Ngày Người Thương Một Người Thương Khác
Chương 28: Cuộc đời có mấy lần để thương? mà mình có mấy lần để nhớ?
Type: Mymk
Chúng ta không có quyền lựa chọn ai xuất hiện trong cuộc đời mình. Nhưng chúng ta có quyền đối xử với nỗi cô độc mà họ để lại!
Anh có biết rằng một trong hai chúng ta, chỉ cần một người quay đi là lạc mất nhau đến mãi mãi.
Anh có biết rằng một trong hai chúng ta, chi cần một người đứng yên, để ngươi kia tiến đến... là đủ rồi.
Thế đấy, những điều tưởng nhỏ nhoi và đơn giản, vậy mà thử hỏi có bao nhiêu người làm được...
…và chúng ta chắc hẳn là nằm trong số đó.
Chúng ta oán trách số phận đã để cho mình gặp nhau khi cả hai đã lỡ vương những hình bóng xưa cũ, đã lỡ mang những nỗi đau vĩnh viễn, đã lỡ khóc cạn nước mắt, đã lỡ dốc hết lòng cho một trái tim mà chẳng bao giờ thuộc về.
Và rồi, khi số phận để chúng ta va vào nhau, mình chợt hiểu rằng chẳng có gì là mãi mãi, chẳng có gì là trọn vẹn. Kể cả việc từng thương ai đó rất nhiều, từng đau cho ai đó rất nhiều, từng khóc cho ai đó rất nhiều.
Hẳn nhiên, luôn cả thứ tình cảm nửa vời này!
Chúng ta nắm tay nhau. Chúng ta thương cho tình thương cửa chính mình, của người cũ, của người đang bỏng rát trên từng kẽ tay này!
Cuộc đời có mấy lần để thương? Mà mình có mấy lần để nhớ?
Cuộc đời như những vòng xe, cứ lăn mãi lăn mãi trên những con đường, có khi mình sẽ gặp lại người cũ ở những điểm giao nhau, cũng có khi một lần quay đi là lạc nhau mãi mãi. Mình sẽ yêu thêm ai đó, hẹn hò ai đó, nhưng trái tim lại cảm thấy lạc lõng đến vô bờ. Chợt nhận ra rằng, để tìm một người yêu mình không có. Nhưng tìm một người để thương và hiểu mình thì như sao băng vụt qua.
Và thứ còn lại trong tim nhiều nhất đó chính là hối tiếc...
Chúng ta không có quyền lựa chọn ai xuất hiện trong cuộc đời mình. Nhưng chúng ta có quyền đối xử với nỗi cô độc mà họ để lại!
Anh có biết rằng một trong hai chúng ta, chỉ cần một người quay đi là lạc mất nhau đến mãi mãi.
Anh có biết rằng một trong hai chúng ta, chi cần một người đứng yên, để ngươi kia tiến đến... là đủ rồi.
Thế đấy, những điều tưởng nhỏ nhoi và đơn giản, vậy mà thử hỏi có bao nhiêu người làm được...
…và chúng ta chắc hẳn là nằm trong số đó.
Chúng ta oán trách số phận đã để cho mình gặp nhau khi cả hai đã lỡ vương những hình bóng xưa cũ, đã lỡ mang những nỗi đau vĩnh viễn, đã lỡ khóc cạn nước mắt, đã lỡ dốc hết lòng cho một trái tim mà chẳng bao giờ thuộc về.
Và rồi, khi số phận để chúng ta va vào nhau, mình chợt hiểu rằng chẳng có gì là mãi mãi, chẳng có gì là trọn vẹn. Kể cả việc từng thương ai đó rất nhiều, từng đau cho ai đó rất nhiều, từng khóc cho ai đó rất nhiều.
Hẳn nhiên, luôn cả thứ tình cảm nửa vời này!
Chúng ta nắm tay nhau. Chúng ta thương cho tình thương cửa chính mình, của người cũ, của người đang bỏng rát trên từng kẽ tay này!
Cuộc đời có mấy lần để thương? Mà mình có mấy lần để nhớ?
Cuộc đời như những vòng xe, cứ lăn mãi lăn mãi trên những con đường, có khi mình sẽ gặp lại người cũ ở những điểm giao nhau, cũng có khi một lần quay đi là lạc nhau mãi mãi. Mình sẽ yêu thêm ai đó, hẹn hò ai đó, nhưng trái tim lại cảm thấy lạc lõng đến vô bờ. Chợt nhận ra rằng, để tìm một người yêu mình không có. Nhưng tìm một người để thương và hiểu mình thì như sao băng vụt qua.
Và thứ còn lại trong tim nhiều nhất đó chính là hối tiếc...
Tác giả :
Trí