Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 60: Viên kẹo thứ sáu mươi
Sự thật chứng minh, năng lực chuyên chở bằng xe đạp cũng có thể tạo thành một thử thách, Thích Trường An chở Từ Lạc Dương chạy vùn vụt, rất nhanh đã tới được nơi cần tới.
Bên ngoài cung điện Essos vô cùng có cảm giác như đang ở nước ngoài, Giang Lưu liếc nhìn thời gian: “Giờ là 12h40.”
“Vậy tụi mình nhanh vào đi, căn cứ vào thói quen của tổ chương trình, chắc chắn sẽ không để tụi mình đi trên con đường bình thường đâu.” Từ Lạc Dương nói xong bèn đưa tay đẩy cửa cung điện ra, ánh đèn bên trong lập tức sáng lên toàn bộ. Nhìn cái bảng gỗ viết bốn chữ ‘Bạn nói tôi đoán’ đặt ở nơi cách bọn họ mấy bước, Từ Lạc Dương ngạc nhiên nói: “Tui rốt cục là nhà tiên tri hay là miệng quạ đen vậy trời?”
Lúc này, bên trong lại vang lên giọng nói của đạo diễn Văn: “Thời gian khảo nghiệm độ ăn ý của các cậu đã đến, trong ba người, người thứ nhất giơ bảng lên cho người thứ hai xem, người thứ hai dùng lời để miêu tả chữ hoặc từ trên bảng cho người thứ ba, người thứ ba thông qua miêu tả đoán chữ hoặc là từ gì đó, trả lời được tám câu trong mười câu, thì coi như qua cửa.”
Từ Lạc Dương hỏi: “Nếu như không qua cửa thì sao?”
“Thì làm lại lần nữa.”
“…” Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương hỏi một vấn đề cuối cùng: “Người bên đội số một giờ đang làm gì?”
“Bọn họ thông qua manh mối khác, đã tới một nơi khác rồi.”
Ba người tranh thủ thời gian trao đổi một lát, Giang Lưu cầm bảng gợi ý, Từ Lạc Dương miêu tả, Thích Trường An đoán. Sau khi từng người vào vị trí, Giang Lưu bèn mở bảng gợi ý thứ nhất ra, phía trên là một chữ cực lớn —— ghen.
Từ Lạc Dương nhìn lướt qua, tốc độ nói rất nhanh: “Lần trước tụi mình cùng đi xem ban nhạc biểu diễn, anh lên hát, em làm sao? Một chữ một chữ!”
Xem ban nhạc biểu diễn? Thích Trường An còn lên hát? Giang Lưu trợn to mắt: “Chời má, Anh Từ anh đang tung tin hot đó hả!”
Mà Thích Trường An rất nhanh đã nói ra đáp án chính xác: “Em ghen, đáp án là ghen.”
“Đúng đúng đúng!” Nhìn ba chữ viết trên bảng gợi ý thứ hai, Từ Lạc Dương khoa tay múa chân nói: “Sáng qua em nấu gì cho anh? Ba chữ, trong đó gồm một chữ là loại phương pháp nấu ăn và một chữ cùng họ với chim.”
“Trứng gà chiên.”
Giang Lưu máy móc đổi bảng gợi ý —— lượng thông tin trong câu nói kia cũng lớn quá rồi đó!
“Đúng đúng đúng, tiếp đi tiếp đi, em bị cái gì đó của một người bắn trúng,” Từ Lạc Dương bưng tim, làm tư thế ngã về phía sau: “Sau đó liền thích anh.”
“Mũi tên của thần Cupid.”
“Em sợ cái gì nhất? Một chữ, là động vật! Tiếp nữa là mỗi buổi sáng em đều phải dẫn theo nó đi ra ngoài.”
“Chó.” Thích Trường An giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ, thì đã nói ra đáp án chính xác: “Dẫn chó đi dạo.”
“Lúc tụi mình cùng đón năm mới, em muốn đi làm cái gì, nhưng mà không đi được, đành phải bứt rứt ở trong nhà?”
“Đốt pháo.”
Cơ bản mười mấy giây là trả lời xong một câu hỏi, lúc trả lời hết cả mười câu, thời gian mới qua ba phút. Từ Lạc Dương thở một hơi, chạy tới đập tay với Thích Trường An và Giang Lưu: “Đúng hết đúng hết, tụi mình giỏi quá!”
Giang Lưu thả bảng gợi ý trong tay xuống, ánh mắt vẫn còn mang theo sự kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Anh Từ, sau khi kỳ này chiếu, fan của Cổ Thành sợ sẽ phát điên luôn!”
Tâm trạng Từ Lạc Dương rất tốt, cũng nhỏ giọng nói: “Không sao, dù sao quan hệ của anh và Trường An rất tốt cũng chẳng phải bí mật gì.”
Cậu làm như vậy là có nguyên nhân, từ đầu đến cuối, tổ chương trình rõ ràng hoàn toàn không chê loại chuyện lớn, trong lòng Từ Lạc Dương hiểu được, tổ chương trình muốn rating, nhất định sẽ tung ra chuyện hot. Đồng thời, bản thân cậu và Thích Trường An tỏ ra càng thân thiết càng trắng trợn, khán giả sẽ càng cảm thấy bọn họ đang diễn kịch, là để trói cp sao tác độ hot.
Giang Lưu cũng hiểu, giờ hậu kỳ của show thực tế toàn là thánh biên tập, cho dù chỉ giao lưu với nhau rất bình thường, cũng có thể thông qua đủ loại mánh khóe, xào nấu thành một vở kịch thật cẩu huyết. Mà trong giai đoạn này, thông tin do Từ Lạc Dương tiết lộ, cũng chỉ một lần nữa chứng thực quan hệ của cậu và Thích Trường An rất tốt mà thôi.
Sau khi qua ải, ba người tiếp tục đi vào trong, quả nhiên, cửa ải thứ hai rất nhanh đã xuất hiện, yêu cầu một hơi thổi tắt một dãy nến đang cháy, nến có ba hàng giống nhau, mỗi hàng mười hai cây, trong mười hai cây nến thổi tắt mười cây thì coi như qua ải.
Giang Lưu giơ tay: “Cái này em rành lắm!” Tiếp đó, cậu ta đi tới, trực tiếp một hơi thổi tắt hết mười hai cây nến.
Sau khi khiếp sợ, Từ Lạc Dương chạy tới đập tay với cậu ta: “Anh đã nhìn thấy ánh bình minh của thắng lợi rồi! Chưa tới mười phút đã vượt qua hai ải, tổ chương trình sợ là sắp tức chết rồi! Ha ha ha!”
Giang Lưu cũng rất vui: “Chúng ta tiếp tục cố gắng, làm tổ chương trình tức chết!”
Cửa ải tiếp theo yêu cầu phải bắn tên, trong mười mũi tên trúng tám mũi thì coi như qua ải.
Giang Lưu trực tiếp bày tỏ: “Em chưa từng đóng phim cổ trang, còn chưa sờ qua cung tên nữa!”
Từ Lạc Dương cũng nhăn mặt: “Anh mặc dù từng đóng cổ trang, nhưng anh chỉ biết tư thế giương cung lắp tên thôi.” Thế là cuối cùng, hai người đều dời tầm mắt đặt lên người Thích Trường An.
Thích Trường An không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy cung tên bằng gỗ trên mặt bàn, anh để mũi tên lên dây cung, chỉ nghe “bịch” một tiếng, mũi tên cắm thật sâu vào hồng tâm, chỗ lông đuôi vẫn còn đang rung rung.
“Quá… quá lợi hại!” Từ Lạc Dương nhìn mà sững sờ, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai của Thích Trường An đã bắn ra, vững vàng cắm vào vị trí trên hồng tâm một tấc. Tiếp đó, mỗi một mũi tên bắn ra, đều ngay ngắn sắp xếp xung quanh hồng tâm, rất nhanh đã tạo thành một đường tròn.
“Em vậy mà lại thật sự cảm nhận được sát khí!” Giọng Giang Lưu tỏ vẻ khâm phục.
Từ Lạc Dương không tiếp lời, ánh mắt cậu chuyên tâm nhìn Thích Trường An ở phía trên vài bước, đối phương mặc áo khoác dài màu lam đậm, chân dài đứng mở ra, cánh tay giơ thẳng, khớp ngón tay thon dài đặt trên dây cung sẫm màu, mặt không hề có biểu cảm gì, toàn thân giống như lưỡi đao sắc đã rút ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
Hỏng rồi, Thích Thích nhà tui thật sự quá đẹp trai, trái tim bé nhỏ lại sắp hi sinh rồi!
Một mũi tên cuối cùng cắm thật sâu trên bia ngắm, vừa vặn cùng tám mũi tên còn lại tạo thành một hình tròn, bao vây mũi tên đầu tiên ở hồng tâm vào chính giữa.
Thích Trường An để cung tên lại chỗ cũ, nghiêng người sang hỏi Từ Lạc Dương: “Thế nào?”
Từ Lạc Dương trả lời không chút do dự: “Đẹp trai bùng nổ đến chân trời luôn!”
Nghe thấy câu trả lời của cậu, khóe miệng Thích Trường An mới lộ ra một nụ cười.
Qua cửa ải số ba, đứng trước một cánh cửa thật lớn, vẫn còn năm phút nữa mới đến 1h. Lúc này, bên trong lần nữa lại vang lên tiếng của đạo diễn Văn: “Chúc mừng ba vị đột phá vòng vây, bây giờ, câu hỏi cuối cùng sẽ xuất hiện trên vách tường, thắng bại chính là ở đây!”
Giang Lưu trực tiếp ngồi xuống đất, kéo dài giọng: “Tại sao vẫn còn câu hỏi vậy! Em tưởng là có thể trực tiếp mở cửa ra nữa chứ!”
Từ Lạc Dương cũng ngồi xuống theo, vô cùng không phục: “Thêm cả Trường An, anh cũng nghĩ là có thể trực tiếp mở cửa!”
Lúc này, màn hình lớn trên vách tường bắt đầu có biến hóa, đạo diễn Văn hoàn toàn không quan tâm kháng nghị của bọn họ, mà nói tiếp: “Yêu cầu chính là, trong vòng ba phút, hãy tìm ra cái đầu cún có biểu cảm khác biệt ở trong màn hình.”
Vừa dứt lời, hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn liền dừng lại, Từ Lạc Dương bị màn hình đầy đầu chó vàng óng ánh dọa đến mức biểu cảm dại ra: “Tàn… tàn phá sinh lực! Số đầu chó này chắc phải mấy ngàn luôn? Tổ chương trình cũng tàn nhẫn quá rồi đó!”
Giang Lưu cũng hơi lờ mờ: “Em cảm thấy buổi tối mấy cái đầu chó này chắc chắn sẽ chạy tới trong giấc mơ của em.”
Nhưng cũng đã đến ải cuối cùng rồi, chẳng có lý do gì để từ bỏ cả, chia màn hình lớn thành ba phần trên giữa và dưới, mỗi người phụ trách một phần, gần như là dùng đến giây cuối cùng để tìm cái đầu chó có biểu cảm khác biệt kia.
Lúc đợi cửa mở ra, mắt Từ Lạc Dương vẫn luôn nhìn Thích Trường An chằm chằm, Thích Trường An hỏi cậu: “Đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh, anh đẹp, ban nãy mắt bị tổn thương, cần được chữa trị.”
Lúc này, cửa cuối cùng cũng mở ra, một rương kim loại hình chữ nhật xuất hiện trước mặt ba người, tiếp đó, căn cứ vào manh mối được gợi ý ở trong rương, ba người chạy đến thế giới tượng cát, tìm thấy chiếc rương thứ ba trong một tòa thành làm bằng cát.
Ba giờ đúng, sáu người lần thứ hai tập hợp, đạo diễn Văn cầm loa: “Đội số hai của Thích Trường An, Từ Lạc Dương, Giang Lưu thắng, bây giờ, mời ba vị cử ra một thành viên chọn hình phạt.”
Từ Lạc Dương ở trong lòng lẩm bẩm, quả nhiên cái tổ chương trình này chỗ nào cũng có bẫy, chọn hình phạt cái gì chứ, hơi không chú ý một cái là sẽ bị bắt lấy điểm yếu.
Nhìn mấy thứ đồ vật trên bàn sau khi đã lấy miếng vải đen che xuống, Từ Lạc Dương chỉ chỉ cái thứ ba: “Tôi chọn hình phạt ‘uống một ly nước rau cải’.”
Thích Trường An hoàn toàn chẳng chút do dự: “Tôi nghe theo Lạc Dương.”
Giang Lưu đứng bên cạnh tỏ vẻ sợ hãi —— hóa ra cái này cũng có thể bắt lấy cơ hội mà khoe ân ái hả? Cậu ta cũng vội vã nói: “Tôi cũng đồng ý với anh Từ.”
So với mấy hình phạt hơi quá đáng khác, nước rau cải tuy khó uống, nhưng giá trị dinh dưỡng vẫn rất cao, nếu không hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi chương trình phát sóng, bọn họ sẽ bị fan của ba người bên nhóm Tống Diệu giễu cợt.
《Hành động tuyệt mật》quay kỳ nào sẽ chiếu kỳ đó, tổ chương trình muốn xem hiệu quả trước, rồi mới tiến hành kế hoạch điều chỉnh cho lần quay thứ hai, thế là năm ngày sau vừa vặn là thứ sáu,《Hành động tuyệt mật》liền được quyết định chiếu vào giờ vàng tám giờ trên kênh của Thải Hồng Vệ thị.
Trước khi phát sóng, tổ chương trình yêu cầu khách mời tham gia quay show đều phải giúp đỡ tuyên truyền ở trên weibo, Từ Lạc Dương rất nhanh đã share tin ở weibo chính thức của chương trình. Chưa đầy một phút, Thích Trường An share lại weibo của cậu: “Cùng nhau xem. // @Từ Lạc Dương: Tui đã đặt báo thức rồi, đúng tám giờ tối sẽ xem chương trình.”
Chạy xong lịch trình, Từ Lạc Dương vội vàng chạy về nhà, vừa vặn kịp giờ chương trình phát sóng.
Trong phòng xem phim, Thích Trường An ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Náo Náo, đến đây.”
Từ Lạc Dương đi qua ngồi xuống, cậu chìa tay cầm một quả dâu tây ăn, thấy rất ngọt, bèn cầm một quả đút cho Thích Trường An.
Thích Trường An cong khóe miệng: “Đút cho anh hả?” Âm cuối hơi giương lên, mang theo chút hương vị dụ dỗ.
“Nhiều tuổi hơn em như vậy, mà vẫn còn giống như cục cưng muốn đút ăn,”nói thì nói thế, Từ Lạc Dương vẫn dùng răng mình cắn dâu tây, ngậm lấy đưa đến bên miệng Thích Trường An. Hai người chầm chậm chia nhau ăn dâu tây, rồi cũng thuận theo tự nhiên mà hôn nhau.
Nhưng tay vừa luồn vào trong quần áo Thích Trường An sờ soạng được mấy cái, Từ Lạc Dương bèn thở hổn hển ngồi lại: “Lát nữa rồi tiếp tục, xem chương trình trước đã, lần đầu tiên em quay cùng anh đó.”
“Được.” Cánh tay Thích Trường An khoát lên vai Từ Lạc Dương, tư thế vô cùng thả lỏng.
Đang chiếu cảnh Thích Trường An lên sân khấu, Từ Lạc Dương mỉa mai: “Tổ chương trình thật sự chịu đựng rất giỏi, đến giờ mới chịu công bố khách mời bí mật là ai.”
Cùng lúc đó, ống kính di chuyển từ dưới lên trên, cuối cùng lúc hình ảnh cố định trên mặt Thích Trường An, tần suất comment trên màn hình vốn ổn định bỗng nổ tung.
“—— A a a a lúc còn sống vậy mà lại có thể nhìn thấy Thích tiên sinh xuất hiện trong show thực tế! Nhân sinh viên mãn rồi! Cảnh này tui phải xem một trăm lần!”
“—— Khách mời bí mật hóa ra lại là Thích tiên sinh! Ôm Notebook rít gào! Quá quá quá đẹp trai! Thích tiên sinh sao anh lại đẹp trai vậy!”
“——Thải Hồng Vệ thị mấy người thắng rồi, fan Cổ Thành vẫn còn ba giây để tới hiện trường!”
Qua hậu kỳ cắt nối biên tập, hiệu quả của chương trình rất khác biệt, Từ Lạc Dương xem đến chăm chú, sau đó cậu liền phát hiện, vào lúc đạo diễn Văn nói chuyện, Tống Diệu nhìn cậu rất nhiều lần, ánh mắt mặc dù không ác ý, nhưng tuyệt đối không tốt đẹp gì, rõ ràng tổ chương trình muốn làm nổi bật việc hai người bất hòa.
Còn nữa, cậu nhận ra lúc mình nghe thấy phải vào nhà ma, theo bản năng kéo ống tay áo Thích Trường An, vậy mà lại bị quay đặc tả.
Quả nhiên, màn hình toàn là ‘Ha ha ha’, còn có mấy câu kiểu ‘Ha ha ha Lạc Dương lập tức sợ hãi!’ ‘Kéo ống tay áo gì đó quá tự nhiên rồi!’ ‘Cổ Thành đảng cảm thấy mỹ mãn”. Từ Lạc Dương bịt mắt: “Em cũng cần mặt mũi mà!”
Thích Trường An an ủi cậu: “Rất đáng yêu.”
Từ Lạc Dương mặt buồn rười rượi, hoàn toàn không cảm thấy được an ủi chút nào. Nhưng cậu từ từ nhận ra, phần đầu toàn là những điểm nhỏ nhặt, tương tác giữa cậu và Thích Trường An quả thật là đã bị tổ chương trình cắt nối biên tập đến chói lòa mắt người xem luôn.
Giống như cảnh Thích Trường An ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp cậu kéo khóa kéo của áo khoác, trực tiếp lặp đi lặp lại slow motion những ba lần. Lúc ở trên bè, cậu hát ‘Trường An anh ngồi ở mũi tàu nha Lạc Dương ở phía sau anh’, được hậu kỳ làm thêm một cái khung bốc lên bong bóng màu hồng phấn, còn thêm một pha quay chậm vẻ mặt và ánh mắt của hai người.
Lúc tới nhà ma, cậu vì sợ mà kéo tay Thích Trường An đi vào trong, cũng được chiếu đủ góc độ. Khoa trương nhất là lúc bị ‘ma’ nắm lấy cổ chân ở cống ngầm, cậu theo bản năng nhào vào trong lồng ngực Thích Trường An, ba chữ “anh Trường An” trực tiếp bị đẩy lên trên màn hình bình luận, dày đặc đến mức che hết hình ảnh trên màn hình.
Từ Lạc Dương lẩm bẩm: “Anh Trường An chỉ có em mới được gọi thôi!”
“Được, chỉ có em mới được gọi.”
Xem đến phần sau, Từ Lạc Dương đã hoàn toàn bình tĩnh, dù sao thì tổ chương trình để nâng sức hút, không chỉ có các loại đặc tả, hay là mấy khung hình trái tim hồng phấn, mà còn cho cậu và Thích Trường An bgm riêng, chỉ cần bọn họ ở trong cùng khung hình, bgm sẽ bắt đầu phát đi phát lại, chẳng bao lâu sau Từ Lạc Dương cũng đã có thể ngâm nga theo.
Lúc này, Trịnh Đông nhắn tin đến, chỉ có ba chữ: “Xem weibo.”
Từ Lạc Dương cầm điện thoại trèo vào weibo, lại xác định tổ chương trình quả thật là vừa giàu vừa dám chơi lớn, hạ quyết tâm phải làm nên chuyện, hotsearch về《Hành động tuyệt mật》chiếm sáu trong mười vị trí đầu, mà #Cổ_Thành_cp# trực tiếp được fan đẩy lên top 1, phía sau còn kèm theo một chữ ‘bạo’.
Mở đề tài ra, Từ Lạc Dương phát hiện chương trình vẫn chưa kết thúc, nhưng phân đoạn tương tác giữa cậu và Thích Trường An đều đã bị các blogger cap màn hình lưu lại hết, số lượt chuyển phát cao đến kinh người. Thậm chí không cần thủy quân, fan hâm mộ cũng đã trực tiếp nhấn chìm weibo và các diễn đàn lớn.
“—— Fan cp không có dự tính trước, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là cẩu lương kim cương, tán gẫu kim cương, nhưng cũng phải ngậm nước mắt nuốt xuống! Thật sự ngon quá đi! Ngược cẩu đẳng cấp cung điện, khoe ân ái đẳng cấp sách giáo khoa!”
“—— Lúc Lạc Dương bắt đầu lên hình, mị còn kín đáo tưởng tượng ra ‘Dương Lưu cp’ của cậu ấy và Giang Lưu, nhưng lúc Thích tiên sinh xuất hiện, mị fuck, chính cung đúng là chính cung, khí tràng vô địch, từ đó về sau, Cổ Thành mạnh mẽ phát đường, trong mắt mị sẽ không có gì khác nữa!”
“—— Thật sự quá mù mắt rồi, mị tin đây không phải là kịch bản, dù sao thì mấy biểu cảm mờ ám kia của Lạc Dương nhà chúng ta hoàn toàn là theo bản năng đó! Thích tiên sinh chính là sủng nịch công, với cả giờ mị mới phát hiện, Lạc Dương hóa ra cậu biết làm nũng như vậy!”
“—— A a a a ngoài a a a a mị thật sự không biết nói gì cả a a a a!”
“—— Tò mò quá! Cái khúc Thích tiên sinh ngồi xổm xuống sờ mắt cá chân Lạc Dương, sau đó rốt cục ở bên tai Lạc Dương nói cái gì, mà Lạc Dương lập tức không sợ hãi nữa nhỉ!”
Từ Lạc Dương nhìn thấy đoạn này, nghiêng đầu hỏi Thích Trường An: “Em rất biết làm nũng thật hả?”
“Ừm.”
“Anh hoàn toàn không chống đỡ được thật hả? Vậy em hỏi cái gì anh cũng trả lời hết chứ?”
“Đúng vậy.”
Từ Lạc Dương để điện thoại xuống, ngồi lên đùi Thích Trường An, tay cậu vòng lên cổ đối phương, giọng điệu nghiêm túc, giọng nói rất thấp: “Vậy anh có thể nói cho em biết, bản thể yêu quái của anh rốt cuộc là gì được không?”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tò mò rất lâu rất lâu rất lâu rồi!!!
Bên ngoài cung điện Essos vô cùng có cảm giác như đang ở nước ngoài, Giang Lưu liếc nhìn thời gian: “Giờ là 12h40.”
“Vậy tụi mình nhanh vào đi, căn cứ vào thói quen của tổ chương trình, chắc chắn sẽ không để tụi mình đi trên con đường bình thường đâu.” Từ Lạc Dương nói xong bèn đưa tay đẩy cửa cung điện ra, ánh đèn bên trong lập tức sáng lên toàn bộ. Nhìn cái bảng gỗ viết bốn chữ ‘Bạn nói tôi đoán’ đặt ở nơi cách bọn họ mấy bước, Từ Lạc Dương ngạc nhiên nói: “Tui rốt cục là nhà tiên tri hay là miệng quạ đen vậy trời?”
Lúc này, bên trong lại vang lên giọng nói của đạo diễn Văn: “Thời gian khảo nghiệm độ ăn ý của các cậu đã đến, trong ba người, người thứ nhất giơ bảng lên cho người thứ hai xem, người thứ hai dùng lời để miêu tả chữ hoặc từ trên bảng cho người thứ ba, người thứ ba thông qua miêu tả đoán chữ hoặc là từ gì đó, trả lời được tám câu trong mười câu, thì coi như qua cửa.”
Từ Lạc Dương hỏi: “Nếu như không qua cửa thì sao?”
“Thì làm lại lần nữa.”
“…” Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương hỏi một vấn đề cuối cùng: “Người bên đội số một giờ đang làm gì?”
“Bọn họ thông qua manh mối khác, đã tới một nơi khác rồi.”
Ba người tranh thủ thời gian trao đổi một lát, Giang Lưu cầm bảng gợi ý, Từ Lạc Dương miêu tả, Thích Trường An đoán. Sau khi từng người vào vị trí, Giang Lưu bèn mở bảng gợi ý thứ nhất ra, phía trên là một chữ cực lớn —— ghen.
Từ Lạc Dương nhìn lướt qua, tốc độ nói rất nhanh: “Lần trước tụi mình cùng đi xem ban nhạc biểu diễn, anh lên hát, em làm sao? Một chữ một chữ!”
Xem ban nhạc biểu diễn? Thích Trường An còn lên hát? Giang Lưu trợn to mắt: “Chời má, Anh Từ anh đang tung tin hot đó hả!”
Mà Thích Trường An rất nhanh đã nói ra đáp án chính xác: “Em ghen, đáp án là ghen.”
“Đúng đúng đúng!” Nhìn ba chữ viết trên bảng gợi ý thứ hai, Từ Lạc Dương khoa tay múa chân nói: “Sáng qua em nấu gì cho anh? Ba chữ, trong đó gồm một chữ là loại phương pháp nấu ăn và một chữ cùng họ với chim.”
“Trứng gà chiên.”
Giang Lưu máy móc đổi bảng gợi ý —— lượng thông tin trong câu nói kia cũng lớn quá rồi đó!
“Đúng đúng đúng, tiếp đi tiếp đi, em bị cái gì đó của một người bắn trúng,” Từ Lạc Dương bưng tim, làm tư thế ngã về phía sau: “Sau đó liền thích anh.”
“Mũi tên của thần Cupid.”
“Em sợ cái gì nhất? Một chữ, là động vật! Tiếp nữa là mỗi buổi sáng em đều phải dẫn theo nó đi ra ngoài.”
“Chó.” Thích Trường An giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ, thì đã nói ra đáp án chính xác: “Dẫn chó đi dạo.”
“Lúc tụi mình cùng đón năm mới, em muốn đi làm cái gì, nhưng mà không đi được, đành phải bứt rứt ở trong nhà?”
“Đốt pháo.”
Cơ bản mười mấy giây là trả lời xong một câu hỏi, lúc trả lời hết cả mười câu, thời gian mới qua ba phút. Từ Lạc Dương thở một hơi, chạy tới đập tay với Thích Trường An và Giang Lưu: “Đúng hết đúng hết, tụi mình giỏi quá!”
Giang Lưu thả bảng gợi ý trong tay xuống, ánh mắt vẫn còn mang theo sự kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Anh Từ, sau khi kỳ này chiếu, fan của Cổ Thành sợ sẽ phát điên luôn!”
Tâm trạng Từ Lạc Dương rất tốt, cũng nhỏ giọng nói: “Không sao, dù sao quan hệ của anh và Trường An rất tốt cũng chẳng phải bí mật gì.”
Cậu làm như vậy là có nguyên nhân, từ đầu đến cuối, tổ chương trình rõ ràng hoàn toàn không chê loại chuyện lớn, trong lòng Từ Lạc Dương hiểu được, tổ chương trình muốn rating, nhất định sẽ tung ra chuyện hot. Đồng thời, bản thân cậu và Thích Trường An tỏ ra càng thân thiết càng trắng trợn, khán giả sẽ càng cảm thấy bọn họ đang diễn kịch, là để trói cp sao tác độ hot.
Giang Lưu cũng hiểu, giờ hậu kỳ của show thực tế toàn là thánh biên tập, cho dù chỉ giao lưu với nhau rất bình thường, cũng có thể thông qua đủ loại mánh khóe, xào nấu thành một vở kịch thật cẩu huyết. Mà trong giai đoạn này, thông tin do Từ Lạc Dương tiết lộ, cũng chỉ một lần nữa chứng thực quan hệ của cậu và Thích Trường An rất tốt mà thôi.
Sau khi qua ải, ba người tiếp tục đi vào trong, quả nhiên, cửa ải thứ hai rất nhanh đã xuất hiện, yêu cầu một hơi thổi tắt một dãy nến đang cháy, nến có ba hàng giống nhau, mỗi hàng mười hai cây, trong mười hai cây nến thổi tắt mười cây thì coi như qua ải.
Giang Lưu giơ tay: “Cái này em rành lắm!” Tiếp đó, cậu ta đi tới, trực tiếp một hơi thổi tắt hết mười hai cây nến.
Sau khi khiếp sợ, Từ Lạc Dương chạy tới đập tay với cậu ta: “Anh đã nhìn thấy ánh bình minh của thắng lợi rồi! Chưa tới mười phút đã vượt qua hai ải, tổ chương trình sợ là sắp tức chết rồi! Ha ha ha!”
Giang Lưu cũng rất vui: “Chúng ta tiếp tục cố gắng, làm tổ chương trình tức chết!”
Cửa ải tiếp theo yêu cầu phải bắn tên, trong mười mũi tên trúng tám mũi thì coi như qua ải.
Giang Lưu trực tiếp bày tỏ: “Em chưa từng đóng phim cổ trang, còn chưa sờ qua cung tên nữa!”
Từ Lạc Dương cũng nhăn mặt: “Anh mặc dù từng đóng cổ trang, nhưng anh chỉ biết tư thế giương cung lắp tên thôi.” Thế là cuối cùng, hai người đều dời tầm mắt đặt lên người Thích Trường An.
Thích Trường An không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy cung tên bằng gỗ trên mặt bàn, anh để mũi tên lên dây cung, chỉ nghe “bịch” một tiếng, mũi tên cắm thật sâu vào hồng tâm, chỗ lông đuôi vẫn còn đang rung rung.
“Quá… quá lợi hại!” Từ Lạc Dương nhìn mà sững sờ, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai của Thích Trường An đã bắn ra, vững vàng cắm vào vị trí trên hồng tâm một tấc. Tiếp đó, mỗi một mũi tên bắn ra, đều ngay ngắn sắp xếp xung quanh hồng tâm, rất nhanh đã tạo thành một đường tròn.
“Em vậy mà lại thật sự cảm nhận được sát khí!” Giọng Giang Lưu tỏ vẻ khâm phục.
Từ Lạc Dương không tiếp lời, ánh mắt cậu chuyên tâm nhìn Thích Trường An ở phía trên vài bước, đối phương mặc áo khoác dài màu lam đậm, chân dài đứng mở ra, cánh tay giơ thẳng, khớp ngón tay thon dài đặt trên dây cung sẫm màu, mặt không hề có biểu cảm gì, toàn thân giống như lưỡi đao sắc đã rút ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
Hỏng rồi, Thích Thích nhà tui thật sự quá đẹp trai, trái tim bé nhỏ lại sắp hi sinh rồi!
Một mũi tên cuối cùng cắm thật sâu trên bia ngắm, vừa vặn cùng tám mũi tên còn lại tạo thành một hình tròn, bao vây mũi tên đầu tiên ở hồng tâm vào chính giữa.
Thích Trường An để cung tên lại chỗ cũ, nghiêng người sang hỏi Từ Lạc Dương: “Thế nào?”
Từ Lạc Dương trả lời không chút do dự: “Đẹp trai bùng nổ đến chân trời luôn!”
Nghe thấy câu trả lời của cậu, khóe miệng Thích Trường An mới lộ ra một nụ cười.
Qua cửa ải số ba, đứng trước một cánh cửa thật lớn, vẫn còn năm phút nữa mới đến 1h. Lúc này, bên trong lần nữa lại vang lên tiếng của đạo diễn Văn: “Chúc mừng ba vị đột phá vòng vây, bây giờ, câu hỏi cuối cùng sẽ xuất hiện trên vách tường, thắng bại chính là ở đây!”
Giang Lưu trực tiếp ngồi xuống đất, kéo dài giọng: “Tại sao vẫn còn câu hỏi vậy! Em tưởng là có thể trực tiếp mở cửa ra nữa chứ!”
Từ Lạc Dương cũng ngồi xuống theo, vô cùng không phục: “Thêm cả Trường An, anh cũng nghĩ là có thể trực tiếp mở cửa!”
Lúc này, màn hình lớn trên vách tường bắt đầu có biến hóa, đạo diễn Văn hoàn toàn không quan tâm kháng nghị của bọn họ, mà nói tiếp: “Yêu cầu chính là, trong vòng ba phút, hãy tìm ra cái đầu cún có biểu cảm khác biệt ở trong màn hình.”
Vừa dứt lời, hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn liền dừng lại, Từ Lạc Dương bị màn hình đầy đầu chó vàng óng ánh dọa đến mức biểu cảm dại ra: “Tàn… tàn phá sinh lực! Số đầu chó này chắc phải mấy ngàn luôn? Tổ chương trình cũng tàn nhẫn quá rồi đó!”
Giang Lưu cũng hơi lờ mờ: “Em cảm thấy buổi tối mấy cái đầu chó này chắc chắn sẽ chạy tới trong giấc mơ của em.”
Nhưng cũng đã đến ải cuối cùng rồi, chẳng có lý do gì để từ bỏ cả, chia màn hình lớn thành ba phần trên giữa và dưới, mỗi người phụ trách một phần, gần như là dùng đến giây cuối cùng để tìm cái đầu chó có biểu cảm khác biệt kia.
Lúc đợi cửa mở ra, mắt Từ Lạc Dương vẫn luôn nhìn Thích Trường An chằm chằm, Thích Trường An hỏi cậu: “Đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh, anh đẹp, ban nãy mắt bị tổn thương, cần được chữa trị.”
Lúc này, cửa cuối cùng cũng mở ra, một rương kim loại hình chữ nhật xuất hiện trước mặt ba người, tiếp đó, căn cứ vào manh mối được gợi ý ở trong rương, ba người chạy đến thế giới tượng cát, tìm thấy chiếc rương thứ ba trong một tòa thành làm bằng cát.
Ba giờ đúng, sáu người lần thứ hai tập hợp, đạo diễn Văn cầm loa: “Đội số hai của Thích Trường An, Từ Lạc Dương, Giang Lưu thắng, bây giờ, mời ba vị cử ra một thành viên chọn hình phạt.”
Từ Lạc Dương ở trong lòng lẩm bẩm, quả nhiên cái tổ chương trình này chỗ nào cũng có bẫy, chọn hình phạt cái gì chứ, hơi không chú ý một cái là sẽ bị bắt lấy điểm yếu.
Nhìn mấy thứ đồ vật trên bàn sau khi đã lấy miếng vải đen che xuống, Từ Lạc Dương chỉ chỉ cái thứ ba: “Tôi chọn hình phạt ‘uống một ly nước rau cải’.”
Thích Trường An hoàn toàn chẳng chút do dự: “Tôi nghe theo Lạc Dương.”
Giang Lưu đứng bên cạnh tỏ vẻ sợ hãi —— hóa ra cái này cũng có thể bắt lấy cơ hội mà khoe ân ái hả? Cậu ta cũng vội vã nói: “Tôi cũng đồng ý với anh Từ.”
So với mấy hình phạt hơi quá đáng khác, nước rau cải tuy khó uống, nhưng giá trị dinh dưỡng vẫn rất cao, nếu không hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi chương trình phát sóng, bọn họ sẽ bị fan của ba người bên nhóm Tống Diệu giễu cợt.
《Hành động tuyệt mật》quay kỳ nào sẽ chiếu kỳ đó, tổ chương trình muốn xem hiệu quả trước, rồi mới tiến hành kế hoạch điều chỉnh cho lần quay thứ hai, thế là năm ngày sau vừa vặn là thứ sáu,《Hành động tuyệt mật》liền được quyết định chiếu vào giờ vàng tám giờ trên kênh của Thải Hồng Vệ thị.
Trước khi phát sóng, tổ chương trình yêu cầu khách mời tham gia quay show đều phải giúp đỡ tuyên truyền ở trên weibo, Từ Lạc Dương rất nhanh đã share tin ở weibo chính thức của chương trình. Chưa đầy một phút, Thích Trường An share lại weibo của cậu: “Cùng nhau xem. // @Từ Lạc Dương: Tui đã đặt báo thức rồi, đúng tám giờ tối sẽ xem chương trình.”
Chạy xong lịch trình, Từ Lạc Dương vội vàng chạy về nhà, vừa vặn kịp giờ chương trình phát sóng.
Trong phòng xem phim, Thích Trường An ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Náo Náo, đến đây.”
Từ Lạc Dương đi qua ngồi xuống, cậu chìa tay cầm một quả dâu tây ăn, thấy rất ngọt, bèn cầm một quả đút cho Thích Trường An.
Thích Trường An cong khóe miệng: “Đút cho anh hả?” Âm cuối hơi giương lên, mang theo chút hương vị dụ dỗ.
“Nhiều tuổi hơn em như vậy, mà vẫn còn giống như cục cưng muốn đút ăn,”nói thì nói thế, Từ Lạc Dương vẫn dùng răng mình cắn dâu tây, ngậm lấy đưa đến bên miệng Thích Trường An. Hai người chầm chậm chia nhau ăn dâu tây, rồi cũng thuận theo tự nhiên mà hôn nhau.
Nhưng tay vừa luồn vào trong quần áo Thích Trường An sờ soạng được mấy cái, Từ Lạc Dương bèn thở hổn hển ngồi lại: “Lát nữa rồi tiếp tục, xem chương trình trước đã, lần đầu tiên em quay cùng anh đó.”
“Được.” Cánh tay Thích Trường An khoát lên vai Từ Lạc Dương, tư thế vô cùng thả lỏng.
Đang chiếu cảnh Thích Trường An lên sân khấu, Từ Lạc Dương mỉa mai: “Tổ chương trình thật sự chịu đựng rất giỏi, đến giờ mới chịu công bố khách mời bí mật là ai.”
Cùng lúc đó, ống kính di chuyển từ dưới lên trên, cuối cùng lúc hình ảnh cố định trên mặt Thích Trường An, tần suất comment trên màn hình vốn ổn định bỗng nổ tung.
“—— A a a a lúc còn sống vậy mà lại có thể nhìn thấy Thích tiên sinh xuất hiện trong show thực tế! Nhân sinh viên mãn rồi! Cảnh này tui phải xem một trăm lần!”
“—— Khách mời bí mật hóa ra lại là Thích tiên sinh! Ôm Notebook rít gào! Quá quá quá đẹp trai! Thích tiên sinh sao anh lại đẹp trai vậy!”
“——Thải Hồng Vệ thị mấy người thắng rồi, fan Cổ Thành vẫn còn ba giây để tới hiện trường!”
Qua hậu kỳ cắt nối biên tập, hiệu quả của chương trình rất khác biệt, Từ Lạc Dương xem đến chăm chú, sau đó cậu liền phát hiện, vào lúc đạo diễn Văn nói chuyện, Tống Diệu nhìn cậu rất nhiều lần, ánh mắt mặc dù không ác ý, nhưng tuyệt đối không tốt đẹp gì, rõ ràng tổ chương trình muốn làm nổi bật việc hai người bất hòa.
Còn nữa, cậu nhận ra lúc mình nghe thấy phải vào nhà ma, theo bản năng kéo ống tay áo Thích Trường An, vậy mà lại bị quay đặc tả.
Quả nhiên, màn hình toàn là ‘Ha ha ha’, còn có mấy câu kiểu ‘Ha ha ha Lạc Dương lập tức sợ hãi!’ ‘Kéo ống tay áo gì đó quá tự nhiên rồi!’ ‘Cổ Thành đảng cảm thấy mỹ mãn”. Từ Lạc Dương bịt mắt: “Em cũng cần mặt mũi mà!”
Thích Trường An an ủi cậu: “Rất đáng yêu.”
Từ Lạc Dương mặt buồn rười rượi, hoàn toàn không cảm thấy được an ủi chút nào. Nhưng cậu từ từ nhận ra, phần đầu toàn là những điểm nhỏ nhặt, tương tác giữa cậu và Thích Trường An quả thật là đã bị tổ chương trình cắt nối biên tập đến chói lòa mắt người xem luôn.
Giống như cảnh Thích Trường An ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp cậu kéo khóa kéo của áo khoác, trực tiếp lặp đi lặp lại slow motion những ba lần. Lúc ở trên bè, cậu hát ‘Trường An anh ngồi ở mũi tàu nha Lạc Dương ở phía sau anh’, được hậu kỳ làm thêm một cái khung bốc lên bong bóng màu hồng phấn, còn thêm một pha quay chậm vẻ mặt và ánh mắt của hai người.
Lúc tới nhà ma, cậu vì sợ mà kéo tay Thích Trường An đi vào trong, cũng được chiếu đủ góc độ. Khoa trương nhất là lúc bị ‘ma’ nắm lấy cổ chân ở cống ngầm, cậu theo bản năng nhào vào trong lồng ngực Thích Trường An, ba chữ “anh Trường An” trực tiếp bị đẩy lên trên màn hình bình luận, dày đặc đến mức che hết hình ảnh trên màn hình.
Từ Lạc Dương lẩm bẩm: “Anh Trường An chỉ có em mới được gọi thôi!”
“Được, chỉ có em mới được gọi.”
Xem đến phần sau, Từ Lạc Dương đã hoàn toàn bình tĩnh, dù sao thì tổ chương trình để nâng sức hút, không chỉ có các loại đặc tả, hay là mấy khung hình trái tim hồng phấn, mà còn cho cậu và Thích Trường An bgm riêng, chỉ cần bọn họ ở trong cùng khung hình, bgm sẽ bắt đầu phát đi phát lại, chẳng bao lâu sau Từ Lạc Dương cũng đã có thể ngâm nga theo.
Lúc này, Trịnh Đông nhắn tin đến, chỉ có ba chữ: “Xem weibo.”
Từ Lạc Dương cầm điện thoại trèo vào weibo, lại xác định tổ chương trình quả thật là vừa giàu vừa dám chơi lớn, hạ quyết tâm phải làm nên chuyện, hotsearch về《Hành động tuyệt mật》chiếm sáu trong mười vị trí đầu, mà #Cổ_Thành_cp# trực tiếp được fan đẩy lên top 1, phía sau còn kèm theo một chữ ‘bạo’.
Mở đề tài ra, Từ Lạc Dương phát hiện chương trình vẫn chưa kết thúc, nhưng phân đoạn tương tác giữa cậu và Thích Trường An đều đã bị các blogger cap màn hình lưu lại hết, số lượt chuyển phát cao đến kinh người. Thậm chí không cần thủy quân, fan hâm mộ cũng đã trực tiếp nhấn chìm weibo và các diễn đàn lớn.
“—— Fan cp không có dự tính trước, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là cẩu lương kim cương, tán gẫu kim cương, nhưng cũng phải ngậm nước mắt nuốt xuống! Thật sự ngon quá đi! Ngược cẩu đẳng cấp cung điện, khoe ân ái đẳng cấp sách giáo khoa!”
“—— Lúc Lạc Dương bắt đầu lên hình, mị còn kín đáo tưởng tượng ra ‘Dương Lưu cp’ của cậu ấy và Giang Lưu, nhưng lúc Thích tiên sinh xuất hiện, mị fuck, chính cung đúng là chính cung, khí tràng vô địch, từ đó về sau, Cổ Thành mạnh mẽ phát đường, trong mắt mị sẽ không có gì khác nữa!”
“—— Thật sự quá mù mắt rồi, mị tin đây không phải là kịch bản, dù sao thì mấy biểu cảm mờ ám kia của Lạc Dương nhà chúng ta hoàn toàn là theo bản năng đó! Thích tiên sinh chính là sủng nịch công, với cả giờ mị mới phát hiện, Lạc Dương hóa ra cậu biết làm nũng như vậy!”
“—— A a a a ngoài a a a a mị thật sự không biết nói gì cả a a a a!”
“—— Tò mò quá! Cái khúc Thích tiên sinh ngồi xổm xuống sờ mắt cá chân Lạc Dương, sau đó rốt cục ở bên tai Lạc Dương nói cái gì, mà Lạc Dương lập tức không sợ hãi nữa nhỉ!”
Từ Lạc Dương nhìn thấy đoạn này, nghiêng đầu hỏi Thích Trường An: “Em rất biết làm nũng thật hả?”
“Ừm.”
“Anh hoàn toàn không chống đỡ được thật hả? Vậy em hỏi cái gì anh cũng trả lời hết chứ?”
“Đúng vậy.”
Từ Lạc Dương để điện thoại xuống, ngồi lên đùi Thích Trường An, tay cậu vòng lên cổ đối phương, giọng điệu nghiêm túc, giọng nói rất thấp: “Vậy anh có thể nói cho em biết, bản thể yêu quái của anh rốt cuộc là gì được không?”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tò mò rất lâu rất lâu rất lâu rồi!!!
Tác giả :
Tô Cảnh Nhàn