Nghe Nói Tôi Rất Nghèo
Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
Dư Niên ngâm trà, uống xong rồi mới nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Du, chỉ có một chữ, “Ừ.”
Lười biếng ngồi trên ghế salon, Dư Niên dựa vào gối ôm, không chú ý tới khóe miệng đang giương nhẹ của mình. Cậu đang đánh chữ trả lời, không nghĩ rằng lại có thêm một tin nhắn mới được gửi qua.
“Rất đẹp.”
Lần này, Dư Niên không nhịn được, bật cười. Cậu tiện tay sờ bụng mình, cảm thấy khoảng thời gian tập gym này không có uổng phí — ít ra rất tự tin.
Xóa nội dung trả lời lúc trước, Dư Niên đổi sang hỏi, “Vậy hôm nay có đồ ăn ngoài không?”
Lần này tin nhắn trả lời lại rất nhanh, “Có, hai loại.”
Dư Niên cười —
Tôi vô cùng mong chờ.
Nhưng thức ăn ngoài chưa tới, điện thoại Mạnh Viễn đã tới trước.
“Niên Niên, vừa nãy tỉ lệ người xem đã lên 3,9% rồi!” Thanh âm Mạnh Viễn còn chưa dứt, Hà Khâu Bách ở bên cạnh nói chen vào, “Ái chà, mấy chương trình đang chiếu cùng lúc kia làm sao có thể đánh lại tụi mình đây!”
Mạnh Viễn cười nói, “Hà đạo, cậu đang khoe khoang à? Ha ha ha, cứ khoe đi, đừng quên tiền thưởng cho Niên Niên là được!” Hắn lại nói với Dư Niên, “Còn nữa, ba đề tài có tên cậu leo lên hai mươi vị trí đầu, mười lăm vị trí đầu bảng hot search, đề tài liên quan tới “Thiên Lại” chiếm hơn nửa!”
“Lão Mạnh, cậu quá nghiêm khắc rồi, thành tích này vẫn chưa thể để tôi khoe khoang sao?”
Dư Niên không nói chen vào, đuôi mắt mang theo ý cười nghe Mạnh Viễn và Hà Khâu Bách đấu võ mồm với nhau. Chờ hai người đấu xong, cậu mới mở miệng nói, “Thật sự rất cảm ơn Hà đạo đã cho tôi cơ hội này.”
Hà Khâu Bách cười, “Đều là giúp đỡ lẫn nhau, tôi cũng phải cảm ơn cậu, vốn dĩ dùng người mới có nguy hiểm rất lớn, hoặc là chương trình bạo đỏ tiền vào như nước, hoặc là mất hết vốn liếng thua lỗ thảm hại, may mà có cậu có Hạ Minh Hi, gánh nửa chương trình, nếu không tôi cũng không còn lòng dạ ngồi đây ăn thịt nướng uống bia rồi.”
Mạnh Viễn ở bên cạnh hừm một tiếng, “Lão Hà, chẳng phải cậu cũng nên cảm ơn tôi sao? Dù gì người cũng là tôi đưa tới trước mặt cậu!”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu cảm ơn cậu!” Hai người ngồi uống bia, giọng điệu Hà Khâu Bách nghiêm túc không ít, “Trong giới này lớn lên đẹp trai xinh gái, giọng hát dễ nghe, biết nhảy, xưa nay đều chỉ nhiều chứ không ít, nhưng cậu là độc nhất vô nhị. Dư Niên này, cố gắng nỗ lực, ngoan ngoãn đi theo Mạnh ca của cậu đi, sau này nhất định cậu sẽ cực kỳ nổi tiếng.”
Dư Niên ân cần nói cảm ơn lần nữa, “Hà đạo, cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại, Dư Niên nhìn màn hình tối đen, bỗng nhiên cảm thấy, tương lai đầy sương mù mờ mịt trước kia cuối cùng cũng rõ ràng thêm một phần rồi, chí ít bây giờ có thể thấp thoáng thấy đường đi.
Cậu đang xuất thần, tiếng thông báo có tin nhắn mới lại vang lên.
Mở điện thoại, nhận ra không phải là Tạ Du mà là của chú Vinh, nói đã lấy được tư cách tham gia buổi đấu giá cho cậu.
Dư Niên tính thời gian một chút, đúng lúc rơi vào hôm sau ngày thi tuyển hát ca khúc tuyên truyền, liền trả lời, “Nhất định cháu sẽ đến đúng giờ, làm phiền chú Vinh rồi.”
Gửi tin nhắn xong, nhớ lại câu Mạnh Viễn vừa nói, Dư Niên mở weibo ra nhìn một chút, quả nhiên, nhiệt độ “Thiên Lại” đại bạo, mà hot search thứ sáu, chính là Hạ Minh Hi.
Dư Niên nhấn vào, phát hiện hai mươi phút trước, Hạ Minh Hi đăng weibo: “Hạ Minh Hi cầu xin mọi người, có thể đừng đăng bức ảnh mình cởi truồng hồi bé được không? Mình cũng cần mặt mà QAQ”
Khu bình luận là một biển lớn mênh mông hai chữ “không thể”.
Dư Niên cũng xấu xa share lại, “Không thể. // Hạ Minh Hi cầu xin mọi người, có thể đừng đăng bức ảnh mình cởi truồng hồi bé được không? Mình cũng cần mặt mà QAQ”
Vừa mới share xong, WeChat liền nhảy ra tin nhắn của Hạ Minh Hi, liên tục gửi sang chín cái biểu tình “đau lòng gần chết”, Dư Niên gửi lại một biểu tình chống nạnh.
“Hạ Minh Hi: Cậu có còn là anh em của tôi không hả? Đúng rồi, tôi vừa mới biết được, ngày mốt tôi phải vào đoàn phim, mẹ tôi đã đóng gói xong hành lý cho tôi rồi!!”
Dư Niên gõ chữ, kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”
“Hạ Minh Hi: đúng vậy, một đoàn phim rất lợi hại, mẹ tôi tìm bạn bè vất vả lắm mới nhét được tôi vào, nhất định phải phối hợp với thời gian của người ta. Tôi còn phải chuẩn bị sớm nữa, gần như là sáng ngày mốt xuất phát rồi.”
Dư Niên hiểu rõ, đánh chữ, “Vậy chờ cậu về sẽ lại gặp nhau.”
“Hạ Minh Hi: nói rồi đó Niên Niên, cậu đừng có quên tôi đấy! Hơn nửa tháng sau tôi sẽ trở về chơi với cậu!”
Mười giờ sáng ngày mười một, Mạnh Viễn lái xe tới đón người.
Thấy Dư Niên bỏ gậy, mặc áo sơ mi trắng giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, mặt mày sáng sủa, lộ ra khí chất thiếu niên trong sáng, lần thứ hai Mạnh Viễn ý thức được, Dư Niên cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Hắn hoàn hồn cười nói, “Tại sao lại mặc cái này? Không đi mua một ít quần áo giày dép đắt tiền à? Hồi trước tôi nghe nói hình như giày đá bóng AJ lại sắp ra mắt sản phẩm hợp tác rồi, đồ hiệu mùa thu cũng lên kệ rồi đấy.”
Dư Niên lên xe thắt chặt dây an toàn, cười lắc đầu, “Không mua, quần áo đủ mặc là được, tôi cũng không thích mua quần áo.”
Hồi trước lúc ông bà ngoại vẫn còn, quần áo trong nhà đều là một ông thợ may làm. Kiểu dáng đơn giản, chất liệu cũng tốt, một cái có thể mặc lại rất nhiều lần, vì vậy cậu không quen mua quần áo mới thường xuyên, đủ mặc là tốt rồi.
Mạnh Viễn tặc lưỡi một tiếng, “Cậu thực sự là nghệ sĩ tiết kiệm nhất tôi từng thấy, không hút thuốc lá không uống rượu, không mua đồng hồ không mua nhà, không thích đồ hiệu cũng không thích siêu xe, quần áo mặc thường mặc đều là hàng sỉ, tôi mà nói ra, nhất định chẳng có ai tin!”
Nói đến đây, Dư Niên tò mò, “Còn anh thì sao, bình thường tiêu tiền vào đâu vậy?”
Mạnh Viễn nhướng mày cười nói, “Hồi trước rất thích đồ cổ, chăm chỉ nghiên cứu mấy năm, nhưng vẫn không chịu nổi việc hàng pha kè đầy rẫy ngoài đường! Sau đó thì thích đầu tư sưu tập châu báu, sau đó lại thích mua nhà, bây giờ thì thích tích tiền, nhìn một chuỗi số dài tôi sẽ rất vui!”
“Đúng rồi, bàn chính sự, ” Mạnh Viễn nhớ lại, “Lúc nữa cậu tới sẽ chạm mặt Vưu Ưu và Hà Tuấn Vũ. Hồi trước có tin nói Vưu Ưu thi hát vào buổi chiều, nhưng lịch trình Từ đạo rất kín, bèn đẩy hết lên buổi sáng rồi.”
Dư Niên gật đầu, “Mạnh ca anh yên tâm, lời bài hát tôi đã thuộc rồi, tối hôm qua tôi còn vừa hát vừa ghi âm, nghe lại, bản thân rất hài lòng.”
Mạnh Viễn tin cậu, nhưng vẫn khuyên nhủ thêm, “Nếu như không được chọn thì cậu cũng đừng nản lòng, sự nghiệp của cậu cũng vừa mới thành công cất bước đầu tiên, sau này cũng sẽ có rất nhiều cơ hội!”
Dư Niên biết Mạnh Viễn đang lo lắng cho tinh thần của cậu, “Ừ, tôi biết rồi.”
“Chúng ta đi từ từ, yên tâm, đi theo Mạnh ca nhất định cậu sẽ không thiếu thịt ăn!”
Thanh máy lên tầng ba mươi, vừa bước ra cửa thang máy đã có người tới dẫn đường.
Hai người Dư Niên đi theo người đó vào trong, đến bên ngoài một phòng ghi âm.
Vừa nhìn đã nhận ra người đang đứng, Mạnh Viễn tươi cười chào hỏi trước, “Từ đạo, Ninh sản xuất, đã lâu không gặp!”
Từ Hướng Lan khoảng bốn, năm mươi tuổi, ăn mặc tùy tiện, toàn thân chỉ có hai màu đen xám, nếp nhăn quanh miệng rất sâu, nhìn có vẻ khó gần, nhưng lúc cười lên lại rất ôn hòa.
Ông bắt tay Mạnh Viễn, lại nhìn sang Dư Niên, “Tôi đã nghe tất cả các ca khúc cậu hát trong “Thiên Lại” rồi, rất tốt.”
Dư Niên khiêm tốn, “Cám ơn Từ đạo!” Cậu cong mắt cười, “Tôi rất thích xem phim của ngài, mỗi một bộ xem qua không chỉ một lần, không nghĩ rằng mình lại có cơ hội thấy người thật.”
Từ Hướng Lan nhướng mày, cười nói với người bên cạnh, “Phim tôi quay phần lớn đều là những bộ phim nghệ thuật buồn tẻ nhàm chán, không nghĩ là cũng có người trẻ thích nó!” Ông ôn hòa hỏi Dư Niên, “Cậu thích nhất bộ nào?”
Dư Niên không do dự, “Thích nhất “Quốc Sĩ” và “Mưu Sinh”, đặc biệt là “Mưu Sinh”, ấn tượng sâu đậm nhất của tôi chính là đoạn kết Vân Lai tự sát trong phòng, mấy ngày sau tôi nằm ngủ liên tục mơ thấy hình ảnh đó.”
Từ Hướng Lan không nghĩ rằng Dư Niên sẽ thích bộ phim “Mưu Sinh” này, đây là tác phẩm thời kỳ đầu của ông, cũng là tác phẩm ông ưngý nhất, bèn hỏi thêm vài câu, “Vậy cậu cảm thấy Vân Lai có nên tự sát không?”
Dư Niên nghĩ ngợi vài giây, nghiêm túc nói, “Không có nên hay không, đã là người thì ai cũng muốn sống, nhưng Vân Lai lại buông bỏ, không muốn sống nữa.”
Từ Hướng Lan không nói đúng cũng chưa nói không đúng, vỗ vai Dư Niên, “Các cậu chờ một chút, vẫn còn hai ca sĩ nữa chưa tới, đến đủ thì chúng ta lại bắt đầu.”
Đi cùng với Mạnh Viễn vào phòng nghỉ ngơi, bên trong không có ai, nhân viên bưng hai ly trà tới, để xuống rồi đi ra ngoài.
Mạnh Viễn cẩn thận không để cho Dư Niên uống trà ở đây, đưa bình giữ nhiệt cho cậu, cũng không hỏi Dư Niên có thật sự thích phim của Từ Hướng Lan hay không, chỉ giới thiệu, “Người bên cạnh Từ đạo là nhà sản xuất của bộ phim này, Ninh Cách, làm người luôn khiêm tốn. Tuy nhiên lần này cuộc thi tuyển chọn ca sĩ được phổ biến rộng rãi, ngay cả đạo diễn sản xuất cũng tới, xem ra bọn họ rất coi trọng bộ phim này.”
Dư Niên cố gắng nhớ tên và số của đối thủ, sau khi trò chuyện vài câu, lại lấy lời bài hát ra học thuộc. Mạnh Viễn cũng không quấy rầy cậu nữa, lấy điện thoại ra tìm việc cho mình.
Cũng không lâu sau, cửa phòng nghỉ mở ra, Vưu Ưu và Hà Tuấn Vũ cùng bước vào. Ba người khách khí hỏi thăm, nhưng mà bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, cũng chưa từng gặp nhau bao giờ nên chẳng ai cố hâm nóng bầu không khí, toàn bộ phòng nghỉ yên tĩnh.
Ngay sau đó, nhân viên đi vào đưa Hà Tuấn Vũ ra ngoài. Mười mấy phút sau, Vưu Ưu cũng ra ngoài.
Mạnh Viễn thu mắt, phát hiện Dư Niên còn bình tĩnh hơn so với mình, “Cậu không căng thẳng sao?”
Dư Niên dời mắt khỏi lời bài hát, “Căng thẳng cũng vô ích, còn không bằng học lời thêm vài lần.”
Mạnh Viễn suy nghĩ: “Cũng đúng.”
Gần hai mươi phút sau, cửa lại mở ra, nhân viên khách khí nói, “Từ đạo kêu tôi tới gọi hai người.”
Dư Niên nói cảm ơn.
Đi vào phòng thu âm, tất cả thanh âm đều bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh. Dư Niên không nhìn biểu tình những người đứng ngoài, đeo tai nghe lên.
Từ Hướng Lan và Ninh Cách đứng chung một chỗ, ánh mắt đánh giá Dư Niên đứng trước mirco, thấp giọng hỏi, “Cậu cảm thấy ngoại hình và khí chất có ổn không?”
Ninh Cách khoanh tay, “Từ đạo, rốt cuộc cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Nhân vật do cậu chọn, hỏi tôi làm gì?”
“Lười động não cứ việc nói thẳng.” Từ Hướng Lan trầm ngâm, “Còn phải nhìn thêm chút nữa, tôi nghiên cứu một chút.”
Ninh Cách gật đầu, tập trung nghe Dư Niên hát, lúc nhạc dạo vang lên, hỏi, “Vậy cậu thấy cậu ấy hát như thế nào?”
Câu hỏi này Từ Hướng Lan không do dự, “Tốt hơn Vưu Ưu không ít, tốt hơn Hà Tuấn Vũ rất nhiều.”
“Không sai, nhưng fans cậu ấy không nhiều bằng Vưu Ưu, mặc dù hồi trước tung hoành bảng hot search, nhiệt độ rất cao, nhưng nền tảng nhân khí vẫn còn quá yếu, cũng không ổn định.” Ngón tay Ninh Cách gõ vài cái vào khuỷu tay, “Tôi chọn Vưu Ưu.”
Từ Hướng Lan không lập tức mở miệng, vẫn là câu nói trước, “Tôi nghiên cứu một chút.”
Kết quả sẽ không thông báo tại chỗ, phải qua mấy ngày sau mới được thông báo cho người quản lý. Hát xong, Dư Niên đi ra từ phòng ghi âm, lễ phép chào hỏi, sau đó rời đi cùng Mạnh Viễn.
Trong thang máy, Mạnh Viễn không vòng vo, “Lần này căng thật, tôi nói chuyện với quản lý của Vưu Ưu vài câu, nhìn tình huống thì Vưu Ưu rất được coi trọng.”
Dư Niên nghe vậy vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, “Lần này tôi hát không có sai sót gì, nếu không được chọn, tôi cũng đã hết sức nỗ lực rồi.”
“Hết sức nỗ lực, ” Mạnh Viễn lại thở dài, “Bây giờ giai đoạn tuyên truyền phim càng ngày càng quan trọng, coi như là dạo diễn danh tiếng cũng không thể không cân nhắc vì phòng vé. Tôi nghe qua bối cảnh của Vưu Ưu rồi, kém hơn cậu, thứ duy nhất cậu ta hơn cậu chỉ là fandom vững chắc hơn cậu thôi.”
Dư Niên khuyên ngược lại Mạnh Viễn, “Chúng ta cứ đi từ từ, sau này tôi cũng sẽ rất lợi hại.”
Mây đen trong lòng Mạnh Viễn bị đánh tan, bật cười, “Ừ ừ, sau này cậu cũng sẽ rất lợi hại!”
Buổi chiều, Dư Niên tiếp tục lên lớp học ở công ty, vết thương ở chân cậu cơ bản đã lành rồi, vì để không ảnh hưởng đến việc nhảy nhót sau này, hoặc là xuất hiện các loại hậu di chứng như trật khớp nên cậu cũng phải luyện thêm các bài tập cho mắt cá chân.
Đến khuya Dư Niên mới về nhà, cậu đeo khẩu trang đi tới siêu thị gần đó mua xương sườn và rong biển, đi qua gian hàng khác, chọn một bình giữ nhiệt màu xám.
Tỉ mỉ xử lý xong chỗ nguyên liệu nấu ăn, mở lửa nhỏ hầm canh, Dư Niên vào phòng làm việc lấy một tờ giấy ra tính toán một chút.
Tiền ký hợp đồng với Tinh Hải, tiền livestream, cộng thêm tiền thưởng “Thiên Lại” và lệ phí ra sân và cả tiền viết ca khúc chủ đề cho Úc Thanh, thù lao thu được tính ra cũng lên bảy chữ số.
Chừa số lẻ lại, còn dư bao nhiêu đều bỏ vào trong tài khoản. Dư Niên đánh giá —— chỉ cần không gặp loại nhà giàu không thiếu tiền đấu giá, hoặc là ác ý cạnh tranh, thì hẳn sẽ không có vấn đề.
Canh xương sườn hầm cũng sắp được hai giờ, phòng bếp tỏa ra mùi thơm. Dư Niên đoán chừng thời gian cũng sắp được rồi, đang định vào bếp, bỗng nghe tiếng chuông cửa.
Xác định người tới, Dư Niên mở cửa.
Vẫn là người đàn ông mặc âu phục màu đen mấy lần trước, đối phương đưa một cái hộp nhỏ hình vuông tới, còn kèm theo một cái thẻ.
Dư Niên mở tấm thẻ ra trước, đập vào mắt là chữ viết có phần quen thuộc, nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, rất đẹp mắt, “Lúc ăn cơm tối nếm được, ăn rất ngon.”
Cho nên cũng muốn mình nếm thử một chút đúng không?
Dư Niên bật cười, ngẩng đầu nói với người đối diện, “Xin anh chờ một hai phút, tôi có đồ phải phiền anh đem về.”
Đi vào phòng bếp, Dư Niên lấy ra bình giữ nhiệt mới tinh đã được rửa sạch từ trong ngăn kéo, rồi múc canh xương sườn trong nồi vào.
Vặn chặt nắp, đảm bảo canh không bị đổ khi chuyển đi, Dư Niên mới cầm ra cửa.
Đối phương nhận hộp giữ nhiệt, gật đầu với cậu, xoay người rời đi.
Khúc Tiêu Nhiên rời khỏi bữa tiệc, lái thẳng xe thể thao mới mua đến Tạ gia, ngựa quen đường cũ đi vào phòng làm việc của Tạ Du.
Đẩy cửa, ánh đèn ấm áp chiếu vào, Khúc Tiêu Nhiên bước trên tấm thảm nhạt màu, ngón tay quay chìa khóa xe, hất cằm, “Tạ Tiểu Du, có chuyện gì khiến cậu cực kỳ lo lắng, lo lắng đến mức gọi mấy cuộc điện thoại cho tôi, nói nhất định tối nay tôi phải tới đây một chuyến vậy? Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
Tạ du nhẹ nhàng thở ra, chỉ hộp giữ nhiệt trong tay, “Cậu... có muốn nghe một chút lai lịch của nó không?”
Lười biếng ngồi trên ghế salon, Dư Niên dựa vào gối ôm, không chú ý tới khóe miệng đang giương nhẹ của mình. Cậu đang đánh chữ trả lời, không nghĩ rằng lại có thêm một tin nhắn mới được gửi qua.
“Rất đẹp.”
Lần này, Dư Niên không nhịn được, bật cười. Cậu tiện tay sờ bụng mình, cảm thấy khoảng thời gian tập gym này không có uổng phí — ít ra rất tự tin.
Xóa nội dung trả lời lúc trước, Dư Niên đổi sang hỏi, “Vậy hôm nay có đồ ăn ngoài không?”
Lần này tin nhắn trả lời lại rất nhanh, “Có, hai loại.”
Dư Niên cười —
Tôi vô cùng mong chờ.
Nhưng thức ăn ngoài chưa tới, điện thoại Mạnh Viễn đã tới trước.
“Niên Niên, vừa nãy tỉ lệ người xem đã lên 3,9% rồi!” Thanh âm Mạnh Viễn còn chưa dứt, Hà Khâu Bách ở bên cạnh nói chen vào, “Ái chà, mấy chương trình đang chiếu cùng lúc kia làm sao có thể đánh lại tụi mình đây!”
Mạnh Viễn cười nói, “Hà đạo, cậu đang khoe khoang à? Ha ha ha, cứ khoe đi, đừng quên tiền thưởng cho Niên Niên là được!” Hắn lại nói với Dư Niên, “Còn nữa, ba đề tài có tên cậu leo lên hai mươi vị trí đầu, mười lăm vị trí đầu bảng hot search, đề tài liên quan tới “Thiên Lại” chiếm hơn nửa!”
“Lão Mạnh, cậu quá nghiêm khắc rồi, thành tích này vẫn chưa thể để tôi khoe khoang sao?”
Dư Niên không nói chen vào, đuôi mắt mang theo ý cười nghe Mạnh Viễn và Hà Khâu Bách đấu võ mồm với nhau. Chờ hai người đấu xong, cậu mới mở miệng nói, “Thật sự rất cảm ơn Hà đạo đã cho tôi cơ hội này.”
Hà Khâu Bách cười, “Đều là giúp đỡ lẫn nhau, tôi cũng phải cảm ơn cậu, vốn dĩ dùng người mới có nguy hiểm rất lớn, hoặc là chương trình bạo đỏ tiền vào như nước, hoặc là mất hết vốn liếng thua lỗ thảm hại, may mà có cậu có Hạ Minh Hi, gánh nửa chương trình, nếu không tôi cũng không còn lòng dạ ngồi đây ăn thịt nướng uống bia rồi.”
Mạnh Viễn ở bên cạnh hừm một tiếng, “Lão Hà, chẳng phải cậu cũng nên cảm ơn tôi sao? Dù gì người cũng là tôi đưa tới trước mặt cậu!”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu cảm ơn cậu!” Hai người ngồi uống bia, giọng điệu Hà Khâu Bách nghiêm túc không ít, “Trong giới này lớn lên đẹp trai xinh gái, giọng hát dễ nghe, biết nhảy, xưa nay đều chỉ nhiều chứ không ít, nhưng cậu là độc nhất vô nhị. Dư Niên này, cố gắng nỗ lực, ngoan ngoãn đi theo Mạnh ca của cậu đi, sau này nhất định cậu sẽ cực kỳ nổi tiếng.”
Dư Niên ân cần nói cảm ơn lần nữa, “Hà đạo, cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại, Dư Niên nhìn màn hình tối đen, bỗng nhiên cảm thấy, tương lai đầy sương mù mờ mịt trước kia cuối cùng cũng rõ ràng thêm một phần rồi, chí ít bây giờ có thể thấp thoáng thấy đường đi.
Cậu đang xuất thần, tiếng thông báo có tin nhắn mới lại vang lên.
Mở điện thoại, nhận ra không phải là Tạ Du mà là của chú Vinh, nói đã lấy được tư cách tham gia buổi đấu giá cho cậu.
Dư Niên tính thời gian một chút, đúng lúc rơi vào hôm sau ngày thi tuyển hát ca khúc tuyên truyền, liền trả lời, “Nhất định cháu sẽ đến đúng giờ, làm phiền chú Vinh rồi.”
Gửi tin nhắn xong, nhớ lại câu Mạnh Viễn vừa nói, Dư Niên mở weibo ra nhìn một chút, quả nhiên, nhiệt độ “Thiên Lại” đại bạo, mà hot search thứ sáu, chính là Hạ Minh Hi.
Dư Niên nhấn vào, phát hiện hai mươi phút trước, Hạ Minh Hi đăng weibo: “Hạ Minh Hi cầu xin mọi người, có thể đừng đăng bức ảnh mình cởi truồng hồi bé được không? Mình cũng cần mặt mà QAQ”
Khu bình luận là một biển lớn mênh mông hai chữ “không thể”.
Dư Niên cũng xấu xa share lại, “Không thể. // Hạ Minh Hi cầu xin mọi người, có thể đừng đăng bức ảnh mình cởi truồng hồi bé được không? Mình cũng cần mặt mà QAQ”
Vừa mới share xong, WeChat liền nhảy ra tin nhắn của Hạ Minh Hi, liên tục gửi sang chín cái biểu tình “đau lòng gần chết”, Dư Niên gửi lại một biểu tình chống nạnh.
“Hạ Minh Hi: Cậu có còn là anh em của tôi không hả? Đúng rồi, tôi vừa mới biết được, ngày mốt tôi phải vào đoàn phim, mẹ tôi đã đóng gói xong hành lý cho tôi rồi!!”
Dư Niên gõ chữ, kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”
“Hạ Minh Hi: đúng vậy, một đoàn phim rất lợi hại, mẹ tôi tìm bạn bè vất vả lắm mới nhét được tôi vào, nhất định phải phối hợp với thời gian của người ta. Tôi còn phải chuẩn bị sớm nữa, gần như là sáng ngày mốt xuất phát rồi.”
Dư Niên hiểu rõ, đánh chữ, “Vậy chờ cậu về sẽ lại gặp nhau.”
“Hạ Minh Hi: nói rồi đó Niên Niên, cậu đừng có quên tôi đấy! Hơn nửa tháng sau tôi sẽ trở về chơi với cậu!”
Mười giờ sáng ngày mười một, Mạnh Viễn lái xe tới đón người.
Thấy Dư Niên bỏ gậy, mặc áo sơ mi trắng giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, mặt mày sáng sủa, lộ ra khí chất thiếu niên trong sáng, lần thứ hai Mạnh Viễn ý thức được, Dư Niên cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Hắn hoàn hồn cười nói, “Tại sao lại mặc cái này? Không đi mua một ít quần áo giày dép đắt tiền à? Hồi trước tôi nghe nói hình như giày đá bóng AJ lại sắp ra mắt sản phẩm hợp tác rồi, đồ hiệu mùa thu cũng lên kệ rồi đấy.”
Dư Niên lên xe thắt chặt dây an toàn, cười lắc đầu, “Không mua, quần áo đủ mặc là được, tôi cũng không thích mua quần áo.”
Hồi trước lúc ông bà ngoại vẫn còn, quần áo trong nhà đều là một ông thợ may làm. Kiểu dáng đơn giản, chất liệu cũng tốt, một cái có thể mặc lại rất nhiều lần, vì vậy cậu không quen mua quần áo mới thường xuyên, đủ mặc là tốt rồi.
Mạnh Viễn tặc lưỡi một tiếng, “Cậu thực sự là nghệ sĩ tiết kiệm nhất tôi từng thấy, không hút thuốc lá không uống rượu, không mua đồng hồ không mua nhà, không thích đồ hiệu cũng không thích siêu xe, quần áo mặc thường mặc đều là hàng sỉ, tôi mà nói ra, nhất định chẳng có ai tin!”
Nói đến đây, Dư Niên tò mò, “Còn anh thì sao, bình thường tiêu tiền vào đâu vậy?”
Mạnh Viễn nhướng mày cười nói, “Hồi trước rất thích đồ cổ, chăm chỉ nghiên cứu mấy năm, nhưng vẫn không chịu nổi việc hàng pha kè đầy rẫy ngoài đường! Sau đó thì thích đầu tư sưu tập châu báu, sau đó lại thích mua nhà, bây giờ thì thích tích tiền, nhìn một chuỗi số dài tôi sẽ rất vui!”
“Đúng rồi, bàn chính sự, ” Mạnh Viễn nhớ lại, “Lúc nữa cậu tới sẽ chạm mặt Vưu Ưu và Hà Tuấn Vũ. Hồi trước có tin nói Vưu Ưu thi hát vào buổi chiều, nhưng lịch trình Từ đạo rất kín, bèn đẩy hết lên buổi sáng rồi.”
Dư Niên gật đầu, “Mạnh ca anh yên tâm, lời bài hát tôi đã thuộc rồi, tối hôm qua tôi còn vừa hát vừa ghi âm, nghe lại, bản thân rất hài lòng.”
Mạnh Viễn tin cậu, nhưng vẫn khuyên nhủ thêm, “Nếu như không được chọn thì cậu cũng đừng nản lòng, sự nghiệp của cậu cũng vừa mới thành công cất bước đầu tiên, sau này cũng sẽ có rất nhiều cơ hội!”
Dư Niên biết Mạnh Viễn đang lo lắng cho tinh thần của cậu, “Ừ, tôi biết rồi.”
“Chúng ta đi từ từ, yên tâm, đi theo Mạnh ca nhất định cậu sẽ không thiếu thịt ăn!”
Thanh máy lên tầng ba mươi, vừa bước ra cửa thang máy đã có người tới dẫn đường.
Hai người Dư Niên đi theo người đó vào trong, đến bên ngoài một phòng ghi âm.
Vừa nhìn đã nhận ra người đang đứng, Mạnh Viễn tươi cười chào hỏi trước, “Từ đạo, Ninh sản xuất, đã lâu không gặp!”
Từ Hướng Lan khoảng bốn, năm mươi tuổi, ăn mặc tùy tiện, toàn thân chỉ có hai màu đen xám, nếp nhăn quanh miệng rất sâu, nhìn có vẻ khó gần, nhưng lúc cười lên lại rất ôn hòa.
Ông bắt tay Mạnh Viễn, lại nhìn sang Dư Niên, “Tôi đã nghe tất cả các ca khúc cậu hát trong “Thiên Lại” rồi, rất tốt.”
Dư Niên khiêm tốn, “Cám ơn Từ đạo!” Cậu cong mắt cười, “Tôi rất thích xem phim của ngài, mỗi một bộ xem qua không chỉ một lần, không nghĩ rằng mình lại có cơ hội thấy người thật.”
Từ Hướng Lan nhướng mày, cười nói với người bên cạnh, “Phim tôi quay phần lớn đều là những bộ phim nghệ thuật buồn tẻ nhàm chán, không nghĩ là cũng có người trẻ thích nó!” Ông ôn hòa hỏi Dư Niên, “Cậu thích nhất bộ nào?”
Dư Niên không do dự, “Thích nhất “Quốc Sĩ” và “Mưu Sinh”, đặc biệt là “Mưu Sinh”, ấn tượng sâu đậm nhất của tôi chính là đoạn kết Vân Lai tự sát trong phòng, mấy ngày sau tôi nằm ngủ liên tục mơ thấy hình ảnh đó.”
Từ Hướng Lan không nghĩ rằng Dư Niên sẽ thích bộ phim “Mưu Sinh” này, đây là tác phẩm thời kỳ đầu của ông, cũng là tác phẩm ông ưngý nhất, bèn hỏi thêm vài câu, “Vậy cậu cảm thấy Vân Lai có nên tự sát không?”
Dư Niên nghĩ ngợi vài giây, nghiêm túc nói, “Không có nên hay không, đã là người thì ai cũng muốn sống, nhưng Vân Lai lại buông bỏ, không muốn sống nữa.”
Từ Hướng Lan không nói đúng cũng chưa nói không đúng, vỗ vai Dư Niên, “Các cậu chờ một chút, vẫn còn hai ca sĩ nữa chưa tới, đến đủ thì chúng ta lại bắt đầu.”
Đi cùng với Mạnh Viễn vào phòng nghỉ ngơi, bên trong không có ai, nhân viên bưng hai ly trà tới, để xuống rồi đi ra ngoài.
Mạnh Viễn cẩn thận không để cho Dư Niên uống trà ở đây, đưa bình giữ nhiệt cho cậu, cũng không hỏi Dư Niên có thật sự thích phim của Từ Hướng Lan hay không, chỉ giới thiệu, “Người bên cạnh Từ đạo là nhà sản xuất của bộ phim này, Ninh Cách, làm người luôn khiêm tốn. Tuy nhiên lần này cuộc thi tuyển chọn ca sĩ được phổ biến rộng rãi, ngay cả đạo diễn sản xuất cũng tới, xem ra bọn họ rất coi trọng bộ phim này.”
Dư Niên cố gắng nhớ tên và số của đối thủ, sau khi trò chuyện vài câu, lại lấy lời bài hát ra học thuộc. Mạnh Viễn cũng không quấy rầy cậu nữa, lấy điện thoại ra tìm việc cho mình.
Cũng không lâu sau, cửa phòng nghỉ mở ra, Vưu Ưu và Hà Tuấn Vũ cùng bước vào. Ba người khách khí hỏi thăm, nhưng mà bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, cũng chưa từng gặp nhau bao giờ nên chẳng ai cố hâm nóng bầu không khí, toàn bộ phòng nghỉ yên tĩnh.
Ngay sau đó, nhân viên đi vào đưa Hà Tuấn Vũ ra ngoài. Mười mấy phút sau, Vưu Ưu cũng ra ngoài.
Mạnh Viễn thu mắt, phát hiện Dư Niên còn bình tĩnh hơn so với mình, “Cậu không căng thẳng sao?”
Dư Niên dời mắt khỏi lời bài hát, “Căng thẳng cũng vô ích, còn không bằng học lời thêm vài lần.”
Mạnh Viễn suy nghĩ: “Cũng đúng.”
Gần hai mươi phút sau, cửa lại mở ra, nhân viên khách khí nói, “Từ đạo kêu tôi tới gọi hai người.”
Dư Niên nói cảm ơn.
Đi vào phòng thu âm, tất cả thanh âm đều bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh. Dư Niên không nhìn biểu tình những người đứng ngoài, đeo tai nghe lên.
Từ Hướng Lan và Ninh Cách đứng chung một chỗ, ánh mắt đánh giá Dư Niên đứng trước mirco, thấp giọng hỏi, “Cậu cảm thấy ngoại hình và khí chất có ổn không?”
Ninh Cách khoanh tay, “Từ đạo, rốt cuộc cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Nhân vật do cậu chọn, hỏi tôi làm gì?”
“Lười động não cứ việc nói thẳng.” Từ Hướng Lan trầm ngâm, “Còn phải nhìn thêm chút nữa, tôi nghiên cứu một chút.”
Ninh Cách gật đầu, tập trung nghe Dư Niên hát, lúc nhạc dạo vang lên, hỏi, “Vậy cậu thấy cậu ấy hát như thế nào?”
Câu hỏi này Từ Hướng Lan không do dự, “Tốt hơn Vưu Ưu không ít, tốt hơn Hà Tuấn Vũ rất nhiều.”
“Không sai, nhưng fans cậu ấy không nhiều bằng Vưu Ưu, mặc dù hồi trước tung hoành bảng hot search, nhiệt độ rất cao, nhưng nền tảng nhân khí vẫn còn quá yếu, cũng không ổn định.” Ngón tay Ninh Cách gõ vài cái vào khuỷu tay, “Tôi chọn Vưu Ưu.”
Từ Hướng Lan không lập tức mở miệng, vẫn là câu nói trước, “Tôi nghiên cứu một chút.”
Kết quả sẽ không thông báo tại chỗ, phải qua mấy ngày sau mới được thông báo cho người quản lý. Hát xong, Dư Niên đi ra từ phòng ghi âm, lễ phép chào hỏi, sau đó rời đi cùng Mạnh Viễn.
Trong thang máy, Mạnh Viễn không vòng vo, “Lần này căng thật, tôi nói chuyện với quản lý của Vưu Ưu vài câu, nhìn tình huống thì Vưu Ưu rất được coi trọng.”
Dư Niên nghe vậy vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, “Lần này tôi hát không có sai sót gì, nếu không được chọn, tôi cũng đã hết sức nỗ lực rồi.”
“Hết sức nỗ lực, ” Mạnh Viễn lại thở dài, “Bây giờ giai đoạn tuyên truyền phim càng ngày càng quan trọng, coi như là dạo diễn danh tiếng cũng không thể không cân nhắc vì phòng vé. Tôi nghe qua bối cảnh của Vưu Ưu rồi, kém hơn cậu, thứ duy nhất cậu ta hơn cậu chỉ là fandom vững chắc hơn cậu thôi.”
Dư Niên khuyên ngược lại Mạnh Viễn, “Chúng ta cứ đi từ từ, sau này tôi cũng sẽ rất lợi hại.”
Mây đen trong lòng Mạnh Viễn bị đánh tan, bật cười, “Ừ ừ, sau này cậu cũng sẽ rất lợi hại!”
Buổi chiều, Dư Niên tiếp tục lên lớp học ở công ty, vết thương ở chân cậu cơ bản đã lành rồi, vì để không ảnh hưởng đến việc nhảy nhót sau này, hoặc là xuất hiện các loại hậu di chứng như trật khớp nên cậu cũng phải luyện thêm các bài tập cho mắt cá chân.
Đến khuya Dư Niên mới về nhà, cậu đeo khẩu trang đi tới siêu thị gần đó mua xương sườn và rong biển, đi qua gian hàng khác, chọn một bình giữ nhiệt màu xám.
Tỉ mỉ xử lý xong chỗ nguyên liệu nấu ăn, mở lửa nhỏ hầm canh, Dư Niên vào phòng làm việc lấy một tờ giấy ra tính toán một chút.
Tiền ký hợp đồng với Tinh Hải, tiền livestream, cộng thêm tiền thưởng “Thiên Lại” và lệ phí ra sân và cả tiền viết ca khúc chủ đề cho Úc Thanh, thù lao thu được tính ra cũng lên bảy chữ số.
Chừa số lẻ lại, còn dư bao nhiêu đều bỏ vào trong tài khoản. Dư Niên đánh giá —— chỉ cần không gặp loại nhà giàu không thiếu tiền đấu giá, hoặc là ác ý cạnh tranh, thì hẳn sẽ không có vấn đề.
Canh xương sườn hầm cũng sắp được hai giờ, phòng bếp tỏa ra mùi thơm. Dư Niên đoán chừng thời gian cũng sắp được rồi, đang định vào bếp, bỗng nghe tiếng chuông cửa.
Xác định người tới, Dư Niên mở cửa.
Vẫn là người đàn ông mặc âu phục màu đen mấy lần trước, đối phương đưa một cái hộp nhỏ hình vuông tới, còn kèm theo một cái thẻ.
Dư Niên mở tấm thẻ ra trước, đập vào mắt là chữ viết có phần quen thuộc, nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, rất đẹp mắt, “Lúc ăn cơm tối nếm được, ăn rất ngon.”
Cho nên cũng muốn mình nếm thử một chút đúng không?
Dư Niên bật cười, ngẩng đầu nói với người đối diện, “Xin anh chờ một hai phút, tôi có đồ phải phiền anh đem về.”
Đi vào phòng bếp, Dư Niên lấy ra bình giữ nhiệt mới tinh đã được rửa sạch từ trong ngăn kéo, rồi múc canh xương sườn trong nồi vào.
Vặn chặt nắp, đảm bảo canh không bị đổ khi chuyển đi, Dư Niên mới cầm ra cửa.
Đối phương nhận hộp giữ nhiệt, gật đầu với cậu, xoay người rời đi.
Khúc Tiêu Nhiên rời khỏi bữa tiệc, lái thẳng xe thể thao mới mua đến Tạ gia, ngựa quen đường cũ đi vào phòng làm việc của Tạ Du.
Đẩy cửa, ánh đèn ấm áp chiếu vào, Khúc Tiêu Nhiên bước trên tấm thảm nhạt màu, ngón tay quay chìa khóa xe, hất cằm, “Tạ Tiểu Du, có chuyện gì khiến cậu cực kỳ lo lắng, lo lắng đến mức gọi mấy cuộc điện thoại cho tôi, nói nhất định tối nay tôi phải tới đây một chuyến vậy? Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
Tạ du nhẹ nhàng thở ra, chỉ hộp giữ nhiệt trong tay, “Cậu... có muốn nghe một chút lai lịch của nó không?”
Tác giả :
Tô Cảnh Nhàn