Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 44: Viên kẹo thứ bốn mươi bốn
Đến bây giờ Từ Lạc Dương mới biết, cảm giác hôn môi hóa ra lại thoải mái như vậy!
Dường như tất cả đầu dây thần kinh chậm chạp đều dồn dập tỉnh lại, cậu có thể cảm nhận được cánh tay Thích Trường An đang vòng trên eo mình, bao phủ khí tức và nhiệt độ trên người mình, hô hấp ấm áp lan tràn trên làn da, cùng với đôi môi vừa ướt vừa mềm. Cảm giác tê dại giống như bị điện giật, trong một giây, đều khiến mỗi một dây thần kinh của cậu cũng bắt đầu run rẩy!
Thời gian hôn môi vô cùng ngắn ngủi, cũng chẳng thâm nhập vào, nhưng khiến hai người vì vậy mà choáng váng. Nhận ra Thích Trường An rời khỏi môi mình, Từ Lạc Dương còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng mà nghênh đón, hai tay vòng lấy cổ đối phương, ngăn cản Thích Trường An rời đi.
Bởi vì động tác quá nôn nóng, dùng quá nhiều sức, hàm răng hai người trực tiếp va vào nhau, dẫn tới một trận đau buốt. Nhưng giờ phút này chẳng thèm để ý đến những thứ đó nữa, Từ Lạc Dương nửa mở mắt ra, nhìn đôi mắt Thích Trường An thâm thúy như mực, dè dặt ngậm lên môi đối phương ——
Anh đừng đi.
Thích Trường An không phản ứng.
Từ Lạc Dương cuống lên, nhưng là một nam thanh niên ngây thơ không có kiến thức về lý thuyết, vô cùng thiếu hụt kinh nghiệm thực tiễn, cậu cũng chẳng có cách nào tốt hơn, đành phải thăm dò duỗi đầu lưỡi của mình ra, nhẹ nhàng liếm liếm trên môi Thích Trường An, để lại chút vệt nước.
Nhưng như vậy là đủ rồi, bởi vì chút mờ ám này, tiếp đó, cậu bị Thích Trường An đè xuống giường, hôn trọn mười phút.
Động tác trêu ghẹo nhỏ nhoi bất giác vừa giống như ngọn lửa đột ngột bùng lên, vừa giống như rượu mạnh rót vào cổ họng, chảy thẳng vào đáy lòng.
Ngoài cửa sổ thấp thoáng vang lên tiếng chim hót, trong phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở quấn quýt cùng nhau, không thể phân biệt được là của ai nữa. Từ Lạc Dương nằm sấp trên người Thích Trường An, đuôi mắt thấm ướt hơi đỏ lên, cậu dùng môi mình dán vào Thích Trường An, thân mật từng tấc từng tấc cọ cọ, thỉnh thoảng giống như ăn kẹo, nhẹ nhàng liếm liếm, nếm thử.
Một tay Thích Trường An làm động tác như đang bảo vệ để che chở Từ Lạc Dương, cực kỳ nuông chiều.
Lại ngậm lấy môi Thích Trường An hút hút, Từ Lạc Dương hơi không muốn buông ra, nhẹ giọng nói: “Em rất thích anh nha.” Nói xong, ý cười tự nhiên từ trong đôi mắt tràn ra ngoài, giống như nước mùa xuân.
Thích Trường An gần như si mê ngắm nụ cười ôm lấy đuôi lông mày cậu, anh thoáng dùng sức, làm sâu nụ hôn này. Từ Lạc Dương không đề phòng, nên phát ra âm thanh trầm thấp, nhưng lại cực kỳ tự nhiên mà há miệng ra, để đầu lưỡi Thích Trường An tiến vào.
Từ Lạc Dương vừa bị hôn sâu còn vừa nghĩ, cậu và Thích Trường An quả nhiên là tuyệt phối, mới luyện tập, mài giũa mười mấy phút, đã vô cùng ăn ý, quả nhiên đều là tuyển thủ trời sinh!
Cảm thấy bản thân sắp không thể khống chế được sức lực hôn môi, Thích Trường An cưỡng chế dừng động tác lại, xoay mình đặt Từ Lạc Dương dưới thân, sau đó chôn mặt lên cổ đối phương, hít sâu một hơi, giọng rất khàn: “Lạc Dương… có thể lặp lại lần nữa không?”
