Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi
Chương 057 Nương nương gặp nạn. Hoàng thượng, ngài đâu rồi?
#### Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenlol.com. Link chính chủ: shorturl.at/jmCDP ####
Dưới lầu, xe ngựa của Từ Sơ Đồng đã đến nơi. Xa phu miệng kêu ' hu ' , kéo chặt cương ngựa, xoay người, cách mành xe nói: "Phu nhân, đến rồi." Xa phu nhảy xuống xe, lấy chiếc ghế đẩu ra, Tồn Tích xốc mành xuống trước. Sau khi thấy ánh sáng lờ mờ của vài chiếc đèn lồng, nàng bước xuống chiếc ghế đẩu, đưa tay ra đỡ Từ Sơ Đồng.
Từ Sơ Đồng một tay nâng mành, cúi đầu xuống, bước ra ngoài. Trên người nàng đang khoác chiếc áo choàng lông cáo mào đỏ, trên đầu đội mũ che gần hết khuôn mặt. Một tay nàng vịn tay của Tồn Tích, xuống ngựa. Nói với xa phu: "Ngươi ở đây chờ chúng ta."
Xa phu liếc nhìn họ, nói: "Dạ"
Hai người mới vừa bước chân vào cửa, vô số ánh mắt nhìn về phía họ. Ánh mắt rất là cảnh giác, khi vừa nhìn thấy nàng, họ giả vờ như không phát hiện, lại tiếp tục ăn uống. Cảnh tượng này rất kỳ lạ, hành vi của bọn họ rất nhịp nhàng đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
"Còn không phải sao." Người nào người nấy, ngờ nghệch không thể tả, nhìn thoáng qua ai cũng biết đám người này không bình thường. Tiết Ý Nồng a Tiết Ý Nồng, ngươi đang làm trò hề sao? Từ Sơ Đồng thở dài, đi lên lầu ba, nhìn xung quanh, phát hiện chỉ là phú hộ bình thường. Bọn họ thấy nàng dùng vành nón che lại gương mặt, không khỏi tò mò nên nhìn chăm chú vào hướng đi của nàng, giống như không nỡ ngoảnh đầu đi. Từ Sơ Đồng thấy Tiết Khinh Cầu, lập tức đi thẳng đến chỗ của hắn.
"Ngươi đã đến, ngồi đi!" Tiết Khinh Cầu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình.
"Đa tạ Vương gia." Từ Sơ Đồng vén áo thi lễ, ngồi xuống đối diện Tiết Khinh Cầu. Thuận tay nâng chiếc mũ trên đầu lên, liếc nhìn Tiết Khinh Cầu một cái.
Tiểu nhị rũ mắt xuống hỏi, hắn thành thục đề ra vài món ăn để phục vụ."
Tiết Khinh Cầu nói: "Hảo. đem mấy món điểm tâm nổi tiếng của quán lên đây." Tiểu nhị đáp lời rồi rời đi, Tiết Khinh Cầu cười cười nhìn Từ Sơ Đồng, "Mị lực của Sơ Đồng bao nhiêu năm vẫn không giảm, dường như càng ngày càng đẹp hơn!" Hắn thở dài, nhìn đôi mắt sắng ngời, lấp lánh của Từ Sơ Đồng, như là bị mê hoặc.
Từ Sơ Đồng nhẹ nhàng cười nói: "Vương gia đâu bao giờ nói sai."
Tiết Khinh Cầu đối với lời khen tặng rất là vừa lòng, nhắc ấm trà lên, rót vào chun trước mặt Từ Sơ Đồng. Nước trà còn nóng hổi, tỏa ra khói trắng quanh miệng ấm. Nước trà trong chun lặng lẽ, lăn tăn gợn sóng. Tiết Khinh Cầu lại tự rót cho mình một chun, nói: "Nào, mời nếm thử, ta đem từ đất phong đến đây."
Từ Sơ Đồng đa tạ, dùng ngón tay cầm tách trà, dùng tay áo che lại, lấy ra một cây ngân châm nhỏ, sau khi thử không có độc, mới an tâm nhấp một ngụm nói: "Trà ngon!"
Tiết Khinh Cầu cũng từ từ uống một ngụm, động tác mờ ám của Từ Sơ Đồng, hắn đương nhiên biết. Chính hắn là người đã huấn luyện Từ Sơ Đồng, điểm này sao có thể qua mắt hắn được. Chỉ là không nghĩ đến có một ngày, hành động này lại áp dụng đối với hắn. Hai bên má hắn khẽ nhúc nhích, nhưng cố gắng nhẫn nhịn, "Nếu thích thì đem về dùng đi. Lần này, ta mang theo rất nhiều. Đồ của mình vẫn là tốt nhất, con người cũng vậy, vẫn là cố nhân tốt hơn." Hắn cảm khái nói nhưng nhìn chằm chằm Từ Sơ Đồng.
"Ừ, đồ của mình đúng là tốt nhất. Nhưng về người, thì không chắc cố nhân luôn tốt."
Tiết Khinh Cầu ' Ừ ' một tiếng, nhướng nhướng mi, "Câu này có ý gì?"
"Nếu thật sự là cố nhân luôn tốt, thì sẽ không có mới nới cũ. Nam tử các người tất nhiên không để ý, nhưng nữ tử chúng tôi đối với những lời này hiểu vô cùng sâu sắc. Vương gia lần này đến, sẽ không phải là tìm ta hàn huyên đi?"
"Chẳng lẽ ngươi và ta sẽ không có lúc có thể cùng nhau hàn huyên sao?"
"Đương nhiên có thể." Chẳng qua nàng rất hiểu Tiết Khinh Cầu, trong mắt tên nam nhân này, nàng sợ rằng chỉ có bận rộn, khi nào thì có thời gian hàn huyên với nàng. Hễ có thời gian, là hắn tranh thủ tìm mọi cách, làm gì rảnh rỗi mà phí võ mồm. Nàng nhìn nhìn Tiết Khinh Cầu, không phải không hiểu rõ hắn, mà nghĩ lại bản thân mình từng mơ mơ hồ hồ thích một người như vậy. Tự cảm thấy sao mình quá ngu xuẩn.
Hắn rõ ràng không có tình cảm với nàng. Cho dù là có, cũng chỉ là lợi dụng tình cảm của nàng mà thôi. Cặp mắt sâu không thấy đáy của hắn, mà sâu thẳm nhất chinh là một ánh mắt ẩn nhẫn đáng sợ. Ở nơi tận cùng đó, chỉ là khát vọng về quyền lực, hắn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để đạt được mục đích đó.
Còn mình thì sao, chỉ là một quân cờ để hắn lợi dụng. Sở dĩ cho đến bây giờ hắn vẫn còn để ý đến mình chỉ đơn giản là vì mình vẫn còn giá trị lợi dụng, nghĩ đến đây, trên mặt Từ Sơ Đồng xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Tiết Khinh Cầu ngồi đối diện nhìn nàng ấy, cực kỳ không được tự nhiên, không biết nàng đang nghĩ đến cái gì, mà nụ cười quỷ dị như vậy lại xuất hiện trên gương mặt của nàng ấy.
Từ Sơ Đồng nói: "Không biết Vương gia muốn hàn huyên chuyện gì?" Nhớ lại thời thanh mai trúc mã hay là vẫn chuyện khac đi.
Tiết Khinh Cầu cười nói: "Ngươi có thể nói mọi chuyện, chẳng hạn ngươi đã trải qua cuộc sống trong cung như thế nào? Tiểu hoàng đế đối xử với ngươi tốt không?"
"Chúng ta hàn huyên, tại sao lại nhắc đến ngài ấy."
"Đúng rồi, sao phải nhắc đến hắn. Lần này ngươi tiếp cận hắn, hắn có hoài nghi không? Xem ra hắn vẫn ít đề phòng đối với ngươi. Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, ngươi cần phải bỏ công bỏ sức hơn nữa thì mới tốt. Tốt nhất là mang long thai, như vậy địa vị của ngươi sẽ cao hơn. Đương nhiên, ngươi nên biết, ta cũng không hy vọng chuyện như vậy phát sinh, ngươi còn phải làm hoàng hậu của ta." Tiết Khinh Cầu không muốn nói quá mức tuyệt tình, hắn biết, nếu nói trắng trợn như vậy, sẽ chọc giận Từ Sơ Đồng. Cho nên, hắn cố gắng biểu đạt bản thân cam không lòng, , không tình nguyện. Nhưng Từ Sơ Đồng nghe những lời đó vào tai, cảm thấy thậm chí cả bọt biển cũng không bằng, đơn giản là nó "thúi lắm".
Từ Sơ Đồng che giấu cảm xúc của mình, cố gắng để bản thân trông bình tĩnh, không tức giận. Bởi vì, ngay lúc này đây, nàng hận không thể tát vài cái vào mặt Tiết Khinh Cầu. Nàng phát hiện sau khi giác ngộ, nàng mới thấy Tiết Khinh Cầu không biết xấu hổ đến dường nào, nàng hận không thể dùng hai chân giẫm lên người hắn. Mắt phải đã mù cỡ nào mới xem trọng dạng người này.
Từ Sơ Đồng càng khó chịu càng cười đến xsng lạn, giống như muốn dùng nụ cười che giấu sự tức giận của bản thân."Ta biết Vương gia lo lắng cho ta, chỉ sợ là không được như ý nguyện."
"Tại sao? Ngươi không muốn?" Tiết Khinh Cầu khẩn trương hỏi. Nhưng ý thức được giọng điệu của mình quá mức gấp gáp, giống như ước gì Từ Sơ Đồng làm ngay và luôn. Hắn lập tức đổi giọng, "Ta cũng biết, việc này quả thật quá khó khăn cho ngươi. Cho dù ngươi có thể tiến cung, cũng không dễ dàng bước qua cánh cửa của thái hậu . Thái hậu vì con nối dõi, cho dù không nhận ngươi, cũng phải nhận đứa nhỏ trong bụng ngươi. Ngươi cần phải hiểu rõ điều này. Chuyện này sẽ có lợi rất lớn đối với tương lai của chúng ta. Nếu ngươi không muốn sinh hài tử cho tiểu hoàng đế, vậy thì. . . . . ."
Từ Sơ Đồng nhìn chằm chằm vào Tiết Khinh Cầu, nàng muốn biết có phải hắn sắp nói điều nàng đang nghĩ không. Nàng kiên trì nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho hắn im miệng. Chuyện hoang đường như vậy mà hắn cũng dám nghĩ.
Tiết Khinh Cầu bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, tỏ vẻ khó chịu, thầm nghĩ, hôm nay Từ Sơ Đồng bị làm sao vậy? "Vậy ngươi nguyện ý sinh con của chúng ta sao?"
Câu nói không biết xấu hổ này cuối cùng cũng thốt ra từ miệng hắn. Đổi lại nếu là trước kia, nàng sẽ 101 ngàn cái cam tâm tình nguyện, nhưng mà bây giờ, quên đi!
"Cơ thể của ta đã bị tổn thương, không thể ." Từ Sơ Đồng nhẹ nhàng nói, trong nháy mắt dập tắt tất cả ảo tưởng của Tiết Khinh Cầu.Tiết Khinh Cầu muốn hài tử của mình thay thế Tiết Ý Nồng. Đến lúc đó , dù hắn không thể ngồi vào ngôi vị hoàng đế, nhưng con hắn có thể. Nhưng lời nói của Từ Sơ Đồng khiến cho hắn suy sụp. Sự suy sụp chỉ diễn ra trong giây lát, hắn rất nhanh khôi phục lại phong độ bình thường của Cung Kính Vương .
"Thật sao? Thật đáng tiếc." Vẻ mặt của hắn không có nửa phần thương hại, nghĩ đến nữ tử như Từ Sơ Đồng bị Tiết Khinh Y chiếm lấy quá lâu. Tiết Ý Nồng cũng có thể đã nhúng chàm, mà hắn, cho đến bây giờ đến ngón chân còn chưa chạm qua. Trong lòng cực kỳ khó chịu, ghen tuông tột cùng, mất cân bằng.
Việc có được Từ Sơ Đồng như có được quyền lực của hoàng đế.
Ngay lúc đó, Tiết Khinh Cầu sinh ra tâm địa bẩn thỉu, hắn muốn chiếm hữu Từ Sơ Đồng. Từ Mạc Liêu từng nói với hắn, nữ nhân sẽ thay lòng đổi dạ. Nàng ấy ở xa như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi. Bây giờ, Từ Sơ Đồng rất ít viết tin cho hắn. Nếu hắn không tự mình tìm đến nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không tìm hắn.
Hắn vô cùng lo lắng Từ Sơ Đồng đã không còn yêu thích hắn nữa.
Thời gian có thể gϊếŧ chết rất nhiều thứ, bao gồm cả ngọn lửa tình cảm..
"Đúng rồi, ta nghe được tin tức truyền từ cung ra, Hoàng thượng sẽ tổ chức yến hội từ thiện. Lần này ta cũng mang theo không ít trân bảo, cũng muốn đem ra bán đấu giá quyên tiền." Hắn lấy một viên dạ minh châu từ trong tay áo ra. Hạt châu cực kỳ lớn, có rất nhiều hạt trang trí xung quanh, đưa cho Từ Sơ Đồng nói: "Tặng cho ngươi, lấy danh nghĩa của ngươi đem đi quyên tặng."
Khi viên dạ minh châu của Tiết Khinh Cầu xuất hiện, rất nhiều cặp mắt bị thu hút nhìn về phía này. Tiết Khinh Cầu cực kỳ đắc ý. Đây là một bảo vật hiếm có khó tìm, ngay cả hoàng cung cũng chưa chắc có. Ánh mắt của đám thương nhân giàu có này cũng không tệ, dù chỉ lướt nhìn cũng biết đây là bảo bối.
"Như thế sao được." Từ Sơ Đồng không chịu nhận, "Vương gia muốn quyên tặng, thì tư mình quyên cũng như nhau thôi."
"Không giống nhau, đôi khi đi đường vòng mang lại hiệu quả cao hơn so với trực tiếp ra tay. Sẽ rất nguy hiểm, nếu ta đưa ra những thứ mà hoàng cung không có, nhưng thân phận của ngươi lại khác. Hơn nữa, ngươi quyên so với ta khi truyền tin ra ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều. Hoàng thượng sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Lần này quyên tiền là vì dân chúng, xóa tan cái thanh danh không tốt lành trước kia của ngươi. Đồng thời cũng là duy trì hảo cảm với Hoàng thượng, hắn sẽ càng thêm trân trọng ngươi. Thái hậu tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn câm miệng. Phi tần ở hậu cung cũng không nhiều lắm, ngươi làm như vậy, không chút nghi ngờ sẽ càng rực rỡ, nổi bật."
Đương nhiên, hắn âm thầm làm chuyện này, mục đích rất rõ ràng, là Tiết Ý Nồng sẽ nợ hắn một phần ân tình.
Từ Sơ Đồng nghĩ ngợi một lúc liền hiểu ra , để cho Tồn Tích nhận lấy viên dạ minh châu, lại đa tạ Tiết Khinh Cầu hào phòng tài trợ, "Không nghĩ đến Vương gia suy nghĩ chu đáo như vậy, ta còn chưa biết nên tặng cái gì!"
"Không có gì, chúng ta vốn cùng hội cùng thuyền, ngươi tốt thì ta cũng tốt. Nhân cơ hội này, lấy được tín nhiệm của Hoàng thượng càng quan trọng hơn. Ngươi tri kỷ như vậy, dù sau này có thêm nữ tử tiến cung, cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Mặc kệ hiện tại hay tương lai, Từ Sơ Đồng vẫn luôn là nữ tử có một không có. Tiết Khinh Cầu cực kỳ tự hào về nhãn quan, thành quả này của mình. Đây là người hắn đào tạo ra. Sau khi nói xong, hai người bọn họ uống một chút trà, ăn một chút điểm tâm. Từ Sơ Đồng nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã nhá nhem tối, vội vàng đứng dậy nói: "Đã ra ngoài lâu rồi, cũng nên hồi cung rồi."
"Nhanh như vậy."
"Phải, đã hẹn với Hoàng thượng, về muộn ngài ấy sẽ lo lắng."
Tiết Khinh Cầu mỉm cười nhẹ nhàng, "Xem ra hắn đối xử với ngươi cũng không tệ. Lần này chúng ta gặp nhau, sợ là không giấu hắn được, ngươi có lời để giải thích chăng?"
"Vương gia yên tâm, ta đã sớm bẩm báo với Hoàng thượng là đi ra ngoài ôn chuyện xưa, sợ là gặp mặt trong cung không tiện. Dù sao cũng có rất nhiều người, khó giữ được bí mật." Nói xong, vén áo thi lễ với Tiết Khinh Cầu, "Vương gia nếu không còn chuyện gì, ta liền cáo lui."
Nàng kéo mũ lên che, chợt nghe Tiết Khinh Cầu khẽ hỏi: "Mấy năm nay, có oán giận không?"
"Không có." Giọng nói của Từ Sơ Đồng đều đều không cảm xúc, chỉ có nàng mới hiểu được, có bao nhiêu chua xót trong lòng. "Oán giận" không thể nào thay thế được những đau khổ mà nàng đã trải qua.
"Haizz, ta vẫn thường suy nghĩ, đem ngươi đưa đến bên cạnh bọn họ, có phải là sai lầm của ta không."
"Vương gia không sai, Vương gia chỉ vì cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta mà thôi."
Nghe Từ Sơ Đồng nói như vậy, hắn thoáng yên tâm. Xem ra Từ Sơ Đồng cũng không giống như suy đoán của Từ Mạc Liêu, là quên hết tình cảm trong quá khứ. Hắn nhìn chằm chằm vào tách trà mà Từ Sơ Đồng đã uống, khóe miệng nở nụ cười, "Vậy ngươi đi đi, trên đường chú ý an toàn."
"Vương gia cũng vậy, cáo từ."
Từ Sơ Đồng mang theo Tồn Tích rời khỏi.
Từ Mạc Liêu và mấy thị vệ ở cách vách, xuất hiện bên cạnh Tiết Khinh cầu. Bọn họ đều không có nói chuyện, mà là đổ nước từ trong ấm và chun trà bỏ vào hộp gỗ đàn hương màu đen. Tiết Khinh Cầu nói: "Thời điểm không còn sớm , chúng ta cũng đi thôi." Lần lượt đi ra ngoài.
Khi đang ngang qua lầu một, Tiết Khinh Cầu cười nhạo. Tiết Ý Nồng phái những người này đến giám thị hắn, rất không được tự nhiên, rất vụng về. Sau đó dẫn theo thuộc hạ của mình sải bước tiêu sái ra khỏi Phi Hạc Lâu.
Tiết Khinh Cầu đi rồi, ở lầu ba cũng có vài người đi xuống. Sau khi ra khỏi Phi Hạc Lâu bọn họ đưa một cuộn giấy cho người qua đường, rồi lẫn vào đám đông.
Cuộn giấy đưa giao qua tầng tầng lớp lớp người, rồi cũng đưa đến tay ám vệ. Hắn đứng trước xe ngựa của Tiết Ý Nồng, nói: "Chủ tử, phu nhân đã rời khỏi Phi Hạc Lâu, sắp đến đây rồi." Vén mành lên, đưa cuộn giấy giao cho Tiết Ý Nồng. Lúc này, chiếc xe ngựa đang ẩn trong bóng đêm, mành xe được mở lên, viên dạ minh châu chiếu sáng bên trong xe. Sau khi xem xong Tiết Ý Nồng, xoa xoa cuộn giấy vài lần, cuộn giấy vỡ vụn.
Cuộn giấy này là ghi lại cuộc nói chuyện của Tiết Khinh Cầu và Từ Sơ Đồng. Đương nhiên, cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ không dễ dàng bị nghe lén. Hơn nữa, để cho an toàn, bọn họ được an bài ngồi rất xa, nhưng lại rất giỏi về khẩu ngữ. Việc bố trí đám người vụng về ở lầu một chỉ nhằm mục đích đánh lạc hướng hai người bọn họ..
Tiết Ý Nồng nói: "Đi đón nàng ấy."
Nàng muốn gây bất ngờ cho Từ Sơ Đồng như ngẫu nhiên gặp nhau, như một món lễ vật chu đáo.
Nghĩ đến, nàng ấy sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tiết Ý Nồng mỉm cười, cong cong hang mi.
Lại nói, Từ Sơ Đồng sau khi rời khỏi Phi Hạc Lâu. Tồn Tích có chuyện muốn hỏi. Từ Sơ Đồng chỉ lắc đầu, ám chỉ đợi lên xe ngựa hẳn nói. Sau khi lên xe, trong xe thắp một ngọn nến nhỏ, xa phu vững vàng lái xe rời đi. Tồn Tích nói: "Nương nương. . . . . ."
"Muốn hỏi gì, ngươi trực tiếp hỏi đi."
"Không biết nô tỳ có phải nghe lầm không, có phải Cung Kính Vương đang ăn giấm không, nên muốn hòa hảo với ngài." Tồn Tích không rõ nói.
Từ Sơ Đồng cười lạnh một tiếng, "Hòa hảo? Hắn là có ý đồ với ta, trong lòng chỉ là đang mất cân bằng thôi." Vẻ mặt nhu nhược, dáng vẻ tự phụ của Tiết Khinh Cầu, chỉ sợ là mưu kế của tên phụ tá ở sau lưng hắn. Trước kia, nàng từng nghe Tiết Khinh Cầu nhắc qua người này, nhưng nàng chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt hắn dù chỉ một lần, Tiết Khinh Cầu lừa dối nàng, sợ không chỉ có chuyện này
"Ngài nói là. . . . . . Hắn muốn ngài hoai thai con của hắn, sau đó giả mạo là của Hoàng thượng?"
"Có lẽ hắn tính kế là như vậy. Biện pháp này không tồi. Nhưng Hoàng thượng là quân tử hiếm có, không thừa nước đục thả câu, chúng ta sao có thể có cơ hội hoài thai chứ, hắn cho rằng Hoàng thượng có mắt như mù chăng." Từ Sơ Đồng trong lòng cười nhạo Tiết Khinh Cầu tự cho là đúng, hắn làm sao biết, Tiết Ý Nồng là nữ tử. Thậm chí cho dù nàng có thể cùng với nàng ấy, đến cái trứng còn không sinh ra được, thật sự là uổng phí tâm cơ.
Từ Sơ Đồng tức giận, đầu óc hơi choáng váng, mí mắt bắt đầu nặng nề chùng xuống. Nàng đột nhiên cảm thấy không ổn, "Tồn Tích." Nàng hét một tiếng.
Tồn Tích lập tức nhận ra Từ Sơ Đồng khác thường, "Nương nương, ngài bị sao vậy?" Nàng vừa dứt lời, hai mắt của Từ Sơ Đồng cụp xuống, lập tức ngã vào người nàng. Nàng có lay cỡ nào nàng ấy cũng không tỉnh lại, bấm vào huyệt nhân trung, cũng không có tác dụng. Thấy vậy, nàng lo lắng, vội vén mành lên nói với xa phu: "Nhanh chóng hồi cung." Lại phát hiện không phải quay trở về đường cũ. Không khỏi biến sắc, nói: "Ngươi là ai?"
Xa phu cũng không trả lời, ngược lại giơ lên mã tiên, tăng tốc chạy. Tồn Tích nắm lấy áo của xa phu, quát: "Còn không dừng lại, ngươi đây là ăn gan hùm mật gấu, không có nghe thấy ta nói chuyện sao."
Xa phu không nói lời nào, vẫn tiếp tục đánh xe. Tồn Tích lo lắng , nhìn thấy Từ Sơ Đồng mềm nhũn nằm trong xe, thấy sự việc không ổn, muốn nhảy xuống xe, nhưng không thể để lại một mình Từ Sơ Đồng ở trong xe. Vừa hỏi xa phu, vừa ra tay đánh hắn. Nhưng xa phu nhanh chóng tránh né thế công của nàng. Lại có thừa sức lực để đánh nhau với nàng. Vì vậy mà xe ngựa không ngừng nghiêng qua nghiêng lại, lắc lư, vô cùng nguy hiểm.
Mà ở bên kia, xe ngựa Tiết Ý Nồng từ từ đi đến, đứng ở điểm hẹn chờ Từ Sơ Đồng, nhưng không gặp được. Tiết Ý Nồng dựa vào xe ngựa, ngón tay gõ gõ trên má của mình . Ám vệ dừng trên đỉnh đầu xe ngựa, ngã nửa người xuống, vội vàng báo lại, "Chủ tử, người của chúng ta bị tập kích." Vệt máu từ trên trán hắn chảy xuống, hắn không màn thương tích, vội vã chạy lại đây báo tin.
"Tình hình thế nào?"
"Chúng ta đang trên đường hộ tống phu nhân, không biết tại sao xe ngựa của phu nhận lại đi về hướng khác. Nghĩ là phu nhân kêu xa phu làm như vậy, Nhưng sau đó lại thấy Tồn Tích cô nương đánh nhau với xa phu. Võ công của tên xa phu cũng không hề kém cạnh, nghi ngờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, các huynh đệ đang muốn tiến lên hỗ trợ. Từ đâu xuất hiện rất nhiều sát thủ, bao quanh chúng tôi, chúng tôi không địch lại chúng, đã chết rất nhiều người . . . . . ."
Sự tức giận của Tiết Ý Nồng từ từ bộc phát, "Đuổi theo!" Đồng thời dặn Ngự lâm quân , "Đi thông báo cho mọi người, bắt được thì gϊếŧ hết." Ngự lâm quân nhảy xuống xe ngựa, giao lại cho ám vệ làm xa phu, hắn huýt sáo, bọn thuộc hạ đi theo sau lập tức từng người một truyền đi, mọi người vội vàng tập hợp lại.
Tiết Ý Nồng cắn cắn ngón tay, đăm chiêu suy nghĩ. Rốt cuộc là ai dám ra tay với Từ Sơ Đồng, bất luận là kẻ nào, dám ở trong kinh thành động thủ, chính là không xem nàng ra gì. Ngay dưới chân thiên tử, mà dám gây chuyện, không thể để dễ dàng như vậy. Mặc dù rất lo lắng cho Từ Sơ Đồng gặp chuyện không may, nhưng kinh nghiệm lại nói cho nàng biết, càng nóng vội, càng lo lắng càng dễ dàng gặp chuyện không may. Nàng từ từ hít vào thở ra, để ổn định tâm tình.
Ám vệ vì vội vàng đi cứu người, lái xe tốc độ cực nhanh, chiếc xe ngựa lắc lư không ổn định, hắn xin lỗi nói: "Chủ tử, dằn xốc ."
"Không có việc gì, tập trung đánh xe đi."
Lạc Nhạn vẫn đi theo Tiết Ý Nồng, chỉ là tạm thời vô sự, nên đi ra ngoài mua đồ ăn vặt. Trong tay đang cầm hạt dưa, chợt nghe thấy ám hiệu của Ngự lâm quân, làm sao còn rảnh rỗi, nhàn nhã, thong thả cước bộ nữa, chau mày nói: "Không tốt, đã xảy ra chuyện." Đem tiểu đồ ăn vặt buộc vào thắt lưng, lập tức nhảy lên ngựa. May mắn hôm nay nàng cưỡi kỵ mã , không ngừng thúc ngựa đuổi theo. Dù tuyết vẫn còn rơi, nhưng bông tuyết đã được dọn dẹp sạch sẽ, nên kỵ mã không gặp khó khăn gì, đi theo tiếng huýt sao, tìm người hỏi: "Hoàng thượng đâu?"
"Đang đuổi theo xe ngựa của phu nhân."
"Đi hướng nào?"
Người nọ vươn tay chỉ, Lạc Nhạn thúc ngựa đuổi theo.
Trong lòng lo lắng Tiết Ý Nồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trách Từ Sơ Đồng nhiều chuyện, trời đã tối rồi, còn hẹn gặp Cung Kính Vương. Nếu như vì nàng ấy mà Hoàng thượng bị thương, để xem nàng ấy còn mặt mũi nào ở lại Cẩm Tú Cung nữa không.
Kỵ mã của Lạc Nhạn rất nhanh đuổi kịp xe ngựa của Tiết Ý Nồng, "Hoàng thượng."
Tiết Ý Nồng nói: "Đuổi theo Tồn Tích và cứu các nàng." Lạc Nhạn ngồi trên lưng ngựa, xa xa mơ hồ nhìn thấy bóng dáng xe ngựa ở phía trước, lập tức thúc ngựa truy đuổi. Thấy Tồn Tích đang đánh nhau với xa phu, cả hai đều đang bị thương. Cánh tay của Tồn Tích bị đâm một nhát, áo choàng bông dày cũng bị rách, máu tươi nhiễm đỏ một mảnh, nàng bất chấp thương tích, nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần, tranh thủ giương mắt nhìn, thì ra đó là Lạc Nhạn.
Gọi lớn: "Lạc Nhạn, mau đến đây hỗ trợ."
Lạc Nhạn lập tức nhảy lên, rút bội kiếm ra tương trợ, hai đấu một, tên xa phu kia nhắm không địch lại, chuẩn bị chạy trốn nhưng bị Tồn Tích đạp một cước giữ lại, túm lấy, hỏi: "Ai phái ngươi đến đây?"
Xa phu không nói, ý định cắn lưỡi tự sát, bị Lạc Nhạn nắm lấy nắm tuyết trên đất nhét vào miệng hắn. Tuyết lạnh làm hắn run rẩy, Lạc Nhạn còn thấy chưa đủ, muốn nhét thêm một nắm tuyết khác, bị Tồn Tích ngăn cản, nhét đầy như vậy, sao mà mở miệng nói chuyện. Xa phu nhìn sang bên cạnh, lấy chủy thủ từ trong tay áo ra, đang định đâm vào chân Tồn Tích thì bị Lạc Nhạn thấy. Ngay lập tức, Lạc Nhạn vung kiếm qua chém đứt cổ tay của hắn. Tồn Tích thấy vậy, tức giận, "Còn muốn gϊếŧ người, thật sự là chán sống, tại sao phản bội phu nhân?" Cúi người xuống, dùng hai bàn tay bấu vào gương mặt, xé ra một mảnh da người, "Mụ nội nó, hóa ra là dịch dung." Ánh sáng ban đêm không được tốt, cho nên dấu vết dịch dung rất khó phát hiện, một gương mặt lạ lùng hiện ra.
**** 27/03/2022 ****
#### Lời editor ####
1. Chương này dài gấp đôi mấy chương trước. Thật mỏi tay.
2. Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenlol.com. Link chính chủ: shorturl.at/jmCDP