Nghệ thuật của Don Juan
Chương 13
Triển lãm tranh mang tên “Hồn Mực Trung Hoa” của Khâu Sầm Ca diễn ra cực kỳ thuận lợi, sắc trắng sắc đen nguyên thủy thuần túy, được hắt lên, vẩy lên một cách thỏa chí tràn trề, toát lên nét tự nhiên vốn có. Tả ra được vẻ đẹp cổ điển hàm súc của người phương Đông bằng bút pháp mạnh mẽ quyết liệt, đẹp tới mức xuyến xao lòng người, đẹp tới độ nhìn rồi khó quên. Người tới xem đông đúc, cánh báo chí thì tranh nhau đưa tin, thậm chí đợt sóng cao trào mới còn được mở ra sau màn chào sân hoàn hảo – một họa sĩ Nhật Bản nổi tiếng thế giới sẽ tới Trung Quốc theo lời mời của Khâu Sầm Ca.
“Thưa anh Sầm Ca, tại sao lúc trước anh lại quyết định rời khỏi Trung Quốc, tới Nhật Bản phát triển khi còn chưa tốt nghiệp đại học?”Khâu Sầm Ca ngẩn ra, sau đó nhíu mày nói: “Ông ấy là thầy của tôi.”
“Vì tôi bỗng nhận ra những gì học tại trường lớp không thể hiện thực hóa giấc mộng nghệ thuật của mình.”Đàm Soái vừa đi vừa nghĩ vừa cười, tâm trạng không thể tốt hơn.Ngoài tài hoa nghệ thuật và những tác phẩm hội họa với cái giá trên trời khiến người ta sợ hãi than thở, xu hướng tính dục của ông ta cũng là điều được bàn tán vô biên trong giới hội họa.
“Chắc anh cũng biết truyền thông trong nước ai ai cũng gọi anh bằng cái tên ‘họa sĩ đẹp trai nhất Trung Quốc’, anh cảm thấy thế nào?”Đàm Soái nói về phía bóng lưng người vừa bị kéo khuất khỏi góc tường: “Tôi đã hẹn với giám đốc Vương của văn phòng xúc tiến đầu tư thành phố ăn bữa cơm, bên kia chỉ mặt gọi tên đòi Thẩm Thố tiếp khách, đồng chí Trương có muốn báo cáo cho cấp trên luôn không?”“Được rồi.” Đàm Soái nâng ly nốc cạn trong một hơi, gã cắt lời Thẩm Thố, còn nở một nụ cười thoải mái, “Mấy ai chưa từng rơi vào những thời điểm lực bất tòng tâm. Chưa kể Đàm Soái tôi cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì. Số nam nữ từng ngủ với tôi gom vào khéo còn đủ cả một đội quân đánh giặc, tôi lấy đâu ra tư cách đòi hỏi người khác phải giữ tấm lòng son?”“Đệt mẹ vẫn chưa xong à? Chú mày có ân oán cá nhân với Thẩm Thố hay là làm sao?” Đàm Soái đang có một bụng lửa phừng phừng chỉ chờ xả ra, thấy tên cảnh sát nô lệ của nhân dân cúc cung tận tụy tự dâng mình đến cửa thì ngay lập tức cao giọng giận dữ, “Rảnh quá thì đi bắt hung thủ giùm cái, cứ tới gây rối cho dân lành làm cái gì?1”
Khâu Sầm Ca mặt mày như tranh vẽ nở một nụ cười cực đẹp: “Vậy chứng tỏ bản thân tôi và tranh của tôi đều đẹp như nhau.”Harry đang cầm một chồng bản thảo thiết kế loạng choạng xiêu vẹo chạy vào tòa nhà văn phòng, người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhìn thấy cậu, phải nhìn một lúc để nhận ra rồi mới đứng bật dậy lớn tiếng gọi tên: Hàn Thụy!
Thông cáo báo chí của các phóng viên được Vanessa viết sẵn, đương nhiên cũng có vài đơn vị truyền thông sành sỏi muốn thể hiện sự quan tâm của mình tại hiện trường. Về cơ bản thì tất cả đều nằm trong phạm vi kiểm soát.“Cậu không quan tâm mấy đến giới nghệ thuật nên chắc không biết.” Hiếm khi khui mở nút chai giữa ban ngày, Thẩm Thố đưa cho Đàm Soái ly rượu đã rót đầy hơn nửa và nói, “Trước đây tôi chưa từng nói cho cậu hay. Nhưng mà cậu có thể tưởng tượng được mà, một sinh viên Trung Quốc chưa tốt nghiệp sao có thể phát triển ở một đất nước bài ngoại như Nhật Bản…”
“Nghe nói anh có quan hệ không hề tầm thường với họa sĩ Nhật Bản Ryo Kitamura sắp tới Bắc Kinh?” Một phóng viên không được mời đột ngột đứng dậy hỏi.“Cũng không thể nói thế được, chúng tôi cùng lấy lòng nhau mà. Chẳng qua mức độ và cách thức hơi khác biệt.” Thẩm Thố phản hồi email cho một số đối tác nước ngoài, tiện thể nhướng đuôi mắt khẽ liếc qua Trương Dục Hạo với ý không hề tán đồng, “Nói bằng ngôn ngữ trong ngành thì những gì Trần Cơ Bối làm cũng chỉ là đang nâng cao giá trị nghệ thuật của bản thân mà thôi.”Bước ra khỏi cửa không nói một lời, gã ném cả bó hoa hồng trong tay vào thùng rác, tiện thể kéo sập luôn công tắc nguồn điện tổng của cả tòa nhà.
Khâu Sầm Ca ngẩn ra, sau đó nhíu mày nói: “Ông ấy là thầy của tôi.”Hết chương 13.
“Tài nghệ vẽ tranh của Ryo Kitamura là có một không hai nhưng ông ấy luôn hoạt động một mình, tại sao một họa sĩ chưa từng nhận học trò dù là người Nhật lại có ‘cảm xúc đặc biệt duy nhất’ cho một người Trung Quốc như anh?”“Vì tôi bỗng nhận ra những gì học tại trường lớp không thể hiện thực hóa giấc mộng nghệ thuật của mình.”*
Khâu Sầm Ca không quen ứng đối truyền thông không ngờ sẽ gặp phải một câu hỏi oái oăm như thế, anh mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời không lên tiếng đáp lại. Thẩm Thố đứng bên dưới ra hiệu với MC qua ánh mắt, yêu cầu không cho tên phóng viên kia hỏi gì thêm nữa.Đàm Soái nhìn chằm chằm ánh mắt vương u buồn kia hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mở miệng chứng thực sự nghi ngờ vô căn cứ của mình.“Cậu nghĩ được như thế thì tốt rồi.” Hắn vỗ nhẹ lên vai gã.
“Có thể nói tất cả thành tựu anh đạt được hôm nay đều nhờ một tay nâng đỡ của ông ấy, nhưng tại sao ông ấy lại dẫn dắt anh?” Hoàn toàn không quan tâm tới sắp xếp của MC, kẻ kia vẫn nhìn trừng trừng bằng ánh mắt hùng hổ bám riết không buông, còn lặp lại câu hỏi lần nữa, “Tại sao thế?”“Việc phải làm thôi,” Thẩm Thố cười, “hỗ trợ điều tra, nghĩa vụ của công dân mà.”
Khâu Sầm Ca bình thản nhìn gã hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi mỉm cười: “Cậu cảm thấy là vì sao?”Việc theo đuổi Khâu Sầm Ca làm Đàm Soái như trở lại thời sinh viên đơn thuần vô tư lự. Ngày đó sau khi nói với Thẩm Thố rằng bản thân nên “tỉnh mộng”, hôm nào gã cũng treo nụ cười làm người ta phát tởm mà đeo bám bên cạnh Khâu Sầm Ca một tấc không rời, hoàn toàn chẳng màng đến sự thờ ơ và xem thường của người kia.
“Tôi cảm thấy anh bán mình bán nước, xấu hổ mất mặt.” Tên phóng viên với hàng mày đen rậm và khuôn mặt khí khái hào hùng kia cũng cười, đáp lại bằng giọng điệu vừa cứng ngắc gượng gạo vừa khách sáo khiên cưỡng.“Thưa anh Sầm Ca, tại sao lúc trước anh lại quyết định rời khỏi Trung Quốc, tới Nhật Bản phát triển khi còn chưa tốt nghiệp đại học?”
Thế giới ánh sáng đang dần bị bóng đêm nhuộm màu, cả hội trường ồ lên.“Cậu học lịch sử rất giỏi.” Anh khẽ lắc đầu, nhoẻn miệng nở một nụ cười mang ý tự giễu.Triển lãm tranh mang tên “Hồn Mực Trung Hoa” của Khâu Sầm Ca diễn ra cực kỳ thuận lợi, sắc trắng sắc đen nguyên thủy thuần túy, được hắt lên, vẩy lên một cách thỏa chí tràn trề, toát lên nét tự nhiên vốn có. Tả ra được vẻ đẹp cổ điển hàm súc của người phương Đông bằng bút pháp mạnh mẽ quyết liệt, đẹp tới mức xuyến xao lòng người, đẹp tới độ nhìn rồi khó quên. Người tới xem đông đúc, cánh báo chí thì tranh nhau đưa tin, thậm chí đợt sóng cao trào mới còn được mở ra sau màn chào sân hoàn hảo – một họa sĩ Nhật Bản nổi tiếng thế giới sẽ tới Trung Quốc theo lời mời của Khâu Sầm Ca.
“Cậu học lịch sử rất giỏi.” Anh khẽ lắc đầu, nhoẻn miệng nở một nụ cười mang ý tự giễu.“Tài nghệ vẽ tranh của Ryo Kitamura là có một không hai nhưng ông ấy luôn hoạt động một mình, tại sao một họa sĩ chưa từng nhận học trò dù là người Nhật lại có ‘cảm xúc đặc biệt duy nhất’ cho một người Trung Quốc như anh?”“Tôi cảm thấy anh bán mình bán nước, xấu hổ mất mặt.” Tên phóng viên với hàng mày đen rậm và khuôn mặt khí khái hào hùng kia cũng cười, đáp lại bằng giọng điệu vừa cứng ngắc gượng gạo vừa khách sáo khiên cưỡng.
Thẩm Thố đã từng gặp Ryo Kitamura kia một lần trong tiệc rượu. Đó là một bậc thầy thật sự, khi còn sống thì tranh nào cũng có giá trên trời, chết rồi vẫn cứ cao chót vót. Vào tuổi ngũ tuần, vì thấp khớp nặng nên đôi khi buộc phải ngồi xe lăn. Tướng mạo người đó nho nhã đoan chính, nhưng gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc trầm lặng và thiếu sức sống. Nghe nói hồi mới tới Nhật Bản, Khâu Sầm Ca đã học việc dưới sự dạy dỗ của ông, cũng chính nhờ bàn tay thần kỳ và sự ‘quan tâm đặc biệt’ đó mà chàng họa sĩ trẻ Trung Quốc mới có thể một bước lên mây, được hưởng vinh quang hiện tại.Liên quan gì đến tôi đâu.Khâu Sầm Ca bình thản nhìn gã hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi mỉm cười: “Cậu cảm thấy là vì sao?”
Ngoài tài hoa nghệ thuật và những tác phẩm hội họa với cái giá trên trời khiến người ta sợ hãi than thở, xu hướng tính dục của ông ta cũng là điều được bàn tán vô biên trong giới hội họa.Thế giới ánh sáng đang dần bị bóng đêm nhuộm màu, cả hội trường ồ lên.
Việc theo đuổi Khâu Sầm Ca làm Đàm Soái như trở lại thời sinh viên đơn thuần vô tư lự. Ngày đó sau khi nói với Thẩm Thố rằng bản thân nên “tỉnh mộng”, hôm nào gã cũng treo nụ cười làm người ta phát tởm mà đeo bám bên cạnh Khâu Sầm Ca một tấc không rời, hoàn toàn chẳng màng đến sự thờ ơ và xem thường của người kia.Nếu như Thẩm Thố áo mũ chỉnh tề nhìn trông còn ra dáng người tốt, thì một Đàm Soái áo quần lố lăng còn đeo khuyên tai kim cương trong mắt Trương Dục Hạo đúng chuẩn một tên côn đồ của xã hội, chọc gã nóng máy lên là kiểu gì cũng “tấn công cảnh sát”. Trương Dục Hạo tự cảm thấy bản thân đang giải quyết việc công, không việc gì phải tránh né đôi co với hai người này.Thông cáo báo chí của các phóng viên được Vanessa viết sẵna, đương nhiên cũng có vài đơn vị truyền thông sành sỏi muốn thể hiện sự quan tâm của mình tại hiện trường. Về cơ bản thì tất cả đều nằm trong phạm vi kiểm soát.
Gió đêm nhẹ nhàng phất qua, mang theo những mảnh vỡ chập chờn của quá khứ. Đàm Soái cầm một bó hoa hồng khổng lồ đi qua hành lang rộng lớn và tĩnh lặng của trung tâm họp báo, nở nụ cười hoàn hảo với những nhân viên thỉnh thoảng hay nhìn theo mình. Dường như gã đã ngược về rất nhiều năm về trước, cái hồi đại học đắm chìm trong “tình yêu” hăng hái lăn xả. Chàng trai cao lớn anh tuấn mạnh mẽ xoay người nhảy qua rào sân bóng, chạy về hướng cô sinh viên nữ xinh đẹp tên Cù Viên Viên giữa ánh mắt của bao người. Gã búng tay ra hiệu với phía sau, đám bạn bè chó má bắt đầu đồng thanh hát vang như đã chuẩn bị từ trước. Hành vi phô trương chưa để lộ sự bất ổn vì còn trẻ tuổi đó đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nán lại trong sân trường, tiếng cười ồn ào và tiếng huýt sáo mang thiện chí hòa lẫn cùng với nhau. Cù Viên Viên đỏ mặt đỏ tai, nghẹn lời khó nói trước sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống, Đàm Soái lại dời ánh nhìn về phía Khâu Sầm Ca, người đang lặng lẽ đứng đằng sau đám đông hóng chuyện.“Có thể nói tất cả thành tựu anh đạt được hôm nay đều nhờ một tay nâng đỡ của ông ấy, nhưng tại sao ông ấy lại dẫn dắt anh?” Hoàn toàn không quan tâm tới sắp xếp của MC, kẻ kia vẫn nhìn trừng trừng bằng ánh mắt hùng hổ bám riết không buông, còn lặp lại câu hỏi lần nữa, “Tại sao thế?”
Hai người mỉm cười, thừa hiểu lẫn nhau mà không cần lên tiếng.Trái lại, Thẩm Thố cực kỳ rộng lượng: “Vốn tôi cũng muốn kéo công tắc nguồn điện, nhưng lại chậm hơn cậu một bước.”Đàm Soái luôn cảm thấy buồn cười, cười tới mức dạ dày thắt lại trước việc truyền thông ầm ầm dốc sức tâng bốc Khâu Sầm Ca bằng cái danh “họa sĩ mỹ nam” gì đó với sau khi về nước, vậy nên gã quyết định đưa theo người bạn tuyệt vời nhất của một “mỹ nam” – hoa hồng, nhằm nhân đôi sự đáng xấu hổ đó. Nhưng thời điểm gã bước chân vào hội trường họp báo vừa khéo lại đụng phải tình huống lúng túng giằng co kia.
Đàm Soái luôn cảm thấy buồn cười, cười tới mức dạ dày thắt lại trước việc truyền thông ầm ầm dốc sức tâng bốc Khâu Sầm Ca bằng cái danh “họa sĩ mỹ nam” gì đó với sau khi về nước, vậy nên gã quyết định đưa theo người bạn tuyệt vời nhất của một “mỹ nam” – hoa hồng, nhằm nhân đôi sự đáng xấu hổ đó. Nhưng thời điểm gã bước chân vào hội trường họp báo vừa khéo lại đụng phải tình huống lúng túng giằng co kia.Hôm sau gã tới Thị Giác xin lỗi Thẩm Thố, vì bản thân nhất thời “khó nén tình cảm” nên kéo về phiền phức lớn cho hắn.
Đàm Soái biết người trên sân khấu cũng nhìn thấy mình, ánh mắt y đảo qua đám người, chỉ dừng lại trên gương mặt gã ở phía xa xa trong chốc lát. Gã nhạy bén nhận ra từ nụ cười gò bó và ánh mắt như muốn nói lại thôi, thậm chí còn toát lên vẻ hối lỗi kia, rằng mối quan hệ giữa Ryo Kitamura và anh không đơn thuần chỉ là giáo viên và học trò.Khâu Sầm Ca mặt mày như tranh vẽ nở một nụ cười cực đẹp: “Vậy chứng tỏ bản thân tôi và tranh của tôi đều đẹp như nhau.”
Bước ra khỏi cửa không nói một lời, gã ném cả bó hoa hồng trong tay vào thùng rác, tiện thể kéo sập luôn công tắc nguồn điện tổng của cả tòa nhà.Thẩm Thố đã từng gặp Ryo Kitamura kia một lần trong tiệc rượu. Đó là một bậc thầy thật sự, khi còn sống thì tranh nào cũng có giá trên trời, chết rồi vẫn cứ cao chót vót. Vào tuổi ngũ tuần, vì thấp khớp nặng nên đôi khi buộc phải ngồi xe lăn. Tướng mạo người đó nho nhã đoan chính, nhưng gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc trầm lặng và thiếu sức sống. Nghe nói hồi mới tới Nhật Bản, Khâu Sầm Ca đã học việc dưới sự dạy dỗ của ông, cũng chính nhờ bàn tay thần kỳ và sự ‘quan tâm đặc biệt’ đó mà chàng họa sĩ trẻ Trung Quốc mới có thể một bước lên mây, được hưởng vinh quang hiện tại.
Bóng tối thình lình ập tới, trung tâm họp báo vốn đã chật chội lập tức rơi vào cảnh chó sủa gà bay.
Liên quan gì đến tôi đâu.“Nghe nói anh có quan hệ không hề tầm thường với họa sĩ Nhật Bản Ryo Kitamura sắp tới Bắc Kinh?” Một phóng viên không được mời đột ngột đứng dậy hỏi.
Đàm Soái vừa đi vừa nghĩ vừa cười, tâm trạng không thể tốt hơn.
Hôm sau gã tới Thị Giác xin lỗi Thẩm Thố, vì bản thân nhất thời “khó nén tình cảm” nên kéo về phiền phức lớn cho hắn.
Trái lại, Thẩm Thố cực kỳ rộng lượng: “Vốn tôi cũng muốn kéo công tắc nguồn điện, nhưng lại chậm hơn cậu một bước.”Loạt xoạt, toàn bộ bản thảo thiết kế rơi hết xuống đất.
Đàm Soái nhìn chằm chằm ánh mắt vương u buồn kia hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mở miệng chứng thực sự nghi ngờ vô căn cứ của mình.
“Cậu không quan tâm mấy đến giới nghệ thuật nên chắc không biết.” Hiếm khi khui mở nút chai giữa ban ngày, Thẩm Thố đưa cho Đàm Soái ly rượu đã rót đầy hơn nửa và nói, “Trước đây tôi chưa từng nói cho cậu hay. Nhưng mà cậu có thể tưởng tượng được mà, một sinh viên Trung Quốc chưa tốt nghiệp sao có thể phát triển ở một đất nước bài ngoại như Nhật Bản…”Khâu Sầm Ca không quen ứng đối truyền thông không ngờ sẽ gặp phải một câu hỏi oái oăm như thế, anh mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời không lên tiếng đáp lại. Thẩm Thố đứng bên dưới ra hiệu với MC qua ánh mắt, yêu cầu không cho tên phóng viên kia hỏi gì thêm nữa.
“Được rồi.” Đàm Soái nâng ly nốc cạn trong một hơi, gã cắt lời Thẩm Thố, còn nở một nụ cười thoải mái, “Mấy ai chưa từng rơi vào những thời điểm lực bất tòng tâm. Chưa kể Đàm Soái tôi cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì. Số nam nữ từng ngủ với tôi gom vào khéo còn đủ cả một đội quân đánh giặc, tôi lấy đâu ra tư cách đòi hỏi người khác phải giữ tấm lòng son?”Harry quay đầu lại, tầm mắt va vào ánh nhìn của người kia.
“Cậu nghĩ được như thế thì tốt rồi.” Hắn vỗ nhẹ lên vai gã.
*
“Đệt mẹ vẫn chưa xong à? Chú mày có ân oán cá nhân với Thẩm Thố hay là làm sao?” Đàm Soái đang có một bụng lửa phừng phừng chỉ chờ xả ra, thấy tên cảnh sát nô lệ của nhân dân cúc cung tận tụy tự dâng mình đến cửa thì ngay lập tức cao giọng giận dữ, “Rảnh quá thì đi bắt hung thủ giùm cái, cứ tới gây rối cho dân lành làm cái gì?!”
“Việc phải làm thôi,” Thẩm Thố cười, “hỗ trợ điều tra, nghĩa vụ của công dân mà.”
Nếu như Thẩm Thố áo mũ chỉnh tề nhìn trông còn ra dáng người tốt, thì một Đàm Soái áo quần lố lăng còn đeo khuyên tai kim cương trong mắt Trương Dục Hạo đúng chuẩn một tên côn đồ của xã hội, chọc gã nóng máy lên là kiểu gì cũng “tấn công cảnh sát”. Trương Dục Hạo tự cảm thấy bản thân đang giải quyết việc công, không việc gì phải tránh né đôi co với hai người này.
“Mấy tháng trước, Trần Cơ Bối đăng ký học múa ở một trường dạy vũ đạo. Sau đó cô ta lại đi học trà đạo, nấu ăn, tiếng Pháp, thậm chí còn vì anh mà tới bệnh viện đặt lịch phẫu thuật thẩm mĩ. Một cô gái dốc hết sức lực để lấy lòng anh chết thảm như thế mà anh lại thờ ơ!” Gần như muốn nhào tới túm cổ áo Thẩm Thố, cậu ta tỏ ra căm phẫn tức giận tới mức khó kiềm chế, hai mắt mở lớn trên gương mặt ngăm đen đang lộ ra vẻ muốn thay trời hành đạo, giết chết kẻ cặn bã.
“Cũng không thể nói thế được, chúng tôi cùng lấy lòng nhau mà. Chẳng qua mức độ và cách thức hơi khác biệt.” Thẩm Thố phản hồi email cho một số đối tác nước ngoài, tiện thể nhướng đuôi mắt khẽ liếc qua Trương Dục Hạo với ý không hề tán đồng, “Nói bằng ngôn ngữ trong ngành thì những gì Trần Cơ Bối làm cũng chỉ là đang nâng cao giá trị nghệ thuật của bản thân mà thôi.”Đàm Soái biết người trên sân khấu cũng nhìn thấy mình, ánh mắt y đảo qua đám người, chỉ dừng lại trên gương mặt gã ở phía xa xa trong chốc lát. Gã nhạy bén nhận ra từ nụ cười gò bó và ánh mắt như muốn nói lại thôi, thậm chí còn toát lên vẻ hối lỗi kia, rằng mối quan hệ giữa Ryo Kitamura và anh không đơn thuần chỉ là giáo viên và học trò.
Hỏi thêm những câu mà lúc trước đã từng hỏi không dưới trăm lần, Trương Dục Hạo hết đường xoay sở, đành phải rút một bao Hồng Tháp Sơn trong túi quần ra. Cậu ta vừa châm lửa thì nghe thấy người kia hắng giọng: “Công ty nghiêm cấm hút thuốc.” Thẩm Thố quay đầu lại nói với Vanessa, “Đưa cảnh sát Trương tới nơi cho phép hút thuốc đi.” Cậu cảnh sát bức xúc phẫn uất nhìn cái tên đẹp trai chết người đang nở nụ cười giảo hoạt, “Đây là quyền lợi của công dân.”“Tôi không bán thân.” Chẳng chờ cậu ta đồng ý, Thẩm Thố đứng thẳng dậy, đi ra cửa cùng với Đàm Soái, “Nhưng mà bản thân ‘lợi ích’ đã là một mặt của lưỡi dao, đôi lúc vẫn có thể ngoại lệ một lần.”
Đàm Soái nói về phía bóng lưng người vừa bị kéo khuất khỏi góc tường: “Tôi đã hẹn với giám đốc Vương của văn phòng xúc tiến đầu tư thành phố ăn bữa cơm, bên kia chỉ mặt gọi tên đòi Thẩm Thố tiếp khách, đồng chí Trương có muốn báo cáo cho cấp trên luôn không?”
“Tôi không bán thân.” Chẳng chờ cậu ta đồng ý, Thẩm Thố đứng thẳng dậy, đi ra cửa cùng với Đàm Soái, “Nhưng mà bản thân ‘lợi ích’ đã là một mặt của lưỡi dao, đôi lúc vẫn có thể ngoại lệ một lần.”Bóng tối thình lình ập tới, trung tâm họp báo vốn đã chật chội lập tức rơi vào cảnh chó sủa gà bay.
Trương Dục Hạo hút thuốc bên cạnh thùng rác với tâm trạng vô cùng phiền muộn, miệng chửi một câu: Quan chức và doanh nhân câu kết, không ai chết tử tế được đâu!
Harry đang cầm một chồng bản thảo thiết kế loạng choạng xiêu vẹo chạy vào tòa nhà văn phòng, người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhìn thấy cậu, phải nhìn một lúc để nhận ra rồi mới đứng bật dậy lớn tiếng gọi tên: Hàn Thụy!
Harry quay đầu lại, tầm mắt va vào ánh nhìn của người kia.“Mấy tháng trước, Trần Cơ Bối đăng ký học múa ở một trường dạy vũ đạo. Sau đó cô ta lại đi học trà đạo, nấu ăn, tiếng Pháp, thậm chí còn vì anh mà tới bệnh viện đặt lịch phẫu thuật thẩm mĩ. Một cô gái dốc hết sức lực để lấy lòng anh chết thảm như thế mà anh lại thờ ơ!” Gần như muốn nhào tới túm cổ áo Thẩm Thố, cậu ta tỏ ra căm phẫn tức giận tới mức khó kiềm chế, hai mắt mở lớn trên gương mặt ngăm đen đang lộ ra vẻ muốn thay trời hành đạo, giết chết kẻ cặn bã.
Loạt xoạt, toàn bộ bản thảo thiết kế rơi hết xuống đất.
Hết chương 13.
“Thưa anh Sầm Ca, tại sao lúc trước anh lại quyết định rời khỏi Trung Quốc, tới Nhật Bản phát triển khi còn chưa tốt nghiệp đại học?”Khâu Sầm Ca ngẩn ra, sau đó nhíu mày nói: “Ông ấy là thầy của tôi.”
“Vì tôi bỗng nhận ra những gì học tại trường lớp không thể hiện thực hóa giấc mộng nghệ thuật của mình.”Đàm Soái vừa đi vừa nghĩ vừa cười, tâm trạng không thể tốt hơn.Ngoài tài hoa nghệ thuật và những tác phẩm hội họa với cái giá trên trời khiến người ta sợ hãi than thở, xu hướng tính dục của ông ta cũng là điều được bàn tán vô biên trong giới hội họa.
“Chắc anh cũng biết truyền thông trong nước ai ai cũng gọi anh bằng cái tên ‘họa sĩ đẹp trai nhất Trung Quốc’, anh cảm thấy thế nào?”Đàm Soái nói về phía bóng lưng người vừa bị kéo khuất khỏi góc tường: “Tôi đã hẹn với giám đốc Vương của văn phòng xúc tiến đầu tư thành phố ăn bữa cơm, bên kia chỉ mặt gọi tên đòi Thẩm Thố tiếp khách, đồng chí Trương có muốn báo cáo cho cấp trên luôn không?”“Được rồi.” Đàm Soái nâng ly nốc cạn trong một hơi, gã cắt lời Thẩm Thố, còn nở một nụ cười thoải mái, “Mấy ai chưa từng rơi vào những thời điểm lực bất tòng tâm. Chưa kể Đàm Soái tôi cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì. Số nam nữ từng ngủ với tôi gom vào khéo còn đủ cả một đội quân đánh giặc, tôi lấy đâu ra tư cách đòi hỏi người khác phải giữ tấm lòng son?”“Đệt mẹ vẫn chưa xong à? Chú mày có ân oán cá nhân với Thẩm Thố hay là làm sao?” Đàm Soái đang có một bụng lửa phừng phừng chỉ chờ xả ra, thấy tên cảnh sát nô lệ của nhân dân cúc cung tận tụy tự dâng mình đến cửa thì ngay lập tức cao giọng giận dữ, “Rảnh quá thì đi bắt hung thủ giùm cái, cứ tới gây rối cho dân lành làm cái gì?1”
Khâu Sầm Ca mặt mày như tranh vẽ nở một nụ cười cực đẹp: “Vậy chứng tỏ bản thân tôi và tranh của tôi đều đẹp như nhau.”Harry đang cầm một chồng bản thảo thiết kế loạng choạng xiêu vẹo chạy vào tòa nhà văn phòng, người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhìn thấy cậu, phải nhìn một lúc để nhận ra rồi mới đứng bật dậy lớn tiếng gọi tên: Hàn Thụy!
Thông cáo báo chí của các phóng viên được Vanessa viết sẵn, đương nhiên cũng có vài đơn vị truyền thông sành sỏi muốn thể hiện sự quan tâm của mình tại hiện trường. Về cơ bản thì tất cả đều nằm trong phạm vi kiểm soát.“Cậu không quan tâm mấy đến giới nghệ thuật nên chắc không biết.” Hiếm khi khui mở nút chai giữa ban ngày, Thẩm Thố đưa cho Đàm Soái ly rượu đã rót đầy hơn nửa và nói, “Trước đây tôi chưa từng nói cho cậu hay. Nhưng mà cậu có thể tưởng tượng được mà, một sinh viên Trung Quốc chưa tốt nghiệp sao có thể phát triển ở một đất nước bài ngoại như Nhật Bản…”
“Nghe nói anh có quan hệ không hề tầm thường với họa sĩ Nhật Bản Ryo Kitamura sắp tới Bắc Kinh?” Một phóng viên không được mời đột ngột đứng dậy hỏi.“Cũng không thể nói thế được, chúng tôi cùng lấy lòng nhau mà. Chẳng qua mức độ và cách thức hơi khác biệt.” Thẩm Thố phản hồi email cho một số đối tác nước ngoài, tiện thể nhướng đuôi mắt khẽ liếc qua Trương Dục Hạo với ý không hề tán đồng, “Nói bằng ngôn ngữ trong ngành thì những gì Trần Cơ Bối làm cũng chỉ là đang nâng cao giá trị nghệ thuật của bản thân mà thôi.”Bước ra khỏi cửa không nói một lời, gã ném cả bó hoa hồng trong tay vào thùng rác, tiện thể kéo sập luôn công tắc nguồn điện tổng của cả tòa nhà.
Khâu Sầm Ca ngẩn ra, sau đó nhíu mày nói: “Ông ấy là thầy của tôi.”Hết chương 13.
“Tài nghệ vẽ tranh của Ryo Kitamura là có một không hai nhưng ông ấy luôn hoạt động một mình, tại sao một họa sĩ chưa từng nhận học trò dù là người Nhật lại có ‘cảm xúc đặc biệt duy nhất’ cho một người Trung Quốc như anh?”“Vì tôi bỗng nhận ra những gì học tại trường lớp không thể hiện thực hóa giấc mộng nghệ thuật của mình.”*
Khâu Sầm Ca không quen ứng đối truyền thông không ngờ sẽ gặp phải một câu hỏi oái oăm như thế, anh mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời không lên tiếng đáp lại. Thẩm Thố đứng bên dưới ra hiệu với MC qua ánh mắt, yêu cầu không cho tên phóng viên kia hỏi gì thêm nữa.Đàm Soái nhìn chằm chằm ánh mắt vương u buồn kia hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mở miệng chứng thực sự nghi ngờ vô căn cứ của mình.“Cậu nghĩ được như thế thì tốt rồi.” Hắn vỗ nhẹ lên vai gã.
“Có thể nói tất cả thành tựu anh đạt được hôm nay đều nhờ một tay nâng đỡ của ông ấy, nhưng tại sao ông ấy lại dẫn dắt anh?” Hoàn toàn không quan tâm tới sắp xếp của MC, kẻ kia vẫn nhìn trừng trừng bằng ánh mắt hùng hổ bám riết không buông, còn lặp lại câu hỏi lần nữa, “Tại sao thế?”“Việc phải làm thôi,” Thẩm Thố cười, “hỗ trợ điều tra, nghĩa vụ của công dân mà.”
Khâu Sầm Ca bình thản nhìn gã hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi mỉm cười: “Cậu cảm thấy là vì sao?”Việc theo đuổi Khâu Sầm Ca làm Đàm Soái như trở lại thời sinh viên đơn thuần vô tư lự. Ngày đó sau khi nói với Thẩm Thố rằng bản thân nên “tỉnh mộng”, hôm nào gã cũng treo nụ cười làm người ta phát tởm mà đeo bám bên cạnh Khâu Sầm Ca một tấc không rời, hoàn toàn chẳng màng đến sự thờ ơ và xem thường của người kia.
“Tôi cảm thấy anh bán mình bán nước, xấu hổ mất mặt.” Tên phóng viên với hàng mày đen rậm và khuôn mặt khí khái hào hùng kia cũng cười, đáp lại bằng giọng điệu vừa cứng ngắc gượng gạo vừa khách sáo khiên cưỡng.“Thưa anh Sầm Ca, tại sao lúc trước anh lại quyết định rời khỏi Trung Quốc, tới Nhật Bản phát triển khi còn chưa tốt nghiệp đại học?”
Thế giới ánh sáng đang dần bị bóng đêm nhuộm màu, cả hội trường ồ lên.“Cậu học lịch sử rất giỏi.” Anh khẽ lắc đầu, nhoẻn miệng nở một nụ cười mang ý tự giễu.Triển lãm tranh mang tên “Hồn Mực Trung Hoa” của Khâu Sầm Ca diễn ra cực kỳ thuận lợi, sắc trắng sắc đen nguyên thủy thuần túy, được hắt lên, vẩy lên một cách thỏa chí tràn trề, toát lên nét tự nhiên vốn có. Tả ra được vẻ đẹp cổ điển hàm súc của người phương Đông bằng bút pháp mạnh mẽ quyết liệt, đẹp tới mức xuyến xao lòng người, đẹp tới độ nhìn rồi khó quên. Người tới xem đông đúc, cánh báo chí thì tranh nhau đưa tin, thậm chí đợt sóng cao trào mới còn được mở ra sau màn chào sân hoàn hảo – một họa sĩ Nhật Bản nổi tiếng thế giới sẽ tới Trung Quốc theo lời mời của Khâu Sầm Ca.
“Cậu học lịch sử rất giỏi.” Anh khẽ lắc đầu, nhoẻn miệng nở một nụ cười mang ý tự giễu.“Tài nghệ vẽ tranh của Ryo Kitamura là có một không hai nhưng ông ấy luôn hoạt động một mình, tại sao một họa sĩ chưa từng nhận học trò dù là người Nhật lại có ‘cảm xúc đặc biệt duy nhất’ cho một người Trung Quốc như anh?”“Tôi cảm thấy anh bán mình bán nước, xấu hổ mất mặt.” Tên phóng viên với hàng mày đen rậm và khuôn mặt khí khái hào hùng kia cũng cười, đáp lại bằng giọng điệu vừa cứng ngắc gượng gạo vừa khách sáo khiên cưỡng.
Thẩm Thố đã từng gặp Ryo Kitamura kia một lần trong tiệc rượu. Đó là một bậc thầy thật sự, khi còn sống thì tranh nào cũng có giá trên trời, chết rồi vẫn cứ cao chót vót. Vào tuổi ngũ tuần, vì thấp khớp nặng nên đôi khi buộc phải ngồi xe lăn. Tướng mạo người đó nho nhã đoan chính, nhưng gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc trầm lặng và thiếu sức sống. Nghe nói hồi mới tới Nhật Bản, Khâu Sầm Ca đã học việc dưới sự dạy dỗ của ông, cũng chính nhờ bàn tay thần kỳ và sự ‘quan tâm đặc biệt’ đó mà chàng họa sĩ trẻ Trung Quốc mới có thể một bước lên mây, được hưởng vinh quang hiện tại.Liên quan gì đến tôi đâu.Khâu Sầm Ca bình thản nhìn gã hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi mỉm cười: “Cậu cảm thấy là vì sao?”
Ngoài tài hoa nghệ thuật và những tác phẩm hội họa với cái giá trên trời khiến người ta sợ hãi than thở, xu hướng tính dục của ông ta cũng là điều được bàn tán vô biên trong giới hội họa.Thế giới ánh sáng đang dần bị bóng đêm nhuộm màu, cả hội trường ồ lên.
Việc theo đuổi Khâu Sầm Ca làm Đàm Soái như trở lại thời sinh viên đơn thuần vô tư lự. Ngày đó sau khi nói với Thẩm Thố rằng bản thân nên “tỉnh mộng”, hôm nào gã cũng treo nụ cười làm người ta phát tởm mà đeo bám bên cạnh Khâu Sầm Ca một tấc không rời, hoàn toàn chẳng màng đến sự thờ ơ và xem thường của người kia.Nếu như Thẩm Thố áo mũ chỉnh tề nhìn trông còn ra dáng người tốt, thì một Đàm Soái áo quần lố lăng còn đeo khuyên tai kim cương trong mắt Trương Dục Hạo đúng chuẩn một tên côn đồ của xã hội, chọc gã nóng máy lên là kiểu gì cũng “tấn công cảnh sát”. Trương Dục Hạo tự cảm thấy bản thân đang giải quyết việc công, không việc gì phải tránh né đôi co với hai người này.Thông cáo báo chí của các phóng viên được Vanessa viết sẵna, đương nhiên cũng có vài đơn vị truyền thông sành sỏi muốn thể hiện sự quan tâm của mình tại hiện trường. Về cơ bản thì tất cả đều nằm trong phạm vi kiểm soát.
Gió đêm nhẹ nhàng phất qua, mang theo những mảnh vỡ chập chờn của quá khứ. Đàm Soái cầm một bó hoa hồng khổng lồ đi qua hành lang rộng lớn và tĩnh lặng của trung tâm họp báo, nở nụ cười hoàn hảo với những nhân viên thỉnh thoảng hay nhìn theo mình. Dường như gã đã ngược về rất nhiều năm về trước, cái hồi đại học đắm chìm trong “tình yêu” hăng hái lăn xả. Chàng trai cao lớn anh tuấn mạnh mẽ xoay người nhảy qua rào sân bóng, chạy về hướng cô sinh viên nữ xinh đẹp tên Cù Viên Viên giữa ánh mắt của bao người. Gã búng tay ra hiệu với phía sau, đám bạn bè chó má bắt đầu đồng thanh hát vang như đã chuẩn bị từ trước. Hành vi phô trương chưa để lộ sự bất ổn vì còn trẻ tuổi đó đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nán lại trong sân trường, tiếng cười ồn ào và tiếng huýt sáo mang thiện chí hòa lẫn cùng với nhau. Cù Viên Viên đỏ mặt đỏ tai, nghẹn lời khó nói trước sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống, Đàm Soái lại dời ánh nhìn về phía Khâu Sầm Ca, người đang lặng lẽ đứng đằng sau đám đông hóng chuyện.“Có thể nói tất cả thành tựu anh đạt được hôm nay đều nhờ một tay nâng đỡ của ông ấy, nhưng tại sao ông ấy lại dẫn dắt anh?” Hoàn toàn không quan tâm tới sắp xếp của MC, kẻ kia vẫn nhìn trừng trừng bằng ánh mắt hùng hổ bám riết không buông, còn lặp lại câu hỏi lần nữa, “Tại sao thế?”
Hai người mỉm cười, thừa hiểu lẫn nhau mà không cần lên tiếng.Trái lại, Thẩm Thố cực kỳ rộng lượng: “Vốn tôi cũng muốn kéo công tắc nguồn điện, nhưng lại chậm hơn cậu một bước.”Đàm Soái luôn cảm thấy buồn cười, cười tới mức dạ dày thắt lại trước việc truyền thông ầm ầm dốc sức tâng bốc Khâu Sầm Ca bằng cái danh “họa sĩ mỹ nam” gì đó với sau khi về nước, vậy nên gã quyết định đưa theo người bạn tuyệt vời nhất của một “mỹ nam” – hoa hồng, nhằm nhân đôi sự đáng xấu hổ đó. Nhưng thời điểm gã bước chân vào hội trường họp báo vừa khéo lại đụng phải tình huống lúng túng giằng co kia.
Đàm Soái luôn cảm thấy buồn cười, cười tới mức dạ dày thắt lại trước việc truyền thông ầm ầm dốc sức tâng bốc Khâu Sầm Ca bằng cái danh “họa sĩ mỹ nam” gì đó với sau khi về nước, vậy nên gã quyết định đưa theo người bạn tuyệt vời nhất của một “mỹ nam” – hoa hồng, nhằm nhân đôi sự đáng xấu hổ đó. Nhưng thời điểm gã bước chân vào hội trường họp báo vừa khéo lại đụng phải tình huống lúng túng giằng co kia.Hôm sau gã tới Thị Giác xin lỗi Thẩm Thố, vì bản thân nhất thời “khó nén tình cảm” nên kéo về phiền phức lớn cho hắn.
Đàm Soái biết người trên sân khấu cũng nhìn thấy mình, ánh mắt y đảo qua đám người, chỉ dừng lại trên gương mặt gã ở phía xa xa trong chốc lát. Gã nhạy bén nhận ra từ nụ cười gò bó và ánh mắt như muốn nói lại thôi, thậm chí còn toát lên vẻ hối lỗi kia, rằng mối quan hệ giữa Ryo Kitamura và anh không đơn thuần chỉ là giáo viên và học trò.Khâu Sầm Ca mặt mày như tranh vẽ nở một nụ cười cực đẹp: “Vậy chứng tỏ bản thân tôi và tranh của tôi đều đẹp như nhau.”
Bước ra khỏi cửa không nói một lời, gã ném cả bó hoa hồng trong tay vào thùng rác, tiện thể kéo sập luôn công tắc nguồn điện tổng của cả tòa nhà.Thẩm Thố đã từng gặp Ryo Kitamura kia một lần trong tiệc rượu. Đó là một bậc thầy thật sự, khi còn sống thì tranh nào cũng có giá trên trời, chết rồi vẫn cứ cao chót vót. Vào tuổi ngũ tuần, vì thấp khớp nặng nên đôi khi buộc phải ngồi xe lăn. Tướng mạo người đó nho nhã đoan chính, nhưng gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc trầm lặng và thiếu sức sống. Nghe nói hồi mới tới Nhật Bản, Khâu Sầm Ca đã học việc dưới sự dạy dỗ của ông, cũng chính nhờ bàn tay thần kỳ và sự ‘quan tâm đặc biệt’ đó mà chàng họa sĩ trẻ Trung Quốc mới có thể một bước lên mây, được hưởng vinh quang hiện tại.
Bóng tối thình lình ập tới, trung tâm họp báo vốn đã chật chội lập tức rơi vào cảnh chó sủa gà bay.
Liên quan gì đến tôi đâu.“Nghe nói anh có quan hệ không hề tầm thường với họa sĩ Nhật Bản Ryo Kitamura sắp tới Bắc Kinh?” Một phóng viên không được mời đột ngột đứng dậy hỏi.
Đàm Soái vừa đi vừa nghĩ vừa cười, tâm trạng không thể tốt hơn.
Hôm sau gã tới Thị Giác xin lỗi Thẩm Thố, vì bản thân nhất thời “khó nén tình cảm” nên kéo về phiền phức lớn cho hắn.
Trái lại, Thẩm Thố cực kỳ rộng lượng: “Vốn tôi cũng muốn kéo công tắc nguồn điện, nhưng lại chậm hơn cậu một bước.”Loạt xoạt, toàn bộ bản thảo thiết kế rơi hết xuống đất.
Đàm Soái nhìn chằm chằm ánh mắt vương u buồn kia hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mở miệng chứng thực sự nghi ngờ vô căn cứ của mình.
“Cậu không quan tâm mấy đến giới nghệ thuật nên chắc không biết.” Hiếm khi khui mở nút chai giữa ban ngày, Thẩm Thố đưa cho Đàm Soái ly rượu đã rót đầy hơn nửa và nói, “Trước đây tôi chưa từng nói cho cậu hay. Nhưng mà cậu có thể tưởng tượng được mà, một sinh viên Trung Quốc chưa tốt nghiệp sao có thể phát triển ở một đất nước bài ngoại như Nhật Bản…”Khâu Sầm Ca không quen ứng đối truyền thông không ngờ sẽ gặp phải một câu hỏi oái oăm như thế, anh mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời không lên tiếng đáp lại. Thẩm Thố đứng bên dưới ra hiệu với MC qua ánh mắt, yêu cầu không cho tên phóng viên kia hỏi gì thêm nữa.
“Được rồi.” Đàm Soái nâng ly nốc cạn trong một hơi, gã cắt lời Thẩm Thố, còn nở một nụ cười thoải mái, “Mấy ai chưa từng rơi vào những thời điểm lực bất tòng tâm. Chưa kể Đàm Soái tôi cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì. Số nam nữ từng ngủ với tôi gom vào khéo còn đủ cả một đội quân đánh giặc, tôi lấy đâu ra tư cách đòi hỏi người khác phải giữ tấm lòng son?”Harry quay đầu lại, tầm mắt va vào ánh nhìn của người kia.
“Cậu nghĩ được như thế thì tốt rồi.” Hắn vỗ nhẹ lên vai gã.
*
“Đệt mẹ vẫn chưa xong à? Chú mày có ân oán cá nhân với Thẩm Thố hay là làm sao?” Đàm Soái đang có một bụng lửa phừng phừng chỉ chờ xả ra, thấy tên cảnh sát nô lệ của nhân dân cúc cung tận tụy tự dâng mình đến cửa thì ngay lập tức cao giọng giận dữ, “Rảnh quá thì đi bắt hung thủ giùm cái, cứ tới gây rối cho dân lành làm cái gì?!”
“Việc phải làm thôi,” Thẩm Thố cười, “hỗ trợ điều tra, nghĩa vụ của công dân mà.”
Nếu như Thẩm Thố áo mũ chỉnh tề nhìn trông còn ra dáng người tốt, thì một Đàm Soái áo quần lố lăng còn đeo khuyên tai kim cương trong mắt Trương Dục Hạo đúng chuẩn một tên côn đồ của xã hội, chọc gã nóng máy lên là kiểu gì cũng “tấn công cảnh sát”. Trương Dục Hạo tự cảm thấy bản thân đang giải quyết việc công, không việc gì phải tránh né đôi co với hai người này.
“Mấy tháng trước, Trần Cơ Bối đăng ký học múa ở một trường dạy vũ đạo. Sau đó cô ta lại đi học trà đạo, nấu ăn, tiếng Pháp, thậm chí còn vì anh mà tới bệnh viện đặt lịch phẫu thuật thẩm mĩ. Một cô gái dốc hết sức lực để lấy lòng anh chết thảm như thế mà anh lại thờ ơ!” Gần như muốn nhào tới túm cổ áo Thẩm Thố, cậu ta tỏ ra căm phẫn tức giận tới mức khó kiềm chế, hai mắt mở lớn trên gương mặt ngăm đen đang lộ ra vẻ muốn thay trời hành đạo, giết chết kẻ cặn bã.
“Cũng không thể nói thế được, chúng tôi cùng lấy lòng nhau mà. Chẳng qua mức độ và cách thức hơi khác biệt.” Thẩm Thố phản hồi email cho một số đối tác nước ngoài, tiện thể nhướng đuôi mắt khẽ liếc qua Trương Dục Hạo với ý không hề tán đồng, “Nói bằng ngôn ngữ trong ngành thì những gì Trần Cơ Bối làm cũng chỉ là đang nâng cao giá trị nghệ thuật của bản thân mà thôi.”Đàm Soái biết người trên sân khấu cũng nhìn thấy mình, ánh mắt y đảo qua đám người, chỉ dừng lại trên gương mặt gã ở phía xa xa trong chốc lát. Gã nhạy bén nhận ra từ nụ cười gò bó và ánh mắt như muốn nói lại thôi, thậm chí còn toát lên vẻ hối lỗi kia, rằng mối quan hệ giữa Ryo Kitamura và anh không đơn thuần chỉ là giáo viên và học trò.
Hỏi thêm những câu mà lúc trước đã từng hỏi không dưới trăm lần, Trương Dục Hạo hết đường xoay sở, đành phải rút một bao Hồng Tháp Sơn trong túi quần ra. Cậu ta vừa châm lửa thì nghe thấy người kia hắng giọng: “Công ty nghiêm cấm hút thuốc.” Thẩm Thố quay đầu lại nói với Vanessa, “Đưa cảnh sát Trương tới nơi cho phép hút thuốc đi.” Cậu cảnh sát bức xúc phẫn uất nhìn cái tên đẹp trai chết người đang nở nụ cười giảo hoạt, “Đây là quyền lợi của công dân.”“Tôi không bán thân.” Chẳng chờ cậu ta đồng ý, Thẩm Thố đứng thẳng dậy, đi ra cửa cùng với Đàm Soái, “Nhưng mà bản thân ‘lợi ích’ đã là một mặt của lưỡi dao, đôi lúc vẫn có thể ngoại lệ một lần.”
Đàm Soái nói về phía bóng lưng người vừa bị kéo khuất khỏi góc tường: “Tôi đã hẹn với giám đốc Vương của văn phòng xúc tiến đầu tư thành phố ăn bữa cơm, bên kia chỉ mặt gọi tên đòi Thẩm Thố tiếp khách, đồng chí Trương có muốn báo cáo cho cấp trên luôn không?”
“Tôi không bán thân.” Chẳng chờ cậu ta đồng ý, Thẩm Thố đứng thẳng dậy, đi ra cửa cùng với Đàm Soái, “Nhưng mà bản thân ‘lợi ích’ đã là một mặt của lưỡi dao, đôi lúc vẫn có thể ngoại lệ một lần.”Bóng tối thình lình ập tới, trung tâm họp báo vốn đã chật chội lập tức rơi vào cảnh chó sủa gà bay.
Trương Dục Hạo hút thuốc bên cạnh thùng rác với tâm trạng vô cùng phiền muộn, miệng chửi một câu: Quan chức và doanh nhân câu kết, không ai chết tử tế được đâu!
Harry đang cầm một chồng bản thảo thiết kế loạng choạng xiêu vẹo chạy vào tòa nhà văn phòng, người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhìn thấy cậu, phải nhìn một lúc để nhận ra rồi mới đứng bật dậy lớn tiếng gọi tên: Hàn Thụy!
Harry quay đầu lại, tầm mắt va vào ánh nhìn của người kia.“Mấy tháng trước, Trần Cơ Bối đăng ký học múa ở một trường dạy vũ đạo. Sau đó cô ta lại đi học trà đạo, nấu ăn, tiếng Pháp, thậm chí còn vì anh mà tới bệnh viện đặt lịch phẫu thuật thẩm mĩ. Một cô gái dốc hết sức lực để lấy lòng anh chết thảm như thế mà anh lại thờ ơ!” Gần như muốn nhào tới túm cổ áo Thẩm Thố, cậu ta tỏ ra căm phẫn tức giận tới mức khó kiềm chế, hai mắt mở lớn trên gương mặt ngăm đen đang lộ ra vẻ muốn thay trời hành đạo, giết chết kẻ cặn bã.
Loạt xoạt, toàn bộ bản thảo thiết kế rơi hết xuống đất.
Hết chương 13.
Tác giả :
Vi Nặc Lạp