Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 6
Triều đình cứ năm ngày lại có một ngày hưu mộc[1], đám quan viên sẽ nhân ngày này mà tắm gội, thăm hỏi thân thích, gặp gỡ bạn hữu.
Đương nhiên Thừa tướng cũng không có ngoại lệ.
Cuối xuân ở Giang Nam, mưa phùn tầm tã.
Tạ Thù đi xe ngựa tới, từ trên xe bước xuống đón lấy chiếc ô trong tay Mộc Bạch, đi thẳng vào cửa phủ Đại Tư Mã.
Nhận được thông báo từ sớm, quản gia cúi đầu khom lưng nghênh đón nàng, đồng thời vội vội vàng vàng phái người đi mời Vũ Lăng vương.
Tạ Thù cảm thấy quyền uy của mình đe dọa người khác, cảm thấy hơi ngại nên cũng không bước vào đại sảnh, nên luẩn quẩn đi tới một đình viện gần đó, thỉnh thoảng khen hoa này đẹp, ừm, cây kia tạo hình rất được.
Tuy rằng để Thừa tướng đứng như thế tạo áp lực rất lớn, nhưng lại nghe nàng khen ngợi như thế, quản gia cũng có chút hãnh diện, không kiềm được khoe khoang: “Mời Thừa tướng xem, đây là giống mẫu đơn quý giá nhất, trên dưới Đại Tấn không có nhà nào có loại này.”
Hắn dẫn Tạ Thù đi về phía hoa viên, nơi đó có một cụm mẫu đơn đang nở hoa với các màu trắng, hồng phấn, vàng khác nhau, sắc màu rực rỡ, quả thật rất đẹp.
Tạ Thù không am hiểu về hoa cỏ, đứng ở đây chẳng qua là vì không muốn ở trong phủ Đại Tư Mã quá lâu, tránh miệng lưỡi của mấy kẻ hay buôn chuyện, định bụng bao giờ Vệ Ngật Chi xuất hiện sẽ kéo hắn ra ngoài nói chuyện, nhưng bây giờ nếu quản gia đã nhiệt tình như vậy, cũng phải nể mặt hắn, đành cúi người ngắm hoa.
Hôm nay nàng mặc thường phục, áo bào rộng màu nguyệt sắc, chỉ dùng duy nhất một thanh trâm bạch ngọc để vấn tóc, ngoài ra không hề dùng bất cứ đồ trang sức nào. Nhưng thân hình nàng cân đối, môi hồng da trắng, lại nghiêng người trước hoa, dáng vẻ nhàn nhã, một tay cầm ô, một tay đỡ hoa, nhẹ nhàng ngửi thử, lộ ra vẻ hài lòng.
“Đúng là hoa đẹp.” Tiếc rằng ngửi hồi lâu cũng chỉ có thể thốt lên một câu như vậy. Nhưng quản gia đã bị dung mạo của nàng khuất phục, cũng không hề để ý.
Tạ Thù đứng dậy, đóa hoa bị nàng chạm vào khi nãy không hiểu sao lại rớt một cánh xuống. Nàng vội vã đưa tay đón lấy, cánh hoa rơi vào trong lòng bàn tay nàng, nàng nhìn về phía quản gia, hơi lúng túng: “Chuyện này…”
“À, Thừa tướng không cần bận tâm, thời kỳ hoa nở đã kết thúc rồi ấy mà.”
Đúng vào lúc này, từ trong hậu viện truyền tới tiếng bước chân. Tạ Thù cho rằng Vệ Ngật Chi đã ra, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một tỳ nữ che ô đỡ một người phụ nữ trung niên chầm chậm bước tới.
Người phụ nữ kia mặc khuê y màu xanh sẫm, tay áo viền băng trắng, gương mặt trang nghiêm nhưng vẫn phảng phất nét đẹp. Bà đứng cách Tạ Thù một trượng, quan sát nàng thật lâu, bỗng nhiên nhìn thấy cánh hoa trong tay nàng, đột ngột nổi giận: “Ngươi là kẻ nào! Dám phá hoa quý nhà ta!”
“À…”
Tạ Thù chưa tìm được từ nào thích hợp, người phụ nữ đó cả giận mắng tiếp: “Vừa nhìn đã biết là kẻ không được dạy dỗ, không biết trời cao đất rộng! Phủ Đại Tư Mã là nơi ngươi có thể tự tiện xông vào hay sao?”
Quản gia vội vàng giải thích: “Phu nhân, đây là…”
“Câm miệng! Lát nữa ta còn phải trừng trị ngươi đấy!” Người phụ nữ đến gần một bước, nhìn thấy Mộc Bạch đứng sau lưng Tạ Thù đã tái mặt vì tức giận, lại quát mắng to hơn: “Không hiểu lễ nghi, thấy người cũng không biết hành lễ, rốt cuộc ngươi là con cái nhà ai. Ta muốn xem xem rốt cuộc đây là kẻ hư hỏng nhà nào?”
Mộc Bạch muốn xông lên trả lời lai lịch công tử nhà mình, lại bị Tạ Thù đưa tay cản lại, thuận thế nhét ô vào tay hắn.
“Nhìn phu nhân dung mạo phi phạm, hẳn là Tương phu nhân mẫu thân của Vũ Lăng vương, thất kính, thất kính, tại hạ họ Tạ tên Thù.”
Tương phu nhân ngẩn ra, dường như nhớ ra Tạ Thù là ai, hoang mang hoảng loạn thi lễ: “Hóa ra là Thừa tướng, vừa rồi thật sự thất lễ, vạn mong ngài chớ trách.”
“Phu nhân không cần đa lễ.” Tạ Thù tiến lên giả vờ đỡ một cái, thuận tiện nhét cánh hoa kia vào trong tay áo bà: “Hôm nay bổn tướng đến dây là có việc muốn bàn bạc với Vũ Lăng vương, quấy rầy phu nhân, thật sự là đáng trách.”
“Hóa ra Thừa tướng muốn tim Trọng Khanh à…” Tương phu nhân cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi nói với vẻ nuối tiếc: “Thằng bé không ở trong phủ.”
“Sao? Vậy ngài ấy đang ở đâu?”
“Ta không biết, sớm nay hắn đã dẫn Phù Huyền ra ngoài du xuân rồi, vẫn chưa về.”
“Ồ, vậy cũng thật không đúng lúc rồi.” Tạ Thù thấy ánh mắt bà mặc dù ra vẻ cung kính nhưng cũng không giấu được sự ghét bỏ, biết nơi này không nên ở lại lâu, cười nói: “Nếu đã vậy, bổn tướng xin cáo từ.”
Tương phu nhân rất khách sáo, liên tục nói muốn nàng ở lại uống chén trà nóng, nhưng lại sải bước như bay, Tạ Thù còn chưa kịp nói lời từ chối nhẹ nhàng đã bị bà đưa thẳng ra cổng lớn.
Quản gia thấy bà xoay người đi vào, sợ bị trách phạt, đang định đánh bài chuồn đã thấy bà lấy khăn che miệng cười thành tiếng.
“Vì sao phu nhân lại cười? Đó là Thừa tướng đương triều, vừa rồi ngài còn mắng ngài ấy như vậy…” Quản gia ủ rũ.
Tương phu nhân trừng mắt nói: “Nói thừa! Nếu hắn không phải Thừa tướng thì ta mắng làm gì? Không ai được phép kể với quận vương việc này!”
Tạ Thù đi chuyến này tới phủ Đại Tư Mã, cũng biết Tương phu nhân cố ý chỉnh đốn mình, đương nhiên cũng không nghĩ tới việc lại tới lần nữa.
Vốn cảm thấy chuyện đi Cối Kê lần này nàng nên ra mặt mời, vì thế mới tự mình đến phủ Đại Tư Mã, thành ra thế này còn không bằng chọn bừa một hôm nào đó bãi triều xong gặp thẳng Vệ Ngật Chi nói chuyện, đỡ bị mất mặt một lần nữa.
Mộc Bạch còn tức giận hơn cả nàng: “Tương phu nhân là người hiểu biết, mắng mỏ như vậy rõ ràng là muốn trả thù! Trước kia Vũ Lăng vương bị điều ra khỏi kinh thành, chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, ai biết tân nương tử kia mệnh còn bạc hơn giấy cơ chứ! Giờ bọn họ còn đầy cơ hội tìm duyên lành nhà khác, vậy mà vẫn còn nhớ thù cũ, đúng là quá nhỏ mọn!”
Tạ Thù trấn an hắn: “Được rồi, được rồi, người bị mắng là ta, cũng không phải ngươi!”
“Công tử, thuộc hạ muốn cùng sát cánh bên người!”
“Ngoan lắm…”
Thừa tướng ở trong nhà mình, trước mặt kẻ dưới lại bị mẫu thân đại nhân của mình thóa mạ, việc này dù có muốn che giấu cũng không giấy nổi, Vũ Lăng vương thấy cần phải làm điều gì đó.
Hắn vội vàng chạy tới tướng phủ, nhưng không bước vào cửa, nói là hổ thẹn cực điểm, không có mặt mũi gặp Thừa tướng, chỉ đưa bái thiếp vào mà thôi.
Tạ Thù với tay mở ra xem, Vệ Ngật Chi mở đầu rằng nàng hạ cố đến chơi tệ xá mà không thể đích thân đón tiếp là vô cùng thất lễ, biểu đạt sự xin lỗi chân thành, sau lại thay mẫu thân hắn nói vài lời xoa dịu.
Được rồi, không chỉ vài lời.
Tương phu nhân là người Lạc Dương, yêu hoa yêu cỏ, lại thích nhất hoa mẫu đơn. Tiếc rằng vùng đất tốt nhất ấy đã bị nước Tần chiếm mất, bà không thể quay về cố hướng, cũng không thể nhìn thấy những bông hoa tuyệt đẹp ấy.
Khi ấy xảy ra chiến loạn ở phương Bắc, tất cả bị chia cắt, khi đó bà còn ít tuổi, khi dời nhà về phía Nam, không nỡ bỏ lại nhất chính là phụ thân bắt buộc phải ở lại trấn thủ và những cây hoa mẫu đơn kiều diễm được trồng trong nhà.
Mẫu thân bà sai người mang theo hai chậu mẫu đơn đưa cùng về phía Nam, trên đường bôn ba gian khổ, may mà có thợ làm vườn giỏi chăm sóc, những cây hoa này mới có thể tồn tại.
Từ đó về sau, Tương phu nhân không có cơ hội gặp lại phụ thân, chỉ thấy mẫu thân bà thường xuyên tự tay chăm sóc vườn hoa, nhìn vật nhớ nhà, nước mắt ướt đẫm khăn tay.
Cũng từ đó, Tương phu nhân vô cùng trân trọng hai chậu mẫu đơn đó, dù di chuyển tới nơi nào cũng tự tay chăm sóc, không thể chia lìa, mà thứ bà thích nhất lại chính là cây mẫu đơn bị Tạ Thù làm rụng mất cánh hoa.
Tạ Thù đọc tới đây, liên tục đập bàn, Vệ Ngật Chi thật khéo nói, còn chưa tính tới chuyện nói nàng ngắt hoa, mà địa vị của mấy nhành hoa ấy không ngờ chỉ cần vài câu đã bay lên ngang hàng với ngoại tổ phụ[2] của hắn rồi.
Gia đình Tương phu nhân và Lang tà Vương thị là bà con, phụ thân bà là Tương Nghĩa Phụng khi đó là Quan Bái đại tướng quân, khi đại loạn phương Bắc xảy ra, giặc Tiên Ti[3] tấn công, ông ở lại trấn thủ không đi, có thể nói là tấm gương sáng, sau đó lại bị giặc Hung Nô[4] và Tiên Ti đồng loạt tấn công, ông đã hi sinh vì đất nước, được sắc phong gia tộc trung nghĩa.
Sau vài chục năm, đến lượt Vệ Ngật Chi bảo vệ bình an của tổ quốc, chiến công liên tiếp, người đời ca tụng nhà họ Vệ gánh vác gánh nặng bảo vệ đất nước, mà danh tiếng trung hiếu kia cũng thừa hưởng từ đời Tương Nghĩa Phụng truyền lại.
Chính vì thế, nàng không phải là không cẩn thận làm rơi một cánh hoa, mà chính là làm thương tổn trung thần nghĩa sĩ của Đại Tấn. Dù thế nào đi nữa, nàng bị mắng cũng không sai!
Kết thúc bái thiếp, Vệ Ngật Chi tỏ vẻ: mấy ngày thời tiết dễ chịu, muốn gặp mặt cũng đừng hẹn ở nhà, chúng ta âm thầm tìm chỗ gặp mặt đi!
Tạ Thù ném bái thiếp xuống, hùng hổ gọi: “Mộc Bạch, chuẩn bị xe!”
Hôm nay là ngày hưu mộc, thời tiết dễ chịu, thời gian lại thoải mái, rất thích hợp để bàn chuyện. Nơi Vệ Ngật Chi chọn cũng rất được, chính là núi Phúc Chu phía bắc đô thành, vừa có hương khói chùa chiền, có rừng cây đẹp, lại còn có thể nhìn thấy hồ Huyền Vũ dập dờn sóng nước phía xa xa.
Để hợp với phong cảnh, Tạ Thù mặc một áo bào dài màu đá xanh. Xe đi tới cổng phía bắc thì dừng lại, nàng lệnh cho đám hộ vệ chờ dưới chân núi, chỉ dẫn theo Mộc Bạch đi lên.
Vệ Ngật Chi đã chờ đón sẵn, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đai lưng buông thong, để lộ vùng ngực đẹp đẽ như ngọc, tóc dài phủ trên vai, đứng ở trong khung cảnh này có cảm giác giống người tu hành.
Hắn nhếch môi cười chào đón: “Cuối cùng Tạ tướng cũng đến, bổn vương chờ đã lâu.”
Tạ Thù chẳng biết nhìn vào đâu, đành nhìn vào thân cây bên cạnh, nhưng rồi lại nghĩ hiện giờ nàng cũng đang là một người đàn ông, tuyệt đối không thể né tránh, đành phải ra vẻ thoải mái nhìn thẳng.
“Vũ Lăng vương nói nghiêm trọng như vậy, hiện giờ bổn tương đã mang trọng tội, không dám không đến.”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Tạ tướng xin chớ trách, gia mẫu lỗ mãng, phận làm con chỉ đành thay bà bào chữa mà thôi, nếu không sao phải lôi chuyện của ngoại tổ phụ ra để phân trần cơ chứ.”
Tạ Thù thấy hắn nói chân thành như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, thản nhiên nói “ừm” một tiếng, theo hắn đi lên trên.
Mấy ngày trước trời đổ mưa liên tiếp, đường lên núi hơi trơn ẩm, Tạ Thù đi ủng mềm, tuy đi lại thoải mái nhưng chỉ một lúc thì hài đã bị ngấm ẩm.
Vệ Ngật Chi đi trước dẫn đường, chân đi guốc gỗ, đi thẳng một mạch đến đoạn rải đá, hắn mới quay đầu nhìn qua cười nói: “Tạ tướng nên đi guốc gỗ cho dễ di chuyển, ngày xuân ở vùng núi chỉ có loại này mới hợp để đi lại.”
Tạ Thù thản nhiên nói: “Chẳng qua ta không thích mà thôi.”
Đùa à, đi guốc gỗ chẳng phải bị lộ chân rồi sao? Nàng che giấu toàn thân rất thành công, ngay cả giọng nói cũng không che giấu rất tốt, chỉ riêng trang phục là cần phải chú ý.
Đầu tiên, nàng không thể giống Vệ Ngật Chi chỉ mặc lớp áo lót mỏng manh như thế ra khỏi cửa. Tiếp đó, nàng không thể đi guốc gỗ, vì chân của phái nữ nhỏ hơn phái nam rất nhiều, trước kia người thị nữ già phụ trách dạy bảo nàng còn nói chân nàng còn thanh tú hơn cả tay nữa kìa.
Tự tôn bị tổn thương…
Vệ Ngật Chi cũng chỉ thuận miệng mà nói, cũng không để ý sắc mặt nàng.
Đại Tấn rất coi trọng cá tính, có lẽ Thừa tướng không muốn giống người thường nên mới cố ý đi không tầm thường như thế.
Cuối đường chính là một tòa đình nghỉ chân, trên bàn đá đã chuẩn bị sẵn rượu nhạt.
Tạ Thù vén vạt áo ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, hơi kinh ngạc: “Vũ Lăng vương hình như không mang theo tùy tùng phải không?”
Vệ Ngật Chi gật gật đầu: “Trước kia bổn vương ở trong doanh trại chịu nhiều tói buộc, hiện giờ khó lắm mới có cơ hội rong chơi, thế nên người càng ít càng tốt.”
Tạ Thù nói: “Ta lại khác với ngài, ta thích náo nhiệt, cho nên đang định mời các gia tộc tham dự Cối Kê, không biết Vũ Lăng vương có nhã hứng đồng hành cùng chăng?”
Vệ Ngật Chi không vội trả lời, mở nắp bình rót rượu rồi mới nói: “Chỉ e lại khiến bệ hạ không vui.”
Tạ Thù không kìm được bật cười rộ lên: “Ngài lén làm nhiều chuyện khiến ông ta không vui như thế, còn để ý chuyện này hay sao?”
Vệ Ngật Chi ngẩng đầu, ra vẻ kinh ngạc: “Bổn vương đã gây ra chuyện gì hay sao?”
Tạ Thù giật giật khóe môi, có ý gì đây, muốn phân rõ giới hạn dù chết cũng không đi chung đường với nàng à?
“Thôi được, nếu đã vậy, bổn tướng cũng không ép buộc làm khó ngài.” Hắn giúp đỡ nàng, nàng có trách nhiệm đáp trả, nếu hắn đã không cần, vậy coi như chấm hết.
Nhưng cũng chẳng có tâm trạng mà uống rượu nữa.
Lần lén gặp mặt này thật chẳng vui vẻ gì, mục đích không đạt được, cũng chẳng còn hứng thú vãn cảnh.
Trên đường trở về Tạ Thù âm thầm suy nghĩ, lần đầu tiên bản thận đứng ra tổ chức họp mặt các đại thế gia, nhà họ Vệ đã không nể mặt, không biết các gia tộc khác có bắt chước theo không nữa.
Hi vọng Tạ Nhiễm có thể góp sức!
Lần này Mộc Bạch lại quy kết Vệ Ngật Chi vào đội ngũ keo kiệt: “Thế là thế nào? Hắn như thế mà còn lo không kiếm được vợ hiền thiếp đẹp hay sao? Thật nhỏ mọn.”
Nàng bị lời này chọc cho bật cười, cũng không còn quá sầu lo nữa.
Chuyện Tạ Thù âm thầm lôi kéo các gia tộc tham dự Cối Kê bị hoàng đế bệ hạ biết được, lúc lâm triều bị lôi ra châm chọc khích bác một phen.
Tạ Thù cũng không phản bác lại, chỉ pha trò. Dù sao nàng cũng không phải đơn thuần chơi bời, muốn củng cố quyền thế nhà họ Tạ sẽ khiến hoàng đế kiêng kị, điều này có thể hiểu được.
Nhưng đây là sự kiện của các đại gia tộc tổ chức hàng năm, dù hoàng đế có không hài lòng cũng không thể nói quá mức, chẳng qua chỉ ẩn ý cảnh cáo rồi thôi. Lúc này bỗng nhiên có thần tử bước ra khỏi hàng, nói muốn tố cáo Vũ Lăng vương một mình đi săn ở Nhạc Du uyển.”
Hoàng đế còn cho rằng bản thân nghe nhầm, hoang mang hỏi lại: “Khanh muốn tố cáo ai?”
“Khởi bẩm bệ hạ, là Vũ Lăng vương ạ.”
Hoàng đế giật mình, Tạ Thù cũng giật mình, cả triều văn võ bá quan đều vô cùng bất ngờ.
Không ngờ Vũ Lăng vương cũng có ngày bị vạch tội!!!!
[1] Hưu mộc: Hưu là nghỉ ngơi, mộc là gội đầu. Thời Tần, Hán đã hình thành tập tục ba ngày gội đầu, năm ngày tắm một lần. Nên cứ theo số ngày đó mà quan phủ được nghỉ, gọi là nghỉ để tắm gội.
[2] Ngoại tổ phụ: ông ngoại
[3] Dân tộc Tiên Ti là dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, nội Mông, Trung Quốc.
