Nghe Nói Lệ Tiên Sinh Vừa Gặp Đã Yêu Tôi
Chương 22
Cơ thể Lệ Thịnh Quân như bị chạm vào điện né tránh sang bên cạnh, cố nén mình xúc động muốn đi soi gương, ánh mắt sâu hoắm trừng cô: “Tai của đàn ông không được sờ bậy, tôi cảnh cáo cô đấy."
"Ai ôi, em thành đàn ông rồi à, sao chị không biết chứ, thằng nhóc thô lỗ, ngay cả bạn gái cũng chẳng có bao giờ."
Đối với với gương mặt điển trai này, Vu Mộc Hy chẳng dậy nổi sợ hãi chút nào cả, ngược lại cảm thấy dáng vẻ Tiểu Ly Tử tức giận thật là đẹp ơi là đẹp, con mắt trừng tròn tròn, đường nét trên khuôn mặt căng thẳng, thật đáng yêu.
Lệ Thịnh Quân bị nghẹn đến mức không lên tiếng nổi, anh hít sâu mấy hơi, nói với bản thân rằng giờ là cơ thể của Vu Cẩn Ly, không so đo với cô.
...
Sau khi xe chạy ra khỏi cư xá, Vu Mộc Hy dừng lại ở cửa ra vào, sau khi lên xe, kín đáo đưa cho anh một ly sữa đậu nành cùng một hộp sủi cảo ngô.
Thật ra Lệ Thịnh Quân không thích ăn sủi cảo lắm, nhưng vì vừa không có tiền vừa bụng đói, vẫn đành cầm ăn, nhưng hương vị sủi cảo xốp giòn xốp giòn, còn có một vị ngọt ngoài ý muốn.
Lúc lái xe, Vu Mộc Hy trộm phân tâm ngắm anh. Trước kia không nhận thấy, chẳng biết vì sao, hiện giờ cảm thấy bộ dạng ăn của tiểu Ly tử như là một chú cún được cho ăn vật, cứ ngạo kiều ngạo kiều.
Trường đại học mà Vu Cẩn Ly học là đại học y Hoa Thành. Chỗ không xa lắm, ước chừng đường xe hơn hai mươi phút là tới.
Xe dừng ở cổng, Lệ Thịnh Quân vừa mở dây an toàn, một chiếc điện thoại mới và một xấp tiền được bỏ vào trong ngực anh.
Anh quay đầu lại, đối diện với gương mặt bị khẩu trang bao kín mít của Vu Mộc Hy.
"Điện thoại của em trước đó bị rơi hỏng trong thang máy, chị đổi cái mới cho em, chị lưu số chị vào rồi, có việc thì liên lạc cho chị, chỗ này còn có chút tiền, em lấy đi mà dùng, chị không tiễn em vào đâu, tránh để người khác biết chị là chị gái em liên lụy em bị chửi." Câu nói sau cùng âm thang hơi có vẻ sa sút, nhưng mà Lệ Thịnh Quân vẫn nghe được một tia tủi thân, anh rất muốn hỏi rằng đã sợ liên lụy em trai mình bị chửi, vì sao còn làm ra loại chuyện đó.
Tuy nhiên ngẫm lại vẫn đành bỏ đi, dù sao thì cô chẳng có quan hệ gì với mình.
Anh cúi đầu, mắt nhìn vật trong tay, sau này tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội.
Anh không có thói quen nhận đồ miễn phí.
Nói xong, anh đẩy cửa xe ra nhanh chân rời đi.
Sau khi đi vào trường học, anh mới mở ra điện thoại, người liên hệ bên trong chỉ có một số điện thoại, lưu tên là: Nữ thần tỷ tỷ. Khoé miệng Lệ Thịnh Quân giật một cái, đổi thẳng thành tên: Nữ thần kinh.
...
Cách thời gian lên lớp còn có nửa giờ, Lệ Thịnh Quân đến chỗ nhân viên quản lý nghe ngóng nơi ở ký túc xá, trong nháy mắt đương đẩy cửa ra, anh có chút muốn gói ghém về phủ, cố gắng gượng ở chung với Vu Mộc Hy thêm một lần nữa.
Bên trong chỉ có ba nam sinh ở lại, nhưng thật quá bừa bộn.
Trong ký túc xá, ở giữa là dép lê, cái thùng, quạt, không có một chiếc giường nào chăn mền là chỉnh tề, lấy ổ chó ra cũng không thể hình dung sự bừa bộn nổi, trên mặt đất tất cả đều là vỏ trái cây, giấy mảnh, trên bàn là hộp mì tôm đã gắp qua, bên trên giường còn có cả tất cùng đồ lót, trong không khí tản ra một mùi vị khác thường cỗ khiến cho người ta khó mà chịu đựng được.
Về phần giường anh, mặc dù không ở, nhưng đã bị bạn cùng phòng chiếm cứ, bên trên có đặt rương, sách và đồ ăn vặt.
"Cẩn Ly, sao cậu đã về rồi."
Tên Bách Diệu Triêu cởi trần ngồi trên giường khoát tay áo với anh, bạn cùng phòng khác cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong đó một tên vóc người to mọng, chỉ mặc mỗi cái quần đùi, đi trên đường thịt mỡ lắc lư.
Cùng là đàn ông, Lệ Thịnh Quân chỉ cảm thấy thị giác đã phải chấn động.
Anh là du học sinh tốt nghiệp ở nước ngoài, khi đó ở chung cư hai người, một bạn cùng phòng khác là người Pháp, cũng xuất thân quý tộc, rất gọn gàng, hai người sinh hoạt cũng rất có phẩm chất, một lần nữa trở lại mười chín tuổi, hoàn toàn khác xa với cuộc sống trước kia.
"Ai ôi, em thành đàn ông rồi à, sao chị không biết chứ, thằng nhóc thô lỗ, ngay cả bạn gái cũng chẳng có bao giờ."
Đối với với gương mặt điển trai này, Vu Mộc Hy chẳng dậy nổi sợ hãi chút nào cả, ngược lại cảm thấy dáng vẻ Tiểu Ly Tử tức giận thật là đẹp ơi là đẹp, con mắt trừng tròn tròn, đường nét trên khuôn mặt căng thẳng, thật đáng yêu.
Lệ Thịnh Quân bị nghẹn đến mức không lên tiếng nổi, anh hít sâu mấy hơi, nói với bản thân rằng giờ là cơ thể của Vu Cẩn Ly, không so đo với cô.
...
Sau khi xe chạy ra khỏi cư xá, Vu Mộc Hy dừng lại ở cửa ra vào, sau khi lên xe, kín đáo đưa cho anh một ly sữa đậu nành cùng một hộp sủi cảo ngô.
Thật ra Lệ Thịnh Quân không thích ăn sủi cảo lắm, nhưng vì vừa không có tiền vừa bụng đói, vẫn đành cầm ăn, nhưng hương vị sủi cảo xốp giòn xốp giòn, còn có một vị ngọt ngoài ý muốn.
Lúc lái xe, Vu Mộc Hy trộm phân tâm ngắm anh. Trước kia không nhận thấy, chẳng biết vì sao, hiện giờ cảm thấy bộ dạng ăn của tiểu Ly tử như là một chú cún được cho ăn vật, cứ ngạo kiều ngạo kiều.
Trường đại học mà Vu Cẩn Ly học là đại học y Hoa Thành. Chỗ không xa lắm, ước chừng đường xe hơn hai mươi phút là tới.
Xe dừng ở cổng, Lệ Thịnh Quân vừa mở dây an toàn, một chiếc điện thoại mới và một xấp tiền được bỏ vào trong ngực anh.
Anh quay đầu lại, đối diện với gương mặt bị khẩu trang bao kín mít của Vu Mộc Hy.
"Điện thoại của em trước đó bị rơi hỏng trong thang máy, chị đổi cái mới cho em, chị lưu số chị vào rồi, có việc thì liên lạc cho chị, chỗ này còn có chút tiền, em lấy đi mà dùng, chị không tiễn em vào đâu, tránh để người khác biết chị là chị gái em liên lụy em bị chửi." Câu nói sau cùng âm thang hơi có vẻ sa sút, nhưng mà Lệ Thịnh Quân vẫn nghe được một tia tủi thân, anh rất muốn hỏi rằng đã sợ liên lụy em trai mình bị chửi, vì sao còn làm ra loại chuyện đó.
Tuy nhiên ngẫm lại vẫn đành bỏ đi, dù sao thì cô chẳng có quan hệ gì với mình.
Anh cúi đầu, mắt nhìn vật trong tay, sau này tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội.
Anh không có thói quen nhận đồ miễn phí.
Nói xong, anh đẩy cửa xe ra nhanh chân rời đi.
Sau khi đi vào trường học, anh mới mở ra điện thoại, người liên hệ bên trong chỉ có một số điện thoại, lưu tên là: Nữ thần tỷ tỷ. Khoé miệng Lệ Thịnh Quân giật một cái, đổi thẳng thành tên: Nữ thần kinh.
...
Cách thời gian lên lớp còn có nửa giờ, Lệ Thịnh Quân đến chỗ nhân viên quản lý nghe ngóng nơi ở ký túc xá, trong nháy mắt đương đẩy cửa ra, anh có chút muốn gói ghém về phủ, cố gắng gượng ở chung với Vu Mộc Hy thêm một lần nữa.
Bên trong chỉ có ba nam sinh ở lại, nhưng thật quá bừa bộn.
Trong ký túc xá, ở giữa là dép lê, cái thùng, quạt, không có một chiếc giường nào chăn mền là chỉnh tề, lấy ổ chó ra cũng không thể hình dung sự bừa bộn nổi, trên mặt đất tất cả đều là vỏ trái cây, giấy mảnh, trên bàn là hộp mì tôm đã gắp qua, bên trên giường còn có cả tất cùng đồ lót, trong không khí tản ra một mùi vị khác thường cỗ khiến cho người ta khó mà chịu đựng được.
Về phần giường anh, mặc dù không ở, nhưng đã bị bạn cùng phòng chiếm cứ, bên trên có đặt rương, sách và đồ ăn vặt.
"Cẩn Ly, sao cậu đã về rồi."
Tên Bách Diệu Triêu cởi trần ngồi trên giường khoát tay áo với anh, bạn cùng phòng khác cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong đó một tên vóc người to mọng, chỉ mặc mỗi cái quần đùi, đi trên đường thịt mỡ lắc lư.
Cùng là đàn ông, Lệ Thịnh Quân chỉ cảm thấy thị giác đã phải chấn động.
Anh là du học sinh tốt nghiệp ở nước ngoài, khi đó ở chung cư hai người, một bạn cùng phòng khác là người Pháp, cũng xuất thân quý tộc, rất gọn gàng, hai người sinh hoạt cũng rất có phẩm chất, một lần nữa trở lại mười chín tuổi, hoàn toàn khác xa với cuộc sống trước kia.
Tác giả :
Diệp Tuyết