Nghe Nói Chú Yêu Loli
Chương 39
Tay Trầm Ngang tiếp tục triền miên, ăn no say thân thể ngày đêm mong nhớ.
Mộc Mộc tức đến tâm can tỳ phế đều đau, kéo ống truyền ra, kim tiêm trên mu bàn tay Trầm Ngang bị bật ra, dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống khăn trải giường trắng tinh, như đóa hoa tươi nở rộ giữa tuyết trắng lộng lẫy.
Trầm Ngang bị đau buông tay, Mộc Mộc nhân cơ hội trốn thoát, vội nói: “Tôi sẽ không đến thăm anh nữa, tự anh tìm người khác đến chăm sóc mình đi!”
“Nhưng anh vẫn thích được em ‘Chăm sóc’ hơn.” Trầm Ngang một tay gối đầu, tay kia đặt trên đệm giường, tùy ý để máu tươi nhuộm dần.
Lại dùng khổ nhục kế, quả cao tay.
Mộc Mộc không dám nhìn tiếp, vội lao ra cửa, kết quả suýt nữa đụng phải Trầm Thịnh Niên và Tần Hồng Nhan.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ, dường như đã đứng nhìn ở đây nhìn rất lâu.
Nhớ cảnh kích tình triền miên trên giường vừa rồi của mình và Trầm Ngang, Mộc Mộc không khỏi xấu hổ: “Hai người sao lại có thể không lên tiếng nhìn trộm người khác chứ?”
Trầm Thịnh Niên nhún vai: “Trò hay vốn là dùng để xem.”
Nói xong còn vuốt cằm bổ sung: “Mọi người đều nói đàn ông già rồi thường thích mông phụ nữ, xem ra lời này quả nhiên không giả.”
Mộc Mộc xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, không biết nên làm thế nào.
Đúng là báo ứng, nếu một ngày mình nhìn thấy người khác làm việc, thì sẽ có một ngày nào đó mình làm việc bị người khác nhìn thấy.
Trầm Thịnh Niên không tính tha cho cô: “Dì nhỏ, tình cảm của cô và chú tôi đã sâu nặng đến mức này rồi thì nên nhanh chóng hợp lại đi, cứ như vậy không danh không phân, nhìn chẳng khác nào Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh sau lưng Vũ Đại Lang yêu đương vụng trộm cả.”
Mộc Mộc tự thấy bản thân không giống Phan Kim Liên, Trầm Ngang cũng không giống Tây Môn Khánh, nhưng Trầm Thịnh Niên lại đặc biệt giống Vương Bà.[1]
“Dù sao tôi và anh ta vốn không có liên quan.” Mộc Mộc không thể không giải thích lại lần nữa.
“Vẫn câu nói kia, đây là suy nghĩ của cô thôi.” Tần Hồng Nhan một bên cất công văn, một bên nhàn nhã nói: “Theo tôi thấy, cô đừng kháng cự nữa, cứ thẳng thắn hợp lại với anh ta đi, dù sao kết quả đều như nhau.”
Hai người này đúng là hợp nhau, Mộc Mộc không muốn để ý tới họ nữa, nhấc chân bỏ chạy.
Phía sau truyền đến lời dặn của Trầm Thịnh Niên: “Dì nhỏ, ngày mai nhớ đến đúng giờ, nếu không chú tôi không có người đưa cơm, sẽ đói chết.”
“Nếu tôi còn đến nhìn anh ta nữa thì tôi sẽ là chày gỗ!” Mộc Mộc không quay đầu đáp.
Mộc Mộc quả thật mặc kệ Trầm Ngang chết sống, nhưng ngày hôm sau lại được tin báo ‘Trầm Ngang mặc dù nằm viện nhưng vẫn không quên công việc, quyết định làm việc trong bệnh viện, yêu cầu Mộc Mộc mang tất cả các công văn tài liệu tới’.
Mộc Mộc nhìn gương, cảm thấy mình chẳng khác nào chày gỗ.
“Cháo này rất thơm, nếu có thể được em bón cháo cho anh thì còn ngon hơn nữa.” Ăn xong cháo gà Mộc Mộc đưa tới, Trầm Ngang tổng kết đánh giá.
“Giám đốc Trầm, nếu ăn xong rồi phiền anh mau đọc công văn rồi ký tên, để tôi có thể mang về công ty càng sớm càng tốt.” Mộc Mộc ước gì có thể hóa thành Na Tra, đạp phong hỏa luân thoát khỏi người anh.
