Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 59
Sau trận chiến hôm nay, đội quân của Mộ Dung Triều đã bị diệt sạch, binh mã của Tư Mã Thích tổn hại hơn nửa, số người còn lại đều đã đầu hàng, ông ta mang theo một phần nhỏ binh lực mở đường máu bỏ chạy, khi tới gần biên giới thì bị Tuân Trác bắt sống áp tải trở về.
Kéo dài hơn nửa năm, ngon lửa chiến tranh kéo từ đông sang tây, loạn Trường Sa vương cuối cùng cũng gần như được dẹp yên.
Trong chiến thắng của đại quân, lính cấp dưỡng vui vẻ chuẩn bị đồ ăn, mùi hương thức ăn truyền khắp toàn bộ quân doanh.
Mộc Bạch đứng canh bên ngoài lều, nháy mắt với Phù Huyền đứng bên cạnh, sau đó bĩu môi nhìn về phía lều, Phù Huyền lại không hiểu ý của hắn, vẫn nghiêm túc thận trọng canh phòng, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tự mình nhắc nhở người trong lều: “Khụ, công tử, Vũ Lăng vương, đã đến giờ dùng cơm tối rồi ạ!”
Tạ Thù như bừng tỉnh, buông Vệ Ngật Chi ra nói: “Khoảng thời gian này chàng chắc chắn không được bữa ăn tử tế nào rồi, vẫn mau đi ăn đi thôi.”
Chỉ nghe câu nói này, Vệ Ngật Chi liền cảm thấy những mệt mỏi bấy lâu đều biến mất, cầm tay nàng nói: “Cùng ăn đi.”
Các binh sĩ bê đồ ăn vào, Tạ Thù thấy người mình toàn vết máu thì ăn không ngon nên về lều thay y phục trước, sau quay lại đã thấy Vệ Ngật Chi cởi bỏ áo giáp, rửa mặt sạch sẽ nhưng vẫn không động đũa, vẫn ngồi sau án chờ nàng.
“Hôm nay nàng cũng đã hoảng sợ quá nhiều rồi, ăn nhiều một chút đi.”
Tạ Thù ngồi đối diện hắn, đẩy cái bát hắn đưa tới ra: “Trước khi ăn cơm, chàng phải nói hết mọi chuyện cho rõ ràng đã, khoàng thời gian đó rốt cuộc chàng trốn ở đâu? Kế hoạch hôm nay là thế nào?”
Vệ Ngật Chi nói: “Ta khá am hiểu chuyện sập núi, muốn tránh cũng không khó nhưng vẫn phải chịu một ít tổn thất. Tư Mã Thích và Mộ Dung Triều không quen thuộc địa hình Ninh Châu bằng ta, nên ta dứt khoát tương kế tựu kế, hạ lệnh toàn quân cởi giáp, ẩn trong núi khai hoang. Thực ra binh mã của chúng cũng từng thấy chúng ta nhiều lần, đều cho rằng là nông phu, không nhận ra được. Mãi cho đến khi biết thời gian hòa đàm cụ thể, chúng ta mới suốt đêm từ trong núi đi ra.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tạ Thù: “Những lời lần trước nàng nói ta vẫn còn nhớ kỹ, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ không mạo hiểm vì ta, lần này có lẽ sẽ phái người khác tới thay nàng đàm phán, không thể nào tin tưởng, vì lẽ đó đã dặn bọn họ không ai được nói gì với nàng, không ngờ nàng lại đích thân tới đây.”
Tạ Thù không nói gì, chỉ cười cười. Hắn là người thông minh sáng suốt, đâu cần những lời chót lưỡi đầu môi, đương nhiên sẽ hiểu tâm ý hiện giờ của nàng.
“Haizz, đã biết tin gì chưa?” Trưa hôm sau, lúc đang ăn cơm, một binh sĩ dùng cánh tay chen vào ngồi giữa đám bạn: “Quan hệ giữa Thừa tướng và quận vương chúng ta không hề đơn giản đâu?”
“Hả? Thế nào là không đơn giản?”
“Hôm qua lúc quận vương về doanh trại, có người tận mắt nhìn thấy Thừa tướng nhào tới ôm ngài ấy đấy.”
“Hả?” Đám bạn há hốc mồm kinh ngạc.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói âm trầm: “Các vị vừa nói gì đó?”
Đám lính cùng nhau quay đầu lại, đó là một thanh niên trẻ mặc trường bào rộng đang nheo mắt cười mà như không nhìn họ.
“Híc, không, không có gì.” Đám lính nhanh chóng chuồn mất, đi rất xa mới có người thẽ thọt hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Hình như là đường thúc của Thừa tướng, chẹp chẹp, bảo vệ Thừa tướng gớm thật.”
Tạ Nhiễm đi về phía lều trại, nhìn thấy Mộc Bạch liền vẫy tay gọi hắn lại gần: “Thừa tướng đâu?”
“Ở trong lều của Vũ Lăng vương.”
Tạ Nhiễm nheo mắt nhìn về phía lều lớn, cau mày khó chịu: “Sao ta cảm giác Thừa tướng lại sụp hố nữa rồi?”
Tạ Thù là người có bản lĩnh, dựa vào nhan sắc mà nắm giữ được Vũ Lăng vương hắn có thể lý giải được, dù sao trong tay kẻ đó vẫn còn nắm giữ trọng binh, nhưng bây giờ rõ ràng không phải vì chuyện này. Nhớ tới sự mạo hiểm trên chiến trường ngày hôm qua, trong lòng hắn vẫn còn hoảng hốt, cần gì phải liều mạng vì kẻ đó như vậy?
Mộc Bạch có lòng bảo vệ Tạ Thù, tìm cớ giúp nàng: “Công tử và Vũ Lăng vương đang bàn bạc xem xử lý phản tặc thế nào.”
“Tùy thôi.” Tạ Nhiễm xoay người rời đi. “Ngươi nhớ hỏi Thừa tướng xem lúc nào khởi hành trở về.”
Mộc Bạch dạ một tiếng, liếc mắt nhìn về phía lều lớn, nghĩ thầm để lát nữa hẵng hỏi.
Hôm nay Tạ Thù đã thay y phục rộng rãi, màu sắc thanh thoát, sắc mặt yếu ớt mấy hôm trước nay cũng đã tươi tỉnh hơn nhiều. Hôm qua đi gặp Tư Mã Thích, nàng không trang điểm dung mạo, đúng là có phần không giống ngày thường, hôm nay trời vừa sáng đã dậy trang điểm, thêm một phần anh khí.
Nàng ngồi bên cạnh Vệ Ngật Chi, nhìn hắn viết xong tấu chương liên nhắc nhở: “Chàng nhớ viết thư về nhà, trước khi đi Tương phu nhân có đến gặp ta, bà rất lo lắng cho chàng đấy.”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Những năm tháng qua tuy bà không nói gì, nhưng ta biết mỗi lần ta ra chiến trường, bà đều lo lắng không yên, lần này có lẽ đã kinh sợ không ít.”
Tạ Thù nghiêng người sang, chống gò má nhìn hắn: “Ta đoán Mục đại mỹ nhân cũng bị dọa cho phát sợ, ở trong thư chàng phải cố gắng trấn an vài câu mới phải.”
Vệ Ngật Chi trịnh trọng gật đầu: “Thừa tướng có lệnh, đương nhiên phải tuân theo.”
Tạ Thù lườm hắn.
Hắn buồn cười liếc mắt nhìn nàng.
Chiến sự Ninh Châu đã kết thúc, trọng binh nước Tấn chưa lùi. Nước Tần có lẽ thấy không ăn hôi được gì, quan sát hồi lâu rốt cuộc cũng lui binh. Tộc Thổ Dục Hồn lo sợ quân Tấn sẽ tiếp tục tấn công nước họ, vội phái sứ thần tới Kiến Khang cầu hòa,
Vệ Ngật Chi lệnh cho Tuân Trác, Trương Triệu, Mạt Vinh ba người canh giữ Ninh Châu, lại lệnh cho Dương Kiệu để lại mười vạn binh lính mang từ đô thành tới đóng giữ nơi này, tất cả sắp xếp thỏa đáng xong, tháng chín hạ lệnh khải hoàn về chiều.
Tạ Nhiễm nhìn Tạ Thù và Vệ Ngật Chi cùng tiến vào cùng ra, ngay cả lúc về cũng ngồi chung một xe, mày cau chặt lại.
Quang Phúc ngồi bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Quả nhiên Thừa tướng thích đàn ông.”
“Câm miệng.” Hắn quát nhỏ.
Xe ngựa chạy ra ngoài, dân chúng ven đường đều hô vang chào đón, người người đều ho to Vũ Lăng vương, đoàn người còn theo đội quân đi tới cửa thành mới dừng.
Tạ Thù ngồi trong xe phe phẩy chiếc quạt thở dài, người người đều chỉ biết ca tụng Vũ Lăng vương, nhưng đã quên mất công lao của nàng, đúng là đã làm một gian thần thì thật khó mà quay đầu lại.
Càng đi về phía đông, càng gần Kiến Khang, Vệ Ngật Chi đều như hình với bóng cùng Tạ Thù, đương nhiên không tránh khỏi những lời bóng gió, đối với những chuyện này Tạ Thù đã mắt điếc tai ngơ, không để ý chút nào, Vệ Ngật Chi cũng chẳng quản lý, quảng đường này là khoảng thời gian ở chung hiếm có, trở về Kiến Khang sẽ lại có rất nhiều ràng buộc.
Tạ Nhiễm ngứa mắt không nhìn nổi, qua quận Tấn Hưng đặc biệt đến tìm Tạ Thù, không biết hai người nói gì mà ngày hôm đó hắn dẫn người đi trước.
Vệ Ngật Chi nhìn theo hắn rời đi, leo lên xe hỏi Tạ Thù: “Nhiễm công tử sao vậy?”
Tạ Thù nói: “Đường thúc nhà ta là người tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, nhìn thấy hai chúng ta làm bại hoại thuần phong mỹ tục, quyết định không đi chung đường với chúng ta nữa.”
Hắn cười vang: “Tiếc thật, còn đang định mời hắn tới làm khách quận Vũ Lăquaankiaf.”
Tạ Thù nhìn ngoài xe: “Muốn về quận Vũ Lăng ư?”
“Hừm, lần trước từ Ninh Châu về Kiến Khang đã mời nàng rồi, nàng không đồng ý, lần này có đồng ý đi không?”
Tạ Thù biết hắn đang suy nghĩ gì, chẳng qua là muốn kéo dài chút thời gian thôi. Nàng gật đầu: “Cũng được.”
Vệ Ngật Chi không muốn làm lỡ thời gian của binh đoàn, để Dương Kiệu thay mình áp giải Tư Mã Thích về Kiến Khang, còn bản thân chỉ dẫn theo số ít binh mã về quận Vũ Lăng.
Dương Kiệu thấy Tạ Thù cũng đi cùng, trong lòng nảy sinh lo lắng cho danh tiếng của Vũ Lăng vương.
Phong cảnh quận Vũ Lăng đã nức tiếng xưa nay, vừa vào trong quận đã thấy núi non trùng điệp, nước xanh uốn lượn, ánh nắng mặt trời nhuộm sơn thủy, như một vầng sáng che phủ lên bức tranh. Giữa lúc đầu thưa, xe ngựa lướt qua, hoa rơi rực rỡ, những người nông dân đang cần mẫn cày cấy, từ phía ruộng đồng xa xa thoảng hương lúa mới.
Tạ Thù mở cửa xe chép miệng lắc đầu: “Bệ hạ bất công, bất công quá! Chỗ tốt như thế lại cho chàng làm đất phong, sao không giữ cho Cửu nhi yêu quí của ổng nhỉ?”
Vệ Ngật Chi cười: “Bệ hạ đã có sự sắp xếp riêng, tương lai làm gì có chuyện để Cửu điện hạ tủi thân chứ?”
Tạ Thù chỉ thuận miệng nói, cũng không đáp lại, bỗng nhiên nhoài người nhìn về phía bắc, nhớ tới Kinh Châu, bây giờ ở đó chắc cũng đang trong khung cảnh thanh thản yên vui.
Lúc vào thành thì trời vừa tối, dân chúng cũng không biết Vũ Lăng vương trở về đất phong, không có người ào ra đường vây xem, cả đường đi đều không có trở ngại. Phù Huyền đã về trước chuẩn bị, phủ quận vương Vũ Lăng đã sớm treo cao đèn đuốc, nghênh đón khách quý.
Góc đông nam vương phủ là nơi có phong cảnh đẹp nhất, đá xanh trùng điệp, hoa cỏ xum xuê, Vệ Ngật Chi sắp xếp nơi đó cho Tạ Thù nghỉ lại. Mấy ngày nay đi xe ngựa mệt nhọc, nàng cũng đã vô cùng mệt mỏi, không nói nhiều với hắn, sắp xếp xong xuôi thì đi ngủ bù, đến tận lúc mặt trời lên cao ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Những ngày tháng ở đây có thể nói là thoải mái dễ chịu hơn hẳn những ngày tháng phải dậy sớm vào triều ở Kiến Khang.
Rửa mặt xong xuôi đi gặp Vệ Ngật Chi, vừ tới cửa viện đã thấy Phù Huyền từ trong đi ra, trong tay bưng một chậu nước, Tạ Thù nhìn thấy bên trong có vết máu, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế này?”
“Bẩm Thừa tướng, trên người quận vương có vết thương, vừa mới thay thuốc ạ.’
“Chàng bị thương ư?” Nàng lập tức đi vào.
Vệ Ngật Chi đang ngồi trước gương định mặc thêm áo khoác thì Tạ Thù đẩy cửa đi thẳng vào.
“Sao không nghe chàng nói chuyện bị thương vậy?”
Quay đầu lại thấy là nàng, Vệ Ngật Chi mỉm cười: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
Tạ Thù quỳ xuống ngồi bên cạnh hắn, đưa tay cầm vạt áo hắn: “Để ta xem nào.”
Nàng gạt những sợi tóc lòa xòa trên vai hắn, lại đẩy vạt áo ra, trên đầu vai đã được đắp thuốc, băng bó cẩn thận, thực sự chẳng nhìn ra được gì nên đành phải thôi.
Vệ Ngật Chi nghiêng mặt một bên nhìn nàng, tầm mắt di chuyển từ vầng trán trơn mịn lưu luyến tới chóp mũi xinh xắn, lại lướt qua đôi môi đỏ mọng kia, rơi xuống phần da thịt trắng sáng lộ ra nơi cổ áo, không nhịn được nhích lại gần.
Lúc Tạ Thù ngẩng đầu lên thì gương mặt hắn đã kề sát trong gang tấc, đôi mắt sâu thăm thẳm mà sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy gương mặt nàng phản chiếu trong đó. Tay hắn vuốt nhẹ gò má nàng rồi hôn lên, chạm vào môi nàng, lúc đầu nàng còn hơi chống cự, nhưng nhớ tới bây giờ đã thực sự là cả hai bên tình nguyện, dần dần cũng buông long.
Dân nước Tấn xưa nay vẫn cởi mở, phái nữ cũng không hề rụt rè nhút nhát, Tạ Thù lại lớn lên chốn thôn quê, lại càng không có cái gọi là rụt rè, nếu đã xác định tình cảm thì cũng không hề ngượng nghịu, ngược lại còn đáp lại hắn, sau đó đột nhiên đẩy hắn ra nói: “Chuyện của chúng ta chắc đã lan truyền rồi, chỉ e sau này chàng sẽ không được sống yên ổn, chàng sẽ không hối hận chứ?”
Vệ Ngật Chi đưa tay ôm nàng vào lòng: “Không hối hận.”
Tạ Thù nhân tiện gối đầu lên chân hắn, giơ cánh tay lên, cánh tay áo rộng trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng muốt, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn cúi đầu xuống rồi hôn hắn.
Bàn tay Vệ Ngật Chi luồn qua vạt áo tiến vào, chậm rãi di chuyển xuống bên dưới hông nàng, đang lúc chuẩn bị cởi đai lưng của nàng thì bên ngoài vang lên tiếng nói của Phù Huyền.
“Quận vương, đã đến giờ dùng bữa.”
Tạ Thù đẩy hắn ra, cười ngặt ngẽo.
Vệ Ngật Chi không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng người dậy, cau mày nhìn nàng: “Buồn cười đến thế à?”
Tạ Thù vội ho một tiếng ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo: “Chàng mau thay đồ đi, ta cũng phải đi ăn đây.”
