Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
Chương 1
Giữa tháng bảy, đỉnh điểm mùa mưa. Chạng vạng, không khí khô nóng suốt một ngày dài đột nhiên bị gió thổi tan, bầu trời đen kịt báo hiệu cơn mưa sắp đến.
Nghe tiếng gió ầm ầm bên ngoài, Lâm Hiểu đỡ cầu thang đi từ tầng hai cửa hàng mát xa xuống, thu mấy tấm vải trắng đang treo trên giá phơi ngoài cửa hàng vào.
Thời tiết kiểu này cửa hàng mát xa không có khách. Mấy vị khách đã hẹn trước thấy ngoài trời không ổn cũng đã gọi điện hủy lịch hẹn hôm nay.
Lâm Hiểu bỏ khăn trắng đã phơi vào máy khử trùng, lần mò tới nút tiêu độc, ấn nút, xoay tròn nút hẹn giờ đến 60 phút xong mới đứng dậy, đi tới bàn để máy tính bên cạnh cửa sổ.
Lâm Hiểu ngồi trước máy tính, ngón tay đặt trên bàn phím thuần thục đánh chữ, thoát khỏi trạng thái nghỉ của máy tính rồi bật phần mềm đọc, theo tiếng nhắc nhở của con trỏ, quen thuộc mở phần mềm phát nhạc.
Mấy nhịp trống dạo đầu vang lên, theo sau là sự phối hợp của đàn guitar và bass, trong tiếng đệm nhạc của keyboard, giọng của ca sĩ chính vang lên trong loa, tiếng hát khàn khàn mê hoặc lòng người đánh thẳng vào màng nhĩ.
CALM, ban nhạc rock hot nhất thị trường âm nhạc bấy giờ, loại hình sáng tác, debut được 4 năm, hot 3 năm rưỡi, gồm 5 thành viên, từ khi debut đến giờ một đường trải đầy hoa hồng, phát hành tổng cộng 5 album, toàn bộ đều đạt được lượng tiêu thụ bạch kim, chính thức trở thành ban nhạc tiêu biểu cho nền âm nhạc Hoa ngữ hiện tại.
(Lượng tiêu thụ bạch kim ở TQ là 40000 bản nếu mình không tra sai)
Lâm Hiểu không đu idol, nền công nghiệp giải trí đối với một người khiếm thị như cậu là chuyện trên trời dưới biển, nghiêm túc mà nói, cậu còn không tính là fan.
Cậu để ý tới ban nhạc này là do vô tình nghe được album thứ hai của CALM, bên trong có một bài hát được đặc biệt viết cho người khiếm thị, tên là “Mad Blind*”, có một số câu hát vẫn còn khắc sâu trong lòng cậu:
“Biết em không thể nhìn thấy, em sẽ phải tự lần mò
Từng bước đơn độc vượt quá khó khăn sóng gió
Tiếng gào thét mắng mỏ vứt lại trong góc khuất không người
Mẹ kiếp* thế giới hạnh phúc nhưng chẳng yêu thương ta
Em vẫn còn sống khi trái tim này còn nhịp đập.”
(Theo ý hiểu của mình thì đoạn * là từ bậy, tên bài hát là tạm đặt, bản gốc rất vần)
Lần đầu tiên Lâm Hiểu nghe thấy bài hát này, sâu thẳm trong tâm hồn cậu như bị ai đó mạnh mẽ tấn công, dư âm rung động, xông thẳng vào tim gan.
Không giống những bài hát đầy sự thương tiếc và ủy mị quan tâm đến những người khiếm khuyết cậu từng nghe, từng chữ từng câu trong bài hát như muốn hét to với cậu rằng…
Thằng ngu, kiên cường lên cho bố mày!
Lâm Hiểu nghe nhạc mà khóe miệng không kìm được nụ cười, ban nhạc tên CALM, nhưng phong cách âm nhạc không được bình tĩnh cho lắm.
Lâm Hiểu bật chế độ lặp lại, tiếng nhạc hoang dã ngông cuồng vang vọng trong cửa hàng mát xa, hòa trong tiếng mưa ngoài trời, trùng hợp thay lại tạo thành nhịp điệu.
Đúng lúc đó, sư phụ và sư mẫu đi siêu thị về, bên ngoài mưa rào tầm tã, lúc hai người ra ngoài cũng chỉ mang theo một cái ô, về tới nơi đi ô hay không đi ô cũng ướt như nhau.
Lâm Hiểu nghe thấy tiếng “Chào mừng quý khách” của chuông cửa, cậu lập tức đứng dậy, chạm vào bàn máy tính lần ra trước cửa, cầm lấy túi mua sắm trong tay sư phụ và cây gậy dò đường của sư mẫu. Sư phụ nghe thấy tiếng nhạc, vui vẻ hỏi một câu: “Lại nghe hát hả?”
“Vâng.” Lâm Hiểu đáp, “Trời mưa không có khách, con rảnh quá không có gì làm.” Nói xong, cậu đỡ hai người ra cửa sau nối giữa sân sau và tầng một, đẩy cửa bước vào sân. Cậu dìu hai người vào phòng tắm, để họ nhanh chóng tắm nước ấm rồi đổi quần áo khô.
Còn cậu thì mang đồ vừa mua vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối.
Lâm Hiểu bị mù bẩm sinh, mười chín năm trước, lúc cậu chỉ mới mấy tháng tuổi, cậu bị bỏ rơi trước cửa bệnh viện mắt. Cùng ngày hôm ấy, sư phụ và sư mẫu đang xếp hàng lấy số từ 5 giờ rưỡi sáng nhìn thấy cậu, ôm cả bọc tã lót về nhà, cũng cứu cậu một mạng.
Sư phụ và sư mẫu, một người mù một người què, theo lý thuyết nếu nhặt một đứa trẻ như cậu về, vậy quả thực là gia đình “đã nghèo còn mắc cái eo, nghèo rớt mồng tơi rơi nước mắt”. Nhưng theo lời sư mẫu nói, ngày ấy cậu bị quấn thành một cục nhỏ xinh, lúc vén chăn ra nhìn, em bé trong bọc da trắng như tuyết, đặc biệt là đôi mắt kia, trong veo lóng lánh như hạt nhãn, cậu bé lấp lánh như thế, sư mẫu ôm trong tay, nói sao cũng không nỡ bỏ lại.
Lâm Hiểu sống cùng sư phụ sư mẫu mười chín năm, cũng mù mười chín năm, cho tới bây giờ, không chỉ học được một thân kinh nghiệm mát xa dày dặn từ sư phụ, mà chuyện nấu cơm giặt giũ dọn dẹp nhà cửa, mấy việc lặt vặt làm vô cùng thành thạo dễ dàng, hơn nữa tính cậu hiền lành ít nói, nhiều năm rồi cậu cùng hai người già sống nương tựa lẫn nhau, nói là con trai nuôi, thực tế còn thân hơn con ruột.
Lâm Hiểu ấn nút nấu cơm, thầm thở dài trong lòng. Ngày trước, gia đình ba người bọn họ vô cùng khó khăn. Hồi đó không có cửa hàng, họ dùng tạm phòng phía tây ở sân sau làm phòng mát xa. Còn cửa hàng mát xa bây giờ, mấy năm trước sư phụ sư mẫu dùng tiền tích góp suốt nửa đời xây một căn nhà. Hai vợ chồng già sống bằng ấy năm, nhìn thấy không ít ác nghiệp, chỉ mong một đời được an yên. Hiện giờ cậu mười chín tuổi, nếu trước ba mươi tuổi giúp sư phụ sư mẫu có được một cửa hàng lớn ở trong thành phố thì tốt biết mấy.
…
Gió gào thét, mưa xối xả. Từ cửa sổ sát đất của phòng tập nhìn ra, toàn bộ không trung chìm trong màn nước, cả thành phố ngập trong mưa, chỉ nhìn thấy xa xa đường viền các tòa nhà ẩn hiện, mơ hồ không rõ.
“Dừng dừng dừng dừng!”
Tiếng Crash Cymbal cuối cùng ngừng lại, ca sĩ chính Tiền Tùng khuôn mặt đau khổ, hai tay chắp trước ngực, cau mày móc tim gan nói: “Mấy ông lớn của tôi ơi, hôm nay chúng ta tập đến đây thôi, nếu còn luyện thêm một lần nữa, cái cổ họng của tôi sẽ không chỉ bốc khói thôi đâu, mà cả hồn xác của tôi cũng thăng thiên luôn đó. Tha cái mạng chó của thằng em này với, kiếp sau tôi làm bố làm ông hậu tạ mấy người!”
“Biến biến!” Tay guitar An Đạt vừa cười vừa mắng: “Nhà họ An của tôi còn lâu mới có loại con cháu bất hiếu như ông!” Sau đó xoa xoa hai đầu ngón tay, xoay người, nhìn về phía bức tường sau lưng.
“Anh đại, có nghỉ không?”
Nghe thấy câu hỏi, tay keyboard Ba Tử và tay bass Tỉnh Hàn liếc nhìn ra sau, tầm mắt rơi trên người thanh niên đang ngồi ngay ngắn trước dàn trống điện tử đằng sau.
Chàng thanh niên được An Đạt gọi “anh đại” chính là linh hồn của ban nhạc CALM đang hot, đội trưởng kiêm tay trống, Phương Trì.
Dùi trống xoay một vòng theo đầu ngón tay trắng dài của hắn, Phương Trì nghe tiếng nhấc mí mắt, mặt lạnh tanh liếc nhìn các đội viên, cặp mắt đào hoa động lòng người ẩn sau tóc mái xõa trước trán, không hề vui vẻ.
“Nghỉ ngơi?” Sau một khắc, khóe môi Phương Trì kéo ra một nụ cười không rõ ý, chậm rãi phun ra hai chữ, giọng điệu như tự hỏi, mấy thành viên khác không nhịn được đồng loạt rùng mình một cái.
Má ơi đội trưởng à, ông đừng cười với tụi này, giảm thọ chết sớm cả lũ mất!
Phương Trì lại một lần nữa xoay hai dùi trống trong tay, ý cười không tới đáy mắt nhìn bọn họ, nhấn nhá từng chữ rõ ràng: “Chuyến lưu diễn sắp tới có thêm hai ca khúc mới, tập trước 18000 lần, chỉ hai bài này. Luyện xong bài đầu tới trước trưa. Vừa nãy An Đạt sai hợp âm, Tỉnh Hàn vào điệp khúc chậm nửa nhịp, Ba Tử nãy giờ không làm được gì, một bài hát tiết tấu nhanh vui vẻ yêu đời lại bị ông kéo nhịp điệu xuống dưới mồ, quả là hiếm thấy. Về phần ca sĩ chính linh hồn của chúng ta, Tiền Tùng…”
Phương Trì kéo khóe môi: “Ông sao vậy, hai ngày nay thất tình hay thiếu ngủ? Fan phát hiện ông có bạn gái? Idol phải chịu đau thương kiểu gì mà phải ôm mặt khóc thế này?”
Tiền Tùng nhỏ giọng lẩm bẩm, khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng, tôi độc thân mà, và…”
Mấy người còn lại cũng ăn trái đắng, bị mắng đến không dám thở mạnh.
Phương Trì ném dùi trống, xoa xoa hai bả vai ê ẩm như sắp mất cảm giác, lạnh nhạt nói: “Hai chuyến lưu diễn diễn ra trong ba ngày, bay từ nam ra bắc. Tập đêm, biết mấy người vất vả, nhưng đã ăn chén cơm này, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện nằm không kiếm ra tiền, fan cổ vũ hô hào không phải từ trên trời rơi xuống, tiền kiếm được cũng không phải từ hư vô. Lúc trình diễn, một sai lầm nhỏ bé cũng sẽ bị khuếch đại gấp trăm lần trên sân khấu lớn. Lúc đó bị đám truyền thông có mưu đồ bắt thóp, mất mặt là chúng ta, là những cô gái trong hậu viên hội ngày đêm không quản mệt mỏi lên kế hoạch hỗ trợ (tiếp ứng), là fan mỗi buổi biểu diễn đều giơ cao lightstick hét gào ủng hộ chúng ta.”
*Hậu viên hội: Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm…) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.
Phương Trì năm nay hai mươi ba tuổi, là nghệ sĩ loại hình sáng tác. Năm mười chín tuổi hắn hoàn thành khóa du học về nước, một tay lập nên CALM, vừa làm đội trưởng vừa làm tay trống, địa vị trong đội khỏi nói cũng biết. Nhiều khi các thành viên trong đội cảm thấy, một câu nói của Phương Trì, so với người quản lý, thậm chí là cấp trên trong công ty, còn hiệu quả hơn.
Tiền Tùng, người đầu tiên đưa ra ý kiến nghỉ ngơi vô cùng xấu hổ, cậu ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói: “Đội trưởng, anh Trì, em bé sai rồi, luyện tập thôi luyện tập thôi, hôm nay không hát xong không về!”
Những thành viên khác nghe xong cũng cấp tốc trở lại vị trí của mình, Phương Trì ngừng lại hai giây, cuối cùng nói: “Bỏ đi, hôm nay đến đây thôi.”
“Ông đừng nói vậy…”
Phương Trì trước nay dạy dỗ người khác đều cho một quả táo đánh một đòn roi, huống hồ hắn giáo dục đội viên là thật, đau lòng đám anh em này cũng không phải giả. Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, thả lỏng hai bả vai, nỗ lực làm dịu bớt cơn đau ngày càng rõ ràng trên người, bình thản nói: “Vất vả mấy ngày, một thời gian nữa mới tới buổi công diễn tiếp theo. Bây giờ điều chỉnh trạng thái là quan trọng nhất, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong đứng dậy khỏi ghế, hoạt động hai vai, đi vài bước trong không gian trống của phòng tập.
Các đội viên nghe hắn nói vậy, kéo nhau thở phào nhẹ nhõm. Tỉnh Hàn nhạy cảm nhất nhóm, thấy hắn cau mày không ngừng xoa vai, không nhịn được hỏi: “Sao vậy, bệnh cũ tái phát à?”
Đau vai gáy có thể nói là bệnh cũ của Phương Trì, quanh năm suốt tháng tập trống sinh ra bệnh nghề nghiệp. Hắn không muốn mọi người phải lo lắng, lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng tập bị đẩy ra.
Mọi người quay lại nhìn, là Trương Viễn, quản lý nhóm nhạc, đang bước nhanh vào phòng, mặt cười như thể lão địa chủ thiếu não kém hiểu biết trong xã hội cũ.
“Vất vả rồi, vất vả rồi… Với cả, ai vừa nói bệnh cũ gì tái phát cơ? Tiền Tùng ngủ với fan à?”
“Đậu má…” Một cái nồi (nghiệp) từ trên trời rơi xuống, mỗi lần đều chuẩn xác rớt xuống đầu cậu ca sĩ chính: “Em nói lại lần nữa! Ông đây không ngủ với fan! Không, ngủ, với, fan! Không đúng, rốt cuộc mặt tôi buồn khổ thế nào vậy? Sao mấy người ai ai cũng coi tôi thành cái loại cầm thú tệ hại đó vậy??”
Trương Viễn khoát tay cười sang sảng, bình tĩnh nói: “Ha, cậu là ca sĩ chính mà, là người đứng ở trung tâm sân khấu đấy, người ta để ý nhiều nhất cũng là chuyện đương nhiên, rất bình thường. Hôm qua trợ lý báo cáo cho tôi, cậu ngồi đọc tin nhắn riêng trên Weibo cả tiếng đồng hồ. Có hẳn 8 fan nhỏ gửi ảnh riêng tư cho cậu. Hử, xác suất là bao nhiêu? Đây là cách khiến cậu bị tước bỏ tư cách làm thần tượng mỗi phút đấy! Cậu cho rằng tụi này hay nói mấy câu này chỉ để trêu cậu thôi ư? Là đang liên tục nhắc nhở cậu xây dựng phòng tuyến tư tưởng cho chính bản thân mình đấy!”
Những người còn lại cười đến không nể nang gì, Tiền Tùng chỉ tay, ngón tay nhắm thẳng vào một người đang cười mỉm giữa đám đông đang cười out nét – Phương Trì: “Tôi đứng ở vị trí trung tâm là do yêu cầu nghề nghiệp. Còn đội trưởng đứng đằng sau thì sao? Ổng là linh hồn của cả đội, sao mấy người không lo lắng cho ổng? Số người theo dõi của ông chắc chắn không nhỏ hơn tôi! Lại còn sở hữu nhan sắc kia nữa, nói cả ngày nhận được tin nhắn riêng cũng không điêu đâu.”
Phương Trì nhíu mày, hờ hững liếc cậu ta: “Chơi cái giá đỡ mic của ông ấy. Fan nữ của tôi là an toàn nhất, tôi cũng không lên được với mấy cô bé ấy đâu.”
Xu hướng tính dục của Phương Trì không phải bí mật trong đội, mấy thanh niên straight nghìn năm nghe mà cười đau thương, Tiền Tùng cũng muốn cười, nhưng nhịn lại, cậu ta run run khóe miệng hỏi một câu: “Fan nữ an toàn, vậy fan nam thì sao?”
Phương Trì cử động cái cổ cứng ngắc, lạnh nhạt đáp: “Fan nam? Tôi để địa chỉ lại, tên đó dám đến không?”
“Phụt ha ha ha ha ha…” An Đạt và Ba Tử cười muốn rớt nước mắt, Tỉnh Hàn không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: “Anh Trì, đội trưởng, linh hồn của CALM, tôi vẫn luôn có chuyện muốn hỏi ông một chút… ông, sao ông có thể bình tĩnh và không nổi bật đến vậy được nhỉ. Rốt cuộc ông đã nằm gai nếm mật tập luyện suốt bao lâu mới đạt được đến cảnh giới thành thạo như thế?”
“Quá khen.” Phương Trì bình thản nhận: “Trời sinh đã có.”
“Ôi giời ôi! Nếu để fan biết được người làm cho mấy cổ điên cuồng cào tường mỗi ngày có tính cách thật như thế này, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa…” Trương Viễn than thở một câu, sau đó vung tay, nói: “Được rồi, nói chính sự. Chín giờ sáng mai chúng ta quay về trụ sở chính công ty một lát, kế hoạch nửa đầu năm sau đã quyết định gần xong. Cấp trên công ty gọi mấy đứa về ăn cơm, tiện tâm sự mấy câu luôn.”
Ba Tử méo xệch, đau khổ nói: “Hu, giờ mới tháng bảy, thế mà công việc năm sau đã quyết định xong rồi, làm nghệ sĩ chỉ có một cái khổ, đó là không được tự do!”
“Tự do đánh đổi bằng tiền. Giờ cho cậu 365 ngày rảnh háng, nhưng tiền trong tài khoản của cậu sẽ bớt đi năm hàng đơn vị, cậu có đổi không?”
Ba Tử “hừ hừ” một tiếng, vô cùng dõng dạc mạnh mẽ nói: “Em là người vô cùng có nguyên tắc và yêu sân khấu. Đừng nói năm đơn vị, sáu đơn vị em cũng không đồng ý!”
“Vầy còn không đủ.” Trương Viễn nói: “Được rồi, đặt trước nhà hàng cho các cậu rồi, tài xế đang đợi dưới lầu, chúng ta đi ăn trước. Cơm nước xong xuôi thì về nhà nghỉ ngơi. À phải rồi, Phương Trì đi theo tôi.”
“Hả?” Phương Trì ngạc nhiên: “Đi theo anh? Làm gì.”
“Chỉ cho cậu thiên đường của trần gian, chuyên trị các thể loại đau eo hông vai gáy, mẹ anh thử rồi, nghe nói là tay nghề tổ truyền, hiệu quả vô cùng, cậu-“
“Nói lại lần nữa.” Phương Trì dừng bước, mặt đen xì, lạnh lùng cắt ngang đối phương: “Em bị đau vai gáy, là cột sống có vấn đề. Eo của ông đây không bị sao hết.”
Trương Viễn sửng sốt, không nhịn được phì cười: “Không phải, trời ơi gánh nặng thần tượng của cậu kiểu gì lạ thế… Rồi rồi rồi, eo của cậu dẻo nhất, thận của cậu tốt nhất được chưa! Đợi lát nữa mẹ tôi gửi địa chỉ, tôi chuyển cho cậu sau. Ăn cơm xong tôi đưa cậu qua đó.”
Bệnh đau vai gáy này của Phương Trì đã qua tay hàng loạt bệnh viện nổi tiếng, bác sĩ tư nhân cũng khám vô số lần, nhưng căn bệnh này cần làm vật lý trị liệu lâu dài, cũng cần nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng đặc thù nghề nghiệp khiến hắn không thể rời xa dàn trống một ngày, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian cá nhân để tĩnh dưỡng, đi bệnh viện cũng phải võ trang hạng nặng, cả đường phải trốn tránh paparazzi, đừng nói đến chuyện ngày nào cũng vào khoa hồi phục của bệnh viện.
Hai chuyến lưu diễn trong ba ngày, bây giờ bệnh tái phát, mấy ngày nữa còn phải nhanh chóng thu xếp kế hoạch…
Cử động cái vai ê ẩm, cặp mắt hoa đào mang nét cười bấy giờ không chút vui vẻ, hắn thở dài, miễn cưỡng đồng ý.
Nghe tiếng gió ầm ầm bên ngoài, Lâm Hiểu đỡ cầu thang đi từ tầng hai cửa hàng mát xa xuống, thu mấy tấm vải trắng đang treo trên giá phơi ngoài cửa hàng vào.
Thời tiết kiểu này cửa hàng mát xa không có khách. Mấy vị khách đã hẹn trước thấy ngoài trời không ổn cũng đã gọi điện hủy lịch hẹn hôm nay.
Lâm Hiểu bỏ khăn trắng đã phơi vào máy khử trùng, lần mò tới nút tiêu độc, ấn nút, xoay tròn nút hẹn giờ đến 60 phút xong mới đứng dậy, đi tới bàn để máy tính bên cạnh cửa sổ.
Lâm Hiểu ngồi trước máy tính, ngón tay đặt trên bàn phím thuần thục đánh chữ, thoát khỏi trạng thái nghỉ của máy tính rồi bật phần mềm đọc, theo tiếng nhắc nhở của con trỏ, quen thuộc mở phần mềm phát nhạc.
Mấy nhịp trống dạo đầu vang lên, theo sau là sự phối hợp của đàn guitar và bass, trong tiếng đệm nhạc của keyboard, giọng của ca sĩ chính vang lên trong loa, tiếng hát khàn khàn mê hoặc lòng người đánh thẳng vào màng nhĩ.
CALM, ban nhạc rock hot nhất thị trường âm nhạc bấy giờ, loại hình sáng tác, debut được 4 năm, hot 3 năm rưỡi, gồm 5 thành viên, từ khi debut đến giờ một đường trải đầy hoa hồng, phát hành tổng cộng 5 album, toàn bộ đều đạt được lượng tiêu thụ bạch kim, chính thức trở thành ban nhạc tiêu biểu cho nền âm nhạc Hoa ngữ hiện tại.
(Lượng tiêu thụ bạch kim ở TQ là 40000 bản nếu mình không tra sai)
Lâm Hiểu không đu idol, nền công nghiệp giải trí đối với một người khiếm thị như cậu là chuyện trên trời dưới biển, nghiêm túc mà nói, cậu còn không tính là fan.
Cậu để ý tới ban nhạc này là do vô tình nghe được album thứ hai của CALM, bên trong có một bài hát được đặc biệt viết cho người khiếm thị, tên là “Mad Blind*”, có một số câu hát vẫn còn khắc sâu trong lòng cậu:
“Biết em không thể nhìn thấy, em sẽ phải tự lần mò
Từng bước đơn độc vượt quá khó khăn sóng gió
Tiếng gào thét mắng mỏ vứt lại trong góc khuất không người
Mẹ kiếp* thế giới hạnh phúc nhưng chẳng yêu thương ta
Em vẫn còn sống khi trái tim này còn nhịp đập.”
(Theo ý hiểu của mình thì đoạn * là từ bậy, tên bài hát là tạm đặt, bản gốc rất vần)
Lần đầu tiên Lâm Hiểu nghe thấy bài hát này, sâu thẳm trong tâm hồn cậu như bị ai đó mạnh mẽ tấn công, dư âm rung động, xông thẳng vào tim gan.
Không giống những bài hát đầy sự thương tiếc và ủy mị quan tâm đến những người khiếm khuyết cậu từng nghe, từng chữ từng câu trong bài hát như muốn hét to với cậu rằng…
Thằng ngu, kiên cường lên cho bố mày!
Lâm Hiểu nghe nhạc mà khóe miệng không kìm được nụ cười, ban nhạc tên CALM, nhưng phong cách âm nhạc không được bình tĩnh cho lắm.
Lâm Hiểu bật chế độ lặp lại, tiếng nhạc hoang dã ngông cuồng vang vọng trong cửa hàng mát xa, hòa trong tiếng mưa ngoài trời, trùng hợp thay lại tạo thành nhịp điệu.
Đúng lúc đó, sư phụ và sư mẫu đi siêu thị về, bên ngoài mưa rào tầm tã, lúc hai người ra ngoài cũng chỉ mang theo một cái ô, về tới nơi đi ô hay không đi ô cũng ướt như nhau.
Lâm Hiểu nghe thấy tiếng “Chào mừng quý khách” của chuông cửa, cậu lập tức đứng dậy, chạm vào bàn máy tính lần ra trước cửa, cầm lấy túi mua sắm trong tay sư phụ và cây gậy dò đường của sư mẫu. Sư phụ nghe thấy tiếng nhạc, vui vẻ hỏi một câu: “Lại nghe hát hả?”
“Vâng.” Lâm Hiểu đáp, “Trời mưa không có khách, con rảnh quá không có gì làm.” Nói xong, cậu đỡ hai người ra cửa sau nối giữa sân sau và tầng một, đẩy cửa bước vào sân. Cậu dìu hai người vào phòng tắm, để họ nhanh chóng tắm nước ấm rồi đổi quần áo khô.
Còn cậu thì mang đồ vừa mua vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối.
Lâm Hiểu bị mù bẩm sinh, mười chín năm trước, lúc cậu chỉ mới mấy tháng tuổi, cậu bị bỏ rơi trước cửa bệnh viện mắt. Cùng ngày hôm ấy, sư phụ và sư mẫu đang xếp hàng lấy số từ 5 giờ rưỡi sáng nhìn thấy cậu, ôm cả bọc tã lót về nhà, cũng cứu cậu một mạng.
Sư phụ và sư mẫu, một người mù một người què, theo lý thuyết nếu nhặt một đứa trẻ như cậu về, vậy quả thực là gia đình “đã nghèo còn mắc cái eo, nghèo rớt mồng tơi rơi nước mắt”. Nhưng theo lời sư mẫu nói, ngày ấy cậu bị quấn thành một cục nhỏ xinh, lúc vén chăn ra nhìn, em bé trong bọc da trắng như tuyết, đặc biệt là đôi mắt kia, trong veo lóng lánh như hạt nhãn, cậu bé lấp lánh như thế, sư mẫu ôm trong tay, nói sao cũng không nỡ bỏ lại.
Lâm Hiểu sống cùng sư phụ sư mẫu mười chín năm, cũng mù mười chín năm, cho tới bây giờ, không chỉ học được một thân kinh nghiệm mát xa dày dặn từ sư phụ, mà chuyện nấu cơm giặt giũ dọn dẹp nhà cửa, mấy việc lặt vặt làm vô cùng thành thạo dễ dàng, hơn nữa tính cậu hiền lành ít nói, nhiều năm rồi cậu cùng hai người già sống nương tựa lẫn nhau, nói là con trai nuôi, thực tế còn thân hơn con ruột.
Lâm Hiểu ấn nút nấu cơm, thầm thở dài trong lòng. Ngày trước, gia đình ba người bọn họ vô cùng khó khăn. Hồi đó không có cửa hàng, họ dùng tạm phòng phía tây ở sân sau làm phòng mát xa. Còn cửa hàng mát xa bây giờ, mấy năm trước sư phụ sư mẫu dùng tiền tích góp suốt nửa đời xây một căn nhà. Hai vợ chồng già sống bằng ấy năm, nhìn thấy không ít ác nghiệp, chỉ mong một đời được an yên. Hiện giờ cậu mười chín tuổi, nếu trước ba mươi tuổi giúp sư phụ sư mẫu có được một cửa hàng lớn ở trong thành phố thì tốt biết mấy.
…
Gió gào thét, mưa xối xả. Từ cửa sổ sát đất của phòng tập nhìn ra, toàn bộ không trung chìm trong màn nước, cả thành phố ngập trong mưa, chỉ nhìn thấy xa xa đường viền các tòa nhà ẩn hiện, mơ hồ không rõ.
“Dừng dừng dừng dừng!”
Tiếng Crash Cymbal cuối cùng ngừng lại, ca sĩ chính Tiền Tùng khuôn mặt đau khổ, hai tay chắp trước ngực, cau mày móc tim gan nói: “Mấy ông lớn của tôi ơi, hôm nay chúng ta tập đến đây thôi, nếu còn luyện thêm một lần nữa, cái cổ họng của tôi sẽ không chỉ bốc khói thôi đâu, mà cả hồn xác của tôi cũng thăng thiên luôn đó. Tha cái mạng chó của thằng em này với, kiếp sau tôi làm bố làm ông hậu tạ mấy người!”
“Biến biến!” Tay guitar An Đạt vừa cười vừa mắng: “Nhà họ An của tôi còn lâu mới có loại con cháu bất hiếu như ông!” Sau đó xoa xoa hai đầu ngón tay, xoay người, nhìn về phía bức tường sau lưng.
“Anh đại, có nghỉ không?”
Nghe thấy câu hỏi, tay keyboard Ba Tử và tay bass Tỉnh Hàn liếc nhìn ra sau, tầm mắt rơi trên người thanh niên đang ngồi ngay ngắn trước dàn trống điện tử đằng sau.
Chàng thanh niên được An Đạt gọi “anh đại” chính là linh hồn của ban nhạc CALM đang hot, đội trưởng kiêm tay trống, Phương Trì.
Dùi trống xoay một vòng theo đầu ngón tay trắng dài của hắn, Phương Trì nghe tiếng nhấc mí mắt, mặt lạnh tanh liếc nhìn các đội viên, cặp mắt đào hoa động lòng người ẩn sau tóc mái xõa trước trán, không hề vui vẻ.
“Nghỉ ngơi?” Sau một khắc, khóe môi Phương Trì kéo ra một nụ cười không rõ ý, chậm rãi phun ra hai chữ, giọng điệu như tự hỏi, mấy thành viên khác không nhịn được đồng loạt rùng mình một cái.
Má ơi đội trưởng à, ông đừng cười với tụi này, giảm thọ chết sớm cả lũ mất!
Phương Trì lại một lần nữa xoay hai dùi trống trong tay, ý cười không tới đáy mắt nhìn bọn họ, nhấn nhá từng chữ rõ ràng: “Chuyến lưu diễn sắp tới có thêm hai ca khúc mới, tập trước 18000 lần, chỉ hai bài này. Luyện xong bài đầu tới trước trưa. Vừa nãy An Đạt sai hợp âm, Tỉnh Hàn vào điệp khúc chậm nửa nhịp, Ba Tử nãy giờ không làm được gì, một bài hát tiết tấu nhanh vui vẻ yêu đời lại bị ông kéo nhịp điệu xuống dưới mồ, quả là hiếm thấy. Về phần ca sĩ chính linh hồn của chúng ta, Tiền Tùng…”
Phương Trì kéo khóe môi: “Ông sao vậy, hai ngày nay thất tình hay thiếu ngủ? Fan phát hiện ông có bạn gái? Idol phải chịu đau thương kiểu gì mà phải ôm mặt khóc thế này?”
Tiền Tùng nhỏ giọng lẩm bẩm, khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng, tôi độc thân mà, và…”
Mấy người còn lại cũng ăn trái đắng, bị mắng đến không dám thở mạnh.
Phương Trì ném dùi trống, xoa xoa hai bả vai ê ẩm như sắp mất cảm giác, lạnh nhạt nói: “Hai chuyến lưu diễn diễn ra trong ba ngày, bay từ nam ra bắc. Tập đêm, biết mấy người vất vả, nhưng đã ăn chén cơm này, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện nằm không kiếm ra tiền, fan cổ vũ hô hào không phải từ trên trời rơi xuống, tiền kiếm được cũng không phải từ hư vô. Lúc trình diễn, một sai lầm nhỏ bé cũng sẽ bị khuếch đại gấp trăm lần trên sân khấu lớn. Lúc đó bị đám truyền thông có mưu đồ bắt thóp, mất mặt là chúng ta, là những cô gái trong hậu viên hội ngày đêm không quản mệt mỏi lên kế hoạch hỗ trợ (tiếp ứng), là fan mỗi buổi biểu diễn đều giơ cao lightstick hét gào ủng hộ chúng ta.”
*Hậu viên hội: Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm…) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.
Phương Trì năm nay hai mươi ba tuổi, là nghệ sĩ loại hình sáng tác. Năm mười chín tuổi hắn hoàn thành khóa du học về nước, một tay lập nên CALM, vừa làm đội trưởng vừa làm tay trống, địa vị trong đội khỏi nói cũng biết. Nhiều khi các thành viên trong đội cảm thấy, một câu nói của Phương Trì, so với người quản lý, thậm chí là cấp trên trong công ty, còn hiệu quả hơn.
Tiền Tùng, người đầu tiên đưa ra ý kiến nghỉ ngơi vô cùng xấu hổ, cậu ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói: “Đội trưởng, anh Trì, em bé sai rồi, luyện tập thôi luyện tập thôi, hôm nay không hát xong không về!”
Những thành viên khác nghe xong cũng cấp tốc trở lại vị trí của mình, Phương Trì ngừng lại hai giây, cuối cùng nói: “Bỏ đi, hôm nay đến đây thôi.”
“Ông đừng nói vậy…”
Phương Trì trước nay dạy dỗ người khác đều cho một quả táo đánh một đòn roi, huống hồ hắn giáo dục đội viên là thật, đau lòng đám anh em này cũng không phải giả. Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, thả lỏng hai bả vai, nỗ lực làm dịu bớt cơn đau ngày càng rõ ràng trên người, bình thản nói: “Vất vả mấy ngày, một thời gian nữa mới tới buổi công diễn tiếp theo. Bây giờ điều chỉnh trạng thái là quan trọng nhất, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong đứng dậy khỏi ghế, hoạt động hai vai, đi vài bước trong không gian trống của phòng tập.
Các đội viên nghe hắn nói vậy, kéo nhau thở phào nhẹ nhõm. Tỉnh Hàn nhạy cảm nhất nhóm, thấy hắn cau mày không ngừng xoa vai, không nhịn được hỏi: “Sao vậy, bệnh cũ tái phát à?”
Đau vai gáy có thể nói là bệnh cũ của Phương Trì, quanh năm suốt tháng tập trống sinh ra bệnh nghề nghiệp. Hắn không muốn mọi người phải lo lắng, lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng tập bị đẩy ra.
Mọi người quay lại nhìn, là Trương Viễn, quản lý nhóm nhạc, đang bước nhanh vào phòng, mặt cười như thể lão địa chủ thiếu não kém hiểu biết trong xã hội cũ.
“Vất vả rồi, vất vả rồi… Với cả, ai vừa nói bệnh cũ gì tái phát cơ? Tiền Tùng ngủ với fan à?”
“Đậu má…” Một cái nồi (nghiệp) từ trên trời rơi xuống, mỗi lần đều chuẩn xác rớt xuống đầu cậu ca sĩ chính: “Em nói lại lần nữa! Ông đây không ngủ với fan! Không, ngủ, với, fan! Không đúng, rốt cuộc mặt tôi buồn khổ thế nào vậy? Sao mấy người ai ai cũng coi tôi thành cái loại cầm thú tệ hại đó vậy??”
Trương Viễn khoát tay cười sang sảng, bình tĩnh nói: “Ha, cậu là ca sĩ chính mà, là người đứng ở trung tâm sân khấu đấy, người ta để ý nhiều nhất cũng là chuyện đương nhiên, rất bình thường. Hôm qua trợ lý báo cáo cho tôi, cậu ngồi đọc tin nhắn riêng trên Weibo cả tiếng đồng hồ. Có hẳn 8 fan nhỏ gửi ảnh riêng tư cho cậu. Hử, xác suất là bao nhiêu? Đây là cách khiến cậu bị tước bỏ tư cách làm thần tượng mỗi phút đấy! Cậu cho rằng tụi này hay nói mấy câu này chỉ để trêu cậu thôi ư? Là đang liên tục nhắc nhở cậu xây dựng phòng tuyến tư tưởng cho chính bản thân mình đấy!”
Những người còn lại cười đến không nể nang gì, Tiền Tùng chỉ tay, ngón tay nhắm thẳng vào một người đang cười mỉm giữa đám đông đang cười out nét – Phương Trì: “Tôi đứng ở vị trí trung tâm là do yêu cầu nghề nghiệp. Còn đội trưởng đứng đằng sau thì sao? Ổng là linh hồn của cả đội, sao mấy người không lo lắng cho ổng? Số người theo dõi của ông chắc chắn không nhỏ hơn tôi! Lại còn sở hữu nhan sắc kia nữa, nói cả ngày nhận được tin nhắn riêng cũng không điêu đâu.”
Phương Trì nhíu mày, hờ hững liếc cậu ta: “Chơi cái giá đỡ mic của ông ấy. Fan nữ của tôi là an toàn nhất, tôi cũng không lên được với mấy cô bé ấy đâu.”
Xu hướng tính dục của Phương Trì không phải bí mật trong đội, mấy thanh niên straight nghìn năm nghe mà cười đau thương, Tiền Tùng cũng muốn cười, nhưng nhịn lại, cậu ta run run khóe miệng hỏi một câu: “Fan nữ an toàn, vậy fan nam thì sao?”
Phương Trì cử động cái cổ cứng ngắc, lạnh nhạt đáp: “Fan nam? Tôi để địa chỉ lại, tên đó dám đến không?”
“Phụt ha ha ha ha ha…” An Đạt và Ba Tử cười muốn rớt nước mắt, Tỉnh Hàn không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: “Anh Trì, đội trưởng, linh hồn của CALM, tôi vẫn luôn có chuyện muốn hỏi ông một chút… ông, sao ông có thể bình tĩnh và không nổi bật đến vậy được nhỉ. Rốt cuộc ông đã nằm gai nếm mật tập luyện suốt bao lâu mới đạt được đến cảnh giới thành thạo như thế?”
“Quá khen.” Phương Trì bình thản nhận: “Trời sinh đã có.”
“Ôi giời ôi! Nếu để fan biết được người làm cho mấy cổ điên cuồng cào tường mỗi ngày có tính cách thật như thế này, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa…” Trương Viễn than thở một câu, sau đó vung tay, nói: “Được rồi, nói chính sự. Chín giờ sáng mai chúng ta quay về trụ sở chính công ty một lát, kế hoạch nửa đầu năm sau đã quyết định gần xong. Cấp trên công ty gọi mấy đứa về ăn cơm, tiện tâm sự mấy câu luôn.”
Ba Tử méo xệch, đau khổ nói: “Hu, giờ mới tháng bảy, thế mà công việc năm sau đã quyết định xong rồi, làm nghệ sĩ chỉ có một cái khổ, đó là không được tự do!”
“Tự do đánh đổi bằng tiền. Giờ cho cậu 365 ngày rảnh háng, nhưng tiền trong tài khoản của cậu sẽ bớt đi năm hàng đơn vị, cậu có đổi không?”
Ba Tử “hừ hừ” một tiếng, vô cùng dõng dạc mạnh mẽ nói: “Em là người vô cùng có nguyên tắc và yêu sân khấu. Đừng nói năm đơn vị, sáu đơn vị em cũng không đồng ý!”
“Vầy còn không đủ.” Trương Viễn nói: “Được rồi, đặt trước nhà hàng cho các cậu rồi, tài xế đang đợi dưới lầu, chúng ta đi ăn trước. Cơm nước xong xuôi thì về nhà nghỉ ngơi. À phải rồi, Phương Trì đi theo tôi.”
“Hả?” Phương Trì ngạc nhiên: “Đi theo anh? Làm gì.”
“Chỉ cho cậu thiên đường của trần gian, chuyên trị các thể loại đau eo hông vai gáy, mẹ anh thử rồi, nghe nói là tay nghề tổ truyền, hiệu quả vô cùng, cậu-“
“Nói lại lần nữa.” Phương Trì dừng bước, mặt đen xì, lạnh lùng cắt ngang đối phương: “Em bị đau vai gáy, là cột sống có vấn đề. Eo của ông đây không bị sao hết.”
Trương Viễn sửng sốt, không nhịn được phì cười: “Không phải, trời ơi gánh nặng thần tượng của cậu kiểu gì lạ thế… Rồi rồi rồi, eo của cậu dẻo nhất, thận của cậu tốt nhất được chưa! Đợi lát nữa mẹ tôi gửi địa chỉ, tôi chuyển cho cậu sau. Ăn cơm xong tôi đưa cậu qua đó.”
Bệnh đau vai gáy này của Phương Trì đã qua tay hàng loạt bệnh viện nổi tiếng, bác sĩ tư nhân cũng khám vô số lần, nhưng căn bệnh này cần làm vật lý trị liệu lâu dài, cũng cần nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng đặc thù nghề nghiệp khiến hắn không thể rời xa dàn trống một ngày, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian cá nhân để tĩnh dưỡng, đi bệnh viện cũng phải võ trang hạng nặng, cả đường phải trốn tránh paparazzi, đừng nói đến chuyện ngày nào cũng vào khoa hồi phục của bệnh viện.
Hai chuyến lưu diễn trong ba ngày, bây giờ bệnh tái phát, mấy ngày nữa còn phải nhanh chóng thu xếp kế hoạch…
Cử động cái vai ê ẩm, cặp mắt hoa đào mang nét cười bấy giờ không chút vui vẻ, hắn thở dài, miễn cưỡng đồng ý.
Tác giả :
Thường An Thập Cửu Họa