Đại não Từ Lạc Dương thiếu ô xi, nên phản ứng chậm chạp, mất vài giây mới hiểu Thích Trường An muốn cậu lặp lại cái gì: “Em rất thích anh.” Nói xong, chính cậu không nhịn được mà bật cười trước, rồi lại nhẹ giọng nói: “Thật sự rất thích.”
Lập tức nhận ra tâm trạng bất an của đối phương, Từ Lạc Dương cười nhe răng, hỏi: “Lạc Dương là em, Trường An là anh, đúng không?”
Thích Trường An nghiêm túc trả lời: “Ừ, đúng.”
“Vậy, Lạc Dương rất thích Trường An.”
Em rất thích anh.
Cảm thấy chính mình có vẻ phát huy trình độ quá mức, nói câu này ra, bản thân Từ Lạc Dương hơi xấu hổ, nhưng đợi một lúc, vẫn không nhận được câu trả lời của Thích Trường An, trong lòng Từ Lạc Dương lộp bộp —— chẳng nhẽ mình quá trắng trợn, dọa Thích Trường An sợ rồi hả?
Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra, có một giọt nước rơi trên cổ mình, mang theo một chút ngứa. Lúc kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, Từ Lạc Dương bị sợ hãi: “Trường An, anh ——” sao lại khóc?
Cậu không dám nhúc nhích, để mặc cho đối phương ôm mình, trong lòng chợt cũng khó chịu theo, cậu hơi luống cuống: “Nếu như bây giờ anh vẫn chưa thích em lắm, cũng không sao, vậy em sẽ cố gắng thêm chút nữa, trở nên tốt hơn một chút…”
Còn chưa dứt lời, Từ Lạc Dương vừa nghĩ đến loại khả năng này, bèn cảm thấy một cơn đau xót lan tràn khắp ngực, cậu vội vàng đổi loại giả thiết khác: “Anh không phải là nhân lúc em ngủ hôn trộm em, bị em phát hiện, nên khó chịu đúng không? Em cũng không phải cố ý vạch trần anh, nhưng lúc đó em thật sự quá kích động, phát động hơn trăm triệu tế bào nhỏ, cũng không thể kìm nén được kích động vạch trần anh.”
Hình như… càng tô càng đen thì phải?
Nhưng đợi sau khi cậu nói xong, thì nhìn thấy Thích Trường An ngẩng đầu lên, chẳng có chút dấu vết nào từng rơi lệ, ánh mắt cực kỳ chăm chú mà nhìn cậu.
Ánh mắt Từ Lạc Dương sững lại, cậuchuẩn bị vài giây, rồi nhân đó đánh bạo hỏi thẳng vấn đề: “Cái đó… anh… anh thích em không?” Tiếp đó lại vội vã bổ sung: “Anh nói thật là được, nếu như không thích, hoặc là vẫn chưa thích lắm, cũng chẳng sao đâu, không cần phải lo lắng em sẽ thất vọng hay là không chịu được.” Nói xong, cậu còn mỉm cười với Thích Trường An, mang theo một phần mất mát che giấu rất tốt.
Thích Trường An hơi cong ngón tay lại, nhẹ nhàng chùi đi vệt nước bên khóe môi Từ Lạc Dương. Khoảng cách rất gần, anh có thể nhìn thấy thấp thỏm, bất an và căng thẳng không thể nhịn xuống được trong mắt Từ Lạc Dương.
Lúc trước, bản thân anh chưa từng mong được Từ Lạc Dương đáp lại, anh tự nguyện chịu đựng phần thống khổ yêu mà không theo đuổi được này, đồng thời, mãi cho đến một giây trước anh vẫn còn mâu thuẫn, còn giãy dụa —— anh muốn Từ Lạc Dương, rồi lại sợ mình sẽ làm cậu tổn thương. Nhưng giờ phút này, anh không nỡ để Từ Lạc Dương chịu đựng sự thống khổ như thế, không nỡ để cậu vì do dự và mâu thuẫn của mình, mà thấp thỏm bất an cho dù chỉ một giây.
Thế là Từ Lạc Dương liền nghe thấy câu trả lời của Thích Trường An: “Thích Náo Náo của anh, rất thích, thích từ rất lâu rồi.”
Từ Lạc Dương giống như nghe thấy tiếng hoa nở khắp cả núi đồi, cậu mềm mại nói: “Thật sự giống như đang mơ vậy!”
Thích Trường An đè ép cảm xúc cuộn trào mãnh liệt trong lòng lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, đúng là giống như đang mơ vậy.” Tỉnh mộng rồi, có phải là em sẽ rời khỏi anh không?
Khoảnh khắc xuất hiện ý nghĩ này, Thích Trường An liền nhận ra cánh tay đang ôm lấy Từ Lạc Dương theo bản năng siết chặt lại, anh một lần nữa thả lỏng ra thật nhanh, đem tất cả dục vọng chiếm giữ và bất an không thể khống chế được niêm phong lại trong một góc.
****
Bên ngoài trời đã sáng, ánh nắng từ khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào. Thích Trường An đã ngủ thiếp đi, Từ Lạc Dương nằm ở bên cạnh, nghiêm túc ủ cả nửa giờ, nhưng cũng chẳng buồn ngủ chút nào, cuối cùng vẫn buông tha cho ý định đi ngủ của mình.
Suy nghĩ một lát, cậu dứt khoát nhẹ nhàng nghiêng người sang, dán mắt vào Thích Trường An, vừa ngắm vừa cảm thán ở trong lòng —— người cậu thích thật sự đẹp trai quá đi! Ngắm đi ngắm lại, cậu lại mỉm cười, cảm thấy mình thật sự rất may mắn, người mình thích vừa vặn cũng thích mình.
Cứ như vậy ngắm gần một tiếng đồng hồ, niềm vui trong lòng Từ Lạc Dương từng chút từng chút ủ thành rượu, vẫn chưa uống nhưng chính cậu cũng sắp say rồi. Cậu lặng lẽ dịch tay phải mình sang cạnh tay Thích Trường An, sau đó duỗi ngón út ra, dùng sức rất nhẹ câu lấy ngón tay Thích Trường An, cảm thấy hạnh phúc đến mức nổ tung!
Giây phút này, Từ Lạc Dương quả thật rất muốn post một cái weibo để chúc mừng —— 25 năm quật cường FA, từ nay về sau, cậu đã thoát khỏi hàng ngũ nam thanh niên lớn tuổi độc thân không tổ ấm, Thích Trường An cũng không còn là nam yêu quái lớn tuổi độc thân không tổ ấm nữa rồi!
Cơ mà weibo…. Từ Lạc Dương chợt nghĩ, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cậu vẫn chưa nhìn thấy điện thoại của mình.
Nhớ lại một hồi, Từ Lạc Dương xác định, điện thoại của mình chắc là ở trong túi quần Thích Trường An. Cậu do dự mấy giây, rồi tay phải bèn bắt đầu vói vào trong túi quần Thích Trường An, cố gắng dưới tình huống không đánh thức Thích Trường An, lặng lẽ lén cầm điện thoại ra.
Từ Lạc Dương hành động cực kỳ chăm chú, hai ngón tay kẹp điện thoại ra ngoài, không ngờ trên đường bị trượt, cậu đành phải đổi lại ba ngón tay, “xoạt xoạt xoạt xoạt” tiếp tục vận chuyển.
Trong lúc cậu đang tập trung ý chí lấy điện thoại, ngón tay bỗng nhiên bị Thích Trường An bắt được, tiếp theo là giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Náo Náo.”
“Hả?” Theo bản năng đáp lại một tiếng, vài giây sau Từ Lạc Dương mới phản ứng kịp: “Em đánh thức anh hả?” giọng nói rất chán nản.
“Không phải,” em đang ở bên cạnh: “Vốn cũng không ngủ say lắm.” Thích Trường An duy trì tư thế nắm ngón tay cậu, khàn giọng hỏi cậu: “Em đang làm gì vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Từ Lạc Dương là: “Em không phải đang sờ mó anh!”Nói xong chợt cảm thấy là lạ, nên vội vàng cứu chữa: “Em không có ý gì khác đâu!”
Làm sao bây giờ, hình như càng kỳ lạ hơn rồi…
Thích Trường An bật cười, vỗ về cậu: “Cho dù có ý khác cũng không sao.”Thấy tai Từ Lạc Dương đỏ lên, nụ cười bên khóe miệng anh càng thêm sâu hơn: “Muốn lấy điện thoại hả?”
“Ừm,” Từ Lạc Dương gật đầu, nhìn Thích Trường An: “Xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Em biết mà,” Từ Lạc Dương bắt đầu đoán: “Chắc là trong lúc em tổ chức fanmeeting, có tin xấu gì đó bị tuồn ra,” thấy Thích Trường An gật đầu, cậu nói tiếp: “Thời gian xảy ra chuyện là tối qua, tối qua… cũng chỉ chiếu《Tinh tú trường》, vậy nên chắc là liên quan đến show kỳ này, hoặc là liên quan đến fanmeeting.”
“Anh và anh Trịnh đều sợ em biết, giấu em mà điều tra chuyện này. Kỳ lạ nhất là, đến bây giờ anh Trịnh vẫn chưa tới giục em post thông báo, thật là không khoa học! Vậy nên, chắc là vì tin tức ồn ào rất lớn, phía anh Trịnh đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, mà để em tạm thời ở lại trong bệnh viện, là lựa chọn tốt hơn.”
Dừng một chút, Từ Lạc Dương lại nói ra kết luận mà mình đoán được: “Là chuyện em bị đuổi học hồi năm nhất bị lộ, đúng không?”
Nghe giọng điệu Từ Lạc Dương từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, trái tim Thích Trường An giống như bị cây kim đâm vào: “Lạc Dương ——”
Khi đó em mới mười bảy tuổi.
“Không sao,” Từ Lạc Dương mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt mu bàn tay Thích Trường An: “Chuyện này trong lòng em vẫn chịu đựng được. Vậy, anh đã điều tra ra được, là Vương Du Hành ở sau chuyện này hả?”
Thích Trường An nhìn Từ Lạc Dương đang rũ mi mắt, nghiêm túc trả lời: “Ừ, là hắn. Anh bảo Lương Khưu điều tra người đứng sau chuyện này, phát hiện khoảng chừng năm ngày trước, Vương Du Hành bắt đầu ra tay sắp đặt mọi chuyện. Sau khi giải thích rõ ràng chuyện em bị đuổi học từ đầu đến cuối, hắn tìm người viết thông báo và bài đăng, rồi lại ra giá cao mua thủy quân cao cấp, còn hư cấu ra những thứ như nhân chứng vật chứng.”
“Sau đó trong chương trình hôm qua, lúc MC nhắc đến vấn đề “học đại học ở đâu”, em lại theo bản năng lẩn tránh, nên hắn đã bắt được điểm này, trực tiếp bắt đầu thêu dệt sự việc lần này?”
“Đúng vậy.”
Kéo kéo chăn, Từ Lạc Dương tự nhiên đưa chân dán vào đôi chân lạnh lẽo của Thích Trường An, cậu ở trong đầu đơn giản chỉnh lý lại sự việc một hồi, rồi lại hơi nghi ngờ: “Lúc trước Vương Du Hành chơi ma túy, bị em và anh Trịnh cùng tố cáo, đến bây giờ, hắn chắc tạm thời cũng không thể ngóc đầu lên được, bên trong có biến cố gì hả? Sao hắn lại có tinh lực bắt đầu gây chuyện nữa rồi.”
“Căn cứ vào những thứ Lương Khưu điều tra được, hắn thông qua giới thiệu của quản lý, quen biết một doanh nhân.”
Đồng tử Từ Lạc Dương thu nhỏ lại, theo bản năng cong cong khóe môi: “Có phải là… Đới Tuyết Thanh không?” Ba chữ cuối cùng, cậu nói thật chậm.
Cái tên này đối với cậu mà nói, vô cùng quen thuộc. Lúc đó cậu bị trường học đuổi học, bạn tốt trước kia của ba vội vàng đưa cậu lên chuyến bay để bay ra nước ngoài: “Lạc Dương, nghe lời chú, tên Đới Tuyết Thanh này tính cách xảo quyệt lại hay thay đổi, giờ lại có rất nhiều thủ đoạn, giữa hắn và ba mẹ con oán hận chất chứa, con phải ra nước ngoài tránh đi. Con vẫn luôn rất hiểu chuyện rất thông minh, nên có thể hiểu được ý của chú, đúng không?”
Từ đó, cậu bèn ghi nhớ cái tên “Đới Tuyết Thanh” vào trong lòng.
“Là ông ta.” Thích Trường An trở tay nắm chặt lấy tay Từ Lạc Dương: “Anh sẽ điều tra tiếp, có kết quả sẽ báo cho em biết.”
“Được.”
Nhìn mặt mũi Từ Lạc Dương, trong lòng Thích Trường An có một góc bắt đầu sụp đổ —— sau khi xảy ra chuyện, anh và Trịnh Đông đều không ai bảo ai muốn giấu chuyện này đi, lo rằng sẽ vạch trần vết sẹo đã kết vảy của Từ Lạc Dương.
Cậu kiên cường hơn bọn họ tưởng tượng, nhưng như vậy lại càng khiến anh đau lòng hơn.
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui hẹn hò rồi ~
Dường như tất cả đầu dây thần kinh chậm chạp đều dồn dập tỉnh lại, cậu có thể cảm nhận được cánh tay Thích Trường An đang vòng trên eo mình, bao phủ khí tức và nhiệt độ trên người mình, hô hấp ấm áp lan tràn trên làn da, cùng với đôi môi vừa ướt vừa mềm. Cảm giác tê dại giống như bị điện giật, trong một giây, đều khiến mỗi một dây thần kinh của cậu cũng bắt đầu run rẩy!
Thời gian hôn môi vô cùng ngắn ngủi, cũng chẳng thâm nhập vào, nhưng khiến hai người vì vậy mà choáng váng. Nhận ra Thích Trường An rời khỏi môi mình, Từ Lạc Dương còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng mà nghênh đón, hai tay vòng lấy cổ đối phương, ngăn cản Thích Trường An rời đi.
Bởi vì động tác quá nôn nóng, dùng quá nhiều sức, hàm răng hai người trực tiếp va vào nhau, dẫn tới một trận đau buốt. Nhưng giờ phút này chẳng thèm để ý đến những thứ đó nữa, Từ Lạc Dương nửa mở mắt ra, nhìn đôi mắt Thích Trường An thâm thúy như mực, dè dặt ngậm lên môi đối phương ——
Anh đừng đi.
Thích Trường An không phản ứng.
Từ Lạc Dương cuống lên, nhưng là một nam thanh niên ngây thơ không có kiến thức về lý thuyết, vô cùng thiếu hụt kinh nghiệm thực tiễn, cậu cũng chẳng có cách nào tốt hơn, đành phải thăm dò duỗi đầu lưỡi của mình ra, nhẹ nhàng liếm liếm trên môi Thích Trường An, để lại chút vệt nước.
Nhưng như vậy là đủ rồi, bởi vì chút mờ ám này, tiếp đó, cậu bị Thích Trường An đè xuống giường, hôn trọn mười phút.
Động tác trêu ghẹo nhỏ nhoi bất giác vừa giống như ngọn lửa đột ngột bùng lên, vừa giống như rượu mạnh rót vào cổ họng, chảy thẳng vào đáy lòng.
Ngoài cửa sổ thấp thoáng vang lên tiếng chim hót, trong phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở quấn quýt cùng nhau, không thể phân biệt được là của ai nữa. Từ Lạc Dương nằm sấp trên người Thích Trường An, đuôi mắt thấm ướt hơi đỏ lên, cậu dùng môi mình dán vào Thích Trường An, thân mật từng tấc từng tấc cọ cọ, thỉnh thoảng giống như ăn kẹo, nhẹ nhàng liếm liếm, nếm thử.
Một tay Thích Trường An làm động tác như đang bảo vệ để che chở Từ Lạc Dương, cực kỳ nuông chiều.
Lại ngậm lấy môi Thích Trường An hút hút, Từ Lạc Dương hơi không muốn buông ra, nhẹ giọng nói: “Em rất thích anh nha.” Nói xong, ý cười tự nhiên từ trong đôi mắt tràn ra ngoài, giống như nước mùa xuân.
Thích Trường An gần như si mê ngắm nụ cười ôm lấy đuôi lông mày cậu, anh thoáng dùng sức, làm sâu nụ hôn này. Từ Lạc Dương không đề phòng, nên phát ra âm thanh trầm thấp, nhưng lại cực kỳ tự nhiên mà há miệng ra, để đầu lưỡi Thích Trường An tiến vào.
Từ Lạc Dương vừa bị hôn sâu còn vừa nghĩ, cậu và Thích Trường An quả nhiên là tuyệt phối, mới luyện tập, mài giũa mười mấy phút, đã vô cùng ăn ý, quả nhiên đều là tuyển thủ trời sinh!
Cảm thấy bản thân sắp không thể khống chế được sức lực hôn môi, Thích Trường An cưỡng chế dừng động tác lại, xoay mình đặt Từ Lạc Dương dưới thân, sau đó chôn mặt lên cổ đối phương, hít sâu một hơi, giọng rất khàn: “Lạc Dương… có thể lặp lại lần nữa không?”
Đại não Từ Lạc Dương thiếu ô xi, nên phản ứng chậm chạp, mất vài giây mới hiểu Thích Trường An muốn cậu lặp lại cái gì: “Em rất thích anh.” Nói xong, chính cậu không nhịn được mà bật cười trước, rồi lại nhẹ giọng nói: “Thật sự rất thích.”
Lập tức nhận ra tâm trạng bất an của đối phương, Từ Lạc Dương cười nhe răng, hỏi: “Lạc Dương là em, Trường An là anh, đúng không?”
Thích Trường An nghiêm túc trả lời: “Ừ, đúng.”
“Vậy, Lạc Dương rất thích Trường An.”
Em rất thích anh.
Cảm thấy chính mình có vẻ phát huy trình độ quá mức, nói câu này ra, bản thân Từ Lạc Dương hơi xấu hổ, nhưng đợi một lúc, vẫn không nhận được câu trả lời của Thích Trường An, trong lòng Từ Lạc Dương lộp bộp —— chẳng nhẽ mình quá trắng trợn, dọa Thích Trường An sợ rồi hả?
Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra, có một giọt nước rơi trên cổ mình, mang theo một chút ngứa. Lúc kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, Từ Lạc Dương bị sợ hãi: “Trường An, anh ——” sao lại khóc?
Cậu không dám nhúc nhích, để mặc cho đối phương ôm mình, trong lòng chợt cũng khó chịu theo, cậu hơi luống cuống: “Nếu như bây giờ anh vẫn chưa thích em lắm, cũng không sao, vậy em sẽ cố gắng thêm chút nữa, trở nên tốt hơn một chút…”
Còn chưa dứt lời, Từ Lạc Dương vừa nghĩ đến loại khả năng này, bèn cảm thấy một cơn đau xót lan tràn khắp ngực, cậu vội vàng đổi loại giả thiết khác: “Anh không phải là nhân lúc em ngủ hôn trộm em, bị em phát hiện, nên khó chịu đúng không? Em cũng không phải cố ý vạch trần anh, nhưng lúc đó em thật sự quá kích động, phát động hơn trăm triệu tế bào nhỏ, cũng không thể kìm nén được kích động vạch trần anh.”
Hình như… càng tô càng đen thì phải?
Nhưng đợi sau khi cậu nói xong, thì nhìn thấy Thích Trường An ngẩng đầu lên, chẳng có chút dấu vết nào từng rơi lệ, ánh mắt cực kỳ chăm chú mà nhìn cậu.
Ánh mắt Từ Lạc Dương sững lại, cậuchuẩn bị vài giây, rồi nhân đó đánh bạo hỏi thẳng vấn đề: “Cái đó… anh… anh thích em không?” Tiếp đó lại vội vã bổ sung: “Anh nói thật là được, nếu như không thích, hoặc là vẫn chưa thích lắm, cũng chẳng sao đâu, không cần phải lo lắng em sẽ thất vọng hay là không chịu được.” Nói xong, cậu còn mỉm cười với Thích Trường An, mang theo một phần mất mát che giấu rất tốt.
Thích Trường An hơi cong ngón tay lại, nhẹ nhàng chùi đi vệt nước bên khóe môi Từ Lạc Dương. Khoảng cách rất gần, anh có thể nhìn thấy thấp thỏm, bất an và căng thẳng không thể nhịn xuống được trong mắt Từ Lạc Dương.
Lúc trước, bản thân anh chưa từng mong được Từ Lạc Dương đáp lại, anh tự nguyện chịu đựng phần thống khổ yêu mà không theo đuổi được này, đồng thời, mãi cho đến một giây trước anh vẫn còn mâu thuẫn, còn giãy dụa —— anh muốn Từ Lạc Dương, rồi lại sợ mình sẽ làm cậu tổn thương. Nhưng giờ phút này, anh không nỡ để Từ Lạc Dương chịu đựng sự thống khổ như thế, không nỡ để cậu vì do dự và mâu thuẫn của mình, mà thấp thỏm bất an cho dù chỉ một giây.
Thế là Từ Lạc Dương liền nghe thấy câu trả lời của Thích Trường An: “Thích Náo Náo của anh, rất thích, thích từ rất lâu rồi.”
Từ Lạc Dương giống như nghe thấy tiếng hoa nở khắp cả núi đồi, cậu mềm mại nói: “Thật sự giống như đang mơ vậy!”
Thích Trường An đè ép cảm xúc cuộn trào mãnh liệt trong lòng lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, đúng là giống như đang mơ vậy.” Tỉnh mộng rồi, có phải là em sẽ rời khỏi anh không?
Khoảnh khắc xuất hiện ý nghĩ này, Thích Trường An liền nhận ra cánh tay đang ôm lấy Từ Lạc Dương theo bản năng siết chặt lại, anh một lần nữa thả lỏng ra thật nhanh, đem tất cả dục vọng chiếm giữ và bất an không thể khống chế được niêm phong lại trong một góc.
****
Bên ngoài trời đã sáng, ánh nắng từ khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào. Thích Trường An đã ngủ thiếp đi, Từ Lạc Dương nằm ở bên cạnh, nghiêm túc ủ cả nửa giờ, nhưng cũng chẳng buồn ngủ chút nào, cuối cùng vẫn buông tha cho ý định đi ngủ của mình.
Suy nghĩ một lát, cậu dứt khoát nhẹ nhàng nghiêng người sang, dán mắt vào Thích Trường An, vừa ngắm vừa cảm thán ở trong lòng —— người cậu thích thật sự đẹp trai quá đi! Ngắm đi ngắm lại, cậu lại mỉm cười, cảm thấy mình thật sự rất may mắn, người mình thích vừa vặn cũng thích mình.
Cứ như vậy ngắm gần một tiếng đồng hồ, niềm vui trong lòng Từ Lạc Dương từng chút từng chút ủ thành rượu, vẫn chưa uống nhưng chính cậu cũng sắp say rồi. Cậu lặng lẽ dịch tay phải mình sang cạnh tay Thích Trường An, sau đó duỗi ngón út ra, dùng sức rất nhẹ câu lấy ngón tay Thích Trường An, cảm thấy hạnh phúc đến mức nổ tung!
Giây phút này, Từ Lạc Dương quả thật rất muốn post một cái weibo để chúc mừng —— 25 năm quật cường FA, từ nay về sau, cậu đã thoát khỏi hàng ngũ nam thanh niên lớn tuổi độc thân không tổ ấm, Thích Trường An cũng không còn là nam yêu quái lớn tuổi độc thân không tổ ấm nữa rồi!
Cơ mà weibo…. Từ Lạc Dương chợt nghĩ, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cậu vẫn chưa nhìn thấy điện thoại của mình.
Nhớ lại một hồi, Từ Lạc Dương xác định, điện thoại của mình chắc là ở trong túi quần Thích Trường An. Cậu do dự mấy giây, rồi tay phải bèn bắt đầu vói vào trong túi quần Thích Trường An, cố gắng dưới tình huống không đánh thức Thích Trường An, lặng lẽ lén cầm điện thoại ra.
Từ Lạc Dương hành động cực kỳ chăm chú, hai ngón tay kẹp điện thoại ra ngoài, không ngờ trên đường bị trượt, cậu đành phải đổi lại ba ngón tay, “xoạt xoạt xoạt xoạt” tiếp tục vận chuyển.
Trong lúc cậu đang tập trung ý chí lấy điện thoại, ngón tay bỗng nhiên bị Thích Trường An bắt được, tiếp theo là giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Náo Náo.”
“Hả?” Theo bản năng đáp lại một tiếng, vài giây sau Từ Lạc Dương mới phản ứng kịp: “Em đánh thức anh hả?” giọng nói rất chán nản.
“Không phải,” em đang ở bên cạnh: “Vốn cũng không ngủ say lắm.” Thích Trường An duy trì tư thế nắm ngón tay cậu, khàn giọng hỏi cậu: “Em đang làm gì vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Từ Lạc Dương là: “Em không phải đang sờ mó anh!”Nói xong chợt cảm thấy là lạ, nên vội vàng cứu chữa: “Em không có ý gì khác đâu!”
Làm sao bây giờ, hình như càng kỳ lạ hơn rồi…
Thích Trường An bật cười, vỗ về cậu: “Cho dù có ý khác cũng không sao.”Thấy tai Từ Lạc Dương đỏ lên, nụ cười bên khóe miệng anh càng thêm sâu hơn: “Muốn lấy điện thoại hả?”
“Ừm,” Từ Lạc Dương gật đầu, nhìn Thích Trường An: “Xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Em biết mà,” Từ Lạc Dương bắt đầu đoán: “Chắc là trong lúc em tổ chức fanmeeting, có tin xấu gì đó bị tuồn ra,” thấy Thích Trường An gật đầu, cậu nói tiếp: “Thời gian xảy ra chuyện là tối qua, tối qua… cũng chỉ chiếu《Tinh tú trường》, vậy nên chắc là liên quan đến show kỳ này, hoặc là liên quan đến fanmeeting.”
“Anh và anh Trịnh đều sợ em biết, giấu em mà điều tra chuyện này. Kỳ lạ nhất là, đến bây giờ anh Trịnh vẫn chưa tới giục em post thông báo, thật là không khoa học! Vậy nên, chắc là vì tin tức ồn ào rất lớn, phía anh Trịnh đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, mà để em tạm thời ở lại trong bệnh viện, là lựa chọn tốt hơn.”
Dừng một chút, Từ Lạc Dương lại nói ra kết luận mà mình đoán được: “Là chuyện em bị đuổi học hồi năm nhất bị lộ, đúng không?”
Nghe giọng điệu Từ Lạc Dương từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, trái tim Thích Trường An giống như bị cây kim đâm vào: “Lạc Dương ——”
Khi đó em mới mười bảy tuổi.
“Không sao,” Từ Lạc Dương mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt mu bàn tay Thích Trường An: “Chuyện này trong lòng em vẫn chịu đựng được. Vậy, anh đã điều tra ra được, là Vương Du Hành ở sau chuyện này hả?”
Thích Trường An nhìn Từ Lạc Dương đang rũ mi mắt, nghiêm túc trả lời: “Ừ, là hắn. Anh bảo Lương Khưu điều tra người đứng sau chuyện này, phát hiện khoảng chừng năm ngày trước, Vương Du Hành bắt đầu ra tay sắp đặt mọi chuyện. Sau khi giải thích rõ ràng chuyện em bị đuổi học từ đầu đến cuối, hắn tìm người viết thông báo và bài đăng, rồi lại ra giá cao mua thủy quân cao cấp, còn hư cấu ra những thứ như nhân chứng vật chứng.”
“Sau đó trong chương trình hôm qua, lúc MC nhắc đến vấn đề “học đại học ở đâu”, em lại theo bản năng lẩn tránh, nên hắn đã bắt được điểm này, trực tiếp bắt đầu thêu dệt sự việc lần này?”
“Đúng vậy.”
Kéo kéo chăn, Từ Lạc Dương tự nhiên đưa chân dán vào đôi chân lạnh lẽo của Thích Trường An, cậu ở trong đầu đơn giản chỉnh lý lại sự việc một hồi, rồi lại hơi nghi ngờ: “Lúc trước Vương Du Hành chơi ma túy, bị em và anh Trịnh cùng tố cáo, đến bây giờ, hắn chắc tạm thời cũng không thể ngóc đầu lên được, bên trong có biến cố gì hả? Sao hắn lại có tinh lực bắt đầu gây chuyện nữa rồi.”
“Căn cứ vào những thứ Lương Khưu điều tra được, hắn thông qua giới thiệu của quản lý, quen biết một doanh nhân.”
Đồng tử Từ Lạc Dương thu nhỏ lại, theo bản năng cong cong khóe môi: “Có phải là… Đới Tuyết Thanh không?” Ba chữ cuối cùng, cậu nói thật chậm.
Cái tên này đối với cậu mà nói, vô cùng quen thuộc. Lúc đó cậu bị trường học đuổi học, bạn tốt trước kia của ba vội vàng đưa cậu lên chuyến bay để bay ra nước ngoài: “Lạc Dương, nghe lời chú, tên Đới Tuyết Thanh này tính cách xảo quyệt lại hay thay đổi, giờ lại có rất nhiều thủ đoạn, giữa hắn và ba mẹ con oán hận chất chứa, con phải ra nước ngoài tránh đi. Con vẫn luôn rất hiểu chuyện rất thông minh, nên có thể hiểu được ý của chú, đúng không?”
Từ đó, cậu bèn ghi nhớ cái tên “Đới Tuyết Thanh” vào trong lòng.
“Là ông ta.” Thích Trường An trở tay nắm chặt lấy tay Từ Lạc Dương: “Anh sẽ điều tra tiếp, có kết quả sẽ báo cho em biết.”
“Được.”
Nhìn mặt mũi Từ Lạc Dương, trong lòng Thích Trường An có một góc bắt đầu sụp đổ —— sau khi xảy ra chuyện, anh và Trịnh Đông đều không ai bảo ai muốn giấu chuyện này đi, lo rằng sẽ vạch trần vết sẹo đã kết vảy của Từ Lạc Dương.
Cậu kiên cường hơn bọn họ tưởng tượng, nhưng như vậy lại càng khiến anh đau lòng hơn.
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui hẹn hò rồi ~
Tác giả :
Tô Cảnh Nhàn