Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương 198: Tiểu biệt thắng tân hôn 7
Điềm Tâm cúi đầu nhìn điện thoại, từ lúc Trần Diệc Nhiên gọi đến giờ đã mất hai bảy phút.
Hình như thân thể cô…trở nên chậm chạp hơn mộ tí…
Chỉ là không thể kiểm soát nổi trái tim mình đang đập mãnh liệt trong lồng ngực, Điềm Tâm hít một hơi thật sâu khí đêm lạnh như băng, cô có thể cảm nhận được cả mùi thuốc pháo tràn ngập cả vào trong phổi mình.
Điềm Tâm bước đi, tựa một chú chim nhỏ đang vui sướng mà chạy như bay đến phía Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên dừng xe ở một chỗ không xa tòa cư xá mười một, đôi mắt đen láy sâu thẳm ngước nhìn những người dân đang đi lại bên dưới tòa nhà.
Chỉ là tòa cư xá mười một trước mắt hắn, nhiều gia đình ở như vậy, thật không biết chỗ nào là nhà mới của Điềm Tâm.
Kì thật khi hắn dừng xe dưới nhà chờ Điềm Tâm thì toàn bộ người đã tỉnh táo trở lại rồi. Sau đó hắn lại tự cười nhạo bản thân, Trần Diệc Nhiên ơi là Trần Diệc Nhiên, tưởng đã trưởng thành thế nào nhưng hóa ra cũng hành xử như một đứa trẻ, nhớ một người liền lập tức chạy đến gặp họ...
Tối ba mươi tết, bỏ rơi ba người ở nhà thiếu một chân chơi mạt chược, vượt hơn hai trăm cây số chỉ để gặp một người con gái.
Hắn thấy mình điên thật rồi...
Lúc hắn còn đang miên man với những suy nghĩ trong đầu thì có tiếng bước chân vui sướng bên kia đường đang chạy dần về phía hắn.
Một giây sau, một thân thể hân hoan vui sướng mà đâm vào lòng hắn.
-Anh Diệc Nhiên! - Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Điềm Tâm ngước lên, đôi mắt trong veo đầy vui mừng nhìn hắn, bờ môi hồng hào cười đến nỗi sắp không khép lại được.
Trần Diệc Nhiên đưa cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo cô mà ôm cô vào lòng.
Vì nụ cười ấy, vì ánh mắt ấy...Hắn vượt hai trăm cây số, coi như cũng đáng...
Trần Diệc Nhiên cong môi cười, duỗi hai ngón tay thon dài không chút khách khí mà nhéo má Điềm Tâm một cái, lập tức cảm nhận được sự mềm mại ấm áp mà cô đem lại.
-Anh muốn được nhéo mặt em một cái nên đã lái xe tới đây, rốt cuộc bây giờ cũng nhéo được rồi.
Giọng hắn trầm ấm êm tai mà nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Điềm Tâm cảm giác được trên gương mặt có chút đau đớn, khuôn mặt rạng rỡ thoáng cái đã cứng đờ ra.
Không phải là vì nhớ cô nên mới lái xe đến sao?
Không phải vì hắn thích cô nên mới đến gặp cô sao?
Nói đi nói lại, hắn từ xa đến đây cũng chỉ vì muốn nhéo má cô một cái thôi sao?
Trong đầu Điềm Tâm đầy dấu chấm hỏi.
Đêm ba mươi tết, đêm hôm khuya khoắt, bầu không khí cũng lãng mạn như vậy...
Uổng phí trước lúc xuống cô ba chân bốn cẳng mà chạy đi rửa mặt thơm tho, sớm biệt như vậy thì cô đã để nguyên bộ mặt đầy nhờn, cho hắn ra sức nhéo mà nhờn ra đầy tay luôn cho rồi.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn vẻ mặt Điềm Tâm thay đổi thất thường.
-Anh Diệc Nhiên...Anh...Chỉ vì muốn nhéo mặt em, mới đặc biệt lái xe đến đây sao?
Điềm Tâm có chút buồn buồn mà cong miệng lên, không đành nhìn hắn.
Cuối cùng, Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng rủ lòng thương mà buông ngón tay ra, nắm lấy cằm Điềm Tâm để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa bờ môi ấm nóng khẽ chạm vào đôi môi hơi cong của cô mà thì thầm:
-Kì thật...cũng rất muốn hôn em...
Hình như thân thể cô…trở nên chậm chạp hơn mộ tí…
Chỉ là không thể kiểm soát nổi trái tim mình đang đập mãnh liệt trong lồng ngực, Điềm Tâm hít một hơi thật sâu khí đêm lạnh như băng, cô có thể cảm nhận được cả mùi thuốc pháo tràn ngập cả vào trong phổi mình.
Điềm Tâm bước đi, tựa một chú chim nhỏ đang vui sướng mà chạy như bay đến phía Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên dừng xe ở một chỗ không xa tòa cư xá mười một, đôi mắt đen láy sâu thẳm ngước nhìn những người dân đang đi lại bên dưới tòa nhà.
Chỉ là tòa cư xá mười một trước mắt hắn, nhiều gia đình ở như vậy, thật không biết chỗ nào là nhà mới của Điềm Tâm.
Kì thật khi hắn dừng xe dưới nhà chờ Điềm Tâm thì toàn bộ người đã tỉnh táo trở lại rồi. Sau đó hắn lại tự cười nhạo bản thân, Trần Diệc Nhiên ơi là Trần Diệc Nhiên, tưởng đã trưởng thành thế nào nhưng hóa ra cũng hành xử như một đứa trẻ, nhớ một người liền lập tức chạy đến gặp họ...
Tối ba mươi tết, bỏ rơi ba người ở nhà thiếu một chân chơi mạt chược, vượt hơn hai trăm cây số chỉ để gặp một người con gái.
Hắn thấy mình điên thật rồi...
Lúc hắn còn đang miên man với những suy nghĩ trong đầu thì có tiếng bước chân vui sướng bên kia đường đang chạy dần về phía hắn.
Một giây sau, một thân thể hân hoan vui sướng mà đâm vào lòng hắn.
-Anh Diệc Nhiên! - Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Điềm Tâm ngước lên, đôi mắt trong veo đầy vui mừng nhìn hắn, bờ môi hồng hào cười đến nỗi sắp không khép lại được.
Trần Diệc Nhiên đưa cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo cô mà ôm cô vào lòng.
Vì nụ cười ấy, vì ánh mắt ấy...Hắn vượt hai trăm cây số, coi như cũng đáng...
Trần Diệc Nhiên cong môi cười, duỗi hai ngón tay thon dài không chút khách khí mà nhéo má Điềm Tâm một cái, lập tức cảm nhận được sự mềm mại ấm áp mà cô đem lại.
-Anh muốn được nhéo mặt em một cái nên đã lái xe tới đây, rốt cuộc bây giờ cũng nhéo được rồi.
Giọng hắn trầm ấm êm tai mà nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Điềm Tâm cảm giác được trên gương mặt có chút đau đớn, khuôn mặt rạng rỡ thoáng cái đã cứng đờ ra.
Không phải là vì nhớ cô nên mới lái xe đến sao?
Không phải vì hắn thích cô nên mới đến gặp cô sao?
Nói đi nói lại, hắn từ xa đến đây cũng chỉ vì muốn nhéo má cô một cái thôi sao?
Trong đầu Điềm Tâm đầy dấu chấm hỏi.
Đêm ba mươi tết, đêm hôm khuya khoắt, bầu không khí cũng lãng mạn như vậy...
Uổng phí trước lúc xuống cô ba chân bốn cẳng mà chạy đi rửa mặt thơm tho, sớm biệt như vậy thì cô đã để nguyên bộ mặt đầy nhờn, cho hắn ra sức nhéo mà nhờn ra đầy tay luôn cho rồi.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn vẻ mặt Điềm Tâm thay đổi thất thường.
-Anh Diệc Nhiên...Anh...Chỉ vì muốn nhéo mặt em, mới đặc biệt lái xe đến đây sao?
Điềm Tâm có chút buồn buồn mà cong miệng lên, không đành nhìn hắn.
Cuối cùng, Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng rủ lòng thương mà buông ngón tay ra, nắm lấy cằm Điềm Tâm để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa bờ môi ấm nóng khẽ chạm vào đôi môi hơi cong của cô mà thì thầm:
-Kì thật...cũng rất muốn hôn em...
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu