Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương 32: Phù rể cùng phù dâu (2)
- Dạ.
Điềm Tâm nhanh chóng hoàn thành động tác đánh răng rửa mặt, sau đó lau sạch sẽ gương mặt, nói với mẹ:
- Tự học buổi tối có thể xin phép nghỉ một buổi, dù sao tự học buổi tối cũng không phải là đi học, cũng chỉ là lên đó làm bài, con cam đoan sẽ làm xong bài tập mới đi làm phù dâu cho chị họ, có được không?
Mẹ Điềm Tâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói:
- Vậy cũng được, nhưng mà thứ bảy chúng ta phải qua đó, hôn lễ của chị họ con tổ chúc ở thành phố N, sáng sớm chủ nhật nhà chú rể còn muốn đi đón dâu, làm phù dâu cũng không phải chuyện dễ dàng, sẽ là một ngày vất vả đây.
- Không sao mà, con không sợ vất vả!
Lòng Điềm Tâm đầy hưng phấn nói với mẹ, bất ngờ đi lên ôm mẹ rồi hôn một cái, nói:
- Mẹ, con yêu mẹ quá đi!
- Được rồi, mau đi ăn sáng đi, kẻo một lát đến muộn.
Mẹ Điềm Tâm có chút không chịu nổi, tay lau mặt cười nói với cô
- Dạ.
Điềm Tâm híp mắt cười vui vẻ chạy về phía bàn ăn.
***
Vào lúc tan học giữa giờ, Điềm Tâm vô cùng buồn chán nằm bò ở trên bàn học, nhìn ngày ở trên di động, than thở nói:
- Hôm nay mới thứ tư, tại sao chủ nhật còn chưa tới…
- Làm gì vậy? Chủ nhật có việc gì sao??
Thẩm Tâm nghe được tiếng gào thét của người nào đó, quay đầu lại nhìn Điềm Tâm, đôi mắt tò mò hỏi.
- Đúng vậy, Chủ nhật này chị họ tớ kết hôn, tổ chức ở thành phố N, mời tớ đi cùng mẹ!!
Điềm Tâm thoáng cái từ trên bàn học bò lên, cười hì hì nói với Thẩm Tâm.
- Được đi cùng mẹ cậu nha!
Thẩm Tâm gật đầu nói:
- Vậy đến lúc đó cậu ăn mặt xinh đẹp một chút, nói không chừng trong hôn lễ còn có thể gặp được một anh phù rể đẹp trai, đến lúc đó bắt anh ta đem về luôn một lần.
- Trong lòng tớ chỉ Trần Diệc Nhiên đẹp trai nhất!
Điềm Tâm mở trừng hai mắt, vừa nhắc tới cái tên này, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
- Đẹp trai thì thế nào, anh ta coi cậu như một đứa con nít, hơn nữa còn là đứa trẻ mang chiếc quần lót Đô-rae-mon.
Thẩm Tâm liếc cô một cái, lại nói:
- Hãy nhìn sự thật đi, còn phải tung lưới bắt nhiều cá, tương lai phía trước tươi sáng, việc gì cứ khăng khăng thích mãi Trần Diệc Nhiên?
- Cậu cũng không phải mới mười sáu sao? nói giống như cậu hay lắm.
Điềm Tâm có chút buồn bực nhìn Thẩm Tâm, nhỏ giọng oán trách:
- Cái kia… cậu cũng cứ khăng khăng thích Lục Dật Tiêu đấy thôi.
- Cục cưng bé nhỏ, tớ thật muốn dạy cậu một bài học mà! Chính là Lục Dật Tiêu đối với tớ như thế chứ không phải là tớ đối với anh ta khăng khăng một mực.
Thẩm Tâm nhéo lấy khuôn mặt Điềm Tâm, tủm tỉm nói:
- Nếu tớ không ra tay bắt lấy tên yêu nghiệt Lục Dật Tiêu này, bỏ mặc hắn đi ra ngoài kia dụ dỗ những cô gái ngây thơ như hoa như ngọc, làm gì có bao nhiêu người ngu ngốc như cậu nhất quyết đối với anh ta si tâm như thế. Vì vậy nói tóm lại, tớ đang tạo phúc cho xã hội.
Điềm Tâm nhanh chóng hoàn thành động tác đánh răng rửa mặt, sau đó lau sạch sẽ gương mặt, nói với mẹ:
- Tự học buổi tối có thể xin phép nghỉ một buổi, dù sao tự học buổi tối cũng không phải là đi học, cũng chỉ là lên đó làm bài, con cam đoan sẽ làm xong bài tập mới đi làm phù dâu cho chị họ, có được không?
Mẹ Điềm Tâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói:
- Vậy cũng được, nhưng mà thứ bảy chúng ta phải qua đó, hôn lễ của chị họ con tổ chúc ở thành phố N, sáng sớm chủ nhật nhà chú rể còn muốn đi đón dâu, làm phù dâu cũng không phải chuyện dễ dàng, sẽ là một ngày vất vả đây.
- Không sao mà, con không sợ vất vả!
Lòng Điềm Tâm đầy hưng phấn nói với mẹ, bất ngờ đi lên ôm mẹ rồi hôn một cái, nói:
- Mẹ, con yêu mẹ quá đi!
- Được rồi, mau đi ăn sáng đi, kẻo một lát đến muộn.
Mẹ Điềm Tâm có chút không chịu nổi, tay lau mặt cười nói với cô
- Dạ.
Điềm Tâm híp mắt cười vui vẻ chạy về phía bàn ăn.
***
Vào lúc tan học giữa giờ, Điềm Tâm vô cùng buồn chán nằm bò ở trên bàn học, nhìn ngày ở trên di động, than thở nói:
- Hôm nay mới thứ tư, tại sao chủ nhật còn chưa tới…
- Làm gì vậy? Chủ nhật có việc gì sao??
Thẩm Tâm nghe được tiếng gào thét của người nào đó, quay đầu lại nhìn Điềm Tâm, đôi mắt tò mò hỏi.
- Đúng vậy, Chủ nhật này chị họ tớ kết hôn, tổ chức ở thành phố N, mời tớ đi cùng mẹ!!
Điềm Tâm thoáng cái từ trên bàn học bò lên, cười hì hì nói với Thẩm Tâm.
- Được đi cùng mẹ cậu nha!
Thẩm Tâm gật đầu nói:
- Vậy đến lúc đó cậu ăn mặt xinh đẹp một chút, nói không chừng trong hôn lễ còn có thể gặp được một anh phù rể đẹp trai, đến lúc đó bắt anh ta đem về luôn một lần.
- Trong lòng tớ chỉ Trần Diệc Nhiên đẹp trai nhất!
Điềm Tâm mở trừng hai mắt, vừa nhắc tới cái tên này, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
- Đẹp trai thì thế nào, anh ta coi cậu như một đứa con nít, hơn nữa còn là đứa trẻ mang chiếc quần lót Đô-rae-mon.
Thẩm Tâm liếc cô một cái, lại nói:
- Hãy nhìn sự thật đi, còn phải tung lưới bắt nhiều cá, tương lai phía trước tươi sáng, việc gì cứ khăng khăng thích mãi Trần Diệc Nhiên?
- Cậu cũng không phải mới mười sáu sao? nói giống như cậu hay lắm.
Điềm Tâm có chút buồn bực nhìn Thẩm Tâm, nhỏ giọng oán trách:
- Cái kia… cậu cũng cứ khăng khăng thích Lục Dật Tiêu đấy thôi.
- Cục cưng bé nhỏ, tớ thật muốn dạy cậu một bài học mà! Chính là Lục Dật Tiêu đối với tớ như thế chứ không phải là tớ đối với anh ta khăng khăng một mực.
Thẩm Tâm nhéo lấy khuôn mặt Điềm Tâm, tủm tỉm nói:
- Nếu tớ không ra tay bắt lấy tên yêu nghiệt Lục Dật Tiêu này, bỏ mặc hắn đi ra ngoài kia dụ dỗ những cô gái ngây thơ như hoa như ngọc, làm gì có bao nhiêu người ngu ngốc như cậu nhất quyết đối với anh ta si tâm như thế. Vì vậy nói tóm lại, tớ đang tạo phúc cho xã hội.
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu