Ngày Yên Nghỉ
Chương 2
Trong lúc mơ màng, Vinh Quý nhìn thấy một hàng chữ.
Gọi là nhìn thấy thì không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không thể gọi là nghe được, cảm giác càng giống như nằm mơ hơn.
“Cậu nói cái gì?” … Cậu muốn mở miệng nhưng mà không đợi cậu tìm được vị trí để có thể mở miệng thì “Âm thanh” của cậu đã phát ra rồi.
Được rồi, nói là “Âm thanh” cũng không đúng vì đơn giản là cậu không nghe được tiếng nói của mình.
Cậu càng khẳng định rằng mình đang nằm mơ.
Chỉ là không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, vấn đề lại tới. Lần này, cậu nghe hiểu câu hỏi của đối phương: “Câu hỏi: 1+1 =?”
“2” – Vinh Quý tức giận trả lời.
“Câu hỏi: 11 +11 +11 +11 +11 =?”
“55!” Giấc mơ này là đang đi học à? Có phải là chương trình học của bậc tiểu học không vậy!
Có điều mơ tới chương trình bậc tiểu học vẫn đỡ hơn là đại học, có trời mới biết được cậu vốn không tốt nghiệp đại học, lúc lên cấp ba có rất nhiều kiến thức cậu bắt đầu theo không kịp rồi…
Vinh Quý nghĩ như thế.
Chẳng qua không đợi cậu có thời gian vui mừng lâu một chút thì một câu hỏi khác lại tới nữa:
“Câu hỏi: 1 +11 +111 +1111 +11111 +… =?”
Má ơi! Sao lại biến thành tiết mục “Đường lên đỉnh Olympia rồi?”
Vinh Quý không lên tiếng.
Sau đó câu hỏi càng lúc càng phức tạp: từng cái từng cái đồ thị hiện ra trước mắt. Cậu không thấy cái nào quen cả, đối phương rõ ràng là “nói” tiếng Trung nhưng mà cậu không hiểu chữ nào hết!
Không khí toán học chết chóc bao trùm làm cho người ta nhức đầu cuối cùng cũng kết thúc, kế đến là môn ngoại ngữ.
Đủ loại ngôn ngữ hiếm lạ, ký hiệu kỳ cục lướt qua “mắt” cậu, lí do mà cậu còn có thể biết đó là ký hiệu ngôn ngữ là vì cậu thấy được vài chữ cái La-tinh, chỉ là nhiều chữ cái La-tinh ở phía trên lại có thêm một số ký hiệu khác, có vẻ giống ghép vần, nhưng một số ký hiệu ngôn ngữ khác cậu lại không dám chắc.
“Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm ra các món *Mãn Hán toàn tịch trong truyền thuyết không?” Đối phương lại thay đổi mục tiêu.
* Mãn Hán toàn tịch: tiệc triều đình Hán Thanh, một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép vào lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món ăn độc đáo.
“Cái gì?”
“Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm ra các món Mãn Hán toàn tịch trong truyền thuyết không?” Bởi vì Vinh Quý không trả lời nên đối phương hỏi lại lần nữa.
“Không biết.” Tôi có phải đầu bếp đâu!
“Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm món đơn giản nhất như trứng chiên xào cà chua không?”
“Không!”
Vinh Quý vừa trả lời vừa nghĩ: mấy câu hỏi này càng lúc càng kỳ lạ à nha?
Kế tiếp lại là đủ loại câu hỏi, những câu hỏi của đối phương về cơ bản là Vinh Quý chẳng thể cho ra bất kỳ đáp án nào, sau cùng đối phương hỏi câu cuối:
“Câu hỏi: Xin hỏi cậu cho rằng mình hiểu rõ cái gì? Hoặc là, cậu cho rằng ưu điểm lớn nhất của mình là gì?”
Vinh Quý lần này không hề do dự, cậu đặc biệt thẳng thắn đưa ra câu trả lời: “Ha ha ha! Ưu điểm lớn nhất của tui đương nhiên là lớn lên có vóc người đẹp, khuôn mặt đẹp, góc độ nào nhìn cũng thấy đẹp!”
Đáp án vừa ra, âm thanh kia không còn vang lên nữa.
Sau đó cậu bị nhét vào trường luyện thi.
Nói là trường luyện thi cũng rất kỳ quái, bởi vì cậu không thể nhìn thấy cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được não của cậu bị cưỡng chế nhét vào rất nhiều thứ.
Những thứ đó ở bên trong não cậu, cậu “xem” được lại hoàn toàn không biết dùng.
Cuối cùng bị ép đến đau cả đầu, trước mắt tối sầm, cậu hoàn toàn bất tỉnh.
Chờ tới lúc cậu tỉnh lại, lúc này cậu kinh ngạc phát hiện mình có thể nhìn thấy đồ đạc rồi! Không còn là loại thị giác đầy kỳ dị lúc trước, lúc này cậu thật sự có thể nhìn thấy bằng mắt một cách rõ ràng.
Nhưng mà nếu nói “dùng con mắt” thì cũng không đúng, dù sao vẫn có cảm giác… Cậu nhìn thấy đồ vật so với bình thường có chút khác biệt. Cảm thấy nhìn thấy không phải vật thể, mà là hình ảnh, hơn nữa… Xung quanh hình như là một màu đen, cậu làm sao có thế nhìn thấy đồ vật tại một nơi tối đen như vậy chứ! Khả năng nhìn ban đêm của cậu bình thường rất kém cỏi có biết không hả… đợi một chút… Bình thường?
Cậu lảo đảo bò dậy.
Sau đó cậu “thấy” có một món đồ chơi ở trên một cái ghế rách nát… ý khoan, người máy á!??
Người máy này lớn bằng cậu, cũng không phải là loại hay thấy trong mấy bộ phim ngoài rạp, mô phỏng nhân loại, nhìn vào liền cảm giác cực kì hiện đại sang chảnh, người máy này nhìn rất là tầm thường, y như mấy món đồ chơi trẻ em phóng bự lên.
Vinh Quý ngẩn người.
“Chào cậu, may mắn là cậu được kích hoạt trước khi nguồn năng lượng cạn sạch. Nhưng có một tin xấu, trước khi cậu tiếp nhận được mọi tri thức thì máy móc đã ngừng hoạt động.” Ế! Người máy này có thể nói chuyện được á?!
Vinh Quý ngơ ngác, rất nhanh, cậu nhớ tới tình huống đi học quái dị trước đó.
“À… Với tui thì tin này cũng không tệ lắm……” Cậu ghét nhất là đi học……
Mà đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra là mình đang nói một thứ ngôn ngữ không quen thuộc chút xíu nào hết!
Nhưng cái này còn chưa phải là điều đáng sợ nhất…
Giọng của cậu đâu rồi? Cái này không phải là giọng nói của cậu! Nó rõ ràng là tiếng động kỳ quái của kim loại cơ mà!!!
Người máy kia lại “nói”: “Ngôn ngữ hệ thống của cậu lúc ban đầu xưa quá mức rồi, nên tôi tiến hành cập nhật ngôn ngữ hiện đại nhất cho cậu.”
“Nó rất là bình thường.” Đối phương nói.
“Nè, nó không bình thường chút nào hết đó!!!” Dù trong nội tâm đang gào thét giằng xé dữ dội thì khi nói ra, cái loại âm thanh này y như tiếng kim loại, cực kỳ bình thản, không biểu hiện chút xíu cảm xúc nào ra hết á.
“Cũng phải, đúng là không bình thường.” Người máy kia gật đầu.
“Con chip nhỏ như vậy nên chỉ có thể rót vào một loại ngôn ngữ hệ thống, tôi chưa từng thấy thứ nào giống như cậu.”
Vinh Quý: …
Những lời này cậu nghe hiểu, đây là nói đầu óc cậu không tốt chứ gì.
Người máy này thực sự rất độc miệng.
Muốn trề môi nhưng lại không làm được, cúi đầu nhìn nhìn, Vinh Quý phát hiện cánh tay của mình được thay thế bởi một cánh tay kim loại đơn sơ.
Cậu sửng sốt, lại nhìn bụng của mình, chân của mình… Không cần nhìn nữa, không cần soi gương cậu cũng biết mình bây giờ giống y như đúc tên người máy đối diện kia!
“Tôi… cơ bụng sáu múi của tôi đâu?” Cuối cùng, Vinh Quý dùng âm thanh y hệt tiếng kim loại hét thảm.
“Cơ bụng sáu múi của cậu có lẽ là ở chỗ này.” Có trời mới biết Vinh Quý căn bản không muốn có câu trả lời, nhưng mà người máy trước mặt lại thật sự từ trên ghế nhảy xuống, chỉ chỉ phía trước và nói ra.
Theo hướng chỉ ngón tay của đối phương nhìn qua, Vinh Quý lúc này mới nhìn thấy, đúng là có tường, trên tường là rậm rạp chằng chịt ô vuông, từng ô vuông đều có khóa, cậu nhìn thấy tên người máy kia nhấn nhẹ trên một ô vuông, sau đó ô vuông kia liền chậm chạp đẩy ra!
Quan tài!!! Mà còn là trong suốt nữa chứ!
Cũng chính vì “quan tài” trong suốt nên Vinh Quý lúc này mới thấy rõ đồ vật bên trong, thấy rõ rồi Vinh Quý lại càng hoảng sợ.
“Thật đáng tiếc, cơ bụng sáu múi của cậu hình như không còn nữa rồi.” Cậu nghe tên người máy kia thản nhiên nói.
“Má ơi! Đây là tôi mà!” Không rảnh để ý đối phương, Vinh Quý nhào vào cỗ “quan tài” chứa thân thể của mình.
Gọi là nhìn thấy thì không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không thể gọi là nghe được, cảm giác càng giống như nằm mơ hơn.
“Cậu nói cái gì?” … Cậu muốn mở miệng nhưng mà không đợi cậu tìm được vị trí để có thể mở miệng thì “Âm thanh” của cậu đã phát ra rồi.
Được rồi, nói là “Âm thanh” cũng không đúng vì đơn giản là cậu không nghe được tiếng nói của mình.
Cậu càng khẳng định rằng mình đang nằm mơ.
Chỉ là không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, vấn đề lại tới. Lần này, cậu nghe hiểu câu hỏi của đối phương: “Câu hỏi: 1+1 =?”
“2” – Vinh Quý tức giận trả lời.
“Câu hỏi: 11 +11 +11 +11 +11 =?”
“55!” Giấc mơ này là đang đi học à? Có phải là chương trình học của bậc tiểu học không vậy!
Có điều mơ tới chương trình bậc tiểu học vẫn đỡ hơn là đại học, có trời mới biết được cậu vốn không tốt nghiệp đại học, lúc lên cấp ba có rất nhiều kiến thức cậu bắt đầu theo không kịp rồi…
Vinh Quý nghĩ như thế.
Chẳng qua không đợi cậu có thời gian vui mừng lâu một chút thì một câu hỏi khác lại tới nữa:
“Câu hỏi: 1 +11 +111 +1111 +11111 +… =?”
Má ơi! Sao lại biến thành tiết mục “Đường lên đỉnh Olympia rồi?”
Vinh Quý không lên tiếng.
Sau đó câu hỏi càng lúc càng phức tạp: từng cái từng cái đồ thị hiện ra trước mắt. Cậu không thấy cái nào quen cả, đối phương rõ ràng là “nói” tiếng Trung nhưng mà cậu không hiểu chữ nào hết!
Không khí toán học chết chóc bao trùm làm cho người ta nhức đầu cuối cùng cũng kết thúc, kế đến là môn ngoại ngữ.
Đủ loại ngôn ngữ hiếm lạ, ký hiệu kỳ cục lướt qua “mắt” cậu, lí do mà cậu còn có thể biết đó là ký hiệu ngôn ngữ là vì cậu thấy được vài chữ cái La-tinh, chỉ là nhiều chữ cái La-tinh ở phía trên lại có thêm một số ký hiệu khác, có vẻ giống ghép vần, nhưng một số ký hiệu ngôn ngữ khác cậu lại không dám chắc.
“Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm ra các món *Mãn Hán toàn tịch trong truyền thuyết không?” Đối phương lại thay đổi mục tiêu.
* Mãn Hán toàn tịch: tiệc triều đình Hán Thanh, một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép vào lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món ăn độc đáo.
“Cái gì?”
“Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm ra các món Mãn Hán toàn tịch trong truyền thuyết không?” Bởi vì Vinh Quý không trả lời nên đối phương hỏi lại lần nữa.
“Không biết.” Tôi có phải đầu bếp đâu!
“Câu hỏi: Xin hỏi có thể làm món đơn giản nhất như trứng chiên xào cà chua không?”
“Không!”
Vinh Quý vừa trả lời vừa nghĩ: mấy câu hỏi này càng lúc càng kỳ lạ à nha?
Kế tiếp lại là đủ loại câu hỏi, những câu hỏi của đối phương về cơ bản là Vinh Quý chẳng thể cho ra bất kỳ đáp án nào, sau cùng đối phương hỏi câu cuối:
“Câu hỏi: Xin hỏi cậu cho rằng mình hiểu rõ cái gì? Hoặc là, cậu cho rằng ưu điểm lớn nhất của mình là gì?”
Vinh Quý lần này không hề do dự, cậu đặc biệt thẳng thắn đưa ra câu trả lời: “Ha ha ha! Ưu điểm lớn nhất của tui đương nhiên là lớn lên có vóc người đẹp, khuôn mặt đẹp, góc độ nào nhìn cũng thấy đẹp!”
Đáp án vừa ra, âm thanh kia không còn vang lên nữa.
Sau đó cậu bị nhét vào trường luyện thi.
Nói là trường luyện thi cũng rất kỳ quái, bởi vì cậu không thể nhìn thấy cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được não của cậu bị cưỡng chế nhét vào rất nhiều thứ.
Những thứ đó ở bên trong não cậu, cậu “xem” được lại hoàn toàn không biết dùng.
Cuối cùng bị ép đến đau cả đầu, trước mắt tối sầm, cậu hoàn toàn bất tỉnh.
Chờ tới lúc cậu tỉnh lại, lúc này cậu kinh ngạc phát hiện mình có thể nhìn thấy đồ đạc rồi! Không còn là loại thị giác đầy kỳ dị lúc trước, lúc này cậu thật sự có thể nhìn thấy bằng mắt một cách rõ ràng.
Nhưng mà nếu nói “dùng con mắt” thì cũng không đúng, dù sao vẫn có cảm giác… Cậu nhìn thấy đồ vật so với bình thường có chút khác biệt. Cảm thấy nhìn thấy không phải vật thể, mà là hình ảnh, hơn nữa… Xung quanh hình như là một màu đen, cậu làm sao có thế nhìn thấy đồ vật tại một nơi tối đen như vậy chứ! Khả năng nhìn ban đêm của cậu bình thường rất kém cỏi có biết không hả… đợi một chút… Bình thường?
Cậu lảo đảo bò dậy.
Sau đó cậu “thấy” có một món đồ chơi ở trên một cái ghế rách nát… ý khoan, người máy á!??
Người máy này lớn bằng cậu, cũng không phải là loại hay thấy trong mấy bộ phim ngoài rạp, mô phỏng nhân loại, nhìn vào liền cảm giác cực kì hiện đại sang chảnh, người máy này nhìn rất là tầm thường, y như mấy món đồ chơi trẻ em phóng bự lên.
Vinh Quý ngẩn người.
“Chào cậu, may mắn là cậu được kích hoạt trước khi nguồn năng lượng cạn sạch. Nhưng có một tin xấu, trước khi cậu tiếp nhận được mọi tri thức thì máy móc đã ngừng hoạt động.” Ế! Người máy này có thể nói chuyện được á?!
Vinh Quý ngơ ngác, rất nhanh, cậu nhớ tới tình huống đi học quái dị trước đó.
“À… Với tui thì tin này cũng không tệ lắm……” Cậu ghét nhất là đi học……
Mà đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra là mình đang nói một thứ ngôn ngữ không quen thuộc chút xíu nào hết!
Nhưng cái này còn chưa phải là điều đáng sợ nhất…
Giọng của cậu đâu rồi? Cái này không phải là giọng nói của cậu! Nó rõ ràng là tiếng động kỳ quái của kim loại cơ mà!!!
Người máy kia lại “nói”: “Ngôn ngữ hệ thống của cậu lúc ban đầu xưa quá mức rồi, nên tôi tiến hành cập nhật ngôn ngữ hiện đại nhất cho cậu.”
“Nó rất là bình thường.” Đối phương nói.
“Nè, nó không bình thường chút nào hết đó!!!” Dù trong nội tâm đang gào thét giằng xé dữ dội thì khi nói ra, cái loại âm thanh này y như tiếng kim loại, cực kỳ bình thản, không biểu hiện chút xíu cảm xúc nào ra hết á.
“Cũng phải, đúng là không bình thường.” Người máy kia gật đầu.
“Con chip nhỏ như vậy nên chỉ có thể rót vào một loại ngôn ngữ hệ thống, tôi chưa từng thấy thứ nào giống như cậu.”
Vinh Quý: …
Những lời này cậu nghe hiểu, đây là nói đầu óc cậu không tốt chứ gì.
Người máy này thực sự rất độc miệng.
Muốn trề môi nhưng lại không làm được, cúi đầu nhìn nhìn, Vinh Quý phát hiện cánh tay của mình được thay thế bởi một cánh tay kim loại đơn sơ.
Cậu sửng sốt, lại nhìn bụng của mình, chân của mình… Không cần nhìn nữa, không cần soi gương cậu cũng biết mình bây giờ giống y như đúc tên người máy đối diện kia!
“Tôi… cơ bụng sáu múi của tôi đâu?” Cuối cùng, Vinh Quý dùng âm thanh y hệt tiếng kim loại hét thảm.
“Cơ bụng sáu múi của cậu có lẽ là ở chỗ này.” Có trời mới biết Vinh Quý căn bản không muốn có câu trả lời, nhưng mà người máy trước mặt lại thật sự từ trên ghế nhảy xuống, chỉ chỉ phía trước và nói ra.
Theo hướng chỉ ngón tay của đối phương nhìn qua, Vinh Quý lúc này mới nhìn thấy, đúng là có tường, trên tường là rậm rạp chằng chịt ô vuông, từng ô vuông đều có khóa, cậu nhìn thấy tên người máy kia nhấn nhẹ trên một ô vuông, sau đó ô vuông kia liền chậm chạp đẩy ra!
Quan tài!!! Mà còn là trong suốt nữa chứ!
Cũng chính vì “quan tài” trong suốt nên Vinh Quý lúc này mới thấy rõ đồ vật bên trong, thấy rõ rồi Vinh Quý lại càng hoảng sợ.
“Thật đáng tiếc, cơ bụng sáu múi của cậu hình như không còn nữa rồi.” Cậu nghe tên người máy kia thản nhiên nói.
“Má ơi! Đây là tôi mà!” Không rảnh để ý đối phương, Vinh Quý nhào vào cỗ “quan tài” chứa thân thể của mình.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tang