Nghe Lời Anh Nhất
Chương 31: Thư Tình
Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên nhìn Lâm Loan một cái, “Này, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói anh ấy là chú của tôi.”
“Cái gì? Anh ta không phải chú của cậu sao lại sống chung với cậu?” Giọng nói của Lâm Loan cũng cao hơn.
Lời này vừa dứt, người mờ mịt nhất là Tô Gia Nam, cậu nhìn Trình Tư Miên lại quay sang nhìn anh họ nhà mình, sống chung? Bọn họ rõ ràng chỉ mới gặp nhau một lần thôi mà.
Thấy Trình Tư Miên không trả lời, Lâm Loan nhìn Tô Hiển Ngôn chăm chú, “Anh nói đi, rốt cuộc anh là ai, tại sao anh lại ở chung với cô ấy?”
Con ngươi Tô Hiển Ngôn tối lại, cũng không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta.
“Anh nói đi!”
“Bốp.” Trình Tư Miên đánh gáy Lâm Loan một cái, “Sao cậu lại nói nhiều như vậy chứ! Chủ nhà, chủ nhà đó cậu hiểu không! Tôi và chú đều ở nhà của anh ấy!”
“A?”
“Trình Tư Miên, xử lý chuyện quan trọng trước.” Tô Hiển Ngôn hời hợt bỏ Lâm Loan qua một bên, đối với loại người này, anh không thèm quan tâm, “Diệp Hiểu Hiểu đâu?”
“Đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Trình Tư Miên cũng không để ý đến Lâm Loan nữa, nói: “Chị Diệp không có đi phá thai, mà là bạn của chị ấy, nhưng tôi thấy thái độ gấp gáp của Tra Dịch Quang bây giờ đoán là rất có hy vọng nối lại.”
Tô Hiển Ngôn cong môi, “Cậu ta cũng sắp đến rồi, nếu không có chuyện gì tôi đưa mấy người về trường học.”
“Không về trường đâu.” Trình Tư Miên hơi lúng túng, “Bây giờ cũng sắp tan học rồi, quay về chẳng khác nào để bị bắt gặp.”
Tô Hiển Ngôn rất tự nhiên gõ trán cô, cảnh cáo nói: “Lần sau nếu trốn học mà bị tôi phát hiện…”
“Không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau!” Trình Tư Miên rất tự giác nói, “Nếu có lần sau tôi thề tôi sẽ tự trừ 100 tệ tiền tiêu vặt!”
Tô Hiển Ngôn nhướng mày, “Đi thôi.”
“Ồ!”
Trình Tư Miên đi theo Tô Hiển Ngôn tới cửa, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn Tô Gia Nam đờ mặt ngơ ngác ngồi đó, “Này, mau đi thôi.”
Tô Gia Nam mím môi, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng mà cuối cùng cậu chỉ gật đầu rồi đi theo hai người.
Cuối cùng còn lại một mình Lâm Loan mặt đầy nghi vấn, cậu ta vẫn còn chưa tiêu hóa hết lời nói vừa rồi của Trình Tư Miên, chủ nhà? Có chủ nhà như thế này sao? Chủ nhà và người thêu có quan hệ tốt như vậy à.
Mặc dù Trình Tư Miên không về trường nhưng vẫn đưa Tô Gia Nam về đó, bởi vì vị tài xế kia đều đúng giờ đứng trước cửa trường học chờ đón cậu về nhà.
Dọc đường đi, Tô Gia Nam chỉ trầm mặc không nói gì. Trình Tư Miên nghĩ là cô lừa chàng trai ngây thơ này trước, vì vậy có hơi lúng túng, “Anh, hai người đã sớm biết nhau?” Một lúc lâu sau Tô Gia Nam rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Tô Hiển Ngôn nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, “Ừ.”
“Nhưng hôm đó lúc ở nhà…” Lúc đó còn tỏ vẻ chưa từng biết nhau.
“Mọi chuyện thật ra là như vầy.” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi giải thích, “Chú của tớ là bạn tốt của anh ấy, tớ đi theo chú cho nên mới ở lại trong nhà Tô Hiển Ngôn, lúc trước không nói cho người nhà cậu biết là vì tớ không biết phải nói thế nào cho phải, dù gì tớ cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ (Gái chưa chồng).”
Tô Hiển Ngôn: “…”
Tô Gia Nam nghẹn lời, “Người nhà tớ sẽ không nghĩ khác đâu.”
“Ai biết được.” Trình Tư Miên lén lút nói, “Để đề phòng, cậu cũng giữ bí mật nha.”
“Thì ra là như vậy.” Tô Gia Nam thật thà đồng ý, người khác nói thể nào đương nhiên cậu sẽ tin như thế ấy, nhưng trong lòng cậu cũng ngạc nhiên là Tô Hiển Ngôn đối xử với Trình Tư Miên rất đặc biệt.
Trình Tư Miên trong mắt Tô Gia Nam là một người luôn khiến người khác thấy vui vẻ, cậu rất thích cô, cậu cảm thấy ở chung với cô rất thoải mái. Nhưng cậu không ngờ, Trình Tư Miên khiến người khác vui vẻ đến ngay cả anh cả cũng có vẻ mặt ôn hòa với cô.
Là bởi vì Trình Tư Miên là cháu gái của bạn tốt, lại sớm chiều sống chung, cho nên anh mới có thái độ như vậy sao?
Tô Gia Nam buồn thiu, anh dường như đối xử rất tốt với người khác, hôm nay cậu cảm giác được anh lúc ở ngoài và ở nhà không giống nhau…
Đưa Tô Gia Nam về trường, Trình Tư Miên ngồi phía sau liền chuyển lên ghế phụ lái.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Trình Tư Miên nghiêng đầu qua, vừa ngắm nhan sắc của người nào đó vừa nói.
Tô Hiển Ngôn liếc cô, “Muốn hỏi gì?”
“Tôi muốn hỏi tại sao anh và người nhà anh lại có quan hệ không tốt?” Trình Tư Miên ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp, “Thật ra thì tôi cảm thấy anh rất lạnh nhạt với Tô Gia Nam, cậu ấy không phải là em trai anh sao.”
“Chỉ tại vì ít gặp thôi.” Tô Hiển Ngôn hơi dừng lại, nói: “Nó nói tôi rất lạnh nhạt sao?”
“Chắc là có nói qua, nhưng mà đúng là vậy thật.” Trình Tư Miên không thể tin được, “Tôi cứ cho là anh em sống với nhau từ nhở tới lớn hẳn rất hòa hợp mới đúng.”
Tô Hiển Ngôn trầm mặc mấy giây, “Lúc tôi đến nhà họ Tô chắc nó cũng được 7 tuổi rồi, hầu như cả năm nó đều ở nước ngoài, không có gặp mặt nhiều.”
Trình Tư Miên nghe vào mà ngây ngẩn cả người, cái gì gọi là đến nhà họ Tô, không phải anh luôn sống ở đó à.
Tô Hiển Ngôn nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của Trình Tư Miên, chỉ cười nhạt nói, “Cha tôi cũng xem như là bỏ trốn với mẹ, nên từ khi còn bé tôi không lớn lên ở nhà họ Tô, sau khi bọn họ ly hôn, cha qua đời, tôi mới được ông nội đón về.”
Trình Tư Miên khiếp sợ, từ trước tới giờ cô luôn nhìn thấy một Tô Hiển Ngôn hoàn mỹ không có một tì vết nào không ngờ anh còn đó đoạn lịch sử như vậy, hơn nữa, anh lại giống cô, lớn lên trong hoàn cảnh không có cha mẹ…
“Tôi cũng không ghét nó.” Tô Hiển Ngôn đột nhiên nói, “Đứa trẻ đó, rất ngoan.”
So với ông nội làm cuộc hôn nhân của cha mẹ anh tan vỡ, so với người chú từng muốn đuổi anh ra khỏi cửa, so với những người khác xem anh như kẻ địch mà luôn phòng bị, Tô Gia Nam quả thật chỉ là một người em trai đơn thuần. Có lúc thấy dáng vẻ Tô Gia Nam muốn gần gũi anh, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được mình có chút quan hệ máu mũ với cậu.
Nhưng mà, thói quen từ nhỏ đã khiến anh không thể nào có một trạng thái bình thường khi ở trong căn nhà đó được, anh cũng không phải là người dễ dàng thân cận với người khác.
“Anh không ghét cậu ấy thì tốt rồi, lần sau tôi sẽ nói với cậu ấy, cậu ấy nhất định rất vui vẻ.”
Con ngươi Tô Hiển Ngôn chợt lóe lên, “Hình như em và nó có quan hệ rất tốt.”
“Cũng phải thôi, bây giờ ở trường tôi rất quan tâm đến cậu ấy.” Trình Tư Miên đắc ý nhướng mày, hừ, còn không phải là do thân phận em trai của anh à.
Tô Hiển Ngôn sau khi nghe xong thì nhíu mày nhìn cô, không rõ ý nói: “À?”
Trình Tư Miên không chú ý đến vẻ mặt của anh, tự kể “sự tích anh dũng” lần cô giúp Tô Gia Nam cho Tô Hiển Ngôn nghe. Xe đã đậu trong gara ở nhà, cô mới tổng kết lại nói, “Dù gì sao này tôi sẽ còn quan tâm đến cậu ấy nữa.”
Tô Hiển Ngôn đậu xe xong, đột nhiên quay đầu nhìn cô, Trình Tư Miên chớp chớp đôi mắt to tròn nói, “Sao vậy, sao không xuống xe?”
“Trình Tư Miên.” Thanh âm từ tính của anh vang lên trong xe nghe vào rất nhẹ nhàng, “Không cần quan tâm nhiều đến người khác, biết chưa.”
“Hả?”
Trình Tư Miên cũng không để ý đến câu không cần quan tâm nhiều đến người khác là có ý gì, ở trường học cô vẫn che chở cho Tô Gia Nam như thường giống như một người chị cả.
Vào buổi xế chiều tan học nào đó, Phó Tử Văn kéo cô đến một góc nhỏ, kín đáo đưa cho cô một phong thư dày cộm.
“Cái gì vậy?” Trình Tư Miên thô bạo mở ra.
“Đừng đọc!” Phó Tử Văn căn cắn môi, “Tư Miên, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ đưa nó cho Tô Gia Nam.”
“Không phải cậu ấy ở trong lớp sao, tự cậu đưa không được hả?”
“Tớ ngại mà!” Phó Tử Văn kéo kéo cặp sách, “Bây giờ tớ phải về nhà, cậu giúp tớ đưa cho cậu ấy đi.”
“Này, sao lại không chờ tớ về cùng.” Trình Tư Miên nói xong đột nhiên ngây ngốc, “Khoan đã, cái này..”
Trình Tư Miên cẩn thận cầm lên nhìn, dột nhiên nâng cao âm lượng, “Văn Tử! Cậu định tỏ tình thế này à, đây là thư tình đúng không?”
Mặt Phó Tử Văn đỏ như máu, “Hừ!! Cậu nhỏ giọng một chút.”
“Cho nên đây thật sự là thư tình?”
Phó Tử Văn nhẹ gật đầu một cái.
“Đệch..” Hiếm thấy Trình Tư Miên văng lời thô tục, “Cậu tự đưa..”
“Tư Miên, cậu giúp tớ một lần đi, trực tiếp đưa cho cậu ấy là được rồi.” Phó Tử Văn nói xong thì đỏ mặt chạy nhanh xuống lầu, bỏ lại một mình Trình Tư Miên đứng trong góc, thời này còn có người viết thư tình à.
Mặc dù nói với Phó Tử Văn như vậy nhưng Trình Tư Miên vẫn cầm phong thư dày cộm quay lại lớp học, nhưng mà khi cô đến đã không thấy bóng dáng Tô Gia Nam đâu nữa, nhìn trên bàn học của cậu sạch sẽ, chắc chắn đã về rồi.
“Được rồi, chỉ đành để mai đưa vậy.” Trình Tư Miên cất phong thư vào trong cặp rồi đi về nhà.
Sau khi về nhà, Trình Tư Miên bỏ cặp lên sofa, rồi quay về phòng lấy quần áo đi tắm.
Lúc đó Trình Tần và Tra Dịch Quang vừa xem tivi vừa ăn dưa hấu. Tra Dịch Quang bị cặp của Trình Tư Miên rơi trúng vào tay là rớt miếng dưa xuống quần, anh ta hít sâu một hơi, tức giận mắng to, “Con nhóc chết tiệt! Mắt để đi đâu! Còn làm bẩn quần tôi đây này!”
Trong phòng tắm, Trình Tư Miên ngâm nga lời bài hát muốn lấn át âm thanh to tiếng ngoài kia.
Tra Dịch Quang nhịn xuống, trừng mắt với Trình Tần, “Cậu nhìn cháu gái quý hóa của cậu đi.”
Trình Tần đăng xem tivi say mê, “Không phải chỉ là một miếng dưa thôi sao.”
Tra Dịch Quang lườm anh ta, anh ta có nói đến dưa hấu sao! Anh ta cầm cặp của Trình Tư Miên lên, sau đó dùng nó lau qua lau lại quần mình, nhưng như vậy cũng chưa hả giận, liền mở cặp cô ra nhét toàn bộ khăn giấy bẩn vào.
Trình Tần im lặng nhìn anh ta một cái, “…Cậu quá ấu trĩ.”
Tra Dịch Quang không để ý tới anh ta, đang làm chuyện xấu rất vui vẻ đột nhiên anh ta thấy một phong thư màu hồng, nhất thời trong lòng tò mò duỗi tay vào lấy ra nhìn một chút.
Tra Dịch Quang là ai chứ, từ nhỏ đến lớn đã tán gái nhiều vô số kể, loại thư tình nào anh ta cũng đã từng viết qua, nhìn một phong thư dày cộm thế này không cần nghĩ cũng biết là thư tình.
“Ôi thần linh, không được rồi.” Tra Dịch Quang không nói hai lời mở phong thư ra, nhất định phải đọc xong trước khi Trình Tư Miên ra tới.
Trình Tần nhìn nét mặt đầy gian trá của anh ta, nhíu mày một cái, “Này, cậu đang cầm cái gì của con bé?”
Tra Dịch Quang nhướng mi với anh ta, “Trình Tần à, cậu cũng phải xem một chút, xem cháu gái quý hóa của mình làm chuyện tốt gì này, còn viết thư tình cho con trai đó!”
Trình Tần từ từ mở to mắt, “Cậu nói gì.”
Tra Dịch Quang chìa lá thư ra, “Tôi đọc mà cũng muốn khóc luôn rồi, tâm tình hồng phấn của thiếu nữ.”
Trình Tần không muốn để ý tới mấy lời lảm nhảm của anh ta, trực tiếp lấy lá thư qua nhìn. Chữ viết đầy một trang giấy, tất cả đều là lời bày tỏ tâm ý của con gái.
“Tô Gia Nam?” Trình Tần bùng nổ, “Thằng nhóc này tên là Tô Gia Nam?”
“Ồ, đúng vậy.” Tra Dịch Quang chờ xem kịch vui.
“Trình Tư Miên, cháu mau ra đây cho chú!” Trình Tần mặc kệ là Tô Gia Nam hay Tô Gia Bắc, trong lòng chỉ nghĩ người nào đó dám viết thư tình!
Trình Tư Miên nhìn Lâm Loan một cái, “Này, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói anh ấy là chú của tôi.”
“Cái gì? Anh ta không phải chú của cậu sao lại sống chung với cậu?” Giọng nói của Lâm Loan cũng cao hơn.
Lời này vừa dứt, người mờ mịt nhất là Tô Gia Nam, cậu nhìn Trình Tư Miên lại quay sang nhìn anh họ nhà mình, sống chung? Bọn họ rõ ràng chỉ mới gặp nhau một lần thôi mà.
Thấy Trình Tư Miên không trả lời, Lâm Loan nhìn Tô Hiển Ngôn chăm chú, “Anh nói đi, rốt cuộc anh là ai, tại sao anh lại ở chung với cô ấy?”
Con ngươi Tô Hiển Ngôn tối lại, cũng không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta.
“Anh nói đi!”
“Bốp.” Trình Tư Miên đánh gáy Lâm Loan một cái, “Sao cậu lại nói nhiều như vậy chứ! Chủ nhà, chủ nhà đó cậu hiểu không! Tôi và chú đều ở nhà của anh ấy!”
“A?”
“Trình Tư Miên, xử lý chuyện quan trọng trước.” Tô Hiển Ngôn hời hợt bỏ Lâm Loan qua một bên, đối với loại người này, anh không thèm quan tâm, “Diệp Hiểu Hiểu đâu?”
“Đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Trình Tư Miên cũng không để ý đến Lâm Loan nữa, nói: “Chị Diệp không có đi phá thai, mà là bạn của chị ấy, nhưng tôi thấy thái độ gấp gáp của Tra Dịch Quang bây giờ đoán là rất có hy vọng nối lại.”
Tô Hiển Ngôn cong môi, “Cậu ta cũng sắp đến rồi, nếu không có chuyện gì tôi đưa mấy người về trường học.”
“Không về trường đâu.” Trình Tư Miên hơi lúng túng, “Bây giờ cũng sắp tan học rồi, quay về chẳng khác nào để bị bắt gặp.”
Tô Hiển Ngôn rất tự nhiên gõ trán cô, cảnh cáo nói: “Lần sau nếu trốn học mà bị tôi phát hiện…”
“Không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau!” Trình Tư Miên rất tự giác nói, “Nếu có lần sau tôi thề tôi sẽ tự trừ 100 tệ tiền tiêu vặt!”
Tô Hiển Ngôn nhướng mày, “Đi thôi.”
“Ồ!”
Trình Tư Miên đi theo Tô Hiển Ngôn tới cửa, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn Tô Gia Nam đờ mặt ngơ ngác ngồi đó, “Này, mau đi thôi.”
Tô Gia Nam mím môi, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng mà cuối cùng cậu chỉ gật đầu rồi đi theo hai người.
Cuối cùng còn lại một mình Lâm Loan mặt đầy nghi vấn, cậu ta vẫn còn chưa tiêu hóa hết lời nói vừa rồi của Trình Tư Miên, chủ nhà? Có chủ nhà như thế này sao? Chủ nhà và người thêu có quan hệ tốt như vậy à.
Mặc dù Trình Tư Miên không về trường nhưng vẫn đưa Tô Gia Nam về đó, bởi vì vị tài xế kia đều đúng giờ đứng trước cửa trường học chờ đón cậu về nhà.
Dọc đường đi, Tô Gia Nam chỉ trầm mặc không nói gì. Trình Tư Miên nghĩ là cô lừa chàng trai ngây thơ này trước, vì vậy có hơi lúng túng, “Anh, hai người đã sớm biết nhau?” Một lúc lâu sau Tô Gia Nam rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Tô Hiển Ngôn nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, “Ừ.”
“Nhưng hôm đó lúc ở nhà…” Lúc đó còn tỏ vẻ chưa từng biết nhau.
“Mọi chuyện thật ra là như vầy.” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi giải thích, “Chú của tớ là bạn tốt của anh ấy, tớ đi theo chú cho nên mới ở lại trong nhà Tô Hiển Ngôn, lúc trước không nói cho người nhà cậu biết là vì tớ không biết phải nói thế nào cho phải, dù gì tớ cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ (Gái chưa chồng).”
Tô Hiển Ngôn: “…”
Tô Gia Nam nghẹn lời, “Người nhà tớ sẽ không nghĩ khác đâu.”
“Ai biết được.” Trình Tư Miên lén lút nói, “Để đề phòng, cậu cũng giữ bí mật nha.”
“Thì ra là như vậy.” Tô Gia Nam thật thà đồng ý, người khác nói thể nào đương nhiên cậu sẽ tin như thế ấy, nhưng trong lòng cậu cũng ngạc nhiên là Tô Hiển Ngôn đối xử với Trình Tư Miên rất đặc biệt.
Trình Tư Miên trong mắt Tô Gia Nam là một người luôn khiến người khác thấy vui vẻ, cậu rất thích cô, cậu cảm thấy ở chung với cô rất thoải mái. Nhưng cậu không ngờ, Trình Tư Miên khiến người khác vui vẻ đến ngay cả anh cả cũng có vẻ mặt ôn hòa với cô.
Là bởi vì Trình Tư Miên là cháu gái của bạn tốt, lại sớm chiều sống chung, cho nên anh mới có thái độ như vậy sao?
Tô Gia Nam buồn thiu, anh dường như đối xử rất tốt với người khác, hôm nay cậu cảm giác được anh lúc ở ngoài và ở nhà không giống nhau…
Đưa Tô Gia Nam về trường, Trình Tư Miên ngồi phía sau liền chuyển lên ghế phụ lái.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Trình Tư Miên nghiêng đầu qua, vừa ngắm nhan sắc của người nào đó vừa nói.
Tô Hiển Ngôn liếc cô, “Muốn hỏi gì?”
“Tôi muốn hỏi tại sao anh và người nhà anh lại có quan hệ không tốt?” Trình Tư Miên ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp, “Thật ra thì tôi cảm thấy anh rất lạnh nhạt với Tô Gia Nam, cậu ấy không phải là em trai anh sao.”
“Chỉ tại vì ít gặp thôi.” Tô Hiển Ngôn hơi dừng lại, nói: “Nó nói tôi rất lạnh nhạt sao?”
“Chắc là có nói qua, nhưng mà đúng là vậy thật.” Trình Tư Miên không thể tin được, “Tôi cứ cho là anh em sống với nhau từ nhở tới lớn hẳn rất hòa hợp mới đúng.”
Tô Hiển Ngôn trầm mặc mấy giây, “Lúc tôi đến nhà họ Tô chắc nó cũng được 7 tuổi rồi, hầu như cả năm nó đều ở nước ngoài, không có gặp mặt nhiều.”
Trình Tư Miên nghe vào mà ngây ngẩn cả người, cái gì gọi là đến nhà họ Tô, không phải anh luôn sống ở đó à.
Tô Hiển Ngôn nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của Trình Tư Miên, chỉ cười nhạt nói, “Cha tôi cũng xem như là bỏ trốn với mẹ, nên từ khi còn bé tôi không lớn lên ở nhà họ Tô, sau khi bọn họ ly hôn, cha qua đời, tôi mới được ông nội đón về.”
Trình Tư Miên khiếp sợ, từ trước tới giờ cô luôn nhìn thấy một Tô Hiển Ngôn hoàn mỹ không có một tì vết nào không ngờ anh còn đó đoạn lịch sử như vậy, hơn nữa, anh lại giống cô, lớn lên trong hoàn cảnh không có cha mẹ…
“Tôi cũng không ghét nó.” Tô Hiển Ngôn đột nhiên nói, “Đứa trẻ đó, rất ngoan.”
So với ông nội làm cuộc hôn nhân của cha mẹ anh tan vỡ, so với người chú từng muốn đuổi anh ra khỏi cửa, so với những người khác xem anh như kẻ địch mà luôn phòng bị, Tô Gia Nam quả thật chỉ là một người em trai đơn thuần. Có lúc thấy dáng vẻ Tô Gia Nam muốn gần gũi anh, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được mình có chút quan hệ máu mũ với cậu.
Nhưng mà, thói quen từ nhỏ đã khiến anh không thể nào có một trạng thái bình thường khi ở trong căn nhà đó được, anh cũng không phải là người dễ dàng thân cận với người khác.
“Anh không ghét cậu ấy thì tốt rồi, lần sau tôi sẽ nói với cậu ấy, cậu ấy nhất định rất vui vẻ.”
Con ngươi Tô Hiển Ngôn chợt lóe lên, “Hình như em và nó có quan hệ rất tốt.”
“Cũng phải thôi, bây giờ ở trường tôi rất quan tâm đến cậu ấy.” Trình Tư Miên đắc ý nhướng mày, hừ, còn không phải là do thân phận em trai của anh à.
Tô Hiển Ngôn sau khi nghe xong thì nhíu mày nhìn cô, không rõ ý nói: “À?”
Trình Tư Miên không chú ý đến vẻ mặt của anh, tự kể “sự tích anh dũng” lần cô giúp Tô Gia Nam cho Tô Hiển Ngôn nghe. Xe đã đậu trong gara ở nhà, cô mới tổng kết lại nói, “Dù gì sao này tôi sẽ còn quan tâm đến cậu ấy nữa.”
Tô Hiển Ngôn đậu xe xong, đột nhiên quay đầu nhìn cô, Trình Tư Miên chớp chớp đôi mắt to tròn nói, “Sao vậy, sao không xuống xe?”
“Trình Tư Miên.” Thanh âm từ tính của anh vang lên trong xe nghe vào rất nhẹ nhàng, “Không cần quan tâm nhiều đến người khác, biết chưa.”
“Hả?”
Trình Tư Miên cũng không để ý đến câu không cần quan tâm nhiều đến người khác là có ý gì, ở trường học cô vẫn che chở cho Tô Gia Nam như thường giống như một người chị cả.
Vào buổi xế chiều tan học nào đó, Phó Tử Văn kéo cô đến một góc nhỏ, kín đáo đưa cho cô một phong thư dày cộm.
“Cái gì vậy?” Trình Tư Miên thô bạo mở ra.
“Đừng đọc!” Phó Tử Văn căn cắn môi, “Tư Miên, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ đưa nó cho Tô Gia Nam.”
“Không phải cậu ấy ở trong lớp sao, tự cậu đưa không được hả?”
“Tớ ngại mà!” Phó Tử Văn kéo kéo cặp sách, “Bây giờ tớ phải về nhà, cậu giúp tớ đưa cho cậu ấy đi.”
“Này, sao lại không chờ tớ về cùng.” Trình Tư Miên nói xong đột nhiên ngây ngốc, “Khoan đã, cái này..”
Trình Tư Miên cẩn thận cầm lên nhìn, dột nhiên nâng cao âm lượng, “Văn Tử! Cậu định tỏ tình thế này à, đây là thư tình đúng không?”
Mặt Phó Tử Văn đỏ như máu, “Hừ!! Cậu nhỏ giọng một chút.”
“Cho nên đây thật sự là thư tình?”
Phó Tử Văn nhẹ gật đầu một cái.
“Đệch..” Hiếm thấy Trình Tư Miên văng lời thô tục, “Cậu tự đưa..”
“Tư Miên, cậu giúp tớ một lần đi, trực tiếp đưa cho cậu ấy là được rồi.” Phó Tử Văn nói xong thì đỏ mặt chạy nhanh xuống lầu, bỏ lại một mình Trình Tư Miên đứng trong góc, thời này còn có người viết thư tình à.
Mặc dù nói với Phó Tử Văn như vậy nhưng Trình Tư Miên vẫn cầm phong thư dày cộm quay lại lớp học, nhưng mà khi cô đến đã không thấy bóng dáng Tô Gia Nam đâu nữa, nhìn trên bàn học của cậu sạch sẽ, chắc chắn đã về rồi.
“Được rồi, chỉ đành để mai đưa vậy.” Trình Tư Miên cất phong thư vào trong cặp rồi đi về nhà.
Sau khi về nhà, Trình Tư Miên bỏ cặp lên sofa, rồi quay về phòng lấy quần áo đi tắm.
Lúc đó Trình Tần và Tra Dịch Quang vừa xem tivi vừa ăn dưa hấu. Tra Dịch Quang bị cặp của Trình Tư Miên rơi trúng vào tay là rớt miếng dưa xuống quần, anh ta hít sâu một hơi, tức giận mắng to, “Con nhóc chết tiệt! Mắt để đi đâu! Còn làm bẩn quần tôi đây này!”
Trong phòng tắm, Trình Tư Miên ngâm nga lời bài hát muốn lấn át âm thanh to tiếng ngoài kia.
Tra Dịch Quang nhịn xuống, trừng mắt với Trình Tần, “Cậu nhìn cháu gái quý hóa của cậu đi.”
Trình Tần đăng xem tivi say mê, “Không phải chỉ là một miếng dưa thôi sao.”
Tra Dịch Quang lườm anh ta, anh ta có nói đến dưa hấu sao! Anh ta cầm cặp của Trình Tư Miên lên, sau đó dùng nó lau qua lau lại quần mình, nhưng như vậy cũng chưa hả giận, liền mở cặp cô ra nhét toàn bộ khăn giấy bẩn vào.
Trình Tần im lặng nhìn anh ta một cái, “…Cậu quá ấu trĩ.”
Tra Dịch Quang không để ý tới anh ta, đang làm chuyện xấu rất vui vẻ đột nhiên anh ta thấy một phong thư màu hồng, nhất thời trong lòng tò mò duỗi tay vào lấy ra nhìn một chút.
Tra Dịch Quang là ai chứ, từ nhỏ đến lớn đã tán gái nhiều vô số kể, loại thư tình nào anh ta cũng đã từng viết qua, nhìn một phong thư dày cộm thế này không cần nghĩ cũng biết là thư tình.
“Ôi thần linh, không được rồi.” Tra Dịch Quang không nói hai lời mở phong thư ra, nhất định phải đọc xong trước khi Trình Tư Miên ra tới.
Trình Tần nhìn nét mặt đầy gian trá của anh ta, nhíu mày một cái, “Này, cậu đang cầm cái gì của con bé?”
Tra Dịch Quang nhướng mi với anh ta, “Trình Tần à, cậu cũng phải xem một chút, xem cháu gái quý hóa của mình làm chuyện tốt gì này, còn viết thư tình cho con trai đó!”
Trình Tần từ từ mở to mắt, “Cậu nói gì.”
Tra Dịch Quang chìa lá thư ra, “Tôi đọc mà cũng muốn khóc luôn rồi, tâm tình hồng phấn của thiếu nữ.”
Trình Tần không muốn để ý tới mấy lời lảm nhảm của anh ta, trực tiếp lấy lá thư qua nhìn. Chữ viết đầy một trang giấy, tất cả đều là lời bày tỏ tâm ý của con gái.
“Tô Gia Nam?” Trình Tần bùng nổ, “Thằng nhóc này tên là Tô Gia Nam?”
“Ồ, đúng vậy.” Tra Dịch Quang chờ xem kịch vui.
“Trình Tư Miên, cháu mau ra đây cho chú!” Trình Tần mặc kệ là Tô Gia Nam hay Tô Gia Bắc, trong lòng chỉ nghĩ người nào đó dám viết thư tình!
Tác giả :
Lục Manh Tinh