Ngày Tháng Trắc Trở
Chương 13
Vương Kính Chi còn chưa tới thì truy binh cuối cùng cũng tới.
Những người khi nãy có thể hơi ngốc nhưng Điếu Sao Nhãn lại là kẻ không dễ bị lừa, tìm vài vòng không có kết quả, hắn cũng đoán mình bị lừa rồi, liền sai người quay lại.
Tạ Thù nghe thấy tiếng người, vội vả hất nước dập lửa, ánh nắng chiều tà đã tắt từ lâu, bốn phía tối tăm. Vệ Ngật Chi lại không hề hoang mang, vẫn còn tâm trạng ngồi thưởng thức khoai lang, dường như hắn phát hiện ra thứ này ăn sống thật tuyệt, ăn xong liền thấy thích.
Đường núi đoạn này bằng phẳng, muốn xông lên rất nhanh, không bao lâu sau Điếu Sao Nhãn đã ở trước mặt.
“Quả nhiên ở đây, nhanh tóm lấy!”
Đám người xông lên, vừa tới trước mặt, đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió, hai gã cao lớn ngửa mặt ngã xuống, vạt áo bị rạch một vệt lớn, máu tươi ào ạt chảy ra.
Vệ Ngật Chi vung tay, sợi roi dài lại thu hồi về vị trí.
Điếu Sao Nhãn cũng giật mình, nhưng vì giữ tính mạng cũng không cố lên, vung tay nói: “Tất cả xông lên.”
Vệ Ngật Chi bỏ củ khoai lang xuống, bỗng nhiên đứng dậy, một tay kéo Tạ Thù lên ngựa, một tay vung roi, mấy chục gã bị hắn đánh gục không đứng dậy nổi, hắn hành động nhanh như chớp, dễ dàng mở đường máu, chạy nhanh xuống núi.
Điếu Sao Nhãn ôm gò má sưng phù vì bị roi đánh trúng, đấm đất hô to: “Mau đuổi theo!”
Tạ Thù bị đưa đi mất một lúc sau mới hoàn hồn, cười khan: “Võ công của Trọng Khanh quả là cao cường, không ngờ ở Lan Đình không có cơ hội nhìn thấy mà ở đây lại có thể chiêm ngưỡng.”
Vệ Ngật Chi ngồi phía sau nàng: “Đệ vẫn còn rảnh rang nói đùa quá nhỉ.” Nói xong đánh mạnh vào con ngựa một cái, chú ngựa như mũi tên rời khỏi cung nhanh chóng lao đi.
Tạ Thù gần như bị hắn giữ trong lồng ngực, nàng hơi mất tự nhiên nhúc nhích thân thể.
Đám truy binh phía sau vì không dám hành động lộ liễu, lại không có ngựa nên dù có truy đuổi cũng không đuổi kịp Vệ Ngật Chi, nhưng Lục Hi Hoán lại tự mình dẫn người tới.
Sau khi hắn trở về không lâu thì nhận được tin tức biết tri huyện xảy ra chuyện, liền tìm binh mã nhà họ Cố tới cứu viện, biết được Tạ Thù vừa mới được cứu đi, tức đến tím tái mặt mũi, lúc này sai người mau chóng truy đuổi.
Đám người lần này không phải là những kẻ giả vờ làm gia đinh lỗ mãng lần trước nữa, tất cả đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, tác phong nhanh nhẹn, lại cưỡi ngựa khỏe, chia làm hai ngả nhanh chóng bao vây Tạ Thù và Vệ Ngật Chi.
“Cứ đi thẳng về phía trước, không được phép ngừng lại.” Vệ Ngật Chi thì thầm bên tai Tạ Thù một câu, đặt dây cương vào trong tay nàng, sau đó cài tên vào cung, bắn liền một phát ba mũi tên giết liền ba người.
Tạ Thù cưỡi ngựa không giỏi, nhắm mắt vượt qua kẽ hở, lòng vẫn còn sợ hãi.
Đám người kia hoảng hốt trước tài bắn cung của Vệ Ngật Chi, sĩ khí giảm đi, nhất thời do dự nên tốc độ cũng chậm lại.
Lục Hi Hoán từ xa nhìn thấy, muốn đích thân đuổi theo, lại bị công tử nhà họ Cố, Cố Sưởng kéo lại: “Người này thân thủ phi phàm, không hề bị chúng ta đe dọa, chỉ e rằng không phải kẻ tầm thường, tốt nhất để cho đám thuộc hạ đuổi theo, dù có xảy ra chuyện gì cũng dễ thoái thác.”
Lục Hi Hoán thấy hắn nói có lý, không tiếp tục xông lên nữa, chỉ đi sau tùy tùng, để đám thuộc hạ đuổi theo.
Đám người kia không còn cách nào khác, đành nhắm mắt xông lên.
Vệ Ngật Chi giục ngựa phóng nhanh như bay, đám truy binh phía sau cũng như hình với bóng. Hắn dặn Tạ Thù nắm chặt dây cương, xoay người lại bắn tiếp một mũi tên, nhắm thẳng vào con ngựa của gã thủ lĩnh.
Con ngựa nhanh chóng ngã gục, người ngồi bên trên bị quăng ngã nhưng vẫn không ảnh hưởng đám người phía sau theo sát không nghỉ.
“Thừa tướng!”
Xa xa truyền tới tiếng hô hoán, Tạ Thù nheo mắt nhìn theo, dưới sắc trời tối tăm, người đó vẫn mặc nguyên y phục hồi sáng, không phải Vương Kính Chi thì là ai.
“Họ Vương đến rồi!” Lục Hi Hoán nhìn thấy đám sai nha xông tới, bực mình ném roi ngựa.
Sắp thành lại bại.
Sắc mặt Cố Sưởng biến đổi không ngừng: “Khốn kiếp, rõ ràng chỉ là một kẻ trói gà không chặt như đàn bà, thế mà nhiều người như vậy vẫn không bắt được hắn!”
Lúc này Tạ Thù bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu lại la lớn: “Đằng đó có phải là công tử nhà họ Lục, Lục Hi Hoán hay không? Bản tướng bị kẻ xấu truy kích, mong Lục công tử ra tay giúp đỡ!”
Cố Sưởng kinh ngạc nói: “Hắn biết chuyện này do chúng ta làm ư?”
Lục Hi Hoán cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức hoảng loạn, cắn răng nói: “Thôi, cố tình làm to chuyện không có lợi cho chúng ta, ngược lại còn đánh rắn động cỏ mà hỏng chuyện, nếu Thừa tướng đã đưa cho cái thang thì tốt nhất chúng ta cũng nên leo xuống thôi.” Nói xong, cũng hô to: “Giặc cỏ nơi nào dám to gan làm tổn thương Thừa tướng đại Tấn ta hả?” Sau đó vung tay lên, lệnh cho thủ hạ bên cạnh đi bắt người của mình.
Tạ Thù giả vờ cảm kích, xa xa chắp tay cảm tạ hai người: “Đa tạ Lục công tử ra tay cứu giúp!”
Lục Hi Hoán miễn cưỡng vui cười, từ xa đáp lễ: “Thừa tướng nói quá lời, đây là chuyện nên làm, hai người chúng ta tình cờ trải qua, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Vương Kính Chi đoán ra manh mối, giục ngựa tới gần nói: “Đã khiến Thừa tướng giật mình rồi, đám ‘giặc cỏ’ này phải xử lý thế nào ạ?”
“Tùy Thứ sử xử lý đi.”
“Vâng.”
Lục Hi Hoán và Cố Sưởng trơ mắt nhìn người của mình bị đám sai nha áp giải, bọn hắn xiết chặt dây cương, căm phẫn không chịu nổi, do dự hồi lâu cuối cùng cũng không tiến lên, nói thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.
Giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận sự thật mà thôi.
Sắc trời tăm tối, lúc này Vương Kính Chi mới nhìn rõ người ngồi phía sau Tạ Thù là ai, giật mình nói: “Sao Vũ Lăng vương lại ở đây?”
“Nói ra thật xấu hổ, bản vương đột nhiên lại muốn đi chơi, đi săn tới đây, trên đường lại gặp Tạ tướng, cũng thật trùng hợp.”
Rõ ràng tận mắt thấy hắn rời đi, kết quả lại thấy hắn xuất hiện ở nơi này, Vương Kính Chi không thể không nghi ngờ nhưng lúc này nhìn thấy Vệ Ngật Chi tay cầm roi dài, vai đeo trường cung, đúng là có dáng vẻ đi săn thật.
Hắn đành phải ra vẻ như không biết chuyện gì xảy ra, thấy dáng vẻ Tạ Thù nhếch nhác, liền sai người dưới kéo xe ngựa lại đây.
Vệ Ngật Chi tung người xuống ngựa, đỡ Tạ Thù xuống, mặc dù sắc trời đã tối nhưng thị lực của hắn cực kỳ tốt, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy đôi chân đeo giày cỏ của nàng, bất giác ngẩn người.
Ngón chân mượt mà trắng mịn, khi đi giày cỏ thì nhỏ hơn lúc nàng đi ủng rất nhiều, tuy chỉ nhìn qua, nhưng cảm giác không hề kém chân của các thiếu nữ.
Nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ này, nếu để Tạ Thù biết hắn có ý nghĩ như vậy thì chính là mạo phạm rồi.
Trở lại nhà họ Vương, Vương Kính Chi lệnh cho đám người dưới không được phép nói năng linh tinh, sau đó lệnh cho tỳ nữ đi hầu hạ Tạ Thù rửa mặt thay y phục.
Nhưng đám tỳ nữ này đều bị Thừa tướng đuổi ra ngoài phòng.
Tạ Thù vô cùng mệt mỏi, ngâm mình trong bồn nước tắm suýt nữa thì ngủ quên, cuối cùng vẫn là Tạ Nhiễm cầu kiến bên ngoài mới giải cứu nàng khỏi thùng nước tắm giờ đã nguội lạnh ra ngoài.
Tạ Thù thay đồ xong, mở cửa phòng, Tạ Nhiễm đứng bên ngoài quan sát nàng vài lượt rồi mới đi vào, nhỏ giọng nói: “Cũng may không xảy ra điều gì bất trắc, nếu Thừa tướng gặp nạn thì nhà họ Tạ nguy rồi.”
Còn một câu hắn không nói ra chính là hắn cũng sẽ nguy mất.
Tạ Thù đi tới ngồi sau thư án, ra hiệu hắn ngồi xuống: “Việc này do sĩ tộc phía Nam gây nên, nhưng mục đích của bọn họ có lẽ không phải muốn lấy mạng ta, nếu không thì lúc trời còn sáng đã ra tay rồi.”
Tạ Nhiễm rót cho nàng chén trà an ủi: “Vậy Thừa tướng đã biết mục đích của bọn họ rồi ư?”
“Khi nào quay về hỏi Nhạc Am là biết.”
“Nhạc Am là người của bọn họ ư?”
“Đương nhiên, nếu không tất cả chuyện này xảy ra cũng quá trùng hợp rồi. Mục đích của Nhạc Am là để ta và Vũ Lăng vương đối đầu, đợi đến Cối Kê, nếu sĩ tộc phía nam thành công, đương nhiên Vũ Lăng vương sẽ thành kẻ thế mạng. Đế lúc đó hai người đứng đầu văn võ trong triều đã bị diệt trừ, nhà họ Vương cũng bị đẩy vào thế bị động, sĩ tộc phương Bắc cũng sẽ bị kéo theo, mà sĩ tộc phía nam vốn có thực lực mạnh mẽ, lúc đó muốn làm gì cũng rất dễ dàng.”
Tạ Nhiễm cau mày: “Nếu đã như vậy, bọn họ hẳn là phải sát hại Thừa tướng mới đúng chứ?”
Tạ Thù lắc đầu: “Bọn họ không giết ta, chắc chắn vì ta vẫn còn có tác dụng, dù sao đây cũng không phải việc nhỏ.”
Tạ Nhiễm nghe nàng phân tích sự tình như vậy, cũng đoán được vài phần: “Thừa tướng có muốn ta đi thẩm vấn Nhạc Am hay không?”
“Một mình ngươi còn chưa đủ.” Tạ Thù cười cười: “Dẫn theo Mộc Bạch nữa, hắn thích nhất là dùng thân phận người nhà họ Tạ đi ức hiếp kẻ khác.”
Tạ Nhiễm cũng không nhịn được bật cười: “Hắn rất trung thành, vừa biết Thừa tướng trở về còn muốn đi qua đây gặp ngài, bị đại phu ép uống mấy chén thuốc nên đã ngủ rồi.”
Tạ Thù thở dài: “Ngươi không bị làm sao là tốt rồi.”
Đâu chỉ có Mộc Bạch, Thừa tướng bình an trở về, các gia tộc khác cũng nhao nhao muốn tới thăm. Dù sao đó cũng là Thừa tướng, dù xuất thân không tốt, lại không được mọi người yêu thích nhưng dù sao cũng là người đứng đầu bách quan, là một nhân vật mà ngay cả Hoàng đế cũng không làm gì nổi thì bọn họ có thể làm gì?
Tạ Thù về cũng đã muộn, ngủ chưa được vài canh giờ đã nghe thấy bên ngoài Nhã Quang các ồn ào, phiền muộn muốn phá đồ đạc, nhưng cuối cùng lại nhớ ra đồ ở đây đều của nhà họ Vương, lúc này mới bình ổn cảm xúc, khó chịu đứng dậy mặc quần áo.
Tạ Nhiễm ở ngay gần đó, nhanh chóng đi tới chặn người. Tạ Thù rửa mặt xong xuôi ra mở cửa đã thấy hắn sắp xếp các vị đại nhân thỏa đáng, mọi người đang thảnh thơi ngắm hoa trong đình viện.
Hoàn Đình là người tích cực nhất, vừa thấy Tạ Thù xuất hiện liền xông lên hỏi: “Thừa tướng biểu ca, huynh không sao chứ?”
Tạ Thù ngớ người ra khi nghe thấy hắn gọi như vậy, nàng trở thành biểu ca của hắn từ khi nào thế?
Tạ Nhiễm đi tới, thì thầm bên tai nàng vài câu.
Đúng rồi, thê tử của Tạ Minh Quang, cũng chính là tổ mẫu[1] của nàng, chính là con gái nhà họ Hoàn. Chẳng trách Hoàn Đình trên đường cứ thích dính lấy nàng, hóa ra còn có mối quan hệ này.
Nhà họ Hoàn cũng là một gia tộc lớn, quan hệ này không nắm giữ không được, Tạ Thù mỉm cười nói: “Đa tạ biểu đệ quan tâm, ta không sao, không sao.”
Hoàn Đình tính tình đơn giản, thấy thái độ nàng dễ chịu như thế liền dẫn đám Dương Cứ và các công tử trẻ khác lại gần, ngươi một câu, ta một câu xin nàng kể lại chuyện trải qua mạo hiểm ngày hôm qua.
Dương Cứ khá trầm ổn, ngăn mọi người lại rồi nói với Tạ Thù: “Theo tại hạ nhận thấy, có lẽ Thừa tướng nên trở về sớm một chút, nếu đám người kia vẫn chưa hết lòng gian hoặc có thể có ý muốn tấn công những người khác, như thế thì phiền phức lắm ạ.”
Những người ở đây nghe thấy bản thân có thể sẽ gặp họa, liền nhao nhao tasnthanfh, cực lực giật dây Thừa tướng mau chóng trở về.
Tạ Thù gật đầu: “Vậy chúng ta cũng nên về thôi.”
Vương Kính Chi nhận được tin báo, theo thường lệ muốn giữ người lại, rồi lại tự trách, rồi lại đảm bảo năm sau tuyệt đối giữ vựng trị an một lượt.
Tạ Thù ngồi trong sảnh, động viên hắn: “Thứ sử không nên tự trách bản thân, chuyện này không ai ngờ đến. Cũng may có bốn nhà Lục, Cố, Trương, Chu trấn thủ ở đây, ta nghĩ sau này đám dân lưu lạc kia cũng không dám tiếp tục làm loạn nữa đâu.”
Lục Hi Hoán và Cố Sưởng ngồi dưới cũng phụ họa qua quýt: “Điều đó là đương nhiên, điều đó là đương nhiên…”
Thừa tướng vội vã trở về, đương nhiên là muốn truy xét rõ ràng, bọn họ đều biết nên tạm thời không dám sinh sự.
Mọi người cáo từ xong xuôi, ai đi đường nấy, Vương Kính Chi đến trước mặt Vệ Ngật Chi nói: “Lần này Vũ Lăng vương tới đây không biết bao giờ mới có thể trở lại Cối Kê làm khách, ta thân là vãn bối vẫn muốn gặp Tương phu nhân một lần, ngặt nỗi còn gánh tránh nhiệm trên mình không thể phân thân, chi bằng để Lạc Tú theo ngài về thăm người một lần, ngài thấy sao?”
Vệ Ngật Chi đương nhiên hiểu trong lời hắn có ý khác, nhưng cũng không tiện từ chối, cười cười: “Vương Thứ sử đã có tâm như vậy thì cứ làm thế đi.”
Tạ Thù đi qua trước mặt hắn, xòe quạt che miệng cười, Vệ Ngật Chi nhìn sang, không biết làm sao, ánh mắt lại lướt nhìn chân nàng một lượt.
Vẫn đi giày to như thường ngày, thậm chí hắn còn tự hoài nghi phải chăng tối qua mình đã nhìn nhầm.
[1] Tổ mẫu: bà nội
Những người khi nãy có thể hơi ngốc nhưng Điếu Sao Nhãn lại là kẻ không dễ bị lừa, tìm vài vòng không có kết quả, hắn cũng đoán mình bị lừa rồi, liền sai người quay lại.
Tạ Thù nghe thấy tiếng người, vội vả hất nước dập lửa, ánh nắng chiều tà đã tắt từ lâu, bốn phía tối tăm. Vệ Ngật Chi lại không hề hoang mang, vẫn còn tâm trạng ngồi thưởng thức khoai lang, dường như hắn phát hiện ra thứ này ăn sống thật tuyệt, ăn xong liền thấy thích.
Đường núi đoạn này bằng phẳng, muốn xông lên rất nhanh, không bao lâu sau Điếu Sao Nhãn đã ở trước mặt.
“Quả nhiên ở đây, nhanh tóm lấy!”
Đám người xông lên, vừa tới trước mặt, đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió, hai gã cao lớn ngửa mặt ngã xuống, vạt áo bị rạch một vệt lớn, máu tươi ào ạt chảy ra.
Vệ Ngật Chi vung tay, sợi roi dài lại thu hồi về vị trí.
Điếu Sao Nhãn cũng giật mình, nhưng vì giữ tính mạng cũng không cố lên, vung tay nói: “Tất cả xông lên.”
Vệ Ngật Chi bỏ củ khoai lang xuống, bỗng nhiên đứng dậy, một tay kéo Tạ Thù lên ngựa, một tay vung roi, mấy chục gã bị hắn đánh gục không đứng dậy nổi, hắn hành động nhanh như chớp, dễ dàng mở đường máu, chạy nhanh xuống núi.
Điếu Sao Nhãn ôm gò má sưng phù vì bị roi đánh trúng, đấm đất hô to: “Mau đuổi theo!”
Tạ Thù bị đưa đi mất một lúc sau mới hoàn hồn, cười khan: “Võ công của Trọng Khanh quả là cao cường, không ngờ ở Lan Đình không có cơ hội nhìn thấy mà ở đây lại có thể chiêm ngưỡng.”
Vệ Ngật Chi ngồi phía sau nàng: “Đệ vẫn còn rảnh rang nói đùa quá nhỉ.” Nói xong đánh mạnh vào con ngựa một cái, chú ngựa như mũi tên rời khỏi cung nhanh chóng lao đi.
Tạ Thù gần như bị hắn giữ trong lồng ngực, nàng hơi mất tự nhiên nhúc nhích thân thể.
Đám truy binh phía sau vì không dám hành động lộ liễu, lại không có ngựa nên dù có truy đuổi cũng không đuổi kịp Vệ Ngật Chi, nhưng Lục Hi Hoán lại tự mình dẫn người tới.
Sau khi hắn trở về không lâu thì nhận được tin tức biết tri huyện xảy ra chuyện, liền tìm binh mã nhà họ Cố tới cứu viện, biết được Tạ Thù vừa mới được cứu đi, tức đến tím tái mặt mũi, lúc này sai người mau chóng truy đuổi.
Đám người lần này không phải là những kẻ giả vờ làm gia đinh lỗ mãng lần trước nữa, tất cả đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, tác phong nhanh nhẹn, lại cưỡi ngựa khỏe, chia làm hai ngả nhanh chóng bao vây Tạ Thù và Vệ Ngật Chi.
“Cứ đi thẳng về phía trước, không được phép ngừng lại.” Vệ Ngật Chi thì thầm bên tai Tạ Thù một câu, đặt dây cương vào trong tay nàng, sau đó cài tên vào cung, bắn liền một phát ba mũi tên giết liền ba người.
Tạ Thù cưỡi ngựa không giỏi, nhắm mắt vượt qua kẽ hở, lòng vẫn còn sợ hãi.
Đám người kia hoảng hốt trước tài bắn cung của Vệ Ngật Chi, sĩ khí giảm đi, nhất thời do dự nên tốc độ cũng chậm lại.
Lục Hi Hoán từ xa nhìn thấy, muốn đích thân đuổi theo, lại bị công tử nhà họ Cố, Cố Sưởng kéo lại: “Người này thân thủ phi phàm, không hề bị chúng ta đe dọa, chỉ e rằng không phải kẻ tầm thường, tốt nhất để cho đám thuộc hạ đuổi theo, dù có xảy ra chuyện gì cũng dễ thoái thác.”
Lục Hi Hoán thấy hắn nói có lý, không tiếp tục xông lên nữa, chỉ đi sau tùy tùng, để đám thuộc hạ đuổi theo.
Đám người kia không còn cách nào khác, đành nhắm mắt xông lên.
Vệ Ngật Chi giục ngựa phóng nhanh như bay, đám truy binh phía sau cũng như hình với bóng. Hắn dặn Tạ Thù nắm chặt dây cương, xoay người lại bắn tiếp một mũi tên, nhắm thẳng vào con ngựa của gã thủ lĩnh.
Con ngựa nhanh chóng ngã gục, người ngồi bên trên bị quăng ngã nhưng vẫn không ảnh hưởng đám người phía sau theo sát không nghỉ.
“Thừa tướng!”
Xa xa truyền tới tiếng hô hoán, Tạ Thù nheo mắt nhìn theo, dưới sắc trời tối tăm, người đó vẫn mặc nguyên y phục hồi sáng, không phải Vương Kính Chi thì là ai.
“Họ Vương đến rồi!” Lục Hi Hoán nhìn thấy đám sai nha xông tới, bực mình ném roi ngựa.
Sắp thành lại bại.
Sắc mặt Cố Sưởng biến đổi không ngừng: “Khốn kiếp, rõ ràng chỉ là một kẻ trói gà không chặt như đàn bà, thế mà nhiều người như vậy vẫn không bắt được hắn!”
Lúc này Tạ Thù bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu lại la lớn: “Đằng đó có phải là công tử nhà họ Lục, Lục Hi Hoán hay không? Bản tướng bị kẻ xấu truy kích, mong Lục công tử ra tay giúp đỡ!”
Cố Sưởng kinh ngạc nói: “Hắn biết chuyện này do chúng ta làm ư?”
Lục Hi Hoán cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức hoảng loạn, cắn răng nói: “Thôi, cố tình làm to chuyện không có lợi cho chúng ta, ngược lại còn đánh rắn động cỏ mà hỏng chuyện, nếu Thừa tướng đã đưa cho cái thang thì tốt nhất chúng ta cũng nên leo xuống thôi.” Nói xong, cũng hô to: “Giặc cỏ nơi nào dám to gan làm tổn thương Thừa tướng đại Tấn ta hả?” Sau đó vung tay lên, lệnh cho thủ hạ bên cạnh đi bắt người của mình.
Tạ Thù giả vờ cảm kích, xa xa chắp tay cảm tạ hai người: “Đa tạ Lục công tử ra tay cứu giúp!”
Lục Hi Hoán miễn cưỡng vui cười, từ xa đáp lễ: “Thừa tướng nói quá lời, đây là chuyện nên làm, hai người chúng ta tình cờ trải qua, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Vương Kính Chi đoán ra manh mối, giục ngựa tới gần nói: “Đã khiến Thừa tướng giật mình rồi, đám ‘giặc cỏ’ này phải xử lý thế nào ạ?”
“Tùy Thứ sử xử lý đi.”
“Vâng.”
Lục Hi Hoán và Cố Sưởng trơ mắt nhìn người của mình bị đám sai nha áp giải, bọn hắn xiết chặt dây cương, căm phẫn không chịu nổi, do dự hồi lâu cuối cùng cũng không tiến lên, nói thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.
Giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận sự thật mà thôi.
Sắc trời tăm tối, lúc này Vương Kính Chi mới nhìn rõ người ngồi phía sau Tạ Thù là ai, giật mình nói: “Sao Vũ Lăng vương lại ở đây?”
“Nói ra thật xấu hổ, bản vương đột nhiên lại muốn đi chơi, đi săn tới đây, trên đường lại gặp Tạ tướng, cũng thật trùng hợp.”
Rõ ràng tận mắt thấy hắn rời đi, kết quả lại thấy hắn xuất hiện ở nơi này, Vương Kính Chi không thể không nghi ngờ nhưng lúc này nhìn thấy Vệ Ngật Chi tay cầm roi dài, vai đeo trường cung, đúng là có dáng vẻ đi săn thật.
Hắn đành phải ra vẻ như không biết chuyện gì xảy ra, thấy dáng vẻ Tạ Thù nhếch nhác, liền sai người dưới kéo xe ngựa lại đây.
Vệ Ngật Chi tung người xuống ngựa, đỡ Tạ Thù xuống, mặc dù sắc trời đã tối nhưng thị lực của hắn cực kỳ tốt, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy đôi chân đeo giày cỏ của nàng, bất giác ngẩn người.
Ngón chân mượt mà trắng mịn, khi đi giày cỏ thì nhỏ hơn lúc nàng đi ủng rất nhiều, tuy chỉ nhìn qua, nhưng cảm giác không hề kém chân của các thiếu nữ.
Nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ này, nếu để Tạ Thù biết hắn có ý nghĩ như vậy thì chính là mạo phạm rồi.
Trở lại nhà họ Vương, Vương Kính Chi lệnh cho đám người dưới không được phép nói năng linh tinh, sau đó lệnh cho tỳ nữ đi hầu hạ Tạ Thù rửa mặt thay y phục.
Nhưng đám tỳ nữ này đều bị Thừa tướng đuổi ra ngoài phòng.
Tạ Thù vô cùng mệt mỏi, ngâm mình trong bồn nước tắm suýt nữa thì ngủ quên, cuối cùng vẫn là Tạ Nhiễm cầu kiến bên ngoài mới giải cứu nàng khỏi thùng nước tắm giờ đã nguội lạnh ra ngoài.
Tạ Thù thay đồ xong, mở cửa phòng, Tạ Nhiễm đứng bên ngoài quan sát nàng vài lượt rồi mới đi vào, nhỏ giọng nói: “Cũng may không xảy ra điều gì bất trắc, nếu Thừa tướng gặp nạn thì nhà họ Tạ nguy rồi.”
Còn một câu hắn không nói ra chính là hắn cũng sẽ nguy mất.
Tạ Thù đi tới ngồi sau thư án, ra hiệu hắn ngồi xuống: “Việc này do sĩ tộc phía Nam gây nên, nhưng mục đích của bọn họ có lẽ không phải muốn lấy mạng ta, nếu không thì lúc trời còn sáng đã ra tay rồi.”
Tạ Nhiễm rót cho nàng chén trà an ủi: “Vậy Thừa tướng đã biết mục đích của bọn họ rồi ư?”
“Khi nào quay về hỏi Nhạc Am là biết.”
“Nhạc Am là người của bọn họ ư?”
“Đương nhiên, nếu không tất cả chuyện này xảy ra cũng quá trùng hợp rồi. Mục đích của Nhạc Am là để ta và Vũ Lăng vương đối đầu, đợi đến Cối Kê, nếu sĩ tộc phía nam thành công, đương nhiên Vũ Lăng vương sẽ thành kẻ thế mạng. Đế lúc đó hai người đứng đầu văn võ trong triều đã bị diệt trừ, nhà họ Vương cũng bị đẩy vào thế bị động, sĩ tộc phương Bắc cũng sẽ bị kéo theo, mà sĩ tộc phía nam vốn có thực lực mạnh mẽ, lúc đó muốn làm gì cũng rất dễ dàng.”
Tạ Nhiễm cau mày: “Nếu đã như vậy, bọn họ hẳn là phải sát hại Thừa tướng mới đúng chứ?”
Tạ Thù lắc đầu: “Bọn họ không giết ta, chắc chắn vì ta vẫn còn có tác dụng, dù sao đây cũng không phải việc nhỏ.”
Tạ Nhiễm nghe nàng phân tích sự tình như vậy, cũng đoán được vài phần: “Thừa tướng có muốn ta đi thẩm vấn Nhạc Am hay không?”
“Một mình ngươi còn chưa đủ.” Tạ Thù cười cười: “Dẫn theo Mộc Bạch nữa, hắn thích nhất là dùng thân phận người nhà họ Tạ đi ức hiếp kẻ khác.”
Tạ Nhiễm cũng không nhịn được bật cười: “Hắn rất trung thành, vừa biết Thừa tướng trở về còn muốn đi qua đây gặp ngài, bị đại phu ép uống mấy chén thuốc nên đã ngủ rồi.”
Tạ Thù thở dài: “Ngươi không bị làm sao là tốt rồi.”
Đâu chỉ có Mộc Bạch, Thừa tướng bình an trở về, các gia tộc khác cũng nhao nhao muốn tới thăm. Dù sao đó cũng là Thừa tướng, dù xuất thân không tốt, lại không được mọi người yêu thích nhưng dù sao cũng là người đứng đầu bách quan, là một nhân vật mà ngay cả Hoàng đế cũng không làm gì nổi thì bọn họ có thể làm gì?
Tạ Thù về cũng đã muộn, ngủ chưa được vài canh giờ đã nghe thấy bên ngoài Nhã Quang các ồn ào, phiền muộn muốn phá đồ đạc, nhưng cuối cùng lại nhớ ra đồ ở đây đều của nhà họ Vương, lúc này mới bình ổn cảm xúc, khó chịu đứng dậy mặc quần áo.
Tạ Nhiễm ở ngay gần đó, nhanh chóng đi tới chặn người. Tạ Thù rửa mặt xong xuôi ra mở cửa đã thấy hắn sắp xếp các vị đại nhân thỏa đáng, mọi người đang thảnh thơi ngắm hoa trong đình viện.
Hoàn Đình là người tích cực nhất, vừa thấy Tạ Thù xuất hiện liền xông lên hỏi: “Thừa tướng biểu ca, huynh không sao chứ?”
Tạ Thù ngớ người ra khi nghe thấy hắn gọi như vậy, nàng trở thành biểu ca của hắn từ khi nào thế?
Tạ Nhiễm đi tới, thì thầm bên tai nàng vài câu.
Đúng rồi, thê tử của Tạ Minh Quang, cũng chính là tổ mẫu[1] của nàng, chính là con gái nhà họ Hoàn. Chẳng trách Hoàn Đình trên đường cứ thích dính lấy nàng, hóa ra còn có mối quan hệ này.
Nhà họ Hoàn cũng là một gia tộc lớn, quan hệ này không nắm giữ không được, Tạ Thù mỉm cười nói: “Đa tạ biểu đệ quan tâm, ta không sao, không sao.”
Hoàn Đình tính tình đơn giản, thấy thái độ nàng dễ chịu như thế liền dẫn đám Dương Cứ và các công tử trẻ khác lại gần, ngươi một câu, ta một câu xin nàng kể lại chuyện trải qua mạo hiểm ngày hôm qua.
Dương Cứ khá trầm ổn, ngăn mọi người lại rồi nói với Tạ Thù: “Theo tại hạ nhận thấy, có lẽ Thừa tướng nên trở về sớm một chút, nếu đám người kia vẫn chưa hết lòng gian hoặc có thể có ý muốn tấn công những người khác, như thế thì phiền phức lắm ạ.”
Những người ở đây nghe thấy bản thân có thể sẽ gặp họa, liền nhao nhao tasnthanfh, cực lực giật dây Thừa tướng mau chóng trở về.
Tạ Thù gật đầu: “Vậy chúng ta cũng nên về thôi.”
Vương Kính Chi nhận được tin báo, theo thường lệ muốn giữ người lại, rồi lại tự trách, rồi lại đảm bảo năm sau tuyệt đối giữ vựng trị an một lượt.
Tạ Thù ngồi trong sảnh, động viên hắn: “Thứ sử không nên tự trách bản thân, chuyện này không ai ngờ đến. Cũng may có bốn nhà Lục, Cố, Trương, Chu trấn thủ ở đây, ta nghĩ sau này đám dân lưu lạc kia cũng không dám tiếp tục làm loạn nữa đâu.”
Lục Hi Hoán và Cố Sưởng ngồi dưới cũng phụ họa qua quýt: “Điều đó là đương nhiên, điều đó là đương nhiên…”
Thừa tướng vội vã trở về, đương nhiên là muốn truy xét rõ ràng, bọn họ đều biết nên tạm thời không dám sinh sự.
Mọi người cáo từ xong xuôi, ai đi đường nấy, Vương Kính Chi đến trước mặt Vệ Ngật Chi nói: “Lần này Vũ Lăng vương tới đây không biết bao giờ mới có thể trở lại Cối Kê làm khách, ta thân là vãn bối vẫn muốn gặp Tương phu nhân một lần, ngặt nỗi còn gánh tránh nhiệm trên mình không thể phân thân, chi bằng để Lạc Tú theo ngài về thăm người một lần, ngài thấy sao?”
Vệ Ngật Chi đương nhiên hiểu trong lời hắn có ý khác, nhưng cũng không tiện từ chối, cười cười: “Vương Thứ sử đã có tâm như vậy thì cứ làm thế đi.”
Tạ Thù đi qua trước mặt hắn, xòe quạt che miệng cười, Vệ Ngật Chi nhìn sang, không biết làm sao, ánh mắt lại lướt nhìn chân nàng một lượt.
Vẫn đi giày to như thường ngày, thậm chí hắn còn tự hoài nghi phải chăng tối qua mình đã nhìn nhầm.
[1] Tổ mẫu: bà nội
Tác giả :
Thiên Như Ngọc