Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương 289: Tình yêu bí mật 7
-Cảm ơn anh Diệc Nhiên!! - Đôi mắt trong veo của cô nhìn Trần Diệc Nhiên đầy cảm kích.
-Không cần khách khí, - Trần Diệc Nhiên hơi cúi người nhìn Điềm Tâm, giọng mê hoặc nói:
-Chỉ là, cảm ơn ngoài miệng thì có ích gì, thể hiện bằng hành động mới được.
-Ách...Hành động gì chứ?? - Điềm Tâm nhìn ánh mắt mờ ám của hắn, không chịu đươc mà sửng sốt một chút.
-Ừm... - Trần Diệc Nhiên duỗi ngón tay thon dài, vừa gật gật đầu vừa chỉ vào miệng mình.
Mặt Điềm Tâm thoáng chốc lại đỏ lên.
Cái lão này, lúc nào cũng trêu mình được.
Cô mở trừng hai mắt, ánh mắt vô tội nhìn Trần Diệc Nhiên, nhỏ giọng hỏi:
-Anh Diệc Nhiên, miệng anh bị làm sao à? Đói bụng hả? Cứ nói là đói bụng đi em nấu cho mà ăn!
-Ha ha... Trần Diệc Nhiên không nhịn được liền bật cười, nhìn vẻ mặt vô tội của Điềm Tâm mà đưa tay búng vào gáy cô một cái rồi nói:
-Chúng ta vừa mới ăn cơm ở tiệm về đây mà, em mau quên vậy sao?
-Thế nhưng anh Diệc Nhiên còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chút cơm lúc tối như vậy làm sao đủ, thể lực tiêu hao nhanh như thế ắt hẳn chắc cũng đói rồi. - Điềm Tâm tiếp tục trợn tròn mắt mà bịa ra nói.
-A... - Trần Diệc Nhiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu, khóe môi nở nụ cười đẹp mắt, mờ ám nói:
-Em không nói thì anh cũng không biết đấy, quả nhiên Điềm Tâm hiểu rõ anh nhất...
Điềm Tâm nháy mắt mấy cái, nhìn điệu bộ của Trần Diệc Nhiên, không biết tại sao trong lòng cô lại có dự cảm không tốt.
-Đi thôi, chúng ta vận động một chút, tiêu hao thể lực, để không phụ em đang nóng lòng hy vọng anh đói. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười, duỗi cánh tay ra, làm bộ muốn bồng cô đi.
Điềm Tâm giật mình liền lùi về sau né tránh, sau đó gượng cười nói:
-Ai da, em giỡn thôi mà, em làm sao có thể không biết anh muốn báo đáp bằng hành động gì chứ?
Nói xong, cô duỗi cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng ra sau cổ hắn, sau đó đem bờ môi mịn màng hôn lên đôi môi hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên ánh lên nụ cười.
Điềm Tâm nhanh chóng hôn lướt hắn một cái rồi vội vàng thả ra.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, một mực ôm lấy cô, hắn nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Điềm Tâm mà ngắm cô một hồi lâu. Sau đó mới ngồi thẳng lên nói:
- Được rồi, không đùa với em nữa. - Hắn thản nhiên nói:
-Đem mấy thứ này dọn dẹp một chút đi, để chúng ở những nơi em muốn.
-Thật sao? - Điềm Tâm vui mừng như nhận được lệnh đặc xá, thở dài một hơi rồi ngồi thẳng lên ôm lấy đống đồ kia, bắt đầu tiến đến các phòng.
Điềm Tâm đem cốc súc miệng với bàn chải đánh răng mới mua để cùng một chỗ với Trần Diệc Nhiên, sau đó là khăn mặt, khăn tắm, ôm gối để trên ghế salon trong phòng khách, chăn lông mỏng cũng để một bên, dép lê đặt ngay ngắn bên cạnh dép của hắn.
Điềm Tâm bận rộn chết đi được.
Sau khi đặt gọn gàng ngăn nắp tất cả đồ vật trong phòng, cô nhận thấy căn phòng bình thường màu xám làm chủ đạo của Trần Diệc Nhiên bỗng chốc giống như có phép màu mà trở nên ấm áp ngọt ngào hơn.
-Không cần khách khí, - Trần Diệc Nhiên hơi cúi người nhìn Điềm Tâm, giọng mê hoặc nói:
-Chỉ là, cảm ơn ngoài miệng thì có ích gì, thể hiện bằng hành động mới được.
-Ách...Hành động gì chứ?? - Điềm Tâm nhìn ánh mắt mờ ám của hắn, không chịu đươc mà sửng sốt một chút.
-Ừm... - Trần Diệc Nhiên duỗi ngón tay thon dài, vừa gật gật đầu vừa chỉ vào miệng mình.
Mặt Điềm Tâm thoáng chốc lại đỏ lên.
Cái lão này, lúc nào cũng trêu mình được.
Cô mở trừng hai mắt, ánh mắt vô tội nhìn Trần Diệc Nhiên, nhỏ giọng hỏi:
-Anh Diệc Nhiên, miệng anh bị làm sao à? Đói bụng hả? Cứ nói là đói bụng đi em nấu cho mà ăn!
-Ha ha... Trần Diệc Nhiên không nhịn được liền bật cười, nhìn vẻ mặt vô tội của Điềm Tâm mà đưa tay búng vào gáy cô một cái rồi nói:
-Chúng ta vừa mới ăn cơm ở tiệm về đây mà, em mau quên vậy sao?
-Thế nhưng anh Diệc Nhiên còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chút cơm lúc tối như vậy làm sao đủ, thể lực tiêu hao nhanh như thế ắt hẳn chắc cũng đói rồi. - Điềm Tâm tiếp tục trợn tròn mắt mà bịa ra nói.
-A... - Trần Diệc Nhiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu, khóe môi nở nụ cười đẹp mắt, mờ ám nói:
-Em không nói thì anh cũng không biết đấy, quả nhiên Điềm Tâm hiểu rõ anh nhất...
Điềm Tâm nháy mắt mấy cái, nhìn điệu bộ của Trần Diệc Nhiên, không biết tại sao trong lòng cô lại có dự cảm không tốt.
-Đi thôi, chúng ta vận động một chút, tiêu hao thể lực, để không phụ em đang nóng lòng hy vọng anh đói. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười, duỗi cánh tay ra, làm bộ muốn bồng cô đi.
Điềm Tâm giật mình liền lùi về sau né tránh, sau đó gượng cười nói:
-Ai da, em giỡn thôi mà, em làm sao có thể không biết anh muốn báo đáp bằng hành động gì chứ?
Nói xong, cô duỗi cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng ra sau cổ hắn, sau đó đem bờ môi mịn màng hôn lên đôi môi hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên ánh lên nụ cười.
Điềm Tâm nhanh chóng hôn lướt hắn một cái rồi vội vàng thả ra.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, một mực ôm lấy cô, hắn nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Điềm Tâm mà ngắm cô một hồi lâu. Sau đó mới ngồi thẳng lên nói:
- Được rồi, không đùa với em nữa. - Hắn thản nhiên nói:
-Đem mấy thứ này dọn dẹp một chút đi, để chúng ở những nơi em muốn.
-Thật sao? - Điềm Tâm vui mừng như nhận được lệnh đặc xá, thở dài một hơi rồi ngồi thẳng lên ôm lấy đống đồ kia, bắt đầu tiến đến các phòng.
Điềm Tâm đem cốc súc miệng với bàn chải đánh răng mới mua để cùng một chỗ với Trần Diệc Nhiên, sau đó là khăn mặt, khăn tắm, ôm gối để trên ghế salon trong phòng khách, chăn lông mỏng cũng để một bên, dép lê đặt ngay ngắn bên cạnh dép của hắn.
Điềm Tâm bận rộn chết đi được.
Sau khi đặt gọn gàng ngăn nắp tất cả đồ vật trong phòng, cô nhận thấy căn phòng bình thường màu xám làm chủ đạo của Trần Diệc Nhiên bỗng chốc giống như có phép màu mà trở nên ấm áp ngọt ngào hơn.
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu