Ngày Nắng Gặp Mưa Rào
Chương 43
Nghê Lam ký xong thỏa thuận, bắt tay tạm biệt La Văn Tĩnh.
Cuối cùng La Văn Tĩnh không lạnh lùng nữa, nắm nhẹ tay cô nói: “Chị nói thật, em không thích hợp trong ngành giải trí, có thể rời khỏi ngành này thì nhanh đi đi. Đầu óc trưởng thành một chút, tự giải quyết cho tốt.”
Nghê Lam cảm ơn, nói vài lời khách sáo, hi vọng sau này có thể hợp tác gì đó với chị Tĩnh. La Văn Tĩnh cũng không coi là chuyện to tát, phẩy tay kêu cô đi.
Nghê Lam ra khỏi văn phòng La Văn Tĩnh, Hồng Lôi và Thiệu Gia Kỳ đang đợi cô.
Thiệu Gia Kỳ hỏi cô: “Ký xong hết rồi hả?”
Nghê Lam khẽ gật đầu.
Thiệu Gia Kỳ đi tới trước mấy bước, ôm lấy cô: “Em phải tự chăm sóc mình cho tốt đó.”
“Em biết rồi.” Nghê Lam hơi cảm động, vỗ vỗ vai cô.
“Lúc ngủ cũng phải chú ý biện pháp an toàn chút. Em còn trẻ như vậy, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Nghê Lam: “…”
“Ngoan ngoãn làm việc cho tốt, đừng ôm mộng đi đường tắt gả vào nhà đại gia. Đầu óc em không được, chơi không lại người ta.”
Nghê Lam: “…”
“Coi như có thật sự muốn vào nhà đại gia cũng phải cao ngạo chờ bọn họ tới cầu xin em, không thể cúi đầu khom lưng. Nói cho cùng, vẫn phải có năng lực, năng lực chính là sự nghiệp. Em rõ chưa?”
Nghê Lam: “Chị nghĩ nhiều rồi.”
Thiệu Gia Kỳ buông cô ra, dụi dụi mắt: “Không phải, đây là đạo lý đó. Chị sợ em bị thiệt thòi. Dù sao em cũng ngốc như vậy. Chỉ ngốc thôi không nói, lại còn ngốc xinh đẹp đến như vậy, rất dễ bị người ta ngấp nghé.”
Hồng Lôi ở một bên nói đỡ giúp Nghê Lam: “Được rồi được rồi, nói cái gì vậy. Nghê Lam không ngốc, chỉ là không may mắn thôi.”
Nghê Lam cười gượng: “Cám ơn các chị đã khích lệ.”
Thiệu Gia Kỳ nói: “Em còn có việc sao? Chị phải nhanh đưa hợp đồng của em cho tổ tiết mục, sau đó cùng bọn họ thăm dò tuyên truyền chút, mặc dù em hủy hợp đồng với công ty rồi, nhưng tiết mục này chị sẽ theo giúp em. Đương nhiên về sau có chuyện gì có thể tìm chị bất kỳ lúc nào…”
Hồng Lôi cũng chen vào nói: “Cũng có thể tìm chị, chị sẽ giúp em.”
Thiệu Gia Kỳ nói: “Chị xong việc bên tổ tiết mục cũng hết bận rồi, hay là buổi tối chúng ta đi ăn cơm.”
Nghê Lam từ chối: “Hôm nay em còn có việc, hôm khác hẹn mấy chị nha. Cảm ơn các chị đã quan tâm em trong thời gian này.”
Hồng Lôi sảng khoái đáp lời: “Không có gì không có gì, giữa chúng ta với nhau đừng khách sáo, em cố gắng thật tốt, mau trả hết nợ. Ăn cơm hay không có lòng là được. Chúng ta lúc nào cũng nói chuyện online được.”
Nghê Lam tiến lên ôm Hồng Lôi một chút.
Thiệu Gia Kỳ vào văn phòng La Văn Tĩnh, lấy hợp đồng đưa cho tổ tiết mục, lái xe tiễn Nghê Lam.
Nghê Lam cũng không từ chối, trên lưng giờ gánh chắc món nợ hơn hai trăm vạn, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Thiệu Gia Kỳ chở Nghê Lam đến đồn cảnh sát. Trùng hợp như vậy, vẫn là đồn cảnh sát lần trước đánh hai tên đàn ông bỏ thuốc ở quán bar.
Thiệu Gia Kỳ: “Chuyện lần trước còn chưa giải quyết xong sao?”
Nghê Lam chỉ nói: “Gọi em tới thì em tới xem thử thôi, chị bận việc thì đi trước đi.”
“Vậy có gì thì gọi cho chị.” Thiệu Gia Kỳ vừa mới nói xong, nhìn thấy Lam Diệu Dương từ bên trong đi ra, liền đổi giọng: “À, xem ra không cần rồi.”
Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng chuồn đi.
Lam Diệu Dương nhận được tin nhắn của Nghê Lam, cố tình ra đón cô: “Anh đã lấy khẩu cung xong rồi, sau đó luật sư với anh Châu sẽ xử lý. Chúng ta tìm một chỗ bàn bạc chút đi.”
Nghê Lam không phản đối, vừa định nói chuyện thì điện thoại reo. Cô nhìn, là Âu Dương Duệ.
“Bây giờ cô đang ở đâu?” Âu Dương Duệ mở miệng liền hỏi.
Nghê Lam nhìn đồng hồ thể thao giám sát trên tay một chút, không vui báo địa chỉ của mình.
Âu Dương Duệ nói: “Tôi cũng thấy cô ở đó.”
Nghê Lam trợn mắt một cái.
“Tôi gọi điện thoại hỏi rồi. Lam Diệu Dương vừa mới báo án bị mất ví tiền ở đồn cảnh sát đó. Giờ tôi qua. Hai người đừng đi.”
Nghê Lam vội nói: “Vụ án nhỏ thế này sao dám làm phiền đội trưởng Âu Dương…”
“Năm phút nữa là tôi tới rồi.” Âu Dương Duệ không chấp nhận từ chối.
Nghê Lam cúp điện thoại, càu nhàu với Lam Diệu Dương: “Sao lại có kiểu người làm người ta ghét thế nhỉ.”
Lúc này cô mới phát hiện bề ngoài của Lam Diệu Dương đã được xử lý qua. Tóc chải gọn, thay áo sơ mi, dường như cũng đổi luôn cả bộ vest, vì màu sắc của quần khác rồi, cả giày cũng đổi.
Nghê Lam ghé sát lại, mơ hồ ngửi được mùi nước hoa Chanel trên người anh.
Nghê Lam: “…”
Cái chàng trai tươm tất này, thật sự là đi đến đâu cũng xinh đẹp sáng sủa.
“Biểu cảm của em là gì vậy?” Lam Diệu Dương rất không hài lòng, nhìn ánh mắt đánh giá của cô, còn tiến lại gần ngửi ngửi, liền biết cô đang nghĩ gì. “Giữ vẻ ngoài sạch sẽ là phép lịch sự cơ bản.”
Nghê Lam không nói lời nào, phủi phủi bụi trên quần.
Chỉ một lát sau, Âu Dương Duệ đã đến rồi, quả nhiên tốc độ rất nhanh. “Tôi vừa xong việc, cách cô không xa nên đến luôn.”
Nghê Lam rất muốn oán giận bảo anh không cần giải thích, nhưng vốn có nguyên tắc có thể không gây chuyện thì không gây, vẫn lịch sự đáp một tiếng.
Âu Dương Duệ liền hỏi Lam Diệu Dương: “Anh từ khách sạn ra đến trung tâm thương mại sau đó bị trộm ví, mất đồ gì đặc biệt sao?”
Lam Diệu Dương nói: “Tôi vừa mới cung cấp khẩu cung với cảnh sát xong, nếu anh Âu Dương không phải điều tra và giải quyết vụ án này, tôi không muốn lặp lại nữa.”
Âu Dương Duệ gật đầu, đi vào đồn cảnh sát, đưa ra thẻ cảnh sát. Chỉ lát sau nhân viên cảnh sát ở đồn đã đưa ra ghi chép cho Âu Dương Duệ.
Nghê Lam thật là không có gì để nói, Lam Diệu Dương đưa cô vào đồn cảnh sát một lần nữa, xem rốt cuộc Âu Dương Duệ muốn thế nào.