[4] Dân tộc Hung nô (dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán)
Đương nhiên Thừa tướng cũng không có ngoại lệ.
Cuối xuân ở Giang Nam, mưa phùn tầm tã.
Tạ Thù đi xe ngựa tới, từ trên xe bước xuống đón lấy chiếc ô trong tay Mộc Bạch, đi thẳng vào cửa phủ Đại Tư Mã.
Nhận được thông báo từ sớm, quản gia cúi đầu khom lưng nghênh đón nàng, đồng thời vội vội vàng vàng phái người đi mời Vũ Lăng vương.
Tạ Thù cảm thấy quyền uy của mình đe dọa người khác, cảm thấy hơi ngại nên cũng không bước vào đại sảnh, nên luẩn quẩn đi tới một đình viện gần đó, thỉnh thoảng khen hoa này đẹp, ừm, cây kia tạo hình rất được.
Tuy rằng để Thừa tướng đứng như thế tạo áp lực rất lớn, nhưng lại nghe nàng khen ngợi như thế, quản gia cũng có chút hãnh diện, không kiềm được khoe khoang: “Mời Thừa tướng xem, đây là giống mẫu đơn quý giá nhất, trên dưới Đại Tấn không có nhà nào có loại này.”
Hắn dẫn Tạ Thù đi về phía hoa viên, nơi đó có một cụm mẫu đơn đang nở hoa với các màu trắng, hồng phấn, vàng khác nhau, sắc màu rực rỡ, quả thật rất đẹp.
Tạ Thù không am hiểu về hoa cỏ, đứng ở đây chẳng qua là vì không muốn ở trong phủ Đại Tư Mã quá lâu, tránh miệng lưỡi của mấy kẻ hay buôn chuyện, định bụng bao giờ Vệ Ngật Chi xuất hiện sẽ kéo hắn ra ngoài nói chuyện, nhưng bây giờ nếu quản gia đã nhiệt tình như vậy, cũng phải nể mặt hắn, đành cúi người ngắm hoa.
Hôm nay nàng mặc thường phục, áo bào rộng màu nguyệt sắc, chỉ dùng duy nhất một thanh trâm bạch ngọc để vấn tóc, ngoài ra không hề dùng bất cứ đồ trang sức nào. Nhưng thân hình nàng cân đối, môi hồng da trắng, lại nghiêng người trước hoa, dáng vẻ nhàn nhã, một tay cầm ô, một tay đỡ hoa, nhẹ nhàng ngửi thử, lộ ra vẻ hài lòng.
“Đúng là hoa đẹp.” Tiếc rằng ngửi hồi lâu cũng chỉ có thể thốt lên một câu như vậy. Nhưng quản gia đã bị dung mạo của nàng khuất phục, cũng không hề để ý.
Tạ Thù đứng dậy, đóa hoa bị nàng chạm vào khi nãy không hiểu sao lại rớt một cánh xuống. Nàng vội vã đưa tay đón lấy, cánh hoa rơi vào trong lòng bàn tay nàng, nàng nhìn về phía quản gia, hơi lúng túng: “Chuyện này…”
“À, Thừa tướng không cần bận tâm, thời kỳ hoa nở đã kết thúc rồi ấy mà.”
Đúng vào lúc này, từ trong hậu viện truyền tới tiếng bước chân. Tạ Thù cho rằng Vệ Ngật Chi đã ra, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một tỳ nữ che ô đỡ một người phụ nữ trung niên chầm chậm bước tới.
Người phụ nữ kia mặc khuê y màu xanh sẫm, tay áo viền băng trắng, gương mặt trang nghiêm nhưng vẫn phảng phất nét đẹp. Bà đứng cách Tạ Thù một trượng, quan sát nàng thật lâu, bỗng nhiên nhìn thấy cánh hoa trong tay nàng, đột ngột nổi giận: “Ngươi là kẻ nào! Dám phá hoa quý nhà ta!”
“À…”
Tạ Thù chưa tìm được từ nào thích hợp, người phụ nữ đó cả giận mắng tiếp: “Vừa nhìn đã biết là kẻ không được dạy dỗ, không biết trời cao đất rộng! Phủ Đại Tư Mã là nơi ngươi có thể tự tiện xông vào hay sao?”
Quản gia vội vàng giải thích: “Phu nhân, đây là…”
“Câm miệng! Lát nữa ta còn phải trừng trị ngươi đấy!” Người phụ nữ đến gần một bước, nhìn thấy Mộc Bạch đứng sau lưng Tạ Thù đã tái mặt vì tức giận, lại quát mắng to hơn: “Không hiểu lễ nghi, thấy người cũng không biết hành lễ, rốt cuộc ngươi là con cái nhà ai. Ta muốn xem xem rốt cuộc đây là kẻ hư hỏng nhà nào?”
Mộc Bạch muốn xông lên trả lời lai lịch công tử nhà mình, lại bị Tạ Thù đưa tay cản lại, thuận thế nhét ô vào tay hắn.
“Nhìn phu nhân dung mạo phi phạm, hẳn là Tương phu nhân mẫu thân của Vũ Lăng vương, thất kính, thất kính, tại hạ họ Tạ tên Thù.”
Tương phu nhân ngẩn ra, dường như nhớ ra Tạ Thù là ai, hoang mang hoảng loạn thi lễ: “Hóa ra là Thừa tướng, vừa rồi thật sự thất lễ, vạn mong ngài chớ trách.”
“Phu nhân không cần đa lễ.” Tạ Thù tiến lên giả vờ đỡ một cái, thuận tiện nhét cánh hoa kia vào trong tay áo bà: “Hôm nay bổn tướng đến dây là có việc muốn bàn bạc với Vũ Lăng vương, quấy rầy phu nhân, thật sự là đáng trách.”
“Hóa ra Thừa tướng muốn tim Trọng Khanh à…” Tương phu nhân cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi nói với vẻ nuối tiếc: “Thằng bé không ở trong phủ.”
“Sao? Vậy ngài ấy đang ở đâu?”
“Ta không biết, sớm nay hắn đã dẫn Phù Huyền ra ngoài du xuân rồi, vẫn chưa về.”
“Ồ, vậy cũng thật không đúng lúc rồi.” Tạ Thù thấy ánh mắt bà mặc dù ra vẻ cung kính nhưng cũng không giấu được sự ghét bỏ, biết nơi này không nên ở lại lâu, cười nói: “Nếu đã vậy, bổn tướng xin cáo từ.”
Tương phu nhân rất khách sáo, liên tục nói muốn nàng ở lại uống chén trà nóng, nhưng lại sải bước như bay, Tạ Thù còn chưa kịp nói lời từ chối nhẹ nhàng đã bị bà đưa thẳng ra cổng lớn.
Quản gia thấy bà xoay người đi vào, sợ bị trách phạt, đang định đánh bài chuồn đã thấy bà lấy khăn che miệng cười thành tiếng.
“Vì sao phu nhân lại cười? Đó là Thừa tướng đương triều, vừa rồi ngài còn mắng ngài ấy như vậy…” Quản gia ủ rũ.
Tương phu nhân trừng mắt nói: “Nói thừa! Nếu hắn không phải Thừa tướng thì ta mắng làm gì? Không ai được phép kể với quận vương việc này!”
Tạ Thù đi chuyến này tới phủ Đại Tư Mã, cũng biết Tương phu nhân cố ý chỉnh đốn mình, đương nhiên cũng không nghĩ tới việc lại tới lần nữa.
Vốn cảm thấy chuyện đi Cối Kê lần này nàng nên ra mặt mời, vì thế mới tự mình đến phủ Đại Tư Mã, thành ra thế này còn không bằng chọn bừa một hôm nào đó bãi triều xong gặp thẳng Vệ Ngật Chi nói chuyện, đỡ bị mất mặt một lần nữa.
Mộc Bạch còn tức giận hơn cả nàng: “Tương phu nhân là người hiểu biết, mắng mỏ như vậy rõ ràng là muốn trả thù! Trước kia Vũ Lăng vương bị điều ra khỏi kinh thành, chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, ai biết tân nương tử kia mệnh còn bạc hơn giấy cơ chứ! Giờ bọn họ còn đầy cơ hội tìm duyên lành nhà khác, vậy mà vẫn còn nhớ thù cũ, đúng là quá nhỏ mọn!”
Tạ Thù trấn an hắn: “Được rồi, được rồi, người bị mắng là ta, cũng không phải ngươi!”
“Công tử, thuộc hạ muốn cùng sát cánh bên người!”
“Ngoan lắm…”
Thừa tướng ở trong nhà mình, trước mặt kẻ dưới lại bị mẫu thân đại nhân của mình thóa mạ, việc này dù có muốn che giấu cũng không giấy nổi, Vũ Lăng vương thấy cần phải làm điều gì đó.
Hắn vội vàng chạy tới tướng phủ, nhưng không bước vào cửa, nói là hổ thẹn cực điểm, không có mặt mũi gặp Thừa tướng, chỉ đưa bái thiếp vào mà thôi.
Tạ Thù với tay mở ra xem, Vệ Ngật Chi mở đầu rằng nàng hạ cố đến chơi tệ xá mà không thể đích thân đón tiếp là vô cùng thất lễ, biểu đạt sự xin lỗi chân thành, sau lại thay mẫu thân hắn nói vài lời xoa dịu.
Được rồi, không chỉ vài lời.
Tương phu nhân là người Lạc Dương, yêu hoa yêu cỏ, lại thích nhất hoa mẫu đơn. Tiếc rằng vùng đất tốt nhất ấy đã bị nước Tần chiếm mất, bà không thể quay về cố hướng, cũng không thể nhìn thấy những bông hoa tuyệt đẹp ấy.
Khi ấy xảy ra chiến loạn ở phương Bắc, tất cả bị chia cắt, khi đó bà còn ít tuổi, khi dời nhà về phía Nam, không nỡ bỏ lại nhất chính là phụ thân bắt buộc phải ở lại trấn thủ và những cây hoa mẫu đơn kiều diễm được trồng trong nhà.
Mẫu thân bà sai người mang theo hai chậu mẫu đơn đưa cùng về phía Nam, trên đường bôn ba gian khổ, may mà có thợ làm vườn giỏi chăm sóc, những cây hoa này mới có thể tồn tại.
Từ đó về sau, Tương phu nhân không có cơ hội gặp lại phụ thân, chỉ thấy mẫu thân bà thường xuyên tự tay chăm sóc vườn hoa, nhìn vật nhớ nhà, nước mắt ướt đẫm khăn tay.
Cũng từ đó, Tương phu nhân vô cùng trân trọng hai chậu mẫu đơn đó, dù di chuyển tới nơi nào cũng tự tay chăm sóc, không thể chia lìa, mà thứ bà thích nhất lại chính là cây mẫu đơn bị Tạ Thù làm rụng mất cánh hoa.
Tạ Thù đọc tới đây, liên tục đập bàn, Vệ Ngật Chi thật khéo nói, còn chưa tính tới chuyện nói nàng ngắt hoa, mà địa vị của mấy nhành hoa ấy không ngờ chỉ cần vài câu đã bay lên ngang hàng với ngoại tổ phụ[2] của hắn rồi.
Gia đình Tương phu nhân và Lang tà Vương thị là bà con, phụ thân bà là Tương Nghĩa Phụng khi đó là Quan Bái đại tướng quân, khi đại loạn phương Bắc xảy ra, giặc Tiên Ti[3] tấn công, ông ở lại trấn thủ không đi, có thể nói là tấm gương sáng, sau đó lại bị giặc Hung Nô[4] và Tiên Ti đồng loạt tấn công, ông đã hi sinh vì đất nước, được sắc phong gia tộc trung nghĩa.
Sau vài chục năm, đến lượt Vệ Ngật Chi bảo vệ bình an của tổ quốc, chiến công liên tiếp, người đời ca tụng nhà họ Vệ gánh vác gánh nặng bảo vệ đất nước, mà danh tiếng trung hiếu kia cũng thừa hưởng từ đời Tương Nghĩa Phụng truyền lại.
Chính vì thế, nàng không phải là không cẩn thận làm rơi một cánh hoa, mà chính là làm thương tổn trung thần nghĩa sĩ của Đại Tấn. Dù thế nào đi nữa, nàng bị mắng cũng không sai!
Kết thúc bái thiếp, Vệ Ngật Chi tỏ vẻ: mấy ngày thời tiết dễ chịu, muốn gặp mặt cũng đừng hẹn ở nhà, chúng ta âm thầm tìm chỗ gặp mặt đi!
Tạ Thù ném bái thiếp xuống, hùng hổ gọi: “Mộc Bạch, chuẩn bị xe!”
Hôm nay là ngày hưu mộc, thời tiết dễ chịu, thời gian lại thoải mái, rất thích hợp để bàn chuyện. Nơi Vệ Ngật Chi chọn cũng rất được, chính là núi Phúc Chu phía bắc đô thành, vừa có hương khói chùa chiền, có rừng cây đẹp, lại còn có thể nhìn thấy hồ Huyền Vũ dập dờn sóng nước phía xa xa.
Để hợp với phong cảnh, Tạ Thù mặc một áo bào dài màu đá xanh. Xe đi tới cổng phía bắc thì dừng lại, nàng lệnh cho đám hộ vệ chờ dưới chân núi, chỉ dẫn theo Mộc Bạch đi lên.
Vệ Ngật Chi đã chờ đón sẵn, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đai lưng buông thong, để lộ vùng ngực đẹp đẽ như ngọc, tóc dài phủ trên vai, đứng ở trong khung cảnh này có cảm giác giống người tu hành.
Hắn nhếch môi cười chào đón: “Cuối cùng Tạ tướng cũng đến, bổn vương chờ đã lâu.”
Tạ Thù chẳng biết nhìn vào đâu, đành nhìn vào thân cây bên cạnh, nhưng rồi lại nghĩ hiện giờ nàng cũng đang là một người đàn ông, tuyệt đối không thể né tránh, đành phải ra vẻ thoải mái nhìn thẳng.
“Vũ Lăng vương nói nghiêm trọng như vậy, hiện giờ bổn tương đã mang trọng tội, không dám không đến.”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Tạ tướng xin chớ trách, gia mẫu lỗ mãng, phận làm con chỉ đành thay bà bào chữa mà thôi, nếu không sao phải lôi chuyện của ngoại tổ phụ ra để phân trần cơ chứ.”
Tạ Thù thấy hắn nói chân thành như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, thản nhiên nói “ừm” một tiếng, theo hắn đi lên trên.
Mấy ngày trước trời đổ mưa liên tiếp, đường lên núi hơi trơn ẩm, Tạ Thù đi ủng mềm, tuy đi lại thoải mái nhưng chỉ một lúc thì hài đã bị ngấm ẩm.
Vệ Ngật Chi đi trước dẫn đường, chân đi guốc gỗ, đi thẳng một mạch đến đoạn rải đá, hắn mới quay đầu nhìn qua cười nói: “Tạ tướng nên đi guốc gỗ cho dễ di chuyển, ngày xuân ở vùng núi chỉ có loại này mới hợp để đi lại.”
Tạ Thù thản nhiên nói: “Chẳng qua ta không thích mà thôi.”
Đùa à, đi guốc gỗ chẳng phải bị lộ chân rồi sao? Nàng che giấu toàn thân rất thành công, ngay cả giọng nói cũng không che giấu rất tốt, chỉ riêng trang phục là cần phải chú ý.
Đầu tiên, nàng không thể giống Vệ Ngật Chi chỉ mặc lớp áo lót mỏng manh như thế ra khỏi cửa. Tiếp đó, nàng không thể đi guốc gỗ, vì chân của phái nữ nhỏ hơn phái nam rất nhiều, trước kia người thị nữ già phụ trách dạy bảo nàng còn nói chân nàng còn thanh tú hơn cả tay nữa kìa.
Tự tôn bị tổn thương…
Vệ Ngật Chi cũng chỉ thuận miệng mà nói, cũng không để ý sắc mặt nàng.
Đại Tấn rất coi trọng cá tính, có lẽ Thừa tướng không muốn giống người thường nên mới cố ý đi không tầm thường như thế.
Cuối đường chính là một tòa đình nghỉ chân, trên bàn đá đã chuẩn bị sẵn rượu nhạt.
Tạ Thù vén vạt áo ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, hơi kinh ngạc: “Vũ Lăng vương hình như không mang theo tùy tùng phải không?”
Vệ Ngật Chi gật gật đầu: “Trước kia bổn vương ở trong doanh trại chịu nhiều tói buộc, hiện giờ khó lắm mới có cơ hội rong chơi, thế nên người càng ít càng tốt.”
Tạ Thù nói: “Ta lại khác với ngài, ta thích náo nhiệt, cho nên đang định mời các gia tộc tham dự Cối Kê, không biết Vũ Lăng vương có nhã hứng đồng hành cùng chăng?”
Vệ Ngật Chi không vội trả lời, mở nắp bình rót rượu rồi mới nói: “Chỉ e lại khiến bệ hạ không vui.”
Tạ Thù không kìm được bật cười rộ lên: “Ngài lén làm nhiều chuyện khiến ông ta không vui như thế, còn để ý chuyện này hay sao?”
Vệ Ngật Chi ngẩng đầu, ra vẻ kinh ngạc: “Bổn vương đã gây ra chuyện gì hay sao?”
Tạ Thù giật giật khóe môi, có ý gì đây, muốn phân rõ giới hạn dù chết cũng không đi chung đường với nàng à?
“Thôi được, nếu đã vậy, bổn tướng cũng không ép buộc làm khó ngài.” Hắn giúp đỡ nàng, nàng có trách nhiệm đáp trả, nếu hắn đã không cần, vậy coi như chấm hết.
Nhưng cũng chẳng có tâm trạng mà uống rượu nữa.
Lần lén gặp mặt này thật chẳng vui vẻ gì, mục đích không đạt được, cũng chẳng còn hứng thú vãn cảnh.
Trên đường trở về Tạ Thù âm thầm suy nghĩ, lần đầu tiên bản thận đứng ra tổ chức họp mặt các đại thế gia, nhà họ Vệ đã không nể mặt, không biết các gia tộc khác có bắt chước theo không nữa.
Hi vọng Tạ Nhiễm có thể góp sức!
Lần này Mộc Bạch lại quy kết Vệ Ngật Chi vào đội ngũ keo kiệt: “Thế là thế nào? Hắn như thế mà còn lo không kiếm được vợ hiền thiếp đẹp hay sao? Thật nhỏ mọn.”
Nàng bị lời này chọc cho bật cười, cũng không còn quá sầu lo nữa.
Chuyện Tạ Thù âm thầm lôi kéo các gia tộc tham dự Cối Kê bị hoàng đế bệ hạ biết được, lúc lâm triều bị lôi ra châm chọc khích bác một phen.
Tạ Thù cũng không phản bác lại, chỉ pha trò. Dù sao nàng cũng không phải đơn thuần chơi bời, muốn củng cố quyền thế nhà họ Tạ sẽ khiến hoàng đế kiêng kị, điều này có thể hiểu được.
Nhưng đây là sự kiện của các đại gia tộc tổ chức hàng năm, dù hoàng đế có không hài lòng cũng không thể nói quá mức, chẳng qua chỉ ẩn ý cảnh cáo rồi thôi. Lúc này bỗng nhiên có thần tử bước ra khỏi hàng, nói muốn tố cáo Vũ Lăng vương một mình đi săn ở Nhạc Du uyển.”
Hoàng đế còn cho rằng bản thân nghe nhầm, hoang mang hỏi lại: “Khanh muốn tố cáo ai?”
“Khởi bẩm bệ hạ, là Vũ Lăng vương ạ.”
Hoàng đế giật mình, Tạ Thù cũng giật mình, cả triều văn võ bá quan đều vô cùng bất ngờ.
Không ngờ Vũ Lăng vương cũng có ngày bị vạch tội!!!!
[1] Hưu mộc: Hưu là nghỉ ngơi, mộc là gội đầu. Thời Tần, Hán đã hình thành tập tục ba ngày gội đầu, năm ngày tắm một lần. Nên cứ theo số ngày đó mà quan phủ được nghỉ, gọi là nghỉ để tắm gội.
[2] Ngoại tổ phụ: ông ngoại
[3] Dân tộc Tiên Ti là dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, nội Mông, Trung Quốc.
[4] Dân tộc Hung nô (dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần. Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán)
Tác giả :
Thiên Như Ngọc