Nghe Lời Anh Nhất
Chương 4: Nghe lời
Edit: Mộc Tử Đằng
“Được rồi, về nhà không được để dính nước.” Tô Hiển Ngôn đặt hòm thuốc ra phía sau, chuẩn bị lái xe.
Vừa muốn cho xe chạy thì chợt có một cái tay trắng noãn đè lên bàn tay đang cầm tay lái của anh. Tô Hiển Ngôn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tư Miên.
Cô đang nhết môi, dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh, “Anh đừng nói với chú tôi được không?”
Tô Hiển Ngôn trầm ngâm nói: “Biết mình gây họa rồi hả?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Trình Tư Miên rũ mày xuống.
Trong mắt Tô Hiển Ngôn, dáng vẻ của cô như vậy như đang làm nũng, nhưng chắc anh không biết, cô rũ mắt xuống nhưng lại đang âm thầm che đi một tia hung ác. Trình Tư Miên nói: “Là cô ta quấy rầy tôi trước.”
Tô Hiển Ngôn than nhẹ nói: “Trình Tư Miên, Trình Tần không thể quản cô mãi được, có rất nhiều chuyện cô phải tự mình cân nhắc, bây giờ cô phải ngoan ngoãn đi học biết không.”
“Tôi biết rồi.” vừa dứt lời Tô Hiển Ngôn thấy Trình Tư Miên ngẩng đầu cười với anh một cái, nhưng nụ cười đó lại không tới đáy mắt. Cái loại biểu cảm đó cũng không hề thích hợp với một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi, cô nói: “Cho đến bây giờ cũng không ai quản tôi, trước kia là vậy đến bây giờ cũng thế. Nhưng tôi lại sợ chú không cho tôi ở lại, nếu chú không muốn vậy thì tôi phải lưu lạc đầu đường xó chợ thôi.”
Tô Hiển Ngôn có chút sững sốt.
“Cho nên anh có thể giữ bí mật giúp tôi không?” Trình Tư Miên mong mỏi nhìn anh.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô giống như xuyên qua đó có thể thấy được một người khác vậy, anh từ từ xoay người lại nhìn thẳng về phía trước, “Giữ bí mật cùng được thôi nhưng sau này cô phải nghe lời.”
Trình Tư Miên gật đầu liên tục, “Được được, tôi nghe lời, anh nói tôi đều nghe hết.”
Tô Hiển Ngôn ngừng một lát, có chút dở khóc dở cười nói: “Không phải nghe lời tôi..”
“Vậy nghe lời ai?” Trình Tư Miên trừng mắt nhìn, “Trừ anh ra cũng không ai nói tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cả.”
“…Được rồi, về nhà thôi.”
Trình Tư Miên nhìn anh dường như anh đã đồng ý rồi nên trên mặt liền nở ra nụ cười.
Trên đường lái xe về nhà.
“Tô Hiển Ngôn, nhà đó là của anh hả, nhà mà chúng ta đang ở ấy.”
“Ừ.”
“Vậy anh cho chú tôi ở, xem ra chú ấy có chút lợi ích rồi.”
Tô Hiển Ngôn nói: “Chú của cô đã giúp tôi rất nhiều.”
“Ồ, tôi biết cái này, là cánh tay đắc lực trong công ty chứ gì.” Trình Tư Miên chống cằm, “Xem ra công ty của anh có phúc lợi rất tốt nha, còn có thể ở chung với ông chủ nữa.”
Tô Hiển Ngôn bật cười, phúc lợi công ty dĩ nhiên sẽ không tốt đến trình độ này.
Trình Tần là một trong những bạn tốt ít ỏi mà Tô Hiển Ngôn hợp tác, lúc đầu Trình Tần có chút chán nản, đi theo Tô Hiển Ngôn nên anh sắp xếp công việc cho anh ta ở nơi này, quan hệ giữa anh và Trình Tần vẫn luôn tốt cho nên cũng không cần phải làm bộ làm tịch gì.
“Ồ, vậy căn phòng thứ hai là của ai?”
“Còn một người.”
“Còn một người? Sao tôi không thấy nhỉ?”
“Ngày hôm qua không có về.”
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, “Khó trách, tôi nói căn phòng đó sao mà bị khóa. Vậy cho nên lúc đầu là ba người các anh cùng gây dựng sự nghiệp à. À đúng rồi, chú tôi rất nóng nảy, các anh là đồng nghiệp mà có thể chịu đựng được sao?”
Trong mắt Tô Hiển Ngôn lóe lên một nụ cười châm chọc, “Cái này cô có thể hỏi chú cô.”
Trình Tư Miên nghẹn họng: “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Rốt cuộc cũng về đến nhà. Tô Hiển Ngôn mới mở cửa đi vào, Trình Tư Miên lúc này cũng theo sao anh.
“Cậu sao lại về rồi?” Tô Hiển Ngôn thấy Trình Tần đang ngồi trong phòng khách có chút kinh ngạc.
Trình Tần chỉ chỉ Tra Dịch Quan đang ngồi bên cạnh, “Tiểu tử này đột nhiên bay về, tôi vừa vặn làm chuyện tốt thuận tiện đi đón cậu ta thôi, nhưng mà sao hai người lại về chậm vậy?”
Trình Tư Miên nghe được câu hỏi này của Trình Tần thì kéo tóc che kín dấu vết ở cổ, “Là cô dạy thêm giờ, hơn nữa cháu cũng không biết là chú để anh ấy đi đón cháu nên cháu cũng không vội vàng đi ra.”
“Ừ, lần sau nhớ tự mình đi về, hôm nay xem như là ngày đầu tiên nên mới đi đón cháu thôi.” Trình Tần nói.
“Chú còn nói cái này.” Trình Tư Miên méo miệng nói: “Sáng hôm nay cháu gõ cửa kiểu nào chú cũng không tỉnh, cháu ngay cả tiền đi xe cũng không có đồng nào.”
Trình Tần ho khan một cái: “Hôm qua chú ngủ trễ như vậy nên không dậy nỗi là bình thường thôi!”
Trình Tư Miên hừ hừ, vừa hay có Tô Hiển Ngôn đáng tin cậy đang ở đây.
“Ôi đợi một chút.” Tra Dịch Quang ngồi một bên xem cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, “Cô gái này..là ai vậy?”
“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, là cháu gái tôi.” Trình Tần không nhịn được nói.
“Cháu gái? Không phải cậu nói cháu gái cậu còn rất nhỏ sao? Sao giờ lại lớn như vậy?” Tra Dịch Quang đi đến gần quan sát, cô gái này mặc đồng phục học sinh, gương mặt trắng trẽo nõn nà không hề giống với người mà Trình Tần nói là hay đánh nhau gây chuyện, muốn làm gì thì làm, đúng chuẩn một học sinh cá biệt.
Trình Tư Miên lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tra Dịch Quang nhưng ánh mắt anh ta vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, người này nhìn có chút quen mắt.
Trình Tần uống một hớp cà phê rồi nói: “Cậu đừng xem thường con bé.”
Tra Dịch Quang đứng thẳng người lên, nói: “Ôi trời, Trình Tần này, cậu nói quá rồi đó, một cô bé đáng yêu như vậy mà nói giống ác ma gì chứ.”
“Tra Dịch Quang”
“Hả?” Tra Dịch Quang ngớ ngẩn, nhìn về phía Trình Tư Miên đột nhiên gọi tên anh ta, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, “Sao vậy em gái nhỏ?”
Trình Tư Miên méo môi, cô đã biết cảm giác quen thuộc trên người người đàn ông này từ đâu tới rồi, cô cười như có như không nói: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh và chị Kim Lăng thế nào rồi thôi.”
“Kim, Kim Lăng?” Tra Dịch Quang liền thay đổi sắc mặt.
Trình Tần và Tô Hiển Ngôn bất ngờ nhìn về phía hai người.
“Em làm sao biết…” Tra Dịch Quang, anh ta quen biết rất nhiều người đẹp, kết giao không ít bạn gái, nhận em gái nuôi nhiều không đếm xuể, chỉ có một người duy nhất mà anh ta không quên được chính là đại tiểu thư Kim gia, Kim Lăng, không quên được không phải vì yêu cô ấy mà bởi vì một lần thể nghiệm cả đời khó quên kia, đó chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời anh ta.
Cũng bởi vì chuyện lần đó quá mất mặt cho nên đến bây giờ anh ta cũng không nói với người ngoài, mọi người cũng không hề biết anh ta đã từng theo đuổi Kim Lăng, ngay cả bạn tốt Tô Hiển Ngôn và Trình Tần cũng không biết, em gái nhỏ này sao lại biết được chứ.
Tra Dịch Quang cẩn thận quan sát Trình Tư Miên từ trên xuống dưới, “Em…”
“Tôi đã ở đó, anh quên rồi sao?”
Tra Dịch Quang cứng đờ người, ở đó…
Trình Tư Miên cười hì hì một tiếng, “Đúng vậy, chính là lúc anh ở trong nhà vệ sinh nhờ người gọi người khác đến cứu anh, tôi chính là người đã giúp anh đấy.”
“…”
Lời nói của Trình Tư Miên đã kéo Tra Dịch Quang nhớ lại cơn ác mộng đó.
Đó là lúc anh ta dùng lời ngon tiếng ngọt mà câu được Kim Lăng, khi đó hai người ăn tối dưới ánh nến, uống rượu vang đỏ tại khách sạn sau đó hai người liền thuận nước đẩy thuyền mà đẩy tới trên giường, nhưng ai biết được tên đã lắp vào cung rồi vậy mà anh ta lại đau bụng! Hơn nữa còn là loại đau bụng lập tức phải đi ngay!
Anh ta cuống quýt ngồi dậy từ trên người Kim Lăng rồi đi nhanh đến nhà vệ sinh nhưng ai ngờ được ngồi xuống bồn cầu rồi lại không đứng lên được nữa, nguyện nhân là vì đùi anh ta bị dính chặt trên bồn cầu! Anh ta đang không mặc quần áo gì và bị dính trên bồn cầu!
Khi đó mất thể diện như thế nào cũng có thể tưởng tượng được, lại mất thể diện trước mặt nữ thần, còn bị mất thể diện trước mặt bao nhiêu người ở khách sạn!
Sắc mặt Tra Dịch Quang biến đổi vô cùng lớn, lúc người của khách sạn đến giúp đúng là anh ta có nhìn thấy hai đứa nhóc đứng bên ngoài, một là em trai của Kim Lăng còn một người nữa đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn anh ta, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta nhưng lúc đó anh ta không để ý đến cái gì!
“Anh chắc đã nhớ ra rồi, lúc đó tôi để tóc ngắn, đứng bên cạnh Kim Càng ấy.” Trình Tư Miên cười hì hì, khoa tay múa chân miêu tả.
Tra Dịch Quang không hiểu sao lại thấy lạnh cả người, anh ta đã nhớ ra rồi, em gái tóc ngắn đó chính là cô gái này!
Nhớ lại sau đó anh ta mới biết được đó là trò đùa dai của em trai Kim Lăng, Kim Càng. Kim Càng bất mãn vì anh ta dụ dỗ chị gái cậu ta nên mới bỏ thuốc vào thức ăn, sau đó còn trét nhựa cao su lên bồn cầu.
Lúc đó anh ta còn thấy kỳ quái, còn nghĩ rằng tên nhóc Kim Càng bướng bỉnh kia lại có tâm địa gian xảo như vậy…Nhưng mà bây giờ ngẫm nghĩ lại, phía sau Kim Càng chắc chắn có quân sư! Tra Dịch Quang trợn mắt nhìn Trình Tư Miên, sao anh ta lại thấy chuyện đó cùng người trước mặt này có quan hệ thế này!
“Này, các người đang nói gì vậy?” Trình Tần ngắt lời, nói, “Các người có biết nhau hả?”
“Cũng không tính là quen biết, có duyên gặp nhau một lần thôi, chỉ là khi đó…”
Lời nói của Trình Tư Miên còn chưa hết đột nhiên bị Tra Dịch Quang che miệng lại, “Gặp ở bữa tiệc sinh nhật của Kim Lăng, tôi đột nhiên nhớ đến cháu gái cậu là bạn học của em trai Kim Lăng, ha ha ha, thật là trùng hợp mà.”
Trình Tần “…Cậu cười lúng túng như vậy làm gì hả?”
“À, có, có không.” Tra Dịch Quang kéo kéo khóe miệng, sau đó choàng tay lên vai Trình Tư Miên rồi kéo cô đi đến thư phòng, “Cháu gái à, chúng ta đi xem giường mới mua cho cháu một chút, nhìn xem phòng mới của cháu có hài lòng không nào.”
Trình Tư Miên miễn cưỡng bị anh ta kéo đi, ngẩng đầu nhìn Tra Dịch Quang một cái, nhỏ giọng nói: “Này, không muốn để cho bọn họ biết thì tôi không nói là được chứ gì.”
Tra Dịch Quang kéo cô đi vào phòng, trợn mắt nhìn cô: “Có phải em làm hay không?”
“Oan uổng quá, làm sao là tôi được!” Trình Tư Miên lòng đầy căm phẫn phản bác lại nhưng trong lòng lại nói thầm: Có kẻ ngu mới thừa nhận đó.
Tra Dịch Quang hoài nghi nhìn cô: “Tiểu nhà đầu này quả nhiên không phải người hiền lành gì mà."”
“Như nhau thôi, cặn bã tiên sinh.”
Có phòng nhỏ của mình, Trình Tư Miên mang hành lý vào rồi treo quần áo lên, cũng có nơi ngủ ngon hơn. Cô dần dần bắt đầu quen với chỗ nãy.
Ban ngày trong nhà không có người nào, cô đi học còn bọn họ đi làm. Buổi tối thì cô là người về sớm nhất, thỉnh thoảng Tô Hiển Ngôn cũng sẽ ở nhà mấy lần nhưng anh ấy trông vô cùng bận rộn, hoặc là trong phòng hoặc mở máy tính ra làm việc, cô nhìn vào đống số liệu căn bản là không hiểu gì.
Ngoài ra, Trình Tần cũng có lúc sẽ quan tâm đến cô chút ít, cho cô ít tiền tiêu vặt rồi cảnh cáo cô không được tiêu xài phung phí. Còn Tra Dịch Quang, Trình Tư Miên chỉ chế giễu nhìn anh ta, mà Tra Dịch Quang đối với tiểu nha đầu này lại có chút kiêng kỵ, rất sợ cô sẽ nói ra chuyện kia. Không biết là có phải muốn lấy lòng cô hay không mà lâu lâu cũng sẽ mua quà vặt về cho cô.
Vào giờ học trước, chủ nhiệm lớp đã thông báo một tin.
“Thông qua thành tích thi hàng tháng đều có thể thấy được lớp chúng ta thi rất tốt, nhưng có vài em cô phải nhắc nhở một chút, học kỳ cuối mà còn kéo chân lớp thì đừng trách cô không khách khí.” Cô chủ nhiệm vừa nói câu đó vừa nhìn mấy học sinh có thành tích kém nhất lớp, cuối cùng dừng lại trên người Trình Tư Miên.
Phó Tử Văn khều khều cánh tay Trình Tư Miên, “Này, cô chủ nhiệm đang nhìn cậu…”
Trình Tư Miên liếc nhìn thành tích của mình một cái, “Điểm thi tớ thấp nhất lớp, không nhìn tớ thì nhìn ai chứ?”
Phó Tử Văn “…”
“Ngày mai là họp phụ huynh rồi, mọi người về thông báo cho phụ huynh biết đi, nhất là các bạn học có thành tích không lý tưởng đó, nhà của các em không phải nhà trường không thể đến, có nghe được không.” Chủ nhiệm lớp nói.
Trình Tư Miên sau khi nghe xong hơi nhíu chân mày.
Phó Tử Văn nói: “Tư Miên, cha mẹ câu có mắng cậu không?”
Trình Tư Miên dừng một chút mới nói: “Không biết.”
“Cha mẹ cậu tốt quá, tớ mang thành tích này về nhà thế nào cũng bị mắng một trận cho mà xem.”
Trình Tư Miên cười nhạt một tiếng, cô ngược lại rất muốn bị mắng nhưng cha mẹ đều đi mất thì lấy ai mắng cô đây.
Sau khi về đến nhà, Trình Tư Miên ngồi trong phòng khách chờ Trình Tần trở về, không ngờ không chờ được Trình Tần mà lại chờ được Tô Hiển Ngôn trở về.
Anh mặc âu phục, sau khi vào nhà rất tự nhiên lấy tay kéo cà vạt một cái, mọi động tác rất giống như đang chụp ảnh tạp chí. Trình Tư Miên ổn định tinh thần một chút, hỏi: “Chú tôi khi nào mới về?”
Tô Hiển Ngôn đứng trong tối nhìn về phía cô nói: “Cậu ta không nói với cô là cậu ta đi công tác hai ngày sao?”
“Được rồi, về nhà không được để dính nước.” Tô Hiển Ngôn đặt hòm thuốc ra phía sau, chuẩn bị lái xe.
Vừa muốn cho xe chạy thì chợt có một cái tay trắng noãn đè lên bàn tay đang cầm tay lái của anh. Tô Hiển Ngôn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tư Miên.
Cô đang nhết môi, dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh, “Anh đừng nói với chú tôi được không?”
Tô Hiển Ngôn trầm ngâm nói: “Biết mình gây họa rồi hả?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Trình Tư Miên rũ mày xuống.
Trong mắt Tô Hiển Ngôn, dáng vẻ của cô như vậy như đang làm nũng, nhưng chắc anh không biết, cô rũ mắt xuống nhưng lại đang âm thầm che đi một tia hung ác. Trình Tư Miên nói: “Là cô ta quấy rầy tôi trước.”
Tô Hiển Ngôn than nhẹ nói: “Trình Tư Miên, Trình Tần không thể quản cô mãi được, có rất nhiều chuyện cô phải tự mình cân nhắc, bây giờ cô phải ngoan ngoãn đi học biết không.”
“Tôi biết rồi.” vừa dứt lời Tô Hiển Ngôn thấy Trình Tư Miên ngẩng đầu cười với anh một cái, nhưng nụ cười đó lại không tới đáy mắt. Cái loại biểu cảm đó cũng không hề thích hợp với một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi, cô nói: “Cho đến bây giờ cũng không ai quản tôi, trước kia là vậy đến bây giờ cũng thế. Nhưng tôi lại sợ chú không cho tôi ở lại, nếu chú không muốn vậy thì tôi phải lưu lạc đầu đường xó chợ thôi.”
Tô Hiển Ngôn có chút sững sốt.
“Cho nên anh có thể giữ bí mật giúp tôi không?” Trình Tư Miên mong mỏi nhìn anh.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô giống như xuyên qua đó có thể thấy được một người khác vậy, anh từ từ xoay người lại nhìn thẳng về phía trước, “Giữ bí mật cùng được thôi nhưng sau này cô phải nghe lời.”
Trình Tư Miên gật đầu liên tục, “Được được, tôi nghe lời, anh nói tôi đều nghe hết.”
Tô Hiển Ngôn ngừng một lát, có chút dở khóc dở cười nói: “Không phải nghe lời tôi..”
“Vậy nghe lời ai?” Trình Tư Miên trừng mắt nhìn, “Trừ anh ra cũng không ai nói tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cả.”
“…Được rồi, về nhà thôi.”
Trình Tư Miên nhìn anh dường như anh đã đồng ý rồi nên trên mặt liền nở ra nụ cười.
Trên đường lái xe về nhà.
“Tô Hiển Ngôn, nhà đó là của anh hả, nhà mà chúng ta đang ở ấy.”
“Ừ.”
“Vậy anh cho chú tôi ở, xem ra chú ấy có chút lợi ích rồi.”
Tô Hiển Ngôn nói: “Chú của cô đã giúp tôi rất nhiều.”
“Ồ, tôi biết cái này, là cánh tay đắc lực trong công ty chứ gì.” Trình Tư Miên chống cằm, “Xem ra công ty của anh có phúc lợi rất tốt nha, còn có thể ở chung với ông chủ nữa.”
Tô Hiển Ngôn bật cười, phúc lợi công ty dĩ nhiên sẽ không tốt đến trình độ này.
Trình Tần là một trong những bạn tốt ít ỏi mà Tô Hiển Ngôn hợp tác, lúc đầu Trình Tần có chút chán nản, đi theo Tô Hiển Ngôn nên anh sắp xếp công việc cho anh ta ở nơi này, quan hệ giữa anh và Trình Tần vẫn luôn tốt cho nên cũng không cần phải làm bộ làm tịch gì.
“Ồ, vậy căn phòng thứ hai là của ai?”
“Còn một người.”
“Còn một người? Sao tôi không thấy nhỉ?”
“Ngày hôm qua không có về.”
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, “Khó trách, tôi nói căn phòng đó sao mà bị khóa. Vậy cho nên lúc đầu là ba người các anh cùng gây dựng sự nghiệp à. À đúng rồi, chú tôi rất nóng nảy, các anh là đồng nghiệp mà có thể chịu đựng được sao?”
Trong mắt Tô Hiển Ngôn lóe lên một nụ cười châm chọc, “Cái này cô có thể hỏi chú cô.”
Trình Tư Miên nghẹn họng: “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Rốt cuộc cũng về đến nhà. Tô Hiển Ngôn mới mở cửa đi vào, Trình Tư Miên lúc này cũng theo sao anh.
“Cậu sao lại về rồi?” Tô Hiển Ngôn thấy Trình Tần đang ngồi trong phòng khách có chút kinh ngạc.
Trình Tần chỉ chỉ Tra Dịch Quan đang ngồi bên cạnh, “Tiểu tử này đột nhiên bay về, tôi vừa vặn làm chuyện tốt thuận tiện đi đón cậu ta thôi, nhưng mà sao hai người lại về chậm vậy?”
Trình Tư Miên nghe được câu hỏi này của Trình Tần thì kéo tóc che kín dấu vết ở cổ, “Là cô dạy thêm giờ, hơn nữa cháu cũng không biết là chú để anh ấy đi đón cháu nên cháu cũng không vội vàng đi ra.”
“Ừ, lần sau nhớ tự mình đi về, hôm nay xem như là ngày đầu tiên nên mới đi đón cháu thôi.” Trình Tần nói.
“Chú còn nói cái này.” Trình Tư Miên méo miệng nói: “Sáng hôm nay cháu gõ cửa kiểu nào chú cũng không tỉnh, cháu ngay cả tiền đi xe cũng không có đồng nào.”
Trình Tần ho khan một cái: “Hôm qua chú ngủ trễ như vậy nên không dậy nỗi là bình thường thôi!”
Trình Tư Miên hừ hừ, vừa hay có Tô Hiển Ngôn đáng tin cậy đang ở đây.
“Ôi đợi một chút.” Tra Dịch Quang ngồi một bên xem cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, “Cô gái này..là ai vậy?”
“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, là cháu gái tôi.” Trình Tần không nhịn được nói.
“Cháu gái? Không phải cậu nói cháu gái cậu còn rất nhỏ sao? Sao giờ lại lớn như vậy?” Tra Dịch Quang đi đến gần quan sát, cô gái này mặc đồng phục học sinh, gương mặt trắng trẽo nõn nà không hề giống với người mà Trình Tần nói là hay đánh nhau gây chuyện, muốn làm gì thì làm, đúng chuẩn một học sinh cá biệt.
Trình Tư Miên lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tra Dịch Quang nhưng ánh mắt anh ta vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, người này nhìn có chút quen mắt.
Trình Tần uống một hớp cà phê rồi nói: “Cậu đừng xem thường con bé.”
Tra Dịch Quang đứng thẳng người lên, nói: “Ôi trời, Trình Tần này, cậu nói quá rồi đó, một cô bé đáng yêu như vậy mà nói giống ác ma gì chứ.”
“Tra Dịch Quang”
“Hả?” Tra Dịch Quang ngớ ngẩn, nhìn về phía Trình Tư Miên đột nhiên gọi tên anh ta, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, “Sao vậy em gái nhỏ?”
Trình Tư Miên méo môi, cô đã biết cảm giác quen thuộc trên người người đàn ông này từ đâu tới rồi, cô cười như có như không nói: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh và chị Kim Lăng thế nào rồi thôi.”
“Kim, Kim Lăng?” Tra Dịch Quang liền thay đổi sắc mặt.
Trình Tần và Tô Hiển Ngôn bất ngờ nhìn về phía hai người.
“Em làm sao biết…” Tra Dịch Quang, anh ta quen biết rất nhiều người đẹp, kết giao không ít bạn gái, nhận em gái nuôi nhiều không đếm xuể, chỉ có một người duy nhất mà anh ta không quên được chính là đại tiểu thư Kim gia, Kim Lăng, không quên được không phải vì yêu cô ấy mà bởi vì một lần thể nghiệm cả đời khó quên kia, đó chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời anh ta.
Cũng bởi vì chuyện lần đó quá mất mặt cho nên đến bây giờ anh ta cũng không nói với người ngoài, mọi người cũng không hề biết anh ta đã từng theo đuổi Kim Lăng, ngay cả bạn tốt Tô Hiển Ngôn và Trình Tần cũng không biết, em gái nhỏ này sao lại biết được chứ.
Tra Dịch Quang cẩn thận quan sát Trình Tư Miên từ trên xuống dưới, “Em…”
“Tôi đã ở đó, anh quên rồi sao?”
Tra Dịch Quang cứng đờ người, ở đó…
Trình Tư Miên cười hì hì một tiếng, “Đúng vậy, chính là lúc anh ở trong nhà vệ sinh nhờ người gọi người khác đến cứu anh, tôi chính là người đã giúp anh đấy.”
“…”
Lời nói của Trình Tư Miên đã kéo Tra Dịch Quang nhớ lại cơn ác mộng đó.
Đó là lúc anh ta dùng lời ngon tiếng ngọt mà câu được Kim Lăng, khi đó hai người ăn tối dưới ánh nến, uống rượu vang đỏ tại khách sạn sau đó hai người liền thuận nước đẩy thuyền mà đẩy tới trên giường, nhưng ai biết được tên đã lắp vào cung rồi vậy mà anh ta lại đau bụng! Hơn nữa còn là loại đau bụng lập tức phải đi ngay!
Anh ta cuống quýt ngồi dậy từ trên người Kim Lăng rồi đi nhanh đến nhà vệ sinh nhưng ai ngờ được ngồi xuống bồn cầu rồi lại không đứng lên được nữa, nguyện nhân là vì đùi anh ta bị dính chặt trên bồn cầu! Anh ta đang không mặc quần áo gì và bị dính trên bồn cầu!
Khi đó mất thể diện như thế nào cũng có thể tưởng tượng được, lại mất thể diện trước mặt nữ thần, còn bị mất thể diện trước mặt bao nhiêu người ở khách sạn!
Sắc mặt Tra Dịch Quang biến đổi vô cùng lớn, lúc người của khách sạn đến giúp đúng là anh ta có nhìn thấy hai đứa nhóc đứng bên ngoài, một là em trai của Kim Lăng còn một người nữa đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn anh ta, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta nhưng lúc đó anh ta không để ý đến cái gì!
“Anh chắc đã nhớ ra rồi, lúc đó tôi để tóc ngắn, đứng bên cạnh Kim Càng ấy.” Trình Tư Miên cười hì hì, khoa tay múa chân miêu tả.
Tra Dịch Quang không hiểu sao lại thấy lạnh cả người, anh ta đã nhớ ra rồi, em gái tóc ngắn đó chính là cô gái này!
Nhớ lại sau đó anh ta mới biết được đó là trò đùa dai của em trai Kim Lăng, Kim Càng. Kim Càng bất mãn vì anh ta dụ dỗ chị gái cậu ta nên mới bỏ thuốc vào thức ăn, sau đó còn trét nhựa cao su lên bồn cầu.
Lúc đó anh ta còn thấy kỳ quái, còn nghĩ rằng tên nhóc Kim Càng bướng bỉnh kia lại có tâm địa gian xảo như vậy…Nhưng mà bây giờ ngẫm nghĩ lại, phía sau Kim Càng chắc chắn có quân sư! Tra Dịch Quang trợn mắt nhìn Trình Tư Miên, sao anh ta lại thấy chuyện đó cùng người trước mặt này có quan hệ thế này!
“Này, các người đang nói gì vậy?” Trình Tần ngắt lời, nói, “Các người có biết nhau hả?”
“Cũng không tính là quen biết, có duyên gặp nhau một lần thôi, chỉ là khi đó…”
Lời nói của Trình Tư Miên còn chưa hết đột nhiên bị Tra Dịch Quang che miệng lại, “Gặp ở bữa tiệc sinh nhật của Kim Lăng, tôi đột nhiên nhớ đến cháu gái cậu là bạn học của em trai Kim Lăng, ha ha ha, thật là trùng hợp mà.”
Trình Tần “…Cậu cười lúng túng như vậy làm gì hả?”
“À, có, có không.” Tra Dịch Quang kéo kéo khóe miệng, sau đó choàng tay lên vai Trình Tư Miên rồi kéo cô đi đến thư phòng, “Cháu gái à, chúng ta đi xem giường mới mua cho cháu một chút, nhìn xem phòng mới của cháu có hài lòng không nào.”
Trình Tư Miên miễn cưỡng bị anh ta kéo đi, ngẩng đầu nhìn Tra Dịch Quang một cái, nhỏ giọng nói: “Này, không muốn để cho bọn họ biết thì tôi không nói là được chứ gì.”
Tra Dịch Quang kéo cô đi vào phòng, trợn mắt nhìn cô: “Có phải em làm hay không?”
“Oan uổng quá, làm sao là tôi được!” Trình Tư Miên lòng đầy căm phẫn phản bác lại nhưng trong lòng lại nói thầm: Có kẻ ngu mới thừa nhận đó.
Tra Dịch Quang hoài nghi nhìn cô: “Tiểu nhà đầu này quả nhiên không phải người hiền lành gì mà."”
“Như nhau thôi, cặn bã tiên sinh.”
Có phòng nhỏ của mình, Trình Tư Miên mang hành lý vào rồi treo quần áo lên, cũng có nơi ngủ ngon hơn. Cô dần dần bắt đầu quen với chỗ nãy.
Ban ngày trong nhà không có người nào, cô đi học còn bọn họ đi làm. Buổi tối thì cô là người về sớm nhất, thỉnh thoảng Tô Hiển Ngôn cũng sẽ ở nhà mấy lần nhưng anh ấy trông vô cùng bận rộn, hoặc là trong phòng hoặc mở máy tính ra làm việc, cô nhìn vào đống số liệu căn bản là không hiểu gì.
Ngoài ra, Trình Tần cũng có lúc sẽ quan tâm đến cô chút ít, cho cô ít tiền tiêu vặt rồi cảnh cáo cô không được tiêu xài phung phí. Còn Tra Dịch Quang, Trình Tư Miên chỉ chế giễu nhìn anh ta, mà Tra Dịch Quang đối với tiểu nha đầu này lại có chút kiêng kỵ, rất sợ cô sẽ nói ra chuyện kia. Không biết là có phải muốn lấy lòng cô hay không mà lâu lâu cũng sẽ mua quà vặt về cho cô.
Vào giờ học trước, chủ nhiệm lớp đã thông báo một tin.
“Thông qua thành tích thi hàng tháng đều có thể thấy được lớp chúng ta thi rất tốt, nhưng có vài em cô phải nhắc nhở một chút, học kỳ cuối mà còn kéo chân lớp thì đừng trách cô không khách khí.” Cô chủ nhiệm vừa nói câu đó vừa nhìn mấy học sinh có thành tích kém nhất lớp, cuối cùng dừng lại trên người Trình Tư Miên.
Phó Tử Văn khều khều cánh tay Trình Tư Miên, “Này, cô chủ nhiệm đang nhìn cậu…”
Trình Tư Miên liếc nhìn thành tích của mình một cái, “Điểm thi tớ thấp nhất lớp, không nhìn tớ thì nhìn ai chứ?”
Phó Tử Văn “…”
“Ngày mai là họp phụ huynh rồi, mọi người về thông báo cho phụ huynh biết đi, nhất là các bạn học có thành tích không lý tưởng đó, nhà của các em không phải nhà trường không thể đến, có nghe được không.” Chủ nhiệm lớp nói.
Trình Tư Miên sau khi nghe xong hơi nhíu chân mày.
Phó Tử Văn nói: “Tư Miên, cha mẹ câu có mắng cậu không?”
Trình Tư Miên dừng một chút mới nói: “Không biết.”
“Cha mẹ cậu tốt quá, tớ mang thành tích này về nhà thế nào cũng bị mắng một trận cho mà xem.”
Trình Tư Miên cười nhạt một tiếng, cô ngược lại rất muốn bị mắng nhưng cha mẹ đều đi mất thì lấy ai mắng cô đây.
Sau khi về đến nhà, Trình Tư Miên ngồi trong phòng khách chờ Trình Tần trở về, không ngờ không chờ được Trình Tần mà lại chờ được Tô Hiển Ngôn trở về.
Anh mặc âu phục, sau khi vào nhà rất tự nhiên lấy tay kéo cà vạt một cái, mọi động tác rất giống như đang chụp ảnh tạp chí. Trình Tư Miên ổn định tinh thần một chút, hỏi: “Chú tôi khi nào mới về?”
Tô Hiển Ngôn đứng trong tối nhìn về phía cô nói: “Cậu ta không nói với cô là cậu ta đi công tác hai ngày sao?”
Tác giả :
Lục Manh Tinh