Âu Dương Duệ ở bên đó lật xem ghi chép, thỉnh thoảng nói vài câu với anh cảnh sát. Nghê Lam và Lam Diệu Dương ngồi ở xa xa đánh giá bọn họ, thì thầm.
“Anh ta có nghi ngờ gì không?”
“Anh ta có thể giám sát vị trí của em. Anh rớt ví tiền ở trung tâm thương mại, mà em đang trên đường đến công ty đột nhiên đổi hướng, có lẽ anh ta cảm thấy kỳ lạ.”
“Anh ta mặc dù rất đáng ghét nhưng mà hình như cũng rất thông minh.”
“Không phải rất, mà là cực kỳ. Anh ta cực kỳ đáng ghét. Có phải anh ta không biết cười không?”
Lam Diệu Dương nhìn về phía Nghê Lam, cô đang nhìn Âu Dương Duệ, Lam Diệu Dương liền nói: “Anh rất thích cười.”
Nghê Lam liếc mắt nhìn anh, anh cười cười.
Nghê Lam liếc anh một cái, Lam Diệu Dương liền thật sự mỉm cười.
Âu Dương Duệ ở bên kia liếc mắt về phía bọn họ, ánh mắt tiếp tục rơi trên ghi chép của vụ án, tiếp tục thảo luận cùng cảnh sát.
Luật sư và Trần Châu đứng cách bọn họ không xa, quan sát tình hình cũng chờ tuỳ lúc bị đặt câu hỏi.
Nghê Lam lại nhỏ giọng hỏi Lam Diệu Dương: “Anh nói xem, anh mất ví, vụ án nhỏ như vậy, Âu Dương Duệ có tìm cớ thò chân vào không?”
Lam Diệu Dương trầm ngâm một chút, hơi xấu hổ nói: “Vì muốn cảnh sát để tâm một chút, nhanh chóng tìm ra tên trộm với đồng bọn, nên nói giá trị đồ bị mất thực tế một chút.”
Nghê Lam: “…” Thực tế một chút là có ý gì?
“Trong ví tiền của anh chỉ không quá một vạn, tiền mặt bên trong không nhiều, chỉ 5000 thôi….” Lam Diệu Dương nói: “Luật sư nói, số tiền cướp lớn, từ ba vạn tới mười vạn thì phạt tù từ ba đến mười năm. Số tiền cực kỳ lớn là…”
Nghê Lam: “Đồ trong ví của anh có thể lên tới ba vạn tới mười vạn à?”
“Không phải.” Lam Diệu Dương tính cho cô xem: “Trong ví của anh có nhiều loại thẻ, thẻ ngân hàng thì không tính. Nhưng một tấm thẻ hội viên VIP hiệp hội du thuyền Anh, có thể đi Anh. Còn có một tấm thẻ một lần xài hơn 300 mới có thể được xem là khách quý tham quan, còn có…”
“300 mà anh nói đằng sau thiếu mất chữ vạn có đúng không?” Nghê Lam chen vào nói.
“Đúng.”
Nghê Lam ôm chặt ba lô của mình, bên trong có hợp đồng cô vừa mới ký, mấy hợp đồng này thể hiện số tiền nợ của cô, cô cảm thấy mình không trả nổi, nhưng còn không bằng một tấm thẻ của người ta. So sánh thế này thật quá đau lòng rồi, không nên hỏi.
“Cướp tiền từ ba mươi đến năm mươi vạn trở lên, thuộc số tiền lớn, phạt từ mười năm đến chung thân. Đồ trong ví tiền kia của anh góp góp lại sao không thể quy thành cực kỳ lớn.”
Nghê Lam không nói lời nào, không muốn phát biểu suy nghĩ.
Lam Diệu Dương lại nhớ tới: “Em ký hợp đồng xong chưa?”
Nghê Lam khẽ gật đầu: “Bây giờ em đang nợ 183 vạn 2 ngàn 600 tệ, trong vòng một năm nhất định phải trả hết nợ.”
“Lại còn có số lẻ nữa.” Lam Diệu Dương nói.
Nghê Lam càng không muốn nói chuyện.
Lúc này điện thoại của cô báo tin nhắn WeChat, là Thiệu Gia Kỳ. Cô đã đến tổ tiết mục rồi, hợp đồng đã giao cho họ. Hợp đồng hợp tác giữa Nghê Lam và tổ tiết mục đã chính thức có hiệu lực.
Thiệu Gia Kỳ gửi qua một biểu thời gian:
Ngày mai 9 tháng 11 Nghê Lam chụp hình tuyên truyền và ghi hình tiết mục.
Ngày 10 tháng 11 tiết mục giới thiệu khách mời cuối cùng – Nghê Lam.
Ngày 12 tháng 11 họp báo tiết mục, sáu khách mời trò chuyện cùng fan trò chơi, đồng thời có tiệc tối chiêu đãi phóng viên và hoạt động chơi thử.
Ngày 15 tháng 11 khu trò chơi ‘Phần thưởng tối cao’ ở núi Kỳ Lân đóng cửa không tiếp khách chơi bình thường. Bốn giờ chiều, sáu vị khách mời check-in. Hoạt động ở khu trò chơi sẽ được truyền hình trực tiếp.
Ngày 16 tháng 11: tiết mục truyền hình trực tiếp lúc 7 giờ sáng chính thức bắt đầu, kết thúc lúc 8 giờ tối (cùng ngày biên tập lại phát lên đài lúc 8 giờ.)
Ngày 17 tháng 11 cùng thời gian ngày đầu tiên. 7 giờ sáng đến 8 giờ tối phát trực tiếp (cùng ngày biên tập lại phát trên đài lúc 8 giờ)
Ngày 18 tháng 11 trực tiếp từ 7 giờ sáng, 5 giờ chiều xác nhận người thắng. Kết thúc trực tiếp. (cùng ngày biên tập lại phát trên đài lúc 8 giờ)
Nghê Lam vừa xem xong biểu thời gian này thì Thiệu Gia Kỳ gọi điện đến: “Em thấy thời gian biểu chưa? Sáng mai tám giờ chụp hình tuyên truyền. Ngoại trừ em, các khách mời khác đều chụp xong rồi. Hôm sau giới thiệu. Sau đó trống được mấy ngày, chị nghe nói mấy khách mời khác đều ra sân luyện tập sớm, em có muốn đi không?”
Nghê Lam do dự một chút: “Tạm thời vẫn chưa xếp lịch, nếu có rảnh em sẽ báo chị.”
Thiệu Gia Kỳ: “…Không phải chứ, em có muốn thắng không, tích cực chút.”
Nghê Lam vội nói: “Em rất tích cực, nhất định phải thắng. Mấy ngày trước đó phải nghỉ ngơi cho tốt, tăng cường sức khỏe, hơn nữa em phải đi khám bác sĩ, sắp xếp xong thời gian em sẽ báo chị.”
Thiệu Gia Kỳ cũng không tán gẫu với cô nữa, liền nói: “Vậy mai 8 giờ em chuẩn bị kỹ, chị qua đón em. 9 giờ bắt đầu chụp. Chụp hình cộng thêm phỏng vấn chắc phải một ngày, chị không theo em cả ngày được, em tự chuẩn bị ít đồ ăn nước uống…”
Thiệu Gia Kỳ bla bla nhắn nhủ một hồi. Nghê Lam đều đáp ứng.
Nghê Lam cúp điện thoại, phát hiện Lam Diệu Dương cũng đang xem điện thoại, lại cũng có thời gian biểu này.
Nghê Lam hỏi anh: “Sao anh cũng có cái này?”
“Anh bỏ tiền a. Anh là một trong số nhà đầu tư.” Lam Diệu Dương nói.
Nghê Lam: “…” Người có tiền thật là… Nghê Lam lại ôm ba lô của mình.
Bên Âu Dương Duệ đã xem xong ghi chép, anh đi về phía Nghê Lam.
Lam Diệu Dương nhìn thấy, cảnh giác đứng lên.
Âu Dương Duệ nhìn anh một chút, lại nhìn Nghê Lam, nói: “Tôi đã mượn phòng tiếp khách của bọn họ, có một số việc cần nói với cô.”
Lam Diệu Dương vội nói: “Là tôi báo án, tôi nhất định phải ở đây.”
Âu Dương Duệ nhìn Nghê Lam, Nghê Lam gật đầu.
