Nghe Nói Em Ngủ Rất Ngon
Chương 17: Anh là đưa táo ngọt rồi đánh một gậy (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Du
Xe khởi động vững vàng. Dọc theo cây xanh đường ra khỏi vườn trường. Tim Lâm Miên đập vội vàng, bên vuốt ve cạnh hộp sữa bò, bên vắt hết óc nghĩ đề tài. Cô còn chưa nghĩ ra đến gần nên nói gì, đối phương đã mở miệng trước.
"Nghe nhạc không?"
Nghe giọng nói, thái độ của Khuyết Thanh Ngôn lại là ôn hòa. Lâm Miên vốn dĩ cho rằng cô bám lấy anh cùng nhau về cũng đã là cực hạn, không nghĩ tới anh sẽ chủ động hỏi mình.
Lâm Miên lắc đầu trả lời cực kì ngoan: "Có một ít đường đi, không nghe xong."
Khuyết Thanh Ngôn đáp lời, bình tĩnh hỏi: "Không nghe giảng sẽ không buồn ngủ?"
".................." Lâm Miên sửng sốt một giây sau chết mất, muốn khóc.
Hóa ra chờ cô ở chỗ này hả??
Người ta đánh một gậy lại đưa trái táo ngọt, anh đưa táo ngọt rồi mới đánh. Một gậy buồn đánh vỡ nhịp tim vốn ổn định thành hỗn loạn của Lâm Miên, vừa hay đem những ý nghĩ suồng sã kiều diễm tan hết không còn một mảnh.
Cô vốn nghĩ thừa dịp không khí đúng lúc thuận tay nhắc đến vụ kiểm điểm bốn vạn chữ có thể từ lớn phạt nhỏ hay không, giảm giảm số lượng từ...... bây giờ xem ra may mà không nhắc tới.
Lâm Miên nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn người đàn ông: "Giáo sư Khuyết, em sai rồi, lần sau em thật sự thật sự không dám ngủ trong tiết của thầy." Nói xong cô còn sợ không đủ, kiên định thêm câu, "Thật đó, em bảo đảm với thầy!"
Cô xin lỗi vô cùng thành khẩn, Khuyết Thanh Ngôn đột có chút ngoài ý muốn: "Hử?"
Thật ra anh không có tật xấu tính sổ sau chuyện, câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng trêu chọc cô, cũng không có ý khác. Không ngờ phản ứng cô lớn như vậy.
Một tiếng "Hử?" cao giọng ở cuối, có hơi khàn khàn lẫn câu người, tới lỗ tai của Lâm Miên liền thay đổi ý nghĩa.
Phiên dịch thành: Em hứa với tôi bao nhiêu lần, lại vẫn là năm lần bảy lượt ngủ, bây giờ xin lỗi có tác dụng sao, hử?
Lâm Miên một lòng bất ổn, hức hức hức muốn cắn đai an toàn.
Tình hình giao thông phía trước vừa lúc gặp đèn đỏ, xe lái giảm tốc độ, ngừng lại thong thả. Khuyết Thanh Ngôn nghiêng mặt nhìn Lâm Miên liếc một cái, ngũ quan tựa ánh sáng hoàng hôn từ cửa sổ, bật cười hỏi: "Tôi có đáng sợ vậy sao?"
Lâm Miên trố mắt trong chớp mắt, vội nói tiếp: "Không......"
"Tôi tự nhận là đối học sinh của mình có lẽ có yêu cầu nghiêm cẩn, nhưng cũng không hẳn khắc nghiệt." Hết đèn đỏ, Khuyết Thanh Ngôn thu lại ánh mắt, "Cho nên em ở trước mặt tôi không cần câu nệ như vậy."
Lâm Miên nhẹ tiếng "Dạ".
Không không, không phải.
Sao có thể là câu nệ.
Cô thầm nghĩ, nếu anh biết cô đối với anh là tâm tư gì, chỉ sợ không phải từ khắc nghiệt đơn giản như vậy.
Anh coi cô như trẻ con, cô lại muốn...
Khụ.
Khuyết Thanh Ngôn không còn chú ý bên đây nữa, Lâm Miên nhàn rỗi nhàm chán, lấy di động xem giờ, lại phát hiện bản thân nhận được một tin WeChat.
【 Từ Trục: Sư muội! 】
【 Lâm Miên: Sư huynh! 】
【 Từ Trục: Sư muội, sư huynh hình như vừa mới đã trải qua một trận mất trí nhớ, không nhớ rõ em thế quái nào trở thành sư muội anh, hay là sư muội em giải thích giải thích chút? 】*
Vừa nãy Từ Trục trước mặt Khuyết Thanh Ngôn thay Lâm Miên giấu trời qua biển, hai người đều trong lòng rõ ràng, anh ta không phải sư huynh Lâm Miên.
Lâm Miên là học sinh viện mĩ thuật đại học S, thời kì đại học từng gia nhập đội biện luận của trường, Từ Trục cũng là một thành viên đó. Hai người có lần cùng một đội tham gia giải biện luận đại học, một ngời thứ hai một người thứ ba(1). Vì luận điểm ban đầu khác nhau mà sinh ra ý kiến khác biệt trên sân đấu, phá đám lẫn nhau trong đội, tình huống thảm không nỡ nhìn, từ đây không đánh không quen nhau.
Từ Trục và Lâm Miên là học sinh đại học S nhưng cùng khóa không cùng viện. Hiện tại một người tốt nghiệp làm tác giả truyện tranh, một người đi đại học K học thạc sĩ tiến sĩ luật, tính thế nào tính không thành sư huynh muội thượng.
Lâm Miên giải thích vài câu, chỉ giả thích ngắn rằng cô thay Hứa Đồng làm chút chuyện.
Anh không biết tôi biết anh không biết, diễn phim gián đệp học đường à? Đợi hai phút, Từ Trục nhắn lại, là một tấm meme châm nến. (2)
【 Lâm Miên:? 】
【 Từ Trục: Người dám trắng trợn táo bạo lừa ông chủ đã không nhiều lắm, mình trước trước tiên châm cho cậu một cây nến. 】
Ông chủ là chỉ Khuyết Thanh Ngôn.
Lâm Miên buông di động, cực chột dạ đánh mắt sang bên nhìn người nam lái xe bên cạnh.
Nếu Khuyết Thanh Ngôn là thầy Từ Trục......
Cô đột nhiên nghĩ đến một vụ, click mở WeChat một lần nữa, tình ý chân thành đánh một hàng chữ.
【 Từ Trục: Cậu muốn WeChat ông chủ làm gì? Không lẽ muốn làm sư muội mình thật đi? 】
Lâm Miên thầm nghĩ, không đâu, mình là muốn làm sư mẫu của câu...... Đương nhiên chỉ là ngẫm lúc mơ thôi.
* Lúc ấy Từ Trục trêu ghẹo Lâm Miên thành đàn em của mình
(1) Đội biện luận bên Trung thường có 4 người, người đầu mở đầu vấn đề, người hai người ba triển khai và làm rõ, người cuối chốt lại vấn đề. Đấy là tui đọc ngôn nhiều thấy vậy, chứ luật bên mình đội dù biện luận hay tranh luận chỉ có 3 người thôi
(2) Châm nên: ờ, chính là kiểu biết mi sắp đi tìm cái chết nên châm một cây nên, thắp một cây nhang ra đi cho thanh thản:v
Edit: Du Du
Xe khởi động vững vàng. Dọc theo cây xanh đường ra khỏi vườn trường. Tim Lâm Miên đập vội vàng, bên vuốt ve cạnh hộp sữa bò, bên vắt hết óc nghĩ đề tài. Cô còn chưa nghĩ ra đến gần nên nói gì, đối phương đã mở miệng trước.
"Nghe nhạc không?"
Nghe giọng nói, thái độ của Khuyết Thanh Ngôn lại là ôn hòa. Lâm Miên vốn dĩ cho rằng cô bám lấy anh cùng nhau về cũng đã là cực hạn, không nghĩ tới anh sẽ chủ động hỏi mình.
Lâm Miên lắc đầu trả lời cực kì ngoan: "Có một ít đường đi, không nghe xong."
Khuyết Thanh Ngôn đáp lời, bình tĩnh hỏi: "Không nghe giảng sẽ không buồn ngủ?"
".................." Lâm Miên sửng sốt một giây sau chết mất, muốn khóc.
Hóa ra chờ cô ở chỗ này hả??
Người ta đánh một gậy lại đưa trái táo ngọt, anh đưa táo ngọt rồi mới đánh. Một gậy buồn đánh vỡ nhịp tim vốn ổn định thành hỗn loạn của Lâm Miên, vừa hay đem những ý nghĩ suồng sã kiều diễm tan hết không còn một mảnh.
Cô vốn nghĩ thừa dịp không khí đúng lúc thuận tay nhắc đến vụ kiểm điểm bốn vạn chữ có thể từ lớn phạt nhỏ hay không, giảm giảm số lượng từ...... bây giờ xem ra may mà không nhắc tới.
Lâm Miên nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn người đàn ông: "Giáo sư Khuyết, em sai rồi, lần sau em thật sự thật sự không dám ngủ trong tiết của thầy." Nói xong cô còn sợ không đủ, kiên định thêm câu, "Thật đó, em bảo đảm với thầy!"
Cô xin lỗi vô cùng thành khẩn, Khuyết Thanh Ngôn đột có chút ngoài ý muốn: "Hử?"
Thật ra anh không có tật xấu tính sổ sau chuyện, câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng trêu chọc cô, cũng không có ý khác. Không ngờ phản ứng cô lớn như vậy.
Một tiếng "Hử?" cao giọng ở cuối, có hơi khàn khàn lẫn câu người, tới lỗ tai của Lâm Miên liền thay đổi ý nghĩa.
Phiên dịch thành: Em hứa với tôi bao nhiêu lần, lại vẫn là năm lần bảy lượt ngủ, bây giờ xin lỗi có tác dụng sao, hử?
Lâm Miên một lòng bất ổn, hức hức hức muốn cắn đai an toàn.
Tình hình giao thông phía trước vừa lúc gặp đèn đỏ, xe lái giảm tốc độ, ngừng lại thong thả. Khuyết Thanh Ngôn nghiêng mặt nhìn Lâm Miên liếc một cái, ngũ quan tựa ánh sáng hoàng hôn từ cửa sổ, bật cười hỏi: "Tôi có đáng sợ vậy sao?"
Lâm Miên trố mắt trong chớp mắt, vội nói tiếp: "Không......"
"Tôi tự nhận là đối học sinh của mình có lẽ có yêu cầu nghiêm cẩn, nhưng cũng không hẳn khắc nghiệt." Hết đèn đỏ, Khuyết Thanh Ngôn thu lại ánh mắt, "Cho nên em ở trước mặt tôi không cần câu nệ như vậy."
Lâm Miên nhẹ tiếng "Dạ".
Không không, không phải.
Sao có thể là câu nệ.
Cô thầm nghĩ, nếu anh biết cô đối với anh là tâm tư gì, chỉ sợ không phải từ khắc nghiệt đơn giản như vậy.
Anh coi cô như trẻ con, cô lại muốn...
Khụ.
Khuyết Thanh Ngôn không còn chú ý bên đây nữa, Lâm Miên nhàn rỗi nhàm chán, lấy di động xem giờ, lại phát hiện bản thân nhận được một tin WeChat.
【 Từ Trục: Sư muội! 】
【 Lâm Miên: Sư huynh! 】
【 Từ Trục: Sư muội, sư huynh hình như vừa mới đã trải qua một trận mất trí nhớ, không nhớ rõ em thế quái nào trở thành sư muội anh, hay là sư muội em giải thích giải thích chút? 】*
Vừa nãy Từ Trục trước mặt Khuyết Thanh Ngôn thay Lâm Miên giấu trời qua biển, hai người đều trong lòng rõ ràng, anh ta không phải sư huynh Lâm Miên.
Lâm Miên là học sinh viện mĩ thuật đại học S, thời kì đại học từng gia nhập đội biện luận của trường, Từ Trục cũng là một thành viên đó. Hai người có lần cùng một đội tham gia giải biện luận đại học, một ngời thứ hai một người thứ ba(1). Vì luận điểm ban đầu khác nhau mà sinh ra ý kiến khác biệt trên sân đấu, phá đám lẫn nhau trong đội, tình huống thảm không nỡ nhìn, từ đây không đánh không quen nhau.
Từ Trục và Lâm Miên là học sinh đại học S nhưng cùng khóa không cùng viện. Hiện tại một người tốt nghiệp làm tác giả truyện tranh, một người đi đại học K học thạc sĩ tiến sĩ luật, tính thế nào tính không thành sư huynh muội thượng.
Lâm Miên giải thích vài câu, chỉ giả thích ngắn rằng cô thay Hứa Đồng làm chút chuyện.
Anh không biết tôi biết anh không biết, diễn phim gián đệp học đường à? Đợi hai phút, Từ Trục nhắn lại, là một tấm meme châm nến. (2)
【 Lâm Miên:? 】
【 Từ Trục: Người dám trắng trợn táo bạo lừa ông chủ đã không nhiều lắm, mình trước trước tiên châm cho cậu một cây nến. 】
Ông chủ là chỉ Khuyết Thanh Ngôn.
Lâm Miên buông di động, cực chột dạ đánh mắt sang bên nhìn người nam lái xe bên cạnh.
Nếu Khuyết Thanh Ngôn là thầy Từ Trục......
Cô đột nhiên nghĩ đến một vụ, click mở WeChat một lần nữa, tình ý chân thành đánh một hàng chữ.
【 Từ Trục: Cậu muốn WeChat ông chủ làm gì? Không lẽ muốn làm sư muội mình thật đi? 】
Lâm Miên thầm nghĩ, không đâu, mình là muốn làm sư mẫu của câu...... Đương nhiên chỉ là ngẫm lúc mơ thôi.
* Lúc ấy Từ Trục trêu ghẹo Lâm Miên thành đàn em của mình
(1) Đội biện luận bên Trung thường có 4 người, người đầu mở đầu vấn đề, người hai người ba triển khai và làm rõ, người cuối chốt lại vấn đề. Đấy là tui đọc ngôn nhiều thấy vậy, chứ luật bên mình đội dù biện luận hay tranh luận chỉ có 3 người thôi
(2) Châm nên: ờ, chính là kiểu biết mi sắp đi tìm cái chết nên châm một cây nên, thắp một cây nhang ra đi cho thanh thản:v
Tác giả :
Giang Sơn Bất Hiếu