Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến
Chương 22: Quỷ mị như tư
Dostoyevsky[1] và Ostrovsky[2] đã nói qua: "Ai có thể không để ý tới sống chết, hắn sẽ trở thành người mới. Ai có thể chiến thắng đau khổ và sợ hãi, chính hắn có thể trở thành Thượng Đế."
[1] Dostoyevsky: là nhà văn nổi tiếng người Nga. Cùng với Lev Tolstoy, Dostoevsky được xem là một trong hai nhà văn Nga vĩ đại thế kỷ 19.
[2] Ostrovsky: là một nhà văn quân đội nổi tiếng Liên Xô.
Zweig[3] còn nói qua: Sợ hãi là một mặt gương biến dạng, nó đem một lực vô cùng nhỏ này khuếch trương, ngẫu nhiên cơ bắp rung động trở nên lớn đến đáng sợ, rõ ràng như hình vẽ truyện tranh vậy, mà một khi sức tưởng tượng của con người bị kích thích, lại sẽ giống như một con ngựa thoát cương mà chạy điên cuồng, gạt bỏ đi tìm kiếm nhất, với mọi khả năng khó tin nhất."
[3] Zweig: là một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới.
Lúc ngất xỉu, trong đầu An Dĩ Nhược đột nhiên xuất hiện ra hai câu châm ngôn sợ hãi này, cô không mở miệng nổi, nhưng trong lòng nhiều lần lẩm bẩm, lẩm bẩm.
An Dĩ Nhược có chút kiên cường, nhưng cô cũng sẽ sợ hãi, từ chỗ sâu trong đáy lòng lan toả tới sợ hãi. Cô sợ cứ như vậy chết tại một cái nơi xa lạ này, bị người đàn ông ma quỷ có khuôn mặt thiên sứ này hành hạ đến chết.
Cảm giác mình giống như là một chiếc lá không nơi nương tựa, trước khi bị ngâm nước lạnh ăn mòn, đau đớn xuyên thấu qua thân thể của cô, An Dĩ Nhược cảm giác mình giống như là bị người hung hăng ném từ trên cao xuống, cả người không có một chỗ da thịt lành lặn, máu thịt lẫn lộn.
Thần trí mơ màng khôi phục lại chút tỉnh táo, cô nằm sấp trên mặt đất, mặc cho nước lạnh lẽo vô tình trút xuống đầu.
"Dĩ Nhược." Người đàn ông hơi mím môi, nhẹ nhàng gọi lên tên của cô.
Giọng nói dịu dàng mềm mại truyền vào trong tai cô, có loại cảm giác sởn gai ốc, giọng nói dễ nghe như vậy mà lại xuất ra từ trong miệng của một ác ma. Mãi đến lúc này, An Dĩ Nhược mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn sống trên thế giới này, có lẽ thật sự không thể suy nghĩ một cách tuyệt đối để đi ứng phó hết thảy. Tựa như người đàn ông trước mặt, bộ dáng đẹp hơn nữa, vẫn là quỷ.
Anh nói: "Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi."
An Dĩ Nhược ngừng lại một chút. Sau đó, cô xoay người nhìn Cố Dạ có nhiều hứng thú nhìn mình, ngay sau đó, một nụ cười động lòng người hiện lên ở bên môi, hai người cứ nhìn nhau như vậy, An Dĩ Nhược nhìn thấy trầm tĩnh của mình trong mắt anh ta, nhưng, càng trầm tĩnh như vậy là càng đang che giấu cảm xúc cuồn cuộn ở chỗ sâu trong lòng, cô nhìn anh từ từ áp mặt xuống, ngay tại phút chốc anh sắp phủ lên đôi môi mềm mại của cô, cô nhìn chăm chăm vào mắt của anh ta ung dung nói: "Anh để ý đạt được một thi thể sao?"
Cố Dạ dừng lại động tác, thân thể cứng còng. Bọn họ tựa vào gần như vậy, gần đến hơi thở nóng rực của anh dễ dàng phả ở trên mặt cô, gần đến chóp mũi của bọn họ cơ hồ chạm vào nhau, hồi lâu sau, anh từ từ buông cô ra, chậm rãi đứng lên, tình cảm dịu dàng tràn đầy trong mắt dần dần bị ánh giá lạnh thay thế chỗ, "Tôi nên cho cô hiểu biết tôi trước." Anh mỉm cười nhíu mày, nụ cười này nhìn ở trong mắt cô không hề cười.
Ngay sau đó, ngón tay thon dài của người đàn ông bóp chặt cổ của cô, An Dĩ Nhược đau đớn ngưỡng mặt lên, hít thở nhất thời trở nên khó khăn, Cố Dạ lạnh lùng nhìn cô, như là một con ma thú nổi điên, cực kỳ giận dữ nói: "Muốn chết, hả? Giường của Cố Dạ không phải ai cũng có thể bò lên." Dừng một chút, anh cười tà mị, "Nhưng cũng không khó. Bạn giường của tôi chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện: một, phụ nữ. Hai, sống." Trên tay hơi dùng lực, hài lòng nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ hơi tái nhợt, "Tôi muốn thứ gì cũng có hai kết quả, một thuận theo hoặc hủy diệt."
An Dĩ Nhược thở hổn hển ngước nhìn anh, ánh mắt quật cường không chịu khuất phục, há miệng thở dốc nhưng phát không ra tiếng, cô cảm thấy cái cổ của mình cũng sắp bị anh ta bóp đứt, thậm chí lờ mờ nghe được tiếng xương cốt gãy. Đau đớn nhắm mắt lại, giống như không có sợ hãi chờ đợi người đàn ông xử trí, chờ đợi cái chết buông xuống.
Cô không có sức phản kháng, cô cũng sẽ không thuận theo, cô thà rằng bị phá hủy.
"Mà tôi bây giờ còn chưa muốn hủy đi cô." Cố Dạ cong môi cười khẽ, lực tay hơi buông lỏng chút, "Tôi cam đoan đây sẽ là trò chơi kích thích. Khuôn mặt xinh đẹp thế này, thân thể dịu dàng thế này, nếu như cứ bị hủy như vậy... Chậc chậc chậc... Vậy thật sự là quá đáng tiếc rồi." Cố Dạ nghiêng đầu liếc nhìn cô, hơi thở nóng rực phất qua bên tai cô, anh nói chuyện say sưa: "Tôi sẽ dạy cô thế nào là khuất phục."
An Dĩ Nhược hít thở khó khăn, ý thức có chút mơ màng, dĩ nhiên nghe không rõ anh còn nói gì. Trong lúc người đàn ông buông tay, thân thể mềm yếu của cô ngã xuống mặt đất.
Cố Dạ nhắm mắt, đưa tay lấy áo ngủ che khuất □ ở ngoài đôi chân cân xứng của cô, sau đó cúi người ôm cô lên, để mặt cô nhẹ nhàng tựa vào cổ của anh, anh vỗ nhẹ vào lưng của cô, khuôn mặt dịu dàng vuốt ve trán của cô, "Vì sao không chịu nghe lời? Vì sao lại cứ chọc giận tôi?" Trong lúc nói, giống như ôm đứa nhỏ vậy ôm cô ra khỏi phòng.
Song, hết thảy điều này cũng không kết thúc như vậy.
Cố Dạ cứ ôm cô như vậy, đi xuyên qua hành lang, qua vườn hoa, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người hầu dọc đường, tự mình ôm người phụ nữ vào căn phòng tối đen ẩm ướt. Nơi đó không có giường, cũng không có chăn mềm, An Dĩ Nhược cứ bị Cố Dạ vứt bỏ ở trên mặt đất như vậy, mê man ước chừng mười giờ.
Anh muốn cho cô một bài học, để cô vĩnh viễn cũng không quên được.
Lúc rời khỏi nơi đó thần trí vẫn còn hỗn độn, cô chỉ cảm thấy được dường như là bị người ném ra khoảng cách rất xa, sau đó bị ngã thật mạnh xuống mặt đất, lại sau đó, nước lạnh băng trút ở trên đầu và thân cô, cuối cùng, nghe được cái âm thanh đáng sợ ấy gọi tên của cô.
Người đàn ông tự phụ đó, ma quỷ đó. Anh ta không phải muốn bóp chết cô sao? Vì sao không có hủy đi cô?
Anh ta nói anh ta là Cố Dạ, anh ta nói để cô trở thành người phụ nữ của anh ta, nhưng cô vốn không biết anh ta là ai, thậm chí còn chưa có kịp hỏi vì sao chẳng biết tại sao bị anh ta bắt tới nơi này, mà suýt nữa bị anh ta bóp chết, lại bị anh ta giam lỏng giống như ngồi tù vậy.
Cố Dạ gọi một tiếng, thật lâu sau không thấy cô có bất kỳ phản ứng gì, ngồi ở trên ghế bành rộng rãi thoải mái, nhận lấy trà đậm người hầu đưa tới uống một hớp nhỏ, cười nhạt đứng dậy đi tới trước người cô ngồi xổm xuống, bàn tay to mơn trớn tóc quăn tựa như làn sóng chảy của cô, giọng nói yêu thương dịu dàng giống như cha vậy: "Tôi biết cô đã tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi chứng minh cô có bao nhiêu kiên cường." Năm ngón tay gập lại, nắm lấy tóc quăn của cô buộc cô ngẩng đầu lên.
Da đầu đau đớn khó nhịn, An Dĩ NHược từ từ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông không gì sánh nổi, cô ra sức hít thở mùi không có bị không khí ăn mòn, ánh mắt hờ hững cùng anh nhìn nhau, yếu ớt hỏi: "Anh muốn thế nào? Giết tôi đi, tôi không muốn trở thành người phụ nữ của anh."
Cố Dạ thản nhiên dời mắt, làm ra vẻ thương tiếc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa: "Tôi không giết người. Máu rất bẩn, tôi sợ bắn vào trên người." Anh cười, ý bảo cô nhìn qua phía cửa.
Cảm giác được tay nắm tóc mình hơi buông lỏng chút, An Dĩ Nhược theo ánh mắt của anh nhìn về phía cửa.
Khứu giác vượt lên trước thị giác một bước có điều cảm giác được, một mùi tanh hôi khó ngửi phả vào mặt, khiến cô nhịn không được nôn khan mấy cái, thời gian quá dài không có ăn uống gì, cuối cùng chỉ nôn ra một miệng nước chua. Tầm mắt mơ hồ thoáng chốc trở nên tỉnh táo chút, An Dĩ Nhược nhìn thấy có người dắt một con súc vật đứng ở cửa, cô hoảng sợ mở to mắt.
Sói. Dĩ nhiên là sói.
Là con sói đen, thân hình dài nhỏ mà mềm mại khỏe mạnh, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra rất dài, sâu trong đôi mắt xanh hung ác tàn bạo bắn thẳng về phía mình.
Thân thể đột nhiên suy sụp căng thẳng, nước mắt của An Dĩ Nhược rốt cuộc kìm không được, giọt giọt chảy xuống.
Ma quỷ này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta muốn để cho con sói này ăn mình sao? Trong phút chốc, cô dường như cảm giác được hàm răng sắc nhọn này cắn xé thân thể truyền đến từng cơn đau dữ dội.
Cố Dạ say sưa nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của cô, cười khẽ nói: "Con sói này dường như đói bụng rất lâu, cô nói xem, nếu coi cô như bữa sáng, sẽ ăn no chứ?"
An Dĩ Nhược giật thót mình, thân thể không tự chủ được nhích lại về phía đằng sau, Cố Dạ thuận thế ôm cô vào trong ngực, ý cười trên mặt dần dần sâu hơn, suy cho cùng cô vẫn sẽ sợ, xem ra xương cốt của cô cũng không có nhiều cứng rắn, đúng là cô vẫn còn có sợ hãi.
Cô kiên cường hơn nữa, đúng là vẫn còn sợ đau, sợ chết.
"Đó là vật cưng của tôi, thích nó chứ?" Cho dù là câu hỏi, cũng không cần người phụ nữ trả lời, Cố Dạ nới tay tự ý nói: "Tôi thích sói. Dũng cảm như hổ, thông minh như cáo, uyển chuyển như chó." Dùng ánh mắt ý bảo người hầu dắt sói đến trước mặt.
Sắc mặt An Dĩ Nhược trắng bệch như tờ giấy, thân thể theo bản năng muốn dịch chuyển đến phía sau. Có lẽ là cực yếu, có lẽ là thật sự bị sợ hãi, mắt thấy súc vật kia từng bước một tới gần, cô ngay cả nhúc nhích cũng không có sức.
Cố Dạ ngồi xổm ở sau lưng cô, đưa tay giữ đầu của cô ép vào trong ngực, "Sợ nó sao?" Nhẹ giọng cười, dơ tay sờ vào con sói đó.
Con sói này dường như nhận ra chủ nhân vậy, nghiêng đầu qua mặc cho anh ta vuốt ve, ánh mắt xanh bắn ra lại chớp mắt nhìn An Dĩ Nhược không rời, làm như nhận định cô là con mồi của nó.
Cảm giác được nao núng của cô, Cố Dạ nắm lấy tay cô thò về phía con sói này, An Dĩ Nhược nhất thời nghẹn ngào, "Đừng... Đừng..."
"Đừng sợ, nó là tôi nuôi, không dám lỗ mãng." Cố Dạ nắm chặt tay cô chạm vào bộ lông đen nhánh của con sói, An Dĩ Nhược bật khóc, thân thể run rẩy đến càng lúc càng dữ dội.
Không để ý tới thút thít của cô, Cố Dạ nắm lấy tay của cô lần lượt vuốt ve bộ lông của con sói, dịu dàng nói: "Mở to mắt, nó xinh đẹp biết bao."
Nếu như anh chỉ là muốn dọa cô, thì mục đích của anh đạt được rồi. Lúc này An Dĩ Nhược cắn chặt môi dưới, nhắm chặt mắt dùng sức lắc đầu, cô không muốn nhìn, cô không dám. Cô mắng chửi anh ở trong lòng, kẻ điên này, sao anh ta có thể nuôi sói? Súc vật này cách cô gần như vậy, chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, cô liền bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn thành mảnh nhỏ.
Hài lòng nhìn thấy An Dĩ Nhược sợ tới mức run rẩy, buông lỏng tay cô ôm cô vào trong ngực, ngẩng đầu hỏi: "Bỏ đói bao lâu?"
Người hầu cung kính cúi đầu, đáp: "Suốt cả hai ngày."
"Hai ngày?" Cố Dạ nhíu mày, vẻ mặt làm như không hài lòng lắm, trong đầu lại xuất hiện u uất ngoạm cắn máu tanh , sau đó vẻ mặt có vài phần say sưa, "Dĩ Nhược, cô biết không, sói, nếu cực đói, cũng sẽ bị bức ra thú tính nguyên thủy nhất." Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng thoáng chốc trở nên cứng đờ, như là đắm chìm ở trong ý chí của mình, đánh mất hết thảy, anh dơ tay vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui, ôm ngang cô lên: "Đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng nói là sói, ai cũng không thể tổn hại cô, uhm`?
Một giọng nói quỷ mị vang vọng ở bên tai cô, mạnh mẽ chống đỡ cuối cùng một tia ý thức dần dần mơ màng, An Dĩ Nhược nghiêng đầu mê man.
Cố Dạ ôm cô trở về phòng, dùng chăn ấm đắp ở thân thể nhỏ nhắn yếu ớt lạnh băng của cô, "Tôi thích cô cũng không đại biểu tôi sẽ không đùa chết cô. Cho nên, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi." Yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đáy mắt dâng lên dịu dàng hiếm thấy, mở miệng nói lại lạnh như gió đông giá rét thấu xương: "Lại không nghe lời, tôi sẽ để súc vật này xé nát cô."
[1] Dostoyevsky: là nhà văn nổi tiếng người Nga. Cùng với Lev Tolstoy, Dostoevsky được xem là một trong hai nhà văn Nga vĩ đại thế kỷ 19.
[2] Ostrovsky: là một nhà văn quân đội nổi tiếng Liên Xô.
Zweig[3] còn nói qua: Sợ hãi là một mặt gương biến dạng, nó đem một lực vô cùng nhỏ này khuếch trương, ngẫu nhiên cơ bắp rung động trở nên lớn đến đáng sợ, rõ ràng như hình vẽ truyện tranh vậy, mà một khi sức tưởng tượng của con người bị kích thích, lại sẽ giống như một con ngựa thoát cương mà chạy điên cuồng, gạt bỏ đi tìm kiếm nhất, với mọi khả năng khó tin nhất."
[3] Zweig: là một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới.
Lúc ngất xỉu, trong đầu An Dĩ Nhược đột nhiên xuất hiện ra hai câu châm ngôn sợ hãi này, cô không mở miệng nổi, nhưng trong lòng nhiều lần lẩm bẩm, lẩm bẩm.
An Dĩ Nhược có chút kiên cường, nhưng cô cũng sẽ sợ hãi, từ chỗ sâu trong đáy lòng lan toả tới sợ hãi. Cô sợ cứ như vậy chết tại một cái nơi xa lạ này, bị người đàn ông ma quỷ có khuôn mặt thiên sứ này hành hạ đến chết.
Cảm giác mình giống như là một chiếc lá không nơi nương tựa, trước khi bị ngâm nước lạnh ăn mòn, đau đớn xuyên thấu qua thân thể của cô, An Dĩ Nhược cảm giác mình giống như là bị người hung hăng ném từ trên cao xuống, cả người không có một chỗ da thịt lành lặn, máu thịt lẫn lộn.
Thần trí mơ màng khôi phục lại chút tỉnh táo, cô nằm sấp trên mặt đất, mặc cho nước lạnh lẽo vô tình trút xuống đầu.
"Dĩ Nhược." Người đàn ông hơi mím môi, nhẹ nhàng gọi lên tên của cô.
Giọng nói dịu dàng mềm mại truyền vào trong tai cô, có loại cảm giác sởn gai ốc, giọng nói dễ nghe như vậy mà lại xuất ra từ trong miệng của một ác ma. Mãi đến lúc này, An Dĩ Nhược mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn sống trên thế giới này, có lẽ thật sự không thể suy nghĩ một cách tuyệt đối để đi ứng phó hết thảy. Tựa như người đàn ông trước mặt, bộ dáng đẹp hơn nữa, vẫn là quỷ.
Anh nói: "Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi."
An Dĩ Nhược ngừng lại một chút. Sau đó, cô xoay người nhìn Cố Dạ có nhiều hứng thú nhìn mình, ngay sau đó, một nụ cười động lòng người hiện lên ở bên môi, hai người cứ nhìn nhau như vậy, An Dĩ Nhược nhìn thấy trầm tĩnh của mình trong mắt anh ta, nhưng, càng trầm tĩnh như vậy là càng đang che giấu cảm xúc cuồn cuộn ở chỗ sâu trong lòng, cô nhìn anh từ từ áp mặt xuống, ngay tại phút chốc anh sắp phủ lên đôi môi mềm mại của cô, cô nhìn chăm chăm vào mắt của anh ta ung dung nói: "Anh để ý đạt được một thi thể sao?"
Cố Dạ dừng lại động tác, thân thể cứng còng. Bọn họ tựa vào gần như vậy, gần đến hơi thở nóng rực của anh dễ dàng phả ở trên mặt cô, gần đến chóp mũi của bọn họ cơ hồ chạm vào nhau, hồi lâu sau, anh từ từ buông cô ra, chậm rãi đứng lên, tình cảm dịu dàng tràn đầy trong mắt dần dần bị ánh giá lạnh thay thế chỗ, "Tôi nên cho cô hiểu biết tôi trước." Anh mỉm cười nhíu mày, nụ cười này nhìn ở trong mắt cô không hề cười.
Ngay sau đó, ngón tay thon dài của người đàn ông bóp chặt cổ của cô, An Dĩ Nhược đau đớn ngưỡng mặt lên, hít thở nhất thời trở nên khó khăn, Cố Dạ lạnh lùng nhìn cô, như là một con ma thú nổi điên, cực kỳ giận dữ nói: "Muốn chết, hả? Giường của Cố Dạ không phải ai cũng có thể bò lên." Dừng một chút, anh cười tà mị, "Nhưng cũng không khó. Bạn giường của tôi chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện: một, phụ nữ. Hai, sống." Trên tay hơi dùng lực, hài lòng nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ hơi tái nhợt, "Tôi muốn thứ gì cũng có hai kết quả, một thuận theo hoặc hủy diệt."
An Dĩ Nhược thở hổn hển ngước nhìn anh, ánh mắt quật cường không chịu khuất phục, há miệng thở dốc nhưng phát không ra tiếng, cô cảm thấy cái cổ của mình cũng sắp bị anh ta bóp đứt, thậm chí lờ mờ nghe được tiếng xương cốt gãy. Đau đớn nhắm mắt lại, giống như không có sợ hãi chờ đợi người đàn ông xử trí, chờ đợi cái chết buông xuống.
Cô không có sức phản kháng, cô cũng sẽ không thuận theo, cô thà rằng bị phá hủy.
"Mà tôi bây giờ còn chưa muốn hủy đi cô." Cố Dạ cong môi cười khẽ, lực tay hơi buông lỏng chút, "Tôi cam đoan đây sẽ là trò chơi kích thích. Khuôn mặt xinh đẹp thế này, thân thể dịu dàng thế này, nếu như cứ bị hủy như vậy... Chậc chậc chậc... Vậy thật sự là quá đáng tiếc rồi." Cố Dạ nghiêng đầu liếc nhìn cô, hơi thở nóng rực phất qua bên tai cô, anh nói chuyện say sưa: "Tôi sẽ dạy cô thế nào là khuất phục."
An Dĩ Nhược hít thở khó khăn, ý thức có chút mơ màng, dĩ nhiên nghe không rõ anh còn nói gì. Trong lúc người đàn ông buông tay, thân thể mềm yếu của cô ngã xuống mặt đất.
Cố Dạ nhắm mắt, đưa tay lấy áo ngủ che khuất □ ở ngoài đôi chân cân xứng của cô, sau đó cúi người ôm cô lên, để mặt cô nhẹ nhàng tựa vào cổ của anh, anh vỗ nhẹ vào lưng của cô, khuôn mặt dịu dàng vuốt ve trán của cô, "Vì sao không chịu nghe lời? Vì sao lại cứ chọc giận tôi?" Trong lúc nói, giống như ôm đứa nhỏ vậy ôm cô ra khỏi phòng.
Song, hết thảy điều này cũng không kết thúc như vậy.
Cố Dạ cứ ôm cô như vậy, đi xuyên qua hành lang, qua vườn hoa, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người hầu dọc đường, tự mình ôm người phụ nữ vào căn phòng tối đen ẩm ướt. Nơi đó không có giường, cũng không có chăn mềm, An Dĩ Nhược cứ bị Cố Dạ vứt bỏ ở trên mặt đất như vậy, mê man ước chừng mười giờ.
Anh muốn cho cô một bài học, để cô vĩnh viễn cũng không quên được.
Lúc rời khỏi nơi đó thần trí vẫn còn hỗn độn, cô chỉ cảm thấy được dường như là bị người ném ra khoảng cách rất xa, sau đó bị ngã thật mạnh xuống mặt đất, lại sau đó, nước lạnh băng trút ở trên đầu và thân cô, cuối cùng, nghe được cái âm thanh đáng sợ ấy gọi tên của cô.
Người đàn ông tự phụ đó, ma quỷ đó. Anh ta không phải muốn bóp chết cô sao? Vì sao không có hủy đi cô?
Anh ta nói anh ta là Cố Dạ, anh ta nói để cô trở thành người phụ nữ của anh ta, nhưng cô vốn không biết anh ta là ai, thậm chí còn chưa có kịp hỏi vì sao chẳng biết tại sao bị anh ta bắt tới nơi này, mà suýt nữa bị anh ta bóp chết, lại bị anh ta giam lỏng giống như ngồi tù vậy.
Cố Dạ gọi một tiếng, thật lâu sau không thấy cô có bất kỳ phản ứng gì, ngồi ở trên ghế bành rộng rãi thoải mái, nhận lấy trà đậm người hầu đưa tới uống một hớp nhỏ, cười nhạt đứng dậy đi tới trước người cô ngồi xổm xuống, bàn tay to mơn trớn tóc quăn tựa như làn sóng chảy của cô, giọng nói yêu thương dịu dàng giống như cha vậy: "Tôi biết cô đã tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi chứng minh cô có bao nhiêu kiên cường." Năm ngón tay gập lại, nắm lấy tóc quăn của cô buộc cô ngẩng đầu lên.
Da đầu đau đớn khó nhịn, An Dĩ NHược từ từ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông không gì sánh nổi, cô ra sức hít thở mùi không có bị không khí ăn mòn, ánh mắt hờ hững cùng anh nhìn nhau, yếu ớt hỏi: "Anh muốn thế nào? Giết tôi đi, tôi không muốn trở thành người phụ nữ của anh."
Cố Dạ thản nhiên dời mắt, làm ra vẻ thương tiếc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa: "Tôi không giết người. Máu rất bẩn, tôi sợ bắn vào trên người." Anh cười, ý bảo cô nhìn qua phía cửa.
Cảm giác được tay nắm tóc mình hơi buông lỏng chút, An Dĩ Nhược theo ánh mắt của anh nhìn về phía cửa.
Khứu giác vượt lên trước thị giác một bước có điều cảm giác được, một mùi tanh hôi khó ngửi phả vào mặt, khiến cô nhịn không được nôn khan mấy cái, thời gian quá dài không có ăn uống gì, cuối cùng chỉ nôn ra một miệng nước chua. Tầm mắt mơ hồ thoáng chốc trở nên tỉnh táo chút, An Dĩ Nhược nhìn thấy có người dắt một con súc vật đứng ở cửa, cô hoảng sợ mở to mắt.
Sói. Dĩ nhiên là sói.
Là con sói đen, thân hình dài nhỏ mà mềm mại khỏe mạnh, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra rất dài, sâu trong đôi mắt xanh hung ác tàn bạo bắn thẳng về phía mình.
Thân thể đột nhiên suy sụp căng thẳng, nước mắt của An Dĩ Nhược rốt cuộc kìm không được, giọt giọt chảy xuống.
Ma quỷ này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta muốn để cho con sói này ăn mình sao? Trong phút chốc, cô dường như cảm giác được hàm răng sắc nhọn này cắn xé thân thể truyền đến từng cơn đau dữ dội.
Cố Dạ say sưa nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của cô, cười khẽ nói: "Con sói này dường như đói bụng rất lâu, cô nói xem, nếu coi cô như bữa sáng, sẽ ăn no chứ?"
An Dĩ Nhược giật thót mình, thân thể không tự chủ được nhích lại về phía đằng sau, Cố Dạ thuận thế ôm cô vào trong ngực, ý cười trên mặt dần dần sâu hơn, suy cho cùng cô vẫn sẽ sợ, xem ra xương cốt của cô cũng không có nhiều cứng rắn, đúng là cô vẫn còn có sợ hãi.
Cô kiên cường hơn nữa, đúng là vẫn còn sợ đau, sợ chết.
"Đó là vật cưng của tôi, thích nó chứ?" Cho dù là câu hỏi, cũng không cần người phụ nữ trả lời, Cố Dạ nới tay tự ý nói: "Tôi thích sói. Dũng cảm như hổ, thông minh như cáo, uyển chuyển như chó." Dùng ánh mắt ý bảo người hầu dắt sói đến trước mặt.
Sắc mặt An Dĩ Nhược trắng bệch như tờ giấy, thân thể theo bản năng muốn dịch chuyển đến phía sau. Có lẽ là cực yếu, có lẽ là thật sự bị sợ hãi, mắt thấy súc vật kia từng bước một tới gần, cô ngay cả nhúc nhích cũng không có sức.
Cố Dạ ngồi xổm ở sau lưng cô, đưa tay giữ đầu của cô ép vào trong ngực, "Sợ nó sao?" Nhẹ giọng cười, dơ tay sờ vào con sói đó.
Con sói này dường như nhận ra chủ nhân vậy, nghiêng đầu qua mặc cho anh ta vuốt ve, ánh mắt xanh bắn ra lại chớp mắt nhìn An Dĩ Nhược không rời, làm như nhận định cô là con mồi của nó.
Cảm giác được nao núng của cô, Cố Dạ nắm lấy tay cô thò về phía con sói này, An Dĩ Nhược nhất thời nghẹn ngào, "Đừng... Đừng..."
"Đừng sợ, nó là tôi nuôi, không dám lỗ mãng." Cố Dạ nắm chặt tay cô chạm vào bộ lông đen nhánh của con sói, An Dĩ Nhược bật khóc, thân thể run rẩy đến càng lúc càng dữ dội.
Không để ý tới thút thít của cô, Cố Dạ nắm lấy tay của cô lần lượt vuốt ve bộ lông của con sói, dịu dàng nói: "Mở to mắt, nó xinh đẹp biết bao."
Nếu như anh chỉ là muốn dọa cô, thì mục đích của anh đạt được rồi. Lúc này An Dĩ Nhược cắn chặt môi dưới, nhắm chặt mắt dùng sức lắc đầu, cô không muốn nhìn, cô không dám. Cô mắng chửi anh ở trong lòng, kẻ điên này, sao anh ta có thể nuôi sói? Súc vật này cách cô gần như vậy, chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, cô liền bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn thành mảnh nhỏ.
Hài lòng nhìn thấy An Dĩ Nhược sợ tới mức run rẩy, buông lỏng tay cô ôm cô vào trong ngực, ngẩng đầu hỏi: "Bỏ đói bao lâu?"
Người hầu cung kính cúi đầu, đáp: "Suốt cả hai ngày."
"Hai ngày?" Cố Dạ nhíu mày, vẻ mặt làm như không hài lòng lắm, trong đầu lại xuất hiện u uất ngoạm cắn máu tanh , sau đó vẻ mặt có vài phần say sưa, "Dĩ Nhược, cô biết không, sói, nếu cực đói, cũng sẽ bị bức ra thú tính nguyên thủy nhất." Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng thoáng chốc trở nên cứng đờ, như là đắm chìm ở trong ý chí của mình, đánh mất hết thảy, anh dơ tay vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui, ôm ngang cô lên: "Đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng nói là sói, ai cũng không thể tổn hại cô, uhm`?
Một giọng nói quỷ mị vang vọng ở bên tai cô, mạnh mẽ chống đỡ cuối cùng một tia ý thức dần dần mơ màng, An Dĩ Nhược nghiêng đầu mê man.
Cố Dạ ôm cô trở về phòng, dùng chăn ấm đắp ở thân thể nhỏ nhắn yếu ớt lạnh băng của cô, "Tôi thích cô cũng không đại biểu tôi sẽ không đùa chết cô. Cho nên, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi." Yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đáy mắt dâng lên dịu dàng hiếm thấy, mở miệng nói lại lạnh như gió đông giá rét thấu xương: "Lại không nghe lời, tôi sẽ để súc vật này xé nát cô."
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