Ngày Trôi Về Phía Cũ
Chương 39: Một số nhận xét
Đó là hơi thở của cảm xúc, nhưng là những cảm xúc có lý trí, có một chút triết lý pha lẫn những định lượng của không gian, thành ra tác giả chẳng cần gắng gượng để buộc ngôn từ vào cảm xúc, mà cứ để nó tự lên tiếng. Chẳng thấy sự hiện hữu rõ ràng nào của những vai vế trong tình yêu. Tác giả là anh, hay là em đã không còn quan trọng. Chỉ còn bắt gặp những tiếng lòng rất thật, cứ hòa quyện, rồi tách rời, đan xen và u uẩn. Tác phẩm cuối cùng chính là những lát cắt của tình yêu với đủ mọi hình dáng, cung bậc và tác giả đã khép lại trong sự vô thức, bình yên như chính bản chất của nó.
[Trần Trọng Tú – Thư ký Tòa soạn Báo Nhịp cầu Đầu tư]
Quen em một thời gian dài đủ để biết đây là một anh chàng đa sầu đa cảm, nhưng điều giấu mọi cảm xúc trong nụ cười tươi rói và điệu bộ như muốn níu hoài tuổi thơ. Một người vô cùng nhạy cảm như em chỉ mượn giấy bút để trút nỗi lòng, dù xung quanh nhiều bạn bè thân thiết, kỳ thực rất cô đơn. Sự nhạy cảm trời phú đó giúp em có thể tuôn câu chữ với những từ ngữ diễn tả nỗi lòng chính xác đến không ngờ, ít cậu trai hai mươi lăm tuổi nào có được. Nếu những cảm xúc trong tuyển tập này là những gì em đã trải qua, tôi cũng thấy em có diễm phúc nếm trải đủ mọi cung độ yêu thương hờn giận. Nhưng đâu đó cũng có chút âu lo cho một người cả tin, cả nghĩ, nhiệt thành và nhạy cảm – lại là nhạy cảm – đến bao giờ em mới bớt đau?
[Nguyễn Thị Diệu Minh – Trưởng ban Biên tập Tạp chí Her World]
Đời người kỳ thực rất ngắn, nhưng vì có Kỷ niệm nên mới phải trải dài mãi ra… Con người ta bị “ghiền”, bị say sưa, bị mê đắm Kỷ niệm, riết rồi thấy cái gì ở hiện tại cũng hao hao mang dáng dấp của ngày cũ – người xưa.
Chợt nhận ra có những điều cố xóa cũng chẳng thể quên. Vô thưởng vô phạt đến mức, chỉ bất giác bắt gặp một nụ cười, một giọng nói tựa hồ thân quen, là trái tim đã đập rộn ràng và đầu óc quay mòng trở lại những năm tháng đâu đâu.
Nhưng quay về chỉ thấy ký ức bạc màu, kỷ niệm nát nhàu và hình ảnh “ai đó” đã phong rêu xanh xác từ lâu. Ngày xưa “vườn không nhà trống” vậy đó, mà hiện tại vẫn khẽ nhắc nhớ như thể chưa một lần buông tay…
[Phế phẩm ký ức]
Cảm ơn người thứ ba trong cuộc tình của hai chúng ta, để anh và em hiểu được rằng đã không còn khái niệm duy nhất trong nhau, đã không còn những tin nhắn cuối cùng vỗ về riêng giấc ngủ hay nỗi nhớ chỉ dành cho một nơi chốn đi về quen thuộc.
[Đôi lúc phải cảm ơn người thứ ba]
HẾT.
[Trần Trọng Tú – Thư ký Tòa soạn Báo Nhịp cầu Đầu tư]
Quen em một thời gian dài đủ để biết đây là một anh chàng đa sầu đa cảm, nhưng điều giấu mọi cảm xúc trong nụ cười tươi rói và điệu bộ như muốn níu hoài tuổi thơ. Một người vô cùng nhạy cảm như em chỉ mượn giấy bút để trút nỗi lòng, dù xung quanh nhiều bạn bè thân thiết, kỳ thực rất cô đơn. Sự nhạy cảm trời phú đó giúp em có thể tuôn câu chữ với những từ ngữ diễn tả nỗi lòng chính xác đến không ngờ, ít cậu trai hai mươi lăm tuổi nào có được. Nếu những cảm xúc trong tuyển tập này là những gì em đã trải qua, tôi cũng thấy em có diễm phúc nếm trải đủ mọi cung độ yêu thương hờn giận. Nhưng đâu đó cũng có chút âu lo cho một người cả tin, cả nghĩ, nhiệt thành và nhạy cảm – lại là nhạy cảm – đến bao giờ em mới bớt đau?
[Nguyễn Thị Diệu Minh – Trưởng ban Biên tập Tạp chí Her World]
Đời người kỳ thực rất ngắn, nhưng vì có Kỷ niệm nên mới phải trải dài mãi ra… Con người ta bị “ghiền”, bị say sưa, bị mê đắm Kỷ niệm, riết rồi thấy cái gì ở hiện tại cũng hao hao mang dáng dấp của ngày cũ – người xưa.
Chợt nhận ra có những điều cố xóa cũng chẳng thể quên. Vô thưởng vô phạt đến mức, chỉ bất giác bắt gặp một nụ cười, một giọng nói tựa hồ thân quen, là trái tim đã đập rộn ràng và đầu óc quay mòng trở lại những năm tháng đâu đâu.
Nhưng quay về chỉ thấy ký ức bạc màu, kỷ niệm nát nhàu và hình ảnh “ai đó” đã phong rêu xanh xác từ lâu. Ngày xưa “vườn không nhà trống” vậy đó, mà hiện tại vẫn khẽ nhắc nhớ như thể chưa một lần buông tay…
[Phế phẩm ký ức]
Cảm ơn người thứ ba trong cuộc tình của hai chúng ta, để anh và em hiểu được rằng đã không còn khái niệm duy nhất trong nhau, đã không còn những tin nhắn cuối cùng vỗ về riêng giấc ngủ hay nỗi nhớ chỉ dành cho một nơi chốn đi về quen thuộc.
[Đôi lúc phải cảm ơn người thứ ba]
HẾT.
Tác giả :
Anh Khang