Phù Huyền chờ ở ngoài cửa, thấy nàng nín cười đi ra, còn quận vương ở trong phòng thì mặt sưng mày sỉa, không hiểu nổi chuyện gì đã diễn ra.
Kéo dài hơn nửa năm, ngon lửa chiến tranh kéo từ đông sang tây, loạn Trường Sa vương cuối cùng cũng gần như được dẹp yên.
Trong chiến thắng của đại quân, lính cấp dưỡng vui vẻ chuẩn bị đồ ăn, mùi hương thức ăn truyền khắp toàn bộ quân doanh.
Mộc Bạch đứng canh bên ngoài lều, nháy mắt với Phù Huyền đứng bên cạnh, sau đó bĩu môi nhìn về phía lều, Phù Huyền lại không hiểu ý của hắn, vẫn nghiêm túc thận trọng canh phòng, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tự mình nhắc nhở người trong lều: “Khụ, công tử, Vũ Lăng vương, đã đến giờ dùng cơm tối rồi ạ!”
Tạ Thù như bừng tỉnh, buông Vệ Ngật Chi ra nói: “Khoảng thời gian này chàng chắc chắn không được bữa ăn tử tế nào rồi, vẫn mau đi ăn đi thôi.”
Chỉ nghe câu nói này, Vệ Ngật Chi liền cảm thấy những mệt mỏi bấy lâu đều biến mất, cầm tay nàng nói: “Cùng ăn đi.”
Các binh sĩ bê đồ ăn vào, Tạ Thù thấy người mình toàn vết máu thì ăn không ngon nên về lều thay y phục trước, sau quay lại đã thấy Vệ Ngật Chi cởi bỏ áo giáp, rửa mặt sạch sẽ nhưng vẫn không động đũa, vẫn ngồi sau án chờ nàng.
“Hôm nay nàng cũng đã hoảng sợ quá nhiều rồi, ăn nhiều một chút đi.”
Tạ Thù ngồi đối diện hắn, đẩy cái bát hắn đưa tới ra: “Trước khi ăn cơm, chàng phải nói hết mọi chuyện cho rõ ràng đã, khoàng thời gian đó rốt cuộc chàng trốn ở đâu? Kế hoạch hôm nay là thế nào?”
Vệ Ngật Chi nói: “Ta khá am hiểu chuyện sập núi, muốn tránh cũng không khó nhưng vẫn phải chịu một ít tổn thất. Tư Mã Thích và Mộ Dung Triều không quen thuộc địa hình Ninh Châu bằng ta, nên ta dứt khoát tương kế tựu kế, hạ lệnh toàn quân cởi giáp, ẩn trong núi khai hoang. Thực ra binh mã của chúng cũng từng thấy chúng ta nhiều lần, đều cho rằng là nông phu, không nhận ra được. Mãi cho đến khi biết thời gian hòa đàm cụ thể, chúng ta mới suốt đêm từ trong núi đi ra.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tạ Thù: “Những lời lần trước nàng nói ta vẫn còn nhớ kỹ, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ không mạo hiểm vì ta, lần này có lẽ sẽ phái người khác tới thay nàng đàm phán, không thể nào tin tưởng, vì lẽ đó đã dặn bọn họ không ai được nói gì với nàng, không ngờ nàng lại đích thân tới đây.”
Tạ Thù không nói gì, chỉ cười cười. Hắn là người thông minh sáng suốt, đâu cần những lời chót lưỡi đầu môi, đương nhiên sẽ hiểu tâm ý hiện giờ của nàng.
“Haizz, đã biết tin gì chưa?” Trưa hôm sau, lúc đang ăn cơm, một binh sĩ dùng cánh tay chen vào ngồi giữa đám bạn: “Quan hệ giữa Thừa tướng và quận vương chúng ta không hề đơn giản đâu?”
“Hả? Thế nào là không đơn giản?”
“Hôm qua lúc quận vương về doanh trại, có người tận mắt nhìn thấy Thừa tướng nhào tới ôm ngài ấy đấy.”
“Hả?” Đám bạn há hốc mồm kinh ngạc.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói âm trầm: “Các vị vừa nói gì đó?”
Đám lính cùng nhau quay đầu lại, đó là một thanh niên trẻ mặc trường bào rộng đang nheo mắt cười mà như không nhìn họ.
“Híc, không, không có gì.” Đám lính nhanh chóng chuồn mất, đi rất xa mới có người thẽ thọt hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Hình như là đường thúc của Thừa tướng, chẹp chẹp, bảo vệ Thừa tướng gớm thật.”
Tạ Nhiễm đi về phía lều trại, nhìn thấy Mộc Bạch liền vẫy tay gọi hắn lại gần: “Thừa tướng đâu?”
“Ở trong lều của Vũ Lăng vương.”
Tạ Nhiễm nheo mắt nhìn về phía lều lớn, cau mày khó chịu: “Sao ta cảm giác Thừa tướng lại sụp hố nữa rồi?”
Tạ Thù là người có bản lĩnh, dựa vào nhan sắc mà nắm giữ được Vũ Lăng vương hắn có thể lý giải được, dù sao trong tay kẻ đó vẫn còn nắm giữ trọng binh, nhưng bây giờ rõ ràng không phải vì chuyện này. Nhớ tới sự mạo hiểm trên chiến trường ngày hôm qua, trong lòng hắn vẫn còn hoảng hốt, cần gì phải liều mạng vì kẻ đó như vậy?
Mộc Bạch có lòng bảo vệ Tạ Thù, tìm cớ giúp nàng: “Công tử và Vũ Lăng vương đang bàn bạc xem xử lý phản tặc thế nào.”
“Tùy thôi.” Tạ Nhiễm xoay người rời đi. “Ngươi nhớ hỏi Thừa tướng xem lúc nào khởi hành trở về.”
Mộc Bạch dạ một tiếng, liếc mắt nhìn về phía lều lớn, nghĩ thầm để lát nữa hẵng hỏi.
Hôm nay Tạ Thù đã thay y phục rộng rãi, màu sắc thanh thoát, sắc mặt yếu ớt mấy hôm trước nay cũng đã tươi tỉnh hơn nhiều. Hôm qua đi gặp Tư Mã Thích, nàng không trang điểm dung mạo, đúng là có phần không giống ngày thường, hôm nay trời vừa sáng đã dậy trang điểm, thêm một phần anh khí.
Nàng ngồi bên cạnh Vệ Ngật Chi, nhìn hắn viết xong tấu chương liên nhắc nhở: “Chàng nhớ viết thư về nhà, trước khi đi Tương phu nhân có đến gặp ta, bà rất lo lắng cho chàng đấy.”
Vệ Ngật Chi thở dài: “Những năm tháng qua tuy bà không nói gì, nhưng ta biết mỗi lần ta ra chiến trường, bà đều lo lắng không yên, lần này có lẽ đã kinh sợ không ít.”
Tạ Thù nghiêng người sang, chống gò má nhìn hắn: “Ta đoán Mục đại mỹ nhân cũng bị dọa cho phát sợ, ở trong thư chàng phải cố gắng trấn an vài câu mới phải.”
Vệ Ngật Chi trịnh trọng gật đầu: “Thừa tướng có lệnh, đương nhiên phải tuân theo.”
Tạ Thù lườm hắn.
Hắn buồn cười liếc mắt nhìn nàng.
Chiến sự Ninh Châu đã kết thúc, trọng binh nước Tấn chưa lùi. Nước Tần có lẽ thấy không ăn hôi được gì, quan sát hồi lâu rốt cuộc cũng lui binh. Tộc Thổ Dục Hồn lo sợ quân Tấn sẽ tiếp tục tấn công nước họ, vội phái sứ thần tới Kiến Khang cầu hòa,
Vệ Ngật Chi lệnh cho Tuân Trác, Trương Triệu, Mạt Vinh ba người canh giữ Ninh Châu, lại lệnh cho Dương Kiệu để lại mười vạn binh lính mang từ đô thành tới đóng giữ nơi này, tất cả sắp xếp thỏa đáng xong, tháng chín hạ lệnh khải hoàn về chiều.
Tạ Nhiễm nhìn Tạ Thù và Vệ Ngật Chi cùng tiến vào cùng ra, ngay cả lúc về cũng ngồi chung một xe, mày cau chặt lại.
Quang Phúc ngồi bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Quả nhiên Thừa tướng thích đàn ông.”
“Câm miệng.” Hắn quát nhỏ.
Xe ngựa chạy ra ngoài, dân chúng ven đường đều hô vang chào đón, người người đều ho to Vũ Lăng vương, đoàn người còn theo đội quân đi tới cửa thành mới dừng.
Tạ Thù ngồi trong xe phe phẩy chiếc quạt thở dài, người người đều chỉ biết ca tụng Vũ Lăng vương, nhưng đã quên mất công lao của nàng, đúng là đã làm một gian thần thì thật khó mà quay đầu lại.
Càng đi về phía đông, càng gần Kiến Khang, Vệ Ngật Chi đều như hình với bóng cùng Tạ Thù, đương nhiên không tránh khỏi những lời bóng gió, đối với những chuyện này Tạ Thù đã mắt điếc tai ngơ, không để ý chút nào, Vệ Ngật Chi cũng chẳng quản lý, quảng đường này là khoảng thời gian ở chung hiếm có, trở về Kiến Khang sẽ lại có rất nhiều ràng buộc.
Tạ Nhiễm ngứa mắt không nhìn nổi, qua quận Tấn Hưng đặc biệt đến tìm Tạ Thù, không biết hai người nói gì mà ngày hôm đó hắn dẫn người đi trước.
Vệ Ngật Chi nhìn theo hắn rời đi, leo lên xe hỏi Tạ Thù: “Nhiễm công tử sao vậy?”
Tạ Thù nói: “Đường thúc nhà ta là người tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, nhìn thấy hai chúng ta làm bại hoại thuần phong mỹ tục, quyết định không đi chung đường với chúng ta nữa.”
Hắn cười vang: “Tiếc thật, còn đang định mời hắn tới làm khách quận Vũ Lăquaankiaf.”
Tạ Thù nhìn ngoài xe: “Muốn về quận Vũ Lăng ư?”
“Hừm, lần trước từ Ninh Châu về Kiến Khang đã mời nàng rồi, nàng không đồng ý, lần này có đồng ý đi không?”
Tạ Thù biết hắn đang suy nghĩ gì, chẳng qua là muốn kéo dài chút thời gian thôi. Nàng gật đầu: “Cũng được.”
Vệ Ngật Chi không muốn làm lỡ thời gian của binh đoàn, để Dương Kiệu thay mình áp giải Tư Mã Thích về Kiến Khang, còn bản thân chỉ dẫn theo số ít binh mã về quận Vũ Lăng.
Dương Kiệu thấy Tạ Thù cũng đi cùng, trong lòng nảy sinh lo lắng cho danh tiếng của Vũ Lăng vương.
Phong cảnh quận Vũ Lăng đã nức tiếng xưa nay, vừa vào trong quận đã thấy núi non trùng điệp, nước xanh uốn lượn, ánh nắng mặt trời nhuộm sơn thủy, như một vầng sáng che phủ lên bức tranh. Giữa lúc đầu thưa, xe ngựa lướt qua, hoa rơi rực rỡ, những người nông dân đang cần mẫn cày cấy, từ phía ruộng đồng xa xa thoảng hương lúa mới.
Tạ Thù mở cửa xe chép miệng lắc đầu: “Bệ hạ bất công, bất công quá! Chỗ tốt như thế lại cho chàng làm đất phong, sao không giữ cho Cửu nhi yêu quí của ổng nhỉ?”
Vệ Ngật Chi cười: “Bệ hạ đã có sự sắp xếp riêng, tương lai làm gì có chuyện để Cửu điện hạ tủi thân chứ?”
Tạ Thù chỉ thuận miệng nói, cũng không đáp lại, bỗng nhiên nhoài người nhìn về phía bắc, nhớ tới Kinh Châu, bây giờ ở đó chắc cũng đang trong khung cảnh thanh thản yên vui.
Lúc vào thành thì trời vừa tối, dân chúng cũng không biết Vũ Lăng vương trở về đất phong, không có người ào ra đường vây xem, cả đường đi đều không có trở ngại. Phù Huyền đã về trước chuẩn bị, phủ quận vương Vũ Lăng đã sớm treo cao đèn đuốc, nghênh đón khách quý.
Góc đông nam vương phủ là nơi có phong cảnh đẹp nhất, đá xanh trùng điệp, hoa cỏ xum xuê, Vệ Ngật Chi sắp xếp nơi đó cho Tạ Thù nghỉ lại. Mấy ngày nay đi xe ngựa mệt nhọc, nàng cũng đã vô cùng mệt mỏi, không nói nhiều với hắn, sắp xếp xong xuôi thì đi ngủ bù, đến tận lúc mặt trời lên cao ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Những ngày tháng ở đây có thể nói là thoải mái dễ chịu hơn hẳn những ngày tháng phải dậy sớm vào triều ở Kiến Khang.
Rửa mặt xong xuôi đi gặp Vệ Ngật Chi, vừ tới cửa viện đã thấy Phù Huyền từ trong đi ra, trong tay bưng một chậu nước, Tạ Thù nhìn thấy bên trong có vết máu, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế này?”
“Bẩm Thừa tướng, trên người quận vương có vết thương, vừa mới thay thuốc ạ.’
“Chàng bị thương ư?” Nàng lập tức đi vào.
Vệ Ngật Chi đang ngồi trước gương định mặc thêm áo khoác thì Tạ Thù đẩy cửa đi thẳng vào.
“Sao không nghe chàng nói chuyện bị thương vậy?”
Quay đầu lại thấy là nàng, Vệ Ngật Chi mỉm cười: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
Tạ Thù quỳ xuống ngồi bên cạnh hắn, đưa tay cầm vạt áo hắn: “Để ta xem nào.”
Nàng gạt những sợi tóc lòa xòa trên vai hắn, lại đẩy vạt áo ra, trên đầu vai đã được đắp thuốc, băng bó cẩn thận, thực sự chẳng nhìn ra được gì nên đành phải thôi.
Vệ Ngật Chi nghiêng mặt một bên nhìn nàng, tầm mắt di chuyển từ vầng trán trơn mịn lưu luyến tới chóp mũi xinh xắn, lại lướt qua đôi môi đỏ mọng kia, rơi xuống phần da thịt trắng sáng lộ ra nơi cổ áo, không nhịn được nhích lại gần.
Lúc Tạ Thù ngẩng đầu lên thì gương mặt hắn đã kề sát trong gang tấc, đôi mắt sâu thăm thẳm mà sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy gương mặt nàng phản chiếu trong đó. Tay hắn vuốt nhẹ gò má nàng rồi hôn lên, chạm vào môi nàng, lúc đầu nàng còn hơi chống cự, nhưng nhớ tới bây giờ đã thực sự là cả hai bên tình nguyện, dần dần cũng buông long.
Dân nước Tấn xưa nay vẫn cởi mở, phái nữ cũng không hề rụt rè nhút nhát, Tạ Thù lại lớn lên chốn thôn quê, lại càng không có cái gọi là rụt rè, nếu đã xác định tình cảm thì cũng không hề ngượng nghịu, ngược lại còn đáp lại hắn, sau đó đột nhiên đẩy hắn ra nói: “Chuyện của chúng ta chắc đã lan truyền rồi, chỉ e sau này chàng sẽ không được sống yên ổn, chàng sẽ không hối hận chứ?”
Vệ Ngật Chi đưa tay ôm nàng vào lòng: “Không hối hận.”
Tạ Thù nhân tiện gối đầu lên chân hắn, giơ cánh tay lên, cánh tay áo rộng trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng muốt, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn cúi đầu xuống rồi hôn hắn.
Bàn tay Vệ Ngật Chi luồn qua vạt áo tiến vào, chậm rãi di chuyển xuống bên dưới hông nàng, đang lúc chuẩn bị cởi đai lưng của nàng thì bên ngoài vang lên tiếng nói của Phù Huyền.
“Quận vương, đã đến giờ dùng bữa.”
Tạ Thù đẩy hắn ra, cười ngặt ngẽo.
Vệ Ngật Chi không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng người dậy, cau mày nhìn nàng: “Buồn cười đến thế à?”
Tạ Thù vội ho một tiếng ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo: “Chàng mau thay đồ đi, ta cũng phải đi ăn đây.”
Phù Huyền chờ ở ngoài cửa, thấy nàng nín cười đi ra, còn quận vương ở trong phòng thì mặt sưng mày sỉa, không hiểu nổi chuyện gì đã diễn ra.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc