cảm ơn lão Hoàng. Nơi này…” Gò má trên gương mặt trái xoan hoàn hảo lại ửng đỏ, “… rất tuyệt.”Ngay đến dạng gái xinh thông minh khôn khéo hạng nhất nhì như Vanessa mà còn bị lão già dẫn dắt câu từ đi xa tít tắp, dốc hết khả năng vì hợp đồng để rồi lại thất bại ê chề trở lại, cuối cùng kiểu gì cũng phải để Thẩm Thố đích thân ra trận.
Ôm lòng mong chờ rồi lại thất vọng tràn trề, cuối cùng Hoàng Nhạc cũng nhận ra mình bị chơi xỏ.
“Hoàng… Á!” Tần Tảo còn định lên tiếng thì đã bị Thẩm Thố đứng cạnh xoay người bế lên bất thình lình, tiếng hét ngập tràn hương vị tình dục vang lên.Tần Tảo cao gầy cúi xuống rót rượu cho Hoàng Nhạc, cổ tay mảnh khẳng trắng nõn nà như đồ sứ, trước ngực kiều diễm vô hạn phong quang, quả nhiên là rượu không chuốc người người tự say.
“Chúng tôi còn đang bận nên không mời lão Hoàng vào ngồi được.” Thẩm Thố hai tay bế người dùng gót chân đóng sầm cửa lại. Tiếng nam nữ cười đùa truyền tới từ phía sau cánh cửa, khúc kha khúc khích, lúc thì the thé lúc lại trầm đục.*Bệnh bạch biến là tình trạng biến mất sắc tố Melanin ở da, biểu hiện là một hoặc vài vùng trên da bị trắng, giống như màu trắng giấy tập học sinh, một số ít có màu hơi hồng do sung huyết của mạch máu dưới da, thường có viền tăng sắc tố nơi tiếp giáp với màu da bình thường.Trên sang thương vùng da bạch biến da trơn láng, không có vảy, không mất cảm giác, khi bị ở da đầu thì tóc cũng bạc trắng với vùng tương ứng. Số lượng có thể có một hoặc nhiều mảng, có thể liên kết nhau thành mảng lớn, có thể ra khắp toàn thân.
Gương mặt kín vết bạch biến co giật như ốc sên gặp muối, cả người run rẩy lại không toát ra vẻ giận dữ cho nổi. Khi rời đi ông ta còn bị ngã, lúc khuỵu xuống đất thì tái phát bệnh tim. Nếu không phải được nhà thiết kế người nước ngoài ở chung khách sạn nhìn thấy thì hôm đó chắc chắn lão già này đã lên nóc tủ rồi.
Hoàng Nhạc an dưỡng ở bệnh viện hơn một tháng, sau khi trở về thì dứt khoát trả căn phòng kia.“Bỏ đi, không có thời gian đâu. Lên xe rồi thay.”
Tuy rằng cuối cùng hợp đồng mua bán bất động sản không ký kết thành công, nhưng từ đó về sau Hoàng Nhạc diệt trừ được luôn căn nguyên bệnh tật, cứ thấy Thẩm Thố là sợ hãi, thành ra cũng bớt gây khó dễ hơn.
Quản lý khu nghệ thuật đùn đẩy Lâm Bắc Thanh hết lần này tới lần khác, cuối cùng thư ký của thị trưởng vẫn phải lên bục nói mấy lời. Lâm Bắc Thanh vừa đứng lên đài, cao ráo đẹp trai tỏa sáng dưới ánh đèn, làm toàn bộ đám người mẫu tiếp đón bên ngoài bị lu mờ hết.
Tuy rằng gương mặt đã được điểm trang kỹ lưỡng, nhưng giữa đám gái trẻ toàn mười tám mười chín, một người phụ nữ gần ba mươi vẫn rất dễ nhận ra. Thẩm Thố hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Tảo giữa dàn người mẫu trang điểm xinh đẹp, hơn nữa dường như người kia còn không thấy hắn. Dạo này cô mập lên, gương mặt trái xoan giờ cũng lộ vẻ đẫy đà, bộ lễ phục đám người mẫu mặc lúc này trở nên chật hơn nhiều trên người cô, hít vào nín thở mấy lần cũng không thể kéo hết khóa sau lưng. Cả đám con gái xinh đẹp khoanh tay đứng nhìn ríu rít cười đùa châm chọc đằng sau, đàn bà đẹp đều là động vật ăn thịt, và bản năng chọn lọc tự nhiên khiến các cô phấn khích tưng bừng với việc đả kích và phá hủy một người phụ nữ xinh đẹp tương tự, hoàn toàn không thèm nể nang.Tần Tảo cười rất đẹp, cũng rất dịu ngoan: “Cảm ơn lão Hoàng. Nơi này…” Gò má trên gương mặt trái xoan hoàn hảo lại ửng đỏ, “… rất tuyệt.”
Sau đó Thẩm Thố thấy Lâm Bắc Thanh bước xuống khỏi sân khấu, y đi tới đằng sau cô, dịu dàng vươn tay kéo khóa váy giúp người ta, cùng lúc đó, đôi mắt tối đen ấy dường như cũng liếc qua nhìn hắn một cái như có như không.
Một người quay đầu lại, một người cụp mắt xuống. Trai xinh gái đẹp nhìn nhau mỉm cười, hai người kề mặt nói chuyện vài câu, không giống người yêu mà lại thân mật hơn cả vợ chồng.
Thư ký của thị trưởng trẻ tuổi anh tuấn như vậy, lọt được vào mắt xanh của y chẳng khác nào lời ca ngợi tuyệt vời đối với dung nhan một người phụ nữ. Tựa như một bông hồng tàn phai được mưa sương tưới bón, chưa chờ Lâm Bắc Thanh tránh ra mấy bước, vẻ kiêu căng của Tần Tảo lập tức biến thành phô trương thanh thế, nguýt một cái đầy xem thường với đám con gái còn đang kinh ngạc phía sau.
Vẫn như hồi trước. Thẩm Thố khẽ nhếch môi rồi đi tới.
Hết chương 7.Thực ra việc mượn địa điểm này để mở triển lãm tranh cho Khâu Sầm Ca không thể do Thẩm Thố nói được là được. Quyền sở hữu tài sản khu vườn nghệ thuật thuộc về một họa sĩ tên Hoàng Nhạc.
Lâm Bắc Thanh cũng tới, tới để hỗ trợ Khâu Sầm Ca.Ôm lòng mong chờ rồi lại thất vọng tràn trề, cuối cùng Hoàng Nhạc cũng nhận ra mình bị chơi xỏ.“Tiểu Tần…” Chữ “Tần” còn chưa phát âm tròn trịa thì cánh cửa đã mở toang, không hề phòng bị, Hoàng Nhạc nhìn thấy còn một người khác nữa đang đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kia, bỗng chốc như bị nện một gậy cho tỉnh.
Tuy năm đó Lâm Bắc Thanh căm ghét Đàm Soái, oán hận Thẩm Thố, nhưng lại vẫn khá thân thiết với hai người bạn học còn lại của chị gái mình là Khâu Sầm Ca và Bạch Vĩ.Hoàng Nhạc nheo mắt lại bắt đầu hát to một trích đoạn trong vở hí kịch “Mộc Quế Anh thống soái”: “Nghe thấy tin báo từ biên cương, người một nhà hùng tâm phấn chấn; Mộc Quế Anh lần hai ra trận, một lòng vì bảo vệ non sông…” Âm thanh đục khàn lại giả vờ lảnh lót nghe vào tai quái dị vô cùng, một đám người ngồi xung quanh lại vỗ tay liên tục như sấm, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Hát được vài câu, Hoàng Nhạc ho khan mấy tiếng rồi cười cười: “Già rồi già rồi, không hát nổi nữa. Đừng tưởng người con gái này yếu đuối yểu điệu, đôi khi năng lực bản thân còn giỏi hơn đàn ông nhiều…” Uống thêm mấy ly nữa, áng chừng cũng đã tới lúc. “Lão già tôi uống nhiều quá nên sắp gục rồi, giờ phải đi nghỉ thôi… Mấy người chơi tận hứng rồi về.”Trong lúc lái xe, ngoài nghe điện thoại công việc thì Thẩm Thố không hề nói chuyện.
Vài tuần trước.Nhìn người vợ như đóa hoa đào từ trên xuống dưới, Thẩm Thố nhả chân phanh khi đèn chuyển xanh rồi quay đầu về: “Váy dài quá.”
“Lão Hoàng, bạn tôi muốn mượn một địa điểm để làm triển lãm tranh.”Người đàn ông kia chính là Thẩm Thố.
“Được. Cậu cứ tự lo đi.”Hoàng Nhạc an dưỡng ở bệnh viện hơn một tháng, sau khi trở về thì dứt khoát trả căn phòng kia.Hết chương 7.
Thực ra việc mượn địa điểm này để mở triển lãm tranh cho Khâu Sầm Ca không thể do Thẩm Thố nói được là được. Quyền sở hữu tài sản khu công viên nghệ thuật thuộc về một họa sĩ tên Hoàng Nhạc.Mãi lâu sau mới có người tới mở cửa rồi khép lại, chỉ để chừa ra một khe hở hẹp, Tần Tảo ngó nửa đầu ra, dè dặt hỏi: “Ai đó?”
Hoàng Nhạc này giống với ông bố vợ Lâm Chấn của Thẩm Thố, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn hóa quốc nội, giữ chức vụ viện trưởng danh dự của rất nhiều viện nghệ thuật, phải nói là học trò ở khắp mọi nơi. Thân già chẳng thiếu cái gì từ bạch biến*, huyết áp cao lẫn bệnh tim mạch, đừng nhìn ngày thường đạo mạo là thế, lúc chơi đàn bà thì giở đủ chiêu trò, cũng chẳng biết vì vậy mà phải vào bệnh viện bao nhiêu lần rồi. Nghe đồn lão rất thích vợ nhà người ta, trong đám cấp dưới ai có vợ đẹp một chút là đều bị lão chơi đùa. Lão già này rất giỏi khoản hưởng thụ cuộc đời, lúc nào cũng bao nguyên một phòng phòng trong khách sạn năm sao thuộc khu nghệ thuật, spa hai người, hầm rượu riêng, bể bơi riêng, thậm chí đồ chơi tình thú không mua được trong nước cũng có đủ không thiếu cái gì.“Chúng tôi còn đang bận nên không mời lão Hoàng vào ngồi được.” Thẩm Thố hai tay bế người dùng gót chân đóng sầm cửa lại. Tiếng nam nữ cười đùa truyền tới từ phía sau cánh cửa, khúc kha khúc khích, lúc thì the thé lúc lại trầm đục.
“Mẹ trông.”*Bệnh bạch biến là tình trạng biến mất sắc tố Melanin ở da, biểu hiện là một hoặc vài vùng trên da bị trắng, giống như màu trắng giấy tập học sinh, một số ít có màu hơi hồng do sung huyết của mạch máu dưới da, thường có viền tăng sắc tố nơi tiếp giáp với màu da bình thường.Trên sang thương vùng da bạch biến da trơn láng, không có vảy, không mất cảm giác, khi bị ở da đầu thì tóc cũng bạc trắng với vùng tương ứng. Số lượng có thể có một hoặc nhiều mảng, có thể liên kết nhau thành mảng lớn, có thể ra khắp toàn thân.Bữa cơm ăn được hòm hòm, Thẩm Thố đi tới bên cạnh Tần Tảo, ghé lại bên tai cô ta nói mấy câu rồi kéo người ra ngoài. Dường như người phụ nữ có hơi cự nự, nhưng vẻ mặt người đàn ông thì hờ hững cương quyết lại còn chân thật đáng tin. Hoàng Nhạc thấy cảnh này thì thầm khen hắn một câu: Thằng nhãi này thông minh thật, làm người ta ưng cái bụng.
Hồi công ty trong giai đoạn mới thành lập ban đầu, Thẩm Thố đã ký với lão một bản hợp đồng với rất nhiều khuôn sáo hạn chế về quyền sử dụng. Lâm Chấn, cha của Lâm Nam Âm là phó giám đốc đài CCTV, vợ ông ta là Diêu Hải Nhược, giảng viên học viện âm nhạc trung ương. Nhà họ Lâm có truyền thống nghệ thuật, hoàn cảnh gia đình sung túc sâu rễ tốt cây, từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm tới loại dân đen tầm thường như Thẩm Thố. Cưới Lâm Nam Âm, vì nhà họ Lâm cương quyết cản trở cũng như cố ý can dự để hắn không chiếm được bất cứ lợi ích nào, Thị Giác có được ngày hôm nay hoàn toàn là do một tay trắng hắn gây dựng. Sau khi công ty bước vào con đường phát triển ổn định, Thẩm Thố đã từng muốn mua lại cả khu nghệ thuật này, nhưng Hoàng Nhạc giữ một bản hợp đồng, sống chết không bán. Không những vậy, Thị Giác muốn làm những hoạt động kinh doanh bình thường như tổ chức sự kiện hay triển lãm cá nhân gì đó thì đều bị nói quá lên thành lợi dụng bòn tiền đục tường bóc ngói, nói một thì lão khăng khăng là hai, cứ liên tục chủ trương ngược lại.Tuy năm đó Lâm Bắc Thanh căm ghét Đàm Soái, oán hận Thẩm Thố, nhưng lại vẫn khá thân thiết với hai người bạn học còn lại của chị gái mình là Khâu Sầm Ca và Bạch Vĩ.Thẩm Thố nhận lấy thẻ phòng, gật đầu cực kỳ nghiêm túc, cung kính lễ phép như học sinh với thầy chủ nhiệm: “Tôi hiểu rồi.”
Ngay đến dạng gái xinh thông minh khôn khéo hạng nhất nhì như Vanessa mà còn bị lão già dẫn dắt câu từ đi xa tít tắp, dốc hết khả năng vì hợp đồng để rồi lại thất bại ê chề trở lại, cuối cùng kiểu gì cũng phải để Thẩm Thố đích thân ra trận.Dựng, ánh sáng, bao gồm cả quần áo, thẻ đeo của nhân viên cho đến poster, bảng quảng cáo trong các khung tủ kính trên đường, từng khâu nhỏ trong triển lãm tranh đều phải đạt tới mức hoàn hảo. Thị Giác không hổ là cái tên xuất chúng trong ngành thiết kế, Thẩm Thố đích thân tham gia khiến triển lãm tranh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ khi chưa bắt đầu, nửa tháng trước đó đã bắt đầu tổ chức tiệc rượu mời hết đám ủy ban hiệp thương chính trị và lãnh đạo khu vực tới, người tới từ khắp nơi, ùn tắc không thông được.Khi đó Thẩm Thố mới kết hôn chưa đầy hai năm. Ai cũng biết cả.
“Tiểu Thẩm này,” Hoàng Nhạc vỗ vai hắn bằng bàn tay khô quắt với những nếp nhăn rúm ró trên da, lão cười đầy mờ ám, nói một cách rất thản nhiên, “Tiểu Tần đẹp quá đi chứ, thằng nhãi cậu tinh mắt ghê đấy.”Vẫn như hồi trước. Thẩm Thố khẽ nhếch môi rồi đi tới.“Được. Cậu cứ tự lo đi.”
Khi đó Thẩm Thố mới kết hôn chưa đầy hai năm. Ai cũng biết cả.
Hắn hơi cúi đầu, khẽ “Vâng” một tiếng.“Em uống mấy ly với lão Hoàng đi.” Thẩm Thố sắp xếp cho Tần Tảo ngồi bên cạnh Hoàng Nhạc, bản thân lại ngồi ở bàn khác.Sự anh tuấn của người đàn ông và nét xinh đẹp của người đàn bà kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, xứng đôi vừa lứa như trời đất tạc thành.
“Tiểu Thẩm này, tối nay có mấy người bạn cũ trong giới nghệ thuật tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi ở khách sạn mà tôi thường ở, hay là cậu và Tiểu Tần cùng đi đi.” Lão khép hờ con mắt sưng phù, ngâm một đoạn hát hí không rõ ràng từ trong mũi. Một lát sau lão lấy một tấm thẻ phòng ra đưa cho Thẩm Thố rồi nói, “Tôi có đặt một phòng trên tầng. Sau khi tiệc tàn, cậu bảo Tiểu Tần lên ngồi một chút nhé, cậu hiểu ý tôi chứ hả?”
Thẩm Thố nhận lấy thẻ phòng, gật đầu cực kỳ nghiêm túc, cung kính lễ phép như học sinh với thầy chủ nhiệm: “Tôi hiểu rồi.”Tần Tảo cười đầy ngượng ngùng, ngại mặt mũi nên không thể tát cho lão súc vật một phát, chỉ có thể ngoái đầu lại cầu cứu Thẩm Thố bằng ánh mắt.
Hoàng Nhạc ngửa người ra sô-pha, thỏa mãn khép mắt lại hoàn toàn, khuôn mặt đầy dấu bạch biến dưới bóng đèn dây tóc lộ ra vẻ già nua đến đáng sợ: “Thực ra chuyện hợp đồng kia… cũng dễ ấy mà.”Hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch, suối tóc thả dài một bên như tảo biển, xinh đẹp lả lơi tựa yêu tinh. Hoàng Nhạc già nhưng vẫn dẻo dai, thêm hơi men làm nhiệt huyết sục sôi, vật dưới háng cũng “cứng” lên rất nhanh.“Lão Hoàng, bạn tôi muốn mượn một địa điểm để làm triển lãm tranh.”
Hắn gọi điện thoại giục Tần Tảo trang điểm sửa soạn rồi lái xe về nhà đón cô ta đi dự tiệc.Vài tuần trước.Tuy rằng gương mặt đã được điểm trang kỹ lưỡng, nhưng giữa một đám gái trẻ toàn mười tám mười chín, một người phụ nữ gần ba mươi vẫn rất dễ nhận ra. Thẩm Thố hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Tảo giữa đám người mẫu trang điểm xinh đẹp – hơn nữa dường như đối phương không thấy hắn. Dạo này cô ta mập lên, gương mặt trái xoan giờ cũng lộ vẻ đẫy đà, bộ lễ phục đám người mẫu mặc lúc này trở nên chật hơn nhiều trên người cô ta, hít vào nín thở mấy lần cũng không thể kéo hết khóa sau lưng. Cả đám con gái xinh đẹp khoanh tay đứng nhìn ríu rít cười đùa châm chọc đằng sau, đàn bà đẹp đều là động vật ăn thịt, và bản năng chọn lọc tự nhiên khiến các cô phấn khích tưng bừng với việc đả kích và phá hủy một người phụ nữ xinh đẹp tương tự, hoàn toàn không thèm nể nang.
“Nhĩ Phi thì sao?”
“Mẹ trông.”Hồi công ty trong giai đoạn mới thành lập ban đầu, Thẩm Thố đã ký với lão một bản hợp đồng với rất nhiều khuôn sáo hạn chế về quyền sử dụng. Lâm Chấn, cha của Lâm Nam Âm là phó giám đốc đài CCTV, vợ ông ta là Diêu Hải Nhược, giảng viên học viện âm nhạc trung ương. Nhà họ Lâm có truyền thống nghệ thuật, hoàn cảnh gia đình sung túc sâu rễ tốt cây, từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm tới loại dân đen tầm thường như Thẩm Thố. Cưới Lâm Nam Âm, vì nhà họ Lâm cương quyết cản trở cũng như cố ý can dự để hắn không chiếm được bất cứ lợi ích nào, Thị Giác có được ngày hôm nay hoàn toàn là do một tay trắng hắn gây dựng. Sau khi công ty bước vào con đường phát triển ổn định, Thẩm Thố đã từng muốn mua lại cả khu nghệ thuật này, nhưng Hoàng Nhạc giữ một bản hợp đồng, sống chết không bán. Không những vậy, Thị Giác muốn làm những hoạt động kinh doanh bình thường như tổ chức sự kiện hay triển lãm cá nhân gì đó thì đều bị nói quá lên thành lợi dụng bòn tiền đục tường bóc ngói, nói một thì lão khăng khăng là hai, cứ liên tục chủ trương ngược lại.
Thấy Tần Tảo vấn kiểu tóc cổ điển không sợi dư thừa, mặc váy dài lộ lưng chữ V màu vàng, đoan trang thanh lịch như một nữ thần Hy Lạp, Thẩm Thố hơi nhíu mày nhưng không nói câu nào.Hắn gọi điện thoại giục Tần Tảo trang điểm sửa soạn rồi lái xe về nhà đón cô ta đi dự tiệc.
“Không đẹp gì cả, em đi đổi cái khác.” Vừa định quay lên tầng, Thẩm Thố đã giữ cô ta lại.
“Bỏ đi, không có thời gian đâu. Lên xe rồi thay.”Thấy Tần Tảo vấn kiểu tóc cổ điển không sợi dư thừa, mặc váy dài lộ lưng chữ V màu vàng, đoan trang thanh lịch như một nữ thần Hy Lạp, Thẩm Thố hơi nhíu mày nhưng không nói câu nào.
Trong lúc lái xe, ngoài nghe điện thoại công việc thì Thẩm Thố không hề nói chuyện.
Bóng đêm chầm chậm nhuộm kín thành phố Bắc Kinh cổ kính, đèn đuốc muôn màu tựa như từng cơn sóng triều rực rỡ xô vào bờ. Nghe ý của chồng, váy lộ lưng giờ biến thành váy lộ ngực, đệm ngực cũng không cần, trực tiếp thả rông ra trận. Tần Tảo buông suối tóc dài sang một bên, vẫn nhìn Thẩm Thố đang cực kỳ tập trung mắt không thèm liếc cô một cách chứa chan tình cảm, đôi mắt vừa đẹp đẽ vừa buồn thương của hắn chìm trong bóng đêm, gương mặt anh tuấn chẳng chút biểu cảm chập chờn lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn neon lập lòe của từng nhà từng hộ, toát lên vẻ bí ẩn khó dò. Đến tận khi xe dừng đèn đỏ, cô ta mới dám mở miệng hỏi hắn: “Có đẹp không anh?”“Còn không cảm ơn lão Hoàng.” Ôm vợ bằng một tay, ánh mắt nhìn xuống, nở một nụ cười đẹp vô cùng với Hoàng Nhạc thấp bé đang khom người, “Hai vợ chồng chúng tôi chơi rất vui.” Hai chữ “vợ chồng” còn nhấn giọng như thể hiện rõ quyền sở hữu.
Nhìn người vợ như đóa hoa đào từ trên xuống dưới, Thẩm Thố nhả chân phanh khi đèn chuyển xanh rồi quay đầu về: “Váy dài quá.”Tuy rằng cuối cùng hợp đồng mua bán bất động sản không ký kết thành công, nhưng từ đó về sau Hoàng Nhạc diệt trừ được luôn căn nguyên bệnh tật – cứ thấy Thẩm Thố là sợ hãi, thành ra cũng bớt gây khó dễ hơn.
“Em uống mấy ly với lão Hoàng đi.” Thẩm Thố sắp xếp cho Tần Tảo ngồi bên cạnh Hoàng Nhạc, bản thân lại ngồi ở bàn khác.Một người quay đầu lại, một người cụp mắt xuống. Trai xinh gái đẹp nhìn nhau mỉm cười, hai người kề mặt nói chuyện vài câu, không giống người yêu mà lại thân mật hơn cả vợ chồng.Thư ký của thị trưởng trẻ tuổi anh tuấn như vậy, lọt được vào mắt xanh của y chẳng khác nào lời ca ngợi tuyệt vời đối với dung nhan một người phụ nữ. Tựa như một bông hồng tàn phai được mưa sương tưới bón, chưa chờ Lâm Bắc Thanh tránh ra mấy bước, vẻ kiêu căng của Tần Tảo lập tức biến thành phô trương thanh thế, nguýt một cái đầy xem thường với đám con gái còn đang kinh ngạc phía sau.
Tần Tảo cao gầy cúi xuống rót rượu cho Hoàng Nhạc, cổ tay mảnh khẳng trắng nõn nà như đồ sứ, trước ngực kiều diễm vô hạn phong quang, quả nhiên là rượu không chuốc người người tự say.
Hoàng Nhạc nắm gọn bàn tay mềm yếu của người phụ nữ trong lòng bàn tay mình, hết nhéo lại sờ, ánh mắt cồn cào khao khát khóa chặt trên gương mặt cô ta.Quản lý khu nghệ thuật đùn đẩy Lâm Bắc Thanh hết lần này tới lần khác, cuối cùng thư ký của thị trưởng vẫn phải lên bục nói mấy lời. Lâm Bắc Thanh vừa đứng lên đài, cao ráo đẹp trai tỏa sáng dưới ánh đèn, làm toàn bộ đám người mẫu tiếp đón bên ngoài bị lu mờ hết.
Tần Tảo cười đầy ngượng ngùng, ngại mặt mũi nên không thể tát cho lão súc vật một phát, chỉ có thể ngoái đầu lại cầu cứu Thẩm Thố bằng ánh mắt.Hoàng Nhạc nắm gọn bàn tay mềm yếu của người phụ nữ trong lòng bàn tay mình, hết nhéo lại sờ, ánh mắt cồn cào khao khát khóa chặt trên gương mặt cô ta.
Nhưng Thẩm Thố ở gần ngay đó dường như lại hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn cứ chuyện trò vui vẻ với những người bên cạnh, thậm chí đôi khi còn cười sang sảng thành tiếng. Người ngoài tỉnh táo không thể không thầm bội phục: Bảo sao nói họ Thẩm này khôn khéo linh hoạt trong chuyện kinh doanh, thật sự đúng là lòng dạ độc ác chuyện gì cũng làm được, vậy mà có thể cam tâm dâng vợ vào miệng hổ!Hoàng Nhạc này giống với ông bố vợ Lâm Chấn của Thẩm Thố, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn hóa quốc nội. Giữ chức vụ viện trưởng danh dự của rất nhiều viện nghệ thuật, phải nói là học trò ở khắp mọi nơi. Thân già chẳng thiếu cái gì từ bạch biến*, huyết áp cao lẫn bệnh tim mạch, đừng nhìn ngày thường đạo mạo là thế, lúc chơi đàn bà thì giở đủ chiêu trò, cũng chẳng biết vì vậy mà phải vào bệnh viện bao nhiêu lần rồi. Nghe đồn lão rất thích vợ nhà người ta, trong đám cấp dưới ai có vợ đẹp một chút là đều bị lão chơi đùa. Lão già này rất giỏi khoản hưởng thụ cuộc đời, lúc nào cũng bao nguyên một phòng phòng trong khách sạn năm sao thuộc khu nghệ thuật. Spa hai người, hầm rượu riêng, bể bơi riêng, thậm chí đồ chơi tình thú không mua được trong nước cũng có đủ không thiếu cái gì.
Bữa cơm ăn được hòm hòm, Thẩm Thố đi tới bên cạnh Tần Tảo, ghé lại bên tai cô ta nói mấy câu rồi kéo người ra ngoài. Dường như người phụ nữ có hơi cự nự, nhưng vẻ mặt người đàn ông thì hờ hững cương quyết lại còn chân thật đáng tin. Hoàng Nhạc thấy cảnh này thì thầm khen hắn một câu: Thằng nhãi này thông minh thật, làm người ta ưng cái bụng.
Một gã đàn ông chừng bốn mươi năm mươi tuổi đứng dậy mời rượu lão: “Lão Hoàng, hôm nay hào hứng vui vẻ thế này, hát một bài cho mọi người chứ nhỉ.”Lâm Bắc Thanh cũng tới, tới để hỗ trợ Khâu Sầm Ca.Gương mặt kín vết bạch biến co giật như ốc sên gặp muối, cả người run rẩy lại không toát ra vẻ giận dữ cho nổi. Lúc rời đi ông ta còn bị ngã, lúc khuỵu xuống đất thì tái phát bệnh tim. Nếu không phải được nhà thiết kế người nước ngoài ở chung khách sạn nhìn thấy thì hôm đó chắc chắn lão già này đã lên nóc tủ rồi.
Hoàng Nhạc nheo mắt lại bắt đầu hát to một trích đoạn trong vở hí kịch “Mộc Quế Anh thống soái”: “Nghe thấy tin báo từ biên cương, người một nhà hùng tâm phấn chấn; Mộc Quế Anh lần hai ra trận, một lòng vì bảo vệ non sông…” Âm thanh đục khàn lại giả vờ lảnh lót nghe vào tai quái dị vô cùng, một đám người ngồi xung quanh lại vỗ tay liên tục như sấm, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Hát được vài câu, Hoàng Nhạc ho khan mấy tiếng rồi cười cười: “Già rồi già rồi, không hát nổi nữa. Đừng tưởng người con gái này yếu đuối yểu điệu, đôi khi năng lực bản thân còn giỏi hơn đàn ông nhiều…” Uống thêm mấy ly nữa, áng chừng cũng đã tới lúc. “Lão già tôi uống nhiều quá nên sắp gục rồi, giờ phải đi nghỉ thôi… Mấy người chơi tận hứng rồi về.”Hắn hơi cúi đầu, khẽ “Vâng” một tiếng.
Mãi lâu sau mới có người tới mở cửa rồi khép lại, chỉ để chừa ra một khe hở hẹp, Tần Tảo ngó nửa đầu ra, dè dặt hỏi: “Ai đó?”
Hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch, suối tóc thả dài một bên như tảo biển, xinh đẹp lả lơi tựa yêu tinh. Hoàng Nhạc già nhưng vẫn dẻo dai, thêm hơi men làm nhiệt huyết sục sôi, vật dưới háng cũng “cứng” lên rất nhanh.Một gã đàn ông chừng bốn mươi năm mươi tuổi đứng dậy mời rượu lão: “Lão Hoàng, hôm nay hào hứng vui vẻ thế này, hát một bài cho mọi người chứ nhỉ.”
“Tiểu Tần…” Chữ “Tần” còn chưa phát âm tròn trịa thì cánh cửa đã mở toang, không hề phòng bị, Hoàng Nhạc nhìn thấy còn một người khác nữa đang đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kia, bỗng chốc như bị nện một gậy cho tỉnh.“Tiểu Thẩm này, tối nay có mấy người bạn cũ trong giới nghệ thuật tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi ở khách sạn mà tôi thường ở, hay là cậu và Tiểu Tần cùng đi đi.” Lão khép hờ con mắt sưng phù, ngâm một đoạn hát hí không rõ ràng từ trong mũi. Một lát sau lão lấy một tấm thẻ phòng ra đưa cho Thẩm Thố rồi nói, “Tôi có đặt một phòng trên tầng. Sau khi tiệc tàn, cậu bảo Tiểu Tần lên ngồi một chút đi – cậu hiểu ý tôi chứ hả?”
Trên người không một mảnh vải, chỉ dùng một cái khăn tắm quấn quanh thân dưới. Vai rộng eo thon như người Tây, cơ thể cân đối trắng trẻo, đường nén gọn gàng cực độ.
Sự anh tuấn của người đàn ông và nét xinh đẹp của người đàn bà kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, xứng đôi vừa lứa như trời đất tạc thành.“Nhĩ Phi thì sao?”
Người đàn ông kia chính là Thẩm Thố.“Hoàng… Á!” Tần Tảo còn định lên tiếng thì đã bị Thẩm Thố đứng cạnh xoay người bế lên bất thình lình, tiếng hét ngập tràn hương vị tình dục vang lên.Sau đó Thẩm Thố thấy Lâm Bắc Thanh bước xuống khỏi sân khấu, y đi tới đằng sau cô ta, dịu dàng vươn tay kéo khóa váy giúp đối phương – cùng lúc đó, đôi mắt tối đen ấy dường như cũng liếc qua nhìn hắn một cái như có như không.
“Còn không cảm ơn lão Hoàng.” Ôm vợ bằng một tay, ánh mắt nhìn xuống, nở một nụ cười đẹp vô cùng với Hoàng Nhạc thấp bé đang khom người, “Hai vợ chồng chúng tôi chơi rất vui.” Hai chữ “vợ chồng” còn nhấn giọng như thể hiện rõ quyền sở hữu.Bóng đêm chầm chậm nhuộm kín thành phố Bắc Kinh cổ kính, đèn đuốc muôn màu tựa như từng cơn sóng triều rực rỡ xô vào. Nghe ý của chồng, váy lộ lưng giờ biến thành váy lộ ngực, đệm ngực cũng không cần, trực tiếp chân không ra trận. Tần Tảo thả suối tóc dài sang một bên, vẫn nhìn Thẩm Thố đang cực kỳ tập trung mắt không thèm liếc cô một cách chứa chan tình cảm – đôi mắt vừa đẹp đẽ vừa buồn thương của hắn chìm trong bóng tối, gương mặt anh tuấn chẳng chút biểu cảm chập chờn lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn neon lập lòe của từng nhà từng hộ, toát lên vẻ bí ẩn khó dò. Cho tới khi xe dừng đèn đỏ, cô ta mới dám mở miệng hỏi hắn: “Có đẹp không anh?”
Tần Tảo cười rất đẹp, cũng rất dịu ngoan: “Cảm ơn lão Hoàng. Nơi này…” Gò má trên gương mặt trái xoan hoàn hảo lại ửng đỏ, “… rất tuyệt.”Ngay đến dạng gái xinh thông minh khôn khéo hạng nhất nhì như Vanessa mà còn bị lão già dẫn dắt câu từ đi xa tít tắp, dốc hết khả năng vì hợp đồng để rồi lại thất bại ê chề trở lại, cuối cùng kiểu gì cũng phải để Thẩm Thố đích thân ra trận.
Ôm lòng mong chờ rồi lại thất vọng tràn trề, cuối cùng Hoàng Nhạc cũng nhận ra mình bị chơi xỏ.
“Hoàng… Á!” Tần Tảo còn định lên tiếng thì đã bị Thẩm Thố đứng cạnh xoay người bế lên bất thình lình, tiếng hét ngập tràn hương vị tình dục vang lên.Tần Tảo cao gầy cúi xuống rót rượu cho Hoàng Nhạc, cổ tay mảnh khẳng trắng nõn nà như đồ sứ, trước ngực kiều diễm vô hạn phong quang, quả nhiên là rượu không chuốc người người tự say.
“Chúng tôi còn đang bận nên không mời lão Hoàng vào ngồi được.” Thẩm Thố hai tay bế người dùng gót chân đóng sầm cửa lại. Tiếng nam nữ cười đùa truyền tới từ phía sau cánh cửa, khúc kha khúc khích, lúc thì the thé lúc lại trầm đục.*Bệnh bạch biến là tình trạng biến mất sắc tố Melanin ở da, biểu hiện là một hoặc vài vùng trên da bị trắng, giống như màu trắng giấy tập học sinh, một số ít có màu hơi hồng do sung huyết của mạch máu dưới da, thường có viền tăng sắc tố nơi tiếp giáp với màu da bình thường.Trên sang thương vùng da bạch biến da trơn láng, không có vảy, không mất cảm giác, khi bị ở da đầu thì tóc cũng bạc trắng với vùng tương ứng. Số lượng có thể có một hoặc nhiều mảng, có thể liên kết nhau thành mảng lớn, có thể ra khắp toàn thân.
Gương mặt kín vết bạch biến co giật như ốc sên gặp muối, cả người run rẩy lại không toát ra vẻ giận dữ cho nổi. Khi rời đi ông ta còn bị ngã, lúc khuỵu xuống đất thì tái phát bệnh tim. Nếu không phải được nhà thiết kế người nước ngoài ở chung khách sạn nhìn thấy thì hôm đó chắc chắn lão già này đã lên nóc tủ rồi.
Hoàng Nhạc an dưỡng ở bệnh viện hơn một tháng, sau khi trở về thì dứt khoát trả căn phòng kia.“Bỏ đi, không có thời gian đâu. Lên xe rồi thay.”
Tuy rằng cuối cùng hợp đồng mua bán bất động sản không ký kết thành công, nhưng từ đó về sau Hoàng Nhạc diệt trừ được luôn căn nguyên bệnh tật, cứ thấy Thẩm Thố là sợ hãi, thành ra cũng bớt gây khó dễ hơn.
Quản lý khu nghệ thuật đùn đẩy Lâm Bắc Thanh hết lần này tới lần khác, cuối cùng thư ký của thị trưởng vẫn phải lên bục nói mấy lời. Lâm Bắc Thanh vừa đứng lên đài, cao ráo đẹp trai tỏa sáng dưới ánh đèn, làm toàn bộ đám người mẫu tiếp đón bên ngoài bị lu mờ hết.
Tuy rằng gương mặt đã được điểm trang kỹ lưỡng, nhưng giữa đám gái trẻ toàn mười tám mười chín, một người phụ nữ gần ba mươi vẫn rất dễ nhận ra. Thẩm Thố hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Tảo giữa dàn người mẫu trang điểm xinh đẹp, hơn nữa dường như người kia còn không thấy hắn. Dạo này cô mập lên, gương mặt trái xoan giờ cũng lộ vẻ đẫy đà, bộ lễ phục đám người mẫu mặc lúc này trở nên chật hơn nhiều trên người cô, hít vào nín thở mấy lần cũng không thể kéo hết khóa sau lưng. Cả đám con gái xinh đẹp khoanh tay đứng nhìn ríu rít cười đùa châm chọc đằng sau, đàn bà đẹp đều là động vật ăn thịt, và bản năng chọn lọc tự nhiên khiến các cô phấn khích tưng bừng với việc đả kích và phá hủy một người phụ nữ xinh đẹp tương tự, hoàn toàn không thèm nể nang.Tần Tảo cười rất đẹp, cũng rất dịu ngoan: “Cảm ơn lão Hoàng. Nơi này…” Gò má trên gương mặt trái xoan hoàn hảo lại ửng đỏ, “… rất tuyệt.”
Sau đó Thẩm Thố thấy Lâm Bắc Thanh bước xuống khỏi sân khấu, y đi tới đằng sau cô, dịu dàng vươn tay kéo khóa váy giúp người ta, cùng lúc đó, đôi mắt tối đen ấy dường như cũng liếc qua nhìn hắn một cái như có như không.
Một người quay đầu lại, một người cụp mắt xuống. Trai xinh gái đẹp nhìn nhau mỉm cười, hai người kề mặt nói chuyện vài câu, không giống người yêu mà lại thân mật hơn cả vợ chồng.
Thư ký của thị trưởng trẻ tuổi anh tuấn như vậy, lọt được vào mắt xanh của y chẳng khác nào lời ca ngợi tuyệt vời đối với dung nhan một người phụ nữ. Tựa như một bông hồng tàn phai được mưa sương tưới bón, chưa chờ Lâm Bắc Thanh tránh ra mấy bước, vẻ kiêu căng của Tần Tảo lập tức biến thành phô trương thanh thế, nguýt một cái đầy xem thường với đám con gái còn đang kinh ngạc phía sau.
Vẫn như hồi trước. Thẩm Thố khẽ nhếch môi rồi đi tới.
Hết chương 7.Thực ra việc mượn địa điểm này để mở triển lãm tranh cho Khâu Sầm Ca không thể do Thẩm Thố nói được là được. Quyền sở hữu tài sản khu vườn nghệ thuật thuộc về một họa sĩ tên Hoàng Nhạc.
Tác giả :
Vi Nặc Lạp