Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến
Chương 6: Tảng băng ngầm
"Cô nhìn kỹ xem có ấn tượng với người nào." Mục Nham đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, dùng ánh mắt ý bảo An Dĩ Nhược nhìn về phía năm cô gái đều ăn mặc khác nhau ở bên trong.
An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm vào những người ở bên trong nhìn kỹ từng người một, thật lâu sau đó, làm như có chút không xác định, "Người thứ hai bên trái dường như có chút ấn tượng."
"Không thể là dường như, An tiểu thư." Mục Nham nghiêng đầu, trên mặt bình thản hơi lộ ra bất mãn, "Đây là nơi mấu chốt của toàn bộ vụ án, cần phải xác định."
Tịch Thạc Lương đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phía Mục Nham ánh mắt càng lộ vẻ lạnh lùng, ôm ôm bờ vai của cô giống như an ủi, mở miệng lần nữa thì giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Đừng nóng vội, nhìn kỹ lại lần nữa xem, nhớ lại tình hình ngày đó một chút."
Gặp chuyện không may ngày hôm đó, ấn tượng tương đối sâu sắc chính là lúc cùng Mễ Ngư vừa đến Thánh Địa đậu xe xong, có một cô gái vội vàng từ lối ra đi vào, như là đến lái xe, mà xe của các cô và cô ấy hẳn là kề bên, có lẽ là đi gấp, cũng có lẽ là bởi vì gót giày quá cao, người nọ đột nhiên đụng vào bên người Mễ Ngư.
"Thực xin lỗi!" Cô gái cúi đầu mở miệng nói xin lỗi, không đợi Mễ Ngư nói đã lấy ra chìa khóa xe mở cửa xe ngồi vào trong.
Vẻ mặt của Mễ Ngư thản nhiên, liếc cô ấy một cái, lôi kéo An Dĩ Nhược bước đi, "Vội vã đầu thai à."
"Miệng chó không mọc ra ngà voi." An Dĩ Nhược cười mắng, hất tay của cô ra, lơ đãng quay đầu lại liếc mắt một cái đã quên, từ cửa sổ phía sau xe láng máng nhìn thấy cô gái làm như đang nhìn quanh tứ phía.
Mễ Ngư lơ đểnh nhún nhún vai, theo ánh mắt của cô nhìn qua, "Không phải là trộm xe chứ?" Cùng An Dĩ Nhược liếc nhau, bổ sung thêm: "Sao lén lén lút lút."
"Cậu thấy ai không lén lút?" An Dĩ Nhược cũng không nghĩ nhiều, ở trong mắt của cô, thế giới này dường như không có người xấu, cau mày vượt qua Mễ Ngư một cái, tức giận nói: "Đi nhanh lên đi, nếu như là không có chỗ cậu không có chỗ để trốn tớ có thể mặc kệ, đừng nói làm chị em là không giúp cậu."
"Biết ngay cậu muốn lâm trận bỏ chạy, làm như tớ ngốc à. Sáng sớm tớ đã gọi điện thoại đặt chỗ tốt rồi, cậu cam chịu số phận đi." Mễ Ngư nhíu mày, đi giày cao gót, uốn eo thon nhỏ một cái, bộ dáng kia gọi là đắc ý, miệng còn khiêu khích nói: "Tớ giúp cậu giữ cửa ải, nếu như hôm nay chàng trai đẹp này lọt vào mắt của tớ, cậu lập tức quăng Tịch Thạc Lương, thật không biết anh ta tốt thế nào." Mễ Ngư tính đánh cho lốp bốp vang dội.
"Cậu không hiểu." An Dĩ Nhược bước nhanh hai bước, quật cường nói: "Yêu anh ấy không phải là bởi vì anh ấy tốt chỗ nào, mà là bởi vì yêu anh ấy cảm thấy anh ấy chỗ nào cũng tốt, cho dù là khuyết điểm."
"Chua đến răng tớ cũng rớt." Mễ Ngư làm bộ run run trên người nổi da gà, giọng nói hơi khinh thường, "Không phải cậu nói muốn yên tĩnh, nếu như thật sự không hợp thì tách ra, bây giờ lại thấy anh ta chỗ nào cũng tốt?"
"Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, nếu như nói một câu tách ra là có thể dứt bỏ, tớ thật sự sẽ hoài nghi suy cho cùng có yêu hay không." Dường như chạm đến nỗi lòng, vẻ mặt An Dĩ Nhược ảm đạm, cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Đối với tình yêu, giữa nam và nữ rõ là khác biệt, họ không biết, ở trước mặt tình yêu, phụ nữ đặc biệt có thể chịu được cực khổ chịu được vất vả, không để cho họ chịu khổ nhọc, trái lại họ mất hứng." Cho nên khi đau lòng vì Tịch Thạc Lương cô rất vất vả tránh cho quá thường xuyên gặp mặt, cô mới có thể tỏa ra cảm giác mất mát, nhất là khi nhìn thấy anh đi ăn cùng với bạn bè, mới có thể không chịu nổi thôi.
Mễ Ngư chú ý tới sắc mặt của cô, trong lòng có chút khó chịu. Vì một tình yêu, thiên sơn vạn thủy mà phiêu dương qua biển, cuối cùng lại từ bỏ tiền đồ xán lạn trở về bên cạnh anh ta, đối với cố chấp của cô, Tịch Thạc Lương cũng biết quý trọng? Nếu như đi đến cuối cùng, kết quả cũng chẳng phải như cô mong đợi, cô có chịu đựng được?
Mễ Ngư vươn tay nắm lấy tay của cô, vừa định mở miệng, lại bị An Dĩ Nhược giành trước một bước nói: "Tớ cảnh cáo cậu đừng an ủi tớ, nếu bàn về nói đạo lý, cậu chưa hẳn là đối thủ của tớ." Mỉm cười, cô bình tĩnh nói: "Yên tâm, nếu quả có một ngày chúng tớ tách ra, tớ nhất định có thể dứt bỏ anh ấy." Nói xong, cô quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Thật sự có thể dứt bỏ sao? Thực ra thì cô cũng không biết. Song, có một đạo lý An Dĩ Nhược biết, muốn, thích, không nhất định là có thể đạt được, nhưng, có lẽ cô không cam lòng. Là cô không đủ dịu dàng? Hay là cô không đủ quyến rũ? Tại sao Tịch Thạc Lương đối với cô làm như vĩnh viễn không có cảm giác một ngày không gặp như cách ba năm? Rốt cuộc cô không tốt chỗ nào? Nhưng nếu như nhất định không yêu, những truy cứu này lại có ý nghĩa gì? Bằng không thì thoải mái buông tay, vì mình lưu lại danh dự và kiêu ngạo cuối cùng. Cho nên cô mới nói, nếu như tách ra, cô có thể dứt bỏ.
Mễ Ngư không nói. Đột nhiên trong lúc đó, cô có chút không hiểu được An Dĩ Nhược, ở trong lời nói của cô ấy, cô rõ ràng nghe ra sự thất vọng và chán chường, nhưng vì sao cố tình phải chờ tới lúc thương tích đầy mình mới không thể không lựa chọn dứt ra chứ? Nếu đổi lại là cô, cô nhất định sẽ rời đi trước khi người khác tới làm tổn thương mình.
Suy cho cùng Mễ Ngư cũng không phải là An Dĩ Nhược, An Dĩ Nhược tựa hồ không biết yêu một người cũng nên có chỗ cất giữ, không phải một mực bỏ ra là có thể.
Ở trong tình yêu, rốt cuộc là tùy tâm mà đi, hay là lý trí mà đi, cho đến nhiều năm về sau, họ vẫn không thể tìm được đáp án xác thực, nhưng có một điều lại không để cho người ta nghi ngờ, đó chính là, người muốn đi không giữ được, tình yêu muốn tới không ngăn được.
Đề tài này không vui lắm, không thích hợp tiếp tục kéo dài nữa, hai người ăn ý lựa chọn có chừng có mực. An Dĩ Nhược kết thúc suy nghĩ của mình thay Mễ Ngư đến cuộc xem mắt, Mễ Ngư tương đối không hiền hậu mà ngồi ở ghế sau xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không phải đơn thuần muốn xem náo nhiệt, cô là muốn tạo ra cho An Dĩ Nhược nhiều cơ hội hơn, vào thời điểm thích hợp thúc đẩy cô biết người thích hợp, sớm ngày quăng người bận rộn Tịch Thạc Lương. Cho tới nay, Mễ Ngư đối với anh ta cũng không có cảm tình, mặc dù anh ta khôi ngô phóng khoáng, bây giờ sự nghiệp lại thành công, có thể nói là một người trai tân có đủ ba thứ: có xe, có nhà, có tiền, nhưng chỉ là khiến cô rất không yên tâm, mỗi lần nhìn thấy anh ta cười nhạt, cũng nhịn không được lo lắng cho An Dĩ Nhược. Mễ Ngư cứ có cảm giác nụ cười của anh ta mang theo cảm giác xa cách không để cho người khác tiếp cận, gần gũi như An Dĩ Nhược cũng không đi vào lòng của anh ta, nhưng về chuyện này, Mễ Ngư không có quyền quyết định.
Xem mắt kết thúc, lúc các cô trở lại bãi đỗ xe chuẩn bị về nhà, cô gái kia vẫn còn đậu ở chỗ đó, song, trên xe cũng không có người. Đương nhiên, hai người cười đùa cũng không có chú ý tới có chiếc xe vẫn cẩn thận theo sát ở đằng sau các cô, lại càng không phát hiện có người giấu khẩu súng lục phi pháp thần không biết quỷ không hay đặt vào trong xe của các cô, mà khi xe của các cô bị các đặc cảnh ngăn lại, thì có người xa xa chú ý tới nhất cử nhất động ở đây, khẩn trương và hưng phấn.
"Tôi nhớ ra rồi." An Dĩ Nhược suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lên tiếng, hưng phấn mà nhìn Mục Nham, cô nói: "Trên cánh tay của cô gái kia có hình xăm." Thấy hai người đàn ông nhìn cô không nói lời nào, cô khẳng định nói: "Lúc cô ấy đụng vào Mễ Ngư suýt nữa rớt đồ, đưa tay giữ thì lộ ra, không thể nào là chơi trò dán giấy của con nít, ai lại ngây thơ như vậy."
Mục Nham lẳng lặng nhìn cô một lúc, khóe môi nhếch lên nụ cười gần như không thể phát hiện, cầm lấy bộ đàm bên người, trầm giọng nói: "Bảo họ vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay."
Kết quả thực sự là khiến người ta bất ngờ, trong năm người có hai người có hình xăm trên cánh tay, mà An Dĩ Nhược cũng không thể xác định người nào mới là nhân vật khả nghi gặp phải ngày đó. Di động của Tịch Thạc Lương vang lên, công ty có việc anh phải đi về trước, trước khi đi không quên dặn dò: "Mễ Ngư sẽ đến ngay, xong việc trở về nhà, buổi tối anh lại đến gặp em." Sau đó hôn trán của cô.
Mễ Ngư đang tập luyện, nhận được điện thoại của đội chống ma túy, lúc xin nghỉ với công ty chạy tới, An Dĩ Nhược đã chán đến chết mà duy trì ngồi bốn mươi phút.
"Tiểu thư, cậu có chút cảm giác quan niệm thời gian hay không hả, một lát này cũng dài quá giờ rồi." An Dĩ Nhược ngồi đến eo mỏi lưng đau, cực kỳ tức giận liếc xéo cô ấy một cái.
Ngược lại Mễ Ngư không tức giận, thong thả ung dung ngồi xuống, "Nói thế nào thì tớ cũng xem như là lăn lộn trong làng giải trí đấy, hễ kêu là tới vậy quá mất mặt, cái này gọi là 'thân thể' hiểu không, An tiểu thư?"
"Thật muốn đào hầm chôn cậu, cũng coi như vì xã hội làm chút cống hiến." An Dĩ Nhược thưởng cho cô một cái nhìn vô cùng xem thường, ở chung với Mễ Ngư lâu như vậy, cô cũng đổi tính, càng ngày càng táo bạo, khó trách ngay cả Tịch Thạc Lương cũng nói Mễ Ngư là khắc tinh của cô, lúc nào cũng có thể dễ dàng kích thích tức giận của cô, nhưng hai người lại rất kỳ quái, nháo thì nháo, điên cũng điên, chính là không cãi nhau, tình nghĩa cách mạng kiên định hơn hai mươi năm khiến người khác ghen tị.
Mục Nham dẫn các cô đi nhận diện, Mễ Ngư vuốt càm, cố gắng nhớ lại tình hình ngày đó, sau đó cả người hiện lên tư thế nhìn trời.
"Không ấn tượng." Sau khi trải qua thời gian dài trầm mặc, Mễ đại tiểu thư cuối cùng cũng mở kim khẩu, sau cùng bổ thêm một câu khiến người ta càng hộc máu hơn, cô nói: "Lúc hoảng loạn ai có thể nhớ được rõ ràng, hại tôi chết rất nhiều tế bào não."
Mục Nham rõ ràng cứng lại, hoàn toàn bị cô chỉnh đến không nói được lời nào, thật lâu sau mới nói một câu, "Cô nương, không chơi khôi hài như vậy."
"Hả?" Kế tiếp đổi lại Mễ Ngư sửng sốt, làm như không phản ứng kịp dưới tình huống dí dỏm của người đàn lạnh lùng như tảng băng ngầm này, lúc hoàn hồn cười nhạo báng: "Hiếm có nha, đại đội trưởng Mục, điều này quá không quen, anh còn là mặt lạnh tương đối tàn khốc."
Kể từ ngày bọn họ tiếp nhận kiểm tra, Mục Nham luôn mặt lạnh không cười, lúc gặp chuyện không may, uy nghiêm điềm tĩnh ấy càng lúc càng tỏ ra lạnh lùng, sau đó hoàn thành ghi chép ở đội chống ma túy, giọng điệu giải quyết việc chung ấy, càng khiến cô không ngửi được một chút mùi tình người nào, nhịn không được oán thầm, chẳng lẽ tính tình của cảnh sát đều như vậy?
An Dĩ Nhược đảo mắt, ánh mắt từ trên người Mễ Ngư rơi vào trên người Mục Nham, lặng lẽ cười, nghĩ thầm hai người này rất xứng đôi.
Mục Nham vỗ trán, theo thói quen vặn lông mày, "Tàn khốc hay không tàn khốc là chuyện nhỏ, nhận dạng mới là chuyện lớn. Mễ tiểu thư, cô cẩn thận nhìn kỹ lần nữa xem. An tiểu thư, cô cũng hồi tưởng nhớ lại lần nữa xem, cũng đừng náo theo cô ấy, đây là chuyện đại sự vì dân vì nước, chứ đừng cười giỡn." Thấy hai cô gái vẫn là bộ dáng không chút để ý, anh nghiêm mặt nhắc nhở: "Cũng nghiêm túc một chút..."
An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm vào những người ở bên trong nhìn kỹ từng người một, thật lâu sau đó, làm như có chút không xác định, "Người thứ hai bên trái dường như có chút ấn tượng."
"Không thể là dường như, An tiểu thư." Mục Nham nghiêng đầu, trên mặt bình thản hơi lộ ra bất mãn, "Đây là nơi mấu chốt của toàn bộ vụ án, cần phải xác định."
Tịch Thạc Lương đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phía Mục Nham ánh mắt càng lộ vẻ lạnh lùng, ôm ôm bờ vai của cô giống như an ủi, mở miệng lần nữa thì giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Đừng nóng vội, nhìn kỹ lại lần nữa xem, nhớ lại tình hình ngày đó một chút."
Gặp chuyện không may ngày hôm đó, ấn tượng tương đối sâu sắc chính là lúc cùng Mễ Ngư vừa đến Thánh Địa đậu xe xong, có một cô gái vội vàng từ lối ra đi vào, như là đến lái xe, mà xe của các cô và cô ấy hẳn là kề bên, có lẽ là đi gấp, cũng có lẽ là bởi vì gót giày quá cao, người nọ đột nhiên đụng vào bên người Mễ Ngư.
"Thực xin lỗi!" Cô gái cúi đầu mở miệng nói xin lỗi, không đợi Mễ Ngư nói đã lấy ra chìa khóa xe mở cửa xe ngồi vào trong.
Vẻ mặt của Mễ Ngư thản nhiên, liếc cô ấy một cái, lôi kéo An Dĩ Nhược bước đi, "Vội vã đầu thai à."
"Miệng chó không mọc ra ngà voi." An Dĩ Nhược cười mắng, hất tay của cô ra, lơ đãng quay đầu lại liếc mắt một cái đã quên, từ cửa sổ phía sau xe láng máng nhìn thấy cô gái làm như đang nhìn quanh tứ phía.
Mễ Ngư lơ đểnh nhún nhún vai, theo ánh mắt của cô nhìn qua, "Không phải là trộm xe chứ?" Cùng An Dĩ Nhược liếc nhau, bổ sung thêm: "Sao lén lén lút lút."
"Cậu thấy ai không lén lút?" An Dĩ Nhược cũng không nghĩ nhiều, ở trong mắt của cô, thế giới này dường như không có người xấu, cau mày vượt qua Mễ Ngư một cái, tức giận nói: "Đi nhanh lên đi, nếu như là không có chỗ cậu không có chỗ để trốn tớ có thể mặc kệ, đừng nói làm chị em là không giúp cậu."
"Biết ngay cậu muốn lâm trận bỏ chạy, làm như tớ ngốc à. Sáng sớm tớ đã gọi điện thoại đặt chỗ tốt rồi, cậu cam chịu số phận đi." Mễ Ngư nhíu mày, đi giày cao gót, uốn eo thon nhỏ một cái, bộ dáng kia gọi là đắc ý, miệng còn khiêu khích nói: "Tớ giúp cậu giữ cửa ải, nếu như hôm nay chàng trai đẹp này lọt vào mắt của tớ, cậu lập tức quăng Tịch Thạc Lương, thật không biết anh ta tốt thế nào." Mễ Ngư tính đánh cho lốp bốp vang dội.
"Cậu không hiểu." An Dĩ Nhược bước nhanh hai bước, quật cường nói: "Yêu anh ấy không phải là bởi vì anh ấy tốt chỗ nào, mà là bởi vì yêu anh ấy cảm thấy anh ấy chỗ nào cũng tốt, cho dù là khuyết điểm."
"Chua đến răng tớ cũng rớt." Mễ Ngư làm bộ run run trên người nổi da gà, giọng nói hơi khinh thường, "Không phải cậu nói muốn yên tĩnh, nếu như thật sự không hợp thì tách ra, bây giờ lại thấy anh ta chỗ nào cũng tốt?"
"Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, nếu như nói một câu tách ra là có thể dứt bỏ, tớ thật sự sẽ hoài nghi suy cho cùng có yêu hay không." Dường như chạm đến nỗi lòng, vẻ mặt An Dĩ Nhược ảm đạm, cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Đối với tình yêu, giữa nam và nữ rõ là khác biệt, họ không biết, ở trước mặt tình yêu, phụ nữ đặc biệt có thể chịu được cực khổ chịu được vất vả, không để cho họ chịu khổ nhọc, trái lại họ mất hứng." Cho nên khi đau lòng vì Tịch Thạc Lương cô rất vất vả tránh cho quá thường xuyên gặp mặt, cô mới có thể tỏa ra cảm giác mất mát, nhất là khi nhìn thấy anh đi ăn cùng với bạn bè, mới có thể không chịu nổi thôi.
Mễ Ngư chú ý tới sắc mặt của cô, trong lòng có chút khó chịu. Vì một tình yêu, thiên sơn vạn thủy mà phiêu dương qua biển, cuối cùng lại từ bỏ tiền đồ xán lạn trở về bên cạnh anh ta, đối với cố chấp của cô, Tịch Thạc Lương cũng biết quý trọng? Nếu như đi đến cuối cùng, kết quả cũng chẳng phải như cô mong đợi, cô có chịu đựng được?
Mễ Ngư vươn tay nắm lấy tay của cô, vừa định mở miệng, lại bị An Dĩ Nhược giành trước một bước nói: "Tớ cảnh cáo cậu đừng an ủi tớ, nếu bàn về nói đạo lý, cậu chưa hẳn là đối thủ của tớ." Mỉm cười, cô bình tĩnh nói: "Yên tâm, nếu quả có một ngày chúng tớ tách ra, tớ nhất định có thể dứt bỏ anh ấy." Nói xong, cô quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Thật sự có thể dứt bỏ sao? Thực ra thì cô cũng không biết. Song, có một đạo lý An Dĩ Nhược biết, muốn, thích, không nhất định là có thể đạt được, nhưng, có lẽ cô không cam lòng. Là cô không đủ dịu dàng? Hay là cô không đủ quyến rũ? Tại sao Tịch Thạc Lương đối với cô làm như vĩnh viễn không có cảm giác một ngày không gặp như cách ba năm? Rốt cuộc cô không tốt chỗ nào? Nhưng nếu như nhất định không yêu, những truy cứu này lại có ý nghĩa gì? Bằng không thì thoải mái buông tay, vì mình lưu lại danh dự và kiêu ngạo cuối cùng. Cho nên cô mới nói, nếu như tách ra, cô có thể dứt bỏ.
Mễ Ngư không nói. Đột nhiên trong lúc đó, cô có chút không hiểu được An Dĩ Nhược, ở trong lời nói của cô ấy, cô rõ ràng nghe ra sự thất vọng và chán chường, nhưng vì sao cố tình phải chờ tới lúc thương tích đầy mình mới không thể không lựa chọn dứt ra chứ? Nếu đổi lại là cô, cô nhất định sẽ rời đi trước khi người khác tới làm tổn thương mình.
Suy cho cùng Mễ Ngư cũng không phải là An Dĩ Nhược, An Dĩ Nhược tựa hồ không biết yêu một người cũng nên có chỗ cất giữ, không phải một mực bỏ ra là có thể.
Ở trong tình yêu, rốt cuộc là tùy tâm mà đi, hay là lý trí mà đi, cho đến nhiều năm về sau, họ vẫn không thể tìm được đáp án xác thực, nhưng có một điều lại không để cho người ta nghi ngờ, đó chính là, người muốn đi không giữ được, tình yêu muốn tới không ngăn được.
Đề tài này không vui lắm, không thích hợp tiếp tục kéo dài nữa, hai người ăn ý lựa chọn có chừng có mực. An Dĩ Nhược kết thúc suy nghĩ của mình thay Mễ Ngư đến cuộc xem mắt, Mễ Ngư tương đối không hiền hậu mà ngồi ở ghế sau xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không phải đơn thuần muốn xem náo nhiệt, cô là muốn tạo ra cho An Dĩ Nhược nhiều cơ hội hơn, vào thời điểm thích hợp thúc đẩy cô biết người thích hợp, sớm ngày quăng người bận rộn Tịch Thạc Lương. Cho tới nay, Mễ Ngư đối với anh ta cũng không có cảm tình, mặc dù anh ta khôi ngô phóng khoáng, bây giờ sự nghiệp lại thành công, có thể nói là một người trai tân có đủ ba thứ: có xe, có nhà, có tiền, nhưng chỉ là khiến cô rất không yên tâm, mỗi lần nhìn thấy anh ta cười nhạt, cũng nhịn không được lo lắng cho An Dĩ Nhược. Mễ Ngư cứ có cảm giác nụ cười của anh ta mang theo cảm giác xa cách không để cho người khác tiếp cận, gần gũi như An Dĩ Nhược cũng không đi vào lòng của anh ta, nhưng về chuyện này, Mễ Ngư không có quyền quyết định.
Xem mắt kết thúc, lúc các cô trở lại bãi đỗ xe chuẩn bị về nhà, cô gái kia vẫn còn đậu ở chỗ đó, song, trên xe cũng không có người. Đương nhiên, hai người cười đùa cũng không có chú ý tới có chiếc xe vẫn cẩn thận theo sát ở đằng sau các cô, lại càng không phát hiện có người giấu khẩu súng lục phi pháp thần không biết quỷ không hay đặt vào trong xe của các cô, mà khi xe của các cô bị các đặc cảnh ngăn lại, thì có người xa xa chú ý tới nhất cử nhất động ở đây, khẩn trương và hưng phấn.
"Tôi nhớ ra rồi." An Dĩ Nhược suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lên tiếng, hưng phấn mà nhìn Mục Nham, cô nói: "Trên cánh tay của cô gái kia có hình xăm." Thấy hai người đàn ông nhìn cô không nói lời nào, cô khẳng định nói: "Lúc cô ấy đụng vào Mễ Ngư suýt nữa rớt đồ, đưa tay giữ thì lộ ra, không thể nào là chơi trò dán giấy của con nít, ai lại ngây thơ như vậy."
Mục Nham lẳng lặng nhìn cô một lúc, khóe môi nhếch lên nụ cười gần như không thể phát hiện, cầm lấy bộ đàm bên người, trầm giọng nói: "Bảo họ vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay."
Kết quả thực sự là khiến người ta bất ngờ, trong năm người có hai người có hình xăm trên cánh tay, mà An Dĩ Nhược cũng không thể xác định người nào mới là nhân vật khả nghi gặp phải ngày đó. Di động của Tịch Thạc Lương vang lên, công ty có việc anh phải đi về trước, trước khi đi không quên dặn dò: "Mễ Ngư sẽ đến ngay, xong việc trở về nhà, buổi tối anh lại đến gặp em." Sau đó hôn trán của cô.
Mễ Ngư đang tập luyện, nhận được điện thoại của đội chống ma túy, lúc xin nghỉ với công ty chạy tới, An Dĩ Nhược đã chán đến chết mà duy trì ngồi bốn mươi phút.
"Tiểu thư, cậu có chút cảm giác quan niệm thời gian hay không hả, một lát này cũng dài quá giờ rồi." An Dĩ Nhược ngồi đến eo mỏi lưng đau, cực kỳ tức giận liếc xéo cô ấy một cái.
Ngược lại Mễ Ngư không tức giận, thong thả ung dung ngồi xuống, "Nói thế nào thì tớ cũng xem như là lăn lộn trong làng giải trí đấy, hễ kêu là tới vậy quá mất mặt, cái này gọi là 'thân thể' hiểu không, An tiểu thư?"
"Thật muốn đào hầm chôn cậu, cũng coi như vì xã hội làm chút cống hiến." An Dĩ Nhược thưởng cho cô một cái nhìn vô cùng xem thường, ở chung với Mễ Ngư lâu như vậy, cô cũng đổi tính, càng ngày càng táo bạo, khó trách ngay cả Tịch Thạc Lương cũng nói Mễ Ngư là khắc tinh của cô, lúc nào cũng có thể dễ dàng kích thích tức giận của cô, nhưng hai người lại rất kỳ quái, nháo thì nháo, điên cũng điên, chính là không cãi nhau, tình nghĩa cách mạng kiên định hơn hai mươi năm khiến người khác ghen tị.
Mục Nham dẫn các cô đi nhận diện, Mễ Ngư vuốt càm, cố gắng nhớ lại tình hình ngày đó, sau đó cả người hiện lên tư thế nhìn trời.
"Không ấn tượng." Sau khi trải qua thời gian dài trầm mặc, Mễ đại tiểu thư cuối cùng cũng mở kim khẩu, sau cùng bổ thêm một câu khiến người ta càng hộc máu hơn, cô nói: "Lúc hoảng loạn ai có thể nhớ được rõ ràng, hại tôi chết rất nhiều tế bào não."
Mục Nham rõ ràng cứng lại, hoàn toàn bị cô chỉnh đến không nói được lời nào, thật lâu sau mới nói một câu, "Cô nương, không chơi khôi hài như vậy."
"Hả?" Kế tiếp đổi lại Mễ Ngư sửng sốt, làm như không phản ứng kịp dưới tình huống dí dỏm của người đàn lạnh lùng như tảng băng ngầm này, lúc hoàn hồn cười nhạo báng: "Hiếm có nha, đại đội trưởng Mục, điều này quá không quen, anh còn là mặt lạnh tương đối tàn khốc."
Kể từ ngày bọn họ tiếp nhận kiểm tra, Mục Nham luôn mặt lạnh không cười, lúc gặp chuyện không may, uy nghiêm điềm tĩnh ấy càng lúc càng tỏ ra lạnh lùng, sau đó hoàn thành ghi chép ở đội chống ma túy, giọng điệu giải quyết việc chung ấy, càng khiến cô không ngửi được một chút mùi tình người nào, nhịn không được oán thầm, chẳng lẽ tính tình của cảnh sát đều như vậy?
An Dĩ Nhược đảo mắt, ánh mắt từ trên người Mễ Ngư rơi vào trên người Mục Nham, lặng lẽ cười, nghĩ thầm hai người này rất xứng đôi.
Mục Nham vỗ trán, theo thói quen vặn lông mày, "Tàn khốc hay không tàn khốc là chuyện nhỏ, nhận dạng mới là chuyện lớn. Mễ tiểu thư, cô cẩn thận nhìn kỹ lần nữa xem. An tiểu thư, cô cũng hồi tưởng nhớ lại lần nữa xem, cũng đừng náo theo cô ấy, đây là chuyện đại sự vì dân vì nước, chứ đừng cười giỡn." Thấy hai cô gái vẫn là bộ dáng không chút để ý, anh nghiêm mặt nhắc nhở: "Cũng nghiêm túc một chút..."
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