Ngày Tàn Của Thế Giới
Chương 25: Đuổi việc
"Cậu ấy bị Cố Thanh Sơn lột hết quần áo, đạp xuống hồ."" Rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Tùy tùng nhà họ Bạch đều đã lên đảo trước, chỉ có Bạch Hồng Vũ làm theo phép tắc cầu hôn, chờ thuyền ra đảo nên mới bị Cố Thanh Sơn ra tay.""
"Nực cười!"" Người phụ nữ trung niên nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Bảo Cố Thanh Sơn đến gặp tôi, đưa Bạch Hồng Vũ ra sau thay quần áo, sau đó dẫn đến yến hội, một lát nữa tôi sẽ tự mình giải thích.""
"Vâng.""
Người phụ nữ nọ chẳng còn tâm trạng pha trà nữa, cười lạnh một tiếng rồi khẽ nói: "Cóc ghẻ mà vọng tưởng một bước lên trời ư?"" Nói xong, bà ta ngồi yên lặng chờ đợi người khiến bà ta chán ghét.
Một lát sau, Cố Thanh Sơn vừa đến, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương. Tô phu nhân thật sự rất giống Tô Tuyết Nhi, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện trên bản tin, muốn không biết cũng khó.
"Xin chào, Tô phu nhân."" Cố Thanh Sơn cúi người chào.
Tô phu nhân nhìn hắn một cái, nói: "Đừng nói gì cả, cậu lắng nghe một chút.""
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, quả nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới rất nhiều âm thanh. Đây là vườn hoa sau nhà, phía trước không xa chính là sảnh yến hội và sân săn bắn, tiếng gió cuốn theo âm thanh lại đây khiến người khác nghe thấy rõ ràng.
Giữa những tiếng ầm ĩ ấy, có người thảo luận tình hình thế giới, có người nhỏ giọng trao đổi ý kiến hợp tác. Bên phía phụ nữ thì lại hỏi nhau xem quần áo nào đẹp, túi nào hợp thời, nghỉ mát ở đâu mới thoải mái.
Tô phu nhân chờ Cố Thanh Sơn nghe một lúc rồi mới hỏi: "Cậu nghe thấy gì?""
Cố Thanh Sơn nói: "Rất nhiều tin tức về quân đội quốc gia và các giao dịch nội bộ.""
Tô phu nhân nói: "Phải, những người thảo luận vấn đề quân đội quốc gia đều có quân hàm từ thiếu tá trở lên, còn người bàn bạc quan hệ hợp tác giao dịch là người nhà họ Bạch và người nhà họ Tô của tôi, bọn họ đang chuẩn bị đầu tư mấy trăm triệu để thành lập một công ty mới." Những chuyện họ làm chẳng những thúc đẩy sự tiến bộ của Liên Bang, mà đồng thời còn thay đổi cuộc sống của hàng tỷ người. Còn về cánh phụ nữ, một bộ trang phục hoặc một cái túi trong miệng họ đều là những thứ đồ xa xỉ mà cậu có phấn đấu vài năm cũng không mua nổi.""
Sau đó, Tô phu nhân nhìn Cố Thanh Sơn: "Sao cậu lại rẻ mạt như thế? Đã nghèo còn kém. Nếu không phải có Tô Tuyết Nhi xin xỏ giùm thì cậu cho rằng mình có thể vào Công ty nghiên cứu chế tạo Chiến giáp của nhà họ Tô ư?""
Cố Thanh Sơn im lặng một lúc lâu rồi nghiêm túc nói: "Tô phu nhân, với kỹ thuật của bản thân thì tôi đã đủ tư cách gia nhập bộ phận nghiên cứu khoa học rồi.""
"Cậu còn không rõ à?"" Tô phu nhân lắc đầu, mở máy truyền tin lên và ra lệnh: "Bộ phận nghiên cứu khoa học chiến giáp hãy đuổi việc Cố Thanh Sơn, lập tức chấp hành.""
Tô phu nhân vừa nói xong, máy truyền tin của Cố Thanh Sơn bỗng vang lên.
Trên đó chỉ hiện ra đúng một câu.
[Rời khỏi ngay hôm nay, anh đã bị đuổi việc.]
Cố Thanh Sơn cúi đầu không nói.
Tô phu nhân im lặng nhìn hắn một hồi rồi bảo: "Tô Tuyết Nhi thích kết bạn, chúng tôi không phản đối, nhưng kẻ nghèo hèn rách nát lại toan tính muốn tỏ tình với Tuyết Nhi trước mặt mọi người hòng bám víu cành cao thì tôi kiên quyết phản đối.""
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nói: "Đó là Trương Dã...""
Tô phu nhân ngắt lời hắn: "Trương Dã là do nhà họ Bạch sắp xếp, nhưng như vậy thì sao chứ? Ngày nào cậu cũng quấn lấy Tô Tuyết Nhi nên nhà họ Bạch đã sớm nhìn cậu không thuận mắt rồi."" Sau đó, bà ta càng lớn tiếng hơn: "Trước kia, tôi muốn Tuyết Nhi tiếp xúc với nhiều loại người một chút, mở mang kiến thức xã hội, nhưng đến bây giờ, tôi nhìn không vừa mắt rồi.""
Cố Thanh Sơn đáp lại: "Tôi và Tô Tuyết Nhi kết bạn, chưa từng làm hại cô ấy.""
Tô phu nhân như vừa nghe một câu chuyện rất nực cười, cẩn thận quan sát Cố Thanh Sơn từ đầu đến chân. Hắn bị bà ta ngắm nghía đánh giá đến nỗi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bà ta nói: "Tuần sau là sinh nhật con gái tôi, Bạch Hồng Vũ tặng nó một hòn đảo nghỉ mát trị giá tám mươi triệu điểm tín dụng. Còn cậu? À, là mô hình robot đáng thương này?""
"Bà nghe trộm tin tức của chúng tôi?"" Lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, nhưng vẫn giải thích: "Robot chiến đấu này không phải là mô hình...""
"Thôi thôi, mặc kệ cậu dùng thủ đoạn lừa bịp nào, mặc kệ cậu đưa cái gì đến cũng không quan trọng."" Tô phu nhân ngắt lời hắn, vẻ mặt hờ hững. Cuối cùng, bà ta đứng lên, nhìn thiếu niên từ trên cao xuống: "Quên không nói cho cậu biết, con gái của tôi đã thức tỉnh ngũ hành đặc biệt, sắp thức tỉnh linh lực hệ Phong rồi.""
Cố Thanh Sơn bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vui mừng.
Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ chính là ngũ hành, Phong - Lôi - Quang - Ám - Âm là ngũ hành đặc biệt. Linh lực hệ Phong không tệ, rất có ích, là năng lực siêu phàm rất nhiều người tha thiết mơ ước.
Kiếp trước, Tô Tuyết Nhi đã thức tỉnh linh lực hệ Phong, nhưng đó là chuyện của hai năm sau. Vậy mà lúc này cô lại có thể thức tỉnh trước, đây là một chuyện tốt, bởi ngũ hành siêu phàm là một loại chức nghiệp giả, thức tỉnh càng sớm thì khi trưởng thành sức mạnh càng lớn.
Tô phu nhân nói: "Cậu mừng gì chứ? Tôi cảnh cáo cậu, sau này không được tới gần con gái của tôi nữa, càng không được liên lạc với nó. Cậu chỉ là một kẻ tầm thường không có chí tiến thủ, phải biết thế nào là chừng mực! Đây là lời khuyên của chủ mẫu nhà họ Tô, cũng là lời cảnh cáo."" Bà ta không thèm liếc nhìn Cố Thanh Sơn thêm cái nào nữa mà thanh lịch xoay người, nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
Xử lý chuyện nhỏ này xong, bà ta phải đến yến hội, dù sao cũng là bữa tiệc của nhà họ Tô, còn chờ nữ chủ nhân là bà đi chủ trì.
"Tô phu nhân, xin chờ một chút."" Bỗng nhiên, giọng của kẻ nghèo hèn kia truyền đến từ sau lưng.
Tô phu nhân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn đứng lên, vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi cần phải nói cho bà biết một chuyện.""
"Cậu nói đi.""
Cố Thanh Sơn nói: "Tôi không quấn lấy Tô Tuyết Nhi, cho tới giờ cũng chưa từng muốn trèo cao bám víu nhà họ Tô, chúng tôi là bạn bè bình thường.""
Tô phu nhân cảm thấy bản thân mình sắp không kìm được tức giận nữa rồi, bất chợt cười nói: "Bạn bè? Tôi thực chẳng dám tin là trong từ điển của cậu còn có từ này.""
Giọng điệu của bà ta bỗng chuyển lạnh: "Nơi này không chào đón cậu, cút đi.""
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, chớp mắt một cái rồi yên lặng rời khỏi đình. Một lát sau, Tô phu nhân mới khẽ vỗ tay: "Đi."" Ánh mắt của bà ta lạnh như băng: "Nói với nhà họ Bạch và nhà họ Nhiếp biết, Cố Thanh Sơn sắp rời khỏi đảo.""
"Vâng.""
"Còn nữa, dù bọn họ làm gì tôi cũng không quản, nhưng không thể phát sinh chuyện gì xung quanh đảo này.""
"Tuân lệnh.""
Dặn dò xong chuyện này, cuối cùng tâm trạng của Tô phu nhân mới tốt lên được. Bà ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: "Đã nói đến vậy rồi mà cũng không chịu buông, đến khi sắp chết muốn hối hận thì cũng đã muộn.""
Chẳng bao lâu sau, trời đã tối sầm xuống.
Lúc Cố Thanh Sơn ngẩn ngơ trở lại khu ổ chuột mới phát hiện phòng của mình đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong. Cho dù sự việc Hung Hổ đã bị nhà họ Nhiếp che giấu, nhưng tự dưng trên tầng 22 lại có một căn phòng không có tường, thực sự vẫn quá nổi bật.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ một lúc. Vị trí ở bộ phận nghiên cứu khoa học công ty Trường Ninh đã mất, bản thân hắn hình như cũng không còn nơi nào để đi.
Hắn sờ soạng trên người, chìa khóa của sát thủ Vương Minh đưa vẫn còn, hắn bèn xoay người đi về phía một tiểu khu.
Khi đi đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cúi đầu nhìn bóng của mình, thấy cái bóng đang vẫy tay với hắn, rời khỏi chân hắn rồi chạy vào con hẻm nhỏ.
“Thiên Tuyển kỹ...” Kỹ năng đặc biệt như vậy, Cố Thanh Sơn lập tức nhận ra ngay.
Cách chào hỏi của người này rất khách sáo, năng lực cũng bày cả hết ra, chứng tỏ không có ác ý với hắn.
Thôi mặc kệ, cứ đi thử xem sao.
Cố Thanh Sơn đi theo cái bóng vào ngõ nhỏ, đến một quán rượu nơi góc đường.
"Nực cười!"" Người phụ nữ trung niên nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Bảo Cố Thanh Sơn đến gặp tôi, đưa Bạch Hồng Vũ ra sau thay quần áo, sau đó dẫn đến yến hội, một lát nữa tôi sẽ tự mình giải thích.""
"Vâng.""
Người phụ nữ nọ chẳng còn tâm trạng pha trà nữa, cười lạnh một tiếng rồi khẽ nói: "Cóc ghẻ mà vọng tưởng một bước lên trời ư?"" Nói xong, bà ta ngồi yên lặng chờ đợi người khiến bà ta chán ghét.
Một lát sau, Cố Thanh Sơn vừa đến, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương. Tô phu nhân thật sự rất giống Tô Tuyết Nhi, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện trên bản tin, muốn không biết cũng khó.
"Xin chào, Tô phu nhân."" Cố Thanh Sơn cúi người chào.
Tô phu nhân nhìn hắn một cái, nói: "Đừng nói gì cả, cậu lắng nghe một chút.""
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, quả nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới rất nhiều âm thanh. Đây là vườn hoa sau nhà, phía trước không xa chính là sảnh yến hội và sân săn bắn, tiếng gió cuốn theo âm thanh lại đây khiến người khác nghe thấy rõ ràng.
Giữa những tiếng ầm ĩ ấy, có người thảo luận tình hình thế giới, có người nhỏ giọng trao đổi ý kiến hợp tác. Bên phía phụ nữ thì lại hỏi nhau xem quần áo nào đẹp, túi nào hợp thời, nghỉ mát ở đâu mới thoải mái.
Tô phu nhân chờ Cố Thanh Sơn nghe một lúc rồi mới hỏi: "Cậu nghe thấy gì?""
Cố Thanh Sơn nói: "Rất nhiều tin tức về quân đội quốc gia và các giao dịch nội bộ.""
Tô phu nhân nói: "Phải, những người thảo luận vấn đề quân đội quốc gia đều có quân hàm từ thiếu tá trở lên, còn người bàn bạc quan hệ hợp tác giao dịch là người nhà họ Bạch và người nhà họ Tô của tôi, bọn họ đang chuẩn bị đầu tư mấy trăm triệu để thành lập một công ty mới." Những chuyện họ làm chẳng những thúc đẩy sự tiến bộ của Liên Bang, mà đồng thời còn thay đổi cuộc sống của hàng tỷ người. Còn về cánh phụ nữ, một bộ trang phục hoặc một cái túi trong miệng họ đều là những thứ đồ xa xỉ mà cậu có phấn đấu vài năm cũng không mua nổi.""
Sau đó, Tô phu nhân nhìn Cố Thanh Sơn: "Sao cậu lại rẻ mạt như thế? Đã nghèo còn kém. Nếu không phải có Tô Tuyết Nhi xin xỏ giùm thì cậu cho rằng mình có thể vào Công ty nghiên cứu chế tạo Chiến giáp của nhà họ Tô ư?""
Cố Thanh Sơn im lặng một lúc lâu rồi nghiêm túc nói: "Tô phu nhân, với kỹ thuật của bản thân thì tôi đã đủ tư cách gia nhập bộ phận nghiên cứu khoa học rồi.""
"Cậu còn không rõ à?"" Tô phu nhân lắc đầu, mở máy truyền tin lên và ra lệnh: "Bộ phận nghiên cứu khoa học chiến giáp hãy đuổi việc Cố Thanh Sơn, lập tức chấp hành.""
Tô phu nhân vừa nói xong, máy truyền tin của Cố Thanh Sơn bỗng vang lên.
Trên đó chỉ hiện ra đúng một câu.
[Rời khỏi ngay hôm nay, anh đã bị đuổi việc.]
Cố Thanh Sơn cúi đầu không nói.
Tô phu nhân im lặng nhìn hắn một hồi rồi bảo: "Tô Tuyết Nhi thích kết bạn, chúng tôi không phản đối, nhưng kẻ nghèo hèn rách nát lại toan tính muốn tỏ tình với Tuyết Nhi trước mặt mọi người hòng bám víu cành cao thì tôi kiên quyết phản đối.""
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nói: "Đó là Trương Dã...""
Tô phu nhân ngắt lời hắn: "Trương Dã là do nhà họ Bạch sắp xếp, nhưng như vậy thì sao chứ? Ngày nào cậu cũng quấn lấy Tô Tuyết Nhi nên nhà họ Bạch đã sớm nhìn cậu không thuận mắt rồi."" Sau đó, bà ta càng lớn tiếng hơn: "Trước kia, tôi muốn Tuyết Nhi tiếp xúc với nhiều loại người một chút, mở mang kiến thức xã hội, nhưng đến bây giờ, tôi nhìn không vừa mắt rồi.""
Cố Thanh Sơn đáp lại: "Tôi và Tô Tuyết Nhi kết bạn, chưa từng làm hại cô ấy.""
Tô phu nhân như vừa nghe một câu chuyện rất nực cười, cẩn thận quan sát Cố Thanh Sơn từ đầu đến chân. Hắn bị bà ta ngắm nghía đánh giá đến nỗi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bà ta nói: "Tuần sau là sinh nhật con gái tôi, Bạch Hồng Vũ tặng nó một hòn đảo nghỉ mát trị giá tám mươi triệu điểm tín dụng. Còn cậu? À, là mô hình robot đáng thương này?""
"Bà nghe trộm tin tức của chúng tôi?"" Lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, nhưng vẫn giải thích: "Robot chiến đấu này không phải là mô hình...""
"Thôi thôi, mặc kệ cậu dùng thủ đoạn lừa bịp nào, mặc kệ cậu đưa cái gì đến cũng không quan trọng."" Tô phu nhân ngắt lời hắn, vẻ mặt hờ hững. Cuối cùng, bà ta đứng lên, nhìn thiếu niên từ trên cao xuống: "Quên không nói cho cậu biết, con gái của tôi đã thức tỉnh ngũ hành đặc biệt, sắp thức tỉnh linh lực hệ Phong rồi.""
Cố Thanh Sơn bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vui mừng.
Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ chính là ngũ hành, Phong - Lôi - Quang - Ám - Âm là ngũ hành đặc biệt. Linh lực hệ Phong không tệ, rất có ích, là năng lực siêu phàm rất nhiều người tha thiết mơ ước.
Kiếp trước, Tô Tuyết Nhi đã thức tỉnh linh lực hệ Phong, nhưng đó là chuyện của hai năm sau. Vậy mà lúc này cô lại có thể thức tỉnh trước, đây là một chuyện tốt, bởi ngũ hành siêu phàm là một loại chức nghiệp giả, thức tỉnh càng sớm thì khi trưởng thành sức mạnh càng lớn.
Tô phu nhân nói: "Cậu mừng gì chứ? Tôi cảnh cáo cậu, sau này không được tới gần con gái của tôi nữa, càng không được liên lạc với nó. Cậu chỉ là một kẻ tầm thường không có chí tiến thủ, phải biết thế nào là chừng mực! Đây là lời khuyên của chủ mẫu nhà họ Tô, cũng là lời cảnh cáo."" Bà ta không thèm liếc nhìn Cố Thanh Sơn thêm cái nào nữa mà thanh lịch xoay người, nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
Xử lý chuyện nhỏ này xong, bà ta phải đến yến hội, dù sao cũng là bữa tiệc của nhà họ Tô, còn chờ nữ chủ nhân là bà đi chủ trì.
"Tô phu nhân, xin chờ một chút."" Bỗng nhiên, giọng của kẻ nghèo hèn kia truyền đến từ sau lưng.
Tô phu nhân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn đứng lên, vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi cần phải nói cho bà biết một chuyện.""
"Cậu nói đi.""
Cố Thanh Sơn nói: "Tôi không quấn lấy Tô Tuyết Nhi, cho tới giờ cũng chưa từng muốn trèo cao bám víu nhà họ Tô, chúng tôi là bạn bè bình thường.""
Tô phu nhân cảm thấy bản thân mình sắp không kìm được tức giận nữa rồi, bất chợt cười nói: "Bạn bè? Tôi thực chẳng dám tin là trong từ điển của cậu còn có từ này.""
Giọng điệu của bà ta bỗng chuyển lạnh: "Nơi này không chào đón cậu, cút đi.""
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, chớp mắt một cái rồi yên lặng rời khỏi đình. Một lát sau, Tô phu nhân mới khẽ vỗ tay: "Đi."" Ánh mắt của bà ta lạnh như băng: "Nói với nhà họ Bạch và nhà họ Nhiếp biết, Cố Thanh Sơn sắp rời khỏi đảo.""
"Vâng.""
"Còn nữa, dù bọn họ làm gì tôi cũng không quản, nhưng không thể phát sinh chuyện gì xung quanh đảo này.""
"Tuân lệnh.""
Dặn dò xong chuyện này, cuối cùng tâm trạng của Tô phu nhân mới tốt lên được. Bà ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: "Đã nói đến vậy rồi mà cũng không chịu buông, đến khi sắp chết muốn hối hận thì cũng đã muộn.""
Chẳng bao lâu sau, trời đã tối sầm xuống.
Lúc Cố Thanh Sơn ngẩn ngơ trở lại khu ổ chuột mới phát hiện phòng của mình đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong. Cho dù sự việc Hung Hổ đã bị nhà họ Nhiếp che giấu, nhưng tự dưng trên tầng 22 lại có một căn phòng không có tường, thực sự vẫn quá nổi bật.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ một lúc. Vị trí ở bộ phận nghiên cứu khoa học công ty Trường Ninh đã mất, bản thân hắn hình như cũng không còn nơi nào để đi.
Hắn sờ soạng trên người, chìa khóa của sát thủ Vương Minh đưa vẫn còn, hắn bèn xoay người đi về phía một tiểu khu.
Khi đi đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cúi đầu nhìn bóng của mình, thấy cái bóng đang vẫy tay với hắn, rời khỏi chân hắn rồi chạy vào con hẻm nhỏ.
“Thiên Tuyển kỹ...” Kỹ năng đặc biệt như vậy, Cố Thanh Sơn lập tức nhận ra ngay.
Cách chào hỏi của người này rất khách sáo, năng lực cũng bày cả hết ra, chứng tỏ không có ác ý với hắn.
Thôi mặc kệ, cứ đi thử xem sao.
Cố Thanh Sơn đi theo cái bóng vào ngõ nhỏ, đến một quán rượu nơi góc đường.
Tác giả :
Y H Thành Thành