Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 62
Vệ Ngật Chi liên tiếp mấy ngày không được thấy Tạ Thù, càng hoài niệm những tháng này ở quận Vũ Lăng, mà càng nhớ lại càng muốn gặp nàng, nhưng dạo này Tạ Thù như có ý tránh mặt hắn, ngay cả một cơ hội cũng không có.
Chỉ vài ngày, Tạ Thù đã xác định tội danh của Tư Mã Thích, đưa ông ta tới Đoạn đầu đài, lại theo lời dặn dò của Hoàng đế, tự mình đi tới giám sát. Cuối cùng thì Vệ Ngật Chi cũng coi như tóm được cơ hội, cũng tới hiện trường giám sát.
Vốn chỉ một mình Tạ Thù ở đó, dân chúng đứng xem cũng thấy bình thường, nhưng hắn vừa xuất hiện thì tất cả náo loạn hẳn lên.
Thừa tướng quá kiêu ngạp, giết người rồi còn muốn dằn mặt Vũ Lăng vương! Hiền vương đáng thương, chắc chắn bị Thừa tướng áp bức rất thê thảm!
Nhìn cặp đôi đẹp ngời ngời như vậy, có nhiều dân chúng suy nghĩ không thuần khiết đã tưởng tượng ra không ít cảnh ….
Dưới ánh mắt thương cảm của dân chúng, Vệ Ngật Chi đi tới đài giám sát, trực tiếp xua tay đuổi viên quan ngồi bên cạnh Tạ Thù ra.
Tạ Thù dùng cây quạt che ánh mặt trời, trên thực tế là để chắn tầm mắt hắn: “Chàng đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.”
Vệ Ngật Chi đàng hoàng trịnh trọng nói: “Bản vương đến cùng Tạ tướng giám sát, Tạ tướng mau ra tay đi, bản vương cũng rất bận, không có nhiều thời gian ở đây đâu.”
“…” Tạ Thù lườm hắn, chàng cứ giả vờ đi.
Giờ Ngọ ba khắc vừa tới, Tư Mã Thích cùng gia quyến bị đưa lên Đoạn đầu đài, dân chúng ầm ĩ chửi bởi, ra sức quăng đồ biểu đạt sự phẫn nộ.
Vết máu trên mặt Tư Mã Thích còn chưa lau đi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kiên định. Người nhà bị giải đến trước mặt ông ta, xếp thành một hàng, tiếng khóc không dứt. Vương phi của Tư Mã Thích đau đớn quay đầu nhìn ông ta, nước mắt tuôn như mưa, nói không nên lời. Ông ta có hai người con gái đến tuổi xuất giá, khóc đến run lẩy bẩy, ngay cả mắt cũng không mở ra nổi.
Xen lẫn trong tiếng khóc, đứa bé nhỏ nhất bỗng nhiên giãy giụa muốn chạy, khóc lớn hét: “Hoảng tổ mẫu cứu mạng.” bị người ta túm tay đè lại, bị chém đầu tiên, máu tươi bắn ra ba thước.
Vương phi gào lớn, muốn nhào tới, là người thứ hai bị chém. Tiếp đó là con gái, thuộc hạ…
Rốt cuộc sắc mặt Tư Mã Thích cũng biến đổi, trơ mắt nhìn vợ và các con lần lượt chết dưới thanh đao kia, quả thực nổ đom đóm mắt.
Tạ Thù lạnh lùng nói: “Phản tặc Tư Mã Thích, khi ngươi khởi binh phản loạn cũng đã hại vô số người tan cửa nát nhà, giờ đã thấm cảm giác đó chưa?”
Tư Mã Thích giương mắt nhìn lên hai người ngồi trên đài giám sát, bỗng nhiên cười lớn, khàn giọng nói: “Kẻ bản vương muốn phản không phải là Hoàng đế mà là đám thế gia danh môn các người! Lúc trước giang sơn thống nhất, nay lại để non sông tươi đẹp phương Bắc rơi hết vào tay người Hồ, mà đám thế gia các người chỉ biết an phận một góc, không biết tiến thủ! Cũng chính vì các ngươi, khiến quyền lực của hoàng đế bị chia năm xẻ bảy, không còn nhìn thấy hào quang thống nhất thiên hạ của Đại Tấn ta nữa! Các ngươi chỉ giỏi nói bản vương vì tư lợi, nhưng kẻ coi trọng tư lợi nhất lại chính là các ngươi! Kẻ đáng chết cũng là các ngươi!”
Đám quần chúng vốn đang ồn ào la hét nãy giờ khiếp sợ trước những lời nói của ông ta, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Non sông phía bắc, từ thế gia quý tốc đến bá tính bình dân, có biết bao nhiêu người không thể quay về quê hương. Họ cũng hi vọng quốc gia thống nhất, không còn chia cách, nhưng đến nay chỉ có một mình người này đưa ra ý kiến này, thậm chí còn dùng tính mạng toàn thể gia đình để đánh đổi cho việc làm ấy.
Vệ Ngật Chi trầm ngâm, thậm chí còn nảy sinh cảm giác khâm phục Tư Mã Thích.
Gương mặt Tạ Thù không biểu lộ cảm xúc, đón nhận ánh mắt phẫn hận của Tư Mã Thích, hồi lâu sau, ngắn gọn buông ra một chữ: “Chém!”
Máu tươi phun ra, thi thể đổ rạp xuống đất, dân chúng yên lặng như tờ.
Nàng đứng dậy, đi xuống khỏi đài giám sát, triều phục theo gió nhẹ nhàng tung bay, dung mạo vẫn tuyệt diễm như xưa.
Thiên hạ ư? Ta chưa từng nhìn xa như vậy, cũng không thể nhìn xa như vậy.
Vừa mới ngồi lên xe ngựa, Vệ Ngật Chi cũng theo tới, ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng nói: “Ông ta có hoài bão của ông ta, nàng có trách nhiệm của nàng, không cần quá để ý.”
Tạ Thù cau mày, nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng chịu dựa vào hắn, Vệ Ngật Chi nắm chặt tay nàng, nhớ tới Tư Mã Thích trước khi chết, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thời cuộc lúc nào cũng có biến hóa, trước kia tộc Thổ Dục Hồn vẫn thường cùng Đại Tấn liên thủ đối phó nước Tần, nay thì hòa bình đã tan vỡ, nước Tần đi sứ. Vẫn chưa có sự yên ổn lâu dài, ai cũng biết bây giờ chỉ là thời kỳ tạm ổn, dù sao Tạ Thù cũng chỉ là một người phụ nữ, giãy giụa sống trong tình cảnh này, còn không biết có thể chống chọi đến khi nào…
Sau khi Tư Mã Thích bị chém đầu, rất lâu Thái hậu không xuất hiện trước mặt mọi người, suốt ngày ăn chay niệm Phật, Hoàng đế cũng không vui, trên triều bàn luận chính sự cũng ra sức tránh né chủ đề có liên quan tới hoàng thân quốc thích.
Mưa hai ngày liên tiếp, thời tiết cũng mát mẻ dần. Tạ Thù bị cảm, hai ngày nay đều ho khan, chỉ lên triều một lúc lại vội vã về phủ nghỉ ngơi. Vội vã ra tới cửa cung, Mộc Bạch bước nhanh tới đón nàng, giúp nàng choàng áo khoác, vừa mới dìu nàng ngồi lên xe thì Vệ Ngật Chi đã đến.
Hắn không hề ngần ngại ngồi bên cạnh áp tay lên trán nàng rồi lại cầm tay nàng hỏi: “Đã uống thuốc chưa?”
Tạ Thù thấy Mộc Bạch vẫn chưa thả mành xuống, muốn nhắc nhở hắn chú ý một chút, nhưng vừa định mở miệng đã ho khan vài tiếng.
Vệ Ngật Chi bảo Mộc Bạch xuất phát, đưa tay thả mành xuống, xoa nhẹ lưng nàng nói: “Kích động như thế làm gì, Mộc Bạch và Phù Huyền cũng đâu phải người ngoài, chuyện của chúng ta, bọn họ cũng không phải không biết.
Tạ Thù lại ho hai tiếng, lần này là ho khan.
Vệ Ngật Chi nhìn nàng ho đến chảy nước mắt, gò má ửng đỏ, không kìm được cúi đầu hôn lên thái dương nàng, Tạ Thù lập tức đề phòng ngồi dịch ra xa.
Hắn hơi buồn cười, bàn tay ám muội vuốt nhẹ hông nàng, thì thâm bên tai nàng: “Có phải đêm đó ta làm nàng bị thương phải không? Sao trên đường trở về nàng lại không để ý tới ta? Đến lúc về đô thành cũng đều tránh ta.”
Tạ Thù mở mắt lườm hắn, liếc mắt nhìn về phía mành.
Vệ Ngật Chi giơ ngón tay che môi “xuỵt” một tiếng, gật gù, lại thấp giọng hỏi: “Còn đau lắm không?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thù được người khác quan tâm chuyện riêng tư, mặc dù được hắn săn sóc cũng rất dễ chịu nhưng đây cũng là chuyện quá nhạy cảm, nàng không phải là đàn ông, mà nếu có là đàn ông thật thì vẫn cảm thấy xấu hổ. Nàng dùng quạt che mặt: “Ta không muốn nói chuyện, chàng câm miệng cho ta.”
Vệ Ngật Chi nhìn dáng vẻ nàng thế kia biết mình đã đoán đúng, khó tránh khỏi tự trách bản thân không biết kiềm chế, nàng từ nhỏ đã chịu khổ, thân thể yếu ớt, lại là lần đầu, sớm biết đã kiềm chế hơn, cần gì phải vội vã đòi nợ. Nghĩ như vậy lại thêm lúng túng, chỉ ôm nàng chứ không tiện nói gì thêm.
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, bên ngoài có người nói chuyện, Tạ Thù vừa vội vã đẩy Vệ Ngật Chi ra ngồi sang bên cạnh thì đã có người vén mành trèo lên.
“Hóa ra Vũ Lăng vương lại ở đây, sao lại trùng hợp đến vậy?” ánh mắt Tạ Nhiễm uyển chuyển rơi vào người Vũ Lăng vương, cúi chào xong lại đảo mắt qua nhìn Tạ Thù đang phe phẩy chiếc quạt.
Vệ Ngật Chi ngồi nghiêm chỉnh: “Đúng là rất trùng hợp, Nhiễm công tử từ đâu tới đây vậy?”
Tạ Nhiễm không mặc triều phục, hiển nhiên không phải trừ trong triều ra. Hắn cười nói: “Sứ thần nước Tần đã lên đường, ta phụng mệnh đi sắp xếp việc này, giờ tới bẩm báo Thừa tướng quá trình.”
“Thì ra là vậy.” Vệ Ngật Chi nhìn về phía Tạ Thù: “Bản vương từng tiếp xúc với nước Tần, lần này vẫn chưa rõ mục đích đi sứ của bọn họ, bản vương cũng có thể giúp đỡ một phần. Chỉ cần Tạ tướng cần, bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo với bản vương.”
Tạ Thù khum tay ho hai tiếng: “Như vậy rất tốt, đa tạ Vũ Lăng vương!”
Ngoài xe Phù Huyền nhắc nhở: “Quận vương, đã đến ngõ Chu Tước, có thể xuống xe về Thanh Khê được rồi ạ!”
Mộc Bạch dừng xe lại, Vệ Ngật Chi giả vờ cám ơn Tạ Thù, đang định xuống xe thì Tạ Nhiễm cười nói: “Quả nhiên Vũ Lăng vương rất quan tâm săn sóc Thừa tướng, chẳng trách nhiều người như vậy mà Thừa tướng chỉ coi trọng mình ngài.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Nhiều người như vậy?”
Tạ Nhiễm cũng không trả lời, giúp hắn vén mành xe: “Vũ Lăng vương đi thong thả.”
Vệ Ngật Chi xuống xe, Tạ Thù nheo mắt nhìn hắn: “Đây chính là cái ‘như gần như xa’ mà ngươi nói đó à?”
“Đây là để hắn thấy rõ Thừa tướng ngài không phải chỉ có một lựa chọn duy nhất là hắn.” Tạ Nhiễm thở dài: “Ta làm đều là vì Thừa tướng, đều là vì nhà họ Tạ, mấy ai hiểu được nỗi khổ tâm của ta chứ.”
Tạ Thù ho một tràng, vỗ ngực nói: “Ta cảm động đến chết mất.”
Trời sắp tối, Hoàn Đình đã lôi kéo Viên Phái Lăng và Dương Cứ cùng tới quán rượu đánh chén, nhưng lại rất mất tập trung.
Không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, gã hầu của hắn chạy vào thì thầm bên tai hắn vài câu, tinh thần hắn nhanh chóng tỉnh táo, chạy vội ra ngoài như một làn khói.
Viên Phái Lăng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn, quay lại hỏi Dương Cứ: “Ân Bình làm sao vậy?”
Dương Cứ nhấp một ngụm rượu: “Ngươi không biết à? Hắn thích con gái út của Mục thứ sử, mấy ngày nay toàn quanh quẩn bên người ta.”
“Chính là người đựng đồn là đệ nhất mỹ nhân Đại Tấn Mục Diêu Dung ấy à? Không phải cô ta sẽ gả cho Trọng Khanh hay sao?”
“Ngươi nhìn thái độ của Ân Bình là biết, không có sự cho phép của Trọng Khanh, hắn dám ra tay hay sao.”
Viên Phái Lăng trầm ngâm, một người đẹp như thế vẫn không lọt vào mắt xanh của Trọng Khanh, quả nhiên hắn vẫn ngồi vững trước lời đồn.
Hoàn Đình lao ra cửa, đúng lúc xe ngựa phủ Đại Tư Mã tới đây. Phù Huyền ngồi ngoài xe, vừa thấy hắn liền dừng lại.
Màn xe vén lên, Vệ Ngật Chi hơi thò người ra, liếc mắt ra hiệu cho Hoàn Đình tới gần, rồi đi xuống xe nói với Phù Huyền: “Bản vương bận chút chuyện, để Hoàn công tử thay bản vương đi đón Mục cô nương, không được làm lộ.”
Phù Huyền gật gù.
Trước đây Mục Diêu Dung có mời đạo sĩ am Thanh Vân làm pháp sự cho phụ thân, hôm nay muốn tới am tạ lễ. Tương phu nhân thấy trời đã tối nên sai Vệ Ngật Chi đi đón nàng, mà Vệ Ngật Chi lại nhường cơ hội này cho Hoàn Đình.
Hoàn Đình ngồi trên xe, ngượng ngùng nói: “Đệ thấy mình đúng là hơi xấu xa.”
Vệ Ngật Chi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy đệ thật lòng với một cô gái như vậy.”
Hoàn Đình cười ngây ngô: “Vì đệ yêu nàng mà.”
Xe ngựa đi khỏi, Vệ Ngật Chi đứng ở ven đường nhìn theo, lại có chút hâm mộ. Có thể ngang nhiên theo đuổi như vậy, là chuyện không thể xảy ra giữa hắn và Tạ Thù.
Hắn chợt nhớ tới lời Tạ Nhiễm nói ban ngày, quyết định tới Tướng phủ một chuyến, đúng lúc nơi này cách ngõ Ô Y cũng rất gần.
Mộc Bạch mời đại phu tới khám bệnh cho Tạ Thù. Đại phu họ Chung, năm nay đã bốn mươi, trước có người tố cáo ông ta làm việc sai trái bị xử chém, là Tạ Minh Quang biết ông ta có y thuật cao siêu mà giữ lại cho ông ta một mạng, sau đó ở lại trong phủ làm đại phu. Ông ta cũng không chữa bệnh cho người khác, chỉ phụ trách chăm sóc sức khỏe cha con Tạ Minh Quang, sau khi Tạ Thù hồi phủ, đương nhiên cũng trong phạm vi chăm sóc của ông ta.
Tạ Thù rất yên tâm với vị đại phu này, tuy thân thể yếu ớt nhưng không mấy khi sinh bệnh, chỉ cần bệnh sẽ đều do vị Chung đại phu này khám. Tuy rằng từ trước tới nay không hề nhắc đến chuyện riêng tư nhưng Tạ Thù cảm thấy ông ta chấp nhận được giới tính của mình là chuyện hiếm có. Tạ Minh Quang giữ ông ta lại cũng đã cân nhắc chu toàn, rời khỏi nhà họ Tạ ông ta chỉ còn con đường chết, vì vậy chỉ có thể cùng sống chết với Tạ gia.
Chung đại phu không nói nhiều, sau khi khám xong liền kê đơn thuốc. Từ khi bị người trong tộc hãm hại thì tính đề phòng của Tạ Thù dâng cao, chỉ tin tưởng Mộc Bạch, lệnh cho hắn tự mình đi lấy thuốc tự sắc.
Sau khi Mộc Bạch rời đi, nàng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa thư phòng mở ra, mở mắt nhìn ra thấy một người thanh niên trẻ tuổi đi vào.
Tạ Thù cảm thấy người này hơi quen quen, nghĩ một hồi mới nhớ ra hắn chính là một trong đám trai bao Tạ Nhiễm đưa tới.
Người kia thấy nàng nhìn mình, mỉm cười tươi tắn, đi vài bước quỳ gối trước giường nàng: “Thừa tướng, đêm nay để tiểu nhân hầu hạ Thừa tướng đi.”
“..” Tạ Thù trợn mắt, sau đó ho khan một hồi.
Người Tạ Nhiễm tìm vào phủ đương nhiên đều cam tâm tình nguyện, chủ động hiến thân cũng là chuyện bình thường, nhưng nàng vẫn kinh hoàng.
Người kia đưa tay xoa lưng nàng, giúp nàng thuận khí, nịnh nọt: “Tiểu nhân chưa từng thấy ai đẹp như Thừa tướng, ngày ấy vừa nhìn thấy Thừa tướng thì ba hồn đã mất đi bảy phách, hôm nay không kìm lòng được mới chủ động tiếp cận, xin ngài đừng ghét bỏ tiểu nhân.”
Tạ Thù xua tay bảo hắn lui ra, nhưng hắn không phải là tự động lui ra mà là bị người phía sau xách cổ ném ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu lên, đã thấy Vệ Ngật Chi lạnh lùng đứng trước mặt, người kia thấy đối phương mặc trang phục hào hoa phú quý biết lai lịch không nhỏ, vội vã chạy ra ngoài, ngay cả người mới đến thế nào cũng không nhìn rõ.
“Thảo nào Nhiễm công tử lại nói như vậy, hóa ra người trong lòng nàng không chỉ có mình ta.”
Tạ Thù dùng ống tay áo che mặt: “Mỗi lần có người đưa tới cửa đều bị chàng tóm được, còn chưa làm ăn gì.”
“Hừ, có vẻ như nàng còn muốn gạt ta.”
Tạ Thù bỏ tay ra: “Chàng ăn giấm hơi nhiều đấy.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh không lên tiếng.
Tạ Thù là nữ giả nam, những người xung quanh đều là đủ loại đàn ông, tướng mạo nàng lại hiếm có như vậy, ngườ khác hoặc có ý đồ xấu hoặc là thật lòng ngưỡng mộ, đương nhiên không hề thiếu nhưng hắn không thể nào chấp nhận nổi, chỉ muốn chiếm nàng thành của riêng.
Tạ Thù thấy hắn không lên tiếng, cho rằng đã giận rồi, ngồi dậy ôm lưng hắn, cười nói: “Được rồi, ta xin lỗi mà, lần sau nếu có người đến, ta sẽ đánh hắn đi ra ngoài.”
Vệ Ngật Chi thở dài, không hài lòng nhìn nàng, lại nhớ ra nàng đang ốm, cũng không so đo, đỡ nàng nằm xuống nói: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi tới thăm nàng một lúc, cũng phải về gấp.”
Tạ Nhiễm vừa ra ngoài sân đã thấy “phụ tá” mình tìm vào phủ vội vã chạy tới, không khỏi kinh ngạc, nhìn theo phương hướng thì hắn mới ra khỏi thư phòng, muốn xem chuyện gì vừa xảy ra, vừa tới trước cửa sổ đã thấy trong phòng hai người một nằm một ngồi nói chuyện với nhau. Gương mặt Tạ Thù ửng đỏ do đang ốm, nhưng khóe mắt ngập ý cười, Vệ Ngật Chi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa.
Lông mày hắn nhăn tín lại, sao không hiệu quả chút nào vậy, quả nhiên Thừa tướng rất để tâm tới Vũ Lăng vương.
Chỉ vài ngày, Tạ Thù đã xác định tội danh của Tư Mã Thích, đưa ông ta tới Đoạn đầu đài, lại theo lời dặn dò của Hoàng đế, tự mình đi tới giám sát. Cuối cùng thì Vệ Ngật Chi cũng coi như tóm được cơ hội, cũng tới hiện trường giám sát.
Vốn chỉ một mình Tạ Thù ở đó, dân chúng đứng xem cũng thấy bình thường, nhưng hắn vừa xuất hiện thì tất cả náo loạn hẳn lên.
Thừa tướng quá kiêu ngạp, giết người rồi còn muốn dằn mặt Vũ Lăng vương! Hiền vương đáng thương, chắc chắn bị Thừa tướng áp bức rất thê thảm!
Nhìn cặp đôi đẹp ngời ngời như vậy, có nhiều dân chúng suy nghĩ không thuần khiết đã tưởng tượng ra không ít cảnh ….
Dưới ánh mắt thương cảm của dân chúng, Vệ Ngật Chi đi tới đài giám sát, trực tiếp xua tay đuổi viên quan ngồi bên cạnh Tạ Thù ra.
Tạ Thù dùng cây quạt che ánh mặt trời, trên thực tế là để chắn tầm mắt hắn: “Chàng đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.”
Vệ Ngật Chi đàng hoàng trịnh trọng nói: “Bản vương đến cùng Tạ tướng giám sát, Tạ tướng mau ra tay đi, bản vương cũng rất bận, không có nhiều thời gian ở đây đâu.”
“…” Tạ Thù lườm hắn, chàng cứ giả vờ đi.
Giờ Ngọ ba khắc vừa tới, Tư Mã Thích cùng gia quyến bị đưa lên Đoạn đầu đài, dân chúng ầm ĩ chửi bởi, ra sức quăng đồ biểu đạt sự phẫn nộ.
Vết máu trên mặt Tư Mã Thích còn chưa lau đi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kiên định. Người nhà bị giải đến trước mặt ông ta, xếp thành một hàng, tiếng khóc không dứt. Vương phi của Tư Mã Thích đau đớn quay đầu nhìn ông ta, nước mắt tuôn như mưa, nói không nên lời. Ông ta có hai người con gái đến tuổi xuất giá, khóc đến run lẩy bẩy, ngay cả mắt cũng không mở ra nổi.
Xen lẫn trong tiếng khóc, đứa bé nhỏ nhất bỗng nhiên giãy giụa muốn chạy, khóc lớn hét: “Hoảng tổ mẫu cứu mạng.” bị người ta túm tay đè lại, bị chém đầu tiên, máu tươi bắn ra ba thước.
Vương phi gào lớn, muốn nhào tới, là người thứ hai bị chém. Tiếp đó là con gái, thuộc hạ…
Rốt cuộc sắc mặt Tư Mã Thích cũng biến đổi, trơ mắt nhìn vợ và các con lần lượt chết dưới thanh đao kia, quả thực nổ đom đóm mắt.
Tạ Thù lạnh lùng nói: “Phản tặc Tư Mã Thích, khi ngươi khởi binh phản loạn cũng đã hại vô số người tan cửa nát nhà, giờ đã thấm cảm giác đó chưa?”
Tư Mã Thích giương mắt nhìn lên hai người ngồi trên đài giám sát, bỗng nhiên cười lớn, khàn giọng nói: “Kẻ bản vương muốn phản không phải là Hoàng đế mà là đám thế gia danh môn các người! Lúc trước giang sơn thống nhất, nay lại để non sông tươi đẹp phương Bắc rơi hết vào tay người Hồ, mà đám thế gia các người chỉ biết an phận một góc, không biết tiến thủ! Cũng chính vì các ngươi, khiến quyền lực của hoàng đế bị chia năm xẻ bảy, không còn nhìn thấy hào quang thống nhất thiên hạ của Đại Tấn ta nữa! Các ngươi chỉ giỏi nói bản vương vì tư lợi, nhưng kẻ coi trọng tư lợi nhất lại chính là các ngươi! Kẻ đáng chết cũng là các ngươi!”
Đám quần chúng vốn đang ồn ào la hét nãy giờ khiếp sợ trước những lời nói của ông ta, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Non sông phía bắc, từ thế gia quý tốc đến bá tính bình dân, có biết bao nhiêu người không thể quay về quê hương. Họ cũng hi vọng quốc gia thống nhất, không còn chia cách, nhưng đến nay chỉ có một mình người này đưa ra ý kiến này, thậm chí còn dùng tính mạng toàn thể gia đình để đánh đổi cho việc làm ấy.
Vệ Ngật Chi trầm ngâm, thậm chí còn nảy sinh cảm giác khâm phục Tư Mã Thích.
Gương mặt Tạ Thù không biểu lộ cảm xúc, đón nhận ánh mắt phẫn hận của Tư Mã Thích, hồi lâu sau, ngắn gọn buông ra một chữ: “Chém!”
Máu tươi phun ra, thi thể đổ rạp xuống đất, dân chúng yên lặng như tờ.
Nàng đứng dậy, đi xuống khỏi đài giám sát, triều phục theo gió nhẹ nhàng tung bay, dung mạo vẫn tuyệt diễm như xưa.
Thiên hạ ư? Ta chưa từng nhìn xa như vậy, cũng không thể nhìn xa như vậy.
Vừa mới ngồi lên xe ngựa, Vệ Ngật Chi cũng theo tới, ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng nói: “Ông ta có hoài bão của ông ta, nàng có trách nhiệm của nàng, không cần quá để ý.”
Tạ Thù cau mày, nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng chịu dựa vào hắn, Vệ Ngật Chi nắm chặt tay nàng, nhớ tới Tư Mã Thích trước khi chết, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thời cuộc lúc nào cũng có biến hóa, trước kia tộc Thổ Dục Hồn vẫn thường cùng Đại Tấn liên thủ đối phó nước Tần, nay thì hòa bình đã tan vỡ, nước Tần đi sứ. Vẫn chưa có sự yên ổn lâu dài, ai cũng biết bây giờ chỉ là thời kỳ tạm ổn, dù sao Tạ Thù cũng chỉ là một người phụ nữ, giãy giụa sống trong tình cảnh này, còn không biết có thể chống chọi đến khi nào…
Sau khi Tư Mã Thích bị chém đầu, rất lâu Thái hậu không xuất hiện trước mặt mọi người, suốt ngày ăn chay niệm Phật, Hoàng đế cũng không vui, trên triều bàn luận chính sự cũng ra sức tránh né chủ đề có liên quan tới hoàng thân quốc thích.
Mưa hai ngày liên tiếp, thời tiết cũng mát mẻ dần. Tạ Thù bị cảm, hai ngày nay đều ho khan, chỉ lên triều một lúc lại vội vã về phủ nghỉ ngơi. Vội vã ra tới cửa cung, Mộc Bạch bước nhanh tới đón nàng, giúp nàng choàng áo khoác, vừa mới dìu nàng ngồi lên xe thì Vệ Ngật Chi đã đến.
Hắn không hề ngần ngại ngồi bên cạnh áp tay lên trán nàng rồi lại cầm tay nàng hỏi: “Đã uống thuốc chưa?”
Tạ Thù thấy Mộc Bạch vẫn chưa thả mành xuống, muốn nhắc nhở hắn chú ý một chút, nhưng vừa định mở miệng đã ho khan vài tiếng.
Vệ Ngật Chi bảo Mộc Bạch xuất phát, đưa tay thả mành xuống, xoa nhẹ lưng nàng nói: “Kích động như thế làm gì, Mộc Bạch và Phù Huyền cũng đâu phải người ngoài, chuyện của chúng ta, bọn họ cũng không phải không biết.
Tạ Thù lại ho hai tiếng, lần này là ho khan.
Vệ Ngật Chi nhìn nàng ho đến chảy nước mắt, gò má ửng đỏ, không kìm được cúi đầu hôn lên thái dương nàng, Tạ Thù lập tức đề phòng ngồi dịch ra xa.
Hắn hơi buồn cười, bàn tay ám muội vuốt nhẹ hông nàng, thì thâm bên tai nàng: “Có phải đêm đó ta làm nàng bị thương phải không? Sao trên đường trở về nàng lại không để ý tới ta? Đến lúc về đô thành cũng đều tránh ta.”
Tạ Thù mở mắt lườm hắn, liếc mắt nhìn về phía mành.
Vệ Ngật Chi giơ ngón tay che môi “xuỵt” một tiếng, gật gù, lại thấp giọng hỏi: “Còn đau lắm không?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thù được người khác quan tâm chuyện riêng tư, mặc dù được hắn săn sóc cũng rất dễ chịu nhưng đây cũng là chuyện quá nhạy cảm, nàng không phải là đàn ông, mà nếu có là đàn ông thật thì vẫn cảm thấy xấu hổ. Nàng dùng quạt che mặt: “Ta không muốn nói chuyện, chàng câm miệng cho ta.”
Vệ Ngật Chi nhìn dáng vẻ nàng thế kia biết mình đã đoán đúng, khó tránh khỏi tự trách bản thân không biết kiềm chế, nàng từ nhỏ đã chịu khổ, thân thể yếu ớt, lại là lần đầu, sớm biết đã kiềm chế hơn, cần gì phải vội vã đòi nợ. Nghĩ như vậy lại thêm lúng túng, chỉ ôm nàng chứ không tiện nói gì thêm.
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, bên ngoài có người nói chuyện, Tạ Thù vừa vội vã đẩy Vệ Ngật Chi ra ngồi sang bên cạnh thì đã có người vén mành trèo lên.
“Hóa ra Vũ Lăng vương lại ở đây, sao lại trùng hợp đến vậy?” ánh mắt Tạ Nhiễm uyển chuyển rơi vào người Vũ Lăng vương, cúi chào xong lại đảo mắt qua nhìn Tạ Thù đang phe phẩy chiếc quạt.
Vệ Ngật Chi ngồi nghiêm chỉnh: “Đúng là rất trùng hợp, Nhiễm công tử từ đâu tới đây vậy?”
Tạ Nhiễm không mặc triều phục, hiển nhiên không phải trừ trong triều ra. Hắn cười nói: “Sứ thần nước Tần đã lên đường, ta phụng mệnh đi sắp xếp việc này, giờ tới bẩm báo Thừa tướng quá trình.”
“Thì ra là vậy.” Vệ Ngật Chi nhìn về phía Tạ Thù: “Bản vương từng tiếp xúc với nước Tần, lần này vẫn chưa rõ mục đích đi sứ của bọn họ, bản vương cũng có thể giúp đỡ một phần. Chỉ cần Tạ tướng cần, bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo với bản vương.”
Tạ Thù khum tay ho hai tiếng: “Như vậy rất tốt, đa tạ Vũ Lăng vương!”
Ngoài xe Phù Huyền nhắc nhở: “Quận vương, đã đến ngõ Chu Tước, có thể xuống xe về Thanh Khê được rồi ạ!”
Mộc Bạch dừng xe lại, Vệ Ngật Chi giả vờ cám ơn Tạ Thù, đang định xuống xe thì Tạ Nhiễm cười nói: “Quả nhiên Vũ Lăng vương rất quan tâm săn sóc Thừa tướng, chẳng trách nhiều người như vậy mà Thừa tướng chỉ coi trọng mình ngài.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người: “Nhiều người như vậy?”
Tạ Nhiễm cũng không trả lời, giúp hắn vén mành xe: “Vũ Lăng vương đi thong thả.”
Vệ Ngật Chi xuống xe, Tạ Thù nheo mắt nhìn hắn: “Đây chính là cái ‘như gần như xa’ mà ngươi nói đó à?”
“Đây là để hắn thấy rõ Thừa tướng ngài không phải chỉ có một lựa chọn duy nhất là hắn.” Tạ Nhiễm thở dài: “Ta làm đều là vì Thừa tướng, đều là vì nhà họ Tạ, mấy ai hiểu được nỗi khổ tâm của ta chứ.”
Tạ Thù ho một tràng, vỗ ngực nói: “Ta cảm động đến chết mất.”
Trời sắp tối, Hoàn Đình đã lôi kéo Viên Phái Lăng và Dương Cứ cùng tới quán rượu đánh chén, nhưng lại rất mất tập trung.
Không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, gã hầu của hắn chạy vào thì thầm bên tai hắn vài câu, tinh thần hắn nhanh chóng tỉnh táo, chạy vội ra ngoài như một làn khói.
Viên Phái Lăng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn, quay lại hỏi Dương Cứ: “Ân Bình làm sao vậy?”
Dương Cứ nhấp một ngụm rượu: “Ngươi không biết à? Hắn thích con gái út của Mục thứ sử, mấy ngày nay toàn quanh quẩn bên người ta.”
“Chính là người đựng đồn là đệ nhất mỹ nhân Đại Tấn Mục Diêu Dung ấy à? Không phải cô ta sẽ gả cho Trọng Khanh hay sao?”
“Ngươi nhìn thái độ của Ân Bình là biết, không có sự cho phép của Trọng Khanh, hắn dám ra tay hay sao.”
Viên Phái Lăng trầm ngâm, một người đẹp như thế vẫn không lọt vào mắt xanh của Trọng Khanh, quả nhiên hắn vẫn ngồi vững trước lời đồn.
Hoàn Đình lao ra cửa, đúng lúc xe ngựa phủ Đại Tư Mã tới đây. Phù Huyền ngồi ngoài xe, vừa thấy hắn liền dừng lại.
Màn xe vén lên, Vệ Ngật Chi hơi thò người ra, liếc mắt ra hiệu cho Hoàn Đình tới gần, rồi đi xuống xe nói với Phù Huyền: “Bản vương bận chút chuyện, để Hoàn công tử thay bản vương đi đón Mục cô nương, không được làm lộ.”
Phù Huyền gật gù.
Trước đây Mục Diêu Dung có mời đạo sĩ am Thanh Vân làm pháp sự cho phụ thân, hôm nay muốn tới am tạ lễ. Tương phu nhân thấy trời đã tối nên sai Vệ Ngật Chi đi đón nàng, mà Vệ Ngật Chi lại nhường cơ hội này cho Hoàn Đình.
Hoàn Đình ngồi trên xe, ngượng ngùng nói: “Đệ thấy mình đúng là hơi xấu xa.”
Vệ Ngật Chi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy đệ thật lòng với một cô gái như vậy.”
Hoàn Đình cười ngây ngô: “Vì đệ yêu nàng mà.”
Xe ngựa đi khỏi, Vệ Ngật Chi đứng ở ven đường nhìn theo, lại có chút hâm mộ. Có thể ngang nhiên theo đuổi như vậy, là chuyện không thể xảy ra giữa hắn và Tạ Thù.
Hắn chợt nhớ tới lời Tạ Nhiễm nói ban ngày, quyết định tới Tướng phủ một chuyến, đúng lúc nơi này cách ngõ Ô Y cũng rất gần.
Mộc Bạch mời đại phu tới khám bệnh cho Tạ Thù. Đại phu họ Chung, năm nay đã bốn mươi, trước có người tố cáo ông ta làm việc sai trái bị xử chém, là Tạ Minh Quang biết ông ta có y thuật cao siêu mà giữ lại cho ông ta một mạng, sau đó ở lại trong phủ làm đại phu. Ông ta cũng không chữa bệnh cho người khác, chỉ phụ trách chăm sóc sức khỏe cha con Tạ Minh Quang, sau khi Tạ Thù hồi phủ, đương nhiên cũng trong phạm vi chăm sóc của ông ta.
Tạ Thù rất yên tâm với vị đại phu này, tuy thân thể yếu ớt nhưng không mấy khi sinh bệnh, chỉ cần bệnh sẽ đều do vị Chung đại phu này khám. Tuy rằng từ trước tới nay không hề nhắc đến chuyện riêng tư nhưng Tạ Thù cảm thấy ông ta chấp nhận được giới tính của mình là chuyện hiếm có. Tạ Minh Quang giữ ông ta lại cũng đã cân nhắc chu toàn, rời khỏi nhà họ Tạ ông ta chỉ còn con đường chết, vì vậy chỉ có thể cùng sống chết với Tạ gia.
Chung đại phu không nói nhiều, sau khi khám xong liền kê đơn thuốc. Từ khi bị người trong tộc hãm hại thì tính đề phòng của Tạ Thù dâng cao, chỉ tin tưởng Mộc Bạch, lệnh cho hắn tự mình đi lấy thuốc tự sắc.
Sau khi Mộc Bạch rời đi, nàng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa thư phòng mở ra, mở mắt nhìn ra thấy một người thanh niên trẻ tuổi đi vào.
Tạ Thù cảm thấy người này hơi quen quen, nghĩ một hồi mới nhớ ra hắn chính là một trong đám trai bao Tạ Nhiễm đưa tới.
Người kia thấy nàng nhìn mình, mỉm cười tươi tắn, đi vài bước quỳ gối trước giường nàng: “Thừa tướng, đêm nay để tiểu nhân hầu hạ Thừa tướng đi.”
“..” Tạ Thù trợn mắt, sau đó ho khan một hồi.
Người Tạ Nhiễm tìm vào phủ đương nhiên đều cam tâm tình nguyện, chủ động hiến thân cũng là chuyện bình thường, nhưng nàng vẫn kinh hoàng.
Người kia đưa tay xoa lưng nàng, giúp nàng thuận khí, nịnh nọt: “Tiểu nhân chưa từng thấy ai đẹp như Thừa tướng, ngày ấy vừa nhìn thấy Thừa tướng thì ba hồn đã mất đi bảy phách, hôm nay không kìm lòng được mới chủ động tiếp cận, xin ngài đừng ghét bỏ tiểu nhân.”
Tạ Thù xua tay bảo hắn lui ra, nhưng hắn không phải là tự động lui ra mà là bị người phía sau xách cổ ném ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu lên, đã thấy Vệ Ngật Chi lạnh lùng đứng trước mặt, người kia thấy đối phương mặc trang phục hào hoa phú quý biết lai lịch không nhỏ, vội vã chạy ra ngoài, ngay cả người mới đến thế nào cũng không nhìn rõ.
“Thảo nào Nhiễm công tử lại nói như vậy, hóa ra người trong lòng nàng không chỉ có mình ta.”
Tạ Thù dùng ống tay áo che mặt: “Mỗi lần có người đưa tới cửa đều bị chàng tóm được, còn chưa làm ăn gì.”
“Hừ, có vẻ như nàng còn muốn gạt ta.”
Tạ Thù bỏ tay ra: “Chàng ăn giấm hơi nhiều đấy.”
Vệ Ngật Chi ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh không lên tiếng.
Tạ Thù là nữ giả nam, những người xung quanh đều là đủ loại đàn ông, tướng mạo nàng lại hiếm có như vậy, ngườ khác hoặc có ý đồ xấu hoặc là thật lòng ngưỡng mộ, đương nhiên không hề thiếu nhưng hắn không thể nào chấp nhận nổi, chỉ muốn chiếm nàng thành của riêng.
Tạ Thù thấy hắn không lên tiếng, cho rằng đã giận rồi, ngồi dậy ôm lưng hắn, cười nói: “Được rồi, ta xin lỗi mà, lần sau nếu có người đến, ta sẽ đánh hắn đi ra ngoài.”
Vệ Ngật Chi thở dài, không hài lòng nhìn nàng, lại nhớ ra nàng đang ốm, cũng không so đo, đỡ nàng nằm xuống nói: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi tới thăm nàng một lúc, cũng phải về gấp.”
Tạ Nhiễm vừa ra ngoài sân đã thấy “phụ tá” mình tìm vào phủ vội vã chạy tới, không khỏi kinh ngạc, nhìn theo phương hướng thì hắn mới ra khỏi thư phòng, muốn xem chuyện gì vừa xảy ra, vừa tới trước cửa sổ đã thấy trong phòng hai người một nằm một ngồi nói chuyện với nhau. Gương mặt Tạ Thù ửng đỏ do đang ốm, nhưng khóe mắt ngập ý cười, Vệ Ngật Chi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa.
Lông mày hắn nhăn tín lại, sao không hiệu quả chút nào vậy, quả nhiên Thừa tướng rất để tâm tới Vũ Lăng vương.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc