Nghe Nói Chú Yêu Loli
Chương 21
Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào dĩa khoai tây trước mặt, sau một lúc mới nói: “Đây là loạn luân đấy.”
Giọng điệu khá nghiêm túc.
Trầm Thịnh Niên không hiểu: “Cô cũng không phải là dì tôi, loạn luân cái gì?”
“Ý tôi nói là, chuyện anh thầm mến chú mình là loạn luân ấy. Không tốt, rất không tốt.” Mộc Mộc lắc đầu thở dài.
Giờ khắc này, Trầm Thịnh Niên đặc biệt muốn cầm dĩa khai tây trước mặt san bằng khuôn mặt ai đó.
Mộc Mộc giải thích: “Trợ lý Tần thích chú anh, anh theo đuổi cô ấy. Bây giờ tôi thích chú anh, anh lại chạy đến dụ dỗ tôi. Điều này chứng minh anh không muốn chú mình thành gia lập thất, thế nên ngoài việc anh thầm mến chú mình đến phát cuồng ra thì tôi không thể nghĩ thêm lý do thứ hai nào khác.”
Người cháu vốn là một biến thái xinh đẹp, cho nên việc cậu ta thầm mến chú mình Mộc Mộc cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
“Tại sao cô không chịu tin nhỉ?” Trầm Thịnh Niên nhìn thẳng vào mắt Mộc Mộc: “Mộc Mộc, tôi thật sự thích em.”
Mộc Mộc không thèm để ý đến hi vọng mong mong trong mắt Trầm Thịnh Niên: “Cho dù đầu óc anh có hỏng thích tôi thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, bạn trai tôi là Trầm Ngang.”
“Có lẽ bây giờ em thích chú ấy, nhưng sau này thì sao?” Trầm Thịnh Niên khuyên nhủ: “Em đã từng nghĩ tới chưa, vào lúc em hai mươi lăm tuổi tràn trề sức sống thì chú ấy đã bốn mươi tuổi, sắp già rồi.”
“Thế Trợ lý Tần còn lớn hơn anh hơn mười tuổi đấy, chẳng phải anh cũng yêu cô ấy đến chết còn gì? Còn nói nơi này từ khi bắt đầu đã là của cô ấy, cả đời này cô ấy đừng mong đến được với người đàn ông khác còn gì?” Không để ý, Mộc Mộc vô tình buột miệng nói ra những lời nghe lén hôm ấy.
“Cô nghe thấy những lời này?” Ánh mắt Trầm Thịnh Niên lập tức trầm xuống.
Mộc Mộc vội bỏ chạy ngay: “Nói tóm lại, nếu hai người đã quyết định bắt đầu thì tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng. Hôm nay xem như tôi chưa nghe thấy anh nói gì, giờ tôi phải đi học, tạm biệt.”
Mộc Mộc cứ nghĩ Trầm Thịnh Niên thổ lộ với mình chẳng qua là tình trạng bất thường của biến thái, không cần để ý. Ai dè ngày hôm sau, và những ngày liên tiếp, Trầm Thịnh Niên luôn đến trường tìm cô.
Đợi ở ký túc xá, chặn ở thư viện, đón ở căn tin.
Đưa hoa, đưa quà, đưa vé xem ca nhạc.
Mỗi một chiêu đều siêu lãng mạn, bạn học Lưu Vi Vi nhìn mà ghen tị đến mức muốn tiêu diệt Mộc Mộc sau đó chuyển sang cho mình: “Lâm Mộc Mộc, mày đã có ông chú rồi còn thông đồng với đứa cháu, quả thực là chiếm hầm cầu mà không đi **, đáng ghét hơn lại còn chiếm được hầm cầu khảm vàng xung quanh a.”
Mộc Mộc cảm thấy mình so với đậu nga tỷ tỷ còn oan hơn, cô cũng không biết hầm cầu khảm vàng Trầm Thịnh Niên kia nổi điên gì, trước đó không phải theo đuổi Tần Hồng Nhan đến mức gà bay chó sủa cơ mà, sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô thế không biết.
Có điều, người khác thường thì hành vi dĩ nhiên cũng khác thường.
Để hiểu rõ yêu tinh này rốt cuộc muốn làm gì, hôm nay Mộc Mộc mua một lô kẹo ngọt đến thăm Tần Hồng Nhan.
Lại nói, mấy băng sơn mỹ nhân không phải bình thường đều thích ăn những thức ăn nhẹ như rau, dưa, salad linh tinh gì đó, nhưng Tần Hồng Nhan lại thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại ngọt đến phát ngấy hoặc tương tự như vậy. Mộc Mộc thường thấy mỗi lúc nghỉ ngơi Tần Hồng Nhân đều cầm bánh rán ăn, một bên uống trà sữa chocolate nhưng dáng người vẫn luôn thon thả, chưa từng mập ra.
Có một cơ thể như vậy thật đáng ghen tỵ, cũng khó trách ở công ty cô ấy luôn lẻ loi một mình.
Ôm bánh rán tẩm vừng thơm phức, Mộc Mộc bước vào văn phòng của Tần Hồng Nhan, đúng lúc trông thấy cô ấy đứng ngây người trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn về phía trước.
Lướt qua những toàn nhà cao thấp có thể thấy một con sông bao quanh thành phố. Cuộc sống hàng ngày cũng như dòng nước chảy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại.
Vào giây phút đó, một Tần Hồng Nhan luôn luôn mạnh mẽ lạnh lùng ấy thế mà trong ánh mắt lại có sự cô đơn hiu quạnh.
Cũng may mùi thơm ngọt ngào của bánh rán đã cứu rỗi cô ấy, sau khi ăn xong, Tần Hồng Nhan liền hỏi Mộc Mộc: “Cô tới đây làm gì?”
Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, bà chị à, tốt xấu gì thì chị cũng vừa mới ăn sạch lễ đến thăm của tôi đó, có thể nhiệt tình một chút không hả?
Cũng may đã quen với một Tần Hồng Nhan lạnh lùng bình tĩnh, Mộc Mộc khôi phục tinh thần, sau đó cân nhắc từng từ hỏi: “Gần đây Trầm Thịnh Niên có thường xuyên tới tìm cô không?”
Tần Hồng Nhan chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính, không ngẩng đầu hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Cũng không có gì, chỉ nhân tiện hỏi thôi.” Mộc Mộc ấp úng một lát, lát sau rốt cuộc cũng kể: “Chuyện là, thật ra gần đây cậu ta bỗng nhiên thường xuyên tới tìm tôi, tôi cảm thấy kỳ lạ quá.”
“Ý của cô là, cậu ta theo đuổi cô?” Tần Hồng Nhan vẫn như cũ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nhưng ngón tay không tiếp tục gõ lên bàn phím nữa.
“Theo như cậu ta nói là thế, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đáng tin chút nào.” Mộc Mộc gãi đầu.
“Đầu óc cậu ta có vấn đề, cô đừng để ý tới cậu ta là được rồi.” Ngón tay Tần Hồng Nhan lại bắt đầu bay nhảy trên bàn phím máy tính.
“Vậy cuối cùng cô có quan tâm cậu ta hay không?” Mộc Mộc nghiêng người hỏi.
Tần Hồng Nhan nheo mắt: “Cô tưởng rằng cho tôi vài cái bánh rán là có thể moi chuyện à?”
Đã ở chung lâu ngày như vậy, Mộc Mộc đương nhiên hiểu rõ Tần Hồng Nhan không hề giống bề ngoài cao cao đáng sợ nên tiếp tục gặng hỏi: “Rốt cuộc có hay không?”
Tần Hồng Nhan mất kiên nhẫn đáp: “Không có.”
Mộc Mộc không tin: “Một chút cũng không có sao? Phải có một chút chứ.”
Thường thì liệt nữ rất sợ triền lang, đứa cháu cho dù có biến thái thì cũng là một biến thái xinh đẹp, hơn nữa theo đuổi lâu như vậy, Tần Hồng Nhan chắc chắn phải xí có tình cảm đối với cậu ta chứ.
*Liệt nữ: chỉ người con gái thà chết cũng phải bảo vệ trinh tiết
*triền lang: chỉ người bám đuôi dai như đỉa
“Tôi nói lại một lần cuối” Tần Hồng Nhan trả lời dứt khoát: “Từ, trước, đến, nay, một, chút, cũng, không, có.”
Mộc Mộc vẫn không tin: “Vậy nếu tôi bỏ Trầm Ngang chấp nhận cậu ấy, cô cũng ok à?”
Tần Hồng Nhan cười lạnh: “Tôi cầu còn không được.”
Tần Hồng Nhan vốn là băng sơn mỹ nhân, tiếng cười lạnh của cô ấy tuyệt đối có thể khiến người khác nổi da gà. Nhưng lúc này bỗng dưng biến sắc ảm đạm.
Mộc Mộc quay đầu, phát hiện đứa cháu không biết đã đứng ở cửa từ khi nào.
“Mộc Mộc, cô nghe rõ rồi chứ.” Đứa cháu cười tươi như gió xuân phơi phới, nhưng ánh mắt kia lại rét lạnh đến cực điểm: “Chị Tần đối với tôi một, chút, tình, cảm, cũng, không, có.”
“Cậu tới đây làm gì?” Tần Hồng Nhan tức giận hỏi.
“Yên tâm, chị Tần, tôi không phải tới tìm chị.” Trầm Thịnh Niên vừa nói vừa bước đến bên cạnh Mộc Mộc, vươn tay khoác vai cô, tư thế vô cùng thân thiết: “Tôi tới để đón Mộc Mộc, muốn cho cô ấy một sự ngạc nhiên bất ngờ.”
“Trầm Thịnh Niên, đừng gây chuyện nữa!” Tần Hồng Nhan nhíu mày.
“Ai nói tôi gây chuyện? Tôi yêu Lâm Mộc Mộc.” Hàng mi cong dài của Trầm Thịnh Niên từ từ nâng lên: “Hai người đều không tin? Như vậy, tôi chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.”
Mộc Mộc biết rõ chú cháu nhà này đều là cầm thú, khác nhau duy nhất chính là một đại cầm thú ra vẻ đạo mạo và một tiểu cầm thú giảo hoạt quỷ quái.
Cho nên lời của tiểu cầm thú vừa thốt ra Mộc Mộc liền theo bản năng bỏ chạy.
Nhưng vẫn chậm một bước -- Trầm Thịnh Niên đã dùng một tay giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ áp tới, chuẩn xác hôn lên môi cô.
Giọng điệu khá nghiêm túc.
Trầm Thịnh Niên không hiểu: “Cô cũng không phải là dì tôi, loạn luân cái gì?”
“Ý tôi nói là, chuyện anh thầm mến chú mình là loạn luân ấy. Không tốt, rất không tốt.” Mộc Mộc lắc đầu thở dài.
Giờ khắc này, Trầm Thịnh Niên đặc biệt muốn cầm dĩa khai tây trước mặt san bằng khuôn mặt ai đó.
Mộc Mộc giải thích: “Trợ lý Tần thích chú anh, anh theo đuổi cô ấy. Bây giờ tôi thích chú anh, anh lại chạy đến dụ dỗ tôi. Điều này chứng minh anh không muốn chú mình thành gia lập thất, thế nên ngoài việc anh thầm mến chú mình đến phát cuồng ra thì tôi không thể nghĩ thêm lý do thứ hai nào khác.”
Người cháu vốn là một biến thái xinh đẹp, cho nên việc cậu ta thầm mến chú mình Mộc Mộc cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
“Tại sao cô không chịu tin nhỉ?” Trầm Thịnh Niên nhìn thẳng vào mắt Mộc Mộc: “Mộc Mộc, tôi thật sự thích em.”
Mộc Mộc không thèm để ý đến hi vọng mong mong trong mắt Trầm Thịnh Niên: “Cho dù đầu óc anh có hỏng thích tôi thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, bạn trai tôi là Trầm Ngang.”
“Có lẽ bây giờ em thích chú ấy, nhưng sau này thì sao?” Trầm Thịnh Niên khuyên nhủ: “Em đã từng nghĩ tới chưa, vào lúc em hai mươi lăm tuổi tràn trề sức sống thì chú ấy đã bốn mươi tuổi, sắp già rồi.”
“Thế Trợ lý Tần còn lớn hơn anh hơn mười tuổi đấy, chẳng phải anh cũng yêu cô ấy đến chết còn gì? Còn nói nơi này từ khi bắt đầu đã là của cô ấy, cả đời này cô ấy đừng mong đến được với người đàn ông khác còn gì?” Không để ý, Mộc Mộc vô tình buột miệng nói ra những lời nghe lén hôm ấy.
“Cô nghe thấy những lời này?” Ánh mắt Trầm Thịnh Niên lập tức trầm xuống.
Mộc Mộc vội bỏ chạy ngay: “Nói tóm lại, nếu hai người đã quyết định bắt đầu thì tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng. Hôm nay xem như tôi chưa nghe thấy anh nói gì, giờ tôi phải đi học, tạm biệt.”
Mộc Mộc cứ nghĩ Trầm Thịnh Niên thổ lộ với mình chẳng qua là tình trạng bất thường của biến thái, không cần để ý. Ai dè ngày hôm sau, và những ngày liên tiếp, Trầm Thịnh Niên luôn đến trường tìm cô.
Đợi ở ký túc xá, chặn ở thư viện, đón ở căn tin.
Đưa hoa, đưa quà, đưa vé xem ca nhạc.
Mỗi một chiêu đều siêu lãng mạn, bạn học Lưu Vi Vi nhìn mà ghen tị đến mức muốn tiêu diệt Mộc Mộc sau đó chuyển sang cho mình: “Lâm Mộc Mộc, mày đã có ông chú rồi còn thông đồng với đứa cháu, quả thực là chiếm hầm cầu mà không đi **, đáng ghét hơn lại còn chiếm được hầm cầu khảm vàng xung quanh a.”
Mộc Mộc cảm thấy mình so với đậu nga tỷ tỷ còn oan hơn, cô cũng không biết hầm cầu khảm vàng Trầm Thịnh Niên kia nổi điên gì, trước đó không phải theo đuổi Tần Hồng Nhan đến mức gà bay chó sủa cơ mà, sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô thế không biết.
Có điều, người khác thường thì hành vi dĩ nhiên cũng khác thường.
Để hiểu rõ yêu tinh này rốt cuộc muốn làm gì, hôm nay Mộc Mộc mua một lô kẹo ngọt đến thăm Tần Hồng Nhan.
Lại nói, mấy băng sơn mỹ nhân không phải bình thường đều thích ăn những thức ăn nhẹ như rau, dưa, salad linh tinh gì đó, nhưng Tần Hồng Nhan lại thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại ngọt đến phát ngấy hoặc tương tự như vậy. Mộc Mộc thường thấy mỗi lúc nghỉ ngơi Tần Hồng Nhân đều cầm bánh rán ăn, một bên uống trà sữa chocolate nhưng dáng người vẫn luôn thon thả, chưa từng mập ra.
Có một cơ thể như vậy thật đáng ghen tỵ, cũng khó trách ở công ty cô ấy luôn lẻ loi một mình.
Ôm bánh rán tẩm vừng thơm phức, Mộc Mộc bước vào văn phòng của Tần Hồng Nhan, đúng lúc trông thấy cô ấy đứng ngây người trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn về phía trước.
Lướt qua những toàn nhà cao thấp có thể thấy một con sông bao quanh thành phố. Cuộc sống hàng ngày cũng như dòng nước chảy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại.
Vào giây phút đó, một Tần Hồng Nhan luôn luôn mạnh mẽ lạnh lùng ấy thế mà trong ánh mắt lại có sự cô đơn hiu quạnh.
Cũng may mùi thơm ngọt ngào của bánh rán đã cứu rỗi cô ấy, sau khi ăn xong, Tần Hồng Nhan liền hỏi Mộc Mộc: “Cô tới đây làm gì?”
Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, bà chị à, tốt xấu gì thì chị cũng vừa mới ăn sạch lễ đến thăm của tôi đó, có thể nhiệt tình một chút không hả?
Cũng may đã quen với một Tần Hồng Nhan lạnh lùng bình tĩnh, Mộc Mộc khôi phục tinh thần, sau đó cân nhắc từng từ hỏi: “Gần đây Trầm Thịnh Niên có thường xuyên tới tìm cô không?”
Tần Hồng Nhan chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính, không ngẩng đầu hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Cũng không có gì, chỉ nhân tiện hỏi thôi.” Mộc Mộc ấp úng một lát, lát sau rốt cuộc cũng kể: “Chuyện là, thật ra gần đây cậu ta bỗng nhiên thường xuyên tới tìm tôi, tôi cảm thấy kỳ lạ quá.”
“Ý của cô là, cậu ta theo đuổi cô?” Tần Hồng Nhan vẫn như cũ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nhưng ngón tay không tiếp tục gõ lên bàn phím nữa.
“Theo như cậu ta nói là thế, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đáng tin chút nào.” Mộc Mộc gãi đầu.
“Đầu óc cậu ta có vấn đề, cô đừng để ý tới cậu ta là được rồi.” Ngón tay Tần Hồng Nhan lại bắt đầu bay nhảy trên bàn phím máy tính.
“Vậy cuối cùng cô có quan tâm cậu ta hay không?” Mộc Mộc nghiêng người hỏi.
Tần Hồng Nhan nheo mắt: “Cô tưởng rằng cho tôi vài cái bánh rán là có thể moi chuyện à?”
Đã ở chung lâu ngày như vậy, Mộc Mộc đương nhiên hiểu rõ Tần Hồng Nhan không hề giống bề ngoài cao cao đáng sợ nên tiếp tục gặng hỏi: “Rốt cuộc có hay không?”
Tần Hồng Nhan mất kiên nhẫn đáp: “Không có.”
Mộc Mộc không tin: “Một chút cũng không có sao? Phải có một chút chứ.”
Thường thì liệt nữ rất sợ triền lang, đứa cháu cho dù có biến thái thì cũng là một biến thái xinh đẹp, hơn nữa theo đuổi lâu như vậy, Tần Hồng Nhan chắc chắn phải xí có tình cảm đối với cậu ta chứ.
*Liệt nữ: chỉ người con gái thà chết cũng phải bảo vệ trinh tiết
*triền lang: chỉ người bám đuôi dai như đỉa
“Tôi nói lại một lần cuối” Tần Hồng Nhan trả lời dứt khoát: “Từ, trước, đến, nay, một, chút, cũng, không, có.”
Mộc Mộc vẫn không tin: “Vậy nếu tôi bỏ Trầm Ngang chấp nhận cậu ấy, cô cũng ok à?”
Tần Hồng Nhan cười lạnh: “Tôi cầu còn không được.”
Tần Hồng Nhan vốn là băng sơn mỹ nhân, tiếng cười lạnh của cô ấy tuyệt đối có thể khiến người khác nổi da gà. Nhưng lúc này bỗng dưng biến sắc ảm đạm.
Mộc Mộc quay đầu, phát hiện đứa cháu không biết đã đứng ở cửa từ khi nào.
“Mộc Mộc, cô nghe rõ rồi chứ.” Đứa cháu cười tươi như gió xuân phơi phới, nhưng ánh mắt kia lại rét lạnh đến cực điểm: “Chị Tần đối với tôi một, chút, tình, cảm, cũng, không, có.”
“Cậu tới đây làm gì?” Tần Hồng Nhan tức giận hỏi.
“Yên tâm, chị Tần, tôi không phải tới tìm chị.” Trầm Thịnh Niên vừa nói vừa bước đến bên cạnh Mộc Mộc, vươn tay khoác vai cô, tư thế vô cùng thân thiết: “Tôi tới để đón Mộc Mộc, muốn cho cô ấy một sự ngạc nhiên bất ngờ.”
“Trầm Thịnh Niên, đừng gây chuyện nữa!” Tần Hồng Nhan nhíu mày.
“Ai nói tôi gây chuyện? Tôi yêu Lâm Mộc Mộc.” Hàng mi cong dài của Trầm Thịnh Niên từ từ nâng lên: “Hai người đều không tin? Như vậy, tôi chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.”
Mộc Mộc biết rõ chú cháu nhà này đều là cầm thú, khác nhau duy nhất chính là một đại cầm thú ra vẻ đạo mạo và một tiểu cầm thú giảo hoạt quỷ quái.
Cho nên lời của tiểu cầm thú vừa thốt ra Mộc Mộc liền theo bản năng bỏ chạy.
Nhưng vẫn chậm một bước -- Trầm Thịnh Niên đã dùng một tay giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ áp tới, chuẩn xác hôn lên môi cô.
Tác giả :
Tát Không Không