Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 85: Viên kẹo thứ tám mươi lăm
Mười phút mở màn, lúc MC đứng trên sân khấu khuấy động bầu không khí, Từ Lạc Dương không nhịn được mà đọc thầm ở trong lòng “Nhanh xuống đi nhanh xuống đi”. Đến lúc khách mời trao giải đứng chung một chỗ ngượng ngùng nói chuyện, trong lòng cậu tiếp tục đọc thầm “Nhanh xuống đi nhanh xuống đi”. Ngay cả lúc diễn viên mà cậu thích nhận được giải thưởng, đứng sau microphone phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng, trong lòng cậu vẫn là câu “Nhanh xuống đi”.
—— Tui muốn nhìn anh Trường An nhà tui đoạt giải!
Mặc dù biểu cảm của Từ Lạc Dương chẳng chút thay đổi, nụ cười tiêu chuẩn duy trì rất tốt, nhưng Thích Trường An vẫn nhận ra cậu sốt ruột, bèn lợi dụng ánh đèn mờ tối bí mật nắm tay cậu. Mấy giây sau, anh đang định buông ra bèn cảm nhận được Từ Lạc Dương nắm ngược lại tay anh, nắm thật chặt không chịu buông. Thích Trường An hơi bất đắc dĩ, sau đó để mặc cậu.
Từng hạng mục giải thưởng lớn được công bố, bầu không khí của buổi lễ cũng dần dần bắt đầu căng thẳng. Từ Lạc Dương biết camera đang quay mình, nhưng cậu chẳng thể nào mỉm cười nổi —— thật sự rất hồi hộp! Bệnh tim sắp phát tác luôn rồi!
Cảm giác được lòng bàn tay mình sắp đổ mồ hôi, Từ Lạc Dương từng chút từng chút nhích lại gần Thích Trường An, rồi nhỏ giọng nói một câu: “Trường An, em căng thẳng!” Trong giọng nói mang theo chút ỷ lại mà cậu không nhận ra.
Thích Trường An ngoéo lấy ngón tay cậu, khóe miệng hiện lên chút ý cười: “Ngoan, em nghĩ về việc sau khi lễ trao giải kết thúc anh muốn dẫn em đi gặp anh trai của anh đi.”
!!
Cách này có hiệu quả, Từ Lạc Dương vừa nghĩ tới việc phải gặp phụ huynh, chợt cảm thấy không phải chỉ là lễ trao giải thôi sao, có gì mà phải căng thẳng chứ? Có đáng sợ bằng việc gặp phụ huynh không? Hoàn toàn không!
Vì thế cậu liền từ trong hoảng loạn lập tức bình tĩnh lại.
Trên sân khấu đang trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, người nhận được giải là một đạo diễn rất trẻ, chỉ mới 24 tuổi. Cậu ta đứng sau giá micro, nghiêm túc lấy một tờ giấy to bằng lòng bàn tay từ trong túi âu phục ra, giới thiệu: “Đây là tôi chuẩn bị để phòng ngừa xảy ra tình huống bản thân mình sẽ quên lời cần nói, giờ xem ra, cái này rất cần thiết, bởi vì đứng ở đây đầu óc tôi rất trống rỗng.”
Từ Lạc Dương cũng cười theo, sau đó rất vui vẻ vỗ tay thật to.
Sau khi người giành được giải thưởng kết thúc việc nêu cảm nghĩ, hiện trường một lần nữa yên tĩnh lại, MC đứng ở giữa sân khấu trao giải nói: “Mọi người đều biết, tiếp theo đây chúng tôi sẽ trao giải nam chính xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất.” Anh ta nhìn xung quanh, cười nói: “Được rồi, tôi quyết định phải bớt nói một hai câu, nếu không khán giả sẽ rất bất mãn.”Tiếp đó, anh ta lại dùng vẻ mặt và giọng nói vô cùng khoa trương mà nói tiếp:“MC kia bị sao vậy? Tôi chẳng muốn nhìn thấy anh ta chút nào! Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai giành được giải thưởng thôi!”
Anh ta vẫy tay, lùi ra phía sau một bước, mọi người trong khán phòng đều vô cùng nể tình mà vỗ tay.
“Được rồi, giờ chúng tôi xin mời Julian – Cranston lên sân khấu, giúp chúng tôi trao giải thưởng này!”
Từ Lạc Dương nghe thấy cái tên này, rất nhanh đã phản ứng lại, đối phương là ảnh hậu đại mãn quán của năm ngoái. Tình huống cũng giống y như Thích Trường An, dựa vào một vai diễn đã quét sạch tất cả các lễ trao giải lớn của năm ngoái, cầm giải thưởng đến nhũn tay.
Rõ ràng là khoảnh khắc cực kỳ căng thẳng, nhưng suy nghĩ của Từ Lạc Dương lại dần dần chạy đi xa, cậu bắt đầu nhớ lại —— trước đây lúc Thích Trường An nhận giải, phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng hình như đều rất ngắn gọn, một hai câu là xong rồi, cũng chẳng có biểu cảm gì gọi là vui mừng hay là kích động, nhận giải thưởng xong liền rời đi.
Cơ mà cực kỳ đẹp trai, là vẻ đẹp khiến người ta không nỡ chớp mắt một cái.
Trong khoảng thời gian ngắn mà cậu thất thần, Julian mặc một bộ váy màu đỏ dài chấm đất đang công bố danh sách được đề cử: “… Louis – Carlton, 《Đầm lầy tuyệt vọng》; Wayne – Carlos, 《Đường chân trời》; Davy – Schofield, 《Trốn thoát khỏi đảo thần bí》; Thích Trường An, 《Lối rẽ》; Từ Lạc Dương, 《Lối rẽ》.”
Cùng lúc cô đọc danh sách người được đề cử, trên màn hình lớn sau lưng cô, cũng xuất hiện cảnh phim của năm người. Rất nhanh, hình ảnh lại chuyển, dựa theo trình tự bắt đầu chiếu một đoạn phim ngắn đã được biên tập.
Lúc Thích Trường An xuất hiện trên màn hình lớn, Từ Lạc Dương bỗng nhiên bắt đầu thả lỏng, cậu nhìn hình ảnh trên màn hình lớn rất chăm chú —— Hứa Trạm do Thích Trường An diễn đang làm mộc, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, khiến một nửa khuôn mặt hắn đều bị khuất trong bóng râm, không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng mỗi một người đều có thể cảm giác được, hắn đang căng thẳng, đang vui mừng, đồng thời hơi luống cuống, còn cực kỳ kiềm chế.
Từ Lạc Dương nhớ lại cảnh này, là lúc Tần Triều do cậu thủ vai tới tìm Hứa Trạm. Hứa Trạm rất ít nói, vậy nên trong một đoạn này chỉ có một câu thoại rất ngắn, nhưng chỉ cần những biểu cảm và một vài động tác nhỏ, cũng đủ làm cho tâm trạng của khán giả bị nhân vật tác động.
Ngồi tại chỗ, Từ Lạc Dương lặng lẽ vui vẻ —— chắc chắn có thể sờ sờ cúp của Trường An rồi!
Sau khi đoạn phim này chiếu xong, hình ảnh rất nhanh đã chuyển tới hình ảnh thực của Thích Trường An tại hiện trường. Từ Lạc Dương nhìn màn hình lớn, rồi lại nhìn người ở bên cạnh mình, cảm giác tự hào trong lòng tuôn ra như suối —— nhìn đi, đây là Thích Thích của tui!
Tiếp theo, trên màn hình lớn liền xuất hiện sườn mặt của chính cậu. Gần như chỉ cần một cái liếc mắt, Từ Lạc Dương đã biết đây là cảnh nào —— Tần Triều do cậu thủ vai nghi ngờ người bạn tốt của mình là hung thủ giết người, lần đầu tiên chĩa súng vào Hứa Trạm.
Xem xong hai đoạn phim đã được biên tập này, Từ Lạc Dương chợt nhận ra, cho tới bây giờ, cách lúc đóng máy đã hơn nửa năm, nhưng cậu vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng mà cậu và Thích Trường An đã đóng ở trong đó, vẫn còn nhớ mỗi một lời thoại mà bọn họ đã từng diễn với nhau.
“Giờ tôi sắp đọc tên người giành được giải nam chính xuất sắc nhất.” Julian mở tấm thẻ màu bạc trong tay ra, sau khi nhìn thấy tên ở phía trên, cô dừng lại mấy giây, hình như hơi ngạc nhiên. Rất nhanh, cô đã tới gần micro: “Từ Lạc Dương, 《Lối rẽ》!”
Tiếng vỗ tay ở hiện trường giống như thủy triều khiến Từ Lạc Dương tỉnh táo lại, cậu theo bản năng nhìn về phía Thích Trường An, trong lòng bỗng nhiên hơi thất vọng. Cậu nhận ra, thật ra trong lòng cậu càng mong Thích Trường An nhận được giải hơn —— Trường An của cậu giỏi như vậy mà!
Ngay lúc này, giọng của Julian lại vang lên: “Thích Trường An, 《Lối rẽ》!”
Toàn hội trường kinh ngạc! Giải thưởng Bạch Ngân lần này, hóa ra lại có song ảnh đế! Sau khi im lặng trong phút chốc, tiếng vỗ tay chưa lắng lại càng thêm nhiệt liệt, giống như sóng lớn ập đến.
Từ Lạc Dương cũng sững sờ, vài giây sau mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Thích Trường An, nụ cười rực rỡ, mặt mày đều cong lên. Thích Trường An cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh vẻ mặt anh đã khôi phục lại bình thường, anh bèn đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, hết sức ăn ý cùng nhau đi lên sân khấu trao giải. Mà hình ảnh trên màn hình lớn, cũng chuyển thành cảnh tượng Từ Lạc Dương và Thích Trường An đứng song song ở trong phim.
Lúc này, khoảnh khắc công bố kết quả người nhận được giải thưởng, livestream ở trong nước thiếu chút nữa bị tê liệt! Màn hình bình luận gia tăng không ngừng, lại còn có vô số người chen chúc vào xem truyền hình trực tiếp, kéo số lượng người xem cấp tốc thăng tiến.
“—— Căng thẳng đến mức bất tỉnh! Giờ chỉ muốn rít gào! A a a a a!”
“—— A a a a song ảnh đế! Cổ Thành của mị giành được song ảnh đế! Không được rồi lúc phim chiếu tui phải đi coi tới 21 lần!”
“—— Tui nhớ trong lịch sử Flanders, có một lần xuất hiện song ảnh đế, chắc là vào hai mươi hai năm trước, là giải thưởng do một cặp anh em sinh đôi giành được! A a a a a đập nát điện thoại cho Trường An Lạc Dương!”
“—— Hix ngược chó trước quần chúng toàn thế giới, đồ đôi nha! Hoa diên vĩ và hoa kim tước thật sự rất đau mắt!”
“—— Mấy người có chú ý tới vẻ mặt lúc nãy của Lạc Dương không? Bản thân mình đoạt giải, cậu ấy trước tiên nhìn Thích Trường An, vẻ mặt mất mát và không vui. Nhưng lúc nghe Thích Trường An cũng nhận được giải thưởng, lại nhìn Thích Trường An lập tức mỉm cười, nụ cười đó, chà chà chà, không chịu nổi không chịu nổi!”
“—— Nếu như tui nhớ không nhầm! Năm trước, Trường An dựa vào《Thợ săn tuyệt vọng》 đã giành được ảnh đế, mới cách một năm, vậy mà lại giành được thêm một cái! Đúng là Thích thần!”
Từ Lạc Dương đứng giữa sân khấu trao giải, bản thân cảm nhận được cái gì gọi là tim như nổi trống. Cậu không nhịn được liếc mắt nhìn Thích Trường An đứng bên cạnh, nhịp tim mới từ từ chậm lại, nụ cười càng xán lạn thêm một chút.
Nắm chặt cúp trong tay, không cần bàn bạc, Thích Trường An lui về sau nửa bước, đồng thời Từ Lạc Dương cũng tiến lên trước nửa bước, đến gần giá micro.
Cậu nhìn xung quanh hội trường, cùng Thích Trường An nhìn nhau cười, lúc này mới mở miệng dùng tiếng anh lưu loát nói: “Tôi không ngờ tôi có thể giành được giải thưởng này.”
Trong ống kính, Thích Trường An đứng ở phía sau, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu.
“Ba của tôi là đạo diễn điện ảnh, mẹ là biên kịch. Khi còn bé, ba tôi từng hỏi tôi ước mơ của tôi là gì. Tôi nói tôi thích điện ảnh, tôi hy vọng sau này có thể quay phim, làm một diễn viên giỏi. Tôi còn đánh cược với ba mẹ tôi rằng, nếu như tôi giành được giải thưởng Bạch Ngân, thì tôi muốn làm nam chính trong phim của bọn họ, khi đó tôi sáu tuổi.
Giờ tôi 26 tuổi, đã giành được giải thưởng Bạch Ngân, nhưng ba mẹ tôi đã rời khỏi thế giới này vào mười năm trước. Cảm ơn bọn họ vì đã cho tôi sinh mệnh và tình yêu, để tôi không sợ hãi bước trên con đường gian nan tiến về phía trước.”
Mũi hơi cay, Từ Lạc Dương ở trong lòng đọc tên Thích Trường An ba lần, lúc này tâm trạng mới hồi phục, cậu nói tiếp:
“Cảm ơn tâm huyết của đạo diễn, cảm ơn sự hi sinh của các staff, cảm ơn quản lý vẫn luôn nhọc lòng vì tôi, cảm ơn các fan vẫn luôn ủng hộ tôi, cảm ơn bản thân tôi vì chưa hề từ bỏ.” Sau khi nói xong, cậu lại đổi thành tiếng trung, nói lại một lần nữa.
Dừng lại mấy giây, ý cười trong mắt Từ Lạc Dương càng thêm sâu sắc: “Cuối cùng, phải cảm ơn người cộng tác của tôi, Thích Trường An. Anh ấy chỉ bảo cho tôi rất nhiều, khiến tôi hiểu, hi sinh vì vai diễn là một chuyện đương nhiên, cũng là một chuyện khiến người ta say mê mà hưởng thụ.”
Cậu không quay đầu nhìn Thích Trường An, vì cậu biết, đối phương vẫn luôn nhìn mình.
Tiếng vỗ tay vang như sấm, dưới sân khấu vang lên vô số tiếng hoan hô, sau cùng Từ Lạc Dương nhấc cúp trong tay lên, lùi về sau nửa bước, để Thích Trường An đứng ở phía trước cậu.
Thích Trường An đứng sau giá micro, khí thế vẫn kinh người như trước, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô ở hiện trường từ từ biến mất, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Cảm ơn.” Lúc Thích Trường An nói tiếng anh, giọng nói thuần hậu, phát âm cực kỳ mê người: “Cảm ơn bộ phim này, cho tôi cơ hội quen biết cậu ấy.”
“Cậu ấy” trong lời này chỉ ai, cực kỳ rõ ràng.
Nói xong câu phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng cực kỳ ngắn gọn này, Thích Trường An xoay người, vào lúc Từ Lạc Dương vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã trực tiếp ôm người vào trong lồng ngực mình.
Từ Lạc Dương vẫn hơi mờ mịt, nhưng đã thành thói quen giơ tay lên, vòng lấy lưng Thích Trường An. Nhìn ánh đèn chói mắt trên sân khấu, trong tay cậu cầm cúp, ôm Thích Trường An, nụ cười bên khóe miệng đều chẳng thể đè ép xuống được.
“—— Cảm ơn bộ phim này, cho tôi cơ hội quen biết cậu ấy!! Áu áu áu, mặc dù cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng của Thích thần nhà tui vẫn ngắn gọn như vậy, nhưng tui ở trong đó, đánh hơi được một cỗ mùi vị ngọt đến phát ngấy!”
“—— Ôm rồi ôm rồi, chậu cẩu lương to như sân bóng đá của tui đâu?? Nhanh mang lên đây! Mặc dù cũng chưa chắc đựng nổi cẩu lương này của Cổ Thành!”
“—— Cho tui biết không chỉ có một mình tui xem mà khóc đi, tại sao lúc Thích tiên sinh nói ra câu này, bất chợt tui lại chảy nước mắt! Tui phải đi viết ba vạn chữ tiểu kịch trường, đợi tui!”
“—— Đã chuẩn bị vẽ ảnh hoa diên vĩ và hoa kim tước rồi, chờ tui!! Vừa khóc vừa vẽ, tui cũng không biết sao mình lại khóc nữa! Hix.”
“—— Bọn họ đứng chung một chỗ, liền thuyết minh cho cái gì gọi là xứng đôi, cái gì gọi là một đôi! Nếu như bọn họ không phải là chân ái, tui sẽ livestream ăn thức ăn cho chó!”
Lễ trao giải Bạch Ngân vẫn chưa kết thúc, tin tức Từ Lạc Dương và Thích Trường An song song nhận được giải “nam chính xuất sắc nhất” đã chiếm lấy trang đầu của các web lớn. Trong vòng ba tiếng, hai cái tên ‘Thích Trường An’ và ‘Từ Lạc Dương’, kèm theo ‘Cổ Thành cp’, trực tiếp chiếm năm vị trí trong mười vị trí đầu của top hotsearch. Hình ảnh ôm nhau cuối cùng của bọn họ, đã lan truyền mạnh mẽ trên toàn bộ các trang mạng.
Mà lúc này, Thích Trường An và Từ Lạc Dương đang tham gia tiệc tối sau khi kết thúc lễ trao giải Bạch Ngân. Ăn liên tục ba miếng gà nướng nấm cục, cảm giác đói bụng của Từ Lạc Dương mới biến mất, cậu kéo Thích Trường An đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, hào hứng đề nghị: “Tụi mình chụp ảnh đi!”
Thích Trường An cười hỏi cậu: “Chụp gì?”
“Cúp!”
Tiếp đó, Từ Lạc Dương đặt hai cái cúp song song cùng một chỗ, sau khi tìm kĩ góc độ, bèn dùng di động chụp mấy tấm. Còn tuyển chọn trong số đó một tấm đẹp nhất, trực tiếp post lên weibo.
Cậu lại gần hỏi Thích Trường An: “Trường An, anh thấy viết gì thì hay hơn?”
“Gì cũng được, chỉ cần là em viết thì đều hay.”
Ngẩng mặt nhìn Thích Trường An, Từ Lạc Dương mặt mày hớn hở tiếp tục chọt màn hình điện thoại: “Vậy em sẽ tự do phát huy!”
Mấy chục giây sau, weibo của Từ Lạc Dương update một tấm ảnh cùng một câu nói, chưa tới nửa phút, Thích Trường An đã share ——
“Thích Trường An: Rất hân hạnh được quen biết em.// @Từ Lạc Dương: rất hân hạnh được quen biết anh [hình ảnh].”
Thấy Từ Lạc Dương đang xem bình luận, Thích Trường An suy nghĩ một chút, rồi đem bức ảnh này gửi cho Thích Trường Ân: “Sau khi tiệc tối kết thúc, em và em ấy sẽ cùng quay về.”
Thích Trường Ân trả lời rất nhanh: “Được, anh chờ các em.”
Tắt màn hình điện thoại, Thích Trường An phát hiện mình lại hơi căng thẳng —— hai người quan trọng nhất của anh trên thế giới này sắp gặp nhau rồi.
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Thích Thích, tụi mình sờ sờ cúp của nhau đi!
—— Tui muốn nhìn anh Trường An nhà tui đoạt giải!
Mặc dù biểu cảm của Từ Lạc Dương chẳng chút thay đổi, nụ cười tiêu chuẩn duy trì rất tốt, nhưng Thích Trường An vẫn nhận ra cậu sốt ruột, bèn lợi dụng ánh đèn mờ tối bí mật nắm tay cậu. Mấy giây sau, anh đang định buông ra bèn cảm nhận được Từ Lạc Dương nắm ngược lại tay anh, nắm thật chặt không chịu buông. Thích Trường An hơi bất đắc dĩ, sau đó để mặc cậu.
Từng hạng mục giải thưởng lớn được công bố, bầu không khí của buổi lễ cũng dần dần bắt đầu căng thẳng. Từ Lạc Dương biết camera đang quay mình, nhưng cậu chẳng thể nào mỉm cười nổi —— thật sự rất hồi hộp! Bệnh tim sắp phát tác luôn rồi!
Cảm giác được lòng bàn tay mình sắp đổ mồ hôi, Từ Lạc Dương từng chút từng chút nhích lại gần Thích Trường An, rồi nhỏ giọng nói một câu: “Trường An, em căng thẳng!” Trong giọng nói mang theo chút ỷ lại mà cậu không nhận ra.
Thích Trường An ngoéo lấy ngón tay cậu, khóe miệng hiện lên chút ý cười: “Ngoan, em nghĩ về việc sau khi lễ trao giải kết thúc anh muốn dẫn em đi gặp anh trai của anh đi.”
!!
Cách này có hiệu quả, Từ Lạc Dương vừa nghĩ tới việc phải gặp phụ huynh, chợt cảm thấy không phải chỉ là lễ trao giải thôi sao, có gì mà phải căng thẳng chứ? Có đáng sợ bằng việc gặp phụ huynh không? Hoàn toàn không!
Vì thế cậu liền từ trong hoảng loạn lập tức bình tĩnh lại.
Trên sân khấu đang trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, người nhận được giải là một đạo diễn rất trẻ, chỉ mới 24 tuổi. Cậu ta đứng sau giá micro, nghiêm túc lấy một tờ giấy to bằng lòng bàn tay từ trong túi âu phục ra, giới thiệu: “Đây là tôi chuẩn bị để phòng ngừa xảy ra tình huống bản thân mình sẽ quên lời cần nói, giờ xem ra, cái này rất cần thiết, bởi vì đứng ở đây đầu óc tôi rất trống rỗng.”
Từ Lạc Dương cũng cười theo, sau đó rất vui vẻ vỗ tay thật to.
Sau khi người giành được giải thưởng kết thúc việc nêu cảm nghĩ, hiện trường một lần nữa yên tĩnh lại, MC đứng ở giữa sân khấu trao giải nói: “Mọi người đều biết, tiếp theo đây chúng tôi sẽ trao giải nam chính xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất.” Anh ta nhìn xung quanh, cười nói: “Được rồi, tôi quyết định phải bớt nói một hai câu, nếu không khán giả sẽ rất bất mãn.”Tiếp đó, anh ta lại dùng vẻ mặt và giọng nói vô cùng khoa trương mà nói tiếp:“MC kia bị sao vậy? Tôi chẳng muốn nhìn thấy anh ta chút nào! Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai giành được giải thưởng thôi!”
Anh ta vẫy tay, lùi ra phía sau một bước, mọi người trong khán phòng đều vô cùng nể tình mà vỗ tay.
“Được rồi, giờ chúng tôi xin mời Julian – Cranston lên sân khấu, giúp chúng tôi trao giải thưởng này!”
Từ Lạc Dương nghe thấy cái tên này, rất nhanh đã phản ứng lại, đối phương là ảnh hậu đại mãn quán của năm ngoái. Tình huống cũng giống y như Thích Trường An, dựa vào một vai diễn đã quét sạch tất cả các lễ trao giải lớn của năm ngoái, cầm giải thưởng đến nhũn tay.
Rõ ràng là khoảnh khắc cực kỳ căng thẳng, nhưng suy nghĩ của Từ Lạc Dương lại dần dần chạy đi xa, cậu bắt đầu nhớ lại —— trước đây lúc Thích Trường An nhận giải, phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng hình như đều rất ngắn gọn, một hai câu là xong rồi, cũng chẳng có biểu cảm gì gọi là vui mừng hay là kích động, nhận giải thưởng xong liền rời đi.
Cơ mà cực kỳ đẹp trai, là vẻ đẹp khiến người ta không nỡ chớp mắt một cái.
Trong khoảng thời gian ngắn mà cậu thất thần, Julian mặc một bộ váy màu đỏ dài chấm đất đang công bố danh sách được đề cử: “… Louis – Carlton, 《Đầm lầy tuyệt vọng》; Wayne – Carlos, 《Đường chân trời》; Davy – Schofield, 《Trốn thoát khỏi đảo thần bí》; Thích Trường An, 《Lối rẽ》; Từ Lạc Dương, 《Lối rẽ》.”
Cùng lúc cô đọc danh sách người được đề cử, trên màn hình lớn sau lưng cô, cũng xuất hiện cảnh phim của năm người. Rất nhanh, hình ảnh lại chuyển, dựa theo trình tự bắt đầu chiếu một đoạn phim ngắn đã được biên tập.
Lúc Thích Trường An xuất hiện trên màn hình lớn, Từ Lạc Dương bỗng nhiên bắt đầu thả lỏng, cậu nhìn hình ảnh trên màn hình lớn rất chăm chú —— Hứa Trạm do Thích Trường An diễn đang làm mộc, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, khiến một nửa khuôn mặt hắn đều bị khuất trong bóng râm, không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng mỗi một người đều có thể cảm giác được, hắn đang căng thẳng, đang vui mừng, đồng thời hơi luống cuống, còn cực kỳ kiềm chế.
Từ Lạc Dương nhớ lại cảnh này, là lúc Tần Triều do cậu thủ vai tới tìm Hứa Trạm. Hứa Trạm rất ít nói, vậy nên trong một đoạn này chỉ có một câu thoại rất ngắn, nhưng chỉ cần những biểu cảm và một vài động tác nhỏ, cũng đủ làm cho tâm trạng của khán giả bị nhân vật tác động.
Ngồi tại chỗ, Từ Lạc Dương lặng lẽ vui vẻ —— chắc chắn có thể sờ sờ cúp của Trường An rồi!
Sau khi đoạn phim này chiếu xong, hình ảnh rất nhanh đã chuyển tới hình ảnh thực của Thích Trường An tại hiện trường. Từ Lạc Dương nhìn màn hình lớn, rồi lại nhìn người ở bên cạnh mình, cảm giác tự hào trong lòng tuôn ra như suối —— nhìn đi, đây là Thích Thích của tui!
Tiếp theo, trên màn hình lớn liền xuất hiện sườn mặt của chính cậu. Gần như chỉ cần một cái liếc mắt, Từ Lạc Dương đã biết đây là cảnh nào —— Tần Triều do cậu thủ vai nghi ngờ người bạn tốt của mình là hung thủ giết người, lần đầu tiên chĩa súng vào Hứa Trạm.
Xem xong hai đoạn phim đã được biên tập này, Từ Lạc Dương chợt nhận ra, cho tới bây giờ, cách lúc đóng máy đã hơn nửa năm, nhưng cậu vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng mà cậu và Thích Trường An đã đóng ở trong đó, vẫn còn nhớ mỗi một lời thoại mà bọn họ đã từng diễn với nhau.
“Giờ tôi sắp đọc tên người giành được giải nam chính xuất sắc nhất.” Julian mở tấm thẻ màu bạc trong tay ra, sau khi nhìn thấy tên ở phía trên, cô dừng lại mấy giây, hình như hơi ngạc nhiên. Rất nhanh, cô đã tới gần micro: “Từ Lạc Dương, 《Lối rẽ》!”
Tiếng vỗ tay ở hiện trường giống như thủy triều khiến Từ Lạc Dương tỉnh táo lại, cậu theo bản năng nhìn về phía Thích Trường An, trong lòng bỗng nhiên hơi thất vọng. Cậu nhận ra, thật ra trong lòng cậu càng mong Thích Trường An nhận được giải hơn —— Trường An của cậu giỏi như vậy mà!
Ngay lúc này, giọng của Julian lại vang lên: “Thích Trường An, 《Lối rẽ》!”
Toàn hội trường kinh ngạc! Giải thưởng Bạch Ngân lần này, hóa ra lại có song ảnh đế! Sau khi im lặng trong phút chốc, tiếng vỗ tay chưa lắng lại càng thêm nhiệt liệt, giống như sóng lớn ập đến.
Từ Lạc Dương cũng sững sờ, vài giây sau mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Thích Trường An, nụ cười rực rỡ, mặt mày đều cong lên. Thích Trường An cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh vẻ mặt anh đã khôi phục lại bình thường, anh bèn đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, hết sức ăn ý cùng nhau đi lên sân khấu trao giải. Mà hình ảnh trên màn hình lớn, cũng chuyển thành cảnh tượng Từ Lạc Dương và Thích Trường An đứng song song ở trong phim.
Lúc này, khoảnh khắc công bố kết quả người nhận được giải thưởng, livestream ở trong nước thiếu chút nữa bị tê liệt! Màn hình bình luận gia tăng không ngừng, lại còn có vô số người chen chúc vào xem truyền hình trực tiếp, kéo số lượng người xem cấp tốc thăng tiến.
“—— Căng thẳng đến mức bất tỉnh! Giờ chỉ muốn rít gào! A a a a a!”
“—— A a a a song ảnh đế! Cổ Thành của mị giành được song ảnh đế! Không được rồi lúc phim chiếu tui phải đi coi tới 21 lần!”
“—— Tui nhớ trong lịch sử Flanders, có một lần xuất hiện song ảnh đế, chắc là vào hai mươi hai năm trước, là giải thưởng do một cặp anh em sinh đôi giành được! A a a a a đập nát điện thoại cho Trường An Lạc Dương!”
“—— Hix ngược chó trước quần chúng toàn thế giới, đồ đôi nha! Hoa diên vĩ và hoa kim tước thật sự rất đau mắt!”
“—— Mấy người có chú ý tới vẻ mặt lúc nãy của Lạc Dương không? Bản thân mình đoạt giải, cậu ấy trước tiên nhìn Thích Trường An, vẻ mặt mất mát và không vui. Nhưng lúc nghe Thích Trường An cũng nhận được giải thưởng, lại nhìn Thích Trường An lập tức mỉm cười, nụ cười đó, chà chà chà, không chịu nổi không chịu nổi!”
“—— Nếu như tui nhớ không nhầm! Năm trước, Trường An dựa vào《Thợ săn tuyệt vọng》 đã giành được ảnh đế, mới cách một năm, vậy mà lại giành được thêm một cái! Đúng là Thích thần!”
Từ Lạc Dương đứng giữa sân khấu trao giải, bản thân cảm nhận được cái gì gọi là tim như nổi trống. Cậu không nhịn được liếc mắt nhìn Thích Trường An đứng bên cạnh, nhịp tim mới từ từ chậm lại, nụ cười càng xán lạn thêm một chút.
Nắm chặt cúp trong tay, không cần bàn bạc, Thích Trường An lui về sau nửa bước, đồng thời Từ Lạc Dương cũng tiến lên trước nửa bước, đến gần giá micro.
Cậu nhìn xung quanh hội trường, cùng Thích Trường An nhìn nhau cười, lúc này mới mở miệng dùng tiếng anh lưu loát nói: “Tôi không ngờ tôi có thể giành được giải thưởng này.”
Trong ống kính, Thích Trường An đứng ở phía sau, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu.
“Ba của tôi là đạo diễn điện ảnh, mẹ là biên kịch. Khi còn bé, ba tôi từng hỏi tôi ước mơ của tôi là gì. Tôi nói tôi thích điện ảnh, tôi hy vọng sau này có thể quay phim, làm một diễn viên giỏi. Tôi còn đánh cược với ba mẹ tôi rằng, nếu như tôi giành được giải thưởng Bạch Ngân, thì tôi muốn làm nam chính trong phim của bọn họ, khi đó tôi sáu tuổi.
Giờ tôi 26 tuổi, đã giành được giải thưởng Bạch Ngân, nhưng ba mẹ tôi đã rời khỏi thế giới này vào mười năm trước. Cảm ơn bọn họ vì đã cho tôi sinh mệnh và tình yêu, để tôi không sợ hãi bước trên con đường gian nan tiến về phía trước.”
Mũi hơi cay, Từ Lạc Dương ở trong lòng đọc tên Thích Trường An ba lần, lúc này tâm trạng mới hồi phục, cậu nói tiếp:
“Cảm ơn tâm huyết của đạo diễn, cảm ơn sự hi sinh của các staff, cảm ơn quản lý vẫn luôn nhọc lòng vì tôi, cảm ơn các fan vẫn luôn ủng hộ tôi, cảm ơn bản thân tôi vì chưa hề từ bỏ.” Sau khi nói xong, cậu lại đổi thành tiếng trung, nói lại một lần nữa.
Dừng lại mấy giây, ý cười trong mắt Từ Lạc Dương càng thêm sâu sắc: “Cuối cùng, phải cảm ơn người cộng tác của tôi, Thích Trường An. Anh ấy chỉ bảo cho tôi rất nhiều, khiến tôi hiểu, hi sinh vì vai diễn là một chuyện đương nhiên, cũng là một chuyện khiến người ta say mê mà hưởng thụ.”
Cậu không quay đầu nhìn Thích Trường An, vì cậu biết, đối phương vẫn luôn nhìn mình.
Tiếng vỗ tay vang như sấm, dưới sân khấu vang lên vô số tiếng hoan hô, sau cùng Từ Lạc Dương nhấc cúp trong tay lên, lùi về sau nửa bước, để Thích Trường An đứng ở phía trước cậu.
Thích Trường An đứng sau giá micro, khí thế vẫn kinh người như trước, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô ở hiện trường từ từ biến mất, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Cảm ơn.” Lúc Thích Trường An nói tiếng anh, giọng nói thuần hậu, phát âm cực kỳ mê người: “Cảm ơn bộ phim này, cho tôi cơ hội quen biết cậu ấy.”
“Cậu ấy” trong lời này chỉ ai, cực kỳ rõ ràng.
Nói xong câu phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng cực kỳ ngắn gọn này, Thích Trường An xoay người, vào lúc Từ Lạc Dương vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã trực tiếp ôm người vào trong lồng ngực mình.
Từ Lạc Dương vẫn hơi mờ mịt, nhưng đã thành thói quen giơ tay lên, vòng lấy lưng Thích Trường An. Nhìn ánh đèn chói mắt trên sân khấu, trong tay cậu cầm cúp, ôm Thích Trường An, nụ cười bên khóe miệng đều chẳng thể đè ép xuống được.
“—— Cảm ơn bộ phim này, cho tôi cơ hội quen biết cậu ấy!! Áu áu áu, mặc dù cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng của Thích thần nhà tui vẫn ngắn gọn như vậy, nhưng tui ở trong đó, đánh hơi được một cỗ mùi vị ngọt đến phát ngấy!”
“—— Ôm rồi ôm rồi, chậu cẩu lương to như sân bóng đá của tui đâu?? Nhanh mang lên đây! Mặc dù cũng chưa chắc đựng nổi cẩu lương này của Cổ Thành!”
“—— Cho tui biết không chỉ có một mình tui xem mà khóc đi, tại sao lúc Thích tiên sinh nói ra câu này, bất chợt tui lại chảy nước mắt! Tui phải đi viết ba vạn chữ tiểu kịch trường, đợi tui!”
“—— Đã chuẩn bị vẽ ảnh hoa diên vĩ và hoa kim tước rồi, chờ tui!! Vừa khóc vừa vẽ, tui cũng không biết sao mình lại khóc nữa! Hix.”
“—— Bọn họ đứng chung một chỗ, liền thuyết minh cho cái gì gọi là xứng đôi, cái gì gọi là một đôi! Nếu như bọn họ không phải là chân ái, tui sẽ livestream ăn thức ăn cho chó!”
Lễ trao giải Bạch Ngân vẫn chưa kết thúc, tin tức Từ Lạc Dương và Thích Trường An song song nhận được giải “nam chính xuất sắc nhất” đã chiếm lấy trang đầu của các web lớn. Trong vòng ba tiếng, hai cái tên ‘Thích Trường An’ và ‘Từ Lạc Dương’, kèm theo ‘Cổ Thành cp’, trực tiếp chiếm năm vị trí trong mười vị trí đầu của top hotsearch. Hình ảnh ôm nhau cuối cùng của bọn họ, đã lan truyền mạnh mẽ trên toàn bộ các trang mạng.
Mà lúc này, Thích Trường An và Từ Lạc Dương đang tham gia tiệc tối sau khi kết thúc lễ trao giải Bạch Ngân. Ăn liên tục ba miếng gà nướng nấm cục, cảm giác đói bụng của Từ Lạc Dương mới biến mất, cậu kéo Thích Trường An đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, hào hứng đề nghị: “Tụi mình chụp ảnh đi!”
Thích Trường An cười hỏi cậu: “Chụp gì?”
“Cúp!”
Tiếp đó, Từ Lạc Dương đặt hai cái cúp song song cùng một chỗ, sau khi tìm kĩ góc độ, bèn dùng di động chụp mấy tấm. Còn tuyển chọn trong số đó một tấm đẹp nhất, trực tiếp post lên weibo.
Cậu lại gần hỏi Thích Trường An: “Trường An, anh thấy viết gì thì hay hơn?”
“Gì cũng được, chỉ cần là em viết thì đều hay.”
Ngẩng mặt nhìn Thích Trường An, Từ Lạc Dương mặt mày hớn hở tiếp tục chọt màn hình điện thoại: “Vậy em sẽ tự do phát huy!”
Mấy chục giây sau, weibo của Từ Lạc Dương update một tấm ảnh cùng một câu nói, chưa tới nửa phút, Thích Trường An đã share ——
“Thích Trường An: Rất hân hạnh được quen biết em.// @Từ Lạc Dương: rất hân hạnh được quen biết anh [hình ảnh].”
Thấy Từ Lạc Dương đang xem bình luận, Thích Trường An suy nghĩ một chút, rồi đem bức ảnh này gửi cho Thích Trường Ân: “Sau khi tiệc tối kết thúc, em và em ấy sẽ cùng quay về.”
Thích Trường Ân trả lời rất nhanh: “Được, anh chờ các em.”
Tắt màn hình điện thoại, Thích Trường An phát hiện mình lại hơi căng thẳng —— hai người quan trọng nhất của anh trên thế giới này sắp gặp nhau rồi.
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Thích Thích, tụi mình sờ sờ cúp của nhau đi!
Tác giả :
Tô Cảnh Nhàn