“Những công văn này rất quan trọng, anh phải cẩn thận từ từ xem.” Giọng điệu Trầm Ngang nghiêm túc đứng đắn, nhưng khóe miệng lại cong lên cười.
Mộc Mộc muốn ra ngoài đi dạo, nhưng Trầm Ngang một lúc kêu nước, một lúc lại kêu cô gọi y tá, tóm lại khiến cô không có cơ hội rời đi.
Rốt cuộc chiêu gì cũng đều dùng hết, Trầm Ngang làm cho Mộc Mộc phải ngồi trên sô trong phòng chờ, nói là có cô ở cạnh, anh mới tập trung tinh thần làm việc cho tốt được.
“Tôi không hiểu, anh đang xem tôi là cốc cà phê Blue Mountain của anh à?” Mộc Mộc hỏi.
Vốn nghĩ anh sẽ trêu chọc mình, sẽ nói cô là cà phê hòa tan Nescafé. Nhưng Trầm Ngang chính là Trầm Ngang, nhân tài không lãng phí thời gian và tinh lực đấu võ mồm, trực tiếp đáp trả một câu tình sâu ý nặng: “Em không chỉ là cà phê của anh, mà còn là xuân dược của anh.”
Ông chú này không phải yêu đến mất trí rồi chứ!
Cánh tay Mộc Mộc nổi đầy da gà, muốn đạp cửa bỏ chạy. Nhưng lại nghĩ đến những người đang chờ chữ ký Trầm Ngang ở công ty, chỉ có thể nhịn xúc động xuống, lấy cớ đi mua đồ uống xuống vườn hoa bệnh viện đi dạo.
Trầm Ngang nằm tại bệnh viện tư nhân, không gian yên tĩnh, hoa mai tươi thắm, hương hoa ngào ngạt thấm vào ruột gan.
Mộc Mộc ngồi trên ghế, ôm cốc trà sữa ấm áp trong tay, nhìn phong cảnh xung quanh, cảm xúc nhất thời biến đổi.
Cô và Trầm Ngang nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây.
Đương nhiên cô có tình cảm với anh, nếu không sẽ không cùng anh dây dưa lâu như vậy. Nhưng cô đã đánh mất lòng tin đối với anh, làm sao mới có thể hợp lại đây?
Mối quan hệ của bọn họ, thật là...... So với ruột heo còn rối rắm hơn.
Đang cúi đầu than thở, đột nhiên một đôi giày nam trắng bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Từ xa trông thấy dáng em, tuy anh không tin nhưng vẫn đi tới, không ngờ thật sự là em.” Giọng nói Lục Ngộ chứa đầy sự vui mừng vang lên trên đầu cô.
Mộc Mộc ngẩng đầu. Anh đứng ngược sáng, quanh người đều có ánh nắng vàng ấm áp, đẹp đẽ trong sáng.
“Sao anh ở đây?” Cô hỏi.
“Anh đến thăm chị anh.” Lục Ngộ trả lời.
Mộc Mộc bỗng chốc căng thẳng: “Chị anh sinh bệnh? Bệnh gì? Không sao chứ?”
Chị gái Lục Ngộ là Lục Lộ, một cô gái năng động cởi mở, có gặp Mộc Mộc vài lần, hai người rất hợp nhau. Nhưng sau khi Lục Ngộ đi, Mộc Mộc liền cố ý cắt đứt liên lạc với chị ấy, cho nên vài năm qua không hề gặp mặt.
Cô là người nhát gan, sợ nhất là phải thấy cảnh đau lòng.
Đối mặt với những câu hỏi của Mộc Mộc, biểu cảm Lục Ngộ dường như có chút cứng nhắc.
Trái tim Mộc Mộc thoáng trầm lặng, vội bảo Lục Ngộ dẫn cô đi thăm chị ấy.
Lúc cô bước vào phòng bệnh, thấy đầu Lục Lộ nhẵn bóng, trái tim Mộc Mộc như bị tảng đá đè nặng, dần dần chìm xuống nơi thấp nhất.
Không thể nổi lên.
Tuy sắc mặt Lục Lộ tái nhợt, thân hình khô gầy, nhưng tinh thần vẫn sôi nổi như trước: “Đây không phải là Mộc Mộc à? Chúng ta bao nhiêu năm không gặp rồi! Đến đây đến đây, để cho chị xem nào! Ồ, lớn rồi, trưởng thành rồi, ngay cả bộ ngực cũng lớn thành cái chén rồi!”
Lục Lộ vừa nói vừa kéo Mộc Mộc đến bên giường, bàn tay kia đã sớm không còn mượt mà giống năm ấy, sờ lên như đang vuốt ve một thân cây khô héo.
Sinh mệnh khô héo.
“Mộc Mộc, em thật nhẫn tâm, năm đó thằng nhóc xấu xa này đi rồi cũng không thèm để ý tới chị, đúng là khác phái có khác!” Nhưng Lục Lộ không để cho Mộc Mộc có cơ hội được mở miệng, vuốt cái đầu nhẵn bóng của mình, tự giễu: “Em đến chả đúng lúc gì cả, chị đang điều trị bệnh bằng hoá chất, tóc tai rụng hết. Chị còn hay nói đùa với bác sĩ, nói chị sinh bệnh không đúng lúc, nếu bệnh vào mùa hè thì tốt rồi, đầu trọc mát mẻ, còn mùa đông thì chỉ có thảm, trời lạnh đầu sắp đóng băng cả rồi.”
Mộc Mộc bị Lục Lộ chọc vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
“Được rồi, chị nghỉ ngơi đi, ngày nào cũng không ngừng nói chuyện, chị không thấy mệt à?” Giống như các cặp chị em khác, Lục Ngộ và Lục Lộ đặc biệt thích cãi nhau.
“Chị em còn chẳng biết sống được bao lâu, đương nhiên là phải tranh thủ nói hết những lời cần nói trong đời. Nếu em không cho, sau này chị chết liền biến thành quỷ, hàng đêm tới tìm em nói chuyện, đến lúc đó đừng bị chị dọa tới mức tè ra quần đấy.”
“Chị nói bậy bạ gì đó?” Lục Ngộ nhíu mày.
Lục Lộ kéo Mộc Mộc, chỉ vào em trai cười nói: “Em nhìn xem nó nhíu mày có giống ông cụ non không, thằng bé này từ khi sinh ra đã mang dáng ông cụ non rồi, rất thích giả bộ. Em xem lúc trước khi nó sang Anh du học, rõ ràng nhớ em đến chết, nhưng lại liều chết chịu đựng, không chịu gọi điện cho em, còn năn nỉ chị lén lút nhìn em, tiện thể kể lại tình hình gần đây của em cho nó, em nói nó có điên không?”
Mộc Mộc giật mình, khóe mắt thoáng một thấy cơ thể khác cũng cứng ngắc.
May thay y tá xuất hiện đúng lúc, đỡ Lục Lộ ngồi lên xe lăn, đẩy đi kiểm tra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bởi vì lời nói Lục Lộ khiến không khí có chút xấu hổ, trầm mặc một lúc lâu, Mộc Mộc mới hạ giọng hỏi: “Chị anh bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư vú, lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, sau khi phẫu thuật thì tiến hành điều trị bằng hoá chất.” Lục Ngộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện phòng bệnh này là vườn hoa bệnh viện, trời đông giá rét khiến cây cối có vẻ vắng lặng ảm đạm.
“Nghe nói bệnh ung thư phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng người bệnh, tính cách chị ấy cởi mở như vậy, nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Mộc Mộc vội vàng an ủi.
Nói là như vậy, nhưng đáy lòng lại nặng trĩu, cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Trong ấn tượng của Mộc Mộc, Lục Lộ là một cái cô gái yêu cái đẹp, cũng yêu nhất mái tóc dài của mình, mỗi khi thấy một sợi tóc rụng chị ấy cũng sẽ đau buồn lải nhải cả ngày, nhưng nay mái tóc đen đã không còn, chị ấy nhìn vào gương không biết sẽ cảm thấy thế nào.
“Bởi vì Lục Lộ xảy ra chuyện cho nên gần đây anh cũng ít tới tìm em. Đúng rồi, em tới bệnh viện làm gì?” Lục Ngộ tò mò.
“Em...... em mang tài liệu cho lãnh đạo.” Mộc Mộc tuy rằng nói đúng sự thật, nhưng tự dưng lại thấy chột dạ.
Trong lòng còn có nửa câu khác -- thỉnh thoảng còn bị ép làm ấm giường.
Lục Lộ làm kiểm tra e chừng trong vòng nửa giờ chưa thể xong được, Mộc Mộc nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nhân tiện nói: “Em còn có việc, dù sao mỗi ngày em đều phải chạy đến bệnh viện, có việc gì cần cứ nói em một tiếng.”
Lục Ngộ nói cảm ơn, Mộc Mộc chuẩn bị rời đi, đi đến cửa bỗng Lục Ngộ ở phía sau nói: “Vừa rồi, lời của Lục Lộ ...... Đều là sự thật.”
“Ồ.”
Mộc Mộc không dừng bước, vẫn đi ra ngoài.
Hành lang trống trải, tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Mộc Mộc tựa như đang đi trên con đường kỷ niệm, bức tường trắng xóa tái hiện lại quá khứ của hai người.
Bọn họ tuy bàn cách bàn, một trước một sau ngồi hơn nửa năm nhưng chẳng hề nói chuyện, đôi khi vào những trường hợp đặc biệt như trả sách bài tập mới nhìn nhau một chút.
Mộc Mộc nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ “thân thiết” nói chuyện là vào kỳ học thứ hai, trước đó bởi vì áp lực học tập, dì cả của cô tới không đều đặn, một là không đến, mà hễ đến là ra ào ạt.
Tiết cuối sáng hôm đó, Mộc Mộc phát hiện có một dòng nước ấm từ hạ thân mình chảy ra. Mà bi kịch hơn là, ngày đó lại đúng lúc cô mặc trang phục diễn văn nghệ, váy bông trắng.
Tình trạng đó, thê thảm chẳng khác nào đẻ non.
Kết quả sau khi tan học, Mộc Mộc chỉ có thể cúi đầu chờ mọi người đi về hết.
Nhưng cho dù bình an đứng dậy thì làm sao cô dám ăn mặc như thế chạy qua ký túc xá về phòng chứ?
Mộc Mộc vừa thẹn vừa sợ, cứ như hệ thống sưởi bị nhét cả khối đá, cả người đầy mồ hôi.
Trong lúc cô đang lo lắng sắp chết thì bỗng có một chiếc áo khoác nam sinh nhẹ nhàng đặt lên bàn cô, Lục Ngộ đứng sau không nói gì, vội bước nhanh ra phòng, Mộc Mộc tinh mắt phát hiện vành tai anh đỏ lên.
Áo khoác đồng phục nam sinh đủ dài, đủ để che khuất dấu vết dì cả của mẹ tới, Mộc Mộc như được đại xá, nhanh chóng mặc áo khoác, thành công về được phòng ngủ.
Đại khái sau này Mộc Mộc mới biết, bởi vì Lục Ngộ có một người chị nên từ lúc chị ấy dậy thì đã thường xuyên giúp chị ấy khắc phục hậu quả, loại chuyện này từng làm không ít, cho nên có thể nhìn ra khốn cảnh của Mộc Mộc, liền ra tay giúp đỡ.
“Nhưng ngày đó sao anh lại trùng hợp bỗng để ý thấy em đang khó xử chứ?” Mộc Mộc tò mò.
“Bởi vì ngày nào anh cũng chú ý đến em.” Lục Ngộ cúi đầu nói.
Sau đó hai người liền đỏ mặt, Mộc Mộc làm bộ như không nghe thấy, còn Lục Ngộ cũng làm bộ như mình chưa nói.
Kỷ niệm xưa cũ như quả táo xanh, vừa ngọt, lại vừa chua.
[1] Vương Bà là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học Trung Quốc Thủy Hử của Thi Nại Am. Vương Bà là người ở huyện Cảnh Dương. Không họ hàng quyến thuộc, thuở trẻ thì làm gái phong trần, lẳng lơ phóng đãng, về sau ở tuổi trung niên thì làm bà mai, chướng mắt trước cảnh "chồng xấu vợ đẹp" của cặp vợ chồng Võ Đại và Kim Liên. Nên móc nối cho 2 người Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để kiếm lợi từ cái chuyện mèo mỡ trái thiên lý. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính bà là người chủ trương kêu Kim Liên bỏ thuốc độc mưu hại Võ Đại Lang. Lúc Tây Môn Khánh vàPhan Kim Liên bị Võ Tòng giết để tế huynh trưởng. Bà cũng bị quan huyện huyện Cảnh Dương phán Lăng trì xử tử...
Mộc Mộc tức đến tâm can tỳ phế đều đau, kéo ống truyền ra, kim tiêm trên mu bàn tay Trầm Ngang bị bật ra, dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống khăn trải giường trắng tinh, như đóa hoa tươi nở rộ giữa tuyết trắng lộng lẫy.
Trầm Ngang bị đau buông tay, Mộc Mộc nhân cơ hội trốn thoát, vội nói: “Tôi sẽ không đến thăm anh nữa, tự anh tìm người khác đến chăm sóc mình đi!”
“Nhưng anh vẫn thích được em ‘Chăm sóc’ hơn.” Trầm Ngang một tay gối đầu, tay kia đặt trên đệm giường, tùy ý để máu tươi nhuộm dần.
Lại dùng khổ nhục kế, quả cao tay.
Mộc Mộc không dám nhìn tiếp, vội lao ra cửa, kết quả suýt nữa đụng phải Trầm Thịnh Niên và Tần Hồng Nhan.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ, dường như đã đứng nhìn ở đây nhìn rất lâu.
Nhớ cảnh kích tình triền miên trên giường vừa rồi của mình và Trầm Ngang, Mộc Mộc không khỏi xấu hổ: “Hai người sao lại có thể không lên tiếng nhìn trộm người khác chứ?”
Trầm Thịnh Niên nhún vai: “Trò hay vốn là dùng để xem.”
Nói xong còn vuốt cằm bổ sung: “Mọi người đều nói đàn ông già rồi thường thích mông phụ nữ, xem ra lời này quả nhiên không giả.”
Mộc Mộc xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, không biết nên làm thế nào.
Đúng là báo ứng, nếu một ngày mình nhìn thấy người khác làm việc, thì sẽ có một ngày nào đó mình làm việc bị người khác nhìn thấy.
Trầm Thịnh Niên không tính tha cho cô: “Dì nhỏ, tình cảm của cô và chú tôi đã sâu nặng đến mức này rồi thì nên nhanh chóng hợp lại đi, cứ như vậy không danh không phân, nhìn chẳng khác nào Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh sau lưng Vũ Đại Lang yêu đương vụng trộm cả.”
Mộc Mộc tự thấy bản thân không giống Phan Kim Liên, Trầm Ngang cũng không giống Tây Môn Khánh, nhưng Trầm Thịnh Niên lại đặc biệt giống Vương Bà.[1]
“Dù sao tôi và anh ta vốn không có liên quan.” Mộc Mộc không thể không giải thích lại lần nữa.
“Vẫn câu nói kia, đây là suy nghĩ của cô thôi.” Tần Hồng Nhan một bên cất công văn, một bên nhàn nhã nói: “Theo tôi thấy, cô đừng kháng cự nữa, cứ thẳng thắn hợp lại với anh ta đi, dù sao kết quả đều như nhau.”
Hai người này đúng là hợp nhau, Mộc Mộc không muốn để ý tới họ nữa, nhấc chân bỏ chạy.
Phía sau truyền đến lời dặn của Trầm Thịnh Niên: “Dì nhỏ, ngày mai nhớ đến đúng giờ, nếu không chú tôi không có người đưa cơm, sẽ đói chết.”
“Nếu tôi còn đến nhìn anh ta nữa thì tôi sẽ là chày gỗ!” Mộc Mộc không quay đầu đáp.
Mộc Mộc quả thật mặc kệ Trầm Ngang chết sống, nhưng ngày hôm sau lại được tin báo ‘Trầm Ngang mặc dù nằm viện nhưng vẫn không quên công việc, quyết định làm việc trong bệnh viện, yêu cầu Mộc Mộc mang tất cả các công văn tài liệu tới’.
Mộc Mộc nhìn gương, cảm thấy mình chẳng khác nào chày gỗ.
“Cháo này rất thơm, nếu có thể được em bón cháo cho anh thì còn ngon hơn nữa.” Ăn xong cháo gà Mộc Mộc đưa tới, Trầm Ngang tổng kết đánh giá.
“Giám đốc Trầm, nếu ăn xong rồi phiền anh mau đọc công văn rồi ký tên, để tôi có thể mang về công ty càng sớm càng tốt.” Mộc Mộc ước gì có thể hóa thành Na Tra, đạp phong hỏa luân thoát khỏi người anh.
“Những công văn này rất quan trọng, anh phải cẩn thận từ từ xem.” Giọng điệu Trầm Ngang nghiêm túc đứng đắn, nhưng khóe miệng lại cong lên cười.
Mộc Mộc muốn ra ngoài đi dạo, nhưng Trầm Ngang một lúc kêu nước, một lúc lại kêu cô gọi y tá, tóm lại khiến cô không có cơ hội rời đi.
Rốt cuộc chiêu gì cũng đều dùng hết, Trầm Ngang làm cho Mộc Mộc phải ngồi trên sô trong phòng chờ, nói là có cô ở cạnh, anh mới tập trung tinh thần làm việc cho tốt được.
“Tôi không hiểu, anh đang xem tôi là cốc cà phê Blue Mountain của anh à?” Mộc Mộc hỏi.
Vốn nghĩ anh sẽ trêu chọc mình, sẽ nói cô là cà phê hòa tan Nescafé. Nhưng Trầm Ngang chính là Trầm Ngang, nhân tài không lãng phí thời gian và tinh lực đấu võ mồm, trực tiếp đáp trả một câu tình sâu ý nặng: “Em không chỉ là cà phê của anh, mà còn là xuân dược của anh.”
Ông chú này không phải yêu đến mất trí rồi chứ!
Cánh tay Mộc Mộc nổi đầy da gà, muốn đạp cửa bỏ chạy. Nhưng lại nghĩ đến những người đang chờ chữ ký Trầm Ngang ở công ty, chỉ có thể nhịn xúc động xuống, lấy cớ đi mua đồ uống xuống vườn hoa bệnh viện đi dạo.
Trầm Ngang nằm tại bệnh viện tư nhân, không gian yên tĩnh, hoa mai tươi thắm, hương hoa ngào ngạt thấm vào ruột gan.
Mộc Mộc ngồi trên ghế, ôm cốc trà sữa ấm áp trong tay, nhìn phong cảnh xung quanh, cảm xúc nhất thời biến đổi.
Cô và Trầm Ngang nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây.
Đương nhiên cô có tình cảm với anh, nếu không sẽ không cùng anh dây dưa lâu như vậy. Nhưng cô đã đánh mất lòng tin đối với anh, làm sao mới có thể hợp lại đây?
Mối quan hệ của bọn họ, thật là...... So với ruột heo còn rối rắm hơn.
Đang cúi đầu than thở, đột nhiên một đôi giày nam trắng bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Từ xa trông thấy dáng em, tuy anh không tin nhưng vẫn đi tới, không ngờ thật sự là em.” Giọng nói Lục Ngộ chứa đầy sự vui mừng vang lên trên đầu cô.
Mộc Mộc ngẩng đầu. Anh đứng ngược sáng, quanh người đều có ánh nắng vàng ấm áp, đẹp đẽ trong sáng.
“Sao anh ở đây?” Cô hỏi.
“Anh đến thăm chị anh.” Lục Ngộ trả lời.
Mộc Mộc bỗng chốc căng thẳng: “Chị anh sinh bệnh? Bệnh gì? Không sao chứ?”
Chị gái Lục Ngộ là Lục Lộ, một cô gái năng động cởi mở, có gặp Mộc Mộc vài lần, hai người rất hợp nhau. Nhưng sau khi Lục Ngộ đi, Mộc Mộc liền cố ý cắt đứt liên lạc với chị ấy, cho nên vài năm qua không hề gặp mặt.
Cô là người nhát gan, sợ nhất là phải thấy cảnh đau lòng.
Đối mặt với những câu hỏi của Mộc Mộc, biểu cảm Lục Ngộ dường như có chút cứng nhắc.
Trái tim Mộc Mộc thoáng trầm lặng, vội bảo Lục Ngộ dẫn cô đi thăm chị ấy.
Lúc cô bước vào phòng bệnh, thấy đầu Lục Lộ nhẵn bóng, trái tim Mộc Mộc như bị tảng đá đè nặng, dần dần chìm xuống nơi thấp nhất.
Không thể nổi lên.
Tuy sắc mặt Lục Lộ tái nhợt, thân hình khô gầy, nhưng tinh thần vẫn sôi nổi như trước: “Đây không phải là Mộc Mộc à? Chúng ta bao nhiêu năm không gặp rồi! Đến đây đến đây, để cho chị xem nào! Ồ, lớn rồi, trưởng thành rồi, ngay cả bộ ngực cũng lớn thành cái chén rồi!”
Lục Lộ vừa nói vừa kéo Mộc Mộc đến bên giường, bàn tay kia đã sớm không còn mượt mà giống năm ấy, sờ lên như đang vuốt ve một thân cây khô héo.
Sinh mệnh khô héo.
“Mộc Mộc, em thật nhẫn tâm, năm đó thằng nhóc xấu xa này đi rồi cũng không thèm để ý tới chị, đúng là khác phái có khác!” Nhưng Lục Lộ không để cho Mộc Mộc có cơ hội được mở miệng, vuốt cái đầu nhẵn bóng của mình, tự giễu: “Em đến chả đúng lúc gì cả, chị đang điều trị bệnh bằng hoá chất, tóc tai rụng hết. Chị còn hay nói đùa với bác sĩ, nói chị sinh bệnh không đúng lúc, nếu bệnh vào mùa hè thì tốt rồi, đầu trọc mát mẻ, còn mùa đông thì chỉ có thảm, trời lạnh đầu sắp đóng băng cả rồi.”
Mộc Mộc bị Lục Lộ chọc vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
“Được rồi, chị nghỉ ngơi đi, ngày nào cũng không ngừng nói chuyện, chị không thấy mệt à?” Giống như các cặp chị em khác, Lục Ngộ và Lục Lộ đặc biệt thích cãi nhau.
“Chị em còn chẳng biết sống được bao lâu, đương nhiên là phải tranh thủ nói hết những lời cần nói trong đời. Nếu em không cho, sau này chị chết liền biến thành quỷ, hàng đêm tới tìm em nói chuyện, đến lúc đó đừng bị chị dọa tới mức tè ra quần đấy.”
“Chị nói bậy bạ gì đó?” Lục Ngộ nhíu mày.
Lục Lộ kéo Mộc Mộc, chỉ vào em trai cười nói: “Em nhìn xem nó nhíu mày có giống ông cụ non không, thằng bé này từ khi sinh ra đã mang dáng ông cụ non rồi, rất thích giả bộ. Em xem lúc trước khi nó sang Anh du học, rõ ràng nhớ em đến chết, nhưng lại liều chết chịu đựng, không chịu gọi điện cho em, còn năn nỉ chị lén lút nhìn em, tiện thể kể lại tình hình gần đây của em cho nó, em nói nó có điên không?”
Mộc Mộc giật mình, khóe mắt thoáng một thấy cơ thể khác cũng cứng ngắc.
May thay y tá xuất hiện đúng lúc, đỡ Lục Lộ ngồi lên xe lăn, đẩy đi kiểm tra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bởi vì lời nói Lục Lộ khiến không khí có chút xấu hổ, trầm mặc một lúc lâu, Mộc Mộc mới hạ giọng hỏi: “Chị anh bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư vú, lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, sau khi phẫu thuật thì tiến hành điều trị bằng hoá chất.” Lục Ngộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện phòng bệnh này là vườn hoa bệnh viện, trời đông giá rét khiến cây cối có vẻ vắng lặng ảm đạm.
“Nghe nói bệnh ung thư phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng người bệnh, tính cách chị ấy cởi mở như vậy, nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Mộc Mộc vội vàng an ủi.
Nói là như vậy, nhưng đáy lòng lại nặng trĩu, cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Trong ấn tượng của Mộc Mộc, Lục Lộ là một cái cô gái yêu cái đẹp, cũng yêu nhất mái tóc dài của mình, mỗi khi thấy một sợi tóc rụng chị ấy cũng sẽ đau buồn lải nhải cả ngày, nhưng nay mái tóc đen đã không còn, chị ấy nhìn vào gương không biết sẽ cảm thấy thế nào.
“Bởi vì Lục Lộ xảy ra chuyện cho nên gần đây anh cũng ít tới tìm em. Đúng rồi, em tới bệnh viện làm gì?” Lục Ngộ tò mò.
“Em...... em mang tài liệu cho lãnh đạo.” Mộc Mộc tuy rằng nói đúng sự thật, nhưng tự dưng lại thấy chột dạ.
Trong lòng còn có nửa câu khác -- thỉnh thoảng còn bị ép làm ấm giường.
Lục Lộ làm kiểm tra e chừng trong vòng nửa giờ chưa thể xong được, Mộc Mộc nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nhân tiện nói: “Em còn có việc, dù sao mỗi ngày em đều phải chạy đến bệnh viện, có việc gì cần cứ nói em một tiếng.”
Lục Ngộ nói cảm ơn, Mộc Mộc chuẩn bị rời đi, đi đến cửa bỗng Lục Ngộ ở phía sau nói: “Vừa rồi, lời của Lục Lộ ...... Đều là sự thật.”
“Ồ.”
Mộc Mộc không dừng bước, vẫn đi ra ngoài.
Hành lang trống trải, tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Mộc Mộc tựa như đang đi trên con đường kỷ niệm, bức tường trắng xóa tái hiện lại quá khứ của hai người.
Bọn họ tuy bàn cách bàn, một trước một sau ngồi hơn nửa năm nhưng chẳng hề nói chuyện, đôi khi vào những trường hợp đặc biệt như trả sách bài tập mới nhìn nhau một chút.
Mộc Mộc nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ “thân thiết” nói chuyện là vào kỳ học thứ hai, trước đó bởi vì áp lực học tập, dì cả của cô tới không đều đặn, một là không đến, mà hễ đến là ra ào ạt.
Tiết cuối sáng hôm đó, Mộc Mộc phát hiện có một dòng nước ấm từ hạ thân mình chảy ra. Mà bi kịch hơn là, ngày đó lại đúng lúc cô mặc trang phục diễn văn nghệ, váy bông trắng.
Tình trạng đó, thê thảm chẳng khác nào đẻ non.
Kết quả sau khi tan học, Mộc Mộc chỉ có thể cúi đầu chờ mọi người đi về hết.
Nhưng cho dù bình an đứng dậy thì làm sao cô dám ăn mặc như thế chạy qua ký túc xá về phòng chứ?
Mộc Mộc vừa thẹn vừa sợ, cứ như hệ thống sưởi bị nhét cả khối đá, cả người đầy mồ hôi.
Trong lúc cô đang lo lắng sắp chết thì bỗng có một chiếc áo khoác nam sinh nhẹ nhàng đặt lên bàn cô, Lục Ngộ đứng sau không nói gì, vội bước nhanh ra phòng, Mộc Mộc tinh mắt phát hiện vành tai anh đỏ lên.
Áo khoác đồng phục nam sinh đủ dài, đủ để che khuất dấu vết dì cả của mẹ tới, Mộc Mộc như được đại xá, nhanh chóng mặc áo khoác, thành công về được phòng ngủ.
Đại khái sau này Mộc Mộc mới biết, bởi vì Lục Ngộ có một người chị nên từ lúc chị ấy dậy thì đã thường xuyên giúp chị ấy khắc phục hậu quả, loại chuyện này từng làm không ít, cho nên có thể nhìn ra khốn cảnh của Mộc Mộc, liền ra tay giúp đỡ.
“Nhưng ngày đó sao anh lại trùng hợp bỗng để ý thấy em đang khó xử chứ?” Mộc Mộc tò mò.
“Bởi vì ngày nào anh cũng chú ý đến em.” Lục Ngộ cúi đầu nói.
Sau đó hai người liền đỏ mặt, Mộc Mộc làm bộ như không nghe thấy, còn Lục Ngộ cũng làm bộ như mình chưa nói.
Kỷ niệm xưa cũ như quả táo xanh, vừa ngọt, lại vừa chua.
[1] Vương Bà là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học Trung Quốc Thủy Hử của Thi Nại Am. Vương Bà là người ở huyện Cảnh Dương. Không họ hàng quyến thuộc, thuở trẻ thì làm gái phong trần, lẳng lơ phóng đãng, về sau ở tuổi trung niên thì làm bà mai, chướng mắt trước cảnh "chồng xấu vợ đẹp" của cặp vợ chồng Võ Đại và Kim Liên. Nên móc nối cho 2 người Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để kiếm lợi từ cái chuyện mèo mỡ trái thiên lý. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính bà là người chủ trương kêu Kim Liên bỏ thuốc độc mưu hại Võ Đại Lang. Lúc Tây Môn Khánh vàPhan Kim Liên bị Võ Tòng giết để tế huynh trưởng. Bà cũng bị quan huyện huyện Cảnh Dương phán Lăng trì xử tử...
Tác giả :
Tát Không Không