Ngày Về
Chương 18-1
Đỗ Nhược Hành lạnh lùng, không cử động. Cô xoay người muốn đi nhưng lại bị Chu Đề bắt được vạt áo.
Cô gái nhỏ ngửa mặt nhìn Đỗ Nhược Hành, mang theo chút bịn rịn quyến luyến: "Mẹ, con thực sự rất yêu mẹ a."
Đỗ Nhược Hành cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt con gái, không ngại phiến toái, dù có nói đi nói lại trăm lần cũng vẫn sẽ đáp mẹ cũng rất yêu con. Chu Đề vẫn không buông tay, cố chấp lại hỏi: "Còn ba thì sao? Ba cũng rất yêu mẹ."
Đỗ Nhược Hành dừng lại một lát, dịu dàng trả lời: "Mẹ cũng đã từng cũng rất yêu ba con."
(Đau lòng chưa anh Chu???)
*****
Sau hai giờ đến thành phố S, Đỗ Nhược Hành trực tiếp từ sân bay về khách sạn Cảnh Mạn. Trong hành lang khách thưa thớt, Uông Phỉ Phỉ đang cùng Tiểu Diệp hưng phấn bát quái, ngay cả một vị khách nhân trẻ tuổi ho nhẹ một tiếng cũng không nghe thấy. Đỗ Nhược Hành đi nhanh tới, thay hai người xử lý giải quyết công việc, lúc đưa mắt nhìn khách rời đi Uông Phỉ Phỉ lại níu lại tay áo của Đỗ Nhược Hành hưng phấn nói: "Chị Nhược Hành, chị hôm nay mới về đúng là đáng tiếc, không được xem kịch hay, sáng hôm nay trong cuộc họp giao ban Ngô quản lý của Bộ phận Tài vụ bị Khang tổng mắng đến nỗi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được!"
Đỗ Nhược Hành im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy cánh tay cô. Đợi đến lúc Uông Phỉ Phỉ rốt cuộc ngượng ngùng đem đầu ngón tay buông ra, Đỗ Nhược Hành mới mở miệng: "Em theo chị lên lầu, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện một chút."
Hai mươi phút sau, Uông Phỉ Phỉ vác một khuôn mặt trắng xanh như tờ giấy đi ra từ phòng làm việc, Đỗ Nhược Hành đi xuống lầu kiểm tra phòng vệ sinh cho khách, nghe hai phục vụ đứng ở trong góc cũng đang hưng phấn bừng bừng bát quái. Âm thanh còn không nhỏ, đại khái không có phòng bị cô nghỉ phép nhưng lạisớm quay lại như vậy: "Quản lí Ngô lần này nhất định nguy rồi. Những năm nay, ông ta đã ăn bao nhiêu hoa hồng, đoán chừng toàn bộ đều dành đi nuôi tiểu tình nhân thôi. Cậu xem trước kia ông ta làm mưa làm gió, ngay cả Tiền Tổng giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở. Kết quả Tổng giám đốc mới nhậm chức mấy ngày nay liền tra ngay đến mấy vụ làm ăn mờ ám của Phòng Tài vụ, hành động như thế ngay cả chúng ta cũng nhìn ra được, đây không phải là muốn thay người thì còn là gì."
"Mà hình như ông ta đã ký hợp đồng cả đời với khách sạn hay sao ấy. Nhưng mà cứ bị trên chèn ép như vậy còn có thể chống đỡ được sao? Ngộ nhỡ không chịu được mà phá vỡ hợp đồng chạy mất, nhưng tiếng xấu này sẽ lưu lại mãi, sau này vẫn còn có nơi nào muốn thuê ông ta."
"Nghe nói là lúc trước ông ta đã đắc tội Tổng giám đốc, đi khắp nơi nói Tổng giám đốc là con riêng, hiện tại mới gặp phải loại kết cục này. Tổng giám đốc mới nhậm chức có mấy ngày, chắc cũng không muốn làm rùm beng chuyện lên nhưng lão Ngô kia đúng là không biết trời cao đất dày, đi khắp nơi phao tin Tổng giám đốc thực sự không phải là Khang nhị công tử gì, chỉ là con trai của tình nhân sinh ra, anh ta từ trước đến nay vẫn ở nước ngoài nên không ai biết thôi. Sau này anh ta trở về nước, cùng anh trai đấu đá giành tài sản một phen, đáng tiếc cuối cùng thất bại, mới phải chạy tới thành phố S."
Đỗ Nhược Hành hắng giọng một cái, chung quanh lập tức an tĩnh. Một lát sau, hai cô gái phục vụ từ sau khe cửa chạy vội ra. Đỗ Nhược Hành lạnh giọng hỏi: "Tháng này thảm đã giặt sạch chưa? Khung ảnh trên vách hành lang đã có một tầng bụi mỏng tại sao không đánh quét? Còn có phòng 1203 thiếu bút, người nào chịu trách nhiệm? Tại sao không bổ sung?"
Nửa giờ sau, Đỗ Nhược Hành cầm báo cáo lên phòng Tổng giám đốc, Khang Thần đang chơi trò chơi trên máy tính, sau khi nhìn thấy cô thì bày ra tư thế ngồi rất có vẻ, cười hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Đỗ Nhược Hành trực tiếp phủ nhận: "Không có."
Khang Thần cẩn thận nghiên cứu sắc mặt cô, sau đó nói không đúng, tâm tình em đang hoàn toàn không tốt.
Đỗ Nhược Hành nghiêng người, nói nếu như không có việc gì khác tôi ra đi trước. Khang Thần vội vàng gọi cô: "Làm gì mà gấp như vậy. Tối hôm nay có rảnh không, chúng ta cùng đi xem phim, như thế nào?"
"Xem phim gì?"
"Chiến tranh giữa những vì sao phần mới nhất, cái khác là một bộ phim điện ảnh về tình yêu. Em muốn xem phim nào?"
Cuối cùng hai người quyết định xem Chiến tranh giữa những vì sao, lại tiếp tục thảo luận địa điểm tối nay cùng ăn tối. Lúc thảo luận vẻ mặt hai bên đều rất trịnh trọng, không giống như đang hẹn hò mà giống như là đối tác hợp tác gặp gỡ bàn chuyện làm ăn. Đến cuối cùng, Khang Thần không nhịn được chống cằm nhìn cô cười cười: "Đến tột cùng là người nào chọc em, khiến tâm tình em tệ như vậy?"
Đỗ Nhược Hành vẫn nói không có. Vì để tránh Khang Thần truy hỏi nữa, cô quyết định chuyển đề tài: "Nghe nói cuộc họp giao ban sáng nay, Ngô Nghĩa Dũng bị Tổng giám đốc phê bình một trận không ngẩng mặt lên nổi."
"Nghe ai nói?"
"Khang tổng, tôi không thể vì ngài mà bán đứng quần chúng được."
Khang Thần khẽ mỉm cười: "Vậy phiền em quay lại nói với quần chúng là Khang tổng của bọn họ không hy vọng tầng lớp Quản lý bậc trung của khách sạn tồn tại người không có phẩm chất đạo đức tốt."
Không nói rõ là ai mà ai cũng biết là ai.
Lúc Đỗ Nhược Hành đi ra khỏi phòng làm việc của Khang Thần, tất cả mọi nhân viên trong khách sạn ai cũng muốn hóng hớt xem có phải cô và Khang Thần đã nói chuyện về kết cục cuối cùng dành cho quản lý Ngô hay không nhưng Đỗ Nhược Hành không bàn về chuyện đó. Trở lại phòng làm việc, cô nhìn điện thoại di động suy tư một lát, suy nghĩ nên gọi một cuộc điện thoại về Chu gia. Vốn suy tính bây giờ là bốn giờ chiều, chắc Chu Yến Cầm sẽ không ở nhà. Nhưng chờ bên kia vừa tiếp thông, vang lên là âm thanh trầm ấm quen thuộc alo một tiếng.
Đỗ Nhược Hành trầm mặc chốc lát, mới nói tôi về đến thành phố S rồi.
Chu Yến Cầm ừ một tiếng, giọng bình tĩnh nghe không ra cảm xúc, chỉ đơn giản nói: "Chú ý nghỉ ngơi."
Nói xong hai người cúp điện thoại.
Đến buổi tối, Đỗ Nhược Hành cùng Khang Thần đi xem phim. Hai người xếp hàng mua vé, trái phải trước sau đều là những cặp tình nhân còn nhỏ tuổi. Khang Thần mua cho Đỗ Nhược Hành một bịch bỏng ngô, hai người đứng ở bên ngoài chờ mở phòng chiếu, Khang Thần chỉ dùng năm câu đã giới thiệu xong nội dung của hai phần trước bộ phim Chiến tranh giữa những vì sao cho cô nghe. Sau khi vào phòng chiếu, hai người xúm lại suy đoán tình huống phát triển của bộ phim, tình tiết nhân vật phản diện chết cũng như hắn ta chết như thế nào đều bị Khang Thần đoán rất chuẩn.
Đỗ Nhược Hành đã thật lâu không xem phim chiếu rạp vui vẻ như vậy. Thậm chí là đã rất lâu rồi cô không tới rạp chiếu phim. Chu Yến Cầm từ mười năm trước đã có thói quen giống như một lão già, hắn sùng bái hám lợi, đối với mấy hình thức giải trí như phim ảnh ca nhạc, anh ta chẳngbao giờ thèm ngó tới. Khi đó nếu như Đỗ Nhược Hành kì kèo muốn đi xem phim, mặc dù Chu Yến Cầm không tình nguyện nhưng cũng sẽ đồng ý, nhưng mỗi một lần xem đều là một lần ngủ giữa chừng, nghĩ cũng đừng nghĩ cùng anh ta thảo luận tình tiết phim. Sau khi hai người trở về thành phố T, trong nhà thậm chí còn có một phòng dành riêng cho việc chiếu phim, Đỗ Nhược Hành lại không bước chân vào lần nào. Ngược lại thỉnh thoảng Chu Yến Cầm nhớ tới sẽ lôi kéo cô vào cùng nhau xem, nhưng Đỗ Nhược Hành lúc ấy lại không muốn xem phim cùng anh ta cho nên đều cự tuyệt.
Vì vậy Đỗ Nhược Hành lâu lắm rồi mới có cảm xúc tuyệt vời như vậy, phập phồng theo từng cảnh trên màn ảnh cho đến lúc kết thúc. Trong tay cô còn ôm nửa bịch bỏng ngô chưa ăn xong, trao đổi cùng Khang Thần từ đầu đến cuối rất vui vẻ. Hai người cùng một chỗ, mặc kệ là ngoại hình hay là đề tài nói chuyện đều rất ăn ý, rất nhiều người qua đường cố ý nhìn vào họ, ánh mắt của những người đó thể hiện rõ sự hâm mộ với đôi tình nhân kia.
Thời điểm Đỗ Nhược Hành cùng Khang Thần xuống bãi đậu xe liền gặp người quen. Thật ra thì người kia cũng không hẳn là quen thuộc, cũng chỉ có duyên gặp nhau vài lần. Đối phương một bộ yểu điệu tư thái, thướt tha đi về bãi đỗ xe giống như hai người. Đỗ Nhược Hành đã thấy người con gái kia, người kia chắc chắn cũng đã nhìn thấy cô, có muốn tránh cũng không được nên cô quyết định đứng chờ cô ta đi tới chào hỏi một tiếng.
Đối phương đến gần, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tóc dài xõa vai, đôi môi đỏ mọng đôi mắt cũng rất đẹp. Đôi mắt của cô ta đảo qua Khang Thần và Đỗ Nhược Hành, mỉm cười: "Đỗ tiểu thư, trùng hợp gặp mặt a.”
"Đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu không gặp." Đối phương nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ lần trước gặp mặt có lẽ là tầm hai năm rưỡi hay ba năm gì đó nhỉ."
Đỗ Nhược Hành chỉ mỉm cười, cũng không gật đầu. Cô ta nhớ không chính xác lần cuối cùng hai người gặp mặt. Trên thực tế, hai năm trước hai người cũng gặp mặt một lần, nhưng đại khái chỉ có Đỗ Nhược Hành chú ý. Lần đó là lần mà công ty mà Đỗ Nhược Hành làm việc trước kia tổ chức dã ngoại câu cá biển, lại vô tình đụng phải đoàn của Chu Yến Cầm. Bọn họ cũng tổ chức một bữa tiệc gì đó trên chiếc du thuyền thượng hạng, mỗi người đều quần áo sang trọng, hơn nữa mỗi người đàn ông đều có một mĩ nhân như hoa như ngọc bám vào khuỷu tay.
"Nghe nói Đỗ tiểu thư bây giờ đang là quản lý ở một khách sạn năm sao. Không biết là ở đâu vậy?"
"Khách sạn Cảnh Mạn."
"Ở khu nào ấy nhỉ?"
"Khu Đông Hồ."
Đối phương nhẹ nhàng a một tiếng: "Vậy thì đúng là quá tốt. Lần này tôi tới thành phố S mở thị trường, chủ quản ở địa phương cũng đặt khách sạn ở khu Đông Hồ nhưng cơ sở vật chất cũng như năng lực phục vụ ở đó thực sự rất kém, tôi đang muốn chuyển khách sạn đây, không biết quý khách sạn có hoan nghênh tôi không nha?"
Đỗ Nhược Hành cười đến dịu dàng: "Dĩ nhiên hoan nghênh."
Hai người lại hàn huyên mấy câu, sau đó mỗi người đi mỗi hướng. Đỗ Nhược Hành nhìn từ xa thấy đối phương đứng ở bên xe gọi điện thoại, bộ dáng rất xinh đẹp.
Khang Thần ở một bên lên tiếng: "Bạn bè của em ở thành phố T sao?"
Đỗ Nhược Hành trầm mặc một hồi: "Bạn của chồng trước."
Cô gái nhỏ ngửa mặt nhìn Đỗ Nhược Hành, mang theo chút bịn rịn quyến luyến: "Mẹ, con thực sự rất yêu mẹ a."
Đỗ Nhược Hành cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt con gái, không ngại phiến toái, dù có nói đi nói lại trăm lần cũng vẫn sẽ đáp mẹ cũng rất yêu con. Chu Đề vẫn không buông tay, cố chấp lại hỏi: "Còn ba thì sao? Ba cũng rất yêu mẹ."
Đỗ Nhược Hành dừng lại một lát, dịu dàng trả lời: "Mẹ cũng đã từng cũng rất yêu ba con."
(Đau lòng chưa anh Chu???)
*****
Sau hai giờ đến thành phố S, Đỗ Nhược Hành trực tiếp từ sân bay về khách sạn Cảnh Mạn. Trong hành lang khách thưa thớt, Uông Phỉ Phỉ đang cùng Tiểu Diệp hưng phấn bát quái, ngay cả một vị khách nhân trẻ tuổi ho nhẹ một tiếng cũng không nghe thấy. Đỗ Nhược Hành đi nhanh tới, thay hai người xử lý giải quyết công việc, lúc đưa mắt nhìn khách rời đi Uông Phỉ Phỉ lại níu lại tay áo của Đỗ Nhược Hành hưng phấn nói: "Chị Nhược Hành, chị hôm nay mới về đúng là đáng tiếc, không được xem kịch hay, sáng hôm nay trong cuộc họp giao ban Ngô quản lý của Bộ phận Tài vụ bị Khang tổng mắng đến nỗi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được!"
Đỗ Nhược Hành im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy cánh tay cô. Đợi đến lúc Uông Phỉ Phỉ rốt cuộc ngượng ngùng đem đầu ngón tay buông ra, Đỗ Nhược Hành mới mở miệng: "Em theo chị lên lầu, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện một chút."
Hai mươi phút sau, Uông Phỉ Phỉ vác một khuôn mặt trắng xanh như tờ giấy đi ra từ phòng làm việc, Đỗ Nhược Hành đi xuống lầu kiểm tra phòng vệ sinh cho khách, nghe hai phục vụ đứng ở trong góc cũng đang hưng phấn bừng bừng bát quái. Âm thanh còn không nhỏ, đại khái không có phòng bị cô nghỉ phép nhưng lạisớm quay lại như vậy: "Quản lí Ngô lần này nhất định nguy rồi. Những năm nay, ông ta đã ăn bao nhiêu hoa hồng, đoán chừng toàn bộ đều dành đi nuôi tiểu tình nhân thôi. Cậu xem trước kia ông ta làm mưa làm gió, ngay cả Tiền Tổng giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở. Kết quả Tổng giám đốc mới nhậm chức mấy ngày nay liền tra ngay đến mấy vụ làm ăn mờ ám của Phòng Tài vụ, hành động như thế ngay cả chúng ta cũng nhìn ra được, đây không phải là muốn thay người thì còn là gì."
"Mà hình như ông ta đã ký hợp đồng cả đời với khách sạn hay sao ấy. Nhưng mà cứ bị trên chèn ép như vậy còn có thể chống đỡ được sao? Ngộ nhỡ không chịu được mà phá vỡ hợp đồng chạy mất, nhưng tiếng xấu này sẽ lưu lại mãi, sau này vẫn còn có nơi nào muốn thuê ông ta."
"Nghe nói là lúc trước ông ta đã đắc tội Tổng giám đốc, đi khắp nơi nói Tổng giám đốc là con riêng, hiện tại mới gặp phải loại kết cục này. Tổng giám đốc mới nhậm chức có mấy ngày, chắc cũng không muốn làm rùm beng chuyện lên nhưng lão Ngô kia đúng là không biết trời cao đất dày, đi khắp nơi phao tin Tổng giám đốc thực sự không phải là Khang nhị công tử gì, chỉ là con trai của tình nhân sinh ra, anh ta từ trước đến nay vẫn ở nước ngoài nên không ai biết thôi. Sau này anh ta trở về nước, cùng anh trai đấu đá giành tài sản một phen, đáng tiếc cuối cùng thất bại, mới phải chạy tới thành phố S."
Đỗ Nhược Hành hắng giọng một cái, chung quanh lập tức an tĩnh. Một lát sau, hai cô gái phục vụ từ sau khe cửa chạy vội ra. Đỗ Nhược Hành lạnh giọng hỏi: "Tháng này thảm đã giặt sạch chưa? Khung ảnh trên vách hành lang đã có một tầng bụi mỏng tại sao không đánh quét? Còn có phòng 1203 thiếu bút, người nào chịu trách nhiệm? Tại sao không bổ sung?"
Nửa giờ sau, Đỗ Nhược Hành cầm báo cáo lên phòng Tổng giám đốc, Khang Thần đang chơi trò chơi trên máy tính, sau khi nhìn thấy cô thì bày ra tư thế ngồi rất có vẻ, cười hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Đỗ Nhược Hành trực tiếp phủ nhận: "Không có."
Khang Thần cẩn thận nghiên cứu sắc mặt cô, sau đó nói không đúng, tâm tình em đang hoàn toàn không tốt.
Đỗ Nhược Hành nghiêng người, nói nếu như không có việc gì khác tôi ra đi trước. Khang Thần vội vàng gọi cô: "Làm gì mà gấp như vậy. Tối hôm nay có rảnh không, chúng ta cùng đi xem phim, như thế nào?"
"Xem phim gì?"
"Chiến tranh giữa những vì sao phần mới nhất, cái khác là một bộ phim điện ảnh về tình yêu. Em muốn xem phim nào?"
Cuối cùng hai người quyết định xem Chiến tranh giữa những vì sao, lại tiếp tục thảo luận địa điểm tối nay cùng ăn tối. Lúc thảo luận vẻ mặt hai bên đều rất trịnh trọng, không giống như đang hẹn hò mà giống như là đối tác hợp tác gặp gỡ bàn chuyện làm ăn. Đến cuối cùng, Khang Thần không nhịn được chống cằm nhìn cô cười cười: "Đến tột cùng là người nào chọc em, khiến tâm tình em tệ như vậy?"
Đỗ Nhược Hành vẫn nói không có. Vì để tránh Khang Thần truy hỏi nữa, cô quyết định chuyển đề tài: "Nghe nói cuộc họp giao ban sáng nay, Ngô Nghĩa Dũng bị Tổng giám đốc phê bình một trận không ngẩng mặt lên nổi."
"Nghe ai nói?"
"Khang tổng, tôi không thể vì ngài mà bán đứng quần chúng được."
Khang Thần khẽ mỉm cười: "Vậy phiền em quay lại nói với quần chúng là Khang tổng của bọn họ không hy vọng tầng lớp Quản lý bậc trung của khách sạn tồn tại người không có phẩm chất đạo đức tốt."
Không nói rõ là ai mà ai cũng biết là ai.
Lúc Đỗ Nhược Hành đi ra khỏi phòng làm việc của Khang Thần, tất cả mọi nhân viên trong khách sạn ai cũng muốn hóng hớt xem có phải cô và Khang Thần đã nói chuyện về kết cục cuối cùng dành cho quản lý Ngô hay không nhưng Đỗ Nhược Hành không bàn về chuyện đó. Trở lại phòng làm việc, cô nhìn điện thoại di động suy tư một lát, suy nghĩ nên gọi một cuộc điện thoại về Chu gia. Vốn suy tính bây giờ là bốn giờ chiều, chắc Chu Yến Cầm sẽ không ở nhà. Nhưng chờ bên kia vừa tiếp thông, vang lên là âm thanh trầm ấm quen thuộc alo một tiếng.
Đỗ Nhược Hành trầm mặc chốc lát, mới nói tôi về đến thành phố S rồi.
Chu Yến Cầm ừ một tiếng, giọng bình tĩnh nghe không ra cảm xúc, chỉ đơn giản nói: "Chú ý nghỉ ngơi."
Nói xong hai người cúp điện thoại.
Đến buổi tối, Đỗ Nhược Hành cùng Khang Thần đi xem phim. Hai người xếp hàng mua vé, trái phải trước sau đều là những cặp tình nhân còn nhỏ tuổi. Khang Thần mua cho Đỗ Nhược Hành một bịch bỏng ngô, hai người đứng ở bên ngoài chờ mở phòng chiếu, Khang Thần chỉ dùng năm câu đã giới thiệu xong nội dung của hai phần trước bộ phim Chiến tranh giữa những vì sao cho cô nghe. Sau khi vào phòng chiếu, hai người xúm lại suy đoán tình huống phát triển của bộ phim, tình tiết nhân vật phản diện chết cũng như hắn ta chết như thế nào đều bị Khang Thần đoán rất chuẩn.
Đỗ Nhược Hành đã thật lâu không xem phim chiếu rạp vui vẻ như vậy. Thậm chí là đã rất lâu rồi cô không tới rạp chiếu phim. Chu Yến Cầm từ mười năm trước đã có thói quen giống như một lão già, hắn sùng bái hám lợi, đối với mấy hình thức giải trí như phim ảnh ca nhạc, anh ta chẳngbao giờ thèm ngó tới. Khi đó nếu như Đỗ Nhược Hành kì kèo muốn đi xem phim, mặc dù Chu Yến Cầm không tình nguyện nhưng cũng sẽ đồng ý, nhưng mỗi một lần xem đều là một lần ngủ giữa chừng, nghĩ cũng đừng nghĩ cùng anh ta thảo luận tình tiết phim. Sau khi hai người trở về thành phố T, trong nhà thậm chí còn có một phòng dành riêng cho việc chiếu phim, Đỗ Nhược Hành lại không bước chân vào lần nào. Ngược lại thỉnh thoảng Chu Yến Cầm nhớ tới sẽ lôi kéo cô vào cùng nhau xem, nhưng Đỗ Nhược Hành lúc ấy lại không muốn xem phim cùng anh ta cho nên đều cự tuyệt.
Vì vậy Đỗ Nhược Hành lâu lắm rồi mới có cảm xúc tuyệt vời như vậy, phập phồng theo từng cảnh trên màn ảnh cho đến lúc kết thúc. Trong tay cô còn ôm nửa bịch bỏng ngô chưa ăn xong, trao đổi cùng Khang Thần từ đầu đến cuối rất vui vẻ. Hai người cùng một chỗ, mặc kệ là ngoại hình hay là đề tài nói chuyện đều rất ăn ý, rất nhiều người qua đường cố ý nhìn vào họ, ánh mắt của những người đó thể hiện rõ sự hâm mộ với đôi tình nhân kia.
Thời điểm Đỗ Nhược Hành cùng Khang Thần xuống bãi đậu xe liền gặp người quen. Thật ra thì người kia cũng không hẳn là quen thuộc, cũng chỉ có duyên gặp nhau vài lần. Đối phương một bộ yểu điệu tư thái, thướt tha đi về bãi đỗ xe giống như hai người. Đỗ Nhược Hành đã thấy người con gái kia, người kia chắc chắn cũng đã nhìn thấy cô, có muốn tránh cũng không được nên cô quyết định đứng chờ cô ta đi tới chào hỏi một tiếng.
Đối phương đến gần, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tóc dài xõa vai, đôi môi đỏ mọng đôi mắt cũng rất đẹp. Đôi mắt của cô ta đảo qua Khang Thần và Đỗ Nhược Hành, mỉm cười: "Đỗ tiểu thư, trùng hợp gặp mặt a.”
"Đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu không gặp." Đối phương nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ lần trước gặp mặt có lẽ là tầm hai năm rưỡi hay ba năm gì đó nhỉ."
Đỗ Nhược Hành chỉ mỉm cười, cũng không gật đầu. Cô ta nhớ không chính xác lần cuối cùng hai người gặp mặt. Trên thực tế, hai năm trước hai người cũng gặp mặt một lần, nhưng đại khái chỉ có Đỗ Nhược Hành chú ý. Lần đó là lần mà công ty mà Đỗ Nhược Hành làm việc trước kia tổ chức dã ngoại câu cá biển, lại vô tình đụng phải đoàn của Chu Yến Cầm. Bọn họ cũng tổ chức một bữa tiệc gì đó trên chiếc du thuyền thượng hạng, mỗi người đều quần áo sang trọng, hơn nữa mỗi người đàn ông đều có một mĩ nhân như hoa như ngọc bám vào khuỷu tay.
"Nghe nói Đỗ tiểu thư bây giờ đang là quản lý ở một khách sạn năm sao. Không biết là ở đâu vậy?"
"Khách sạn Cảnh Mạn."
"Ở khu nào ấy nhỉ?"
"Khu Đông Hồ."
Đối phương nhẹ nhàng a một tiếng: "Vậy thì đúng là quá tốt. Lần này tôi tới thành phố S mở thị trường, chủ quản ở địa phương cũng đặt khách sạn ở khu Đông Hồ nhưng cơ sở vật chất cũng như năng lực phục vụ ở đó thực sự rất kém, tôi đang muốn chuyển khách sạn đây, không biết quý khách sạn có hoan nghênh tôi không nha?"
Đỗ Nhược Hành cười đến dịu dàng: "Dĩ nhiên hoan nghênh."
Hai người lại hàn huyên mấy câu, sau đó mỗi người đi mỗi hướng. Đỗ Nhược Hành nhìn từ xa thấy đối phương đứng ở bên xe gọi điện thoại, bộ dáng rất xinh đẹp.
Khang Thần ở một bên lên tiếng: "Bạn bè của em ở thành phố T sao?"
Đỗ Nhược Hành trầm mặc một hồi: "Bạn của chồng trước."
Tác giả :
Chiết Hỏa Nhất Hạ