Thế là một nhóm ba người tiến vào một căn phòng trong đồn cảnh sát.
Âu Dương Duệ đặt cái túi anh mang theo lên bàn, nói với Nghê Lam: “Liên quan đến việc anh Lam bị cướp tôi có một số câu hỏi, nhưng trước khi tôi đặt câu hỏi, tôi có một số thứ muốn cho cô xem.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, liếc mắt nhìn nhau, không nói.
Âu Dương Duệ móc từ trong túi ra một cuốn sổ để trên bàn: “Còn nhớ lúc cô bị thôi miên nói ra mấy món đồ không?” Anh đẩy cuốn sổ tới trước mặt Nghê Lam: “Đây là cuốn sổ màu vàng cô nói.”
Nghê Lam sững sờ.
“Bác sĩ hỏi cô tìm thấy manh mối gì, có đồ gì quan trọng, cô nói có một cuốn sổ màu vàng.” Âu Dương Duệ nói.
Nghê Lam không cần anh nhắc, cô đương nhiên nhớ mình đã nói gì. Lúc ấy cô quả thực có nghĩ đến một cuốn sổ màu vàng, cỡ A6, da PU mềm – giống cuốn sổ trước mắt này.
“Đây là sổ của Quan Phàn. Là đồ dùng cô ấy bình thường tra án hay ghi chép. Vụ án Sơn Lâm, cô ấy ghi chép bên trong rất nhiều. Nhưng ghi chép rất lẻ tẻ phức tạp, chúng tôi đã thăm dò theo ghi chép, tốn không ít thời gian.”
Nghê Lam tiếp tục thất thần, sổ tay của Quan Phàn, sao cô lại biết?
“Cô có thể xem một chút.” Âu Dương Duệ nói: “Xem thử có nhớ được gì không?”
Nghê Lam cầm lấy cuốn sổ, lật nhanh vài tờ, sau đó cô chăm chú lật từng trang.
Âu Dương Duệ kiên nhẫn chờ.
Nghê Lam cũng không xem kỹ nội dung ghi chép trong cuốn sổ này, chỉ nhìn sơ nội dung mỗi trang một chút. Không biết nói là cảm giác gì, không thấy cảm giác quen thuộc, cũng không thấy ghi chép lộn xộn bên trong kỳ lạ thế nào.
Giống như là một người ngoài đang nhìn một quyển sổ bình thường. Hoặc là không nên hình dung như thế, nhưng cô không biết hình dung thế nào mới chính xác.
Cô biết nó nhưng lại không hề quen thuộc.
Nghê Lam khép sổ lại, không muốn biểu hiện ra mình tò mò với nó đến cỡ nào. Cô đẩy sổ về lại cho Âu Dương Duệ.
“Không nhớ được gì sao? Cho dù hình ảnh thoáng qua cũng được.” Âu Dương Duệ nói.
Nghê Lam lắc đầu.
Âu Dương Duệ lại móc ra một cuốn sổ đóng gáy, “Đây là bản photo, nội dung và giấy giống như đúc cuốn của Quan Phàn, cô có thể mang về từ từ ngâm cứu, nếu như nhớ được gì thì nói tôi biết.”
Nghê Lam có chút cảnh giác nhìn anh. Người này đột nhiên dễ nói chuyện như vậy thực quá kỳ quái rồi.
Lúc này Âu Dương Duệ lại cầm một tấm hình, “Trong lúc thôi miên cô nói đồ huấn luyện ngụy trang, sân huấn luyện, chụp hình chung.”
Nghê Lam: “…”
Âu Dương Duệ đưa ảnh cho cô: “Cô có thể nhìn thử. Hàng dưới thứ ba từ bên trái qua là Quan Phàn, bên cạnh cô ấy là Sophie người Pháp, bên phải là Mark, người Nga.”
Toàn thân Nghê Lam cứng đờ. Tấm ảnh được đặt vào tay cô, cô chăm chú nhìn, tim đập rất nhanh.
“Tất cả bọn họ đều là đặc công, được các nước chọn lựa đến Washington Mỹ tập huấn chống khủng bố cho thành phố. Đây là chuyện ba năm trước. Tấm hình này Quan Phàn vẫn luôn đặt trên bàn. Cô ấy nghĩ rằng đợt tập huấn này là cơ hội may mắn trong sự nghiệp của mình, giúp cô ấy tăng cao trình độ.
Năm cô ấy huấn luyện xong quay về liền tham gia một hành động quan trọng. Ba tên cướp tiệm vàng có súng ở trung tâm thương mại sau khi bị truy đuổi thì vào tòa nhà văn phòng bên cạnh, bắt cóc bảo vệ và nhân viên làm con tin, chiếm một tầng trong tòa nhà, bao gồm cả phòng CCTV.
Đặc công trong đội chúng tôi đều đến hiện trường. Quan Phàn xâm nhập vào hệ thống camera của tòa nhà để chúng tôi lấy được hình ảnh hiện trường một lần nữa, cũng thông qua mạng lưới phá giải thông tin của bọn cướp, hiểu rõ kế hoạch chi tiết và sắp xếp sau đó của bọn chúng.
Sau đó cô ấy giả dạng thành nhân viên nữ, trà trộn vào nhóm con tin, nội ứng ngoại hợp, bắt lấy mấy tên cướp kia. Ngoại trừ hai con tin bị thương ra, không còn thương vong nào khác.”
Nghê Lam im lặng nghe, chuyện này giống như đã từng biết.
Âu Dương Duệ nói: “Vì nhiệm vụ này Quan Phàn được khen ngợi, cũng được Viên cục chú ý. Về sau chúng tôi cũng hợp tác một lần, cũng là ngoài hiện trường. Biểu hiện của Quan Phàn cực kỳ xuất sắc, Viên cục cảm thấy cô ấy có thể bổ sung điểm yếu trong đội của chúng tôi, liền điều cô ấy qua.”
Lam Diệu Dương nhìn qua tấm hình, nhận ra dáng vẻ của Quan Phàn.
Âu Dương Duệ hỏi Nghê Lam: “Những chuyện này cô có biết không?”
Nghê Lam lắc đầu: “Không biết.”
“Có cảm giác đã được nghe qua chưa?”
“Không có.”
Âu Dương Duệ lại nói: “Cô xem tấm ảnh một chút, có thể nhận ra gì không?”
“Ngoại trừ Quan Phàn, tôi không nhận ra ai.” Nghê Lam đáp.
Âu Dương Duệ nói: “Sau khi thôi miên, tôi đi tìm bạn bè hỏi thăm, tìm đội viên cùng đi Mỹ huấn luyện với Quan Phàn lúc đó, tôi thậm chí còn tìm đến Sophie, không ai biết cô.
Trong nhóm học viên được huấn luyện kỳ đó không có cô. Ba năm trước cô mới mười tám tuổi, bọn họ đều nói, một cô gái ở độ tuổi đó không thể nào có tư cách tham gia huấn luyện.”
Nghê Lam không nói lời nào.
“Cho nên, tôi không biết cô biết được tấm ảnh từ đâu, làm sao lại biết được tên người trong ảnh.”
Nghê Lam cũng không cách nào giải thích được.
Sắc mặt Lam Diệu Dương nghiêm trọng. Đọc mấy tiểu thuyết IP*, đầu tư phim truyền hình, phản ứng đầu tiên của anh chính là trao đổi linh hồn, nhưng lý trí nói anh biết không thể nào.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Trong máy tính của Quan Phàn có một phần ổ cứng, trong đó có một thư mục được cài mật khẩu, chúng tôi điền mật khẩu sai, hệ thống nhảy ra thông báo, nhập sai ba lần sẽ khởi động chương trình tự hủy văn bản.”
Nghê Lam hoàn toàn trợn tròn mắt.
Kinh ngạc đã không còn là chữ hình dung cảm xúc của cô. Máy tính của Quan Phàn lại có thể có bố trí như vậy?
“Trong lúc thôi miên cô nói ra một chuỗi số là mật mã Quan Phàn đăng nhập trong mạng lưới cảnh sát. Sau khi nhìn thấy thư mục bị mã hóa kia, cái đầu tiên tôi nhập thử chính là cái này, nhưng sai.”
Cô cũng thử, bị sai.
Nghê Lam rất cảnh giác, không biết có phải Âu Dương Duệ đang thăm dò cô hay không, dù sao sự giảo hoạt của người này cô cũng đã lĩnh giáo qua.
Nghê Lam lắc đầu: “Tôi không biết mật khẩu là gì.”
“Ý cô nói là cô không biết mật khẩu nói ra trong lúc thôi miên là gì hay không biết mật khẩu của thư mục là gì?”
“Cả hai đều không biết.” Nghê Lam đáp.
“Vậy.” Âu Dương Duệ hỏi cô: “Phương thức thao tác như vậy, cô có ấn tượng gì không?”
“Không có.”
Âu Dương Duệ rất kiên nhẫn, lấy điện thoại của anh ra, chọn ra video, đưa di động cho Nghê Lam xem: “Chỗ này có mấy đoạn video của Quan Phàn, cô xem thử, xem thử có nhớ được gì không?”
Nghê Lam ấn mở video, Lam Diệu Dương ghé gần lại cùng xem.
Đoạn video đầu tiên Quan Phàn mặc đồ thường, tóc cô ngắn, nhìn qua rất già dặn, rất có khí thế, cô ngồi ngay ngắn bên hồ nước, đang câu cá. Máy quay ghi lại gương mặt nghiêm túc của cô, bầu không khí trong đoạn video có chút ngưng trọng, một giây sau, Quan Phàn đột nhiên nhảy dựng hét lên, cô lôi cần câu, nhảy nhảy tại chỗ: “Câu được rồi câu được rồi, hahahaha, mau nhìn nè.”
Máy quay chuyển về phía con cá, cá lọt móc câu, rơi xuống cỏ.
“Aaaaa, đừng rớt lại, đừng rớt lại, đợi chút.” Quan Phàn kêu to.
Một người một cá nhảy nhảy trên đồng cỏ, sau đó con cá nhảy vào lại hồ nước.
Quan Phàn kêu lên trước máy quay: “Anh quay nó làm gì vậy, anh quay làm nó sợ chạy mất rồi.”
Bên ngoài video là giọng nói chững chạc của Âu Dương Duệ: “Em kêu mau nhìn mà.”
Quan Phàn nói năng hùng hồn: “Em nói anh nhìn người, có kêu anh nhìn cá không?”
Nghê Lam: “…” Vừa nãy nghe kể chuyện là một chị gái siêu giỏi, bây giờ sao lại thành bộ dạng ngốc như vậy.
Tiếp theo là Quan Phàn ở chỗ bắn xạ kích, lần này cô hoàn toàn không nói chuyện. Cô mặc đồng phục cảnh sát, ở sân tập bắn, mang bảo hộ tai, cầm súng, chăm chú ngắm chuẩn bia, mắt vô cùng sắc bén, có sát khí.
Cô bắn đoàng đoàng đoàng mấy phát. Một lúc sau tấm bia giấy được đẩy lại, cô nhìn thành tích, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, sau đó đột nhiên còn giơ tay chữ V, phong thái nghiêm túc vừa rồi đột nhiên giãn ra.
Đoạn thứ ba giống như là hoạt động chúc mừng gì đó. Nghê Lam nhận ra địa điểm trong tấm hình là cục cảnh sát. Xung quanh có người mặc đồng phục cảnh sát, có người mặc thường phục, nhưng vừa nhìn đã biết đều là cảnh sát. Vẻ mặt Quan Phàn tươi cười, một cô cảnh sát trẻ đưa cho cô một bó hoa, Quan Phàn ôm hoa vào lòng, cười đến ngọt ngào.
Âu Dương Duệ đứng trong đám người, cùng vỗ tay với mọi người.
Viên Bằng Hải mặc đồng phục, đưa tay ra với Quan Phàn, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh em.”
Nhân vật này, câu nói này.
Nghê Lam và Lam Diệu Dương không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.
Phản ứng này của bọn họ đã rơi vào mắt Âu Dương Duệ. Anh không nói gì.
Video thứ tư là Quan Phàn phát biểu trong một hội nghị. Nghê Lam và Lam Diệu Dương không có tâm trạng để xem.
Tổng cộng là bốn video.
Âu Dương Duệ lấy lại di động, hỏi Nghê Lam: “Có nhớ ra được gì không?”
Nghê Lam lắc đầu: “Không có.”
Âu Dương Duệ chuyển sang nhìn Lam Diệu Dương, hỏi anh: “Còn anh, nhớ tới gì sao?”
Lam Diệu Dương bình tĩnh hỏi lại: “Liên quan gì tới tôi?”
“Đoạn video vừa rồi của Viên cục là sao?”
Lam Diệu Dương nói: “À, tôi nhớ tới chuyện cục trưởng các anh đổi bác sĩ thôi miên cho Nghê Lam, cũng may Nghê Lam không sao, không là chúng tôi khiếu nại rồi.”
Âu Dương Duệ nhìn Nghê Lam một chút, Nghê Lam nói: “Quả thực là nhớ tới dáng vẻ đạo mạo của vị cục trưởng này lúc đó.”
Âu Dương Duệ nhìn Nghê Lam dò xét hồi lâu: “Những thứ này cô đều có thể lấy đi. Mấy video của Quan Phàn tôi cũng sẽ gửi cho cô. Hi vọng có thể giúp cô khôi phục ký ức.”
“Được, được.” Nghê Lam gật đầu.
Âu Dương Duệ lại nói: “Tôi không tin mấy chuyện huyền ảo quỷ thần gì, bất kỳ chuyện gì cũng có nguyên nhân hợp lý của nó. Cho nên mặc dù Liêu Tân đã đeo dây đỏ trừ tà rồi, nhưng tôi vẫn khẳng định, trí nhớ của cô không phải của Quan Phàn, là của chính cô.
Đó cũng không phải ảo giác và tưởng tượng, cô không thể nào bỗng dưng tưởng tượng ra trí nhớ của một người khác được, nhiều điểm ăn khớp như vậy.”
Âu Dương Duệ dừng một chút. “Cô biết Quan Phàn. Cô biết quá khứ của cô ấy, cô biết cô ấy đang tra án. Phản ứng vừa rồi của cô, cô còn nhớ Viên cục.”
Nghê Lam vừa định mở miệng, Âu Dương Duệ lại nói: “Chắc chắn là cô phát hiện ra cái gì, hơn nữa cái cô phát hiện có thể chứng minh việc cô phạm pháp, cho nên cô muốn ký thỏa thuận với cảnh sát, để bảo đảm an toàn cho bản thân mình. Cô quả thật muốn giúp đỡ nhanh chóng phá án, mặc kệ là tự chứng minh mình trong sạch hay là tự vệ.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương đều nhìn Âu Dương Duệ chằm chằm.
Âu Dương Duệ nói: “Tôi là cảnh sát, trách nhiệm của tôi là phá án, tôi không cảm thấy có lỗi vì thay đổi bác sĩ thôi miên, cô ghét bỏ, cách thức phá án của tôi không bao hàm việc quan tâm cảm xúc ghét bỏ của cô. Chúng tôi nói chuyện bằng sự thật, kết luận bằng bằng chứng, cô đồng ý không?”
“Sau đó thì sao?” Nghê Lam hỏi.
“Nếu như cô cũng nghĩ giống tôi, vậy từ giờ trở đi, chúng ta sẽ thật lòng hợp tác, cùng gom manh mối và sự kiện, cùng nhau tìm ra chân tướng.”
Nghê Lam suy nghĩ. Cô nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương cũng nhìn cô một chút, sau đó hỏi Âu Dương Duệ “Anh làm sao chứng minh được anh có thành ý hợp tác đây? Dù sao anh lật lọng cũng thành thói quen rồi. Chúng tôi làm sao biết được anh đang dùng kế gì, tìm người chết thay hay mau chóng phá án.”
“Quan Phàn là bạn gái tôi.” Âu Dương Duệ nói: “Toàn bộ cảnh sát trong cục có thể làm chứng cho tôi, cô ấy là người tôi yêu. Tôi không vội vàng kết án, cái tôi muốn là chân tướng.”
Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Nghê Lam không nói, Lam Diệu Dương cũng không biết nói gì.
Bỗng nhiên điện thoại của Nghê Lam rung lên một cái, Nghê Lam cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, sau đó cô ngẩng đầu sảng khoái nói: “Được, cứ như vậy đi. Chúng ta sẽ phối hợp thật tốt.”
Chú thích:
*IP: là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.
Cuối cùng La Văn Tĩnh không lạnh lùng nữa, nắm nhẹ tay cô nói: “Chị nói thật, em không thích hợp trong ngành giải trí, có thể rời khỏi ngành này thì nhanh đi đi. Đầu óc trưởng thành một chút, tự giải quyết cho tốt.”
Nghê Lam cảm ơn, nói vài lời khách sáo, hi vọng sau này có thể hợp tác gì đó với chị Tĩnh. La Văn Tĩnh cũng không coi là chuyện to tát, phẩy tay kêu cô đi.
Nghê Lam ra khỏi văn phòng La Văn Tĩnh, Hồng Lôi và Thiệu Gia Kỳ đang đợi cô.
Thiệu Gia Kỳ hỏi cô: “Ký xong hết rồi hả?”
Nghê Lam khẽ gật đầu.
Thiệu Gia Kỳ đi tới trước mấy bước, ôm lấy cô: “Em phải tự chăm sóc mình cho tốt đó.”
“Em biết rồi.” Nghê Lam hơi cảm động, vỗ vỗ vai cô.
“Lúc ngủ cũng phải chú ý biện pháp an toàn chút. Em còn trẻ như vậy, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Nghê Lam: “…”
“Ngoan ngoãn làm việc cho tốt, đừng ôm mộng đi đường tắt gả vào nhà đại gia. Đầu óc em không được, chơi không lại người ta.”
Nghê Lam: “…”
“Coi như có thật sự muốn vào nhà đại gia cũng phải cao ngạo chờ bọn họ tới cầu xin em, không thể cúi đầu khom lưng. Nói cho cùng, vẫn phải có năng lực, năng lực chính là sự nghiệp. Em rõ chưa?”
Nghê Lam: “Chị nghĩ nhiều rồi.”
Thiệu Gia Kỳ buông cô ra, dụi dụi mắt: “Không phải, đây là đạo lý đó. Chị sợ em bị thiệt thòi. Dù sao em cũng ngốc như vậy. Chỉ ngốc thôi không nói, lại còn ngốc xinh đẹp đến như vậy, rất dễ bị người ta ngấp nghé.”
Hồng Lôi ở một bên nói đỡ giúp Nghê Lam: “Được rồi được rồi, nói cái gì vậy. Nghê Lam không ngốc, chỉ là không may mắn thôi.”
Nghê Lam cười gượng: “Cám ơn các chị đã khích lệ.”
Thiệu Gia Kỳ nói: “Em còn có việc sao? Chị phải nhanh đưa hợp đồng của em cho tổ tiết mục, sau đó cùng bọn họ thăm dò tuyên truyền chút, mặc dù em hủy hợp đồng với công ty rồi, nhưng tiết mục này chị sẽ theo giúp em. Đương nhiên về sau có chuyện gì có thể tìm chị bất kỳ lúc nào…”
Hồng Lôi cũng chen vào nói: “Cũng có thể tìm chị, chị sẽ giúp em.”
Thiệu Gia Kỳ nói: “Chị xong việc bên tổ tiết mục cũng hết bận rồi, hay là buổi tối chúng ta đi ăn cơm.”
Nghê Lam từ chối: “Hôm nay em còn có việc, hôm khác hẹn mấy chị nha. Cảm ơn các chị đã quan tâm em trong thời gian này.”
Hồng Lôi sảng khoái đáp lời: “Không có gì không có gì, giữa chúng ta với nhau đừng khách sáo, em cố gắng thật tốt, mau trả hết nợ. Ăn cơm hay không có lòng là được. Chúng ta lúc nào cũng nói chuyện online được.”
Nghê Lam tiến lên ôm Hồng Lôi một chút.
Thiệu Gia Kỳ vào văn phòng La Văn Tĩnh, lấy hợp đồng đưa cho tổ tiết mục, lái xe tiễn Nghê Lam.
Nghê Lam cũng không từ chối, trên lưng giờ gánh chắc món nợ hơn hai trăm vạn, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Thiệu Gia Kỳ chở Nghê Lam đến đồn cảnh sát. Trùng hợp như vậy, vẫn là đồn cảnh sát lần trước đánh hai tên đàn ông bỏ thuốc ở quán bar.
Thiệu Gia Kỳ: “Chuyện lần trước còn chưa giải quyết xong sao?”
Nghê Lam chỉ nói: “Gọi em tới thì em tới xem thử thôi, chị bận việc thì đi trước đi.”
“Vậy có gì thì gọi cho chị.” Thiệu Gia Kỳ vừa mới nói xong, nhìn thấy Lam Diệu Dương từ bên trong đi ra, liền đổi giọng: “À, xem ra không cần rồi.”
Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng chuồn đi.
Lam Diệu Dương nhận được tin nhắn của Nghê Lam, cố tình ra đón cô: “Anh đã lấy khẩu cung xong rồi, sau đó luật sư với anh Châu sẽ xử lý. Chúng ta tìm một chỗ bàn bạc chút đi.”
Nghê Lam không phản đối, vừa định nói chuyện thì điện thoại reo. Cô nhìn, là Âu Dương Duệ.
“Bây giờ cô đang ở đâu?” Âu Dương Duệ mở miệng liền hỏi.
Nghê Lam nhìn đồng hồ thể thao giám sát trên tay một chút, không vui báo địa chỉ của mình.
Âu Dương Duệ nói: “Tôi cũng thấy cô ở đó.”
Nghê Lam trợn mắt một cái.
“Tôi gọi điện thoại hỏi rồi. Lam Diệu Dương vừa mới báo án bị mất ví tiền ở đồn cảnh sát đó. Giờ tôi qua. Hai người đừng đi.”
Nghê Lam vội nói: “Vụ án nhỏ thế này sao dám làm phiền đội trưởng Âu Dương…”
“Năm phút nữa là tôi tới rồi.” Âu Dương Duệ không chấp nhận từ chối.
Nghê Lam cúp điện thoại, càu nhàu với Lam Diệu Dương: “Sao lại có kiểu người làm người ta ghét thế nhỉ.”
Lúc này cô mới phát hiện bề ngoài của Lam Diệu Dương đã được xử lý qua. Tóc chải gọn, thay áo sơ mi, dường như cũng đổi luôn cả bộ vest, vì màu sắc của quần khác rồi, cả giày cũng đổi.
Nghê Lam ghé sát lại, mơ hồ ngửi được mùi nước hoa Chanel trên người anh.
Nghê Lam: “…”
Cái chàng trai tươm tất này, thật sự là đi đến đâu cũng xinh đẹp sáng sủa.
“Biểu cảm của em là gì vậy?” Lam Diệu Dương rất không hài lòng, nhìn ánh mắt đánh giá của cô, còn tiến lại gần ngửi ngửi, liền biết cô đang nghĩ gì. “Giữ vẻ ngoài sạch sẽ là phép lịch sự cơ bản.”
Nghê Lam không nói lời nào, phủi phủi bụi trên quần.
Chỉ một lát sau, Âu Dương Duệ đã đến rồi, quả nhiên tốc độ rất nhanh. “Tôi vừa xong việc, cách cô không xa nên đến luôn.”
Nghê Lam rất muốn oán giận bảo anh không cần giải thích, nhưng vốn có nguyên tắc có thể không gây chuyện thì không gây, vẫn lịch sự đáp một tiếng.
Âu Dương Duệ liền hỏi Lam Diệu Dương: “Anh từ khách sạn ra đến trung tâm thương mại sau đó bị trộm ví, mất đồ gì đặc biệt sao?”
Lam Diệu Dương nói: “Tôi vừa mới cung cấp khẩu cung với cảnh sát xong, nếu anh Âu Dương không phải điều tra và giải quyết vụ án này, tôi không muốn lặp lại nữa.”
Âu Dương Duệ gật đầu, đi vào đồn cảnh sát, đưa ra thẻ cảnh sát. Chỉ lát sau nhân viên cảnh sát ở đồn đã đưa ra ghi chép cho Âu Dương Duệ.
Nghê Lam thật là không có gì để nói, Lam Diệu Dương đưa cô vào đồn cảnh sát một lần nữa, xem rốt cuộc Âu Dương Duệ muốn thế nào.
Âu Dương Duệ ở bên đó lật xem ghi chép, thỉnh thoảng nói vài câu với anh cảnh sát. Nghê Lam và Lam Diệu Dương ngồi ở xa xa đánh giá bọn họ, thì thầm.
“Anh ta có nghi ngờ gì không?”
“Anh ta có thể giám sát vị trí của em. Anh rớt ví tiền ở trung tâm thương mại, mà em đang trên đường đến công ty đột nhiên đổi hướng, có lẽ anh ta cảm thấy kỳ lạ.”
“Anh ta mặc dù rất đáng ghét nhưng mà hình như cũng rất thông minh.”
“Không phải rất, mà là cực kỳ. Anh ta cực kỳ đáng ghét. Có phải anh ta không biết cười không?”
Lam Diệu Dương nhìn về phía Nghê Lam, cô đang nhìn Âu Dương Duệ, Lam Diệu Dương liền nói: “Anh rất thích cười.”
Nghê Lam liếc mắt nhìn anh, anh cười cười.
Nghê Lam liếc anh một cái, Lam Diệu Dương liền thật sự mỉm cười.
Âu Dương Duệ ở bên kia liếc mắt về phía bọn họ, ánh mắt tiếp tục rơi trên ghi chép của vụ án, tiếp tục thảo luận cùng cảnh sát.
Luật sư và Trần Châu đứng cách bọn họ không xa, quan sát tình hình cũng chờ tuỳ lúc bị đặt câu hỏi.
Nghê Lam lại nhỏ giọng hỏi Lam Diệu Dương: “Anh nói xem, anh mất ví, vụ án nhỏ như vậy, Âu Dương Duệ có tìm cớ thò chân vào không?”
Lam Diệu Dương trầm ngâm một chút, hơi xấu hổ nói: “Vì muốn cảnh sát để tâm một chút, nhanh chóng tìm ra tên trộm với đồng bọn, nên nói giá trị đồ bị mất thực tế một chút.”
Nghê Lam: “…” Thực tế một chút là có ý gì?
“Trong ví tiền của anh chỉ không quá một vạn, tiền mặt bên trong không nhiều, chỉ 5000 thôi….” Lam Diệu Dương nói: “Luật sư nói, số tiền cướp lớn, từ ba vạn tới mười vạn thì phạt tù từ ba đến mười năm. Số tiền cực kỳ lớn là…”
Nghê Lam: “Đồ trong ví của anh có thể lên tới ba vạn tới mười vạn à?”
“Không phải.” Lam Diệu Dương tính cho cô xem: “Trong ví của anh có nhiều loại thẻ, thẻ ngân hàng thì không tính. Nhưng một tấm thẻ hội viên VIP hiệp hội du thuyền Anh, có thể đi Anh. Còn có một tấm thẻ một lần xài hơn 300 mới có thể được xem là khách quý tham quan, còn có…”
“300 mà anh nói đằng sau thiếu mất chữ vạn có đúng không?” Nghê Lam chen vào nói.
“Đúng.”
Nghê Lam ôm chặt ba lô của mình, bên trong có hợp đồng cô vừa mới ký, mấy hợp đồng này thể hiện số tiền nợ của cô, cô cảm thấy mình không trả nổi, nhưng còn không bằng một tấm thẻ của người ta. So sánh thế này thật quá đau lòng rồi, không nên hỏi.
“Cướp tiền từ ba mươi đến năm mươi vạn trở lên, thuộc số tiền lớn, phạt từ mười năm đến chung thân. Đồ trong ví tiền kia của anh góp góp lại sao không thể quy thành cực kỳ lớn.”
Nghê Lam không nói lời nào, không muốn phát biểu suy nghĩ.
Lam Diệu Dương lại nhớ tới: “Em ký hợp đồng xong chưa?”
Nghê Lam khẽ gật đầu: “Bây giờ em đang nợ 183 vạn 2 ngàn 600 tệ, trong vòng một năm nhất định phải trả hết nợ.”
“Lại còn có số lẻ nữa.” Lam Diệu Dương nói.
Nghê Lam càng không muốn nói chuyện.
Lúc này điện thoại của cô báo tin nhắn WeChat, là Thiệu Gia Kỳ. Cô đã đến tổ tiết mục rồi, hợp đồng đã giao cho họ. Hợp đồng hợp tác giữa Nghê Lam và tổ tiết mục đã chính thức có hiệu lực.
Thiệu Gia Kỳ gửi qua một biểu thời gian:
Ngày mai 9 tháng 11 Nghê Lam chụp hình tuyên truyền và ghi hình tiết mục.
Ngày 10 tháng 11 tiết mục giới thiệu khách mời cuối cùng – Nghê Lam.
Ngày 12 tháng 11 họp báo tiết mục, sáu khách mời trò chuyện cùng fan trò chơi, đồng thời có tiệc tối chiêu đãi phóng viên và hoạt động chơi thử.
Ngày 15 tháng 11 khu trò chơi ‘Phần thưởng tối cao’ ở núi Kỳ Lân đóng cửa không tiếp khách chơi bình thường. Bốn giờ chiều, sáu vị khách mời check-in. Hoạt động ở khu trò chơi sẽ được truyền hình trực tiếp.
Ngày 16 tháng 11: tiết mục truyền hình trực tiếp lúc 7 giờ sáng chính thức bắt đầu, kết thúc lúc 8 giờ tối (cùng ngày biên tập lại phát lên đài lúc 8 giờ.)
Ngày 17 tháng 11 cùng thời gian ngày đầu tiên. 7 giờ sáng đến 8 giờ tối phát trực tiếp (cùng ngày biên tập lại phát trên đài lúc 8 giờ)
Ngày 18 tháng 11 trực tiếp từ 7 giờ sáng, 5 giờ chiều xác nhận người thắng. Kết thúc trực tiếp. (cùng ngày biên tập lại phát trên đài lúc 8 giờ)
Nghê Lam vừa xem xong biểu thời gian này thì Thiệu Gia Kỳ gọi điện đến: “Em thấy thời gian biểu chưa? Sáng mai tám giờ chụp hình tuyên truyền. Ngoại trừ em, các khách mời khác đều chụp xong rồi. Hôm sau giới thiệu. Sau đó trống được mấy ngày, chị nghe nói mấy khách mời khác đều ra sân luyện tập sớm, em có muốn đi không?”
Nghê Lam do dự một chút: “Tạm thời vẫn chưa xếp lịch, nếu có rảnh em sẽ báo chị.”
Thiệu Gia Kỳ: “…Không phải chứ, em có muốn thắng không, tích cực chút.”
Nghê Lam vội nói: “Em rất tích cực, nhất định phải thắng. Mấy ngày trước đó phải nghỉ ngơi cho tốt, tăng cường sức khỏe, hơn nữa em phải đi khám bác sĩ, sắp xếp xong thời gian em sẽ báo chị.”
Thiệu Gia Kỳ cũng không tán gẫu với cô nữa, liền nói: “Vậy mai 8 giờ em chuẩn bị kỹ, chị qua đón em. 9 giờ bắt đầu chụp. Chụp hình cộng thêm phỏng vấn chắc phải một ngày, chị không theo em cả ngày được, em tự chuẩn bị ít đồ ăn nước uống…”
Thiệu Gia Kỳ bla bla nhắn nhủ một hồi. Nghê Lam đều đáp ứng.
Nghê Lam cúp điện thoại, phát hiện Lam Diệu Dương cũng đang xem điện thoại, lại cũng có thời gian biểu này.
Nghê Lam hỏi anh: “Sao anh cũng có cái này?”
“Anh bỏ tiền a. Anh là một trong số nhà đầu tư.” Lam Diệu Dương nói.
Nghê Lam: “…” Người có tiền thật là… Nghê Lam lại ôm ba lô của mình.
Bên Âu Dương Duệ đã xem xong ghi chép, anh đi về phía Nghê Lam.
Lam Diệu Dương nhìn thấy, cảnh giác đứng lên.
Âu Dương Duệ nhìn anh một chút, lại nhìn Nghê Lam, nói: “Tôi đã mượn phòng tiếp khách của bọn họ, có một số việc cần nói với cô.”
Lam Diệu Dương vội nói: “Là tôi báo án, tôi nhất định phải ở đây.”
Âu Dương Duệ nhìn Nghê Lam, Nghê Lam gật đầu.
Thế là một nhóm ba người tiến vào một căn phòng trong đồn cảnh sát.
Âu Dương Duệ đặt cái túi anh mang theo lên bàn, nói với Nghê Lam: “Liên quan đến việc anh Lam bị cướp tôi có một số câu hỏi, nhưng trước khi tôi đặt câu hỏi, tôi có một số thứ muốn cho cô xem.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, liếc mắt nhìn nhau, không nói.
Âu Dương Duệ móc từ trong túi ra một cuốn sổ để trên bàn: “Còn nhớ lúc cô bị thôi miên nói ra mấy món đồ không?” Anh đẩy cuốn sổ tới trước mặt Nghê Lam: “Đây là cuốn sổ màu vàng cô nói.”
Nghê Lam sững sờ.
“Bác sĩ hỏi cô tìm thấy manh mối gì, có đồ gì quan trọng, cô nói có một cuốn sổ màu vàng.” Âu Dương Duệ nói.
Nghê Lam không cần anh nhắc, cô đương nhiên nhớ mình đã nói gì. Lúc ấy cô quả thực có nghĩ đến một cuốn sổ màu vàng, cỡ A6, da PU mềm – giống cuốn sổ trước mắt này.
“Đây là sổ của Quan Phàn. Là đồ dùng cô ấy bình thường tra án hay ghi chép. Vụ án Sơn Lâm, cô ấy ghi chép bên trong rất nhiều. Nhưng ghi chép rất lẻ tẻ phức tạp, chúng tôi đã thăm dò theo ghi chép, tốn không ít thời gian.”
Nghê Lam tiếp tục thất thần, sổ tay của Quan Phàn, sao cô lại biết?
“Cô có thể xem một chút.” Âu Dương Duệ nói: “Xem thử có nhớ được gì không?”
Nghê Lam cầm lấy cuốn sổ, lật nhanh vài tờ, sau đó cô chăm chú lật từng trang.
Âu Dương Duệ kiên nhẫn chờ.
Nghê Lam cũng không xem kỹ nội dung ghi chép trong cuốn sổ này, chỉ nhìn sơ nội dung mỗi trang một chút. Không biết nói là cảm giác gì, không thấy cảm giác quen thuộc, cũng không thấy ghi chép lộn xộn bên trong kỳ lạ thế nào.
Giống như là một người ngoài đang nhìn một quyển sổ bình thường. Hoặc là không nên hình dung như thế, nhưng cô không biết hình dung thế nào mới chính xác.
Cô biết nó nhưng lại không hề quen thuộc.
Nghê Lam khép sổ lại, không muốn biểu hiện ra mình tò mò với nó đến cỡ nào. Cô đẩy sổ về lại cho Âu Dương Duệ.
“Không nhớ được gì sao? Cho dù hình ảnh thoáng qua cũng được.” Âu Dương Duệ nói.
Nghê Lam lắc đầu.
Âu Dương Duệ lại móc ra một cuốn sổ đóng gáy, “Đây là bản photo, nội dung và giấy giống như đúc cuốn của Quan Phàn, cô có thể mang về từ từ ngâm cứu, nếu như nhớ được gì thì nói tôi biết.”
Nghê Lam có chút cảnh giác nhìn anh. Người này đột nhiên dễ nói chuyện như vậy thực quá kỳ quái rồi.
Lúc này Âu Dương Duệ lại cầm một tấm hình, “Trong lúc thôi miên cô nói đồ huấn luyện ngụy trang, sân huấn luyện, chụp hình chung.”
Nghê Lam: “…”
Âu Dương Duệ đưa ảnh cho cô: “Cô có thể nhìn thử. Hàng dưới thứ ba từ bên trái qua là Quan Phàn, bên cạnh cô ấy là Sophie người Pháp, bên phải là Mark, người Nga.”
Toàn thân Nghê Lam cứng đờ. Tấm ảnh được đặt vào tay cô, cô chăm chú nhìn, tim đập rất nhanh.
“Tất cả bọn họ đều là đặc công, được các nước chọn lựa đến Washington Mỹ tập huấn chống khủng bố cho thành phố. Đây là chuyện ba năm trước. Tấm hình này Quan Phàn vẫn luôn đặt trên bàn. Cô ấy nghĩ rằng đợt tập huấn này là cơ hội may mắn trong sự nghiệp của mình, giúp cô ấy tăng cao trình độ.
Năm cô ấy huấn luyện xong quay về liền tham gia một hành động quan trọng. Ba tên cướp tiệm vàng có súng ở trung tâm thương mại sau khi bị truy đuổi thì vào tòa nhà văn phòng bên cạnh, bắt cóc bảo vệ và nhân viên làm con tin, chiếm một tầng trong tòa nhà, bao gồm cả phòng CCTV.
Đặc công trong đội chúng tôi đều đến hiện trường. Quan Phàn xâm nhập vào hệ thống camera của tòa nhà để chúng tôi lấy được hình ảnh hiện trường một lần nữa, cũng thông qua mạng lưới phá giải thông tin của bọn cướp, hiểu rõ kế hoạch chi tiết và sắp xếp sau đó của bọn chúng.
Sau đó cô ấy giả dạng thành nhân viên nữ, trà trộn vào nhóm con tin, nội ứng ngoại hợp, bắt lấy mấy tên cướp kia. Ngoại trừ hai con tin bị thương ra, không còn thương vong nào khác.”
Nghê Lam im lặng nghe, chuyện này giống như đã từng biết.
Âu Dương Duệ nói: “Vì nhiệm vụ này Quan Phàn được khen ngợi, cũng được Viên cục chú ý. Về sau chúng tôi cũng hợp tác một lần, cũng là ngoài hiện trường. Biểu hiện của Quan Phàn cực kỳ xuất sắc, Viên cục cảm thấy cô ấy có thể bổ sung điểm yếu trong đội của chúng tôi, liền điều cô ấy qua.”
Lam Diệu Dương nhìn qua tấm hình, nhận ra dáng vẻ của Quan Phàn.
Âu Dương Duệ hỏi Nghê Lam: “Những chuyện này cô có biết không?”
Nghê Lam lắc đầu: “Không biết.”
“Có cảm giác đã được nghe qua chưa?”
“Không có.”
Âu Dương Duệ lại nói: “Cô xem tấm ảnh một chút, có thể nhận ra gì không?”
“Ngoại trừ Quan Phàn, tôi không nhận ra ai.” Nghê Lam đáp.
Âu Dương Duệ nói: “Sau khi thôi miên, tôi đi tìm bạn bè hỏi thăm, tìm đội viên cùng đi Mỹ huấn luyện với Quan Phàn lúc đó, tôi thậm chí còn tìm đến Sophie, không ai biết cô.
Trong nhóm học viên được huấn luyện kỳ đó không có cô. Ba năm trước cô mới mười tám tuổi, bọn họ đều nói, một cô gái ở độ tuổi đó không thể nào có tư cách tham gia huấn luyện.”
Nghê Lam không nói lời nào.
“Cho nên, tôi không biết cô biết được tấm ảnh từ đâu, làm sao lại biết được tên người trong ảnh.”
Nghê Lam cũng không cách nào giải thích được.
Sắc mặt Lam Diệu Dương nghiêm trọng. Đọc mấy tiểu thuyết IP*, đầu tư phim truyền hình, phản ứng đầu tiên của anh chính là trao đổi linh hồn, nhưng lý trí nói anh biết không thể nào.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Trong máy tính của Quan Phàn có một phần ổ cứng, trong đó có một thư mục được cài mật khẩu, chúng tôi điền mật khẩu sai, hệ thống nhảy ra thông báo, nhập sai ba lần sẽ khởi động chương trình tự hủy văn bản.”
Nghê Lam hoàn toàn trợn tròn mắt.
Kinh ngạc đã không còn là chữ hình dung cảm xúc của cô. Máy tính của Quan Phàn lại có thể có bố trí như vậy?
“Trong lúc thôi miên cô nói ra một chuỗi số là mật mã Quan Phàn đăng nhập trong mạng lưới cảnh sát. Sau khi nhìn thấy thư mục bị mã hóa kia, cái đầu tiên tôi nhập thử chính là cái này, nhưng sai.”
Cô cũng thử, bị sai.
Nghê Lam rất cảnh giác, không biết có phải Âu Dương Duệ đang thăm dò cô hay không, dù sao sự giảo hoạt của người này cô cũng đã lĩnh giáo qua.
Nghê Lam lắc đầu: “Tôi không biết mật khẩu là gì.”
“Ý cô nói là cô không biết mật khẩu nói ra trong lúc thôi miên là gì hay không biết mật khẩu của thư mục là gì?”
“Cả hai đều không biết.” Nghê Lam đáp.
“Vậy.” Âu Dương Duệ hỏi cô: “Phương thức thao tác như vậy, cô có ấn tượng gì không?”
“Không có.”
Âu Dương Duệ rất kiên nhẫn, lấy điện thoại của anh ra, chọn ra video, đưa di động cho Nghê Lam xem: “Chỗ này có mấy đoạn video của Quan Phàn, cô xem thử, xem thử có nhớ được gì không?”
Nghê Lam ấn mở video, Lam Diệu Dương ghé gần lại cùng xem.
Đoạn video đầu tiên Quan Phàn mặc đồ thường, tóc cô ngắn, nhìn qua rất già dặn, rất có khí thế, cô ngồi ngay ngắn bên hồ nước, đang câu cá. Máy quay ghi lại gương mặt nghiêm túc của cô, bầu không khí trong đoạn video có chút ngưng trọng, một giây sau, Quan Phàn đột nhiên nhảy dựng hét lên, cô lôi cần câu, nhảy nhảy tại chỗ: “Câu được rồi câu được rồi, hahahaha, mau nhìn nè.”
Máy quay chuyển về phía con cá, cá lọt móc câu, rơi xuống cỏ.
“Aaaaa, đừng rớt lại, đừng rớt lại, đợi chút.” Quan Phàn kêu to.
Một người một cá nhảy nhảy trên đồng cỏ, sau đó con cá nhảy vào lại hồ nước.
Quan Phàn kêu lên trước máy quay: “Anh quay nó làm gì vậy, anh quay làm nó sợ chạy mất rồi.”
Bên ngoài video là giọng nói chững chạc của Âu Dương Duệ: “Em kêu mau nhìn mà.”
Quan Phàn nói năng hùng hồn: “Em nói anh nhìn người, có kêu anh nhìn cá không?”
Nghê Lam: “…” Vừa nãy nghe kể chuyện là một chị gái siêu giỏi, bây giờ sao lại thành bộ dạng ngốc như vậy.
Tiếp theo là Quan Phàn ở chỗ bắn xạ kích, lần này cô hoàn toàn không nói chuyện. Cô mặc đồng phục cảnh sát, ở sân tập bắn, mang bảo hộ tai, cầm súng, chăm chú ngắm chuẩn bia, mắt vô cùng sắc bén, có sát khí.
Cô bắn đoàng đoàng đoàng mấy phát. Một lúc sau tấm bia giấy được đẩy lại, cô nhìn thành tích, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, sau đó đột nhiên còn giơ tay chữ V, phong thái nghiêm túc vừa rồi đột nhiên giãn ra.
Đoạn thứ ba giống như là hoạt động chúc mừng gì đó. Nghê Lam nhận ra địa điểm trong tấm hình là cục cảnh sát. Xung quanh có người mặc đồng phục cảnh sát, có người mặc thường phục, nhưng vừa nhìn đã biết đều là cảnh sát. Vẻ mặt Quan Phàn tươi cười, một cô cảnh sát trẻ đưa cho cô một bó hoa, Quan Phàn ôm hoa vào lòng, cười đến ngọt ngào.
Âu Dương Duệ đứng trong đám người, cùng vỗ tay với mọi người.
Viên Bằng Hải mặc đồng phục, đưa tay ra với Quan Phàn, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh em.”
Nhân vật này, câu nói này.
Nghê Lam và Lam Diệu Dương không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.
Phản ứng này của bọn họ đã rơi vào mắt Âu Dương Duệ. Anh không nói gì.
Video thứ tư là Quan Phàn phát biểu trong một hội nghị. Nghê Lam và Lam Diệu Dương không có tâm trạng để xem.
Tổng cộng là bốn video.
Âu Dương Duệ lấy lại di động, hỏi Nghê Lam: “Có nhớ ra được gì không?”
Nghê Lam lắc đầu: “Không có.”
Âu Dương Duệ chuyển sang nhìn Lam Diệu Dương, hỏi anh: “Còn anh, nhớ tới gì sao?”
Lam Diệu Dương bình tĩnh hỏi lại: “Liên quan gì tới tôi?”
“Đoạn video vừa rồi của Viên cục là sao?”
Lam Diệu Dương nói: “À, tôi nhớ tới chuyện cục trưởng các anh đổi bác sĩ thôi miên cho Nghê Lam, cũng may Nghê Lam không sao, không là chúng tôi khiếu nại rồi.”
Âu Dương Duệ nhìn Nghê Lam một chút, Nghê Lam nói: “Quả thực là nhớ tới dáng vẻ đạo mạo của vị cục trưởng này lúc đó.”
Âu Dương Duệ nhìn Nghê Lam dò xét hồi lâu: “Những thứ này cô đều có thể lấy đi. Mấy video của Quan Phàn tôi cũng sẽ gửi cho cô. Hi vọng có thể giúp cô khôi phục ký ức.”
“Được, được.” Nghê Lam gật đầu.
Âu Dương Duệ lại nói: “Tôi không tin mấy chuyện huyền ảo quỷ thần gì, bất kỳ chuyện gì cũng có nguyên nhân hợp lý của nó. Cho nên mặc dù Liêu Tân đã đeo dây đỏ trừ tà rồi, nhưng tôi vẫn khẳng định, trí nhớ của cô không phải của Quan Phàn, là của chính cô.
Đó cũng không phải ảo giác và tưởng tượng, cô không thể nào bỗng dưng tưởng tượng ra trí nhớ của một người khác được, nhiều điểm ăn khớp như vậy.”
Âu Dương Duệ dừng một chút. “Cô biết Quan Phàn. Cô biết quá khứ của cô ấy, cô biết cô ấy đang tra án. Phản ứng vừa rồi của cô, cô còn nhớ Viên cục.”
Nghê Lam vừa định mở miệng, Âu Dương Duệ lại nói: “Chắc chắn là cô phát hiện ra cái gì, hơn nữa cái cô phát hiện có thể chứng minh việc cô phạm pháp, cho nên cô muốn ký thỏa thuận với cảnh sát, để bảo đảm an toàn cho bản thân mình. Cô quả thật muốn giúp đỡ nhanh chóng phá án, mặc kệ là tự chứng minh mình trong sạch hay là tự vệ.”
Nghê Lam và Lam Diệu Dương đều nhìn Âu Dương Duệ chằm chằm.
Âu Dương Duệ nói: “Tôi là cảnh sát, trách nhiệm của tôi là phá án, tôi không cảm thấy có lỗi vì thay đổi bác sĩ thôi miên, cô ghét bỏ, cách thức phá án của tôi không bao hàm việc quan tâm cảm xúc ghét bỏ của cô. Chúng tôi nói chuyện bằng sự thật, kết luận bằng bằng chứng, cô đồng ý không?”
“Sau đó thì sao?” Nghê Lam hỏi.
“Nếu như cô cũng nghĩ giống tôi, vậy từ giờ trở đi, chúng ta sẽ thật lòng hợp tác, cùng gom manh mối và sự kiện, cùng nhau tìm ra chân tướng.”
Nghê Lam suy nghĩ. Cô nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương cũng nhìn cô một chút, sau đó hỏi Âu Dương Duệ “Anh làm sao chứng minh được anh có thành ý hợp tác đây? Dù sao anh lật lọng cũng thành thói quen rồi. Chúng tôi làm sao biết được anh đang dùng kế gì, tìm người chết thay hay mau chóng phá án.”
“Quan Phàn là bạn gái tôi.” Âu Dương Duệ nói: “Toàn bộ cảnh sát trong cục có thể làm chứng cho tôi, cô ấy là người tôi yêu. Tôi không vội vàng kết án, cái tôi muốn là chân tướng.”
Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Nghê Lam không nói, Lam Diệu Dương cũng không biết nói gì.
Bỗng nhiên điện thoại của Nghê Lam rung lên một cái, Nghê Lam cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, sau đó cô ngẩng đầu sảng khoái nói: “Được, cứ như vậy đi. Chúng ta sẽ phối hợp thật tốt.”
Chú thích:
*IP: là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong